Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335
Trước đó hắn đã cảm ứng được bên trong này chứa vật gì rồi.
Đó là một bí kiếm - Triệu Hồn Nhân Quả Kiếm.
Bộ kiếm quyết này có tổng cộng hai thức, thức thứ nhất là Triệu Hồn Kiếm, dựa vào di vật của người chết triệu hồi vong hồn từ Lục Đạo Luân Hồi trở về để công kích kẻ địch. Thức thứ hai là Nhân Quả Kiếm, một chiêu tung ra chắc chắn trúng, uy lực của nó đến từ vong hồn tạo thành tổng sát thương cho kẻ địch.
Đáng tiếc vong hồn đến từ Lục Đạo lại không có thực thể, không thể gây thương tổn quá lớn cho kẻ địch, vì thế cho dù chiêu kiếm này chắc chắn trúng kẻ địch, thì uy lực phát huy cũng không lớn mấy.
Thế nhưng… Thế nhưng!
Biển kiếm là một nơi kỳ lạ, đây là một cảnh tượng chưa bao giờ được thấy trước đây.
Nếu như vong hồn của các kiếm tu đồng ý đến giúp đỡ...
Cố Thanh Sơn khá thấp thỏm.
Đường Hoàng Tuyền rất xa, để một vong hồn băng qua Luân Hồi quay trở về đây chính là một sự tra tấn, nếu vong hồn đó không có chấp niệm quá sâu thì nó sẽ chẳng bao giờ chịu quay lại đâu.
"Mở ra." Cố Thanh Sơn nói.
Mật Phong Cầu liền vỡ ra, một luồng sáng đen và một luồng sáng trắng cùng bay ra ngoài, chuyển động giữa không trung. Cuối cùng, một trong hai luồng sáng rơi xuống thân Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn giơ Địa kiếm lên, chỉ thấy trên bề mặt của kiếm có một luồng sức mạnh tỏa ra vầng sáng đen mờ ảo.
"Đây chính là Nhân Quả kiếm." Hắn nhìn Địa kiếm, nhớ lại những cảnh tượng xa xưa.
Tại thời điểm này, vẫn còn có một luồng sáng trắng đang lưỡng lự chưa quyết định được ở trong không trung.
Đó là Triệu Hồn Kiếm.
Ở xung quanh luồng sáng trắng này có tầng tầng lớp lớp dị tượng bao phủ, mỗi khi nó lướt qua biển kiếm, liền có rất nhiều bóng người hư ảo xuất hiện xung quanh trường kiếm. Khi luồng sáng trắng rời đi thì những bóng người hư ảo cũng biến mất theo nó, hoàn toàn không thể nhìn thấy lại được nữa.
Cảnh tượng này thật sự quá kỳ dị.
Lúc đầu, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm còn đứng yên, nhưng thấy được cảnh tượng thế này thì tất cả những thanh kiếm ấy đều phát ra âm thanh lanh lảnh. Dường như chúng nó đều đã phát điên, chúng không ngừng rung lên và phát ra những tiếng ong ong. Chúng xông tới tranh nhau chen lấn lẫn nhau, như tầng tầng lớp lớp lớp tơ nhện vòng quanh Cố Thanh Sơn. Bọn nó vô cùng khẩn turơng, lại hết sức im lặng cùng nhau chờ đợi.
Thì ra là vậy... Thì ra là vậy...
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra, lậ tức gọi kiếm Triều Âm đến, hết sức cẩn thận để ánh sáng trắng hạ xuống thân kiếm.
Trên thân Triều Âm liền tỏa ra vầng sáng trắng tinh; còn trên thân Địa kiếm lại tỏa ra vầng sáng đen tối. Hai luồng sáng đen và trắng lưỡng lự lượn lờ trên thanh trường kiếm, giống như đang chờ đợi cái gì đó vậy.
Cố Thanh Sơn nhìn phi kiếm bay đầy trên trời, nghiêm túc nói: "Ta giống với chủ nhân của các ngươi, đều là kiếm tu. Kẻ địch của các ngươi lại đến thế giới này lần nữa để hái lấy thành quả thắng lợi của bọn họ. Nỗi đau mà các ngươi chịu đựng sẽ sớm được bọn họ trao hết cho thế giới của ta… Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện như vậy. Hôm nay, ta sẽ dùng hết sức lực của mình quyết một trận sinh tử cùng bọn họ."
Hắn lớn tiếng hỏi: "Các ngươi có nguyện kề vai chiến đấu cùng ta hay không?"
Một giây sau, toàn bộ kiếm ở đây tranh nhau phát ra những tiếng ong ong thảm thiết.
Keng… Keng… Keng
Chúng nó dùng hết toàn bộ sức lực rung lên để có thể ma sát với không khí tạo ra tiếng động, nhằm biểu đạt khát vọng sâu bên trong của bọn chúng.
