Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 264
“Ta tạm thời trốn ở bên này nên phải chờ đến khi dùng hết thời gian mới có thể trở về, các ngươi không cần bận tâm, lo mà an phận làm tốt những chuyện ta căn dặn đi.” Giáo hoàng vừa nói xong câu đó, lá bài màu đen cũng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Các Thánh đồ đứng lên, bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Giáo hoàng.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ những người trong Thánh giáo đều vội vàng làm việc.
- ------
Trong khi đó, tại phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, Cố Thanh Sơn cũng vừa mới xuất hiện, những người khác thấy vậy thì nhanh chóng chạy đến vây quanh hắn.
Cả người hắn lúc này dính đầy máu, khắp cơ thể chỗ nào cũng có vết rách, vết thương khắp người làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Bị thương nặng như vậy, người ta muốn chạm cũng không biết nên chạm vào đâu.
Anna khẩn trương không biết làm thế nào mới tốt, vội vàng nói: “Nữ Thần Công Chính, mau mau sắp xếp phi toa để chúng tôi đưa anh ấy đến thủ đô cấp cứu!”
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu, khàn giọng nói: “Không cần đâu, tôi tự chữa thương được rồi.”
Nói xong, hắn lấy một cái chai ra, đổ ra hai, ba viên linh đan rồi một ngụm nuốt vào. Sau đó hắn ngồi xếp bằng, hai tay hợp thành pháp ấn, cả người liền rơi vào trạng thái nhập định.
Đợi đến khi Cố Thanh Sơn tỉnh lại, đã là một ngày sau. Kinh mạch trên toàn thân hắn vẫn nhức nhối như bị kim đâm, lúc nào cũng đem đến cảm giác đau đớn khó mà chịu được. Máu tươi trên khắp người hắn đã khô lại, kết vảy, vừa động đậy là thấy đau ngay lập tức. Trong đan điền thì trống không, Cố Thanh Sơn liền thử nghiệm một chút nhưng thử như thế nào cũng không ngưng tụ nổi một tia linh lực nào cả. Chưa kể hắn vừa động vào đan điền một chút, ở đan điền cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn.
Cái gì? Ngay cả đan điền cũng bị thương rồi?
Cố Thanh Sơn hiện giờ khá bất an.
Trong quãng thời gian tiếp theo, hắn còn chẳng dám thử động đến đan điền một lần nào nữa, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng dùng linh đan để từ từ chữa trị cho kinh mạnh và đan điền.
Hắn cẩn thận từng li từng tí thử phóng ra thần niệm, cũng may là thần niệm còn bình thường. Điều này chứng minh là thức hải của hắn không xảy ra vấn đề gì cả.
Lúc này, hắn mới dùng thần niệm để quan sát thân thể.
Bị thương nặng, rất nặng.
Tứ chi của hắn đều đã bị thương nghiêm trọng, kinh mạch bởi vì dùng sức quá mức nên bị đứt gãy ở ngoài rìa.
Đây là lần bị thương nặng nhất kể từ khi Cố Thanh Sơn sống lại cho tới nay.
Hắn không ngừng cười khổ. Dựa vào tình trạng hiện tại của hắn, dù chỉ là một kẻ bình thường cũng vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn.
Xem ra quả thật giống như lời nói của Giao diện Chiến Thần, bí kiếm Du Long không thể sử dụng ở giai đoạn này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải bản thân hắn kiên trì tu hành loại bí kiếm này, thì muốn thoát thân dưới tay của Giáo hoàng gần như là không thể.
Lúc này, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Thưa ngài, khoang thuyền chuẩn bị để điều trị đã được sắp xếp rồi, hiện tại có thể điều trị cho ngài được chưa?]
“Không được, thủ thuật y tế hiện đại không thể trị khỏi vết thương của tôi được đâu.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, sau đó lấy ra một viên linh đan để uống rồi lại nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định.
Mãi đến nửa ngày sau, hắn cuối cùng cũng thở ra một hơi, nói: “Đưa tôi đến khoang thuyền để tiến hành chữa trị cho thân thể.”
Anna cực kỳ cẩn thận ôm lấy hắn rồi đưa hắn thẳng đến nơi chữa trị trên phi thuyền Thần Điện.
Chỉ vài phút sau, chất dinh dưỡng trộn với dung dịch chữa trị tế bào đã được truyền vào người Cố Thanh Sơn.
Thuốc mê bắt đầu có tác dụng, hắn lập tức rơi vào giấc ngủ sâu.
