Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
[Biểu hiện của Thiên Thần Rực Lửa trên máy giám sát tín hiệu vẫn bình thường.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Ừ, như vậy thì tốt." Cố Thanh Sơn yên lòng.
...
Thời gian yên lặng trôi qua.
Trên một khoảnh đất trống vắng lặng, mênh mông vô bờ, không có vật sống, Tô Tuyết Nhi đang đi nhanh về phía trước. Ở trước mặt cô, tám vị Phủ chủ khác cũng đang một mạch đi về phía trước.
Ngay cả là phi thuyền sử dụng thoải mái nhất, sau khi tới được cấm khu, thì bọn họ cũng phải xuống khỏi phi thuyền, dựa theo lễ nghi cổ xưa đi bộ tiếp.
Nơi này là cực bắc của hành tinh.
Càng đi về phía trước, khí hậu đặc thù của vùng địa cực càng rõ ràng.
Lúc này mặt trời đang nằm ở chân trời phía nam, ánh sáng tái nhợt không hề ấm áp bao phủ khắp cả vùng đất. Vì vậy, ban ngày sẽ kéo dài suốt cả một mùa hè. Cho đến tận mấy tháng sau, Bắc Cực mới có thể có được hoàng hôn.
Đối với chín vị đại nhân vật tôn quý này mà nói, tin tức tốt duy nhất chính là lúc này vừa mới bước vào mùa hè, hoàn cảnh ở vùng địa cực vẫn còn nằm trong mức độ mà con người có thể chịu đựng được.
Bọn họ đều khoác áo choàng Tinh Huy, không sử dụng bất kỳ một phương tiện giao thông nào, không có bất kỳ một người theo hầu nào, cứ như vậy không ngừng tiến về phía trước.
Mấy giờ sau, bọn họ rốt cuộc quyết định nghỉ ngơi một lần.
"Mỗi khi tới nơi này, lúc trở về tôi đều phải nghỉ ngơi thật lâu." Một Phủ chủ lớn tuổi đấm chân, oán giận nói.
"Có Tinh Huy gánh vác giùm ông, ông nói mệt là gạt người." Một Phủ chủ khác cười nói.
Bọn họ bắt đầu trò chuyện với nhau. Trong đó có một Phủ chủ từ từ nhắm hai mắt, hồi lâu không nói lời nào.
Người bên cạnh thấy vậy thì vươn tay vỗ vỗ ông ta.
"Làm gì thế?" Ông ta mở mắt ra hỏi.
"Ông đang làm gì đấy? Ngủ gật hả?"
"Không phải, trong lúc tạm nghỉ thuận tiện xem trận đấu."
Những người khác nghe xong thì trên mặt đều lộ ra vẻ hiểu rõ.
Trò chơi Người Bất Tử đang được tiến hành.
"Trong trận đấu lần này, thực lực người tham gia cũng không đủ mạnh, chả có gì để xem cả." Một Phủ chủ cất lời.
"Mọi người đều bị Chú Hề Tử Thần kia dọa sợ rồi." Một Phủ chủ khác lên tiếng.
Bọn họ tùy ý nói chuyện, dường như rất quen thuộc với cái trò chơi Người Bất Tử này.
Tô Tuyết Nhi đặt mình trong hoàn cảnh đó, chỉ cảm thấy vô cùng quái dị. Cô chợt nhớ tới lời Cố Thanh Sơn dặn, thì không nhịn được nữa, hỏi một Phủ chủ mà mình quen: "Hình như tất cả mọi người đều hiểu rất rõ trò chơi này?"
Người kia đáp: "Đúng vậy, nói mới nhớ, mọi người cũng quên nói cho cô biết chuyện này."
"Tô Phủ chủ, cô cẩn thận ngẫm nghĩ chút đi, sau khi trò chơi này xuất hiện thì có người của Cửu phủ tham gia hay không?"
"Hình như là không."
"Đúng vậy, ông nội cô và chúng tôi đều không cho phép người nào tham gia."
"Vì sao?"