Cố Thanh Sơn nhìn trường kiếm đầy trên trời và đầy cả mặt đất, trong ánh mắt lộ ra một thứ tình cảm chưa bao giờ có.
"Được rồi... Đừng khóc..." Hắn lẩm bẩm nói.
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm lặng yên bay lên, vững vàng đáp xuống sau lưng Cố Thanh Sơn. Nàng nhẹ giọng hỏi, giọng nói của nàng cũng trở nên tình cảm và đầy kính nể: "Chúng ta bắt đầu được chưa?"
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: "Bắt đầu."
Cả bộ chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm tan vỡ ra, từng bộ phận của nó đều hóa thành một luồng lửa, liên tục xoay quanh người của Cố Thành Sơn.
Thời khắc này, thoạt nhìn Cố Thanh Sơn giống như một sứ giả mang ánh lửa đưa đến nhân gian.
Trên mỗi tay hắn đều cầm một thanh kiếm, hắn chỉ hơi động đậy thân thể một chút là đã bay lên, nhắm thẳng đến lối đi lên mặt đất.
Những thanh kiếm ở trên đường đều tránh ra chừa đường cho hắn, sau đó chúng nó âm thầm và trật tự theo sau hắn bay lên trên.
Toàn bộ kiếm trong biển kiếm đều lẽo đẽo đi theo phía sau hắn.
Sau một chuyến bay cấp tốc, cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng nhảy ra khỏi biển kiếm, đứng vững giữa không trung. Ở đối diện hắn là một tu sĩ xa lạ, gã bỗng nhiên ngoảnh lại nhìn hắn.
"Ồ… Hóa ra là một tên bò sát Nguyên Anh kỳ." Tu sĩ xa lạ thở phảo nhẹ nhõm.
"Hiện tại, ngươi có thể nói bản thân muốn chết như thế nào rồi." Gã khoanh tay cười nói: "Nhanh lên một chút, ta không có nhiều thời gian đâu, ta còn phải đi giải quyết đứa đang độ kiếp kia nữa."
"Ồ? Vật gì quấn quanh người của ngươi vậy?" Gã bỗng nhiên nhìn thấy những bộ phận của chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm không ngừng bay lượn quanh người Cố Thanh Sơn, trong mắt toát ra một tia khiếp sợ.
Cố Thanh Sơn không thèm nhìn gã, từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn cúi đầu nhìn về phía biển kiếm.
Bên trong biển kiếm, vô số trường kiếm nhảy nhót không ngừng, lại cẩn thận không làm ra bất kỳ động tác gì quá lớn, giống như sợ sẽ quấy nhiễu hắn vậy.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Tiền bối."
Một giọng nữ vang lên: "Được!"
Ầm!
Ngọn lửa hừng hực hệt như tia nắng rực rỡ của mặt trời xuyên qua toàn bộ biển kiếm rộng vô cùng vô tận. Ngay sau đó, bên trên mỗi một thanh trường kiếm đều phát ra ánh sáng hoặc mạnh hoặc yếu.
Tu sĩ xa lạ sợ hết hồn, vội vàng lùi lại mấy trượng, kinh hãi kêu lên: "Thần lực!"
Lúc này Cố Thanh Sơn vung kiếm Triều Âm lên, nói: "Triệu hồn!"
Ánh sáng trắng liền rời khỏi thân kiếm, bay vút ra ngoài. Nó tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp giống như mặt trời ấm áp ngày đông, chiếu sáng khắp cả biển kiếm.
Trong phút chốc, bên cạnh mỗi thanh trường kiếm đều xuất hiện một cái bóng mờ. Tất cả vong hồn của những kiếm tu đã ngã xuống của thế giới Thần Võ lại hiển hiện ra lần nữa, bọn họ nắm lấy thanh kiếm của mình, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm và mỉm cười. Bọn họ nhẹ giọng nói chuyện với trường kiếm, giống như đang động viên và an ủi bọn chúng, mà mỗi một thanh trường kiếm đều truyền ra những âm thanh nhẹ nhàng đứt quãng như tiếng gào khóc.
Đúng vậy, chủ nhân của bọn chúng chưa từng rời bỏ bọn chúng, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với kiếm của chính mình, bằng hình dạng của một vong hồn…
Kiếm ở đâu, người sẽ ở đó.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn cảnh tượng này, trầm giọng nói: "Hiện tại, mong các vị có thể cùng tại hạ đánh lùi kẻ địch."
Tất cả vong hồn đều biến mất để thay cho câu trả lời của mình, mà mấy thanh trường kiếm cũng im lặng.
Không phải vong hồn đã rời đi, mà họ đã hòa thành một thể với trường kiếm.
