Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251
Rượu uống kèm cũng có đến mấy loại, các phu nhân thì uống rượu champagne và rượu vang, đàn ông thì uống rượu mạnh với nồng độ cồn cao.
Cố Thanh Sơn chọn một chai rượu, ngay lập tức có người hầu bàn đến mở nắp chai rồi rót đầy cho hắn.
Rượu này đổ ra có màu trong suốt, chất lượng rất tốt, uống rất sướng miệng.
Cố Thanh Sơn vừa ăn vừa uống, không khỏi có chút cảm khái. Biết bao nhiêu người đang đấu tranh bên bờ sinh tử, vậy mà ở nơi này vẫn đang hưởng lạc theo tiêu chuẩn của thời kỳ hòa bình.
Mọi người vừa dùng bữa vừa thấp giọng trò chuyện, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười khe khẽ. Dạ tiệc như vậy, cho dù quý tộc có muốn bắt bẻ, thì trước mắt cũng không moi ra được khuyết điểm nào. Mọi người đều ăn uống rất hài lòng, ngay cả người đến vì những chuyện khác như Cố Thanh Sơn, cũng ăn rất thỏa mãn.
Tiếp theo chính là vũ hội.
Bắt đầu là tiếng nhạc tương đối êm ái, tiện cho người ta nhanh chóng thích ứng được với bầu không khí và cảm xúc.
Đại sứ mang theo mấy người bên cạnh, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi đây. Còn Cố Thanh Sơn thì đứng lên, lễ độ hỏi rõ vị trí của phòng vệ sinh rồi rời đi.
Đến phòng vệ sinh, Cố Thanh Sơn đóng cửa ngăn cách, vỗ túi trữ vật, lấy máy Bước nhảy siêu tốc xách tay ra.
“Liêu Hành, làm việc đi.” Hắn nói.
“Tới đây, ừm, khoảng cách này không tệ, sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng có lẽ phải mất ba mươi giây chuẩn bị, cậu chờ chút.” Giọng nói của Liêu Hành truyền tới từ máy Bước nhảy siêu tốc.
Ba mươi giây chẳng mấy chốc trôi qua.
“Nhập vị trí hiện tại, phong tỏa mục tiêu, bắt đầu di chuyển.” Liêu Hành nói.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bước nhảy siêu tốc đã bắt đầu làm việc. Một giây sau, cả người và máy đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
- -----------
Trong một gian phòng không người ở trên lầu ba, đột nhiên xuất hiện thêm một người trong tay có cầm theo một thiết bị kim loại rất kỳ quái.
Cố Thanh Sơn cất máy Bước nhảy siêu tốc đi, phóng Thần niệm ra quét qua một lượt cả gian phòng này. Chỉ thấy trong đây trưng bày rất nhiều những đồ vật chứa nhiều ý nghĩa và kỷ niệm, cũng không có bất cứ một âm thanh nào, cực kỳ im ắng tĩnh mịch.
"Tìm được rồi." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Trong một khu vực nhỏ được ngăn riêng ra trưng bày duy nhất một bức tranh, vẽ lại khung cảnh hôm sinh nhật mười tuổi của Anna. Quốc vương dùng một tay xoa đầu của Anna, một tay nâng chiếc vương miện tinh xảo khéo léo, đang chuẩn bị đội lên đầu cô ấy, còn Anna khi ấy vẫn là một cô bé xinh xắn thì nở nụ cười ngọt ngào nhìn Quốc vương.
Cố Thanh Sơn bước lên phía trước, quan sát tỉ mỉ một phen.
"Mỹ nhân bại hoại." Hắn nhẹ giọng đánh giá, sau đó lấy bức họa đó xuống, mở lồng kính của khung ảnh ra, thò tay sờ lên mặt sau của bức vẽ. Ngay lập tức, tay hắn đụng phải một thứ gì đó.
Cố Thanh Sơn lấy thứ đó ra, phát hiện là một cái hộp nhỏ dài và mảnh, trên hộp không hề đặt bẫy gì, mở ra rất dễ. Bên trong hộp đựng những vật phẩm khác nhau, một cuộn bản vẽ, cùng một viên thủy tinh đục ngầu. Cố Thanh Sơn cầm lấy cuộn giấy dày cộm kia rồi mở ra, chậm rãi đọc, chỉ thấy trên đó viết chi chít mấy phương pháp phối hợp thành phần cùng với tỉ lệ điều phối.
Không sai, chính là cái này.
Cố Thanh Sơn lập tức vỗ nhẹ túi trữ vật, bỏ bản vẽ này vào. Hắn vừa định cầm lấy viên thủy tinh kia nhìn cho kỹ, nhưng không ngờ nó lại đột ngột vỡ ra, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn sững sờ, vội phóng Thần niệm ra quan sát mọi nơi, nhưng không phát hiện được điều gì.
