Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Các yêu ma cuối cùng chỉ đành không cam lòng hoảng sợ rút đi.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thoáng buông lỏng, nhìn về phía giao diện Chiến Thần.
Bắt đầu từ khi nãy, trên giao diện đã nhấp nháy ánh sáng nhàn nhạt.
[Ngài đã thực hiện ba lần thuấn sát (*) một cách hoàn mỹ, mà đối tượng bị đánh chết lại là kẻ địch có cảnh giới cao hơn mình.]
(*) thuấn sát: giết chết đối phương trong nháy mắt.
[Ngài đã tập hợp đủ ba lần thuấn sát dùng yếu thắng mạnh, danh hiệu “Kẻ Ám Sát” sẽ lập tức được mở khoá.]
[Bởi vì đây là một danh hiệu rất hiếm hoi, nên cần trả 50 điểm hồn lực.]
Nhìn những lời nhắc nhở này, Cố Thanh Sơn chợt bừng tỉnh.
Lần trước tiến vào thế giới tu hành, một kiếm giết chết linh thú Yêu Điệp của Lãnh Thiên Tinh, sau đó lại giết Hỏa Vân Trùng Thiên Hạc trong nháy mắt, lúc ấy đã có nhắc nhở, nói là tập hợp đủ ba lần thuấn sát lấy yếu thắng mạnh sẽ được mở khoá danh hiệu có liên quan.
Xem ra mới vừa rồi giết chết con yêu ma khổng lồ kia, cuối cùng đã đạt đến yêu cầu để mở khoá danh hiệu rồi.
Kỹ năng danh hiệu là lực lượng phụ trợ chiến đấu vô cùng lớn mạnh của giao diện Chiến Thần. Đến tận bây giờ, mỗi một kỹ năng danh hiệu đều rất mạnh, Cố Thanh Sơn vẫn luôn ưng cái danh hiệu “Du Kích Tướng Quân” này.
Hắn không chút do dự quyết định mở khoá. Cho dù cần đến 50 điểm hồn lực, cũng nhất định phải mở.
Sau khi đi tới thế giới Thần Võ, hắn trải qua mấy trận chiến cam go, hồn lực tích lũy được cũng không ít.
Hắn nhìn lượng hồn lực của mình.
[Số lượng hồn lực: 230/40.]
Bởi vì rất nhiều lần đều giết được yêu ma vượt cảnh giới của mình, cho nên số hồn lực lại một lần nữa vượt qua giới hạn 40 điểm.
“Dùng hồn lực mở khoá kỹ năng danh hiệu.” Hắn nói.
[Ngài đã hao phí 50 điểm hồn lực, danh hiệu đã được mở khoá.]
[Danh hiệu: Kẻ Ám Sát.]
[Hướng dẫn: Chỉ cần tung một chiêu, ngài sẽ có thể giết chết được kẻ địch mạnh hơn mình.]
[Trang bị cho danh hiệu này, đạt được kỹ năng riêng: Thu Hoạch (trung cấp).]
[Thu Hoạch (trung cấp): Mỗi khi ngài giết chết một đối thủ, sẽ lập tức nhận lại sáu phần linh lực đã tiêu hao.]
[Nhắc nhở: Tiếp tục hoàn thành năm lần thuấn sát lấy yếu thắng mạnh nữa, ngài sẽ mở khoá được bản cao cấp của danh hiệu hiếm có này.]
Cố Thanh Sơn thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên.
Đây quả thực là kỹ năng sinh ra để chiến đấu. Lúc đang trong một trận chiến chém giết kịch liệt, kỹ năng này có thể bù đắp linh lực bị hao tổn của tu sĩ.
"Năm lần thuấn sát lấy yếu thắng mạnh..." Hắn lầm bầm.
Chỉ có thể giết chết đối thủ mạnh hơn mình, hơn nữa phải là một đao hạ gục, yêu cầu này kỳ thực rất hà khắc.
