Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
Bây giờ chúng đang bị mấy cánh tay robot khống chế, chịu đủ các loại thí nghiệm.
Trên một màn sáng, các kết quả thí nghiệm đang được tập hợp.
Kết luận cuối cùng xuất hiện.
[Dựa vào tất cả những vũ khí khoa học kỹ thuật tiên tiến của tinh cầu này, thử tiến hành công kích đều không thể nào xóa bỏ được phòng ngự.]
[Xét thấy tất cả tri thức không thể giải quyết được vấn đề, bắt đầu khởi động chương trình đặc biệt.]
[Kết nối phi thuyền cổ đại, lấy số liệu từ kho truyền thừa.]
[Phát hiện tài liệu liên quan, đang lấy tài liệu liên quan đến quy tắc thế giới.]
Trên màn sáng, những dòng số liệu điên cuồng lướt qua, trọn vẹn tám tiếng đồng hồ mới hoàn toàn biến mất.
[Đã lấy xong số liệu.]
[Căn cứ vào đặc tính và kết cấu liên quan của đối tượng nghiên cứu, xác định có hiệu lực với cơ chế cấp độ sức mạnh và quy tắc thế giới.]
[Bắt đầu thiết lập hạng mục nghiên cứu khoa học cấp tuyệt mật.]
[Thiết lập quyền hạn được biết chuyện này là: Lãnh tụ tối cao. Số lượng: 2.]
[Căn cứ vào hiệu quả phải đạt được của hạng mục, việc đặt tên cho hạng mục nghiên cứu khoa học này đã hoàn tất.]
[Nghiên cứu áp chế sức mạnh và quy tắc thế giới cao cấp chính thức khởi động.]
- -----------
Ngoại ô thủ đô.
Trong biệt thự trên núi.
“Tôi đã do dự rất lâu, giờ tôi muốn nghe ý kiến của anh.” Anna nói.
“Nguy hiểm không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không biết, nhưng chắc chắn lần này sẽ là một hành trình dài.” Anna nói.
“Cái này thì dễ thôi. Chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả trò chơi Người Bất Tử cũng thua chúng ta, mọi người sẽ đi cùng cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mọi người đi làm gì.” Liêu Hành nhỏ giọng lầm bầm.
“Mọi người là một đội mà!” Diệp Phi Ly vỗ vỗ bả vai ông ta, nói.
“Không cần!” Anna trừng mắt với Liêu Hành một cái, lại nói với Cố Thanh Sơn: “Con đường này là của mỗi người trong gia tộc Medici, nếu muốn đi thì phải đi một mình.”
“Truyền thừa gia tộc mà cha cô đưa cho cô rốt cuộc là gì?” Trương Anh Hào cảm thấy hứng thú hỏi.
“Tôi cũng không rõ.” Trên mặt Anna lộ vẻ mơ hồ không rõ: “Nghe nói chỉ có gia chủ đời đầu của chúng tôi mới từng nắm giữa truyền thừa này.”
“Nói vậy, hình như rất khó.” Diệp Phi Ly nói.
“Bây giờ không phải đang rất tốt sao, vì sao phải đi mạo hiểm làm gì.” Liêu Hành nói.
“Đi đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới không thể quay ngược về quá khứ, tương lai thì vẫn còn chưa biết, chỉ khiến bản thân trở nên mạnh hơn mới có thể ứng đối được tất cả. Tôi mong cô có thể thành công.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đã rất lâu rồi mà vẫn chưa ngừng.
Giọng Anna bỗng nhiên trở nên hốt hoảng, khó nắm bắt: “Về việc truyền thừa này, tôi cần có một vài thứ.”
“Thứ gì?”
“Tín vật của Tử Thần.”
“A, lấy đi.” Cố Thanh Sơn nói, lấy tín vật Tử Thần trên cổ xuống, đeo vào cổ Anna.
Anna lén nhìn hắn, khi thấy vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, trên mặt không có chút do dự thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Cái gì! Cậu có tín vật Tử Thần?” Trương Anh Hào kêu lên. Hắn ta không thể tưởng tượng nổi, nói: “Đây là bảo vật lưu truyền đời đời của Hoàng thất Thánh quốc, sao lại lọt vào tay cậu?”
“Cái này là vì...” Cố Thanh Sơn vừa cất lời đã bị Anna chặn lại.
“Đây không phải chuyện anh nên biết, hay anh muốn đánh nhau với tôi?” Anna trừng mắt nói với Trương Anh Hào, khuôn mặt hơi đỏ lên, những lời nói ra khỏi miệng mang đầy vẻ hăm dọa.
Trương Anh Hào nhìn bộ dạng của cô liền hiểu ra, bày ra vẻ đàng hoàng chững chạc, nói: “Không sai, tùy tiện tìm hiểu chuyện của người khác không phải hành vi quý tộc, tôi không biết vẫn tốt hơn.”
