Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1393
“Đa tạ, ta đã nhận được số mệnh của hắn.” Hắn ôm quyền nói với Người khổng lồ.
Người khổng lồ nhìn chằm chằm vào hắn, kỳ quái nói: “Nghe tin về cái chết của mình, lẽ nào ngươi không sợ? Hoặc là nói, lẽ nào ngươi không vì cái chết của “ngươi” mà kinh hoảng bi thương?”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Không cần suy nghĩ lung tung. Tử vong chỉ là bắt đầu của một điều gì khác, hắn nhất định sẽ hóa thành cái khác, đang ra sức tranh đấu, chỉ cần chưa đến hơi thở cuối cùng sẽ không bỏ cuộc. Ta tin tưởng một “ta” kia nhất định làm được điểm này.”
Trong lúc Cố Thanh Sơn nói chuyện với Người khổng lồ Nguyên thủy, hắn vội suy nghĩ.
Lúc trước, khi hắn còn ở thế giới Nguyên Sơ, hắn đã gặp được cái bóng kia.
Lúc đó cái bóng nói gì?
“Ta đến từ thời đại tuyên cổ, đã từng là cái bóng của người kia…”
Thời đại tuyên cổ.
Đó là hàng trăm triệu năm trước, thời khắc khi thế giới tầng trong bị hủy diệt.
Nói cách khác, Cố Thanh Sơn kia đã bố trí những thứ này từ trăm triệu năm trước, nhằm khuyên bản thân mình không được từ bỏ thân phận Quỷ Vương Hoàng Tuyền.
Vào lúc đó, hắn đã trở thành Quỷ Vương Hoàng Tuyền, chỉ là sau đó vì một chút chuyện nên đã từ bỏ thân phận Quỷ Vương này.
Cuối cùng hắn đã hối hận.
Vì vậy hắn để lại cảnh báo từ thời đại Tuyên Cổ.
Một trăm triệu năm, thời gian quá lâu, lẽ nào quái vật trên sông thời gian chịu thả cho hắn đi qua ư?
Những quái vật kia mỗi ngày đều không có việc gì làm, ý nghĩa tồn tại duy nhất chính là quan sát chư giới, quan sát xem dòng sông thời gian có chỗ nào có lỗ thủng, một khi phát hiện thì lập tức hợp nhau tấn công.
Chúng nó coi đây chính là sống, hơn nữa bọn chúng cũng rất thích thú.
Vậy Cố Thanh Sơn kia làm sao vượt qua được? Lẽ nào cũng nhờ ba đồng tiền?
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu.
Những việc này chỉ là chuyện nhỏ, cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất là mình đã hiểu rõ, thân phận Lục Đạo nhất định không thể từ bỏ.
Lúc này, tiếng oang oang của Người khổng lồ vang lên: “Được rồi, chuyện làm ăn ngày hôm nay đã làm xong, ngươi có thể đi theo đường cũ trở về. Nếu như muốn ta truyền tống đưa ngươi trở về thì cần phải trả tiền.”
Cố Thanh Sơn nhìn ánh mắt mong đợi của Người khổng lồ, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Vậy phải xem ngươi có cái gì.” Người khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn nó một chút.
Người khổng lồ vẫn là dáng vẻ đầy mong chờ.
Nó rất có hứng thú với chuyện làm ăn này.
Cố Thanh Sơn có một cảm ứng nhỏ.
Trong thức hải, mảnh vỡ bảy màu phát ra gợn sóng nhè nhẹ, chỉ về Người khổng lồ Nguyên thủy.
Xem ra trong trận chiến Hoàng Tuyền, sau khi Kẻ phá hủy vạn vật bị mình ném ra ngoài, đã bị Người khổng lồ này nhặt được.
Làm sao mới có thể lấy lại được Kẻ phá hủy vạn vật từ trong tay nó?
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: “Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ đưa ta trở về, ta còn muốn tìm một binh khí tiện tay. Không biết ngươi có bán binh khí không?”
Hai mắt Người khổng lồ sáng lên.
Một lần truyền tống cộng với một thanh vũ khí, doanh thu của mình xem như cũng khá khả quan.
Đây là một tên thương nhân thật sự.
“Binh khí à, không bết ngươi muốn dạng binh khí gì.” Người khổng lồ Nguyên thủy hỏi dò.
