Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292
Trên mảnh đất trống phía trước quân trướng bày biện rất nhiều trang bị luyện chế đồ vật, Tần Tiểu Lâu đang chăm chú luyện chế một chiếc tàu bay.
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta đang chuyên tâm làm việc thì cũng không đến quấy rầy, mà một mình đi tản bộ quanh quân doanh một vòng.
Trong cả quân doanh lúc này, ai nấy đều khí thế ngất trời.
Mọi người thấy hắn, đều nhiệt tình chào hỏi.
Dù sao, hắn đã một mình lập mưu, vạch trần Linh thú, tập kích bất ngờ, giúp Nhân tộc giành được thắng lợi trước nay chưa từng có. Nhờ có hắn, sau một trận đại chiến mà không một tu sĩ nào chết trên chiến trường. Thế nên hiện giờ, tất cả mọi người đều mang ơn Cố Thanh Sơn.
Hắn mỉm cười, chào hỏi với từng tu sĩ các tông phái, đi dạo quân doanh.
Lúc này, các tu sĩ đều đang bận rộn luyện chế tàu bay.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ một chút, chợt giật mình.
Nhân loại đã không dám tin tưởng Linh thú nữa rồi, mà tu sĩ tự bay thì tốn quá nhiều linh lực. Khi chiến đấu thì còn được, để chiến thắng thì tiêu hao bao nhiêu linh lực cũng đáng, nhưng bình thường đi đường cũng phải tự phi hành thì mệt mỏi quá. Lỡ như bị tập kích, mà họ đã tiêu hao quá nhiều linh lực để phi hành dẫn đến không đủ linh lực ứng chiến, thì đúng là chết không nhắm mắt.
Đại chiến sắp đến, thế nên tất cả mọi người đều đi luyện chế tàu bay. Thứ này tuy phải dùng linh thạch để điều khiển, nhưng dù sao vẫn tốt hơn tự mình bay rất nhiều. Huống hồ trên tàu bay còn có thể lắp đặt Tụ Linh trận, trong quá trình phi hành đường dài có thể nghỉ ngơi một lát.
Trên đường đi, từ xa, Cố Thanh Sơn nhìn thấy một tàu bay rất xinh đẹ, bên ngoài có viết một chữ “Thiền” như rồng bay phượng múa, ở góc có vẽ một đóa hoa lan thanh nhã nhìn vô cùng bắt mắt.
Cố Thanh Sơn bước lên, hỏi vài tu sĩ đang luyện chế, quả nhiên đây là tàu bay của Ninh Nguyệt Thiền. Nàng vừa được thăng lên làm Định Viễn tướng quân, công việc bận rộn không thể không nhờ người khác luyện chế giúp, còn mình thì tập trung đi làm việc khác.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh, thấy có không ít tàu bay được đánh dấu ở trên thân. Có cái thì là ký hiệu, có cái lại là chữ viết, nhưng điểm chung là tất cả đều thể hiện rõ thân phận của mình.
Như vậy, giữa đường phi hành cũng dễ nhận ra nhau. Người quen thì có thể tiến đến chào hỏi, còn môn phái có quan hệ không hòa hợp thì có thể nhìn thấy từ xa liền sớm tránh đi.
Cố Thanh Sơn trở về quân trướng của mình. Lúc này Tần Tiểu Lâu đã luyện chế xong một tàu bay, mặt mày ủ rủ ngồi một chỗ.
“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn quan tâm hỏi.
“Haizz! Haizz!” Tần Tiểu Lâu thở dài liên tục, chỉ vào tàu bay, nói: “Đệ có biết Tây Sơn kiếm phái không?”
“Biết.”
“Tây Sơn kiếm phái có bốn kiếm tu trẻ, theo thứ tự là Mã Như Phong, Trương Hiểu Vũ, Lưu Lôi, Ngũ Truy Điện.”
“Ừm, vừa rồi hình như nghe thấy có người đang bàn luận về bọn họ.”
“Bọn họ đều có được danh hiệu rồi.”
“Ồ? Họ làm gì thế?” Cố Thanh Sơn cảm thấy khá hứng thú, hỏi.
