Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386
Cố Thanh Sơn lái phi thuyền tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ một lúc sau.
Mười hai chiếc phi thuyền chiến đấu đuổi theo phía sau hắn.
Sáu chiếc phi thuyền chiến đấu dàn thành hai hàng ở hai bên phi thuyền của hắn, còn sáu chiếc còn lại thì bay ở phía trước mặt phi thuyền của hắn.
Máy truyền tin lại vang lên lần nữa.
"Xin chào ngài, chúng tôi tới đây để hộ tống ngài về hành cung của Bệ hạ." Một giọng nói vang lên.
"Làm phiền các vị rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Liên lạc bị cắt đứt, Cố Thanh Sơn không khỏi lắc đầu.
Mười hai chiếc phi thuyền hộ tống, đây chính là sự đãi ngộ cao nhất của đế quốc Phục Hy.
Hoàng đế bệ hạ của đế quốc đúng là một người biết vung tiền mà.
Mấy tiếng đồng hồ sau.
Phi thuyền đã bay qua được hơn một nửa Phục Hy quốc, sau đó nó ló đầu ra khỏi tầng mây.
Phía bên dưới là một cái sa mạc lớn.
Trong dải cát vàng mênh mông vô tận có một ốc đảo.
Trong ốc đảo là một cung điện được nối dài.
Hành cung của Hoàng đế đế quốc lại nằm ở chỗ này.
Khoảng cách giữa bọn họ còn khoảng tầm mười dặm thì phi thuyền được hướng dẫn hạ cánh.
Cố Thanh Sơn bước ra khỏi phi thuyền, phía bên ngoài đã có người che ô, giúp hắn tránh khỏi mưa gió.
Từ trước đến nay, vùng sa mạc này vẫn luôn rất nóng bức, được một trận mưa dài liên tục tưới xuống thì trở nên mát mẻ vô cùng.
Một đội lạc đã đang chờ ở bên ngoài.
Trên lưng mỗi chú lạc đà là một chiếc ghế dựa vô cùng thoải mái, phía trên ghế dựa còn có một chiếc mái che để tránh ánh nắng mặt trời hoặc nước mưa.
Một vị Lễ quan dắt chú lạc đà tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Thưa ngài, phía trước là khu vực cấm bay, cho nên mời ngài đi theo tôi." Vị Lễ quan mỉm cười nói.
"Được." Cố Thanh Sơn đáp lời.
Cố Thanh Sơn liền lên lạc đà, hắn đi sóng vai cùng với Lễ quan.
"Biết được ngài sẽ đến cho nên bệ hạ rất vui mừng, bệ hạ đã dời yến tiệc của ngày mai vào hôm nay." Lễ quan cười nói.
"Thật là vinh hạnh quá, nhưng mà tôi đến đường đột thế này thì ngày mai bệ hạ định làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ngày mai vẫn tổ chức yến hội y như cũ." Lễ quan nói.
"Bệ hạ thật là anh minh." Cố Thanh Sơn tiếp lời.
Nơi này cách ốc đảo cũng không xa.
Cố Thanh Sơn vừa tùy ý nói chuyện với lễ quan, vừa đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã có thể nhìn thấy hành cung khổng lồ trong ốc đảo.
"Chúng tôi đang chuẩn bị yến hội hành trang cho ngài, chờ sau khi ngài gặp bệ hạ xong thì có thể đi chọn lễ phục. Hiện giờ mời đi theo tôi." Lễ quan nói.
"Làm phiền rồi." Cố Thanh Sơn cười cười nói.
Hành cung ốc đảo.
Hoàng đế bệ hạ mang theo bảy tám vị đại thần, ngồi nói chuyện trong phòng nghị sự.
Cố Thanh Sơn đi theo lễ quan tới.
"Bái kiến bệ hạ." Cố Thanh Sơn hành lễ nói.
