Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1405
Gã vạm vỡ thu hồi tầm mắt, nhìn người sắt khổng lồ ở phía đối diện.
Trên mặt gã lộ ra vẻ hứng thú, nói: “Lần này ngươi xong rồi, ta xem ngươi còn có thể đắc ý nữa hay không.”
Người sắt khổng lồ rơi vào trầm lặng.
Ngay sau đó, giọng nói của Tô Tuyết Nhi vang lên lần nữa.
“Thật ra, rốt cuộc ta cũng yên tâm rồi.”
Gã vạm vỡ cau mày nói: “Có ý gì?”
“Những tên hèn hạ như các ngươi chỉ biết đánh lén sau lưng, ngay cả tinh thần võ đạo cơ bản cũng không có, căn bản không thể nào là thần linh chân chính.”
Người sắt khổng lồ bày ra một tư thế, đưa một tay về phía trước, đổi quyền thành chưởng.
Võ đạo, Hạc Chưởng.
Sắc mặt của gã đàn ông vạm vỡ trở nên âm trầm.
“Chờ ngươi bị ta ăn tươi nuốt sống, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thần linh.”
Gã vọt về phía người sắt khổng lồ!
Khi bay được một nửa, hai chưởng của gã đã tràn đầy vầng sáng mờ nhạt.
Hai cánh tay của gã càng trở nên tráng kiện, gần như lớn bằng một nửa thân thể khổng lồ của chính gã.
Tô Tuyết Nhi không nói gì thêm.
Trong lòng cô thầm nhẩm bài võ kinh, cả người rơi vào trạng thái tập trung trước nay chưa từng có.
Hai kẻ khổng lồ nhanh chóng tiếp cận đối phương.
Người sắt khổng lồ di chuyển chân, tránh được quyền đầu tiên của gã vạm vỡ, nhưng lại bị quyền thứ hai hung hăng đập trúng.
Cùng lúc đó, chưởng pháp của người sắt khổng lồ bỗng nhiên hóa thành hình con hạc ưu mỹ, hung hăng nện vào vị trí tim của gã vạm vỡ.
Ầm!
Âm thanh giao kích kịch liệt vang lên khắp không trung.
Gã vạm vỡ bị đánh bay ra ngoài một lần nữa, còn lồng ngực người sắt khổng lồ thì bị đánh vỡ một mảng lớn.
Đường dây nối liền các khoang điều khiển đã bị hư hỏng hoàn toàn.
Tô Tuyết Nhi cắn răng, điều khiển người sắt khổng lồ từ từ nằm xuống mặt đất.
Thanh Sơn vẫn còn được ẩn giấu trong hệ thống duy trì sinh mệnh bên trong người sắt khổng lồ, không thể bị đánh trúng và thương tổn.
Khi người sắt khổng lồ nhẹ nhàng đáp đất, cuối cùng Tô Tuyết Nhi cũng thở phào một cái.
Cô ngồi ở trong buồng lái vỡ nát, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Thực sự rất đau...”
Cô rên rỉ, nhìn cánh tay trái của mình.
Toàn bộ cánh tay trái đã văng đi cùng với phần sắt thép kia.
Âm thanh điện tử thúc giục: [Mau chạy đi, Tô Tuyết Nhi, hiện tại đã không còn bất kỳ cơ hội nào, điều duy nhất tôi có thể giúp cô chính là phát động bước nhảy không gian khoảng cách xa. Như vậy cô còn có thể sống.]
Bên ngoài vài trăm mét, gã vạm vỡ chậm rãi đứng dậy.
Tô Tuyết Nhi chớp mắt một cái, nói: “Không cần, để ta chết ở chỗ này đi.”
[Đồ ngốc, đã liều mạng đến nước này, cô đã rất nỗ lực.] Âm thanh điện tử có vẻ phẫn nộ: [Cho dù Cố Thanh Sơn biết được, nhất định cũng sẽ không trách cô.]
“Liều mạng đến nước này? Nỗ lực?” Tô Tuyết Nhi lặp lại, không khỏi lắc đầu.
Cô dùng một tay còn lại lau máu trên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Trên thế giới có rất nhiều chuyện mà không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.”
“Ta chưa từng ngủ, mỗi ngày đều dùng thần thuật của thần điện để khôi phục tinh thần và thể lực. Mỗi một giây một phút ta đều liều mạng luyện tập, nỗ lực nâng cao thực lực, nhưng kết quả, ta vẫn chỉ là một đứa con gái tầm thường, so ra còn kém Ninh Nguyệt Thiền từ khi sinh ra đã xuất sắc.”
