Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1120
Không biết đã trải qua những bước ngoặt nào, nói chung, cơ sở dữ liệu này may mắn vẫn được giữ lại cho tới bây giờ.
Cố Thanh Sơn bắt đầu theo dõi quá trình chiến tranh của thế giới này.
Đây là một cuộc chiến tranh nhằm mục tiêu phá hoại.
Thế giới mặt đất mất đi chủ nhân của nó, đối mặt với sức mạnh của bảy đại thần điện, nó chỉ có duy nhất con đường diệt vong.
Tàn sát tàn nhẫn, vô tình, vô nhân đạo.
Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm diễn biến trong hình.
Đến một khắc, hắn đột nhiên dừng hình ảnh lại.
Hắn thấy được một người quen.
Cô gái xinh đẹp tóc đỏ như lửa, cầm trong tay cây lưỡi hái màu đen.
“Anna.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Anna cũng tham gia chiến tranh.
Cố Thanh Sơn nhìn cô gái trong hình, sợ run thật lâu.
Không đúng.
Anna không phải là người thích bắt nạt kẻ yếu. Làm thế nào cô ấy có thể xuất hiện ở nơi giết chóc này?
Cố Thanh Sơn lập tức hành động, hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím máy vi tính, bật tất cả các hình ảnh liên quan đến Anna ra, xem từng cái một.
Anna không chịu trách nhiệm về cuộc chiến.
Nhiệm vụ của cô là đến thế giới này chọn ra nhân loại đáng để bồi dưỡng rồi đưa đến thần điện.
Trong những vụ thảm sát ở các ngôi đền khác, cô đã nhiều lần cố gắng ngăn cản, nhưng cuối cùng nàng lại bị chế giễu.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn cô, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.
“Kỳ quái, cô học được nén giận từ khi nào? Như thế này không giống cô.”
Hắn nỉ non, tiếp tục theo dõi hình ảnh về Anna.
Rất nhanh, một đoạn hình ảnh thu hút sự chú ý của Cố Thanh Sơn.
Vào đêm trước khi Anna chuẩn bị rời khỏi thế giới này, cô đã đến thủ đô của thế giới và đến sân bay thủ đô.
Khắp nơi trong sân bay thủ đô đều là xác chết, không thể tìm thấy bất kỳ một người nào còn sống.
Bất luận là người của thế giới này hay là người của bảy đại thần điện đều sẽ không quan tâm đến một nơi không hề có giá trị như chỗ này.
Sân bay bị tàn phá hơn phân nửa, chỉ còn sót lại mấy cái máy thu hình vẫn còn hoạt động.
Anna nhanh chóng tiến vào trung tâm sửa chữa máy móc trong sân bay.
Cô đứng ở nơi đó, lo lắng đi đi lại lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Trái tim Cố Thanh Sơn như khởi động trở lại.
Đúng vậy, trung tâm sửa chữa máy móc này chính là nơi hắn đã từng ở lại.
Mình ở đây thiết kế chiến giáp tự động, giúp thế giới này giải trừ uy hiếp đến từ xác chết di động, giành được sự tán thưởng từ Người tạo vật của Đất.
Thế nhưng đó là chuyện một năm trước, Anna làm sao có thể biết mình từng xuất hiện ở nơi này?
Nàng tới nơi này có thể làm thế nào đây?
Nàng căn bản không thể nhìn thấy mình!
Chỉ thấy trong hình, Anna đặt một vật gì đó vào một chỗ khuất.
Đáng tiếc, chiếc máy thu hình thật sự quay không rõ, càng không thể thu nhận âm thanh như chiếc hộp đen. Cố Thanh Sơn căn bản không thể nhìn ra nó là cái gì, càng không nghe ra Anna nói gì.
Lúc này đột nhiên lại có một vài người của bảy đại thần điện xông vào.
Bọn họ hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, bắt đầu chất vấn Anna.
Anna lắc đầu liên tục, mặc cho bọn họ nhiều lần đưa ra nghi vấn cũng không hề giải thích một câu.