... Thật muốn biết bản cao cấp của danh hiệu “Kẻ Ám Sát”, sẽ đạt đến hiệu quả gì.
Cố Thanh Sơn thở dài, chậm rãi trở về quân doanh.
Các tu sĩ nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể, vỗ tay nườm nượp.
"Tướng quân uy vũ!" Bọn họ hô to.
Dùng sức của riêng mình để cắt đứt sự truy đuổi của đám yêu ma, điều này không chỉ đòi hỏi thực lực. Nếu như bên kia có yêu ma Nguyên Anh kỳ, dám hành động như vậy chẳng khác nào tự đi tìm cái chết. Sự đáng phục của Cố Thanh Sơn nằm ở chỗ, chỉ một ánh mắt đã có thể nhận ra được trong đám đang truy đuổi không có con nào là Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn rất tin tưởng vào phán đoán này của mình, lấy sinh mạng ra để đặt cược, đứng tại nơi ấy chặn đường yêu ma.
Đây là tự tin vào nhãn lực của mình.
Không có dũng khí, không có nhãn lực, không có thực lực, thì căn bản không thể làm được.
Cố Thanh Sơn đi lên, nhìn Chiêu Vũ giáo úy đang được chữa trị kia, hỏi: "Tình hình sao rồi?"
"Đa tạ Tướng quân." Chiêu Vũ giáo úy nói: "Ta không có vấn đề gì lớn, nhưng người này hình như đã không còn tỉnh táo rồi."
"Đây là ai?"
"Một tên trinh sát, phụ trách giám sát tiền tuyến."
Cố Thanh Sơn nhìn người kia, gã còn đang trong cơn hôn mê, trên mặt vẫn còn mang theo sự kinh hãi.
"Tại sao đột nhiên lại bị hôn mê? Chẳng lẽ đã gặp phải Thiên Ma?" Hắn hỏi.
"Không phải." Biểu cảm trên mặt Chiêu Vũ giáo úy rất kỳ lạ: "Cậu ta là một người sử dụng giáo mác vô cùng thành thạo. Lần trước đi ra ngoài điều tra, cậu ta phát hiện một chiếc giáo dài trong một nơi hẻo lánh không người qua lại."
"Sau đó thì sao?" trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên thấy căng thẳng.
"Sau đó cậu ta nhất thời tò mò, nhặt giáo dài lên múa mấy chiêu, cuối cùng hôn mê." Chiêu Vũ giáo úy nói.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Nhiệm vụ thần thông của hắn, yêu cầu hắn phải phát hiện đồng thời nhặt được một loại binh khí. Bây giờ trong doanh trại này đã có người nhặt được binh khí trước, nhưng cuối cùng kết cục lại trở thành như vậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Còn có ai nhặt được binh khí nữa không?"
"Tạm thời không có."
"Thân thủ người này như thế nào?"
"Cậu ta là lính trinh sát tốt nhất của chúng ta."
"Thì ra là như vậy, mấy người trông nom cậu ấy, có tin tức gì lập tức báo lên."
Cố Thanh Sơn vừa nói, đi ra ngoài quân doanh.
"Tướng quân, ngài cứ vậy mà đi sao?" Chiêu Vũ giáo úy kinh ngạc hỏi.
"Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ tiếp tục đi thi hành nhiệm vụ." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này các tu sĩ mới chợt hiểu ra, hoá ra Tướng quân chỉ đi ngang qua đây, sau đó còn phải đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Mọi người không nói gì, đồng loạt chắp tay lại thành quyền.
Cố Thanh Sơn cũng hơi chắp tay lại, sau đó xoay người rời đi.
Quân doanh của Công Tôn tướng quân còn cách nơi này một đoạn nữa, hắn phải tăng tốc lên chút.
Đi được nửa ngày, Cố Thanh Sơn vỗ vỗ túi trữ vật, lấy bản đồ ra, kiểm tra đường đi lần nữa. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở một nơi nào đó trên bản đồ.