“Chẳng làm gì cả, có điều trên tàu bay của họ có khắc chữ cuối cùng trong tên mình, lần lượt là Phong, Vũ, Lôi, Điện, cộng thêm thực lực của họ vốn không yếu, nên bây giờ đã được người ta liệt vào Tứ Kiếm Tây Sơn rồi.”
“Tứ Kiếm Tây Sơn?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc lặp lại.
“Đúng vậy, Phong, Vũ, Lôi, Điện, Tứ Kiếm Tây Sơn!” Trên mặt Tần Tiểu Lâu lộ ra vẻ hâm mộ, tiếp tục nói: “Danh hiệu này vừa hay vừa dễ nhớ, chắc hẳn không lâu sau, mọi người đều sẽ biết!”
“A, Ninh Nguyệt Thiền cũng khắc một chữ Thiền.” Cố Thanh Sơn tiếp một câu.
“Đúng vậy, ta nói mà, giờ tất cả mọi người đều thích thế.”
“Đây chỉ là mấy việc nhỏ không quan trọng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế nào là việc nhỏ không quan trọng? Danh hiệu quan trọng nhường nào chứ! Ra ngoài, người ta sẽ gọi đệ như vậy, hơn nữa cả đời cũng khó đổi lại được.” Tần Tiểu Lâu nói.
“Nghĩ cũng đúng.” Cố Thanh Sơn thấy phải nên cũng coi trọng hơn.
“Sư đệ, hai ta cũng phải nghĩ ra một danh hiệu hay.” Tần Tiểu Lâu giữ lấy vai hắn, nói.
“Chúng ta chỉ có hai người, lấy danh hiệu thế nào?” Cố Thanh Sơn khó khăn nói.
“Hai người thì đã sao! Thẩm Nhạn và Lý Tiểu Ngư của Lạc Hà tông, một người là đại mỹ nữ Nguyên Anh kỳ, một người là tiểu thư củ một gia môn nhỏ, trên thuyền có vẽ hình con nhạn và cá nhỏ, được mọi người gọi là “Trầm ngư lạc nhạn” đấy!” *
(*) Trầm ngư lạc nhạn: Nghĩa là chim sa cá lặn, thường dùng để miêu tả vẻ đẹp mỹ miều của một cô gái.
Đang trò chuyện rôm rả, hai người họ bỗng nhiên đều dừng lại. Chỉ trong khoảnh khắc, sắc trời lập tức trở nên u ám, mây đen bao phủ, tiếng sấm đùng đoàng vang lên, từng tia sét chói lòa từ trên cao đánh xuống quân doanh.
“Có người độ kiếp? Mau lên tàu bay đi, chúng ta xem thử là ai.” Tần Tiểu Lâu hung phấn nói.
Cố Thanh Sơn lên tàu bay, Tần Tiểu Lâu lấy ra mấy viên linh thạch, khảm vào cơ quan trong tàu. Dưới sự điều khiển của hắn ta, tàu bay chậm rãi bay lên không trung.
Hai người nhìn ra ngoài quân doanh, thấy cả một vùng đất rộng đã bị sấm sét bao phủ, các loại thiên lôi rơi xuống không ngừng, tấn công một người trong đó. Hai người tập trung nhìn sang, mới biết đó là một nữ tu mỹ mạo.
Nữ tu đang điều khiển pháp bảo tùy thân chống lại thiên lôi oanh kích. Tất cả mọi người đều núp ở xa, đến thở mạnh một tiếng cũng không dám, sợ ảnh hưởng đến việc độ kiếp của nàng ta.
“Là Lý Tiểu Ngư của Lạc Hà tông.” Tần Tiểu Lâu hung phấn nói: “Không ngờ nàng ấy bắt đầu độ kiếp đột phá Nguyên Anh.”
Trúc Cơ kỳ có bốn cảnh giới, còn Kim Đan kỳ chỉ có ba tầng cảnh giới, đến Kim Đan hậu kỳ là có thể bắt đầu chuẩn bị đột phá Nguyên Anh.
