Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351
Thân hình của Bách Hoa Tiên Tử chợt lóe, chớp mắt đã bay đi xa.
Cố Thanh Sơn vội vàng đuổi theo, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp. Hắn chỉ có thể dừng lại ở trên không, trơ mắt nhìn bóng dáng màu xanh lục đó bay đi thật xa.
Lực lượng Quy Tàng vô tận trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử bắt đầu xao động, nhanh chóng ngưng tụ thành một ảo ảnh mặt người thân rắn.
Đây là thần kỹ Võ Đạo, Bất Chu Sơn Đoạn.
Nàng bay mãi bay mãi, cuối cùng đột nhiên biến mất.
Ầm! Một tiếng động rung chuyển cả đất trời vang lên, kim quang bị đè dưới ngọn lửa hừng hực cũng theo đó mà bay vút lên.
“A di đà Phật, cuối cùng Tạ thí chủ cũng đến rồi.” Bi Ngưỡng đại sư thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha ha, Thần Chiếu sơ cảnh mà lại dám vọng tưởng tấn công ta?” Công tử áo tím cười như điên, nói.
Mấy lời đối thoại này vang vọng khắp đất trời, phía dưới lại truyền đến âm thanh hai bên đánh nhau lần nữa.
Giọng điệu của công tử áo tím bất chợt thay đổi: “Không ngờ trong cái thế giới này nghèo nàn này lại có thể sinh ra một mỹ nhân tuyệt thế như nàng.”
Trong âm thanh của hắn, có thêm một phần...
“Hỗn xược!” Giọng nói đầy tức giận của Bách Hoa Tiên Tử vang lên. Ngay sau đó, vô số linh quang khởi động, hội tụ cùng với kim quang, nhắm thẳng về phía ngọn lửa đỏ ấy.
“Ha ha, đi theo ta đi...” Giọng của công tử áo tím vang lên lần nữa.
Cố Thanh Sơn đứng một mình ở trên không, không thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì.
Sư tôn tuyệt đối không chịu bị bắt, một khi sự việc không ổn, người nhất định sẽ xuống hoàng tuyền trước.
Giờ khắc này, hắn chợt nhớ lại lời nói của thi thể khổng lồ trăm nghìn năm kia. Âm thanh quỷ dị đó dường như đột phá cả giới hạn thời không, vang vọng bên tai hắn lần nữa.
“Trong lúc mấu chốt thực hiện một cú đẩy mấu chốt, có lẽ có thể thay đổi được điềm báo tử vong. Nhưng mà, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, người ra tay đẩy ngươi, chắc chắn sẽ vì thế mà trả giá. Ta hi vọng người đẩy đó không phải là ngươi, bởi vì ngươi còn quá yếu ớt, không chịu nổi chuyện quá lớn lao.”
Mắt của Cố Thanh Sơn khẽ động, nhìn trận đấu ở bên dưới. Hắn đột nhiên ngửa tay, lấy ra một sợi dây xích, trên đó có xỏ năm cái chuông. Hắn không thèm nghĩ ngợi nhiều, lập tức lắc lắc cái chuông trong tay.
Ngay sau đó, trong hư không vang lên giọng hát khẽ khàng của một cô gái. Ánh hoàng hôn chợt lóe lên rồi vụt tắt, thiếu nữ áo đen nhẹ nhàng hiện hình ra.
“Chủ nhân của các người suy nghĩ như thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
“Chủ nhân vẫn còn đang suy nghĩ.” Thiếu nữ áo đen nói xong, nhìn xuống tình hình bên dưới, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thái Hư cảnh! Một mình hắn ta đã đủ giết sạch các ngươi rồi.” Nàng ta vừa nhìn đã hiểu được tình hình trước mắt tệ thế nào.
Thế giới này, sắp sụp đổ rồi...