- -----------
Ba giờ sau, Cố Thanh Sơn tỉnh lại. Hắn phóng ra thần niệm để quan sát thân thể mới phát hiện, rốt cuộc vết thương đã đỡ được vài phần, tuy vẫn rất nghiêm trọng nhưng tình trạng bây giờ khá ổn định, thân thể đang từ từ phục hồi lại.
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cười khổ một tiếng rồi nói: “Đã nhặt về được một mạng.”
Đôi mắt của Anna đỏ ửng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, nhưng chỉ im lặng không nói lấy một lời. Trương Anh Hào ở bên cạnh thì lại thốt lên: “Sớm biết nguy hiểm như vậy thì đã không đi lấy phương pháp điều chế loại thuốc kia làm gì.”
“Thứ này rất quan trọng, tôi nhất định phải đi lấy.”
“Bây giờ thì toại nguyện rồi chứ?”
“Ừm. Bước tiếp theo, tôi còn cần loại thuốc Ngũ Hành Khai Hóa của Đế quốc Phục Hy.”
“Thứ anh cần là cách điều chế hay là viên thuốc ấy?” Anna đột nhiên hỏi.
"Có gì khác nhau sao?"
“Hoàng đế tuyệt đối sẽ không truyền phương pháp điều chế ra ngoài, nhưng viên thuốc thì có thể bán.” Cô tiếp tục: “Hoàng đế bệ hạ là người thực dụng, chỉ cần ra giá cao, ông ta sẽ bán ngay.”
“Nhưng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói, có người nào có thể mua được loại thuốc hàng đầu như thế.” Trương Anh Hào nhíu mày nói.
“Hoàng đế cũng không ngốc, ông ta chỉ bán cho người của Đế quốc Phục Hy, hơn nữa bình thường đều phải sử dụng nó trước mặt ông ta.” Anna nói.
“Một chai bao nhiêu tiền?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tính theo điểm tín dụng của Liên Bang thì 15 triệu một chai.” Anna nói.
Diệp Phi Ly liên tục tắc lưỡi.
“Thảo nào trong ba nước lớn thì Hoàng đế Phục Hy lại lãng phí nhất, ngay cả quý tộc của Cửu phủ cũng lực bất tòng tâm.” Trương Anh Hào nói.
“Nhưng ông ta làm vậy mà không sợ có người khác khám phá ra phương pháp điều chế thuốc sao?”
“Không, ngành dược của đế quốc đã đạt đến trình độ mã hóa chiều sâu gen di truyền, nếu ai muốn thử nghiệm thì chai thuốc sẽ mất hiệu lực ngay lập tức.”
“Nếu như có người có thể phá giải thì sao?” Liêu Hành cảm thấy hứng thú, hỏi.
“Nếu như có kỹ thuật như vậy thì bản thân người đó cũng có thể chế tạo ra loại thuốc tương đương rồi.”
“Tôi không có cái khác, chỉ có một chút tiền, nhưng mà tôi không chắc chắn rằng ông ta sẽ bán thuốc cho tôi, bởi vì tôi là người của Liên Bang.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna vỗ vỗ lên ngực mình, nói: “Việc này giao cho tôi là được rồi, biết đâu anh còn được giảm giá ấy chứ.”
“Nữ Thần Công Chính, tôi trao cho Anna quyền sử dụng điểm công huân Liên Bang của tôi vào bất cứ lúc nào.” Cố Thanh Sơn nói.
[Được. Đã trao quyền rồi.] Nữ Thần Công Chính nói.
Anna liếc hắn một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng. Mấy người đàn ông thật đúng là khó hiểu.
Đã nói là làm, Anna chưa dừng lại một giây phút nào, trực tiếp vào phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, cô đã đến Đế quốc Phục Hy, sau đó đi tìm Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế đang ở sân lựa chọn ngựa.
“Loại thuốc Ngũ Hành Khai Hóa độ tinh khiết 99%?” Hoàng đế vừa ngắm nghía con ngựa cao to trước mặt vừa hỏi.
“Đúng vậy bệ hạ, người bán cho con một chai đi.” Anna chắp hai tay lại với nhau, sau đó cười mỉm lấy lòng, nhưng Hoàng đế vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Anna lập tức mở lời: “Bao nhiêu tiền con cũng chịu.”
“Theo như ta nhớ, thì Hỏa Linh của con đã khai hóa đến cấp bốn đỉnh phong rồi, con không thể dùng được loại thuốc này.” Hoàng đế chậm rãi nói.