“Nếu nàng đột phá thành công, vậy thì Trầm Ngư Lạc Nhạn sẽ là danh hiệu của hai nữ tu Nguyên Anh… Đây là Nguyên Anh kỳ đấy! Danh hiệu của các nàng quả thật xứng với tên.” Tần Tiểu Lâu khen ngợi.
Cố Thanh Sơn nhìn một chút, quả nhiên phát hiện các tu sĩ Lạc Hà tông đều rất yên lặng theo dõi, ngay cả Tông chủ Lạc Hà tông cũng có mặt, đang chăm chú quan sát bốn phía, sợ có người quấy rối.
Lúc tu sĩ độ kiếp đều dồn hết tinh thần ứng đối lôi kiếp, rất dễ bị người khác đánh lén từ đó phải bỏ mình ngoài ý muốn. Ngoài ra, nếu có người cố ý xuất thủ tương trợ, uy lực thiên kiếp sẽ lập tức tăng mạnh hơn, gần như là tăng lên gấp bội.
Nếu như vậy, tu sĩ cũng rất khó độ kiếp thành công.
Hai người nhìn một hồi, cuối cùng thấy sấm sét đầy trời dần dần tản đi, Lý Tiểu Ngư nhắm mắt đứng dậy, uy thế to lớn dâng lên từ trên người nàng.
“Nàng ấy thành công rồi.” Tần Tiểu Lâu hâm mộ nói.
Tu sĩ Kim Đan là lực lượng trung kiên trong giới tu hành, còn tu sĩ Nguyên Anh thì có thể được coi là tồn tại cấp cao trong tu sĩ.
Đây là một đường ranh giới hết sức rõ ràng.
Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, ba cảnh giới này có khả năng sử dụng linh lực mà cảnh giới Trúc Cơ, Kim Đan hoàn toàn không thể so sánh được.
Tàu bay đáp xuống, Tần Tiểu Lâu trầm tư suy nghĩ.
“Người ta là Trầm Ngư Lạc Nhạn.” Hắn ta tự lẩm bẩm: “Chúng ta là hai huynh đệ Bách Hoa tông, rốt cuộc dùng danh hiệu nào mới hay đây?”
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta đang chuyên tâm làm việc thì cũng không đến quấy rầy, mà một mình đi tản bộ quanh quân doanh một vòng.
Trong cả quân doanh lúc này, ai nấy đều khí thế ngất trời.
Mọi người thấy hắn, đều nhiệt tình chào hỏi.
Dù sao, hắn đã một mình lập mưu, vạch trần Linh thú, tập kích bất ngờ, giúp Nhân tộc giành được thắng lợi trước nay chưa từng có. Nhờ có hắn, sau một trận đại chiến mà không một tu sĩ nào chết trên chiến trường. Thế nên hiện giờ, tất cả mọi người đều mang ơn Cố Thanh Sơn.
Hắn mỉm cười, chào hỏi với từng tu sĩ các tông phái, đi dạo quân doanh.
Lúc này, các tu sĩ đều đang bận rộn luyện chế tàu bay.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ một chút, chợt giật mình.
Nhân loại đã không dám tin tưởng Linh thú nữa rồi, mà tu sĩ tự bay thì tốn quá nhiều linh lực. Khi chiến đấu thì còn được, để chiến thắng thì tiêu hao bao nhiêu linh lực cũng đáng, nhưng bình thường đi đường cũng phải tự phi hành thì mệt mỏi quá. Lỡ như bị tập kích, mà họ đã tiêu hao quá nhiều linh lực để phi hành dẫn đến không đủ linh lực ứng chiến, thì đúng là chết không nhắm mắt.
Đại chiến sắp đến, thế nên tất cả mọi người đều đi luyện chế tàu bay. Thứ này tuy phải dùng linh thạch để điều khiển, nhưng dù sao vẫn tốt hơn tự mình bay rất nhiều. Huống hồ trên tàu bay còn có thể lắp đặt Tụ Linh trận, trong quá trình phi hành đường dài có thể nghỉ ngơi một lát.