Mấy người kia đành hết cách.
Đột nhiên, một gã thần quan lấy ra một ngọn lửa cháy mạnh trong lòng bàn tay, bất thình lình đè xuống đất.
Toàn bộ hình ảnh lại đen kịt.
Cố Thanh Sơn căng thẳng trong lòng, lập tức điều ra một cái máy thu hình khác.
Chỉ thấy trong bóng đêm thâm trầm, trung tâm sửa chữa máy móc đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Mấy đạo nhân ảnh bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất.
Anna cũng rơi xuống.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi.
Anna quay đầu nhìn trung tâm sửa chữa máy móc bị phá hủy, cả người đột nhiên kích động.
Mặc kệ nàng để lại cái gì bên trong, hiện tại cũng đã bị một kích vừa rồi hủy diệt.
Anna đỏ mắt, rút ra cây lưỡi hái màu đen xông vào mấy người kia.
Mấy người kia dần dần ý thức được cô đây là thật sự muốn giết người, lúc này đều đổi sắc mặt, chạy thục mạng về phía xa.
Anna đuổi theo, trực tiếp giết chết kẻ đã hủy diệt trung tâm sửa chữa máy móc.
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Ngày thứ hai, Anna nản lòng thoái chí rời khỏi thế giới mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhìn xong hết thảy, rơi vào tĩnh lặng.
Anna...
Rõ ràng biết mình đã từng ở đó một lần, nhưng trừ lần đó ra, căn bản không thể giải thích tại sao cô lại xuất hiện ở đó.
Anna đã để thứ gì đó ở một nơi kín đáo.
Hết thảy chuyện này có vẻ không thể nào hiểu nổi.
Nhưng Cố Thanh Sơn tin tưởng Anna không bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Đáng tiếc, cô ấy bị người ta phát hiện.
Đối phương phá hủy tất cả mọi thứ nàng sắp xếp.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
Nói như vậy, mình cũng không thể biết được rốt cuộc Anna đã làm ra chuyện gì.
Hắn im lặng một hồi.
Một ý niệm chợt thoáng qua trong đầu.
Chờ một chút...
Cố Thanh Sơn dần dần ý thức được một chuyện nào đó.
Hắn suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng đã có thể xác nhận.
Kế tiếp, hắn liền ở nơi hẻo lánh này vừa nghỉ ngơi vừa nghiên cứu suốt một ngày.
Dù sao, đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cần thả lỏng một chút.
Vài ngày sau, Cố Thanh Sơn đã tiến hành một chuyến di đặc biệt tới sa mạc, tìm được cơ sở dữ liệu quốc phòng của thế giới này ở một chỗ sâu trong sa mạc.
Đáng tiếc bên trong không có thứ gì do Người tạo vật của Đất lưu lại.
Cố Thanh Sơn cũng không nản lòng, hắn ở lại trong sa mạc, tu hành kiếm thuật, chỉnh lý lại tất cả những kinh nghiệm tâm đắc mình lấy được ở thời đại viễn cổ.
Bất tri bất giác, đã qua mười ngày.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới động thân lên đường đi tới sân bay thủ đô.
Hắn đến trung tâm sửa chữa máy móc đã sớm bị đốt thành một mảnh trống rỗng kia, đứng giữa một đóng phế tích đổ nát.
Ngoắc tay một cái.
Thiên kiếm bị hắn cầm trong tay.
“Vù!”
Kiếm khí phóng ra cuộn trào mãnh liệt.
Bí kiếm, họa ảnh!
Từng đạo kiếm ảnh như vẽ ra từng đóa hoa, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ trung tâm sửa chữa cơ giáp, thậm chí còn phóng tới phía sân bay.
Vô vàn kiếm ảnh xuất hiện, điệt để đánh tan trung tâm sửa chữa cơ giới thành tro bụi.
Trong một khoảnh khắc.
Một bộ máy hoàn hảo xuất hiện tại trung tâm sửa chữa.
Cố Thanh Sơn nắm lấy thiên kiếm, đánh giá trung tâm sửa chữa máy móc.