“Con không dùng, mà là Cố Thanh Sơn.” Anna đáp lại.
Các Thánh đồ đứng lên, bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Giáo hoàng.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ những người trong Thánh giáo đều vội vàng làm việc.
- ------
Trong khi đó, tại phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, Cố Thanh Sơn cũng vừa mới xuất hiện, những người khác thấy vậy thì nhanh chóng chạy đến vây quanh hắn.
Cả người hắn lúc này dính đầy máu, khắp cơ thể chỗ nào cũng có vết rách, vết thương khắp người làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.
Bị thương nặng như vậy, người ta muốn chạm cũng không biết nên chạm vào đâu.
Anna khẩn trương không biết làm thế nào mới tốt, vội vàng nói: “Nữ Thần Công Chính, mau mau sắp xếp phi toa để chúng tôi đưa anh ấy đến thủ đô cấp cứu!”
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu, khàn giọng nói: “Không cần đâu, tôi tự chữa thương được rồi.”
Nói xong, hắn lấy một cái chai ra, đổ ra hai, ba viên linh đan rồi một ngụm nuốt vào. Sau đó hắn ngồi xếp bằng, hai tay hợp thành pháp ấn, cả người liền rơi vào trạng thái nhập định.
Đợi đến khi Cố Thanh Sơn tỉnh lại, đã là một ngày sau. Kinh mạch trên toàn thân hắn vẫn nhức nhối như bị kim đâm, lúc nào cũng đem đến cảm giác đau đớn khó mà chịu được. Máu tươi trên khắp người hắn đã khô lại, kết vảy, vừa động đậy là thấy đau ngay lập tức. Trong đan điền thì trống không, Cố Thanh Sơn liền thử nghiệm một chút nhưng thử như thế nào cũng không ngưng tụ nổi một tia linh lực nào cả. Chưa kể hắn vừa động vào đan điền một chút, ở đan điền cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn.
Cái gì? Ngay cả đan điền cũng bị thương rồi?
Cố Thanh Sơn hiện giờ khá bất an.
Trong quãng thời gian tiếp theo, hắn còn chẳng dám thử động đến đan điền một lần nào nữa, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng dùng linh đan để từ từ chữa trị cho kinh mạnh và đan điền.
Hắn cẩn thận từng li từng tí thử phóng ra thần niệm, cũng may là thần niệm còn bình thường. Điều này chứng minh là thức hải của hắn không xảy ra vấn đề gì cả.
Lúc này, hắn mới dùng thần niệm để quan sát thân thể.
Bị thương nặng, rất nặng.
Tứ chi của hắn đều đã bị thương nghiêm trọng, kinh mạch bởi vì dùng sức quá mức nên bị đứt gãy ở ngoài rìa.
Đây là lần bị thương nặng nhất kể từ khi Cố Thanh Sơn sống lại cho tới nay.
Hắn không ngừng cười khổ. Dựa vào tình trạng hiện tại của hắn, dù chỉ là một kẻ bình thường cũng vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn.
Xem ra quả thật giống như lời nói của Giao diện Chiến Thần, bí kiếm Du Long không thể sử dụng ở giai đoạn này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải bản thân hắn kiên trì tu hành loại bí kiếm này, thì muốn thoát thân dưới tay của Giáo hoàng gần như là không thể.
Lúc này, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Thưa ngài, khoang thuyền chuẩn bị để điều trị đã được sắp xếp rồi, hiện tại có thể điều trị cho ngài được chưa?]
“Không được, thủ thuật y tế hiện đại không thể trị khỏi vết thương của tôi được đâu.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, sau đó lấy ra một viên linh đan để uống rồi lại nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định.
Mãi đến nửa ngày sau, hắn cuối cùng cũng thở ra một hơi, nói: “Đưa tôi đến khoang thuyền để tiến hành chữa trị cho thân thể.”
Anna cực kỳ cẩn thận ôm lấy hắn rồi đưa hắn thẳng đến nơi chữa trị trên phi thuyền Thần Điện.
Chỉ vài phút sau, chất dinh dưỡng trộn với dung dịch chữa trị tế bào đã được truyền vào người Cố Thanh Sơn.
Thuốc mê bắt đầu có tác dụng, hắn lập tức rơi vào giấc ngủ sâu.