Anna thở phào, chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn một lúc thật lâu rồi nói: “Vậy tôi đi đây.”
“Đi đi, chú ý an toàn, về sớm một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Mọi người bước nhanh ra khỏi biệt thự trên núi, tiễn Anna lên phi toa siêu tốc Lưu Hỏa.
Phi toa vang lên một tiếng, bay thẳng về phía nam.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài làm chút việc.” Cố Thanh Sơn nói với đám Trương Anh Hào một tiếng rồi cũng rời đi.
Hắn chẳng quản mưa gió quất vào người, tiến thẳng xuống chân núi, cuối cùng dừng lại giữa một rừng cây.
“Đây là mưa băng.” Lông mày Cố Thanh Sơn nhíu chặt lại: “Nữ thần Công Chính, kết nối với vệ tinh khí tượng toàn cầu xem thử tình hình thời tiết.”
[Được, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính lên tiếng.
Không lâu sau, Nữ Thần mau chóng trả lời: [Cơn mưa đang mở rộng, hiện tại đã bao trùm 70% lục địa.]
[80%.]
[90%.]
[Thưa ngài, toàn bộ lục địa đều bắt đầu đổ mưa.]
“Nhiệt độ thì sao?”
[Có biến đổi rất nhỏ nhưng thời gian quá ngắn, cần tiếp tục quan sát.]
Cố Thanh Sơn lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Cái gì phải tới, cuối cùng cũng vẫn tới.”
Một màn ánh sáng hiện lên, Cố Thanh Sơn biến mất khỏi thế giới hiện thực.
- -----------
Thế giới Tu hành.
Sông Ma Vân, bờ sông.
Quân trướng.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, giống như căn bản chưa từng rời đi. Hắn im lặng chờ đợi trong chốc lát, nhưng Giao diện Chiến Thần không hề có động tĩnh gì.
Cố Thanh Sơn không kìm được hỏi: “Hệ thống, nhiệm vụ đâu?”
Không trả lời.
“Được, vậy tôi hỏi một câu thông thường, lần này tôi có thể ở đây trong bao lâu?”
Ting!
Hệ thống nói: [Khi người chơi hoàn thành xong nhiệm vụ thì có thể quay về bất cứ lúc nào.]
Cố Thanh Sơn nói: “Vậy nhiệm vụ đâu?”
Lại im lặng.
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói.
Xem ra lần này không phải mình vừa trở lại đây, thì nhiệm vụ Vận mệnh “Quyết Chiến (Hạ)” sẽ lập tức bắt đầu.
Hắn lại nhìn vào quả cầu thủy tinh lớn chính giữa Giao diện Chiến Thần, nhưng cũng không hề có động tĩnh gì.
Một là nhiệm vụ Vận mệnh, một là nhiệm vụ Thần thông, cả hai có lẽ đều cần có điều kiện nhất định mới xuất hiện được.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới cảm thây nhẹ nhõm hơn, cả người thả lỏng, tiện thể duỗi lưng một cái.
Chẳng thèm để ý đến chúng nó nữa, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình rồi dốc ngược nó xuống tay.
“Hả? Đã uống hết rồi?” Lông mày Cố Thanh Sơn nhướn lên, bất ngờ nói.
Đây là đan trị thương do sư huynh Tần Tiểu Lâu luyện chế, trong thời gian này vì bản thân hắn bị thương nghiêm trọng nên ngày nào hắn cũng uống, không hề dừng lại.
Không ngờ lại hết nhanh như vậy.
Cố Thanh Sơn thả Thần niệm ra, quan sát kinh mạch khắp toàn thân.
Thương thế vẫn rất nặng, chưa hề có dấu hiệu hồi phục.
Hắn không khỏi hơi lo lắng.
Ba ngày sau, thế giới Tu hành sẽ tấn công thế giới Thần võ. Mà trong khoảng thời gian này, hai nhiệm vụ quan trọng chắc chắn sẽ được kích hoạt.
Có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm, thế mà hắn lại bị trọng thương, không cách nào chiến đấu.
Cố Thanh Sơn hơi do dự, vỗ túi trữ vật, lấy ra một lá bùa truyền tin, nói vài câu rồi thả nó đi.
Chỉ chốc lát sau, bùa truyền tin không quay lại mà Tần Tiểu Lâu đích thân tới.
“Sư đệ, cả một bình linh đan chữa thương đầy ắp thế mà đệ dùng nhanh như vậy sao? Ta không tin đâu. Chắc chắn đệ lấy đan dược của ta đi lấy lòng nữ tu nào rồi đúng không?” Còn chưa vào trong quân trướng, từ xa đã nghe thấy Tần Tiểu Lâu nhỏ giọng nhạo báng.