"Nếu như trò chơi này thật sự tốt như nó tự giới thiệu." Một Phủ chủ khác nói xen vào: "Tôi tin chắc, chúng ta có cả đống tử sĩ tình nguyện lấy quán quân về cho Cửu Phủ."
Phủ chủ có quen biết với Tô phủ nói: "Tuy cô còn chưa tiếp nhận truyền thừa, nhưng bây giờ cũng sắp rồi, tôi cảm thấy chuyện này có thể nói cho cô biết."
Ông nhìn những Phủ chủ còn lại, tất cả mọi người đều gật đầu, biểu thị đồng ý.
Ông ta hắng giọng một cái rồi nói: "Trò chơi Người Bất Tử, nó ăn linh hồn."
"Ăn... linh hồn?" Thân thể Tô Tuyết Nhi căng cứng lại theo bản năng.
"Đúng vậy, linh hồn và thi thể người chết trận đều là chất dinh dưỡng của nó."
"Vậy còn quán quân?"
"Quán quân sẽ vĩnh viễn làm nô bộc cho nó."
Tô Tuyết Nhi vội hỏi: "Không có ngoại lệ sao?"
Khi cô hỏi ra những lời này, tất cả những Phủ chủ ở đây đều yên tĩnh. Vẻ thả lỏng trên mặt bọn họ biến mất, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì, ai nấy đều mang vài phần bất an và hoang mang.
"... Cô sẽ nhanh chóng biết thôi." Phủ chủ vừa rồi đáp lại bằng một câu mơ hồ.
Tô Tuyết Nhi không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cô bỗng nhiên nghĩ tới Cố Thanh Sơn.
Lẽ nào Cố Thanh Sơn nghe được tin tức gì sao? Nhưng anh ấy chắc chắn không biết chân tướng này.
Tô Tuyết Nhi vội vàng hỏi: "Chuyện này ngoại trừ Cửu phủ chúng ta thì còn có ai biết nữa không?"
Nghe thấy cô hỏi chuyện này, vẻ mặt mọi người lúc này mới thả lỏng một chút, bọn họ bắt đầu nhao nhao chen miệng nói.
"Có vài người biết được chút manh mối, nhưng không hiểu rõ toàn bộ chân tướng."
"Người như vậy, thường khuyên người khác không nên tham gia, kết quả bản thân lại tự tham gia vào trò chơi khiêu chiến, muốn tìm kiếm bí mật trong đó."
"Như vậy còn chết nhanh hơn."
"Đúng vậy, còn một vài người có năng lực xuất chúng, đã sớm cảm thấy nguy hiểm nhưng lại không nhịn được mà tham gia trò chơi."
"Loài người vốn có tính tham lam, đều cho rằng mình là ngoại lệ khi đứng trước nguy hiểm."
"Nhưng trên thực tế, không ai là ngoại lệ cả."
Trong lòng Tô Tuyết Nhi căng thẳng, tám vị Phủ chủ sẽ không hùa nhau bịa ra loại chuyện như vậy. Nhất định là Cố Thanh Sơn biết chút gì đó, cho nên mới cảnh cáo cô không được tham gia.
Nhưng bản thân anh ấy thì sao?
Không được, nhất định phải ngăn cản anh ấy tìm kiếm cái trò chơi đó!
Tô Tuyết Nhi đứng dậy, đi về phía xa xa.
"Cô đi đâu vậy?" Một Phủ chủ hỏi.
"Tôi qua bên này một chút rồi lập tức quay lại." Cô cũng không quay đầu lại nói.
Phủ chủ kia liền thu hồi ánh mắt.
Sau khi đi một khoảng cách đủ xa, Tô Tuyết Nhi tìm một nơi khuất tầm mắt của những Phủ chủ khác, nhanh chóng mở quang não cá nhân ra. Cô tìm số liên lạc riêng của Cố Thanh Sơn, đầu ngón tay nâng cao trước màn hình rồi hơi khựng lại một lúc, cuối cùng mới hạ quyết tâm nhấn xuống.