"Ừ, chàng trai càng ngày càng có nhanh nhẹn." Hoàng đế đánh giá hắn, mang theo ý cười nói: "Tiệc rượu sẽ bắt đầu ngay bây giờ, cậu đi thay đổi trang phục đi, rồi đến thẳng phòng yến hội luôn."
Hai cung nữ tiến lên thi lễ với Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: "Mời ngài đi theo tôi."
Cố Thanh Sơn vốn có việc cầu người, nên trước mặt nhiều người như vậy không tiện nói chuyện, hơn nữa thịnh tình của hoàng đế không thể từ chối, nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo cung nữ thay trang phục.
Tổng cộng mười lăm bộ lễ phục tiệc rượu của xã hội thượng lưu Phục Hy được đặt trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chọn lấy một bộ rồi được hai cung nữ hầu hạ thay đổi trang phục.
Sau đó lại có hai cung nữ mang một tấm gương lớn chạm đất tới cho Cố Thanh Sơn soi.
Hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt có sự lạnh nhạt.
Toàn thân nhìn rất chỉnh tề, lại mang theo một loại khí thế đặc biệt.
"Cảm ơn các vị." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy vị cung nữ nhìn người trong gương, đỏ mặt, cười thẹn thùng: "Phong thái của ngài không ai bằng."
Cố Thanh Sơn cũng cười thuận miệng hỏi: "Sao không thấy hoàng hậu của các vị?"
Một câu hỏi bình thường không có ý gì khác.
Lập tức có người trả lời: "Hoàng hậu vừa mới rời giường, đang trang điểm."
Phòng thay đồ yên lặng một giây.
Cố Thanh Sơn đánh giá bản thân trong gương, hỏi: "Tôi đã thay trang phục rồi, có phải đổi cả giày nữa hay không?"
Các cung nữ thở phào nhẹ nhõm.
"Lát nữa còn có khiêu vũ, giày cũng phải đổi, mời ngài chờ một chút." Hai cung nữ đi vào lấy giày.
"Cảm ơn, bản thân tôi khá thích giày màu đen, màu nâu hoặc màu xanh đen." Cố Thanh Sơn nói.
Vài vị cung nữ nhìn nhau.
Xem ra vị khách quý này của hoàng đế rất để ý tới giày.
Vậy thì phải lấy thêm vài đôi giày mới để khách quý cẩn thận lựa chọn.
"Xin ngài chờ một chút, chúng tôi đi lấy." Một cung nữ nói.
"Được, không cần vội."
Cố Thanh Sơn cười, ung dung ngồi xuống ghế sa lon.
Mấy vị cung nữ hơi nhún thân thi lễ, xoay người đi.
Cố Thanh Sơn bưng ly đồ uống trên bàn trà lên nhấp một ngụm, lẳng lặng suy nghĩ chi tiết nhỏ bé mới vừa rồi.
Hoàng đế của đế quốc không phải là một người dễ gần,
Có lẽ ở một vài thời điểm, hoàng đế sẽ cười ha ha, nhưng ông ta sẽ không duy trì nụ cười lâu.
Tim ông ta là lạnh.
Ông ta sẽ không dễ bị người lấy lòng.
Cũng không đi lấy lòng bất cứ kẻ nào.
Nhưng ngày hôm nay số lần ông ta cười rất nhiều.
Ngoài ra còn không thấy hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa mới rời giường, đang trang điểm.
Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mà hoàng hậu chỉ mới rời giường, vì sao?
Các cung nữ đã trở lại.
Cố Thanh Sơn để ly đồ uống lên bàn, cười đứng lên.
Dưới sự trợ giúp của mấy vị cung nữ, hắn chọn một đôi giày, mặc xong đi ra ngoài.
"Khi nào thì tiệc rượu bắt đầu?" Hắn hỏi.
Các cung nữ đáp: "Khi ngài xuất hiện ở đại sảnh yến hội."
Các cung nữ vây quanh Cố Thanh Sơn đi ra ngoài.