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Tất cả đều sắp biến mất rồi, thế mà chủ nhân của ngươi vẫn còn đang suy nghĩ? Cứ tiếp tục như vậy, e là nàng ta sẽ không lấy được gì cả.”
Thiếu nữ áo đen nghe vậy, lập tức đứng thẳng người lại, vẻ thản nhie6nt trên mặt cũng biến mất. Không những thế, từ trên người nàng ta còn tỏa ra chút uy nghiêm.
“Xem ra chúng ta không còn thời gian để bàn bạc kỹ nữa rồi.” Giọng điệu của thiếu nữ áo đen trở nên chậm rãi và lạnh lùng: “Điều kiện để ta tham chiến chính là, hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh sẽ thuộc về ta, thế giới đó thuộc về ta, cả Thiên Ma Hóa Sinh Trì trong tay ngươi cũng buộc phải lấy ra.”
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không bất ngờ với những đòi hỏi này: “Không thành vấn đề, nhưng những thứ đó bắt buộc sau khi xong chuyện mới có thể đưa cho ngươi, nếu không ta không yên tâm. Đây là điều kiện duy nhất của ta.”
“Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng Thiên Ma Hóa Sinh Trì chỉ có Thiên Ma mới có thể sử dụng, ngươi không đưa ta, làm sao ta có thể giúp ngươi?” Thiếu nữ áo đen châm chọc hỏi.
“Không có Thiên Ma Hóa Sinh Trì thì ngươi không thể chiến đấu sao? Ta không tin.”
“Thần uy của ta quá mạnh, không cách nào giáng xuống thế giới này được, duy nhất chỉ có Thiên Ma Hóa Sinh Trì là có thể giúp ta ở bên ngoài Thiên Ma giới.”
“Phải không?”
Hai tay Cố Thanh Sơn chắp lại với nhau, vẽ ra một pháp quyết kỳ dị. Hắn đã học được Xuyên Qua Ma Giới, có nghĩa là hắn có tư cách khởi động bình Thiên Ma, như vậy cũng có thể tránh được việc bình Thiên Ma bị lấy đi trước.
“Ta ít nhất có thể khởi động nó, với thực lực của ngươi chắc chắn có thể điều khiển nó từ xa.”
“Ngươi đề phòng ta như vậy sao?”
“Đó là sự đảm bảo cần thiết. Nếu không, ngươi lấy được nó rồi bỏ chạy, thì ta đây khóc không ra nước mắt.”
Thiếu nữ áo đen nhìn thoáng qua pháp quyết rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn. Tên tiểu tử này thật là quỷ quyệt, xem ra mình bắt buộc phải làm việc theo giao ước rồi. Nếu hắn không làm vậy, mình quả thật là có suy nghĩ lấy được bình Thiên Ma sau đó bỏ đi, bởi vì đây là một món lời khổng lồ, hơn nữa không cần phải bỏ ra gì cả.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ áo đen mỉm cười.
Cố Thanh Sơn cảnh giác như vậy, nàng ta ngược lại còn thấy thú vị hơn. Nếu như là một tên dễ ăn hiếp mà lại tùy tiện vọng tưởng hợp tác cùng Thiên Ma, vậy đối với nàng ta mà nói chính là một loại khinh thường. Người như vậy, vốn không xứng kề vai tác chiến cùng nàng ta. Sau khi xong chuyện, nàng ta nhất định sẽ nuốt chửng luôn tên ngốc ấy.
Nàng ta nói: “Như vậy cũng được, nhưng ngươi phải giữ lời hứa, xong chuyện phải giao đĩa bát quái xuyên qua các thế giới và Thiên Ma Hóa Sinh Trì cho ta.”
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đây là chuyện ngươi và ta đã thỏa thuận.”
Thiếu nữ áo đen lại nói: “Dù sao thì ngươi cũng là tu sĩ Nhân tộc, ta lo sợ ngươi bận tâm đến đại nghĩa của Nhân tộc, xong chuyện sẽ hủy đi đĩa bát quái đó.”