Máy truyền tin nhanh chóng được kết nối.
"Thanh Sơn, em có một chuyện rất quan trọng nói với anh." Tốc độ nói của cô cực nhanh: "Tuyệt đối không được tham gia trò chơi Người Bất Tử, đó là một cái bẫy. Anh phải hứa với em không được tham gia vào trò chơi đó."
Nghe xong lời hứa ở đầu dây bên kia, Tô Tuyết Nhi rốt cục yên lòng.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Cô lẩm bẩm.
"Nhận được thứ anh gửi qua chưa?" Người kia hỏi.
Tô Tuyết Nhi không kìm được nụ cười, nói: "Nhận được rồi, một cái bình ngọc, một quyển sách."
"Vậy còn tấm thiệp?"
"Cũng nhận được rồi."
"Vậy thì tốt, anh vốn định tự mình đi một chuyến, đáng tiếc lại bị chút thương tích, hành động khá bất tiện, sợ đi rồi thì sẽ làm ấn tượng của ba mẹ em đối với anh kém hơn một phần."
"Anh bị thương? Xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?" Cô lập tức lo lắng, vội vàng hỏi.
"Không sao không sao, hiện tại tốt hơn nhiều rồi." Cố Thanh Sơn cười ha hả.
Tô Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ qua một thời gian nữa, em đón anh lên đảo Hồ chơi. Yên tâm đi, sau này ba mẹ em sẽ không chê anh nữa đâu."
"Hả? Thật vậy sao?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh bất ngờ.
"Thật." Tô Tuyết Nhi nói, trong lòng có sự bình tĩnh không gì sánh được.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi uể oải đau khổ bàng hoàng đều không cánh mà bay.
Đúng vậy, chính là như vậy. Từ giờ, chuyện trong nhà họ Tô đều do mình quyết định. Không ai có thể chi phối vận mệnh của mình, không ai có thể ép buộc mình phải làm chuyện gì nữa.
Tô Tuyết Nhi nắm tay lại, yên lặng nghĩ trong lòng.
"Ừ, như vậy thì tốt." Cố Thanh Sơn yên lòng.
...
Thời gian yên lặng trôi qua.
Trên một khoảnh đất trống vắng lặng, mênh mông vô bờ, không có vật sống, Tô Tuyết Nhi đang đi nhanh về phía trước. Ở trước mặt cô, tám vị Phủ chủ khác cũng đang một mạch đi về phía trước.
Ngay cả là phi thuyền sử dụng thoải mái nhất, sau khi tới được cấm khu, thì bọn họ cũng phải xuống khỏi phi thuyền, dựa theo lễ nghi cổ xưa đi bộ tiếp.
Nơi này là cực bắc của hành tinh.
Càng đi về phía trước, khí hậu đặc thù của vùng địa cực càng rõ ràng.
Lúc này mặt trời đang nằm ở chân trời phía nam, ánh sáng tái nhợt không hề ấm áp bao phủ khắp cả vùng đất. Vì vậy, ban ngày sẽ kéo dài suốt cả một mùa hè. Cho đến tận mấy tháng sau, Bắc Cực mới có thể có được hoàng hôn.
Đối với chín vị đại nhân vật tôn quý này mà nói, tin tức tốt duy nhất chính là lúc này vừa mới bước vào mùa hè, hoàn cảnh ở vùng địa cực vẫn còn nằm trong mức độ mà con người có thể chịu đựng được.
Bọn họ đều khoác áo choàng Tinh Huy, không sử dụng bất kỳ một phương tiện giao thông nào, không có bất kỳ một người theo hầu nào, cứ như vậy không ngừng tiến về phía trước.
Mấy giờ sau, bọn họ rốt cuộc quyết định nghỉ ngơi một lần.
"Mỗi khi tới nơi này, lúc trở về tôi đều phải nghỉ ngơi thật lâu." Một Phủ chủ lớn tuổi đấm chân, oán giận nói.
