Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
"Chúng ta đi đâu?" Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi.
Trường kiếm treo giữa không trung không động đậy.
"Tạm thời không thể nói?"
Cố Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
Hắn nhìn vào giao diện Chiến thần, chỉ thấy nhiệm vụ thần thông lại xuất hiện.
[Tên nhiệm vụ: Giúp người làm niềm vui.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Người chơi phải có đủ khả năng trợ giúp trường kiếm, nhận được thiện cảm từ nó.]
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Hoàn thành yêu cầu trường kiếm đưa ra.]
[Giải thích rõ hơn: Khởi đầu tốt là ngài đã thành công một nửa, mong ngài cố gắng hết mình!]
Cố Thanh Sơn đọc đi đọc lại, không nhịn được lại nhìn thêm lần nữa.
Kỳ quái ghê, sao lại không nói đến phần thưởng?
Cố Thanh Sơn hỏi: "Hệ thống, lẽ nào nhiệm vụ này không có phần thưởng?"
Ting!
Hệ thống hồi đáp: [Mời xem tên gọi của nhiệm vụ.]
Tên gọi của nhiệm vụ là “Giúp người làm niềm vui”.
... Được rồi.
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói, đành lắc đầu một cái.
Sau đó, trường kiếm ở đằng trước, Cố Thanh Sơn đi theo phía sau, nhanh chóng rời khỏi quân doanh.
Rất nhiều tu sĩ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tình cảnh này, nhưng không có ai tiến lên hỏi hắn.
Có lẽ đây là phương pháp tu luyện kiếm đạo của người ta chăng?
Vả lại, nhiệm vụ của Cố Thanh Sơn là tuần tra quân doanh, trinh sát quân tình, đây là quân lệnh được chính Tam Thánh tuyên bố. Vì vậy, không ai có thể ngăn cản hắn, cũng không người nào có thể dùng lý do gì đến ngăn cản hắn.
Suốt một đường đi đều suôn sẻ, không có bất kỳ ai tiến lên hỏi han, Cố Thanh Sơn cứ thế trực tiếp ra khỏi quân doanh.
Trường kiếm dẫn hắn chạy suốt một đường, xuyên qua khu rừng đi tới một nơi rất hẻo lánh. Cây cối nơi này đều đã chết héo, trong rừng rậm không còn thứ gì. Xung quanh đây lại hoang vu vắng vẻ, không có dấu vết cho thấy có yêu ma hay tu sĩ từng ở đây.
Trường kiếm bay lượn trên một khoảng đất trống, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là đành đứng một bên nhìn nó.
Một lát sau, trường kiếm tìm được vị trí mà nó muốn tìm, liền cắm phập vào trong đất rồi không động đậy gì nữa.
"Chỉ bằng vào hai chúng ta thì có thể làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trường kiếm phát ra những tiếng ong ong.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy cả hai đời, bản thân hắn chưa từng gặp phải chuyện ly kỳ như vậy, đành nói: "Muốn ta cầm lấy ngươi… Được rồi..."
Hắn bèn đi lên, nắm chặt chuôi kiếm. Một giây sau, mặt đất đột nhiên nứt ra, cả Cố Thanh Sơn lẫn thanh trường kiếm đều rơi vào khe nứt kia.
Trong bóng tối, xung quanh đầy mùi lưu huỳnh và địa hỏa tỏa ra, vô cùng nồng nặc.
Cố Thanh Sơn tiện tay tạo ra một loại pháp ấn cơ bản, ngay lập tức có một nguồn sáng chiếu rọi xung quanh.
Đây là một hang động dung nham, luồng không khí oi bức từ trong địa động thổi tới, khiến người ta giống như đang ngâm trong suối nước nóng.
Hiển nhiên, ở nơi sâu nhất trong lòng đất, có địa phương nào đó đã sử dụng một loại thuật pháp nào đó tương tự như Linh Hỏa trong Ngũ Hành vậy.
Nơi này cũng không cách mặt đất bao xa, vì thế nhiệt độ thế này người bình thường còn có thể chịu đựng được.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, nhìn thanh trường kiếm kia.
Thanh trường kiếm dẫn đầu đi vào động.
Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là đi theo nó.
Hang động này có rất nhiều lối rẽ, gần như cứ đi khoảng mấy chục mét liền gặp phải một lối rẽ, đi mấy trăm mét lại xuất hiện nhiều lối dẫn vào những cái hang khác.
Cố Thanh Sơn thử phóng thần niệm ra, lại phát hiện thần niệm chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi mười mét phía trước, căn bản không thể dùng để dò đường.