Hắn dựa theo ký ức, đi tới nơi kín đáo mà Anna giấu đồ, bàn tay đưa vào tìm kiếm.
Một món đồ bị hắn rút ra!
Đúng vậy, sau mười ngày chờ đợi, rốt cuộc “Loạn lưu” cũng được làm nguội.
[Loạn lưu: Nếu thiên kiếm đâm trúng một tồn tại nào đó, ngài có thể để tồn tại đó bỏ qua khoảnh khắc bấy giờ cho đến thời khắc ngài chỉ định.]
[Nói rõ: Để huy động năng lực này, ngài phải chỉ trả lượng hồn lực tương ứng với sức mạnh của sự tồn tại ấy.]
[Đặc biệt nói rõ: Mỗi một lần kích phát “Loạn lưu”, ngài phải cách mười ngày kích phát sức mạnh này lần thứ hai.]
Lần thứ hai Cố Thanh Sơn sử dụng năng lực này là để đưa trạng thái của trung tâm sửa chữa máy móc trở về thời điểm trước khi nó bị đốt cháy.
Cố Thanh Sơn nhìn vật nằm trong tay mình.
Đây là một chiếc hòm xách tay màu đen được Anna giấu ở trong vách ngăn cảu bàn làm việc sửa chữa máy móc.
Khi nàng giấu kỹ nó, không bao lâu sau thì đám người kia liền xông vào.
Bọn họ triệt để tiêu hủy chỗ này, chiếc hòm xách tay màu đen ấy cũng theo đó bị hủy diệt.
Bởi vậy nên Anna phẫn nộ, trực tiếp muốn đại khai sát giới.
Lúc này mượn sức mạnh của “Loạn lưu”, cái hòm xách tay vốn đã bị hủy diệt này lại lần nữa xuất hiện trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn bắt đầu thử mở hòm xách tay.
Đúng là kỳ quái, toàn bộ chiếc hòm xách tay đều vô cùng kín kẽ, không phát hiện bất cứ chỗ nào có thể mở ra.
Cố Thanh Sơn còn đang mải nghĩ biện pháp, chợt nghe “cạch” một tiếng, trên chiếc hòm xách tay bỗng nhiên bắn ra một thẻ bài.
Trên thẻ bài có một con mắt đang nghiêm túc đánh giá Cố Thanh Sơn.
“Xác nhận thân phận không sai... Thực sự là không uổng phí thời gian, nhanh như vậy đã tìm được ngươi.”
“Tìm kiếm người có sinh mệnh tương liên với Anna, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành.”
Thẻ bài phát ra âm thanh, sau đó rơi xuống trên chiếc hòm.
“Lạch cạch!”
Chiếc hòm xách tay mở ra.
Chiếc hòm xách tay này chứa thẻ bài sao?
Cố Thanh Sơn giật mình.
Cố Thanh Sơn bắt đầu theo dõi quá trình chiến tranh của thế giới này.
Đây là một cuộc chiến tranh nhằm mục tiêu phá hoại.
Thế giới mặt đất mất đi chủ nhân của nó, đối mặt với sức mạnh của bảy đại thần điện, nó chỉ có duy nhất con đường diệt vong.
Tàn sát tàn nhẫn, vô tình, vô nhân đạo.
Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm diễn biến trong hình.
Đến một khắc, hắn đột nhiên dừng hình ảnh lại.
Hắn thấy được một người quen.
Cô gái xinh đẹp tóc đỏ như lửa, cầm trong tay cây lưỡi hái màu đen.
“Anna.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Anna cũng tham gia chiến tranh.
Cố Thanh Sơn nhìn cô gái trong hình, sợ run thật lâu.
Không đúng.
Anna không phải là người thích bắt nạt kẻ yếu. Làm thế nào cô ấy có thể xuất hiện ở nơi giết chóc này?
Cố Thanh Sơn lập tức hành động, hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím máy vi tính, bật tất cả các hình ảnh liên quan đến Anna ra, xem từng cái một.
