Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363
Cố Thanh Sơn cảm nhận được một lực lượng kinh khủng phát ra từ trên người đối phương. Lực lượng lớn như vậy, có thể xếp vào trình độ hàng đầu trên thế giới này. Mà một kẻ mạnh như thế, chắc sẽ không nói dối mấy loại chuyện cỏn con như thế này.
Cố Thanh Sơn nói với ý thăm dò: "Hình như bà rất quan tâm đến Tuyết Nhi."
Bóng người màu đen đáp lời: "Nói nhảm, đây là đất tổ của Cửu phủ bọn ta, ngươi nghĩ ta sẽ đối với cô ấy thế nào?"
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ trán, đúng thật là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Đây là mộ phần tổ tiên của Cửu phủ, mà bà ta rõ ràng là cường giả canh giữ ở đây. Có khi, người này còn có quan hệ máu mủ với Tuyết Nhi.
Bóng người màu đen lại hỏi: Vậy còn ngươi... có quan hệ thế nào với Tuyết Nhi của bọn ta?"
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, sao đề tài đột nhiên lại nhảy cóc qua hẳn một vấn đề khác thế này?
Hắn đột nhiên có cảm giác như đang đến thăm nhà Tô Tuyết Nhi, bị mấy vị phụ huynh tra hỏi vậy.
Ngay lúc này, quang não sáng lên.
[Theo như ghi chép trong bốn trăm năm trở lại đây, mỗi một gia chủ đều thuận lợi trải qua lễ truyền thừa.]
Kết quả điều tra của Nữ Thần Công Chính hiện ra.
Vậy thì chắc Tuyết nhi cũng không sao.
Cố Thanh Sơn đã yên tâm phần nào.
Nếu xưa nay đã có nhiều Phủ chủ sau khi trải qua lễ truyền thừa vẫn sống rất tốt, vậy có nghĩa là nghi lễ này sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Mình cũng thật là, chưa rõ đầu đuôi đã xông tới nơi này.
... Ai lại thích một tên tự dưng xông vào mộ tổ tiên nhà mình bao giờ.
"Xin lỗi, Tuyết Nhi kính nhờ vào bà, tôi chợt nhớ tới còn có chuyện gấp cần giải quyết." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa trịnh trọng ôm quyền chào hỏi.
Hành lễ xong, Cố Thanh Sơn bay vụt đi, đầu cũng không ngoảnh lại, thoạt nhìn giống như đang co giò chạy trốn.
Bóng người màu đen yên lặng chăm chú nhìn hắn đi xa.
"Biết bay à... Thực lực của cậu nhóc này thật đáng gờm..."
Trên thế giới này, chỉ có ba loại người có thể không cần dựa vào bất kỳ ngoại lực nào mà tự do bay lượn.
Một, cường giả Ngũ Hành cấp năm.
Hai, Võ thánh trong Võ Đạo.
Ba, Thiên Tuyển giả có Thiên Tuyển kỹ đạt đến cấp năm, sắp có được quyển trục cá nhân hoặc thẻ bài.
Đây là kiến thức cơ bản được cả thế giới công nhận. Mỗi một chức nghiệp giả, thậm chí mỗi một người bình thường cũng đều biết rõ. Trong khi chàng thanh niên này còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể bay lượn ổn định trong bão tuyết, điều này đã đủ để chứng minh mọi thứ rồi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lần đầu tiên người bảo vệ Cửu phủ không ra tay trước.
"Tên nhóc này không tệ, tương lai Tuyết Nhi cũng cần một người như vậy giúp đỡ." Bà lẩm bẩm một mình, sau đó xoay người bay đi, hướng thẳng đến chân ngọn núi cao nhất ở trung tâm Bắc Cực. Cuối cùng, bà dừng lại trước cửa một gian phòng nhỏ.
"Đi ra đi." Bà lên tiếng nói.