Sau khi đi khoảng chừng nửa canh giờ, băng qua vô số lối rẽ và hang động, hiện tại Cố Thanh Sơn đã không còn biết vừa rồi mình làm cách nào để đi đến tận đây nữa.
Càng đi sâu vào trong lòng đất, vách đá xung quanh càng phát ra ánh sáng hơi đỏ.
Linh lực hệ Hỏa của nơi này cực kỳ mạnh, nếu không phải Cố Thanh Sơn dùng linh lực bảo vệ thân thể thì e là đã bị cháy khét từ lâu rồi.
"Thật là kinh khủng, có ai mà ngờ được bên trong lòng đất của thế giới Thần Võ lại có nguồn linh lực hệ Hỏa dồi dào vậy chứ." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Sau khi chạy thêm một canh giờ nữa, thanh trường kiếm rốt cục cũng chịu dừng lại, dùng mũi kiếm chỉ về đằng trước.
Cố Thanh Sơn nhìn theo phương hướng nó chỉ, chỉ thấy cách đó không xa là một hồ nước dung nham đỏ sẫm. Diện tích của hồ nước này rất lớn, chí ít Cố Thanh Sơn không nhìn thấy giới hạn của nó. Hơi nước bị luồng khí nóng cuốn đi, hòa cùng những tinh thể nhỏ và tro bụi li ti của dung nham, bay khắp nơi.
Dung nham nơi này không phải là dung nham bình thường, mà là do Hỏa Linh tụ lại hình thành hình thể bên ngoài. Nếu như người bình thường sơ sẩy đụng vào, cả người sẽ bị đốt cháy trong nháy mắt.
Cố Thanh Sơn híp mắt, cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy mục tiêu mà thanh trường kiếm chỉ.
Ở một nơi rất xa trong hồ dung nham, có một chuôi kiếm hơi nhô ra khỏi đó.
Một thanh trường kiếm cắm ở đó, đã bị nung thành màu đỏ rực.
Dung nham trong hồ nước dường như muốn nhấn chìm nó ngay lập tức.
Thanh trường kiếm kia thỉnh thoảng phát ra những chấn động nhẹ, nhưng không cách nào rút ra được.
"Ngươi muốn ta cứu nó?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trường kiếm ở bên cạnh lập tức chỉ chỉ chuôi kiếm, biểu thị chính xác.
"Thật kỳ lạ, nếu là binh khí thì tại sao lại bị cắm ở đây, không sợ lúc nào cũng có thể bị hòa tan sao?" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trường kiếm hơi rung nhẹ.
"Cái gì? Ngươi nói nơi này vốn không có dung nham?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Ồ… Mưa lửa…”
Cố Thanh Sơn đã hiểu ra. Hắn nhìn một vùng hồ dung nham rộng rãi kia, lại nhìn thanh trường kiếm không ngừng giãy giụa, có hơi lúng túng một chút.
Trúc Cơ đỉnh phong không thể bay, bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng một chút kỹ xảo để lơ lửng giữa trời. Mà từ chỗ hắn đứng đến giữa hồ dung nham cách quá xa, chỉ bằng vào kỹ xảo lơ lửng giữa không trung thì không qua được.
Cứ coi như hắn dốc hết toàn lực đi qua đó, nhưng phải trở về bằng cách nào đây?
Làm sao bây giờ?
… Nếu như hắn đã trở thành tu sĩ Kim Đan, vậy thì có thể dễ dàng bay thẳng qua đó rút trường kiếm ra là được.
Nhưng sư tôn không có ở đây, Công Tôn Trí lại hôn mê, những người khác không tin được.
Sư tôn có linh cảm sẽ chết trong trận chiến này, không biết hiện tại nàng ra sao rồi, mà hắn lại chẳng thể giúp được gì.
Cố Thanh Sơn nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên thở dài.
"Chúng ta đi trở lại một đoạn đã." Hắn nói.
Thanh trường kiếm đi theo phía sau hắn, không ngừng chuyển động lên xuống.
"Đừng nóng vội." Cố Thanh Sơn nói: "Với thực lực bây giờ của ta, căn bản là không bay qua nổi."
Thanh trường kiếm vội vàng bay vòng quanh hắn liên tục.
"Biện pháp của ta... Chờ thực lực của ta tăng lên, ta sẽ trở lại."
"Nó sắp không kiên trì được rồi hả? Ngươi bảo nó kiên trì thêm một lát nữa, bây giờ ta chuẩn bị thăng cấp ngay đây. Nếu như ta đột phá thành công, sẽ tới cứu nó liền." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Trường kiếm treo giữa không trung không động đậy.