Anna không chịu trách nhiệm về cuộc chiến.
Nhiệm vụ của cô là đến thế giới này chọn ra nhân loại đáng để bồi dưỡng rồi đưa đến thần điện.
Trong những vụ thảm sát ở các ngôi đền khác, cô đã nhiều lần cố gắng ngăn cản, nhưng cuối cùng nàng lại bị chế giễu.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn cô, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu.
“Kỳ quái, cô học được nén giận từ khi nào? Như thế này không giống cô.”
Hắn nỉ non, tiếp tục theo dõi hình ảnh về Anna.
Rất nhanh, một đoạn hình ảnh thu hút sự chú ý của Cố Thanh Sơn.
Vào đêm trước khi Anna chuẩn bị rời khỏi thế giới này, cô đã đến thủ đô của thế giới và đến sân bay thủ đô.
Khắp nơi trong sân bay thủ đô đều là xác chết, không thể tìm thấy bất kỳ một người nào còn sống.
Bất luận là người của thế giới này hay là người của bảy đại thần điện đều sẽ không quan tâm đến một nơi không hề có giá trị như chỗ này.
Sân bay bị tàn phá hơn phân nửa, chỉ còn sót lại mấy cái máy thu hình vẫn còn hoạt động.
Anna nhanh chóng tiến vào trung tâm sửa chữa máy móc trong sân bay.
Cô đứng ở nơi đó, lo lắng đi đi lại lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Trái tim Cố Thanh Sơn như khởi động trở lại.
Đúng vậy, trung tâm sửa chữa máy móc này chính là nơi hắn đã từng ở lại.
Mình ở đây thiết kế chiến giáp tự động, giúp thế giới này giải trừ uy hiếp đến từ xác chết di động, giành được sự tán thưởng từ Người tạo vật của Đất.
Thế nhưng đó là chuyện một năm trước, Anna làm sao có thể biết mình từng xuất hiện ở nơi này?
Nàng tới nơi này có thể làm thế nào đây?
Nàng căn bản không thể nhìn thấy mình!
Chỉ thấy trong hình, Anna đặt một vật gì đó vào một chỗ khuất.
Đáng tiếc, chiếc máy thu hình thật sự quay không rõ, càng không thể thu nhận âm thanh như chiếc hộp đen. Cố Thanh Sơn căn bản không thể nhìn ra nó là cái gì, càng không nghe ra Anna nói gì.
Lúc này đột nhiên lại có một vài người của bảy đại thần điện xông vào.
Bọn họ hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, bắt đầu chất vấn Anna.
Anna lắc đầu liên tục, mặc cho bọn họ nhiều lần đưa ra nghi vấn cũng không hề giải thích một câu.
Mấy người kia đành hết cách.
Đột nhiên, một gã thần quan lấy ra một ngọn lửa cháy mạnh trong lòng bàn tay, bất thình lình đè xuống đất.
Toàn bộ hình ảnh lại đen kịt.
Cố Thanh Sơn căng thẳng trong lòng, lập tức điều ra một cái máy thu hình khác.
Chỉ thấy trong bóng đêm thâm trầm, trung tâm sửa chữa máy móc đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Mấy đạo nhân ảnh bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất.
Anna cũng rơi xuống.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi.
Anna quay đầu nhìn trung tâm sửa chữa máy móc bị phá hủy, cả người đột nhiên kích động.
Mặc kệ nàng để lại cái gì bên trong, hiện tại cũng đã bị một kích vừa rồi hủy diệt.
Anna đỏ mắt, rút ra cây lưỡi hái màu đen xông vào mấy người kia.
Mấy người kia dần dần ý thức được cô đây là thật sự muốn giết người, lúc này đều đổi sắc mặt, chạy thục mạng về phía xa.
Anna đuổi theo, trực tiếp giết chết kẻ đã hủy diệt trung tâm sửa chữa máy móc.
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Ngày thứ hai, Anna nản lòng thoái chí rời khỏi thế giới mặt đất.