"Thật trùng hợp, nếu đã thuận đường, vậy thì đi xem xem."
Bóng người chợt lóe lên, Cố Thanh Sơn liền biến mất.
Chạng vạng tối, hắn đến một quân doanh ở chỗ khác.
Biết tin hắn tới, Lãnh Thiên Tinh sải bước ra ngoài đón.
"Ấy? Huynh đã đến Nguyên Anh cảnh rồi sao?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, độ thiên kiếp ăn đắng nuốt cay một phen, xém thì chết." Lãnh Thiên Tinh cười khổ nói.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Haiz, vào những khắc cuối cùng của độ kiếp, bỗng nhiên nhảy đâu ra năm viên Ly Hoả Thần Lôi, thứ này luôn khắc chế Thuỷ pháp của ta, khiến mọi thứ rối tung lên."
"Nhưng mà cuối cùng huynh vẫn thành công."
"Cũng thật may, nhớ lại mà cả người toát mồ hôi lạnh."
Hai người vừa đi vừa nói, tiến thẳng vào trong lều của Lãnh Thiên Tinh.
"Lãnh tướng quân, cảm giác thống lĩnh cả một doanh trại như thế nào?" Cố Thanh Sơn trêu ghẹo nói.
"Ha ha, nhờ phúc của huynh, đưa ta đi thực hiện cái nhiệm vụ Linh Thú đó." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Quân lệnh truyền xuống cho huynh là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thành lập một doanh trại ngay tại đây, quét sạch yêu ma, xây dựng các loại trận pháp lớn."
"Xem ra chuẩn bị chiếm lĩnh đất đai, đánh trận dài rồi."
"Đúng vậy, bởi vì phát hiện ra tài nguyên khoáng sản rất phong phú."
"Tài nguyên khoáng sản? Khoáng sản gì?"
Lãnh Thiên Tinh liền liệt kê tên mấy loại khoáng ra.
"Đều là đồ tốt mà khi luyện chế đồ vật phải dùng." Cố Thanh Sơn như đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thoáng buông lỏng, nhìn về phía giao diện Chiến Thần.
Bắt đầu từ khi nãy, trên giao diện đã nhấp nháy ánh sáng nhàn nhạt.
[Ngài đã thực hiện ba lần thuấn sát (*) một cách hoàn mỹ, mà đối tượng bị đánh chết lại là kẻ địch có cảnh giới cao hơn mình.]
(*) thuấn sát: giết chết đối phương trong nháy mắt.
[Ngài đã tập hợp đủ ba lần thuấn sát dùng yếu thắng mạnh, danh hiệu “Kẻ Ám Sát” sẽ lập tức được mở khoá.]
[Bởi vì đây là một danh hiệu rất hiếm hoi, nên cần trả 50 điểm hồn lực.]
Nhìn những lời nhắc nhở này, Cố Thanh Sơn chợt bừng tỉnh.
Lần trước tiến vào thế giới tu hành, một kiếm giết chết linh thú Yêu Điệp của Lãnh Thiên Tinh, sau đó lại giết Hỏa Vân Trùng Thiên Hạc trong nháy mắt, lúc ấy đã có nhắc nhở, nói là tập hợp đủ ba lần thuấn sát lấy yếu thắng mạnh sẽ được mở khoá danh hiệu có liên quan.
Xem ra mới vừa rồi giết chết con yêu ma khổng lồ kia, cuối cùng đã đạt đến yêu cầu để mở khoá danh hiệu rồi.
Kỹ năng danh hiệu là lực lượng phụ trợ chiến đấu vô cùng lớn mạnh của giao diện Chiến Thần. Đến tận bây giờ, mỗi một kỹ năng danh hiệu đều rất mạnh, Cố Thanh Sơn vẫn luôn ưng cái danh hiệu “Du Kích Tướng Quân” này.
Hắn không chút do dự quyết định mở khoá. Cho dù cần đến 50 điểm hồn lực, cũng nhất định phải mở.