"Tạm thời không thể nói?"
Cố Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
Hắn nhìn vào giao diện Chiến thần, chỉ thấy nhiệm vụ thần thông lại xuất hiện.
[Tên nhiệm vụ: Giúp người làm niềm vui.]
[Miêu tả nhiệm vụ: Người chơi phải có đủ khả năng trợ giúp trường kiếm, nhận được thiện cảm từ nó.]
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Hoàn thành yêu cầu trường kiếm đưa ra.]
[Giải thích rõ hơn: Khởi đầu tốt là ngài đã thành công một nửa, mong ngài cố gắng hết mình!]
Cố Thanh Sơn đọc đi đọc lại, không nhịn được lại nhìn thêm lần nữa.
Kỳ quái ghê, sao lại không nói đến phần thưởng?
Cố Thanh Sơn hỏi: "Hệ thống, lẽ nào nhiệm vụ này không có phần thưởng?"
Ting!
Hệ thống hồi đáp: [Mời xem tên gọi của nhiệm vụ.]
Tên gọi của nhiệm vụ là “Giúp người làm niềm vui”.
... Được rồi.
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói, đành lắc đầu một cái.
Sau đó, trường kiếm ở đằng trước, Cố Thanh Sơn đi theo phía sau, nhanh chóng rời khỏi quân doanh.
Rất nhiều tu sĩ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tình cảnh này, nhưng không có ai tiến lên hỏi hắn.
Có lẽ đây là phương pháp tu luyện kiếm đạo của người ta chăng?
Vả lại, nhiệm vụ của Cố Thanh Sơn là tuần tra quân doanh, trinh sát quân tình, đây là quân lệnh được chính Tam Thánh tuyên bố. Vì vậy, không ai có thể ngăn cản hắn, cũng không người nào có thể dùng lý do gì đến ngăn cản hắn.
Suốt một đường đi đều suôn sẻ, không có bất kỳ ai tiến lên hỏi han, Cố Thanh Sơn cứ thế trực tiếp ra khỏi quân doanh.
Trường kiếm dẫn hắn chạy suốt một đường, xuyên qua khu rừng đi tới một nơi rất hẻo lánh. Cây cối nơi này đều đã chết héo, trong rừng rậm không còn thứ gì. Xung quanh đây lại hoang vu vắng vẻ, không có dấu vết cho thấy có yêu ma hay tu sĩ từng ở đây.
Trường kiếm bay lượn trên một khoảng đất trống, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là đành đứng một bên nhìn nó.
Một lát sau, trường kiếm tìm được vị trí mà nó muốn tìm, liền cắm phập vào trong đất rồi không động đậy gì nữa.
"Chỉ bằng vào hai chúng ta thì có thể làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trường kiếm phát ra những tiếng ong ong.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy cả hai đời, bản thân hắn chưa từng gặp phải chuyện ly kỳ như vậy, đành nói: "Muốn ta cầm lấy ngươi… Được rồi..."
Hắn bèn đi lên, nắm chặt chuôi kiếm. Một giây sau, mặt đất đột nhiên nứt ra, cả Cố Thanh Sơn lẫn thanh trường kiếm đều rơi vào khe nứt kia.
Trong bóng tối, xung quanh đầy mùi lưu huỳnh và địa hỏa tỏa ra, vô cùng nồng nặc.
Cố Thanh Sơn tiện tay tạo ra một loại pháp ấn cơ bản, ngay lập tức có một nguồn sáng chiếu rọi xung quanh.
Đây là một hang động dung nham, luồng không khí oi bức từ trong địa động thổi tới, khiến người ta giống như đang ngâm trong suối nước nóng.
Hiển nhiên, ở nơi sâu nhất trong lòng đất, có địa phương nào đó đã sử dụng một loại thuật pháp nào đó tương tự như Linh Hỏa trong Ngũ Hành vậy.
Nơi này cũng không cách mặt đất bao xa, vì thế nhiệt độ thế này người bình thường còn có thể chịu đựng được.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, nhìn thanh trường kiếm kia.
Thanh trường kiếm dẫn đầu đi vào động.
Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là đi theo nó.
Hang động này có rất nhiều lối rẽ, gần như cứ đi khoảng mấy chục mét liền gặp phải một lối rẽ, đi mấy trăm mét lại xuất hiện nhiều lối dẫn vào những cái hang khác.
Cố Thanh Sơn thử phóng thần niệm ra, lại phát hiện thần niệm chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi mười mét phía trước, căn bản không thể dùng để dò đường.