“Ta hi vọng sẽ mang đến cho Cố Thanh Sơn những thứ tốt nhất trên thế giới, nhưng ta lại không phải là người giỏi nhất.”
“Vậy hãy để cho ta chiến đấu đến chết ở chỗ này đi.”
“Chí ít, ta còn vì bảo vệ anh ấy mà chết.”
"Như vậy… ta sẽ không còn gì tiếc nuối."
Tô Tuyết Nhi nói xong, từ khoang điều khiển vỡ nát đứng lên, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Gã vạm vỡ đang đánh giá cô.
“Thì ra là một cô gái nhỏ như thế.” Gã ngạc nhiên nói: “Vậy mà lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy.”
Gã vạm vỡ nhìn Tô Tuyết Nhi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Cô chỉ bình tĩnh nhìn gã, thân thể khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng bày ra tư thế chiến đấu.
“Không tồi không tồi.” Gã vạm vỡ đi về phía cô, vừa đi vừa cười nói: “Tuy rằng thiếu một cánh tay, nhưng dựa theo kinh nghiệm của ta, người phàm có ý chí cứng cỏi như vậy, linh hồn chắc chắn là rất ngon.”
Động tác của gã đột nhiên chậm lại, cuối cùng cứng đờ bất động.
Tô Tuyết Nhi có thể thấy được vẻ nguy hiểm trong con ngươi của gã, thấy khuôn mặt gã đang nhe răng cười, ngay cả nước bọt tràn ra trên khóe miệng cũng trông rõ mồn một.
Gã bất động rồi...
Tô Tuyết Nhi nhìn ra bốn phía, chỉ thấy hết thảy đều trở nên im ắng không một tiếng động.
Trên bầu trời, người đàn ông cầm trường đao trong tay cũng đứng im lìm trên không, đang định quơ đao chống lại công kích của hai xúc tu.
Gã ta bất động.
Xúc tu cũng bất động.
“Cái này chẳng lẽ... là Thời Gian Tiệt Lưu?” Tô Tuyết Nhi nghi ngờ nói.
Một âm thanh điện tử máy móc vanh lên: [Không, tất cả sức mạnh dự trữ của tôi đều đang tác dụng lên bản thân cô. Dùng thuật ngữ của tôi mà nói, phải gọi là Thời Gian Tạm Dừng.]
"Thật tốt quá, ta phải nhân cơ hội giết gã!"
Tô Tuyết Nhi nhìn mọi nơi tìm binh khí, đáng tiếc không có thứ gì ngoài hài cốt của người sắt thép khổng lồ. Cô không phát hiện bất cứ thứ gì có thể dùng được.
“Tô Tuyết Nhi, ngươi không cần sốt ruột.”
Âm thanh điện tử tiếp tục nói: [Bản thiết bị là binh khí siêu thời không dành riêng cho Cố Thanh Sơn các hạ, nhưng suốt những ngày bôn ba trong chín trăm triệu tầng thế giới, binh khí bị vây vào trạng thái ngủ đông, cho đến khi gặp được Cố Thanh Sơn các hạ, binh khí này mới bắt đầu kích hoạt lần thứ hai. Nhưng mà bởi binh khí phức tạp và tinh vi, thời gian kích hoạt có hơi lâu, thế cho nên đã bỏ lỡ thời cơ Cố Thanh Sơn các hạ gia tải bản binh khí.]
Dây cột tóc màu bạc hóa thành trạng thái lỏng, bay tới trước mặt Tô Tuyết Nhi, biến thành một cánh tay.
Bàn tay mở ra, đưa một khẩu súng tới trước mặt cô.
[Mời gia tải binh khí.] Âm thanh điện tử nói.
Súng lục?
Mặc dù nhìn qua có vẻ tầm thường, nhưng Nữ Thần Công Chính có thể truyền nó tới từ thế giới Nguyên Sơ xa xôi, thứ này nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tô Tuyết Nhi vừa suy nghĩ, vừa do dự nói: “Đây là thuộc về Thanh Sơn...”
Âm thanh điện tử trở nên dịu dàng: [Cầm nó, bảo vệ Cố Thanh Sơn.]
Tô Tuyết Nhi cũng không do dự nữa.
Cô vươn tay, cầm lấy súng lục.
Súng lục biến mất trong chớp mắt, dung nhập vào trong cánh tay của cô.
Âm thanh điện tử tiếp tục nói: [Bản binh khí siêu thời không tập trung những dạng năng lực sau.]