Sau khi đi tới thế giới Thần Võ, hắn trải qua mấy trận chiến cam go, hồn lực tích lũy được cũng không ít.
Hắn nhìn lượng hồn lực của mình.
[Số lượng hồn lực: 230/40.]
Bởi vì rất nhiều lần đều giết được yêu ma vượt cảnh giới của mình, cho nên số hồn lực lại một lần nữa vượt qua giới hạn 40 điểm.
“Dùng hồn lực mở khoá kỹ năng danh hiệu.” Hắn nói.
[Ngài đã hao phí 50 điểm hồn lực, danh hiệu đã được mở khoá.]
[Danh hiệu: Kẻ Ám Sát.]
[Hướng dẫn: Chỉ cần tung một chiêu, ngài sẽ có thể giết chết được kẻ địch mạnh hơn mình.]
[Trang bị cho danh hiệu này, đạt được kỹ năng riêng: Thu Hoạch (trung cấp).]
[Thu Hoạch (trung cấp): Mỗi khi ngài giết chết một đối thủ, sẽ lập tức nhận lại sáu phần linh lực đã tiêu hao.]
[Nhắc nhở: Tiếp tục hoàn thành năm lần thuấn sát lấy yếu thắng mạnh nữa, ngài sẽ mở khoá được bản cao cấp của danh hiệu hiếm có này.]
Cố Thanh Sơn thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên.
Đây quả thực là kỹ năng sinh ra để chiến đấu. Lúc đang trong một trận chiến chém giết kịch liệt, kỹ năng này có thể bù đắp linh lực bị hao tổn của tu sĩ.
"Năm lần thuấn sát lấy yếu thắng mạnh..." Hắn lầm bầm.
Chỉ có thể giết chết đối thủ mạnh hơn mình, hơn nữa phải là một đao hạ gục, yêu cầu này kỳ thực rất hà khắc.
... Thật muốn biết bản cao cấp của danh hiệu “Kẻ Ám Sát”, sẽ đạt đến hiệu quả gì.
Cố Thanh Sơn thở dài, chậm rãi trở về quân doanh.
Các tu sĩ nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể, vỗ tay nườm nượp.
"Tướng quân uy vũ!" Bọn họ hô to.
Dùng sức của riêng mình để cắt đứt sự truy đuổi của đám yêu ma, điều này không chỉ đòi hỏi thực lực. Nếu như bên kia có yêu ma Nguyên Anh kỳ, dám hành động như vậy chẳng khác nào tự đi tìm cái chết. Sự đáng phục của Cố Thanh Sơn nằm ở chỗ, chỉ một ánh mắt đã có thể nhận ra được trong đám đang truy đuổi không có con nào là Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn rất tin tưởng vào phán đoán này của mình, lấy sinh mạng ra để đặt cược, đứng tại nơi ấy chặn đường yêu ma.
Đây là tự tin vào nhãn lực của mình.
Không có dũng khí, không có nhãn lực, không có thực lực, thì căn bản không thể làm được.
Cố Thanh Sơn đi lên, nhìn Chiêu Vũ giáo úy đang được chữa trị kia, hỏi: "Tình hình sao rồi?"
"Đa tạ Tướng quân." Chiêu Vũ giáo úy nói: "Ta không có vấn đề gì lớn, nhưng người này hình như đã không còn tỉnh táo rồi."
"Đây là ai?"
"Một tên trinh sát, phụ trách giám sát tiền tuyến."
Cố Thanh Sơn nhìn người kia, gã còn đang trong cơn hôn mê, trên mặt vẫn còn mang theo sự kinh hãi.
"Tại sao đột nhiên lại bị hôn mê? Chẳng lẽ đã gặp phải Thiên Ma?" Hắn hỏi.
"Không phải." Biểu cảm trên mặt Chiêu Vũ giáo úy rất kỳ lạ: "Cậu ta là một người sử dụng giáo mác vô cùng thành thạo. Lần trước đi ra ngoài điều tra, cậu ta phát hiện một chiếc giáo dài trong một nơi hẻo lánh không người qua lại."
