Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Trời mưa tầm tã suốt ngày suốt đêm, dưới hố người chết bên ngoài doanh trại đột nhiên có một cánh tay vươn ra, khiến cho tên lính đi tuần đêm bị dọa tới mức vứt cả đèn lồng, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào trướng bồng báo cáo lại cho quan Ngũ Trường*
* Quan chỉ huy một tổ năm người trong quân đội xưa.
Tên Ngũ Trường này vội xách trường đao, cầm đèn lồng lao ra xem xét cùng tên lính nọ.
Hai người đưa mắt nhìn, trong màn mưa to mịt mờ chỉ có một bóng người ngồi lẳng lặng bên trong đống xác chết.
Tên Ngũ Trường giơ đèn lồng nhìn từ xa, phát hiện ra đó là một tên lính mặc bộ giáp rách nát đang dựa vào mấy cái đầu lâu, ngồi xoay lưng về phía ánh đèn.
Gã vội vàng nắm chặt trường đao, hỏi với giọng trầm trầm: "Phía trước là ai?"
Chỉ nghe thấy một âm thanh như có như không truyền qua màn mưa: "Tại hạ là binh sĩ của
Tiên Phong doanh, hiện đang bị thương nặng nên không cử động được."
Không cử động được sao?
Tên Ngũ Trường hơi dừng lại một chút rồi giơ trường đao trước ngực, nói: "Hóa ra là anh em Tiên Phong doanh, lại đây, để tôi dìu cậu!"
"Cảm ơn!"
"Đừng khách sáo, đi chết đi!"
Trường đao chặt đứt ngững giọt mưa, hóa thành một vết cắt lạnh lẽo chém thẳng vào cổ người kia.
Một đao này của tên Ngũ Trường vô cùng hung ác, lại nắm bắt thời cơ rất tốt nên đầu người kia bị chặt đứt tại chỗ, sau đó lăn xuống hố thi thể.
Một đao kết thúc!
Tên Ngũ Trường cười gằn một tiếng rồi thu đao lại, thế nhưng gã đột nhiên biến sắc: "Cái..."
Một bóng người phóng từ trong đống xác chết lên không trung, ánh sáng lạnh lẽo trong tay hắn quét qua cách tay của tên Ngũ Trường.
Cả trường đao lẫn cánh tay đều bị chém bay ra ngoài xa, một màn sương máu văng tung tóe từ chỗ tay cụt rồi nhanh chóng lan tỏa khắp nơi trong đêm mưa trập trùng.
Cơn đau dữ dội truyền đến khiến khuôn mặt tên Ngũ Trường lộ ra sự khó tin, ánh mắt gã phản chiếu lại một bóng người đang nhảy lên cao.
Môt thanh đoản kiếm cứ thế to dần to dần trước mắt gã, thế rồi phập một tiếng, đoản kiếm xiên thẳng vào trong hốc mắt.
Cơn đau dữ dội lần này chỉ kéo dài trong nháy mắt mà thôi, sau đó chỉ còn lại một màu đen tăm tối.
Qua vài hơi thở sau.
Người trẻ tuổi từ từ rút thanh đoản kiếm ra khỏi hốc mắt tên Ngũ Trường.
Sau đó, thi thể của gã đổ ập xuống vũng bùn.
Người trẻ tuổi cầm đoản kiếm yên lặng đứng đó.
Hạt mưa đêm rơi xuống nghe bồm bộp khiến bùn đất trên mặt hắn trôi đi sạch sẽ, làm lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén đến lạ thường.
Dưới chân hắn, bụng tên Ngũ Trường bỗng nhiên phồng lên, từng tiếng kêu ùng ục kỳ lạ phát ra từ đó.
Người tẻ tuổi hít một hơi thật dài rồi cầm kiếm bằng cả hai tay, đâm cật lực vào bụng gã.
Một tiếng kêu thảm không phải của người vang lên, một làn khói đen phun ra từ trong bụng gã, dưới bụng nhấp nhô không ngừng, hình như có thứ gì đó đang liều mạng giãy dụa.
Soạt một tiếng, bụng tên Ngũ Trường vỡ tung làm lòi ra một cái bàn tay gầy khô đầy móng vuốt.
Không để cho quỷ trảo có bất kỳ hành động gì, hai tay người trẻ tuổi nắm lấy chuôi kiếm, xoắn một nhát thật mạnh.
"Chết đi!"
Người trẻ tuổi phun ra một chữ.
Thi thể đang vặn vẹo điên cuồng đột nhiên cứng đờ, cái quỷ trảo kia cũng rủ xuống chậm rãi với vẻ không cam lòng, không tạo ra bất kỳ động tác nào nữa.
Tất cả lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Máu đen tanh tưởi tuôn ra mặt đất từ cơ thể của tên Ngũ Trường rồi sau đó lan rộng ra khắp nơi.