Quốc vương của Thánh quốc sẽ không cất giấu một vật vô ích ở một nơi trịnh trọng như thế này, nhưng vì sao quả cầu thủy tinh kia vừa chạm vào thì đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi?
Trên thế gian này thật sự có quá nhiều thứ đưa đến hiệu quả giống vậy, trong lúc vội vã hắn cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc đó là cái gì.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ trong giây lát, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Chẳng lẽ vì để đây quá lâu rồi nên đã mất hết công dụng?
Hắn cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà cẩn thận lắp lại bức tranh kia vào lồng kính, sau đó treo khung ảnh lên trên tường. Mọi thứ lại khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không ai có thể phát hiện ra rằng đã có người từng tới đây cả.
Thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
Cuối cùng cũng lấy được công thức điều chế thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh!
Đây không chỉ là bước để hắn tiến gần hơn tới "Tru Tà", mà hơn hết, khi hắn mang cách điều chế này về đưa cho Nữ Thần Công Chính, Nữ Thần đương nhiên sẽ suy ra được cách đơn giản để pha loãng loại thuốc này. Đến lúc đó, hệ thống của hắn cũng có thể đưa chức nghiệp Thiên Tuyển vào tuyển chọn rồi.
Tính đến thời điểm hiện tại, hai chức nghiệp là Thiên Tuyển và Võ Đạo đều đã có thể chọn, như vậy chỉ còn lại có Ngũ Hành Khai Hóa nữa thôi.
Công tác chuẩn bị để tuyển chọn chức nghiệp đã hoàn thành được hai phần ba!
Cố Thanh Sơn lấy máy Bước nhảy siêu tốc xách tay ra lần nữa, kích hoạt nó để chuẩn bị rời đi.
Giọng của Liêu Hành truyền ra từ Bước nhảy siêu tốc: "Đã xác định vị trí, Nữ Thần Công Chính đang chuẩn bị, ba mươi giây sau sẽ tiến hành dịch chuyển. Giáo hoàng vẫn còn ở trong tòa thánh, mấy nơi khác cũng vẫn bình thường... Khoan đã, Thánh đồ Yvan đã rời đi rồi, gã đang tuần tra xung quanh." Giọng ông ta đột nhiên cao vút lên.
"Không sao, tôi rời đi ngay bây giờ mà." Cố Thanh Sơn nói.
"À à, cũng phải." Liêu Hành dường như cũng cảm thấy vừa rồi mình đã kinh sợ hơi quá, liền ngượng ngùng nói.
"Chú ý quan sát sự thay đổi của số liệu dịch chuyển đi, vất vả cho ông rồi." Cố Thanh Sơn nói xong, trong lòng cũng thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Một bữa ăn tối thịnh soạn, hơn nữa còn thu được cách điều chế trấn quốc của Thánh quốc, Cố Thanh Sơn cảm thấy buổi tối này trôi qua khá là hoàn mỹ.
Có điều, hắn đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cảm giác được... dường như có chỗ nào đó không đúng.
Cố Thanh Sơn ngẩng phắt đầu dậy thì liền trông thấy một người đứng ở giữa không trung đang lẳng lặng nhìn hắn.
Đó là một ông già, một ông già rất tiều tụy.
Thân thể của ông ta khá mờ nhạt, đôi mắt nhìn Cố Thanh Sơn chằm chằm.
"Ngươi là ai?" Ông ta hỏi.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
"Anna đâu? Anna bé nhỏ của ta đâu?" Ông cụ vô cùng thất vọng lẩm bẩm nói.
"Thật đáng tiếc, sau khi hồn khí bị mở ra thì ta chỉ có thể tồn tại được mười phút thôi, thế mà ta lại không thể thấy được Anna." Ông ta gục đầu xuống, trên mặt lộ ra một sự tiếc nuối trước đó chưa từng có.
"Quốc vương bệ hạ!" Cố Thanh Sơn thất thanh nói.
Cố Thanh Sơn đã nhận ra, đây là linh hồn của Quốc vương Thánh quốc!
"Vì sao ngài lại ẩn mình tại đây chứ!" Hắn nhịn không được hỏi: "Một nơi ẩn nấp như vậy thì Anna làm sao có thể đến đây để tìm ngài được?"
Ông ta lẩm bẩm: "Con bé nhất định sẽ trở lại, thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh chính là nền tảng của vương quốc này, chỉ cần con bé còn sống, thì nó nhất định sẽ trở lại."
Cố Thanh Sơn vẫn chưa yên tâm, dùng thần niệm nhẹ nhàng đảo qua.