Tám vị Phủ chủ lần lượt đi ra, căng thẳng nhìn Người bảo vệ.
"Tô Tuyết Nhi vẫn đang nhận khảo nghiệm, mấy người không cần chờ cô ấy, đi trước đi." Người bảo vệ nói.
"Dựa theo quy tắc, chẳng phải chúng ta nên mang theo cô ấy trở về sao?" Một Phủ chủ hỏi.
“Đúng vậy, chỉ một mình cô ấy thì sao trở về được." Một Phủ chủ khác chen vào.
"Mấy người không cần dò xét ta." Người bảo vệ nở nụ cười, nói: "Cô ấy sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, chỉ vài dặm đường ở khu Bắc Cực này không đủ làm khó cô ấy đâu, một mình cô ấy có thể trở về được, không cần mấy người dẫn đường."
Nói xong, Người bảo vệ bay thẳng lên đỉnh núi, đầu cũng không ngoảnh lại.
"Nghe thấy chưa." Một Phủ chủ dõi theo bóng dáng ngày càng xa của Người bảo vệ, nói.
"Đúng vậy, xem ra cô gái nhỏ kia đã chọn sức mạnh, hơn nữa kết quả cũng không tồi."
"Thật là khiến người ta kinh ngạc."
Sau đó, mấy Phủ chủ đều im lặng.
Lại có thêm một cường giả sắp sinh ra trên thế giới này, mà vị cường giả này còn là một trong những Phủ chủ của Cửu phủ. Như vậy, tương lai của tám phủ còn lại sẽ đi về đâu?
Mấy Phủ chủ dọn dẹp đồ, suy nghĩ cách đối phó sau này.
"Một đứa con gái, kiểu gì cũng phải lập gia đình thôi." Một Phủ chủ nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Theo như những thông tin mà tôi thu được, thì trong lòng cô ấy đã có đối tượng rồi." Một Phủ chủ khác nói.
"Là dòng chính trong phủ nào thế?" Một Phủ chủ nữa cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này hỏi.
"Không phải người của chúng ta."
Nghe được câu này, tất cả Phủ chủ đều khựng lại, sững người một lúc lâu.
"Không." Một Phủ chủ bỗng nhiên cất tiếng: "Thực lực lớn mạnh như vậy cần phải nằm gọn trong lòng bàn tay chúng ta mới đúng."
...
Ở bên kia, Cố Thanh Sơn chật vật rút đi thật nhanh, nhưng trong lòng hắn đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu Tô Tuyết Nhi không sao, vậy thì hắn cũng không cần bận tâm nữa.
Cô vốn là người của Cửu phủ, cứ để cô tiếp tục đột phá ở đất tổ của Cửu phủ đi.
Hơn nữa, hắn đã lắp đặt một thiết bị trong chiếc nhẫn điều khiển Thiên Thần Rực Lửa, nếu chẳng may có nguy hiểm gì, cũng có thể giúp được cô.
Thôi được rồi, tạm thời không có chuyện gì nữa.
Cố Thanh Sơn mệt mỏi thở dài.
Mấy ngày nay, hắn liên tục bôn ba ở hai thế giới, tinh thần luôn căng như dây đàn, cho tới bây giờ cũng chưa nghỉ ngơi được một giây phút nào.
Nếu như có thể nghỉ ngơi một chút...
Chi bằng bây giờ cứ đi uống ly rượu đã, những chuyện khác tính sau.
"Giúp tôi xác định vị trí của Liêu Hành cùng Diệp Phi Ly.”
[Đã xác định vị trí của quán bar Cầu Vồng.] Nữ Thần Công Chính nói.
Cố Thanh Sơn nhìn vị trí hiển thị trên quang não, vỗ túi trữ vật lấy thuyền bay ra rồi hướng thẳng đến thủ đô Liên Bang.