“Đại nghĩa là cái quái gì? Yên tâm, ta sẽ không vì thế mà đắc tội ngươi, đắc tội cả Thiên Ma giới.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ áo đen gật gật đầu nói: “Như vậy thì tốt, ta không sợ người thông minh, chỉ sợ kẻ ngu xuẩn tự cho là mình thông minh.”
“Dù sao thì ta muốn tìm được ngươi là một chuyện hết sức dễ dàng.” Giọng điệu nàng ta mang theo uy sự hiếp.
Tiếng đánh nhau ở bên dưới càng lúc càng lớn, Cố Thanh Sơn vội vàng quay sang xem tình hình trận chiến.
Tình thế lúc này rất là nguy cấp.
Cố Thanh Sơn nói nhanh: “Chúng ta lên!”
“Ngươi định sẽ làm gì?” Thiếu nữ áo đen hỏi.
“Để ta chuẩn bị, ngươi ra tay!” Cố Thanh Sơn nói. Hai tay hắn biến đổi nhanh thoăn thoắt, không ngừng đánh ra pháp quyết, khởi động Thiên Ma Hóa Sinh Trì.
Thiếu nữ áo đen lắc đầu nhè nhẹ, nói: “Không ngờ cũng có một ngày, ta lại hợp tác với loài người.”
Nói xong, nàng ta cũng bắt quyết, trong miệng ngâm nga mấy lời gì đó. Tuy ngữ điệu của nàng ta rất kỳ lạ nhưng âm luật lại phong phú, mỗi một câu một chữ đều có hàm ý kêu gọi.
“Sá chỉ, trá trá la sá chỉ, lô ha lệ, ma ha lô ha lệ, a la, giá la, đa la, tóa ha.”
Từng luồng ánh sáng từ trên người nàng ta chiếu vào bình Thiên Ma. Bình Thiên Ma đã được Cố Thanh Sơn khởi động, lại cảm ứng được luồng sáng đó, bắt đầu rung lên, càng lúc càng mạnh.
Cố Thanh Sơn vội vàng đuổi theo, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp. Hắn chỉ có thể dừng lại ở trên không, trơ mắt nhìn bóng dáng màu xanh lục đó bay đi thật xa.
Lực lượng Quy Tàng vô tận trong cơ thể Bách Hoa Tiên Tử bắt đầu xao động, nhanh chóng ngưng tụ thành một ảo ảnh mặt người thân rắn.
Đây là thần kỹ Võ Đạo, Bất Chu Sơn Đoạn.
Nàng bay mãi bay mãi, cuối cùng đột nhiên biến mất.
Ầm! Một tiếng động rung chuyển cả đất trời vang lên, kim quang bị đè dưới ngọn lửa hừng hực cũng theo đó mà bay vút lên.
“A di đà Phật, cuối cùng Tạ thí chủ cũng đến rồi.” Bi Ngưỡng đại sư thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha ha, Thần Chiếu sơ cảnh mà lại dám vọng tưởng tấn công ta?” Công tử áo tím cười như điên, nói.
Mấy lời đối thoại này vang vọng khắp đất trời, phía dưới lại truyền đến âm thanh hai bên đánh nhau lần nữa.
Giọng điệu của công tử áo tím bất chợt thay đổi: “Không ngờ trong cái thế giới này nghèo nàn này lại có thể sinh ra một mỹ nhân tuyệt thế như nàng.”
Trong âm thanh của hắn, có thêm một phần...
“Hỗn xược!” Giọng nói đầy tức giận của Bách Hoa Tiên Tử vang lên. Ngay sau đó, vô số linh quang khởi động, hội tụ cùng với kim quang, nhắm thẳng về phía ngọn lửa đỏ ấy.
“Ha ha, đi theo ta đi...” Giọng của công tử áo tím vang lên lần nữa.
Cố Thanh Sơn đứng một mình ở trên không, không thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì.