Đây thật sự là linh hồn của Quốc vương!
Cố Thanh Sơn chọn một chai rượu, ngay lập tức có người hầu bàn đến mở nắp chai rồi rót đầy cho hắn.
Rượu này đổ ra có màu trong suốt, chất lượng rất tốt, uống rất sướng miệng.
Cố Thanh Sơn vừa ăn vừa uống, không khỏi có chút cảm khái. Biết bao nhiêu người đang đấu tranh bên bờ sinh tử, vậy mà ở nơi này vẫn đang hưởng lạc theo tiêu chuẩn của thời kỳ hòa bình.
Mọi người vừa dùng bữa vừa thấp giọng trò chuyện, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười khe khẽ. Dạ tiệc như vậy, cho dù quý tộc có muốn bắt bẻ, thì trước mắt cũng không moi ra được khuyết điểm nào. Mọi người đều ăn uống rất hài lòng, ngay cả người đến vì những chuyện khác như Cố Thanh Sơn, cũng ăn rất thỏa mãn.
Tiếp theo chính là vũ hội.
Bắt đầu là tiếng nhạc tương đối êm ái, tiện cho người ta nhanh chóng thích ứng được với bầu không khí và cảm xúc.
Đại sứ mang theo mấy người bên cạnh, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi đây. Còn Cố Thanh Sơn thì đứng lên, lễ độ hỏi rõ vị trí của phòng vệ sinh rồi rời đi.
Đến phòng vệ sinh, Cố Thanh Sơn đóng cửa ngăn cách, vỗ túi trữ vật, lấy máy Bước nhảy siêu tốc xách tay ra.
“Liêu Hành, làm việc đi.” Hắn nói.
“Tới đây, ừm, khoảng cách này không tệ, sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng có lẽ phải mất ba mươi giây chuẩn bị, cậu chờ chút.” Giọng nói của Liêu Hành truyền tới từ máy Bước nhảy siêu tốc.
Ba mươi giây chẳng mấy chốc trôi qua.
“Nhập vị trí hiện tại, phong tỏa mục tiêu, bắt đầu di chuyển.” Liêu Hành nói.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bước nhảy siêu tốc đã bắt đầu làm việc. Một giây sau, cả người và máy đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
- -----------
Trong một gian phòng không người ở trên lầu ba, đột nhiên xuất hiện thêm một người trong tay có cầm theo một thiết bị kim loại rất kỳ quái.
Cố Thanh Sơn cất máy Bước nhảy siêu tốc đi, phóng Thần niệm ra quét qua một lượt cả gian phòng này. Chỉ thấy trong đây trưng bày rất nhiều những đồ vật chứa nhiều ý nghĩa và kỷ niệm, cũng không có bất cứ một âm thanh nào, cực kỳ im ắng tĩnh mịch.
"Tìm được rồi." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Trong một khu vực nhỏ được ngăn riêng ra trưng bày duy nhất một bức tranh, vẽ lại khung cảnh hôm sinh nhật mười tuổi của Anna. Quốc vương dùng một tay xoa đầu của Anna, một tay nâng chiếc vương miện tinh xảo khéo léo, đang chuẩn bị đội lên đầu cô ấy, còn Anna khi ấy vẫn là một cô bé xinh xắn thì nở nụ cười ngọt ngào nhìn Quốc vương.
Cố Thanh Sơn bước lên phía trước, quan sát tỉ mỉ một phen.
"Mỹ nhân bại hoại." Hắn nhẹ giọng đánh giá, sau đó lấy bức họa đó xuống, mở lồng kính của khung ảnh ra, thò tay sờ lên mặt sau của bức vẽ. Ngay lập tức, tay hắn đụng phải một thứ gì đó.
Cố Thanh Sơn lấy thứ đó ra, phát hiện là một cái hộp nhỏ dài và mảnh, trên hộp không hề đặt bẫy gì, mở ra rất dễ. Bên trong hộp đựng những vật phẩm khác nhau, một cuộn bản vẽ, cùng một viên thủy tinh đục ngầu. Cố Thanh Sơn cầm lấy cuộn giấy dày cộm kia rồi mở ra, chậm rãi đọc, chỉ thấy trên đó viết chi chít mấy phương pháp phối hợp thành phần cùng với tỉ lệ điều phối.
Không sai, chính là cái này.
Cố Thanh Sơn lập tức vỗ nhẹ túi trữ vật, bỏ bản vẽ này vào. Hắn vừa định cầm lấy viên thủy tinh kia nhìn cho kỹ, nhưng không ngờ nó lại đột ngột vỡ ra, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Thanh Sơn sững sờ, vội phóng Thần niệm ra quan sát mọi nơi, nhưng không phát hiện được điều gì.