Cố Thanh Sơn nói: “Vũ khí lạnh, cán dài càng tốt.”
Người khổng lồ im lặng.
Một hàng gồm các loại binh khí cán dài như kích, mâu, thương, giáo... xuất hiện ở giữa Người khổng lồ và Cố Thanh Sơn.
Những binh khí này có sức mạnh, chủng loại khác nhau. Một số có liên quan với nguyên tố, một số thì cần có ý chí và năng lực tinh thần mới có thể sử dụng, một số thì lại có ý thức tự chủ, tồn tại khí linh.
Một luồng sóng sức mạnh cực lớn tản ra từ những binh khí kia.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn, lắc đầu nói: “Chưa đủ tốt.”
Người khổng lồ nói: “Những thứ này đều là mặt hàng tốt, nếu như ngươi muốn có binh khí cao cấp, ta cần phải xem ngươi có cái gì.”
Cố Thanh Sơn hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Trên mặt Người khổng lồ lộ vẻ tha thiết khần cấp, nói: “Đồ vật từ bên ngoài, chỉ cần là vật có giá trị đều được cả. Không nhất thiết phải liên quan với chiến đấu, trang bị chiến đấu của ta gần như đã đủ hết rồi.”
Không muốn có liên quan với chiến đấu sao?
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy ra một đóa hoa Giọt Lệ Của Rồng.
Đây là một đóa hoa tới từ thế giới Tu Hành, rất hữu ích với thần hồn.
Người khổng lồ liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: “Loại hoa này đúng là hiếm thấy, nhưng cũng không so sánh được với những binh khí này của ta, đừng nói chi là đổi những thứ tốt hơn.”
Cố Thanh Sơn nhìn hoa trong tay, lại nhìn những binh khí kia.
Những binh khí kia đều không tệ, cầm tới chín trăm triệu tầng thế giới cũng trở thành tồn tại cấp cao.
Vẻ mặt của Người khổng lồ rất bình tĩnh.
Thế nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn hơi động.
Thật ra vẻ mặt tên này không hề tự nhiên!
Nếu ngươi nói, ngươi không có chuyện gì, thế thì cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm như vậy là muốn dọa ai?
Lẽ nào…
Người khổng lồ chỉ có thể ở lại đây, không thể đi ra ngoài?
Cố Thanh Sơn nghĩ vậy, lập tức lấy một chậu hoa ra.
“Bùn đất nguyên sinh ở thế giới Tu Hành có thể trồng hầu hết các chủng loại cây cối.” Hắn giới thiệu.
Sắc mặt Người khổng lồ hơi thay đổi.
Nó cẩn thận duỗi tay ra, dính chút bùn đất sau đó thả vào trong miệng nếm thử.
“Ưm… không tệ, đây là bùn đất thượng hạng, nhưng muốn đổi những binh khí này còn kém xa.”
“Được, để ta xem lại một chút.”
Cố Thanh Sơn kiểm tra lại túi trữ vật một lần nữa.
Linh thực của Tần Tiểu Lâu.
Hạt giống hoa cỏ của Tú Tú.
Sách thuật pháp tu hành của Tình Nhu và Uyển Nhi.
Kho số liệu khổng lồ của Liêu Hành... Tuy Cố Thanh Sơn chưa từng xem thử đồ vật bên trong nhưng Diệp Phi Ly nói là mấy thứ đó đều là tài liệu giảng dạy về phương diện tình yêu. Hắn ta đã sàng lọc những phần râu ria đi, nói là sau khi kiểm tra thiêu hủy thì những thứ tinh túy còn lại này để cho Cố Thanh Sơn.
Trương Anh Hào cho một quyển “Luận diễn viên tự mình tu dưỡng”, và một quyền tiểu thuyết tên là “Tên sát thủ này không quá lạnh lùng”.
Còn lại đều là một ít vật dụng hàng ngày.
Đúng rồi, còn có đồng tiền trong khu Tranh Bá có thể triệu hoán tủ lạnh, chứa đầy đồ uống đã được Cố Thanh Sơn giữ lại.
Nói chung, những đồ vật nào có thể lấy ra, Cố Thanh Sơn đều lấy ra.
Hắn quyết định không giở bất kỳ chiêu trò gì.