Cửa lớn phòng yến hội được đẩy ra.
Cố Thanh Sơn đi vào.
Hoàng đế ngồi trên bảo tọa thấy vậy thì ra hiệu cho lễ quan đứng bên.
Lễ quan ra dấu một cái.
Nhạc sĩ tấu nhạc.
Các vũ nữ bắt đầu nhảy múa.
Một cô gái tóc dài cất giọng ca vàng.
Biểu diễn xiếc thú bắt đầu.
Phun lửa.
Xiếc ảo thuật.
Kịch hài.
Nhóm các nhân vật nổi tiếng ăn uống linh đình.
Yến hội hỗn loạn như vậy là phong cách từ trước tới giờ của hoàng đế Phục Hy.
Bởi vì... đây đều là những thứ mà ông ta yêu thích.
Ông ta thích đem tất cả những thứ mà mình thấy thích đặt trước mắt mình.
Mọi người vây quanh hoàng đế bệ hạ, nói những lời nịnh hót khen ngợi.
Tuy yến hội hỗn loạn như vậy, nhưng bầu không khí lại tốt tới cực điểm.
Cố Thanh Sơn được lễ quan dẫn tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế đẩy mấy vị thần tử đang trình diễn miễn phí trước mặt ra, đánh giá Cố Thanh Sơn.
"Xem này, quả thật là một chàng trai khỏe mạnh, nếu không phải Anna đã ra tay trước, tôi thực sự muốn cho cậu làm quen với công chúa của tôi." Hoàng đế trêu ghẹo nói.
Người chung quanh lập tức bật cười khúc khích.
Cố Thanh Sơn lấy một ly rượu từ khay bên cạnh.
"Kính bệ hạ, cảm ơn ngài hôm nay đã chiêu đãi long trọng."
Hắn nâng ly về phía hoàng đế, rồi uống một hơi cạn sạch.
Hoàng đế Phục Hy nghe vậy cũng bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Chỉ một lúc sau.
Mười hai chiếc phi thuyền chiến đấu đuổi theo phía sau hắn.
Sáu chiếc phi thuyền chiến đấu dàn thành hai hàng ở hai bên phi thuyền của hắn, còn sáu chiếc còn lại thì bay ở phía trước mặt phi thuyền của hắn.
Máy truyền tin lại vang lên lần nữa.
"Xin chào ngài, chúng tôi tới đây để hộ tống ngài về hành cung của Bệ hạ." Một giọng nói vang lên.
"Làm phiền các vị rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Liên lạc bị cắt đứt, Cố Thanh Sơn không khỏi lắc đầu.
Mười hai chiếc phi thuyền hộ tống, đây chính là sự đãi ngộ cao nhất của đế quốc Phục Hy.
Hoàng đế bệ hạ của đế quốc đúng là một người biết vung tiền mà.
Mấy tiếng đồng hồ sau.
Phi thuyền đã bay qua được hơn một nửa Phục Hy quốc, sau đó nó ló đầu ra khỏi tầng mây.
Phía bên dưới là một cái sa mạc lớn.
Trong dải cát vàng mênh mông vô tận có một ốc đảo.
Trong ốc đảo là một cung điện được nối dài.
Hành cung của Hoàng đế đế quốc lại nằm ở chỗ này.
Khoảng cách giữa bọn họ còn khoảng tầm mười dặm thì phi thuyền được hướng dẫn hạ cánh.
Cố Thanh Sơn bước ra khỏi phi thuyền, phía bên ngoài đã có người che ô, giúp hắn tránh khỏi mưa gió.
Từ trước đến nay, vùng sa mạc này vẫn luôn rất nóng bức, được một trận mưa dài liên tục tưới xuống thì trở nên mát mẻ vô cùng.
Một đội lạc đã đang chờ ở bên ngoài.