Sư tôn tuyệt đối không chịu bị bắt, một khi sự việc không ổn, người nhất định sẽ xuống hoàng tuyền trước.
Giờ khắc này, hắn chợt nhớ lại lời nói của thi thể khổng lồ trăm nghìn năm kia. Âm thanh quỷ dị đó dường như đột phá cả giới hạn thời không, vang vọng bên tai hắn lần nữa.
“Trong lúc mấu chốt thực hiện một cú đẩy mấu chốt, có lẽ có thể thay đổi được điềm báo tử vong. Nhưng mà, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, người ra tay đẩy ngươi, chắc chắn sẽ vì thế mà trả giá. Ta hi vọng người đẩy đó không phải là ngươi, bởi vì ngươi còn quá yếu ớt, không chịu nổi chuyện quá lớn lao.”
Mắt của Cố Thanh Sơn khẽ động, nhìn trận đấu ở bên dưới. Hắn đột nhiên ngửa tay, lấy ra một sợi dây xích, trên đó có xỏ năm cái chuông. Hắn không thèm nghĩ ngợi nhiều, lập tức lắc lắc cái chuông trong tay.
Ngay sau đó, trong hư không vang lên giọng hát khẽ khàng của một cô gái. Ánh hoàng hôn chợt lóe lên rồi vụt tắt, thiếu nữ áo đen nhẹ nhàng hiện hình ra.
“Chủ nhân của các người suy nghĩ như thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
“Chủ nhân vẫn còn đang suy nghĩ.” Thiếu nữ áo đen nói xong, nhìn xuống tình hình bên dưới, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thái Hư cảnh! Một mình hắn ta đã đủ giết sạch các ngươi rồi.” Nàng ta vừa nhìn đã hiểu được tình hình trước mắt tệ thế nào.
Thế giới này, sắp sụp đổ rồi...
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Tất cả đều sắp biến mất rồi, thế mà chủ nhân của ngươi vẫn còn đang suy nghĩ? Cứ tiếp tục như vậy, e là nàng ta sẽ không lấy được gì cả.”
Thiếu nữ áo đen nghe vậy, lập tức đứng thẳng người lại, vẻ thản nhie6nt trên mặt cũng biến mất. Không những thế, từ trên người nàng ta còn tỏa ra chút uy nghiêm.
“Xem ra chúng ta không còn thời gian để bàn bạc kỹ nữa rồi.” Giọng điệu của thiếu nữ áo đen trở nên chậm rãi và lạnh lùng: “Điều kiện để ta tham chiến chính là, hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh sẽ thuộc về ta, thế giới đó thuộc về ta, cả Thiên Ma Hóa Sinh Trì trong tay ngươi cũng buộc phải lấy ra.”
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không bất ngờ với những đòi hỏi này: “Không thành vấn đề, nhưng những thứ đó bắt buộc sau khi xong chuyện mới có thể đưa cho ngươi, nếu không ta không yên tâm. Đây là điều kiện duy nhất của ta.”
“Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng Thiên Ma Hóa Sinh Trì chỉ có Thiên Ma mới có thể sử dụng, ngươi không đưa ta, làm sao ta có thể giúp ngươi?” Thiếu nữ áo đen châm chọc hỏi.
“Không có Thiên Ma Hóa Sinh Trì thì ngươi không thể chiến đấu sao? Ta không tin.”
“Thần uy của ta quá mạnh, không cách nào giáng xuống thế giới này được, duy nhất chỉ có Thiên Ma Hóa Sinh Trì là có thể giúp ta ở bên ngoài Thiên Ma giới.”
“Phải không?”
Hai tay Cố Thanh Sơn chắp lại với nhau, vẽ ra một pháp quyết kỳ dị. Hắn đã học được Xuyên Qua Ma Giới, có nghĩa là hắn có tư cách khởi động bình Thiên Ma, như vậy cũng có thể tránh được việc bình Thiên Ma bị lấy đi trước.
