Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Giờ phút này, tuy mọi người khiếp sợ, nhưng đã có trò chơi Người Bất Tử làm bước đệm, tốt xấu gì thì về mặt tâm lý vẫn có thể tiếp nhận được.
Cả thế giới đều ngừng thở, chờ đợi chuyện sắp sảy ra.
Một giọng nói đè nén truyền ra từ phía sau lớp mặt nạ tươi cười kia.
"Chào mọi người, tôi là người phục vụ trung thành của các vị, là người thu gặt sinh mệnh của các vị, là ngọn nguồn của mọi sợ hãi trong lòng các vị. Mọi người có thể gọi tôi là Chú Hề Tử Thần.”
"Bây giờ, tôi bắt đầu phán xét.”
"Âu Dương Phi Vũ, phạm tội giết người hàng loạt, vượt ngục, trong trò chơi Người Bất Tử đã sát hại mất ngàn người vô tội. Tội này không thể tha, phán án tử, lập tức thi hành. ""
Chú Hề Tử Thần nói xong, trên tay xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ như máu, trong chốc lát đã bao phủ Âu Dương Phi Vũ.
Âu Dương Phi Vũ liều mạng giãy giụa nhưng không làm được gì. Tia máu kia giống như chất ăn mòn cực mạnh khiến lão giãy giụa trong đau đớn, rồi từ từ hóa thành một đám xương trắng với tốc độ vô cùng chậm.
Tuy lão đã chết, nhưng bộ xương trắng hếu kia vẫn há miệng lớn như cũ, giống như phát ra tiếng kêu rên không thành lời.
Nhìn lại người mặc chiến giáp màu đen, nụ cười lấy lòng trên mũ giáp vẫn cứng ngắc như thế.
Hình ảnh này cực kỳ đáng sợ, cực kỳ khủng bố, không thể dùng bất cứ từ gì để diễn tả được. Nó đã để lại một bóng ma khó phai mờ trong tâm trí của tất cả những người chứng kiến.
Chú Hề Tử Thần giơ đống xương trắng lên, lắc lư giống như đang khoe khoang, mở miệng lên tiếng lần nữa.
"Các quý bà, các quý ngài, xin hãy nhớ cho kỹ, người tham gia trò chơi Người Bất Tử chỉ có một kết cục, đó là.... ""
Chú Hề Tử Thần phấn khởi cất cao giọng, dùng ngữ điệu kích động và vui sướng của mình bật ra hai chữ:
"Bỏ - Mạng! ""
Chú Hề Tử Thần nói xong, bỗng nhiên cầm lấy bộ xương bay lên trời cao, rồi dần dần biến mất trong tầng mây.
Tận đến khi bóng dáng của hắn ta biến mất, tất cả quang não và máy truyền tin trên thế giới mới đồng loạt tắt đi.
Cùng với đó, là một sự yên lặng bao trùm khắp tinh cầu.
- -------
Từ xưa đến nay, những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp thường hay động một tí là phát động những cuộc chiến khiến hàng trăm, thậm chí hàng triệu người chết để đạt được các loại lợi ích. Chuyện này đã trở thành chuyện quen thuộc trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc của nhân loại.
Còn lần này, thứ họ đối mặt là sự cám dỗ của việc trường sinh bất tử.
Nếu như những kẻ độc tài trong lịch sử kia có thể leo ra khỏi mộ, bọn họ sẽ làm thế nào?
Đối với họ mà nói, sống chết của mười mấy nghìn người có là gì?
Những chức nghiệp giả cường đại cũng vậy.
Cho dù thế giới này có chết đi hơn triệu người, thậm chí là mấy chục triệu người, chỉ cần mình có thể sống bất tử thì chẳng là gì cả.
Mỗi ngày đều có người chết đi, mặt trời vẫn mọc như thường.
Nhưng nếu tranh đoạt đến cuối cùng, nhận được viên đan Trường Sinh nhưng lại bị thằng hề quỷ dị đó giết chết bằng phương thức kinh khủng đến vậy, thế thì tất cả những tranh đoạt đó còn có ý nghĩa gì?
Trò chơi Người Bất Tử đã kích thích khát vọng mãnh liệt của con người đối với bất tử.
Chú Hề Tử Thần đã dập tắt khát vọng này.
Mọi người dần dần tỉnh táo lại.
Mười phút sau khi Chú Hề Tử Thần biến mất, ảnh hưởng của việc này mới dần dần bộc phát.
Sự xuất hiện của Chú Hề Tử Thần gây ra một cuộc chấn động không hề kém cạnh gì so với trò chơi Người Bất Tử, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Vì nó đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của con người, gây xung đột tới trật tự xã hội bình thường của con người.