Nhìn thấy lớp máu đen này người trẻ tuổi mới thở phào một hơi rồi dùng sức rút thanh đoản kiếm ra.
Hắn cúi đầu nhìn thi thể kỳ lạ trên mặt đất, thấp giọng lẩm bẩm: "Tình cảnh kỳ quái như thế này thì không biết hệ thống sẽ thưởng nhiệm vụ thế nào nhỉ?"
Người trẻ tuổi mang theo ba phần mong chờ, khẽ quát: "Hệ thống!"
Một giây, hai giây rồi ba giây.
Thời gian cứ thế trôi dần nhưng lại chẳng có gì xuất hiện cả.
Trong đêm tối mịt mờ, chỉ có từng cơn gió thổi vào những hạt mưa, khiến chúng rơi tí tách không ngừng mà thôi.
Người trẻ tuổi bất ngờ xoay đầu nhìn qua nhìn lại một phen... phía sau là hố người chết, còn dưới chân là thi thể yêu ma, ở cách đó không xa thì có một tên lính nằm cứng đờ trên mặt đất, răng đánh vào nhau lập cập.
"Kỳ lạ thật!"
Người trẻ tuổi nghi hoặc: "Còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ư?"
Hệ thống vẫn yên lặng như tờ, nói rõ rằng chắc chắn vẫn chưa làm xong nhiệm vụ.
Người trẻ tuổi nhìn qua tên lính kia, hắn đột nhiên cảm giác được mình đã bỏ quên điều gì đó.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi cố gắng hết sức để lê bước tiến về phía trước, thế mà lại suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.
Vừa rồi tập trung tinh thần để giết yêu ma cho nên nhất thời không cảm thấy gì, hiện giờ đang thong thả hồi phục sức lực thì lại phát hiện toàn thân đều đau đớn tưởng như chết đi sống lại.
Hai bắp đùi nặng như đeo chì, mỗi khi cất bước đều phải dùng hết sức lực mới được.
Điều này không hợp lý một chút nào!
Vào cái ngày tận thế tràn đến, hắn dốc hết toàn lực giết chết Ma Chủ cuối cùng, kết quả là lại không thể rời khỏi trò chơi, trái lại còn mang một tấm thân đầy thương tích tiến vào cái nơi kỳ quái này.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Người trẻ tuổi cau mày, bước từng bước tập tễnh tới trước mặt tên lính rồi chào gã một câu: "Kiêu Kỵ doanh Cố Thanh Sơn đến đây để đưa tin."
"Cậu, cậu, cậu đã giết thượng quan rồi!" Tên lính nói lắp bắp.
"Hắn ta không phải người." Cố Thanh Sơn đánh giá tên lính này và nói.
Tên lính mặc giáp da từ cổ xưa, ngay cả chút linh lực dập dờn cũng không có, cho dù là một quân nhân cấp thấp không được coi trọng cũng sẽ không mặc cái thứ đồ chơi cũ kỹ rách rưới này.
Cố Thanh Sơn nhìn bản thân một chút thì thấy cả người cũng đều là giáp đồng cũ kỹ, các vật phẩm vốn được trang bị trên thân đều đã không cánh mà bay rồi.
Kỳ lạ quá đi!
Tên lính mau chóng vẫy vẫy về phía hố người chết, thi thể quái dị của tên Ngũ Trường thì vẫn còn nằm bên trong vũng bùn, không nhúc nhích tí nào.
Tên lính ngập ngừng một chút mới dám cất lời, hỏi: "Vậy... vậy tại sao cậu biết hắn ta không phải người để mà ra tay?"
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: "Tôi chỉ cẩn thận một chút thôi, có điều chính hắn cũng ra tay với tôi trước."
Rồi hắn lại quay trở lại kéo cái xác của Ngũ Trường tới trước mặt tên lính để gã kiểm tra cẩn thận một phen.
"Anh nhìn đi, đây là một con Bác Bì Huyết Ma."
Cố Thanh Sơn cầm đoản kiếm rạch bụng của tên Ngũ Trường ra, bên trong là một con quái vật có diện mạo dữ dằn, cả người nó đen óng, con ngươi thì trợn ngược rất lạ.
Tận mắt nhìn thấy thi thể quái vật làm cho tên lính càng thêm rung động.
Tên lính nhớ lại mấy chiến hữu bỏ mạng không rõ lý do mấy ngày gần đây, nghĩ đến lại cảm thấy rét run, thế nên gã rất biết ơn người trẻ tuổi.
Tên lính ổn định tâm trạng, hỏi: "Cậu tên là Cố Thanh Sơn à?"
"Đúng vậy."
"Người của Kiêu Kỵ doanh hả?"
"Không sai."
"Lệnh bài đâu?"