Giờ phút này, kiếm tu và kiếm linh đều đang tồn tại.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Đó là một bí kiếm - Triệu Hồn Nhân Quả Kiếm.
Bộ kiếm quyết này có tổng cộng hai thức, thức thứ nhất là Triệu Hồn Kiếm, dựa vào di vật của người chết triệu hồi vong hồn từ Lục Đạo Luân Hồi trở về để công kích kẻ địch. Thức thứ hai là Nhân Quả Kiếm, một chiêu tung ra chắc chắn trúng, uy lực của nó đến từ vong hồn tạo thành tổng sát thương cho kẻ địch.
Đáng tiếc vong hồn đến từ Lục Đạo lại không có thực thể, không thể gây thương tổn quá lớn cho kẻ địch, vì thế cho dù chiêu kiếm này chắc chắn trúng kẻ địch, thì uy lực phát huy cũng không lớn mấy.
Thế nhưng… Thế nhưng!
Biển kiếm là một nơi kỳ lạ, đây là một cảnh tượng chưa bao giờ được thấy trước đây.
Nếu như vong hồn của các kiếm tu đồng ý đến giúp đỡ...
Cố Thanh Sơn khá thấp thỏm.
Đường Hoàng Tuyền rất xa, để một vong hồn băng qua Luân Hồi quay trở về đây chính là một sự tra tấn, nếu vong hồn đó không có chấp niệm quá sâu thì nó sẽ chẳng bao giờ chịu quay lại đâu.
"Mở ra." Cố Thanh Sơn nói.
Mật Phong Cầu liền vỡ ra, một luồng sáng đen và một luồng sáng trắng cùng bay ra ngoài, chuyển động giữa không trung. Cuối cùng, một trong hai luồng sáng rơi xuống thân Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn giơ Địa kiếm lên, chỉ thấy trên bề mặt của kiếm có một luồng sức mạnh tỏa ra vầng sáng đen mờ ảo.
"Đây chính là Nhân Quả kiếm." Hắn nhìn Địa kiếm, nhớ lại những cảnh tượng xa xưa.
Tại thời điểm này, vẫn còn có một luồng sáng trắng đang lưỡng lự chưa quyết định được ở trong không trung.
Đó là Triệu Hồn Kiếm.
Ở xung quanh luồng sáng trắng này có tầng tầng lớp lớp dị tượng bao phủ, mỗi khi nó lướt qua biển kiếm, liền có rất nhiều bóng người hư ảo xuất hiện xung quanh trường kiếm. Khi luồng sáng trắng rời đi thì những bóng người hư ảo cũng biến mất theo nó, hoàn toàn không thể nhìn thấy lại được nữa.
Cảnh tượng này thật sự quá kỳ dị.
Lúc đầu, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm còn đứng yên, nhưng thấy được cảnh tượng thế này thì tất cả những thanh kiếm ấy đều phát ra âm thanh lanh lảnh. Dường như chúng nó đều đã phát điên, chúng không ngừng rung lên và phát ra những tiếng ong ong. Chúng xông tới tranh nhau chen lấn lẫn nhau, như tầng tầng lớp lớp lớp tơ nhện vòng quanh Cố Thanh Sơn. Bọn nó vô cùng khẩn turơng, lại hết sức im lặng cùng nhau chờ đợi.
Thì ra là vậy... Thì ra là vậy...
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra, lậ tức gọi kiếm Triều Âm đến, hết sức cẩn thận để ánh sáng trắng hạ xuống thân kiếm.
Trên thân Triều Âm liền tỏa ra vầng sáng trắng tinh; còn trên thân Địa kiếm lại tỏa ra vầng sáng đen tối. Hai luồng sáng đen và trắng lưỡng lự lượn lờ trên thanh trường kiếm, giống như đang chờ đợi cái gì đó vậy.
Cố Thanh Sơn nhìn phi kiếm bay đầy trên trời, nghiêm túc nói: "Ta giống với chủ nhân của các ngươi, đều là kiếm tu. Kẻ địch của các ngươi lại đến thế giới này lần nữa để hái lấy thành quả thắng lợi của bọn họ. Nỗi đau mà các ngươi chịu đựng sẽ sớm được bọn họ trao hết cho thế giới của ta… Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện như vậy. Hôm nay, ta sẽ dùng hết sức lực của mình quyết một trận sinh tử cùng bọn họ."
Hắn lớn tiếng hỏi: "Các ngươi có nguyện kề vai chiến đấu cùng ta hay không?"
Một giây sau, toàn bộ kiếm ở đây tranh nhau phát ra những tiếng ong ong thảm thiết.
Keng… Keng… Keng
Chúng nó dùng hết toàn bộ sức lực rung lên để có thể ma sát với không khí tạo ra tiếng động, nhằm biểu đạt khát vọng sâu bên trong của bọn chúng.