- -----------
Trong một quán bar tràn ngập tiếng người ồn ào tại thủ đô của Liên bang Tự Do, Liêu Hành cùng với Diệp Phi Ly đang thoải mái ngồi trên một cái ghế salon. Liêu Hành đổ đầy một ly rượu lớn, lại cầm xì gà lên, rít một hơi ngon lành.
"Nơi này thật là thoải mái." Trông ông ta có vẻ rất vui sướng: "Nếu như có một điều ước, tôi chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể trải qua cuộc sống như này."
"Tâm nguyện của ông đúng là nhạt nhẽo." Diệp Phi Ly nói.
"Còn cậu, cậu có nguyện vọng gì?" Liêu Hành thuận miệng hỏi, đồng thời đặt một ly rượu ở trước mặt Diệp Phi Ly.
Hắn ta đẩy đẩy cặp kính đen trên mặt mình, bưng ly rượu lên, uống một hớp lớn.
"Nguyện vọng... Tôi có rất nhiều nguyện vọng."
"Tên nhóc tham lam, chỉ có thể nói một cái thôi."
"Tôi muốn tìm bạn gái."
"Mẹ kiếp, cậu thực tế tý đi."
"Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường."
"Được rồi, chúng ta vẫn nên thảo luận về chuyện bạn gái thôi. Mẫu bạn gái của cậu là gì?"
"Tôi thực sự chẳng thể nói chuyện với ông được." Diệp Phi Ly căm tức nói.
Lúc này, một cô nàng xinh đẹp đi qua bên cạnh hai người, một mùi thơm thoang thoảng phớt qua, hai người lập tức im miệng.
Liêu Hành hạ thấp giọng, nói ra ba con số.
Diệp Phi Ly lắc đầu nói: "Tên quỷ háo sắc nhà ông, chỉ được cái to mồm, thực tế thì ngay cả chuyện từng nói cũng không làm được.”
"Tôi đã nói gì?"
"Ông nói chỉ cần ông tiến lên bắt chuyện, sẽ có hàng tá cô gái lập tức tình nguyện lao vào vòng tay mình. Ông còn nói, sẽ dạy chúng tôi làm sao để ở cùng con gái."
Cố Thanh Sơn nói với ý thăm dò: "Hình như bà rất quan tâm đến Tuyết Nhi."
Bóng người màu đen đáp lời: "Nói nhảm, đây là đất tổ của Cửu phủ bọn ta, ngươi nghĩ ta sẽ đối với cô ấy thế nào?"
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ trán, đúng thật là quan tâm quá sẽ bị loạn.
Đây là mộ phần tổ tiên của Cửu phủ, mà bà ta rõ ràng là cường giả canh giữ ở đây. Có khi, người này còn có quan hệ máu mủ với Tuyết Nhi.
Bóng người màu đen lại hỏi: Vậy còn ngươi... có quan hệ thế nào với Tuyết Nhi của bọn ta?"
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, sao đề tài đột nhiên lại nhảy cóc qua hẳn một vấn đề khác thế này?
Hắn đột nhiên có cảm giác như đang đến thăm nhà Tô Tuyết Nhi, bị mấy vị phụ huynh tra hỏi vậy.
Ngay lúc này, quang não sáng lên.
[Theo như ghi chép trong bốn trăm năm trở lại đây, mỗi một gia chủ đều thuận lợi trải qua lễ truyền thừa.]
Kết quả điều tra của Nữ Thần Công Chính hiện ra.
Vậy thì chắc Tuyết nhi cũng không sao.
Cố Thanh Sơn đã yên tâm phần nào.
Nếu xưa nay đã có nhiều Phủ chủ sau khi trải qua lễ truyền thừa vẫn sống rất tốt, vậy có nghĩa là nghi lễ này sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Mình cũng thật là, chưa rõ đầu đuôi đã xông tới nơi này.
... Ai lại thích một tên tự dưng xông vào mộ tổ tiên nhà mình bao giờ.
"Xin lỗi, Tuyết Nhi kính nhờ vào bà, tôi chợt nhớ tới còn có chuyện gấp cần giải quyết." Cố Thanh Sơn vừa nói vừa trịnh trọng ôm quyền chào hỏi.
Hành lễ xong, Cố Thanh Sơn bay vụt đi, đầu cũng không ngoảnh lại, thoạt nhìn giống như đang co giò chạy trốn.
Bóng người màu đen yên lặng chăm chú nhìn hắn đi xa.
"Biết bay à... Thực lực của cậu nhóc này thật đáng gờm..."
Trên thế giới này, chỉ có ba loại người có thể không cần dựa vào bất kỳ ngoại lực nào mà tự do bay lượn.
Một, cường giả Ngũ Hành cấp năm.
Hai, Võ thánh trong Võ Đạo.
Ba, Thiên Tuyển giả có Thiên Tuyển kỹ đạt đến cấp năm, sắp có được quyển trục cá nhân hoặc thẻ bài.
Đây là kiến thức cơ bản được cả thế giới công nhận. Mỗi một chức nghiệp giả, thậm chí mỗi một người bình thường cũng đều biết rõ. Trong khi chàng thanh niên này còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể bay lượn ổn định trong bão tuyết, điều này đã đủ để chứng minh mọi thứ rồi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lần đầu tiên người bảo vệ Cửu phủ không ra tay trước.
"Tên nhóc này không tệ, tương lai Tuyết Nhi cũng cần một người như vậy giúp đỡ." Bà lẩm bẩm một mình, sau đó xoay người bay đi, hướng thẳng đến chân ngọn núi cao nhất ở trung tâm Bắc Cực. Cuối cùng, bà dừng lại trước cửa một gian phòng nhỏ.
"Đi ra đi." Bà lên tiếng nói.
Tám vị Phủ chủ lần lượt đi ra, căng thẳng nhìn Người bảo vệ.
"Tô Tuyết Nhi vẫn đang nhận khảo nghiệm, mấy người không cần chờ cô ấy, đi trước đi." Người bảo vệ nói.
"Dựa theo quy tắc, chẳng phải chúng ta nên mang theo cô ấy trở về sao?" Một Phủ chủ hỏi.
“Đúng vậy, chỉ một mình cô ấy thì sao trở về được." Một Phủ chủ khác chen vào.
"Mấy người không cần dò xét ta." Người bảo vệ nở nụ cười, nói: "Cô ấy sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, chỉ vài dặm đường ở khu Bắc Cực này không đủ làm khó cô ấy đâu, một mình cô ấy có thể trở về được, không cần mấy người dẫn đường."
Nói xong, Người bảo vệ bay thẳng lên đỉnh núi, đầu cũng không ngoảnh lại.
"Nghe thấy chưa." Một Phủ chủ dõi theo bóng dáng ngày càng xa của Người bảo vệ, nói.
"Đúng vậy, xem ra cô gái nhỏ kia đã chọn sức mạnh, hơn nữa kết quả cũng không tồi."
"Thật là khiến người ta kinh ngạc."
Sau đó, mấy Phủ chủ đều im lặng.
Lại có thêm một cường giả sắp sinh ra trên thế giới này, mà vị cường giả này còn là một trong những Phủ chủ của Cửu phủ. Như vậy, tương lai của tám phủ còn lại sẽ đi về đâu?
Mấy Phủ chủ dọn dẹp đồ, suy nghĩ cách đối phó sau này.
"Một đứa con gái, kiểu gì cũng phải lập gia đình thôi." Một Phủ chủ nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Theo như những thông tin mà tôi thu được, thì trong lòng cô ấy đã có đối tượng rồi." Một Phủ chủ khác nói.
"Là dòng chính trong phủ nào thế?" Một Phủ chủ nữa cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này hỏi.
"Không phải người của chúng ta."
Nghe được câu này, tất cả Phủ chủ đều khựng lại, sững người một lúc lâu.