"Có Tinh Huy gánh vác giùm ông, ông nói mệt là gạt người." Một Phủ chủ khác cười nói.
Bọn họ bắt đầu trò chuyện với nhau. Trong đó có một Phủ chủ từ từ nhắm hai mắt, hồi lâu không nói lời nào.
Người bên cạnh thấy vậy thì vươn tay vỗ vỗ ông ta.
"Làm gì thế?" Ông ta mở mắt ra hỏi.
"Ông đang làm gì đấy? Ngủ gật hả?"
"Không phải, trong lúc tạm nghỉ thuận tiện xem trận đấu."
Những người khác nghe xong thì trên mặt đều lộ ra vẻ hiểu rõ.
Trò chơi Người Bất Tử đang được tiến hành.
"Trong trận đấu lần này, thực lực người tham gia cũng không đủ mạnh, chả có gì để xem cả." Một Phủ chủ cất lời.
"Mọi người đều bị Chú Hề Tử Thần kia dọa sợ rồi." Một Phủ chủ khác lên tiếng.
Bọn họ tùy ý nói chuyện, dường như rất quen thuộc với cái trò chơi Người Bất Tử này.
Tô Tuyết Nhi đặt mình trong hoàn cảnh đó, chỉ cảm thấy vô cùng quái dị. Cô chợt nhớ tới lời Cố Thanh Sơn dặn, thì không nhịn được nữa, hỏi một Phủ chủ mà mình quen: "Hình như tất cả mọi người đều hiểu rất rõ trò chơi này?"
Người kia đáp: "Đúng vậy, nói mới nhớ, mọi người cũng quên nói cho cô biết chuyện này."
"Tô Phủ chủ, cô cẩn thận ngẫm nghĩ chút đi, sau khi trò chơi này xuất hiện thì có người của Cửu phủ tham gia hay không?"
"Hình như là không."
"Đúng vậy, ông nội cô và chúng tôi đều không cho phép người nào tham gia."
"Vì sao?"
"Nếu như trò chơi này thật sự tốt như nó tự giới thiệu." Một Phủ chủ khác nói xen vào: "Tôi tin chắc, chúng ta có cả đống tử sĩ tình nguyện lấy quán quân về cho Cửu Phủ."
Phủ chủ có quen biết với Tô phủ nói: "Tuy cô còn chưa tiếp nhận truyền thừa, nhưng bây giờ cũng sắp rồi, tôi cảm thấy chuyện này có thể nói cho cô biết."
Ông nhìn những Phủ chủ còn lại, tất cả mọi người đều gật đầu, biểu thị đồng ý.
Ông ta hắng giọng một cái rồi nói: "Trò chơi Người Bất Tử, nó ăn linh hồn."
"Ăn... linh hồn?" Thân thể Tô Tuyết Nhi căng cứng lại theo bản năng.
"Đúng vậy, linh hồn và thi thể người chết trận đều là chất dinh dưỡng của nó."
"Vậy còn quán quân?"
"Quán quân sẽ vĩnh viễn làm nô bộc cho nó."
Tô Tuyết Nhi vội hỏi: "Không có ngoại lệ sao?"
Khi cô hỏi ra những lời này, tất cả những Phủ chủ ở đây đều yên tĩnh. Vẻ thả lỏng trên mặt bọn họ biến mất, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì, ai nấy đều mang vài phần bất an và hoang mang.
"... Cô sẽ nhanh chóng biết thôi." Phủ chủ vừa rồi đáp lại bằng một câu mơ hồ.
Tô Tuyết Nhi không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cô bỗng nhiên nghĩ tới Cố Thanh Sơn.
Lẽ nào Cố Thanh Sơn nghe được tin tức gì sao? Nhưng anh ấy chắc chắn không biết chân tướng này.
Tô Tuyết Nhi vội vàng hỏi: "Chuyện này ngoại trừ Cửu phủ chúng ta thì còn có ai biết nữa không?"
Nghe thấy cô hỏi chuyện này, vẻ mặt mọi người lúc này mới thả lỏng một chút, bọn họ bắt đầu nhao nhao chen miệng nói.