Trên đường đi, từ xa, Cố Thanh Sơn nhìn thấy một tàu bay rất xinh đẹ, bên ngoài có viết một chữ “Thiền” như rồng bay phượng múa, ở góc có vẽ một đóa hoa lan thanh nhã nhìn vô cùng bắt mắt.
Cố Thanh Sơn bước lên, hỏi vài tu sĩ đang luyện chế, quả nhiên đây là tàu bay của Ninh Nguyệt Thiền. Nàng vừa được thăng lên làm Định Viễn tướng quân, công việc bận rộn không thể không nhờ người khác luyện chế giúp, còn mình thì tập trung đi làm việc khác.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh, thấy có không ít tàu bay được đánh dấu ở trên thân. Có cái thì là ký hiệu, có cái lại là chữ viết, nhưng điểm chung là tất cả đều thể hiện rõ thân phận của mình.
Như vậy, giữa đường phi hành cũng dễ nhận ra nhau. Người quen thì có thể tiến đến chào hỏi, còn môn phái có quan hệ không hòa hợp thì có thể nhìn thấy từ xa liền sớm tránh đi.
Cố Thanh Sơn trở về quân trướng của mình. Lúc này Tần Tiểu Lâu đã luyện chế xong một tàu bay, mặt mày ủ rủ ngồi một chỗ.
“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn quan tâm hỏi.
“Haizz! Haizz!” Tần Tiểu Lâu thở dài liên tục, chỉ vào tàu bay, nói: “Đệ có biết Tây Sơn kiếm phái không?”
“Biết.”
“Tây Sơn kiếm phái có bốn kiếm tu trẻ, theo thứ tự là Mã Như Phong, Trương Hiểu Vũ, Lưu Lôi, Ngũ Truy Điện.”
“Ừm, vừa rồi hình như nghe thấy có người đang bàn luận về bọn họ.”
“Bọn họ đều có được danh hiệu rồi.”
“Ồ? Họ làm gì thế?” Cố Thanh Sơn cảm thấy khá hứng thú, hỏi.
“Chẳng làm gì cả, có điều trên tàu bay của họ có khắc chữ cuối cùng trong tên mình, lần lượt là Phong, Vũ, Lôi, Điện, cộng thêm thực lực của họ vốn không yếu, nên bây giờ đã được người ta liệt vào Tứ Kiếm Tây Sơn rồi.”
“Tứ Kiếm Tây Sơn?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc lặp lại.
“Đúng vậy, Phong, Vũ, Lôi, Điện, Tứ Kiếm Tây Sơn!” Trên mặt Tần Tiểu Lâu lộ ra vẻ hâm mộ, tiếp tục nói: “Danh hiệu này vừa hay vừa dễ nhớ, chắc hẳn không lâu sau, mọi người đều sẽ biết!”
“A, Ninh Nguyệt Thiền cũng khắc một chữ Thiền.” Cố Thanh Sơn tiếp một câu.
“Đúng vậy, ta nói mà, giờ tất cả mọi người đều thích thế.”
“Đây chỉ là mấy việc nhỏ không quan trọng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế nào là việc nhỏ không quan trọng? Danh hiệu quan trọng nhường nào chứ! Ra ngoài, người ta sẽ gọi đệ như vậy, hơn nữa cả đời cũng khó đổi lại được.” Tần Tiểu Lâu nói.
“Nghĩ cũng đúng.” Cố Thanh Sơn thấy phải nên cũng coi trọng hơn.
“Sư đệ, hai ta cũng phải nghĩ ra một danh hiệu hay.” Tần Tiểu Lâu giữ lấy vai hắn, nói.
“Chúng ta chỉ có hai người, lấy danh hiệu thế nào?” Cố Thanh Sơn khó khăn nói.
“Hai người thì đã sao! Thẩm Nhạn và Lý Tiểu Ngư của Lạc Hà tông, một người là đại mỹ nữ Nguyên Anh kỳ, một người là tiểu thư củ một gia môn nhỏ, trên thuyền có vẽ hình con nhạn và cá nhỏ, được mọi người gọi là “Trầm ngư lạc nhạn” đấy!” *
(*) Trầm ngư lạc nhạn: Nghĩa là chim sa cá lặn, thường dùng để miêu tả vẻ đẹp mỹ miều của một cô gái.