Đối phương là Người khổng lồ đầu tiên trong hàng tỷ thế giới, không biết đã sống mấy trăm triệu năm, cũng không biết từng trải qua bao nhiêu sự kiện, muốn gặp người nào thì dựa vào số mệnh là có thể đưa người đó đến.
Loại tồn tại giống thần thoại thế này, ngươi không thể sử dụng mánh khóe dưới mắt nó. Nếu không, đến lúc chết cũng không biết được mình đã chết như thế nào.
Người khổng lồ nhìn những thứ mà Cố Thanh Sơn lấy ra, nghi ngờ nói: “Sao ngươi lấy nhiều đồ vật ra như vậy?”
Cố Thanh Sơn thật thà nói: “Khi bọn ta giao dịch, điều quan trọng nhất chính là danh tiếng. Luận về mặt giá trị, ta cảm thấy những đồ vật này còn chưa đủ… Bởi vì những thứ này ở ngoài kia đều là đồ vật rất bình thường, mà ta lại muốn đổi một vũ khí tốt.”
Người khổng lồ im lặng một lúc, chợt cười nói: “Vậy mà ta cứ tưởng ngươi đang định giở trò gì…”
Nó nhìn những binh khí kia một chút.
Ngay lập tức, những binh khí này biến thành đống sắt vụn mục nát.
“Nói tới danh tiếng, kỳ thực ta có một danh tiếng rất tốt, chỉ cần người khác nghiêm túc giao dịch với ta.”
Người khổng lồ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Những thứ đồ ngươi lấy ra, ta đều muốn hết.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Như ậy, binh khí…”
Người khổng lồ thu hồi những binh khí mục nát đang trôi nổi trong không trung, lại lấy ra một nhóm vũ khí cán dài.
Những binh khí này vừa xuất hiện là lập tức tỏa ra làn sóng sức mạnh, gió nhẹ lượn lờ quanh thân, làm cho người ta nhanh chóng cảm ứng được cấp bậc sức mạnh của chúng.
Hồn khí.
Tất cả mọi binh khí ở đây đều là hồn khí mạnh mẽ, tùy tiện lấy một thứ ra cũng có thể khiến cho vô số cường giả tranh đoạt.
Người khổng lồ nhìn chằm chằm vào hắn, kỳ quái nói: “Nghe tin về cái chết của mình, lẽ nào ngươi không sợ? Hoặc là nói, lẽ nào ngươi không vì cái chết của “ngươi” mà kinh hoảng bi thương?”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Không cần suy nghĩ lung tung. Tử vong chỉ là bắt đầu của một điều gì khác, hắn nhất định sẽ hóa thành cái khác, đang ra sức tranh đấu, chỉ cần chưa đến hơi thở cuối cùng sẽ không bỏ cuộc. Ta tin tưởng một “ta” kia nhất định làm được điểm này.”
Trong lúc Cố Thanh Sơn nói chuyện với Người khổng lồ Nguyên thủy, hắn vội suy nghĩ.
Lúc trước, khi hắn còn ở thế giới Nguyên Sơ, hắn đã gặp được cái bóng kia.
Lúc đó cái bóng nói gì?
“Ta đến từ thời đại tuyên cổ, đã từng là cái bóng của người kia…”
Thời đại tuyên cổ.
Đó là hàng trăm triệu năm trước, thời khắc khi thế giới tầng trong bị hủy diệt.
Nói cách khác, Cố Thanh Sơn kia đã bố trí những thứ này từ trăm triệu năm trước, nhằm khuyên bản thân mình không được từ bỏ thân phận Quỷ Vương Hoàng Tuyền.
Vào lúc đó, hắn đã trở thành Quỷ Vương Hoàng Tuyền, chỉ là sau đó vì một chút chuyện nên đã từ bỏ thân phận Quỷ Vương này.
Cuối cùng hắn đã hối hận.
Vì vậy hắn để lại cảnh báo từ thời đại Tuyên Cổ.
Một trăm triệu năm, thời gian quá lâu, lẽ nào quái vật trên sông thời gian chịu thả cho hắn đi qua ư?
Những quái vật kia mỗi ngày đều không có việc gì làm, ý nghĩa tồn tại duy nhất chính là quan sát chư giới, quan sát xem dòng sông thời gian có chỗ nào có lỗ thủng, một khi phát hiện thì lập tức hợp nhau tấn công.