"Có vài người biết được chút manh mối, nhưng không hiểu rõ toàn bộ chân tướng."
"Người như vậy, thường khuyên người khác không nên tham gia, kết quả bản thân lại tự tham gia vào trò chơi khiêu chiến, muốn tìm kiếm bí mật trong đó."
"Như vậy còn chết nhanh hơn."
"Đúng vậy, còn một vài người có năng lực xuất chúng, đã sớm cảm thấy nguy hiểm nhưng lại không nhịn được mà tham gia trò chơi."
"Loài người vốn có tính tham lam, đều cho rằng mình là ngoại lệ khi đứng trước nguy hiểm."
"Nhưng trên thực tế, không ai là ngoại lệ cả."
Trong lòng Tô Tuyết Nhi căng thẳng, tám vị Phủ chủ sẽ không hùa nhau bịa ra loại chuyện như vậy. Nhất định là Cố Thanh Sơn biết chút gì đó, cho nên mới cảnh cáo cô không được tham gia.
Nhưng bản thân anh ấy thì sao?
Không được, nhất định phải ngăn cản anh ấy tìm kiếm cái trò chơi đó!
Tô Tuyết Nhi đứng dậy, đi về phía xa xa.
"Cô đi đâu vậy?" Một Phủ chủ hỏi.
"Tôi qua bên này một chút rồi lập tức quay lại." Cô cũng không quay đầu lại nói.
Phủ chủ kia liền thu hồi ánh mắt.
Sau khi đi một khoảng cách đủ xa, Tô Tuyết Nhi tìm một nơi khuất tầm mắt của những Phủ chủ khác, nhanh chóng mở quang não cá nhân ra. Cô tìm số liên lạc riêng của Cố Thanh Sơn, đầu ngón tay nâng cao trước màn hình rồi hơi khựng lại một lúc, cuối cùng mới hạ quyết tâm nhấn xuống.
Máy truyền tin nhanh chóng được kết nối.
"Thanh Sơn, em có một chuyện rất quan trọng nói với anh." Tốc độ nói của cô cực nhanh: "Tuyệt đối không được tham gia trò chơi Người Bất Tử, đó là một cái bẫy. Anh phải hứa với em không được tham gia vào trò chơi đó."
Nghe xong lời hứa ở đầu dây bên kia, Tô Tuyết Nhi rốt cục yên lòng.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Cô lẩm bẩm.
"Nhận được thứ anh gửi qua chưa?" Người kia hỏi.
Tô Tuyết Nhi không kìm được nụ cười, nói: "Nhận được rồi, một cái bình ngọc, một quyển sách."
"Vậy còn tấm thiệp?"
"Cũng nhận được rồi."
"Vậy thì tốt, anh vốn định tự mình đi một chuyến, đáng tiếc lại bị chút thương tích, hành động khá bất tiện, sợ đi rồi thì sẽ làm ấn tượng của ba mẹ em đối với anh kém hơn một phần."
"Anh bị thương? Xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?" Cô lập tức lo lắng, vội vàng hỏi.
"Không sao không sao, hiện tại tốt hơn nhiều rồi." Cố Thanh Sơn cười ha hả.
Tô Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ qua một thời gian nữa, em đón anh lên đảo Hồ chơi. Yên tâm đi, sau này ba mẹ em sẽ không chê anh nữa đâu."
"Hả? Thật vậy sao?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh bất ngờ.
"Thật." Tô Tuyết Nhi nói, trong lòng có sự bình tĩnh không gì sánh được.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi uể oải đau khổ bàng hoàng đều không cánh mà bay.
Đúng vậy, chính là như vậy. Từ giờ, chuyện trong nhà họ Tô đều do mình quyết định. Không ai có thể chi phối vận mệnh của mình, không ai có thể ép buộc mình phải làm chuyện gì nữa.
Tô Tuyết Nhi nắm tay lại, yên lặng nghĩ trong lòng.