Đang trò chuyện rôm rả, hai người họ bỗng nhiên đều dừng lại. Chỉ trong khoảnh khắc, sắc trời lập tức trở nên u ám, mây đen bao phủ, tiếng sấm đùng đoàng vang lên, từng tia sét chói lòa từ trên cao đánh xuống quân doanh.
“Có người độ kiếp? Mau lên tàu bay đi, chúng ta xem thử là ai.” Tần Tiểu Lâu hung phấn nói.
Cố Thanh Sơn lên tàu bay, Tần Tiểu Lâu lấy ra mấy viên linh thạch, khảm vào cơ quan trong tàu. Dưới sự điều khiển của hắn ta, tàu bay chậm rãi bay lên không trung.
Hai người nhìn ra ngoài quân doanh, thấy cả một vùng đất rộng đã bị sấm sét bao phủ, các loại thiên lôi rơi xuống không ngừng, tấn công một người trong đó. Hai người tập trung nhìn sang, mới biết đó là một nữ tu mỹ mạo.
Nữ tu đang điều khiển pháp bảo tùy thân chống lại thiên lôi oanh kích. Tất cả mọi người đều núp ở xa, đến thở mạnh một tiếng cũng không dám, sợ ảnh hưởng đến việc độ kiếp của nàng ta.
“Là Lý Tiểu Ngư của Lạc Hà tông.” Tần Tiểu Lâu hung phấn nói: “Không ngờ nàng ấy bắt đầu độ kiếp đột phá Nguyên Anh.”
Trúc Cơ kỳ có bốn cảnh giới, còn Kim Đan kỳ chỉ có ba tầng cảnh giới, đến Kim Đan hậu kỳ là có thể bắt đầu chuẩn bị đột phá Nguyên Anh.
“Nếu nàng đột phá thành công, vậy thì Trầm Ngư Lạc Nhạn sẽ là danh hiệu của hai nữ tu Nguyên Anh… Đây là Nguyên Anh kỳ đấy! Danh hiệu của các nàng quả thật xứng với tên.” Tần Tiểu Lâu khen ngợi.
Cố Thanh Sơn nhìn một chút, quả nhiên phát hiện các tu sĩ Lạc Hà tông đều rất yên lặng theo dõi, ngay cả Tông chủ Lạc Hà tông cũng có mặt, đang chăm chú quan sát bốn phía, sợ có người quấy rối.
Lúc tu sĩ độ kiếp đều dồn hết tinh thần ứng đối lôi kiếp, rất dễ bị người khác đánh lén từ đó phải bỏ mình ngoài ý muốn. Ngoài ra, nếu có người cố ý xuất thủ tương trợ, uy lực thiên kiếp sẽ lập tức tăng mạnh hơn, gần như là tăng lên gấp bội.
Nếu như vậy, tu sĩ cũng rất khó độ kiếp thành công.
Hai người nhìn một hồi, cuối cùng thấy sấm sét đầy trời dần dần tản đi, Lý Tiểu Ngư nhắm mắt đứng dậy, uy thế to lớn dâng lên từ trên người nàng.
“Nàng ấy thành công rồi.” Tần Tiểu Lâu hâm mộ nói.
Tu sĩ Kim Đan là lực lượng trung kiên trong giới tu hành, còn tu sĩ Nguyên Anh thì có thể được coi là tồn tại cấp cao trong tu sĩ.
Đây là một đường ranh giới hết sức rõ ràng.
Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, ba cảnh giới này có khả năng sử dụng linh lực mà cảnh giới Trúc Cơ, Kim Đan hoàn toàn không thể so sánh được.
Tàu bay đáp xuống, Tần Tiểu Lâu trầm tư suy nghĩ.
“Người ta là Trầm Ngư Lạc Nhạn.” Hắn ta tự lẩm bẩm: “Chúng ta là hai huynh đệ Bách Hoa tông, rốt cuộc dùng danh hiệu nào mới hay đây?”