Ngay cả loại máy móc lạnh lùng không chút tình cảm như quang não cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.
Mà đây không phải chỉ là một quang não nào đó… Mà là quang não của toàn thế giới.
Quang não là máy móc lạnh lùng, sẽ không bị mê hoặc bởi bất kỳ thuật pháp nào, vậy mà Chú Hề Tử Thần lại làm được.
Vậy, hắn ta còn có thể thao túng được gì nữa?
Vũ khí chiến tranh?
Nếu cứ thuận theo dòng suy nghĩ này để nghĩ tiếp thì ai cũng sẽ phát hiện đây là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Tất cả các nước đều loạn cả lên.
- ------
Hoàng cung Thánh quốc.
Hai thị vệ cung đình và hai giáo sĩ nhanh chóng vào trong.
Quốc vương Thánh Quốc, Giáo hoàng Thánh giáo cùng với toàn bộ đám văn võ đại thần đều nhìn sang.
“Bẩm báo.”
“Nói.”
“Không có phát hiện bất kỳ dấu vết bị người ta thao túng nào, các quốc gia khác cũng xuất hiện tình huống tương tự.”
“Thật sự không phải là hành vi của con người sao? Nó cứ thế khống chế quang não của tất cả mọi người à?” Giáo hoàng nhẹ giọng hỏi.
“Không ai có thể đồng thời thao túng toàn bộ quang não trên thế giới. Trên đời này không ai có thể làm đến bước này.” Đại thần phòng vệ nói.
“Các quốc gia khác thì sao?” Giáo hoàng hỏi.
“Hoàng đế của Đế quốc Phục Hi đã đập bể món đồ sứ yêu thích, hạ lệnh điều tra rõ nhưng tất cả mọi người đều bó tay. Tổng thống và đại diện Cửu phủ của Liên bang Tự Do cũng đang họp lại với nhau. Bọn họ rất hiếm khi gác hiềm khích sang một bên để tập hợp như vậy, nhưng theo tình hình chúng ta được biết thì họ cũng không thảo luận ra được gì.”
“Vậy trò chơi Người Bất Tử trước kia thì sao?”
“Tình hình cũng giống như vậy. Không thấy có để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Quán quân của trò chơi Người Bất Tử bị Chú Hề Tử Thần xử lý bằng một cách thức mà chúng ta không thể nào hiểu được, nhưng không ai tìm thấy được bọn chúng.”
Giáo hoàng im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Đã tìm ra cách điều chế thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh chưa?”
“Vẫn chỉ tìm được một nửa.”
Giáo hoàng thất vọng lắc đầu đi thẳng rời khỏi phòng nghị sự, ra khỏi hoàng cung trước mặt mọi người.
Bà ta hành động khác thường như vậy khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không có ai dám chỉ trích bà thất lễ.
Giáo hoàng không thèm để ý đến bất kỳ ai, một mình lên xe ngựa, mặc cho mười con ngựa trắng kéo chiếc xe băng qua quảng trường lớn có đài phun nước phía trước hoàng cung, chạy nhanh về phía Giáo đường ở hướng đông.
Trong xe ngựa, Giáo hoàng nhìn chằm chằm cảnh vật lao vun vút ngoài cửa sổ, không hề mở miệng. Cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa Giáo đường, bà mới thầm thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Quá nhanh. Ngay cả tinh cầu này... cũng không an toàn sao?”
- -------
Phi thuyền Thần Điện.
Một cây quyền trượng màu đỏ bị vứt xuống đất, phát ra một âm thanh trầm nặng.
“Đây là đồ tốt.” Trương Anh Hào nhặt quyền trượng lên, thử nắm chặt trong tay.
“Vậy thì giấu đi trước đã, giờ cả thế giới đều đã nhìn thấy món đồ chơi này rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
[Chất liệu của quyền trượng này không giống với tất cả các loại vật chất mà tôi biết, tôi cần nắm được tư liệu thông tin của nó.] Nữ thần Công Chính nói.
“Lấy đi.” Trương Anh Hào nói rồi đặt lại quyền trượng xuống đất.
Một cánh tay máy vươn ra, nắm chặt lấy quyền trượng rồi chui vào lòng đất.
[Thưa ngài, chuyện lần này tôi đã vi phạm tổng cộng mười lăm quy định mà nhân loại đã thiết lập cho tôi.] Nữ thần Công Chính nói.