- -----------
Ba giờ sau, Cố Thanh Sơn tỉnh lại. Hắn phóng ra thần niệm để quan sát thân thể mới phát hiện, rốt cuộc vết thương đã đỡ được vài phần, tuy vẫn rất nghiêm trọng nhưng tình trạng bây giờ khá ổn định, thân thể đang từ từ phục hồi lại.
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cười khổ một tiếng rồi nói: “Đã nhặt về được một mạng.”
Đôi mắt của Anna đỏ ửng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, nhưng chỉ im lặng không nói lấy một lời. Trương Anh Hào ở bên cạnh thì lại thốt lên: “Sớm biết nguy hiểm như vậy thì đã không đi lấy phương pháp điều chế loại thuốc kia làm gì.”
“Thứ này rất quan trọng, tôi nhất định phải đi lấy.”
“Bây giờ thì toại nguyện rồi chứ?”
“Ừm. Bước tiếp theo, tôi còn cần loại thuốc Ngũ Hành Khai Hóa của Đế quốc Phục Hy.”
“Thứ anh cần là cách điều chế hay là viên thuốc ấy?” Anna đột nhiên hỏi.
"Có gì khác nhau sao?"
“Hoàng đế tuyệt đối sẽ không truyền phương pháp điều chế ra ngoài, nhưng viên thuốc thì có thể bán.” Cô tiếp tục: “Hoàng đế bệ hạ là người thực dụng, chỉ cần ra giá cao, ông ta sẽ bán ngay.”
“Nhưng mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói, có người nào có thể mua được loại thuốc hàng đầu như thế.” Trương Anh Hào nhíu mày nói.
“Hoàng đế cũng không ngốc, ông ta chỉ bán cho người của Đế quốc Phục Hy, hơn nữa bình thường đều phải sử dụng nó trước mặt ông ta.” Anna nói.
“Một chai bao nhiêu tiền?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Tính theo điểm tín dụng của Liên Bang thì 15 triệu một chai.” Anna nói.
Diệp Phi Ly liên tục tắc lưỡi.
“Thảo nào trong ba nước lớn thì Hoàng đế Phục Hy lại lãng phí nhất, ngay cả quý tộc của Cửu phủ cũng lực bất tòng tâm.” Trương Anh Hào nói.
“Nhưng ông ta làm vậy mà không sợ có người khác khám phá ra phương pháp điều chế thuốc sao?”
“Không, ngành dược của đế quốc đã đạt đến trình độ mã hóa chiều sâu gen di truyền, nếu ai muốn thử nghiệm thì chai thuốc sẽ mất hiệu lực ngay lập tức.”
“Nếu như có người có thể phá giải thì sao?” Liêu Hành cảm thấy hứng thú, hỏi.
“Nếu như có kỹ thuật như vậy thì bản thân người đó cũng có thể chế tạo ra loại thuốc tương đương rồi.”
“Tôi không có cái khác, chỉ có một chút tiền, nhưng mà tôi không chắc chắn rằng ông ta sẽ bán thuốc cho tôi, bởi vì tôi là người của Liên Bang.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna vỗ vỗ lên ngực mình, nói: “Việc này giao cho tôi là được rồi, biết đâu anh còn được giảm giá ấy chứ.”
“Nữ Thần Công Chính, tôi trao cho Anna quyền sử dụng điểm công huân Liên Bang của tôi vào bất cứ lúc nào.” Cố Thanh Sơn nói.
[Được. Đã trao quyền rồi.] Nữ Thần Công Chính nói.
Anna liếc hắn một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng. Mấy người đàn ông thật đúng là khó hiểu.
Đã nói là làm, Anna chưa dừng lại một giây phút nào, trực tiếp vào phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, cô đã đến Đế quốc Phục Hy, sau đó đi tìm Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế đang ở sân lựa chọn ngựa.
“Loại thuốc Ngũ Hành Khai Hóa độ tinh khiết 99%?” Hoàng đế vừa ngắm nghía con ngựa cao to trước mặt vừa hỏi.
“Đúng vậy bệ hạ, người bán cho con một chai đi.” Anna chắp hai tay lại với nhau, sau đó cười mỉm lấy lòng, nhưng Hoàng đế vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Anna lập tức mở lời: “Bao nhiêu tiền con cũng chịu.”
“Theo như ta nhớ, thì Hỏa Linh của con đã khai hóa đến cấp bốn đỉnh phong rồi, con không thể dùng được loại thuốc này.” Hoàng đế chậm rãi nói.
“Con không dùng, mà là Cố Thanh Sơn.” Anna đáp lại.