Cố Thanh Sơn nhìn trường kiếm đầy trên trời và đầy cả mặt đất, trong ánh mắt lộ ra một thứ tình cảm chưa bao giờ có.
"Được rồi... Đừng khóc..." Hắn lẩm bẩm nói.
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm lặng yên bay lên, vững vàng đáp xuống sau lưng Cố Thanh Sơn. Nàng nhẹ giọng hỏi, giọng nói của nàng cũng trở nên tình cảm và đầy kính nể: "Chúng ta bắt đầu được chưa?"
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: "Bắt đầu."
Cả bộ chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm tan vỡ ra, từng bộ phận của nó đều hóa thành một luồng lửa, liên tục xoay quanh người của Cố Thành Sơn.
Thời khắc này, thoạt nhìn Cố Thanh Sơn giống như một sứ giả mang ánh lửa đưa đến nhân gian.
Trên mỗi tay hắn đều cầm một thanh kiếm, hắn chỉ hơi động đậy thân thể một chút là đã bay lên, nhắm thẳng đến lối đi lên mặt đất.
Những thanh kiếm ở trên đường đều tránh ra chừa đường cho hắn, sau đó chúng nó âm thầm và trật tự theo sau hắn bay lên trên.
Toàn bộ kiếm trong biển kiếm đều lẽo đẽo đi theo phía sau hắn.
Sau một chuyến bay cấp tốc, cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng nhảy ra khỏi biển kiếm, đứng vững giữa không trung. Ở đối diện hắn là một tu sĩ xa lạ, gã bỗng nhiên ngoảnh lại nhìn hắn.
"Ồ… Hóa ra là một tên bò sát Nguyên Anh kỳ." Tu sĩ xa lạ thở phảo nhẹ nhõm.
"Hiện tại, ngươi có thể nói bản thân muốn chết như thế nào rồi." Gã khoanh tay cười nói: "Nhanh lên một chút, ta không có nhiều thời gian đâu, ta còn phải đi giải quyết đứa đang độ kiếp kia nữa."
"Ồ? Vật gì quấn quanh người của ngươi vậy?" Gã bỗng nhiên nhìn thấy những bộ phận của chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm không ngừng bay lượn quanh người Cố Thanh Sơn, trong mắt toát ra một tia khiếp sợ.
Cố Thanh Sơn không thèm nhìn gã, từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn cúi đầu nhìn về phía biển kiếm.
Bên trong biển kiếm, vô số trường kiếm nhảy nhót không ngừng, lại cẩn thận không làm ra bất kỳ động tác gì quá lớn, giống như sợ sẽ quấy nhiễu hắn vậy.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Tiền bối."
Một giọng nữ vang lên: "Được!"
Ầm!
Ngọn lửa hừng hực hệt như tia nắng rực rỡ của mặt trời xuyên qua toàn bộ biển kiếm rộng vô cùng vô tận. Ngay sau đó, bên trên mỗi một thanh trường kiếm đều phát ra ánh sáng hoặc mạnh hoặc yếu.
Tu sĩ xa lạ sợ hết hồn, vội vàng lùi lại mấy trượng, kinh hãi kêu lên: "Thần lực!"
Lúc này Cố Thanh Sơn vung kiếm Triều Âm lên, nói: "Triệu hồn!"
Ánh sáng trắng liền rời khỏi thân kiếm, bay vút ra ngoài. Nó tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp giống như mặt trời ấm áp ngày đông, chiếu sáng khắp cả biển kiếm.
Trong phút chốc, bên cạnh mỗi thanh trường kiếm đều xuất hiện một cái bóng mờ. Tất cả vong hồn của những kiếm tu đã ngã xuống của thế giới Thần Võ lại hiển hiện ra lần nữa, bọn họ nắm lấy thanh kiếm của mình, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm và mỉm cười. Bọn họ nhẹ giọng nói chuyện với trường kiếm, giống như đang động viên và an ủi bọn chúng, mà mỗi một thanh trường kiếm đều truyền ra những âm thanh nhẹ nhàng đứt quãng như tiếng gào khóc.
Đúng vậy, chủ nhân của bọn chúng chưa từng rời bỏ bọn chúng, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với kiếm của chính mình, bằng hình dạng của một vong hồn…
Kiếm ở đâu, người sẽ ở đó.
Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn cảnh tượng này, trầm giọng nói: "Hiện tại, mong các vị có thể cùng tại hạ đánh lùi kẻ địch."
Tất cả vong hồn đều biến mất để thay cho câu trả lời của mình, mà mấy thanh trường kiếm cũng im lặng.
Không phải vong hồn đã rời đi, mà họ đã hòa thành một thể với trường kiếm.
Giờ phút này, kiếm tu và kiếm linh đều đang tồn tại.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong.