Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1131
Sau khi hắn rời khỏi, một hồi lâu sau, cuối cùng chức mệnh giả vực sâu đã ổn định lại cơ thể ở trong vũ trụ tĩnh mịch.
Nàng ta bay trở về, lẳng lặng bay lơ lửng bên ngoài sao Song Tử.
Giờ khắc này, trên mặt nàng ta không thấy được chút tức giận nào, ngược lại trông rất đăm chiêu.
"Muốn chọc giận ta? Nực cười."
"Nhưng tiến vào thế giới này, mỗi một người chỉ có thể sử dụng sức mạnh siêu phàm trong vòng một phút đầu tiên..."
Chức mệnh giả vực sâu nghĩ ngợi hồi lâu.
Cuối cùng, dường như nàng ta đã quyết định gì đó, bay về phía sao Song Tử.
Trong khoảnh khắc tiến vào sao Song Tử, nàng ta bắt đầu lẩm bẩm nói: "Trong sao Song Tử có một vị nữ sĩ được người đời tôn kính. Cô ta sống bằng cách giết hại, thực lực lớn mạnh khiến người ta kinh sợ, mỗi một người có ý đồ giết cô ta đều đã chết. Mọi người đều tôn kính sức mạnh và thủ đoạn của cô ta, nguyện ý chết vì cô ta."
Đang lúc nói, nàng ta hoá thành một cô gái xinh đẹp cao gầy mảnh mai.
"Được rồi, Cố Thanh Sơn, ta thề nhất định sẽ tìm được ngươi, để ngươi chịu đựng sự tra tấn mãi mãi."
Cô gái cười lên đầy ác độc, dần dần rơi xuống tinh cầu.
Nàng ta vừa đi, trong vũ trụ tối tăm không thấy được bất kì sự tồn tại nào nữa.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của những vì sao, trong vũ trụ trống trải yên lặng không tiếng động, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có.
...
...
...
"Viu... "
Rừng cây rậm rạp.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên một thân cây.
Hắn đã cảm giác được, mình đã mất đi sức mạnh, lại trở thành một người bình thường.
Dòng suối uốn lượn rả rích chảy đi ở cách đó không xa.
Trong một góc của cánh rừng cạnh dòng suối có một tòa nhà do gạch đỏ xây thành.
Trong toàn bộ sao Song Tử, chỉ có căn nhà bằng gạch đỏ này là có thể nghỉ ngơi.
Ngoài nơi này ra, chỗ an toàn duy nhất chính là dòng suối.
Nếu không ở trong căn nhà kia, cũng không ở gần dòng suối, vậy thì cách cái chết không còn xa nữa.
Bên ngoài thôn trang và dòng suối đầy rẫy những đồ vật quỷ quái, một khi đụng phải sẽ bị “xử lý” ngay tại chỗ.
Cái gọi là "Xử lý", có thể sẽ là...
Bị giết chết,
Bị nuốt sống,
Bị hấp thu,
Bị giam cầm,
Bị nghiền nát,
Bị phong ấn,
Dĩ nhiên, trong nhiều cách “xử lý” ấy còn có một kết cục nữa...
Bị truyền tống tới những thế giới khác.
Đây là kết quả tốt nhất.
Cố Thanh Sơn từ từ xuống khỏi cây, đứng ở bên cạnh dòng suối.
"Như thế nào?" Hắn hỏi.
Trong hư không vang lên giọng nói của Sơn Nữ: "Có thể cắt đứt."
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Thế giới của Đất trong bốn Thánh Trụ rõ ràng đã phong ấn tất cả sức mạnh siêu phàm, sao cô vẫn có thể cắt được?"
"Đúng vậy, công tử, vẫn làm được." Sơn Nữ nói.
Thứ bọn họ đang thảo luận chính là thần thông của Sơn Nữ - Đoạn Pháp.
[Đoạn Pháp: Hàng ngàn thế giới, tất cả pháp tắc đều không thể ảnh hưởng đến kiếm này.]
Cố Thanh Sơn buột miệng nói: "Bây giờ tôi đã dần dần hiểu được một chuyện."
"Chuyện gì?"
“... Tại sao Lục Đạo Luân Hồi có thể trở thành binh khí cuối cùng của loài người."
Bầu trời đột nhiên truyền tới một giọng nói.
"Viu viu viu!"
(Sắp không kịp rồi!)
Chỉ thấy một ngọc bội hồ lô từ trên trời hạ xuống, trực tiếp gắn một thuật pháp lên người Cố Thanh Sơn.
"Viu viu viu viu viu!"
(Mau, đây là Tồn Tại!)
Ngay sau đó, trước mắt Cố Thanh Sơn xuất hiện từng hàng chữ đom đóm nhỏ:
[Ngài tạm thời đạt được kỹ năng: Tồn Tại.]
[Kỹ năng vận mệnh: Tồn Tại, khi ngài muốn trở thành sự tồn tại nào đó, chỉ cần nói ra khỏi miệng, trên thế giới sẽ có thêm một sự tồn tại như vậy]
[Thời gian còn lại có thể sử dụng kỹ năng: 29 giây]
[Ngài còn 28 giây để phát động kỹ năng này, sau đó sẽ không thể sử dụng bất kì sức mạnh siêu phàm nào ở thế giới này nữa.]
Lúc này hồ lô ở bên tai không ngừng phát ra tiếng viu viu viu, miêu tả một lượt sự tồn tại mà Chức mệnh giả Vực Sâu biến thành.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra.
Thời gian còn lại 12 giây.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng phát động "Tồn Tại", nói thật nhanh
"Trong sao Song Tử có một ông lão lai lịch vô cùng thần bí, dường như ông không phải chủng tộc mà mọi người đều biết, hơn nữa ông ta có sở trường về nấu nướng, truyền thuyết nói chỉ cần ăn mì ông ấy nấu là có thể lấy lòng ông, lấy được cách để đi đến một vài thế giới từ chỗ ông ấy."
Sau khi nói xong, Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ đợi.
Ở sao Song Tử, có vô số cách rời khỏi thế giới này, nhưng mỗi một cách đều không giống nhau.
Đối với những người đi đến sao Song Tử, biết được thông tin rời khỏi chỗ này và nơi sẽ đi tới, là chuyện quan trọng nhất.
Có tinh đồ nên Cố Thanh Sơn biết được tất cả những cách để rời đi.
Dựa theo hướng mà tinh đồ chỉ dẫn, trước hết hắn đến căn nhà bằng gạch đỏ, tìm ra vật mấu chốt để đi đến thế giới tiếp theo.
Cầm món đồ kia, dọc theo dòng nước suối đi tới cuối, sẽ phát hiện một cái giếng khô.
Nhảy vào trong giếng khô kia, đánh vỡ vách tường ở dưới đáy, có thể đi đến một căn phòng cất giữ vật báu.
Trong căn phòng cất giữ vật báu, tất cả tiền bạc đều đã bị người ta lấy đi hết, chỉ còn lại mấy rương đá trống trơn.
Cố Thanh Sơn phải chui vào trong chiếc rương số năm từ bên trái sang, sau đó khép lại cái rương, kích hoạt đồ vật mấu chốt đó, mới có thể được đưa vào một vũ trụ khác, đến thế giới kế tiếp.
Đây là lối đi bí mật nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Điều kỳ lạ chính là...
Ngoài việc biến thành một ông lão xấu xí, Cố Thanh Sơn không có bất kì thay đổi nào khác.
Hắn chần chừ một hồi, hỏi ngọc bội hồ lô: "Ngươi nhìn thấy sau khi nàng ta phát động kỹ năng Vận Mệnh, lập tức biến thành một cô gái?"
"Viu!" Hồ lô khẳng định.
"Kỳ quái, chẳng lẽ chỉ xảy ra chút thay đổi về ngoại hình?" Cố Thanh Sơn sờ mặt mình, nói.
"Phì..."
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng cười không nhịn được.
Cố Thanh Sơn nhìn sang, là Sơn Nữ.
Nhờ đặc tính của Đoạn Pháp nên pháp tắc của thế giới này đã bỏ qua cô. Bởi vậy lúc này cô vẫn bay lượn trong không trung, không bị ảnh hưởng gì hết.
Cố Thanh Sơn nhìn nụ cười trên mặt Sơn Nữ, cũng dần hiểu ra.
... Bản thân mình chính là đầu bếp, vốn không cần thay đổi gì thêm nữa.
Chỉ có điều khi kỹ năng vận mệnh "Tồn Tại" phát động, nhận thức của con người về thế giới này có thể đã thay đổi.
"Công tử, ngài như vậy không được đâu, mặc dù ngài nói trên thế giới này tồn tại một người như vậy, nhưng mà năng lực kì quái kia của của ngài không thể phát huy hiệu quả ở đây." Sơn Nữ nhắc nhở.