"Không." Một Phủ chủ bỗng nhiên cất tiếng: "Thực lực lớn mạnh như vậy cần phải nằm gọn trong lòng bàn tay chúng ta mới đúng."
...
Ở bên kia, Cố Thanh Sơn chật vật rút đi thật nhanh, nhưng trong lòng hắn đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu Tô Tuyết Nhi không sao, vậy thì hắn cũng không cần bận tâm nữa.
Cô vốn là người của Cửu phủ, cứ để cô tiếp tục đột phá ở đất tổ của Cửu phủ đi.
Hơn nữa, hắn đã lắp đặt một thiết bị trong chiếc nhẫn điều khiển Thiên Thần Rực Lửa, nếu chẳng may có nguy hiểm gì, cũng có thể giúp được cô.
Thôi được rồi, tạm thời không có chuyện gì nữa.
Cố Thanh Sơn mệt mỏi thở dài.
Mấy ngày nay, hắn liên tục bôn ba ở hai thế giới, tinh thần luôn căng như dây đàn, cho tới bây giờ cũng chưa nghỉ ngơi được một giây phút nào.
Nếu như có thể nghỉ ngơi một chút...
Chi bằng bây giờ cứ đi uống ly rượu đã, những chuyện khác tính sau.
"Giúp tôi xác định vị trí của Liêu Hành cùng Diệp Phi Ly.”
[Đã xác định vị trí của quán bar Cầu Vồng.] Nữ Thần Công Chính nói.
Cố Thanh Sơn nhìn vị trí hiển thị trên quang não, vỗ túi trữ vật lấy thuyền bay ra rồi hướng thẳng đến thủ đô Liên Bang.
- -----------
Trong một quán bar tràn ngập tiếng người ồn ào tại thủ đô của Liên bang Tự Do, Liêu Hành cùng với Diệp Phi Ly đang thoải mái ngồi trên một cái ghế salon. Liêu Hành đổ đầy một ly rượu lớn, lại cầm xì gà lên, rít một hơi ngon lành.
"Nơi này thật là thoải mái." Trông ông ta có vẻ rất vui sướng: "Nếu như có một điều ước, tôi chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể trải qua cuộc sống như này."
"Tâm nguyện của ông đúng là nhạt nhẽo." Diệp Phi Ly nói.
"Còn cậu, cậu có nguyện vọng gì?" Liêu Hành thuận miệng hỏi, đồng thời đặt một ly rượu ở trước mặt Diệp Phi Ly.
Hắn ta đẩy đẩy cặp kính đen trên mặt mình, bưng ly rượu lên, uống một hớp lớn.
"Nguyện vọng... Tôi có rất nhiều nguyện vọng."
"Tên nhóc tham lam, chỉ có thể nói một cái thôi."
"Tôi muốn tìm bạn gái."
"Mẹ kiếp, cậu thực tế tý đi."
"Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường."
"Được rồi, chúng ta vẫn nên thảo luận về chuyện bạn gái thôi. Mẫu bạn gái của cậu là gì?"
"Tôi thực sự chẳng thể nói chuyện với ông được." Diệp Phi Ly căm tức nói.
Lúc này, một cô nàng xinh đẹp đi qua bên cạnh hai người, một mùi thơm thoang thoảng phớt qua, hai người lập tức im miệng.
Liêu Hành hạ thấp giọng, nói ra ba con số.
Diệp Phi Ly lắc đầu nói: "Tên quỷ háo sắc nhà ông, chỉ được cái to mồm, thực tế thì ngay cả chuyện từng nói cũng không làm được.”
"Tôi đã nói gì?"
"Ông nói chỉ cần ông tiến lên bắt chuyện, sẽ có hàng tá cô gái lập tức tình nguyện lao vào vòng tay mình. Ông còn nói, sẽ dạy chúng tôi làm sao để ở cùng con gái."