Sau khi đi khoảng chừng nửa canh giờ, băng qua vô số lối rẽ và hang động, hiện tại Cố Thanh Sơn đã không còn biết vừa rồi mình làm cách nào để đi đến tận đây nữa.
Càng đi sâu vào trong lòng đất, vách đá xung quanh càng phát ra ánh sáng hơi đỏ.
Linh lực hệ Hỏa của nơi này cực kỳ mạnh, nếu không phải Cố Thanh Sơn dùng linh lực bảo vệ thân thể thì e là đã bị cháy khét từ lâu rồi.
"Thật là kinh khủng, có ai mà ngờ được bên trong lòng đất của thế giới Thần Võ lại có nguồn linh lực hệ Hỏa dồi dào vậy chứ." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Sau khi chạy thêm một canh giờ nữa, thanh trường kiếm rốt cục cũng chịu dừng lại, dùng mũi kiếm chỉ về đằng trước.
Cố Thanh Sơn nhìn theo phương hướng nó chỉ, chỉ thấy cách đó không xa là một hồ nước dung nham đỏ sẫm. Diện tích của hồ nước này rất lớn, chí ít Cố Thanh Sơn không nhìn thấy giới hạn của nó. Hơi nước bị luồng khí nóng cuốn đi, hòa cùng những tinh thể nhỏ và tro bụi li ti của dung nham, bay khắp nơi.
Dung nham nơi này không phải là dung nham bình thường, mà là do Hỏa Linh tụ lại hình thành hình thể bên ngoài. Nếu như người bình thường sơ sẩy đụng vào, cả người sẽ bị đốt cháy trong nháy mắt.
Cố Thanh Sơn híp mắt, cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy mục tiêu mà thanh trường kiếm chỉ.
Ở một nơi rất xa trong hồ dung nham, có một chuôi kiếm hơi nhô ra khỏi đó.
Một thanh trường kiếm cắm ở đó, đã bị nung thành màu đỏ rực.
Dung nham trong hồ nước dường như muốn nhấn chìm nó ngay lập tức.
Thanh trường kiếm kia thỉnh thoảng phát ra những chấn động nhẹ, nhưng không cách nào rút ra được.
"Ngươi muốn ta cứu nó?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trường kiếm ở bên cạnh lập tức chỉ chỉ chuôi kiếm, biểu thị chính xác.
"Thật kỳ lạ, nếu là binh khí thì tại sao lại bị cắm ở đây, không sợ lúc nào cũng có thể bị hòa tan sao?" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trường kiếm hơi rung nhẹ.
"Cái gì? Ngươi nói nơi này vốn không có dung nham?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Ồ… Mưa lửa…”
Cố Thanh Sơn đã hiểu ra. Hắn nhìn một vùng hồ dung nham rộng rãi kia, lại nhìn thanh trường kiếm không ngừng giãy giụa, có hơi lúng túng một chút.
Trúc Cơ đỉnh phong không thể bay, bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng một chút kỹ xảo để lơ lửng giữa trời. Mà từ chỗ hắn đứng đến giữa hồ dung nham cách quá xa, chỉ bằng vào kỹ xảo lơ lửng giữa không trung thì không qua được.
Cứ coi như hắn dốc hết toàn lực đi qua đó, nhưng phải trở về bằng cách nào đây?
Làm sao bây giờ?
… Nếu như hắn đã trở thành tu sĩ Kim Đan, vậy thì có thể dễ dàng bay thẳng qua đó rút trường kiếm ra là được.
Nhưng sư tôn không có ở đây, Công Tôn Trí lại hôn mê, những người khác không tin được.
Sư tôn có linh cảm sẽ chết trong trận chiến này, không biết hiện tại nàng ra sao rồi, mà hắn lại chẳng thể giúp được gì.
Cố Thanh Sơn nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên thở dài.
"Chúng ta đi trở lại một đoạn đã." Hắn nói.
Thanh trường kiếm đi theo phía sau hắn, không ngừng chuyển động lên xuống.
"Đừng nóng vội." Cố Thanh Sơn nói: "Với thực lực bây giờ của ta, căn bản là không bay qua nổi."
Thanh trường kiếm vội vàng bay vòng quanh hắn liên tục.
"Biện pháp của ta... Chờ thực lực của ta tăng lên, ta sẽ trở lại."
"Nó sắp không kiên trì được rồi hả? Ngươi bảo nó kiên trì thêm một lát nữa, bây giờ ta chuẩn bị thăng cấp ngay đây. Nếu như ta đột phá thành công, sẽ tới cứu nó liền." Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.