Chúng nó coi đây chính là sống, hơn nữa bọn chúng cũng rất thích thú.
Vậy Cố Thanh Sơn kia làm sao vượt qua được? Lẽ nào cũng nhờ ba đồng tiền?
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu.
Những việc này chỉ là chuyện nhỏ, cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất là mình đã hiểu rõ, thân phận Lục Đạo nhất định không thể từ bỏ.
Lúc này, tiếng oang oang của Người khổng lồ vang lên: “Được rồi, chuyện làm ăn ngày hôm nay đã làm xong, ngươi có thể đi theo đường cũ trở về. Nếu như muốn ta truyền tống đưa ngươi trở về thì cần phải trả tiền.”
Cố Thanh Sơn nhìn ánh mắt mong đợi của Người khổng lồ, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Vậy phải xem ngươi có cái gì.” Người khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn nó một chút.
Người khổng lồ vẫn là dáng vẻ đầy mong chờ.
Nó rất có hứng thú với chuyện làm ăn này.
Cố Thanh Sơn có một cảm ứng nhỏ.
Trong thức hải, mảnh vỡ bảy màu phát ra gợn sóng nhè nhẹ, chỉ về Người khổng lồ Nguyên thủy.
Xem ra trong trận chiến Hoàng Tuyền, sau khi Kẻ phá hủy vạn vật bị mình ném ra ngoài, đã bị Người khổng lồ này nhặt được.
Làm sao mới có thể lấy lại được Kẻ phá hủy vạn vật từ trong tay nó?
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: “Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ đưa ta trở về, ta còn muốn tìm một binh khí tiện tay. Không biết ngươi có bán binh khí không?”
Hai mắt Người khổng lồ sáng lên.
Một lần truyền tống cộng với một thanh vũ khí, doanh thu của mình xem như cũng khá khả quan.
Đây là một tên thương nhân thật sự.
“Binh khí à, không bết ngươi muốn dạng binh khí gì.” Người khổng lồ Nguyên thủy hỏi dò.
Cố Thanh Sơn nói: “Vũ khí lạnh, cán dài càng tốt.”
Người khổng lồ im lặng.
Một hàng gồm các loại binh khí cán dài như kích, mâu, thương, giáo... xuất hiện ở giữa Người khổng lồ và Cố Thanh Sơn.
Những binh khí này có sức mạnh, chủng loại khác nhau. Một số có liên quan với nguyên tố, một số thì cần có ý chí và năng lực tinh thần mới có thể sử dụng, một số thì lại có ý thức tự chủ, tồn tại khí linh.
Một luồng sóng sức mạnh cực lớn tản ra từ những binh khí kia.
Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn, lắc đầu nói: “Chưa đủ tốt.”
Người khổng lồ nói: “Những thứ này đều là mặt hàng tốt, nếu như ngươi muốn có binh khí cao cấp, ta cần phải xem ngươi có cái gì.”
Cố Thanh Sơn hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Trên mặt Người khổng lồ lộ vẻ tha thiết khần cấp, nói: “Đồ vật từ bên ngoài, chỉ cần là vật có giá trị đều được cả. Không nhất thiết phải liên quan với chiến đấu, trang bị chiến đấu của ta gần như đã đủ hết rồi.”
Không muốn có liên quan với chiến đấu sao?
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy ra một đóa hoa Giọt Lệ Của Rồng.
Đây là một đóa hoa tới từ thế giới Tu Hành, rất hữu ích với thần hồn.
Người khổng lồ liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: “Loại hoa này đúng là hiếm thấy, nhưng cũng không so sánh được với những binh khí này của ta, đừng nói chi là đổi những thứ tốt hơn.”
Cố Thanh Sơn nhìn hoa trong tay, lại nhìn những binh khí kia.
Những binh khí kia đều không tệ, cầm tới chín trăm triệu tầng thế giới cũng trở thành tồn tại cấp cao.
Vẻ mặt của Người khổng lồ rất bình tĩnh.
Thế nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn hơi động.
Thật ra vẻ mặt tên này không hề tự nhiên!
Nếu ngươi nói, ngươi không có chuyện gì, thế thì cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm như vậy là muốn dọa ai?