Trên một màn sáng, các kết quả thí nghiệm đang được tập hợp.
Kết luận cuối cùng xuất hiện.
[Dựa vào tất cả những vũ khí khoa học kỹ thuật tiên tiến của tinh cầu này, thử tiến hành công kích đều không thể nào xóa bỏ được phòng ngự.]
[Xét thấy tất cả tri thức không thể giải quyết được vấn đề, bắt đầu khởi động chương trình đặc biệt.]
[Kết nối phi thuyền cổ đại, lấy số liệu từ kho truyền thừa.]
[Phát hiện tài liệu liên quan, đang lấy tài liệu liên quan đến quy tắc thế giới.]
Trên màn sáng, những dòng số liệu điên cuồng lướt qua, trọn vẹn tám tiếng đồng hồ mới hoàn toàn biến mất.
[Đã lấy xong số liệu.]
[Căn cứ vào đặc tính và kết cấu liên quan của đối tượng nghiên cứu, xác định có hiệu lực với cơ chế cấp độ sức mạnh và quy tắc thế giới.]
[Bắt đầu thiết lập hạng mục nghiên cứu khoa học cấp tuyệt mật.]
[Thiết lập quyền hạn được biết chuyện này là: Lãnh tụ tối cao. Số lượng: 2.]
[Căn cứ vào hiệu quả phải đạt được của hạng mục, việc đặt tên cho hạng mục nghiên cứu khoa học này đã hoàn tất.]
[Nghiên cứu áp chế sức mạnh và quy tắc thế giới cao cấp chính thức khởi động.]
- -----------
Ngoại ô thủ đô.
Trong biệt thự trên núi.
“Tôi đã do dự rất lâu, giờ tôi muốn nghe ý kiến của anh.” Anna nói.
“Nguy hiểm không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không biết, nhưng chắc chắn lần này sẽ là một hành trình dài.” Anna nói.
“Cái này thì dễ thôi. Chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả trò chơi Người Bất Tử cũng thua chúng ta, mọi người sẽ đi cùng cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mọi người đi làm gì.” Liêu Hành nhỏ giọng lầm bầm.
“Mọi người là một đội mà!” Diệp Phi Ly vỗ vỗ bả vai ông ta, nói.
“Không cần!” Anna trừng mắt với Liêu Hành một cái, lại nói với Cố Thanh Sơn: “Con đường này là của mỗi người trong gia tộc Medici, nếu muốn đi thì phải đi một mình.”
“Truyền thừa gia tộc mà cha cô đưa cho cô rốt cuộc là gì?” Trương Anh Hào cảm thấy hứng thú hỏi.
“Tôi cũng không rõ.” Trên mặt Anna lộ vẻ mơ hồ không rõ: “Nghe nói chỉ có gia chủ đời đầu của chúng tôi mới từng nắm giữa truyền thừa này.”
“Nói vậy, hình như rất khó.” Diệp Phi Ly nói.
“Bây giờ không phải đang rất tốt sao, vì sao phải đi mạo hiểm làm gì.” Liêu Hành nói.
“Đi đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Sơn nói: “Thế giới không thể quay ngược về quá khứ, tương lai thì vẫn còn chưa biết, chỉ khiến bản thân trở nên mạnh hơn mới có thể ứng đối được tất cả. Tôi mong cô có thể thành công.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đã rất lâu rồi mà vẫn chưa ngừng.
Giọng Anna bỗng nhiên trở nên hốt hoảng, khó nắm bắt: “Về việc truyền thừa này, tôi cần có một vài thứ.”
“Thứ gì?”
“Tín vật của Tử Thần.”
“A, lấy đi.” Cố Thanh Sơn nói, lấy tín vật Tử Thần trên cổ xuống, đeo vào cổ Anna.
Anna lén nhìn hắn, khi thấy vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, trên mặt không có chút do dự thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Cái gì! Cậu có tín vật Tử Thần?” Trương Anh Hào kêu lên. Hắn ta không thể tưởng tượng nổi, nói: “Đây là bảo vật lưu truyền đời đời của Hoàng thất Thánh quốc, sao lại lọt vào tay cậu?”
“Cái này là vì...” Cố Thanh Sơn vừa cất lời đã bị Anna chặn lại.
“Đây không phải chuyện anh nên biết, hay anh muốn đánh nhau với tôi?” Anna trừng mắt nói với Trương Anh Hào, khuôn mặt hơi đỏ lên, những lời nói ra khỏi miệng mang đầy vẻ hăm dọa.
Trương Anh Hào nhìn bộ dạng của cô liền hiểu ra, bày ra vẻ đàng hoàng chững chạc, nói: “Không sai, tùy tiện tìm hiểu chuyện của người khác không phải hành vi quý tộc, tôi không biết vẫn tốt hơn.”