Cố Thanh Sơn lấy lệnh bài ra, nhìn qua một chút rồi ném cho đối phương kiểm tra.
* Quan chỉ huy một tổ năm người trong quân đội xưa.
Tên Ngũ Trường này vội xách trường đao, cầm đèn lồng lao ra xem xét cùng tên lính nọ.
Hai người đưa mắt nhìn, trong màn mưa to mịt mờ chỉ có một bóng người ngồi lẳng lặng bên trong đống xác chết.
Tên Ngũ Trường giơ đèn lồng nhìn từ xa, phát hiện ra đó là một tên lính mặc bộ giáp rách nát đang dựa vào mấy cái đầu lâu, ngồi xoay lưng về phía ánh đèn.
Gã vội vàng nắm chặt trường đao, hỏi với giọng trầm trầm: "Phía trước là ai?"
Chỉ nghe thấy một âm thanh như có như không truyền qua màn mưa: "Tại hạ là binh sĩ của
Tiên Phong doanh, hiện đang bị thương nặng nên không cử động được."
Không cử động được sao?
Tên Ngũ Trường hơi dừng lại một chút rồi giơ trường đao trước ngực, nói: "Hóa ra là anh em Tiên Phong doanh, lại đây, để tôi dìu cậu!"
"Cảm ơn!"
"Đừng khách sáo, đi chết đi!"
Trường đao chặt đứt ngững giọt mưa, hóa thành một vết cắt lạnh lẽo chém thẳng vào cổ người kia.
Một đao này của tên Ngũ Trường vô cùng hung ác, lại nắm bắt thời cơ rất tốt nên đầu người kia bị chặt đứt tại chỗ, sau đó lăn xuống hố thi thể.
Một đao kết thúc!
Tên Ngũ Trường cười gằn một tiếng rồi thu đao lại, thế nhưng gã đột nhiên biến sắc: "Cái..."
Một bóng người phóng từ trong đống xác chết lên không trung, ánh sáng lạnh lẽo trong tay hắn quét qua cách tay của tên Ngũ Trường.
Cả trường đao lẫn cánh tay đều bị chém bay ra ngoài xa, một màn sương máu văng tung tóe từ chỗ tay cụt rồi nhanh chóng lan tỏa khắp nơi trong đêm mưa trập trùng.
Cơn đau dữ dội truyền đến khiến khuôn mặt tên Ngũ Trường lộ ra sự khó tin, ánh mắt gã phản chiếu lại một bóng người đang nhảy lên cao.
Môt thanh đoản kiếm cứ thế to dần to dần trước mắt gã, thế rồi phập một tiếng, đoản kiếm xiên thẳng vào trong hốc mắt.
Cơn đau dữ dội lần này chỉ kéo dài trong nháy mắt mà thôi, sau đó chỉ còn lại một màu đen tăm tối.
Qua vài hơi thở sau.
Người trẻ tuổi từ từ rút thanh đoản kiếm ra khỏi hốc mắt tên Ngũ Trường.
Sau đó, thi thể của gã đổ ập xuống vũng bùn.
Người trẻ tuổi cầm đoản kiếm yên lặng đứng đó.
Hạt mưa đêm rơi xuống nghe bồm bộp khiến bùn đất trên mặt hắn trôi đi sạch sẽ, làm lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén đến lạ thường.
Dưới chân hắn, bụng tên Ngũ Trường bỗng nhiên phồng lên, từng tiếng kêu ùng ục kỳ lạ phát ra từ đó.
Người tẻ tuổi hít một hơi thật dài rồi cầm kiếm bằng cả hai tay, đâm cật lực vào bụng gã.
Một tiếng kêu thảm không phải của người vang lên, một làn khói đen phun ra từ trong bụng gã, dưới bụng nhấp nhô không ngừng, hình như có thứ gì đó đang liều mạng giãy dụa.
Soạt một tiếng, bụng tên Ngũ Trường vỡ tung làm lòi ra một cái bàn tay gầy khô đầy móng vuốt.
Không để cho quỷ trảo có bất kỳ hành động gì, hai tay người trẻ tuổi nắm lấy chuôi kiếm, xoắn một nhát thật mạnh.
"Chết đi!"
Người trẻ tuổi phun ra một chữ.
Thi thể đang vặn vẹo điên cuồng đột nhiên cứng đờ, cái quỷ trảo kia cũng rủ xuống chậm rãi với vẻ không cam lòng, không tạo ra bất kỳ động tác nào nữa.
Tất cả lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Máu đen tanh tưởi tuôn ra mặt đất từ cơ thể của tên Ngũ Trường rồi sau đó lan rộng ra khắp nơi.
Nhìn thấy lớp máu đen này người trẻ tuổi mới thở phào một hơi rồi dùng sức rút thanh đoản kiếm ra.