Lẽ nào…
Người khổng lồ chỉ có thể ở lại đây, không thể đi ra ngoài?
Cố Thanh Sơn nghĩ vậy, lập tức lấy một chậu hoa ra.
“Bùn đất nguyên sinh ở thế giới Tu Hành có thể trồng hầu hết các chủng loại cây cối.” Hắn giới thiệu.
Sắc mặt Người khổng lồ hơi thay đổi.
Nó cẩn thận duỗi tay ra, dính chút bùn đất sau đó thả vào trong miệng nếm thử.
“Ưm… không tệ, đây là bùn đất thượng hạng, nhưng muốn đổi những binh khí này còn kém xa.”
“Được, để ta xem lại một chút.”
Cố Thanh Sơn kiểm tra lại túi trữ vật một lần nữa.
Linh thực của Tần Tiểu Lâu.
Hạt giống hoa cỏ của Tú Tú.
Sách thuật pháp tu hành của Tình Nhu và Uyển Nhi.
Kho số liệu khổng lồ của Liêu Hành... Tuy Cố Thanh Sơn chưa từng xem thử đồ vật bên trong nhưng Diệp Phi Ly nói là mấy thứ đó đều là tài liệu giảng dạy về phương diện tình yêu. Hắn ta đã sàng lọc những phần râu ria đi, nói là sau khi kiểm tra thiêu hủy thì những thứ tinh túy còn lại này để cho Cố Thanh Sơn.
Trương Anh Hào cho một quyển “Luận diễn viên tự mình tu dưỡng”, và một quyền tiểu thuyết tên là “Tên sát thủ này không quá lạnh lùng”.
Còn lại đều là một ít vật dụng hàng ngày.
Đúng rồi, còn có đồng tiền trong khu Tranh Bá có thể triệu hoán tủ lạnh, chứa đầy đồ uống đã được Cố Thanh Sơn giữ lại.
Nói chung, những đồ vật nào có thể lấy ra, Cố Thanh Sơn đều lấy ra.
Hắn quyết định không giở bất kỳ chiêu trò gì.
Đối phương là Người khổng lồ đầu tiên trong hàng tỷ thế giới, không biết đã sống mấy trăm triệu năm, cũng không biết từng trải qua bao nhiêu sự kiện, muốn gặp người nào thì dựa vào số mệnh là có thể đưa người đó đến.
Loại tồn tại giống thần thoại thế này, ngươi không thể sử dụng mánh khóe dưới mắt nó. Nếu không, đến lúc chết cũng không biết được mình đã chết như thế nào.
Người khổng lồ nhìn những thứ mà Cố Thanh Sơn lấy ra, nghi ngờ nói: “Sao ngươi lấy nhiều đồ vật ra như vậy?”
Cố Thanh Sơn thật thà nói: “Khi bọn ta giao dịch, điều quan trọng nhất chính là danh tiếng. Luận về mặt giá trị, ta cảm thấy những đồ vật này còn chưa đủ… Bởi vì những thứ này ở ngoài kia đều là đồ vật rất bình thường, mà ta lại muốn đổi một vũ khí tốt.”
Người khổng lồ im lặng một lúc, chợt cười nói: “Vậy mà ta cứ tưởng ngươi đang định giở trò gì…”
Nó nhìn những binh khí kia một chút.
Ngay lập tức, những binh khí này biến thành đống sắt vụn mục nát.
“Nói tới danh tiếng, kỳ thực ta có một danh tiếng rất tốt, chỉ cần người khác nghiêm túc giao dịch với ta.”
Người khổng lồ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Những thứ đồ ngươi lấy ra, ta đều muốn hết.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Như ậy, binh khí…”
Người khổng lồ thu hồi những binh khí mục nát đang trôi nổi trong không trung, lại lấy ra một nhóm vũ khí cán dài.
Những binh khí này vừa xuất hiện là lập tức tỏa ra làn sóng sức mạnh, gió nhẹ lượn lờ quanh thân, làm cho người ta nhanh chóng cảm ứng được cấp bậc sức mạnh của chúng.
Hồn khí.
Tất cả mọi binh khí ở đây đều là hồn khí mạnh mẽ, tùy tiện lấy một thứ ra cũng có thể khiến cho vô số cường giả tranh đoạt.