“Ta ít nhất có thể khởi động nó, với thực lực của ngươi chắc chắn có thể điều khiển nó từ xa.”
“Ngươi đề phòng ta như vậy sao?”
“Đó là sự đảm bảo cần thiết. Nếu không, ngươi lấy được nó rồi bỏ chạy, thì ta đây khóc không ra nước mắt.”
Thiếu nữ áo đen nhìn thoáng qua pháp quyết rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn. Tên tiểu tử này thật là quỷ quyệt, xem ra mình bắt buộc phải làm việc theo giao ước rồi. Nếu hắn không làm vậy, mình quả thật là có suy nghĩ lấy được bình Thiên Ma sau đó bỏ đi, bởi vì đây là một món lời khổng lồ, hơn nữa không cần phải bỏ ra gì cả.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ áo đen mỉm cười.
Cố Thanh Sơn cảnh giác như vậy, nàng ta ngược lại còn thấy thú vị hơn. Nếu như là một tên dễ ăn hiếp mà lại tùy tiện vọng tưởng hợp tác cùng Thiên Ma, vậy đối với nàng ta mà nói chính là một loại khinh thường. Người như vậy, vốn không xứng kề vai tác chiến cùng nàng ta. Sau khi xong chuyện, nàng ta nhất định sẽ nuốt chửng luôn tên ngốc ấy.
Nàng ta nói: “Như vậy cũng được, nhưng ngươi phải giữ lời hứa, xong chuyện phải giao đĩa bát quái xuyên qua các thế giới và Thiên Ma Hóa Sinh Trì cho ta.”
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đây là chuyện ngươi và ta đã thỏa thuận.”
Thiếu nữ áo đen lại nói: “Dù sao thì ngươi cũng là tu sĩ Nhân tộc, ta lo sợ ngươi bận tâm đến đại nghĩa của Nhân tộc, xong chuyện sẽ hủy đi đĩa bát quái đó.”
“Đại nghĩa là cái quái gì? Yên tâm, ta sẽ không vì thế mà đắc tội ngươi, đắc tội cả Thiên Ma giới.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ áo đen gật gật đầu nói: “Như vậy thì tốt, ta không sợ người thông minh, chỉ sợ kẻ ngu xuẩn tự cho là mình thông minh.”
“Dù sao thì ta muốn tìm được ngươi là một chuyện hết sức dễ dàng.” Giọng điệu nàng ta mang theo uy sự hiếp.
Tiếng đánh nhau ở bên dưới càng lúc càng lớn, Cố Thanh Sơn vội vàng quay sang xem tình hình trận chiến.
Tình thế lúc này rất là nguy cấp.
Cố Thanh Sơn nói nhanh: “Chúng ta lên!”
“Ngươi định sẽ làm gì?” Thiếu nữ áo đen hỏi.
“Để ta chuẩn bị, ngươi ra tay!” Cố Thanh Sơn nói. Hai tay hắn biến đổi nhanh thoăn thoắt, không ngừng đánh ra pháp quyết, khởi động Thiên Ma Hóa Sinh Trì.
Thiếu nữ áo đen lắc đầu nhè nhẹ, nói: “Không ngờ cũng có một ngày, ta lại hợp tác với loài người.”
Nói xong, nàng ta cũng bắt quyết, trong miệng ngâm nga mấy lời gì đó. Tuy ngữ điệu của nàng ta rất kỳ lạ nhưng âm luật lại phong phú, mỗi một câu một chữ đều có hàm ý kêu gọi.
“Sá chỉ, trá trá la sá chỉ, lô ha lệ, ma ha lô ha lệ, a la, giá la, đa la, tóa ha.”
Từng luồng ánh sáng từ trên người nàng ta chiếu vào bình Thiên Ma. Bình Thiên Ma đã được Cố Thanh Sơn khởi động, lại cảm ứng được luồng sáng đó, bắt đầu rung lên, càng lúc càng mạnh.