[Thứ nhất: Coi nhẹ tất cả các công kích hình thức bước nhảy không gian.]
[Đặc biệt nhắc nhở là, vốn dĩ có một loại năng lượng không thể thực hiện trên người Cố Thanh Sơn các hạ, nhưng bởi vì người sử dụng là nữ, bản binh khí siêu thời không có thể mở ra các loại năng lực sau.]
[Thứ hai: Tiến hóa thân thể nữ tính - Năng lực này sẽ căn cứ vào đặc tính của cá thể nữ, không ngừng tối ưu hóa thân thể của cô, cho phép cô tiến hóa đến thể sinh mệnh tầng cao hơn.]
[Bước đầu tiên, bắt đầu đồng bộ tiến hóa tư duy và sức mạnh.]
Theo âm thanh điện tử, Tô Tuyết Nhi phát hiện tốc độ tư duy của mình nhanh gấp đôi.
Cô lập tức hiểu rõ những gì đối phương nói.
“Bước Nhảy là trực tiếp bắn trúng kẻ địch sao?” Cô hỏi.
[Đúng.] Âm thanh điện tử đáp.
Nó lại thúc giục: [Năng lượng dự trữ sắp sửa tiêu hao hết, thời gian tạm dừng sẽ nhanh chóng kết thúc, mời lập tức áp dụng công kích tiêu diệt kẻ địch.]
“Đã biết.”
Tô Tuyết Nhi mở tay ra.
Súng lục màu đen lần nữa xuất hiện trong tay cô.
[Đây là kiệt tác tối cao của Nữ Thần Công Chính, coi nhẹ tất cả các lực lượng áp chế. Cô tiến hóa không ngừng, uy lực của nó cũng theo đó trở nên càng mạnh.] Âm thanh điện tử nói.
Tô Tuyết Nhi cầm súng, hướng về phía gã vạm vỡ.
[Thời gian tạm dừng gần kết thúc.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
Tô Tuyết Nhi bóp cò.
Đùng!
Một viên đạn màu bạc xuất hiện giữa mi tâm của gã vạm vỡ, trực tiếp xuyên vào.
Thời gian khôi phục lại bình thường.
Gã vạm vỡ quỳ rạp xuống đất, lập tức ầm ầm ngã xuống.
Tô Tuyết Nhi nhìn thi thể đối phương.
Trên mặt gã lộ ra vẻ hứng thú, nói: “Lần này ngươi xong rồi, ta xem ngươi còn có thể đắc ý nữa hay không.”
Người sắt khổng lồ rơi vào trầm lặng.
Ngay sau đó, giọng nói của Tô Tuyết Nhi vang lên lần nữa.
“Thật ra, rốt cuộc ta cũng yên tâm rồi.”
Gã vạm vỡ cau mày nói: “Có ý gì?”
“Những tên hèn hạ như các ngươi chỉ biết đánh lén sau lưng, ngay cả tinh thần võ đạo cơ bản cũng không có, căn bản không thể nào là thần linh chân chính.”
Người sắt khổng lồ bày ra một tư thế, đưa một tay về phía trước, đổi quyền thành chưởng.
Võ đạo, Hạc Chưởng.
Sắc mặt của gã đàn ông vạm vỡ trở nên âm trầm.
“Chờ ngươi bị ta ăn tươi nuốt sống, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thần linh.”
Gã vọt về phía người sắt khổng lồ!
Khi bay được một nửa, hai chưởng của gã đã tràn đầy vầng sáng mờ nhạt.
Hai cánh tay của gã càng trở nên tráng kiện, gần như lớn bằng một nửa thân thể khổng lồ của chính gã.
Tô Tuyết Nhi không nói gì thêm.
Trong lòng cô thầm nhẩm bài võ kinh, cả người rơi vào trạng thái tập trung trước nay chưa từng có.
Hai kẻ khổng lồ nhanh chóng tiếp cận đối phương.
Người sắt khổng lồ di chuyển chân, tránh được quyền đầu tiên của gã vạm vỡ, nhưng lại bị quyền thứ hai hung hăng đập trúng.
Cùng lúc đó, chưởng pháp của người sắt khổng lồ bỗng nhiên hóa thành hình con hạc ưu mỹ, hung hăng nện vào vị trí tim của gã vạm vỡ.
Ầm!
Âm thanh giao kích kịch liệt vang lên khắp không trung.
Gã vạm vỡ bị đánh bay ra ngoài một lần nữa, còn lồng ngực người sắt khổng lồ thì bị đánh vỡ một mảng lớn.
Đường dây nối liền các khoang điều khiển đã bị hư hỏng hoàn toàn.
Tô Tuyết Nhi cắn răng, điều khiển người sắt khổng lồ từ từ nằm xuống mặt đất.
Thanh Sơn vẫn còn được ẩn giấu trong hệ thống duy trì sinh mệnh bên trong người sắt khổng lồ, không thể bị đánh trúng và thương tổn.
Khi người sắt khổng lồ nhẹ nhàng đáp đất, cuối cùng Tô Tuyết Nhi cũng thở phào một cái.
Cô ngồi ở trong buồng lái vỡ nát, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
“Thực sự rất đau...”
Cô rên rỉ, nhìn cánh tay trái của mình.
Toàn bộ cánh tay trái đã văng đi cùng với phần sắt thép kia.
Âm thanh điện tử thúc giục: [Mau chạy đi, Tô Tuyết Nhi, hiện tại đã không còn bất kỳ cơ hội nào, điều duy nhất tôi có thể giúp cô chính là phát động bước nhảy không gian khoảng cách xa. Như vậy cô còn có thể sống.]
Bên ngoài vài trăm mét, gã vạm vỡ chậm rãi đứng dậy.
Tô Tuyết Nhi chớp mắt một cái, nói: “Không cần, để ta chết ở chỗ này đi.”
[Đồ ngốc, đã liều mạng đến nước này, cô đã rất nỗ lực.] Âm thanh điện tử có vẻ phẫn nộ: [Cho dù Cố Thanh Sơn biết được, nhất định cũng sẽ không trách cô.]
“Liều mạng đến nước này? Nỗ lực?” Tô Tuyết Nhi lặp lại, không khỏi lắc đầu.
Cô dùng một tay còn lại lau máu trên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Trên thế giới có rất nhiều chuyện mà không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.”
“Ta chưa từng ngủ, mỗi ngày đều dùng thần thuật của thần điện để khôi phục tinh thần và thể lực. Mỗi một giây một phút ta đều liều mạng luyện tập, nỗ lực nâng cao thực lực, nhưng kết quả, ta vẫn chỉ là một đứa con gái tầm thường, so ra còn kém Ninh Nguyệt Thiền từ khi sinh ra đã xuất sắc.”
“Ta hi vọng sẽ mang đến cho Cố Thanh Sơn những thứ tốt nhất trên thế giới, nhưng ta lại không phải là người giỏi nhất.”
“Vậy hãy để cho ta chiến đấu đến chết ở chỗ này đi.”
“Chí ít, ta còn vì bảo vệ anh ấy mà chết.”
"Như vậy… ta sẽ không còn gì tiếc nuối."
Tô Tuyết Nhi nói xong, từ khoang điều khiển vỡ nát đứng lên, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Gã vạm vỡ đang đánh giá cô.
“Thì ra là một cô gái nhỏ như thế.” Gã ngạc nhiên nói: “Vậy mà lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy.”
Gã vạm vỡ nhìn Tô Tuyết Nhi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Cô chỉ bình tĩnh nhìn gã, thân thể khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng bày ra tư thế chiến đấu.
“Không tồi không tồi.” Gã vạm vỡ đi về phía cô, vừa đi vừa cười nói: “Tuy rằng thiếu một cánh tay, nhưng dựa theo kinh nghiệm của ta, người phàm có ý chí cứng cỏi như vậy, linh hồn chắc chắn là rất ngon.”
Động tác của gã đột nhiên chậm lại, cuối cùng cứng đờ bất động.
Tô Tuyết Nhi có thể thấy được vẻ nguy hiểm trong con ngươi của gã, thấy khuôn mặt gã đang nhe răng cười, ngay cả nước bọt tràn ra trên khóe miệng cũng trông rõ mồn một.
Gã bất động rồi...
Tô Tuyết Nhi nhìn ra bốn phía, chỉ thấy hết thảy đều trở nên im ắng không một tiếng động.
Trên bầu trời, người đàn ông cầm trường đao trong tay cũng đứng im lìm trên không, đang định quơ đao chống lại công kích của hai xúc tu.
Gã ta bất động.
Xúc tu cũng bất động.
“Cái này chẳng lẽ... là Thời Gian Tiệt Lưu?” Tô Tuyết Nhi nghi ngờ nói.
Một âm thanh điện tử máy móc vanh lên: [Không, tất cả sức mạnh dự trữ của tôi đều đang tác dụng lên bản thân cô. Dùng thuật ngữ của tôi mà nói, phải gọi là Thời Gian Tạm Dừng.]