“Nhưng hành động của cô đã hù dọa được nhân loại, khiến họ không dám lấy thân mình ra thử nữa.” Cố Thanh Sơn không tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng giải thích.
Cả thế giới đều ngừng thở, chờ đợi chuyện sắp sảy ra.
Một giọng nói đè nén truyền ra từ phía sau lớp mặt nạ tươi cười kia.
"Chào mọi người, tôi là người phục vụ trung thành của các vị, là người thu gặt sinh mệnh của các vị, là ngọn nguồn của mọi sợ hãi trong lòng các vị. Mọi người có thể gọi tôi là Chú Hề Tử Thần.”
"Bây giờ, tôi bắt đầu phán xét.”
"Âu Dương Phi Vũ, phạm tội giết người hàng loạt, vượt ngục, trong trò chơi Người Bất Tử đã sát hại mất ngàn người vô tội. Tội này không thể tha, phán án tử, lập tức thi hành. ""
Chú Hề Tử Thần nói xong, trên tay xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ như máu, trong chốc lát đã bao phủ Âu Dương Phi Vũ.
Âu Dương Phi Vũ liều mạng giãy giụa nhưng không làm được gì. Tia máu kia giống như chất ăn mòn cực mạnh khiến lão giãy giụa trong đau đớn, rồi từ từ hóa thành một đám xương trắng với tốc độ vô cùng chậm.
Tuy lão đã chết, nhưng bộ xương trắng hếu kia vẫn há miệng lớn như cũ, giống như phát ra tiếng kêu rên không thành lời.
Nhìn lại người mặc chiến giáp màu đen, nụ cười lấy lòng trên mũ giáp vẫn cứng ngắc như thế.
Hình ảnh này cực kỳ đáng sợ, cực kỳ khủng bố, không thể dùng bất cứ từ gì để diễn tả được. Nó đã để lại một bóng ma khó phai mờ trong tâm trí của tất cả những người chứng kiến.
Chú Hề Tử Thần giơ đống xương trắng lên, lắc lư giống như đang khoe khoang, mở miệng lên tiếng lần nữa.
"Các quý bà, các quý ngài, xin hãy nhớ cho kỹ, người tham gia trò chơi Người Bất Tử chỉ có một kết cục, đó là.... ""
Chú Hề Tử Thần phấn khởi cất cao giọng, dùng ngữ điệu kích động và vui sướng của mình bật ra hai chữ:
"Bỏ - Mạng! ""
Chú Hề Tử Thần nói xong, bỗng nhiên cầm lấy bộ xương bay lên trời cao, rồi dần dần biến mất trong tầng mây.
Tận đến khi bóng dáng của hắn ta biến mất, tất cả quang não và máy truyền tin trên thế giới mới đồng loạt tắt đi.
Cùng với đó, là một sự yên lặng bao trùm khắp tinh cầu.
- -------
Từ xưa đến nay, những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp thường hay động một tí là phát động những cuộc chiến khiến hàng trăm, thậm chí hàng triệu người chết để đạt được các loại lợi ích. Chuyện này đã trở thành chuyện quen thuộc trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc của nhân loại.
Còn lần này, thứ họ đối mặt là sự cám dỗ của việc trường sinh bất tử.
Nếu như những kẻ độc tài trong lịch sử kia có thể leo ra khỏi mộ, bọn họ sẽ làm thế nào?
Đối với họ mà nói, sống chết của mười mấy nghìn người có là gì?
Những chức nghiệp giả cường đại cũng vậy.
Cho dù thế giới này có chết đi hơn triệu người, thậm chí là mấy chục triệu người, chỉ cần mình có thể sống bất tử thì chẳng là gì cả.
Mỗi ngày đều có người chết đi, mặt trời vẫn mọc như thường.
Nhưng nếu tranh đoạt đến cuối cùng, nhận được viên đan Trường Sinh nhưng lại bị thằng hề quỷ dị đó giết chết bằng phương thức kinh khủng đến vậy, thế thì tất cả những tranh đoạt đó còn có ý nghĩa gì?
Trò chơi Người Bất Tử đã kích thích khát vọng mãnh liệt của con người đối với bất tử.
Chú Hề Tử Thần đã dập tắt khát vọng này.
Mọi người dần dần tỉnh táo lại.
Mười phút sau khi Chú Hề Tử Thần biến mất, ảnh hưởng của việc này mới dần dần bộc phát.
Sự xuất hiện của Chú Hề Tử Thần gây ra một cuộc chấn động không hề kém cạnh gì so với trò chơi Người Bất Tử, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Vì nó đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của con người, gây xung đột tới trật tự xã hội bình thường của con người.