Anna thở phào, chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn một lúc thật lâu rồi nói: “Vậy tôi đi đây.”
“Đi đi, chú ý an toàn, về sớm một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Mọi người bước nhanh ra khỏi biệt thự trên núi, tiễn Anna lên phi toa siêu tốc Lưu Hỏa.
Phi toa vang lên một tiếng, bay thẳng về phía nam.
“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài làm chút việc.” Cố Thanh Sơn nói với đám Trương Anh Hào một tiếng rồi cũng rời đi.
Hắn chẳng quản mưa gió quất vào người, tiến thẳng xuống chân núi, cuối cùng dừng lại giữa một rừng cây.
“Đây là mưa băng.” Lông mày Cố Thanh Sơn nhíu chặt lại: “Nữ thần Công Chính, kết nối với vệ tinh khí tượng toàn cầu xem thử tình hình thời tiết.”
[Được, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính lên tiếng.
Không lâu sau, Nữ Thần mau chóng trả lời: [Cơn mưa đang mở rộng, hiện tại đã bao trùm 70% lục địa.]
[80%.]
[90%.]
[Thưa ngài, toàn bộ lục địa đều bắt đầu đổ mưa.]
“Nhiệt độ thì sao?”
[Có biến đổi rất nhỏ nhưng thời gian quá ngắn, cần tiếp tục quan sát.]
Cố Thanh Sơn lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Cái gì phải tới, cuối cùng cũng vẫn tới.”
Một màn ánh sáng hiện lên, Cố Thanh Sơn biến mất khỏi thế giới hiện thực.
- -----------
Thế giới Tu hành.
Sông Ma Vân, bờ sông.
Quân trướng.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, giống như căn bản chưa từng rời đi. Hắn im lặng chờ đợi trong chốc lát, nhưng Giao diện Chiến Thần không hề có động tĩnh gì.
Cố Thanh Sơn không kìm được hỏi: “Hệ thống, nhiệm vụ đâu?”
Không trả lời.
“Được, vậy tôi hỏi một câu thông thường, lần này tôi có thể ở đây trong bao lâu?”
Ting!
Hệ thống nói: [Khi người chơi hoàn thành xong nhiệm vụ thì có thể quay về bất cứ lúc nào.]
Cố Thanh Sơn nói: “Vậy nhiệm vụ đâu?”
Lại im lặng.
Cố Thanh Sơn không còn gì để nói.
Xem ra lần này không phải mình vừa trở lại đây, thì nhiệm vụ Vận mệnh “Quyết Chiến (Hạ)” sẽ lập tức bắt đầu.
Hắn lại nhìn vào quả cầu thủy tinh lớn chính giữa Giao diện Chiến Thần, nhưng cũng không hề có động tĩnh gì.
Một là nhiệm vụ Vận mệnh, một là nhiệm vụ Thần thông, cả hai có lẽ đều cần có điều kiện nhất định mới xuất hiện được.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới cảm thây nhẹ nhõm hơn, cả người thả lỏng, tiện thể duỗi lưng một cái.
Chẳng thèm để ý đến chúng nó nữa, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình rồi dốc ngược nó xuống tay.
“Hả? Đã uống hết rồi?” Lông mày Cố Thanh Sơn nhướn lên, bất ngờ nói.
Đây là đan trị thương do sư huynh Tần Tiểu Lâu luyện chế, trong thời gian này vì bản thân hắn bị thương nghiêm trọng nên ngày nào hắn cũng uống, không hề dừng lại.
Không ngờ lại hết nhanh như vậy.
Cố Thanh Sơn thả Thần niệm ra, quan sát kinh mạch khắp toàn thân.
Thương thế vẫn rất nặng, chưa hề có dấu hiệu hồi phục.
Hắn không khỏi hơi lo lắng.
Ba ngày sau, thế giới Tu hành sẽ tấn công thế giới Thần võ. Mà trong khoảng thời gian này, hai nhiệm vụ quan trọng chắc chắn sẽ được kích hoạt.
Có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm, thế mà hắn lại bị trọng thương, không cách nào chiến đấu.
Cố Thanh Sơn hơi do dự, vỗ túi trữ vật, lấy ra một lá bùa truyền tin, nói vài câu rồi thả nó đi.
Chỉ chốc lát sau, bùa truyền tin không quay lại mà Tần Tiểu Lâu đích thân tới.
“Sư đệ, cả một bình linh đan chữa thương đầy ắp thế mà đệ dùng nhanh như vậy sao? Ta không tin đâu. Chắc chắn đệ lấy đan dược của ta đi lấy lòng nữ tu nào rồi đúng không?” Còn chưa vào trong quân trướng, từ xa đã nghe thấy Tần Tiểu Lâu nhỏ giọng nhạo báng.