Quốc vương của Thánh quốc sẽ không cất giấu một vật vô ích ở một nơi trịnh trọng như thế này, nhưng vì sao quả cầu thủy tinh kia vừa chạm vào thì đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi?
Trên thế gian này thật sự có quá nhiều thứ đưa đến hiệu quả giống vậy, trong lúc vội vã hắn cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc đó là cái gì.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ trong giây lát, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Chẳng lẽ vì để đây quá lâu rồi nên đã mất hết công dụng?
Hắn cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà cẩn thận lắp lại bức tranh kia vào lồng kính, sau đó treo khung ảnh lên trên tường. Mọi thứ lại khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không ai có thể phát hiện ra rằng đã có người từng tới đây cả.
Thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.
Cuối cùng cũng lấy được công thức điều chế thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh!
Đây không chỉ là bước để hắn tiến gần hơn tới "Tru Tà", mà hơn hết, khi hắn mang cách điều chế này về đưa cho Nữ Thần Công Chính, Nữ Thần đương nhiên sẽ suy ra được cách đơn giản để pha loãng loại thuốc này. Đến lúc đó, hệ thống của hắn cũng có thể đưa chức nghiệp Thiên Tuyển vào tuyển chọn rồi.
Tính đến thời điểm hiện tại, hai chức nghiệp là Thiên Tuyển và Võ Đạo đều đã có thể chọn, như vậy chỉ còn lại có Ngũ Hành Khai Hóa nữa thôi.
Công tác chuẩn bị để tuyển chọn chức nghiệp đã hoàn thành được hai phần ba!
Cố Thanh Sơn lấy máy Bước nhảy siêu tốc xách tay ra lần nữa, kích hoạt nó để chuẩn bị rời đi.
Giọng của Liêu Hành truyền ra từ Bước nhảy siêu tốc: "Đã xác định vị trí, Nữ Thần Công Chính đang chuẩn bị, ba mươi giây sau sẽ tiến hành dịch chuyển. Giáo hoàng vẫn còn ở trong tòa thánh, mấy nơi khác cũng vẫn bình thường... Khoan đã, Thánh đồ Yvan đã rời đi rồi, gã đang tuần tra xung quanh." Giọng ông ta đột nhiên cao vút lên.
"Không sao, tôi rời đi ngay bây giờ mà." Cố Thanh Sơn nói.
"À à, cũng phải." Liêu Hành dường như cũng cảm thấy vừa rồi mình đã kinh sợ hơi quá, liền ngượng ngùng nói.
"Chú ý quan sát sự thay đổi của số liệu dịch chuyển đi, vất vả cho ông rồi." Cố Thanh Sơn nói xong, trong lòng cũng thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Một bữa ăn tối thịnh soạn, hơn nữa còn thu được cách điều chế trấn quốc của Thánh quốc, Cố Thanh Sơn cảm thấy buổi tối này trôi qua khá là hoàn mỹ.
Có điều, hắn đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cảm giác được... dường như có chỗ nào đó không đúng.
Cố Thanh Sơn ngẩng phắt đầu dậy thì liền trông thấy một người đứng ở giữa không trung đang lẳng lặng nhìn hắn.
Đó là một ông già, một ông già rất tiều tụy.
Thân thể của ông ta khá mờ nhạt, đôi mắt nhìn Cố Thanh Sơn chằm chằm.
"Ngươi là ai?" Ông ta hỏi.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
"Anna đâu? Anna bé nhỏ của ta đâu?" Ông cụ vô cùng thất vọng lẩm bẩm nói.
"Thật đáng tiếc, sau khi hồn khí bị mở ra thì ta chỉ có thể tồn tại được mười phút thôi, thế mà ta lại không thể thấy được Anna." Ông ta gục đầu xuống, trên mặt lộ ra một sự tiếc nuối trước đó chưa từng có.
"Quốc vương bệ hạ!" Cố Thanh Sơn thất thanh nói.
Cố Thanh Sơn đã nhận ra, đây là linh hồn của Quốc vương Thánh quốc!
"Vì sao ngài lại ẩn mình tại đây chứ!" Hắn nhịn không được hỏi: "Một nơi ẩn nấp như vậy thì Anna làm sao có thể đến đây để tìm ngài được?"
Ông ta lẩm bẩm: "Con bé nhất định sẽ trở lại, thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh chính là nền tảng của vương quốc này, chỉ cần con bé còn sống, thì nó nhất định sẽ trở lại."
Cố Thanh Sơn vẫn chưa yên tâm, dùng thần niệm nhẹ nhàng đảo qua.
Đây thật sự là linh hồn của Quốc vương!