"Ai nói tôi muốn nấu mì cho người ta ăn?"
"Vậy... "
"Tôi chỉ muốn thế giới này biết có một người như vậy, mà cô có Đoạn Pháp, không bị ảnh hưởng bởi quy luật của thế giới, hoàn toàn có thể biến thành dáng vẻ của tôi, sau đó giả mạo tôi sử dụng kỹ năng đó."
Sơn Nữ nghiêng đầu nghĩ một hồi, không nhịn được nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Công tử, chủ ý quỷ quái của ngài thật là khiến người ta thán phục..." Sơn Nữ nói.
"Đây không phải là chủ ý quỷ quái, đây gọi là tuỳ cơ ứng biến."
"Tôi thấy không có gì khác nhau hết."
"Quá khác nhau ấy! Mà công tử, tôi nấu mì cho người ta ăn, vậy ngài làm gì?"
“Để tôi nghĩ xem...” Cố Thanh Sơn cau mày, không nhịn được thở dài nói: "Sao Song Tử phong bế các loại năng lực thần bí của Chức mệnh giả Vực Sâu, nhưng sức mạnh mà bản thể của nàng ta có được cũng không hề tầm thường, tôi cảm thấy chúng ta rất khó giết chết nàng ta."
"Công tử, không phải ngài muốn quay về chín trăm triệu tầng thế giới sao, sao cứ có cơ hội là lại muốn đi giết nàng ta?"
"Bởi vì năng lực của nàng ta thật sự rất đáng sợ."
...
Trong căn nhà bằng gạch đỏ.
Một cô gái nóng bỏng dáng người cao gầy đẩy cửa ra.
Trong phòng khách lập tức vang lên một giọng nói: "Nơi này đã hết chỗ, cút ra ngoài."
Cô gái nhìn sang.
Chỉ thấy mấy người ngồi ở hành lang trong phòng khách, dựa lưng vào tường, đang chơi một loại trò chơi bằng mấy lá bài.
Trên hành lang có mấy cánh cửa, bên trong có tiếng trò chuyện.
Tổng cộng mười căn phòng đều đã có người ở.
Cô gái nhìn quanh một vòng, không thấy Cố Thanh Sơn đâu.
Nàng ta bay trở về, lẳng lặng bay lơ lửng bên ngoài sao Song Tử.
Giờ khắc này, trên mặt nàng ta không thấy được chút tức giận nào, ngược lại trông rất đăm chiêu.
"Muốn chọc giận ta? Nực cười."
"Nhưng tiến vào thế giới này, mỗi một người chỉ có thể sử dụng sức mạnh siêu phàm trong vòng một phút đầu tiên..."
Chức mệnh giả vực sâu nghĩ ngợi hồi lâu.
Cuối cùng, dường như nàng ta đã quyết định gì đó, bay về phía sao Song Tử.
Trong khoảnh khắc tiến vào sao Song Tử, nàng ta bắt đầu lẩm bẩm nói: "Trong sao Song Tử có một vị nữ sĩ được người đời tôn kính. Cô ta sống bằng cách giết hại, thực lực lớn mạnh khiến người ta kinh sợ, mỗi một người có ý đồ giết cô ta đều đã chết. Mọi người đều tôn kính sức mạnh và thủ đoạn của cô ta, nguyện ý chết vì cô ta."
Đang lúc nói, nàng ta hoá thành một cô gái xinh đẹp cao gầy mảnh mai.
"Được rồi, Cố Thanh Sơn, ta thề nhất định sẽ tìm được ngươi, để ngươi chịu đựng sự tra tấn mãi mãi."
Cô gái cười lên đầy ác độc, dần dần rơi xuống tinh cầu.
Nàng ta vừa đi, trong vũ trụ tối tăm không thấy được bất kì sự tồn tại nào nữa.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của những vì sao, trong vũ trụ trống trải yên lặng không tiếng động, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có.
...
...
...
"Viu... "
Rừng cây rậm rạp.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên một thân cây.
Hắn đã cảm giác được, mình đã mất đi sức mạnh, lại trở thành một người bình thường.
Dòng suối uốn lượn rả rích chảy đi ở cách đó không xa.
Trong một góc của cánh rừng cạnh dòng suối có một tòa nhà do gạch đỏ xây thành.
Trong toàn bộ sao Song Tử, chỉ có căn nhà bằng gạch đỏ này là có thể nghỉ ngơi.
Ngoài nơi này ra, chỗ an toàn duy nhất chính là dòng suối.
Nếu không ở trong căn nhà kia, cũng không ở gần dòng suối, vậy thì cách cái chết không còn xa nữa.
Bên ngoài thôn trang và dòng suối đầy rẫy những đồ vật quỷ quái, một khi đụng phải sẽ bị “xử lý” ngay tại chỗ.
Cái gọi là "Xử lý", có thể sẽ là...
Bị giết chết,
Bị nuốt sống,
Bị hấp thu,
Bị giam cầm,
Bị nghiền nát,
Bị phong ấn,
Dĩ nhiên, trong nhiều cách “xử lý” ấy còn có một kết cục nữa...
Bị truyền tống tới những thế giới khác.
Đây là kết quả tốt nhất.
Cố Thanh Sơn từ từ xuống khỏi cây, đứng ở bên cạnh dòng suối.
"Như thế nào?" Hắn hỏi.
Trong hư không vang lên giọng nói của Sơn Nữ: "Có thể cắt đứt."
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Thế giới của Đất trong bốn Thánh Trụ rõ ràng đã phong ấn tất cả sức mạnh siêu phàm, sao cô vẫn có thể cắt được?"
"Đúng vậy, công tử, vẫn làm được." Sơn Nữ nói.
Thứ bọn họ đang thảo luận chính là thần thông của Sơn Nữ - Đoạn Pháp.
[Đoạn Pháp: Hàng ngàn thế giới, tất cả pháp tắc đều không thể ảnh hưởng đến kiếm này.]
Cố Thanh Sơn buột miệng nói: "Bây giờ tôi đã dần dần hiểu được một chuyện."
"Chuyện gì?"
“... Tại sao Lục Đạo Luân Hồi có thể trở thành binh khí cuối cùng của loài người."
Bầu trời đột nhiên truyền tới một giọng nói.
"Viu viu viu!"
(Sắp không kịp rồi!)
Chỉ thấy một ngọc bội hồ lô từ trên trời hạ xuống, trực tiếp gắn một thuật pháp lên người Cố Thanh Sơn.
"Viu viu viu viu viu!"
(Mau, đây là Tồn Tại!)
Ngay sau đó, trước mắt Cố Thanh Sơn xuất hiện từng hàng chữ đom đóm nhỏ:
[Ngài tạm thời đạt được kỹ năng: Tồn Tại.]
[Kỹ năng vận mệnh: Tồn Tại, khi ngài muốn trở thành sự tồn tại nào đó, chỉ cần nói ra khỏi miệng, trên thế giới sẽ có thêm một sự tồn tại như vậy]
[Thời gian còn lại có thể sử dụng kỹ năng: 29 giây]
[Ngài còn 28 giây để phát động kỹ năng này, sau đó sẽ không thể sử dụng bất kì sức mạnh siêu phàm nào ở thế giới này nữa.]
Lúc này hồ lô ở bên tai không ngừng phát ra tiếng viu viu viu, miêu tả một lượt sự tồn tại mà Chức mệnh giả Vực Sâu biến thành.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu ra.
Thời gian còn lại 12 giây.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng phát động "Tồn Tại", nói thật nhanh
"Trong sao Song Tử có một ông lão lai lịch vô cùng thần bí, dường như ông không phải chủng tộc mà mọi người đều biết, hơn nữa ông ta có sở trường về nấu nướng, truyền thuyết nói chỉ cần ăn mì ông ấy nấu là có thể lấy lòng ông, lấy được cách để đi đến một vài thế giới từ chỗ ông ấy."
Sau khi nói xong, Cố Thanh Sơn lẳng lặng chờ đợi.
Ở sao Song Tử, có vô số cách rời khỏi thế giới này, nhưng mỗi một cách đều không giống nhau.
Đối với những người đi đến sao Song Tử, biết được thông tin rời khỏi chỗ này và nơi sẽ đi tới, là chuyện quan trọng nhất.
Có tinh đồ nên Cố Thanh Sơn biết được tất cả những cách để rời đi.
Dựa theo hướng mà tinh đồ chỉ dẫn, trước hết hắn đến căn nhà bằng gạch đỏ, tìm ra vật mấu chốt để đi đến thế giới tiếp theo.
Cầm món đồ kia, dọc theo dòng nước suối đi tới cuối, sẽ phát hiện một cái giếng khô.