"Sau đó thì sao?" trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên thấy căng thẳng.
"Sau đó cậu ta nhất thời tò mò, nhặt giáo dài lên múa mấy chiêu, cuối cùng hôn mê." Chiêu Vũ giáo úy nói.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Nhiệm vụ thần thông của hắn, yêu cầu hắn phải phát hiện đồng thời nhặt được một loại binh khí. Bây giờ trong doanh trại này đã có người nhặt được binh khí trước, nhưng cuối cùng kết cục lại trở thành như vậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Còn có ai nhặt được binh khí nữa không?"
"Tạm thời không có."
"Thân thủ người này như thế nào?"
"Cậu ta là lính trinh sát tốt nhất của chúng ta."
"Thì ra là như vậy, mấy người trông nom cậu ấy, có tin tức gì lập tức báo lên."
Cố Thanh Sơn vừa nói, đi ra ngoài quân doanh.
"Tướng quân, ngài cứ vậy mà đi sao?" Chiêu Vũ giáo úy kinh ngạc hỏi.
"Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ tiếp tục đi thi hành nhiệm vụ." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này các tu sĩ mới chợt hiểu ra, hoá ra Tướng quân chỉ đi ngang qua đây, sau đó còn phải đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Mọi người không nói gì, đồng loạt chắp tay lại thành quyền.
Cố Thanh Sơn cũng hơi chắp tay lại, sau đó xoay người rời đi.
Quân doanh của Công Tôn tướng quân còn cách nơi này một đoạn nữa, hắn phải tăng tốc lên chút.
Đi được nửa ngày, Cố Thanh Sơn vỗ vỗ túi trữ vật, lấy bản đồ ra, kiểm tra đường đi lần nữa. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở một nơi nào đó trên bản đồ.
"Thật trùng hợp, nếu đã thuận đường, vậy thì đi xem xem."
Bóng người chợt lóe lên, Cố Thanh Sơn liền biến mất.
Chạng vạng tối, hắn đến một quân doanh ở chỗ khác.
Biết tin hắn tới, Lãnh Thiên Tinh sải bước ra ngoài đón.
"Ấy? Huynh đã đến Nguyên Anh cảnh rồi sao?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, độ thiên kiếp ăn đắng nuốt cay một phen, xém thì chết." Lãnh Thiên Tinh cười khổ nói.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Haiz, vào những khắc cuối cùng của độ kiếp, bỗng nhiên nhảy đâu ra năm viên Ly Hoả Thần Lôi, thứ này luôn khắc chế Thuỷ pháp của ta, khiến mọi thứ rối tung lên."
"Nhưng mà cuối cùng huynh vẫn thành công."
"Cũng thật may, nhớ lại mà cả người toát mồ hôi lạnh."
Hai người vừa đi vừa nói, tiến thẳng vào trong lều của Lãnh Thiên Tinh.
"Lãnh tướng quân, cảm giác thống lĩnh cả một doanh trại như thế nào?" Cố Thanh Sơn trêu ghẹo nói.
"Ha ha, nhờ phúc của huynh, đưa ta đi thực hiện cái nhiệm vụ Linh Thú đó." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Quân lệnh truyền xuống cho huynh là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thành lập một doanh trại ngay tại đây, quét sạch yêu ma, xây dựng các loại trận pháp lớn."
"Xem ra chuẩn bị chiếm lĩnh đất đai, đánh trận dài rồi."
"Đúng vậy, bởi vì phát hiện ra tài nguyên khoáng sản rất phong phú."
"Tài nguyên khoáng sản? Khoáng sản gì?"
Lãnh Thiên Tinh liền liệt kê tên mấy loại khoáng ra.
"Đều là đồ tốt mà khi luyện chế đồ vật phải dùng." Cố Thanh Sơn như đang suy nghĩ điều gì.