Hắn cúi đầu nhìn thi thể kỳ lạ trên mặt đất, thấp giọng lẩm bẩm: "Tình cảnh kỳ quái như thế này thì không biết hệ thống sẽ thưởng nhiệm vụ thế nào nhỉ?"
Người trẻ tuổi mang theo ba phần mong chờ, khẽ quát: "Hệ thống!"
Một giây, hai giây rồi ba giây.
Thời gian cứ thế trôi dần nhưng lại chẳng có gì xuất hiện cả.
Trong đêm tối mịt mờ, chỉ có từng cơn gió thổi vào những hạt mưa, khiến chúng rơi tí tách không ngừng mà thôi.
Người trẻ tuổi bất ngờ xoay đầu nhìn qua nhìn lại một phen... phía sau là hố người chết, còn dưới chân là thi thể yêu ma, ở cách đó không xa thì có một tên lính nằm cứng đờ trên mặt đất, răng đánh vào nhau lập cập.
"Kỳ lạ thật!"
Người trẻ tuổi nghi hoặc: "Còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ư?"
Hệ thống vẫn yên lặng như tờ, nói rõ rằng chắc chắn vẫn chưa làm xong nhiệm vụ.
Người trẻ tuổi nhìn qua tên lính kia, hắn đột nhiên cảm giác được mình đã bỏ quên điều gì đó.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi cố gắng hết sức để lê bước tiến về phía trước, thế mà lại suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.
Vừa rồi tập trung tinh thần để giết yêu ma cho nên nhất thời không cảm thấy gì, hiện giờ đang thong thả hồi phục sức lực thì lại phát hiện toàn thân đều đau đớn tưởng như chết đi sống lại.
Hai bắp đùi nặng như đeo chì, mỗi khi cất bước đều phải dùng hết sức lực mới được.
Điều này không hợp lý một chút nào!
Vào cái ngày tận thế tràn đến, hắn dốc hết toàn lực giết chết Ma Chủ cuối cùng, kết quả là lại không thể rời khỏi trò chơi, trái lại còn mang một tấm thân đầy thương tích tiến vào cái nơi kỳ quái này.
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Người trẻ tuổi cau mày, bước từng bước tập tễnh tới trước mặt tên lính rồi chào gã một câu: "Kiêu Kỵ doanh Cố Thanh Sơn đến đây để đưa tin."
"Cậu, cậu, cậu đã giết thượng quan rồi!" Tên lính nói lắp bắp.
"Hắn ta không phải người." Cố Thanh Sơn đánh giá tên lính này và nói.
Tên lính mặc giáp da từ cổ xưa, ngay cả chút linh lực dập dờn cũng không có, cho dù là một quân nhân cấp thấp không được coi trọng cũng sẽ không mặc cái thứ đồ chơi cũ kỹ rách rưới này.
Cố Thanh Sơn nhìn bản thân một chút thì thấy cả người cũng đều là giáp đồng cũ kỹ, các vật phẩm vốn được trang bị trên thân đều đã không cánh mà bay rồi.
Kỳ lạ quá đi!
Tên lính mau chóng vẫy vẫy về phía hố người chết, thi thể quái dị của tên Ngũ Trường thì vẫn còn nằm bên trong vũng bùn, không nhúc nhích tí nào.
Tên lính ngập ngừng một chút mới dám cất lời, hỏi: "Vậy... vậy tại sao cậu biết hắn ta không phải người để mà ra tay?"
Cố Thanh Sơn khoanh tay nói: "Tôi chỉ cẩn thận một chút thôi, có điều chính hắn cũng ra tay với tôi trước."
Rồi hắn lại quay trở lại kéo cái xác của Ngũ Trường tới trước mặt tên lính để gã kiểm tra cẩn thận một phen.
"Anh nhìn đi, đây là một con Bác Bì Huyết Ma."
Cố Thanh Sơn cầm đoản kiếm rạch bụng của tên Ngũ Trường ra, bên trong là một con quái vật có diện mạo dữ dằn, cả người nó đen óng, con ngươi thì trợn ngược rất lạ.
Tận mắt nhìn thấy thi thể quái vật làm cho tên lính càng thêm rung động.
Tên lính nhớ lại mấy chiến hữu bỏ mạng không rõ lý do mấy ngày gần đây, nghĩ đến lại cảm thấy rét run, thế nên gã rất biết ơn người trẻ tuổi.
Tên lính ổn định tâm trạng, hỏi: "Cậu tên là Cố Thanh Sơn à?"
"Đúng vậy."
"Người của Kiêu Kỵ doanh hả?"
"Không sai."
"Lệnh bài đâu?"
Cố Thanh Sơn lấy lệnh bài ra, nhìn qua một chút rồi ném cho đối phương kiểm tra.