"Thật tốt quá, ta phải nhân cơ hội giết gã!"
Tô Tuyết Nhi nhìn mọi nơi tìm binh khí, đáng tiếc không có thứ gì ngoài hài cốt của người sắt thép khổng lồ. Cô không phát hiện bất cứ thứ gì có thể dùng được.
“Tô Tuyết Nhi, ngươi không cần sốt ruột.”
Âm thanh điện tử tiếp tục nói: [Bản thiết bị là binh khí siêu thời không dành riêng cho Cố Thanh Sơn các hạ, nhưng suốt những ngày bôn ba trong chín trăm triệu tầng thế giới, binh khí bị vây vào trạng thái ngủ đông, cho đến khi gặp được Cố Thanh Sơn các hạ, binh khí này mới bắt đầu kích hoạt lần thứ hai. Nhưng mà bởi binh khí phức tạp và tinh vi, thời gian kích hoạt có hơi lâu, thế cho nên đã bỏ lỡ thời cơ Cố Thanh Sơn các hạ gia tải bản binh khí.]
Dây cột tóc màu bạc hóa thành trạng thái lỏng, bay tới trước mặt Tô Tuyết Nhi, biến thành một cánh tay.
Bàn tay mở ra, đưa một khẩu súng tới trước mặt cô.
[Mời gia tải binh khí.] Âm thanh điện tử nói.
Súng lục?
Mặc dù nhìn qua có vẻ tầm thường, nhưng Nữ Thần Công Chính có thể truyền nó tới từ thế giới Nguyên Sơ xa xôi, thứ này nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tô Tuyết Nhi vừa suy nghĩ, vừa do dự nói: “Đây là thuộc về Thanh Sơn...”
Âm thanh điện tử trở nên dịu dàng: [Cầm nó, bảo vệ Cố Thanh Sơn.]
Tô Tuyết Nhi cũng không do dự nữa.
Cô vươn tay, cầm lấy súng lục.
Súng lục biến mất trong chớp mắt, dung nhập vào trong cánh tay của cô.
Âm thanh điện tử tiếp tục nói: [Bản binh khí siêu thời không tập trung những dạng năng lực sau.]
[Thứ nhất: Coi nhẹ tất cả các công kích hình thức bước nhảy không gian.]
[Đặc biệt nhắc nhở là, vốn dĩ có một loại năng lượng không thể thực hiện trên người Cố Thanh Sơn các hạ, nhưng bởi vì người sử dụng là nữ, bản binh khí siêu thời không có thể mở ra các loại năng lực sau.]
[Thứ hai: Tiến hóa thân thể nữ tính - Năng lực này sẽ căn cứ vào đặc tính của cá thể nữ, không ngừng tối ưu hóa thân thể của cô, cho phép cô tiến hóa đến thể sinh mệnh tầng cao hơn.]
[Bước đầu tiên, bắt đầu đồng bộ tiến hóa tư duy và sức mạnh.]
Theo âm thanh điện tử, Tô Tuyết Nhi phát hiện tốc độ tư duy của mình nhanh gấp đôi.
Cô lập tức hiểu rõ những gì đối phương nói.
“Bước Nhảy là trực tiếp bắn trúng kẻ địch sao?” Cô hỏi.
[Đúng.] Âm thanh điện tử đáp.
Nó lại thúc giục: [Năng lượng dự trữ sắp sửa tiêu hao hết, thời gian tạm dừng sẽ nhanh chóng kết thúc, mời lập tức áp dụng công kích tiêu diệt kẻ địch.]
“Đã biết.”
Tô Tuyết Nhi mở tay ra.
Súng lục màu đen lần nữa xuất hiện trong tay cô.
[Đây là kiệt tác tối cao của Nữ Thần Công Chính, coi nhẹ tất cả các lực lượng áp chế. Cô tiến hóa không ngừng, uy lực của nó cũng theo đó trở nên càng mạnh.] Âm thanh điện tử nói.
Tô Tuyết Nhi cầm súng, hướng về phía gã vạm vỡ.
[Thời gian tạm dừng gần kết thúc.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
Tô Tuyết Nhi bóp cò.
Đùng!
Một viên đạn màu bạc xuất hiện giữa mi tâm của gã vạm vỡ, trực tiếp xuyên vào.
Thời gian khôi phục lại bình thường.
Gã vạm vỡ quỳ rạp xuống đất, lập tức ầm ầm ngã xuống.
Tô Tuyết Nhi nhìn thi thể đối phương.