Trên lưng mỗi chú lạc đà là một chiếc ghế dựa vô cùng thoải mái, phía trên ghế dựa còn có một chiếc mái che để tránh ánh nắng mặt trời hoặc nước mưa.
Một vị Lễ quan dắt chú lạc đà tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Thưa ngài, phía trước là khu vực cấm bay, cho nên mời ngài đi theo tôi." Vị Lễ quan mỉm cười nói.
"Được." Cố Thanh Sơn đáp lời.
Cố Thanh Sơn liền lên lạc đà, hắn đi sóng vai cùng với Lễ quan.
"Biết được ngài sẽ đến cho nên bệ hạ rất vui mừng, bệ hạ đã dời yến tiệc của ngày mai vào hôm nay." Lễ quan cười nói.
"Thật là vinh hạnh quá, nhưng mà tôi đến đường đột thế này thì ngày mai bệ hạ định làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ngày mai vẫn tổ chức yến hội y như cũ." Lễ quan nói.
"Bệ hạ thật là anh minh." Cố Thanh Sơn tiếp lời.
Nơi này cách ốc đảo cũng không xa.
Cố Thanh Sơn vừa tùy ý nói chuyện với lễ quan, vừa đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã có thể nhìn thấy hành cung khổng lồ trong ốc đảo.
"Chúng tôi đang chuẩn bị yến hội hành trang cho ngài, chờ sau khi ngài gặp bệ hạ xong thì có thể đi chọn lễ phục. Hiện giờ mời đi theo tôi." Lễ quan nói.
"Làm phiền rồi." Cố Thanh Sơn cười cười nói.
Hành cung ốc đảo.
Hoàng đế bệ hạ mang theo bảy tám vị đại thần, ngồi nói chuyện trong phòng nghị sự.
Cố Thanh Sơn đi theo lễ quan tới.
"Bái kiến bệ hạ." Cố Thanh Sơn hành lễ nói.
"Ừ, chàng trai càng ngày càng có nhanh nhẹn." Hoàng đế đánh giá hắn, mang theo ý cười nói: "Tiệc rượu sẽ bắt đầu ngay bây giờ, cậu đi thay đổi trang phục đi, rồi đến thẳng phòng yến hội luôn."
Hai cung nữ tiến lên thi lễ với Cố Thanh Sơn, nhẹ giọng nói: "Mời ngài đi theo tôi."
Cố Thanh Sơn vốn có việc cầu người, nên trước mặt nhiều người như vậy không tiện nói chuyện, hơn nữa thịnh tình của hoàng đế không thể từ chối, nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo cung nữ thay trang phục.
Tổng cộng mười lăm bộ lễ phục tiệc rượu của xã hội thượng lưu Phục Hy được đặt trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chọn lấy một bộ rồi được hai cung nữ hầu hạ thay đổi trang phục.
Sau đó lại có hai cung nữ mang một tấm gương lớn chạm đất tới cho Cố Thanh Sơn soi.
Hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt có sự lạnh nhạt.
Toàn thân nhìn rất chỉnh tề, lại mang theo một loại khí thế đặc biệt.
"Cảm ơn các vị." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy vị cung nữ nhìn người trong gương, đỏ mặt, cười thẹn thùng: "Phong thái của ngài không ai bằng."
Cố Thanh Sơn cũng cười thuận miệng hỏi: "Sao không thấy hoàng hậu của các vị?"
Một câu hỏi bình thường không có ý gì khác.
Lập tức có người trả lời: "Hoàng hậu vừa mới rời giường, đang trang điểm."
Phòng thay đồ yên lặng một giây.
Cố Thanh Sơn đánh giá bản thân trong gương, hỏi: "Tôi đã thay trang phục rồi, có phải đổi cả giày nữa hay không?"
Các cung nữ thở phào nhẹ nhõm.
"Lát nữa còn có khiêu vũ, giày cũng phải đổi, mời ngài chờ một chút." Hai cung nữ đi vào lấy giày.