Nhảy vào trong giếng khô kia, đánh vỡ vách tường ở dưới đáy, có thể đi đến một căn phòng cất giữ vật báu.
Trong căn phòng cất giữ vật báu, tất cả tiền bạc đều đã bị người ta lấy đi hết, chỉ còn lại mấy rương đá trống trơn.
Cố Thanh Sơn phải chui vào trong chiếc rương số năm từ bên trái sang, sau đó khép lại cái rương, kích hoạt đồ vật mấu chốt đó, mới có thể được đưa vào một vũ trụ khác, đến thế giới kế tiếp.
Đây là lối đi bí mật nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Điều kỳ lạ chính là...
Ngoài việc biến thành một ông lão xấu xí, Cố Thanh Sơn không có bất kì thay đổi nào khác.
Hắn chần chừ một hồi, hỏi ngọc bội hồ lô: "Ngươi nhìn thấy sau khi nàng ta phát động kỹ năng Vận Mệnh, lập tức biến thành một cô gái?"
"Viu!" Hồ lô khẳng định.
"Kỳ quái, chẳng lẽ chỉ xảy ra chút thay đổi về ngoại hình?" Cố Thanh Sơn sờ mặt mình, nói.
"Phì..."
Bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng cười không nhịn được.
Cố Thanh Sơn nhìn sang, là Sơn Nữ.
Nhờ đặc tính của Đoạn Pháp nên pháp tắc của thế giới này đã bỏ qua cô. Bởi vậy lúc này cô vẫn bay lượn trong không trung, không bị ảnh hưởng gì hết.
Cố Thanh Sơn nhìn nụ cười trên mặt Sơn Nữ, cũng dần hiểu ra.
... Bản thân mình chính là đầu bếp, vốn không cần thay đổi gì thêm nữa.
Chỉ có điều khi kỹ năng vận mệnh "Tồn Tại" phát động, nhận thức của con người về thế giới này có thể đã thay đổi.
"Công tử, ngài như vậy không được đâu, mặc dù ngài nói trên thế giới này tồn tại một người như vậy, nhưng mà năng lực kì quái kia của của ngài không thể phát huy hiệu quả ở đây." Sơn Nữ nhắc nhở.
"Ai nói tôi muốn nấu mì cho người ta ăn?"
"Vậy... "
"Tôi chỉ muốn thế giới này biết có một người như vậy, mà cô có Đoạn Pháp, không bị ảnh hưởng bởi quy luật của thế giới, hoàn toàn có thể biến thành dáng vẻ của tôi, sau đó giả mạo tôi sử dụng kỹ năng đó."
Sơn Nữ nghiêng đầu nghĩ một hồi, không nhịn được nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Công tử, chủ ý quỷ quái của ngài thật là khiến người ta thán phục..." Sơn Nữ nói.
"Đây không phải là chủ ý quỷ quái, đây gọi là tuỳ cơ ứng biến."
"Tôi thấy không có gì khác nhau hết."
"Quá khác nhau ấy! Mà công tử, tôi nấu mì cho người ta ăn, vậy ngài làm gì?"
“Để tôi nghĩ xem...” Cố Thanh Sơn cau mày, không nhịn được thở dài nói: "Sao Song Tử phong bế các loại năng lực thần bí của Chức mệnh giả Vực Sâu, nhưng sức mạnh mà bản thể của nàng ta có được cũng không hề tầm thường, tôi cảm thấy chúng ta rất khó giết chết nàng ta."
"Công tử, không phải ngài muốn quay về chín trăm triệu tầng thế giới sao, sao cứ có cơ hội là lại muốn đi giết nàng ta?"
"Bởi vì năng lực của nàng ta thật sự rất đáng sợ."
...
Trong căn nhà bằng gạch đỏ.
Một cô gái nóng bỏng dáng người cao gầy đẩy cửa ra.
Trong phòng khách lập tức vang lên một giọng nói: "Nơi này đã hết chỗ, cút ra ngoài."
Cô gái nhìn sang.
Chỉ thấy mấy người ngồi ở hành lang trong phòng khách, dựa lưng vào tường, đang chơi một loại trò chơi bằng mấy lá bài.
Trên hành lang có mấy cánh cửa, bên trong có tiếng trò chuyện.
Tổng cộng mười căn phòng đều đã có người ở.
Cô gái nhìn quanh một vòng, không thấy Cố Thanh Sơn đâu.