Ngay cả loại máy móc lạnh lùng không chút tình cảm như quang não cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.
Mà đây không phải chỉ là một quang não nào đó… Mà là quang não của toàn thế giới.
Quang não là máy móc lạnh lùng, sẽ không bị mê hoặc bởi bất kỳ thuật pháp nào, vậy mà Chú Hề Tử Thần lại làm được.
Vậy, hắn ta còn có thể thao túng được gì nữa?
Vũ khí chiến tranh?
Nếu cứ thuận theo dòng suy nghĩ này để nghĩ tiếp thì ai cũng sẽ phát hiện đây là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Tất cả các nước đều loạn cả lên.
- ------
Hoàng cung Thánh quốc.
Hai thị vệ cung đình và hai giáo sĩ nhanh chóng vào trong.
Quốc vương Thánh Quốc, Giáo hoàng Thánh giáo cùng với toàn bộ đám văn võ đại thần đều nhìn sang.
“Bẩm báo.”
“Nói.”
“Không có phát hiện bất kỳ dấu vết bị người ta thao túng nào, các quốc gia khác cũng xuất hiện tình huống tương tự.”
“Thật sự không phải là hành vi của con người sao? Nó cứ thế khống chế quang não của tất cả mọi người à?” Giáo hoàng nhẹ giọng hỏi.
“Không ai có thể đồng thời thao túng toàn bộ quang não trên thế giới. Trên đời này không ai có thể làm đến bước này.” Đại thần phòng vệ nói.
“Các quốc gia khác thì sao?” Giáo hoàng hỏi.
“Hoàng đế của Đế quốc Phục Hi đã đập bể món đồ sứ yêu thích, hạ lệnh điều tra rõ nhưng tất cả mọi người đều bó tay. Tổng thống và đại diện Cửu phủ của Liên bang Tự Do cũng đang họp lại với nhau. Bọn họ rất hiếm khi gác hiềm khích sang một bên để tập hợp như vậy, nhưng theo tình hình chúng ta được biết thì họ cũng không thảo luận ra được gì.”
“Vậy trò chơi Người Bất Tử trước kia thì sao?”
“Tình hình cũng giống như vậy. Không thấy có để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Quán quân của trò chơi Người Bất Tử bị Chú Hề Tử Thần xử lý bằng một cách thức mà chúng ta không thể nào hiểu được, nhưng không ai tìm thấy được bọn chúng.”
Giáo hoàng im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Đã tìm ra cách điều chế thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh chưa?”
“Vẫn chỉ tìm được một nửa.”
Giáo hoàng thất vọng lắc đầu đi thẳng rời khỏi phòng nghị sự, ra khỏi hoàng cung trước mặt mọi người.
Bà ta hành động khác thường như vậy khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không có ai dám chỉ trích bà thất lễ.
Giáo hoàng không thèm để ý đến bất kỳ ai, một mình lên xe ngựa, mặc cho mười con ngựa trắng kéo chiếc xe băng qua quảng trường lớn có đài phun nước phía trước hoàng cung, chạy nhanh về phía Giáo đường ở hướng đông.
Trong xe ngựa, Giáo hoàng nhìn chằm chằm cảnh vật lao vun vút ngoài cửa sổ, không hề mở miệng. Cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa Giáo đường, bà mới thầm thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Quá nhanh. Ngay cả tinh cầu này... cũng không an toàn sao?”
- -------
Phi thuyền Thần Điện.
Một cây quyền trượng màu đỏ bị vứt xuống đất, phát ra một âm thanh trầm nặng.
“Đây là đồ tốt.” Trương Anh Hào nhặt quyền trượng lên, thử nắm chặt trong tay.
“Vậy thì giấu đi trước đã, giờ cả thế giới đều đã nhìn thấy món đồ chơi này rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
[Chất liệu của quyền trượng này không giống với tất cả các loại vật chất mà tôi biết, tôi cần nắm được tư liệu thông tin của nó.] Nữ thần Công Chính nói.
“Lấy đi.” Trương Anh Hào nói rồi đặt lại quyền trượng xuống đất.
Một cánh tay máy vươn ra, nắm chặt lấy quyền trượng rồi chui vào lòng đất.
[Thưa ngài, chuyện lần này tôi đã vi phạm tổng cộng mười lăm quy định mà nhân loại đã thiết lập cho tôi.] Nữ thần Công Chính nói.
“Nhưng hành động của cô đã hù dọa được nhân loại, khiến họ không dám lấy thân mình ra thử nữa.” Cố Thanh Sơn không tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng giải thích.