"Cảm ơn, bản thân tôi khá thích giày màu đen, màu nâu hoặc màu xanh đen." Cố Thanh Sơn nói.
Vài vị cung nữ nhìn nhau.
Xem ra vị khách quý này của hoàng đế rất để ý tới giày.
Vậy thì phải lấy thêm vài đôi giày mới để khách quý cẩn thận lựa chọn.
"Xin ngài chờ một chút, chúng tôi đi lấy." Một cung nữ nói.
"Được, không cần vội."
Cố Thanh Sơn cười, ung dung ngồi xuống ghế sa lon.
Mấy vị cung nữ hơi nhún thân thi lễ, xoay người đi.
Cố Thanh Sơn bưng ly đồ uống trên bàn trà lên nhấp một ngụm, lẳng lặng suy nghĩ chi tiết nhỏ bé mới vừa rồi.
Hoàng đế của đế quốc không phải là một người dễ gần,
Có lẽ ở một vài thời điểm, hoàng đế sẽ cười ha ha, nhưng ông ta sẽ không duy trì nụ cười lâu.
Tim ông ta là lạnh.
Ông ta sẽ không dễ bị người lấy lòng.
Cũng không đi lấy lòng bất cứ kẻ nào.
Nhưng ngày hôm nay số lần ông ta cười rất nhiều.
Ngoài ra còn không thấy hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa mới rời giường, đang trang điểm.
Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mà hoàng hậu chỉ mới rời giường, vì sao?
Các cung nữ đã trở lại.
Cố Thanh Sơn để ly đồ uống lên bàn, cười đứng lên.
Dưới sự trợ giúp của mấy vị cung nữ, hắn chọn một đôi giày, mặc xong đi ra ngoài.
"Khi nào thì tiệc rượu bắt đầu?" Hắn hỏi.
Các cung nữ đáp: "Khi ngài xuất hiện ở đại sảnh yến hội."
Các cung nữ vây quanh Cố Thanh Sơn đi ra ngoài.
Cửa lớn phòng yến hội được đẩy ra.
Cố Thanh Sơn đi vào.
Hoàng đế ngồi trên bảo tọa thấy vậy thì ra hiệu cho lễ quan đứng bên.
Lễ quan ra dấu một cái.
Nhạc sĩ tấu nhạc.
Các vũ nữ bắt đầu nhảy múa.
Một cô gái tóc dài cất giọng ca vàng.
Biểu diễn xiếc thú bắt đầu.
Phun lửa.
Xiếc ảo thuật.
Kịch hài.
Nhóm các nhân vật nổi tiếng ăn uống linh đình.
Yến hội hỗn loạn như vậy là phong cách từ trước tới giờ của hoàng đế Phục Hy.
Bởi vì... đây đều là những thứ mà ông ta yêu thích.
Ông ta thích đem tất cả những thứ mà mình thấy thích đặt trước mắt mình.
Mọi người vây quanh hoàng đế bệ hạ, nói những lời nịnh hót khen ngợi.
Tuy yến hội hỗn loạn như vậy, nhưng bầu không khí lại tốt tới cực điểm.
Cố Thanh Sơn được lễ quan dẫn tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế đẩy mấy vị thần tử đang trình diễn miễn phí trước mặt ra, đánh giá Cố Thanh Sơn.
"Xem này, quả thật là một chàng trai khỏe mạnh, nếu không phải Anna đã ra tay trước, tôi thực sự muốn cho cậu làm quen với công chúa của tôi." Hoàng đế trêu ghẹo nói.
Người chung quanh lập tức bật cười khúc khích.
Cố Thanh Sơn lấy một ly rượu từ khay bên cạnh.
"Kính bệ hạ, cảm ơn ngài hôm nay đã chiêu đãi long trọng."
Hắn nâng ly về phía hoàng đế, rồi uống một hơi cạn sạch.
Hoàng đế Phục Hy nghe vậy cũng bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.