Cố Thanh Sơn nhìn xong hết thảy, rơi vào tĩnh lặng.
Anna...
Rõ ràng biết mình đã từng ở đó một lần, nhưng trừ lần đó ra, căn bản không thể giải thích tại sao cô lại xuất hiện ở đó.
Anna đã để thứ gì đó ở một nơi kín đáo.
Hết thảy chuyện này có vẻ không thể nào hiểu nổi.
Nhưng Cố Thanh Sơn tin tưởng Anna không bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Đáng tiếc, cô ấy bị người ta phát hiện.
Đối phương phá hủy tất cả mọi thứ nàng sắp xếp.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.
Nói như vậy, mình cũng không thể biết được rốt cuộc Anna đã làm ra chuyện gì.
Hắn im lặng một hồi.
Một ý niệm chợt thoáng qua trong đầu.
Chờ một chút...
Cố Thanh Sơn dần dần ý thức được một chuyện nào đó.
Hắn suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng đã có thể xác nhận.
Kế tiếp, hắn liền ở nơi hẻo lánh này vừa nghỉ ngơi vừa nghiên cứu suốt một ngày.
Dù sao, đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cần thả lỏng một chút.
Vài ngày sau, Cố Thanh Sơn đã tiến hành một chuyến di đặc biệt tới sa mạc, tìm được cơ sở dữ liệu quốc phòng của thế giới này ở một chỗ sâu trong sa mạc.
Đáng tiếc bên trong không có thứ gì do Người tạo vật của Đất lưu lại.
Cố Thanh Sơn cũng không nản lòng, hắn ở lại trong sa mạc, tu hành kiếm thuật, chỉnh lý lại tất cả những kinh nghiệm tâm đắc mình lấy được ở thời đại viễn cổ.
Bất tri bất giác, đã qua mười ngày.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới động thân lên đường đi tới sân bay thủ đô.
Hắn đến trung tâm sửa chữa máy móc đã sớm bị đốt thành một mảnh trống rỗng kia, đứng giữa một đóng phế tích đổ nát.
Ngoắc tay một cái.
Thiên kiếm bị hắn cầm trong tay.
“Vù!”
Kiếm khí phóng ra cuộn trào mãnh liệt.
Bí kiếm, họa ảnh!
Từng đạo kiếm ảnh như vẽ ra từng đóa hoa, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ trung tâm sửa chữa cơ giáp, thậm chí còn phóng tới phía sân bay.
Vô vàn kiếm ảnh xuất hiện, điệt để đánh tan trung tâm sửa chữa cơ giới thành tro bụi.
Trong một khoảnh khắc.
Một bộ máy hoàn hảo xuất hiện tại trung tâm sửa chữa.
Cố Thanh Sơn nắm lấy thiên kiếm, đánh giá trung tâm sửa chữa máy móc.
Hắn dựa theo ký ức, đi tới nơi kín đáo mà Anna giấu đồ, bàn tay đưa vào tìm kiếm.
Một món đồ bị hắn rút ra!
Đúng vậy, sau mười ngày chờ đợi, rốt cuộc “Loạn lưu” cũng được làm nguội.
[Loạn lưu: Nếu thiên kiếm đâm trúng một tồn tại nào đó, ngài có thể để tồn tại đó bỏ qua khoảnh khắc bấy giờ cho đến thời khắc ngài chỉ định.]
[Nói rõ: Để huy động năng lực này, ngài phải chỉ trả lượng hồn lực tương ứng với sức mạnh của sự tồn tại ấy.]
[Đặc biệt nói rõ: Mỗi một lần kích phát “Loạn lưu”, ngài phải cách mười ngày kích phát sức mạnh này lần thứ hai.]
Lần thứ hai Cố Thanh Sơn sử dụng năng lực này là để đưa trạng thái của trung tâm sửa chữa máy móc trở về thời điểm trước khi nó bị đốt cháy.
Cố Thanh Sơn nhìn vật nằm trong tay mình.
Đây là một chiếc hòm xách tay màu đen được Anna giấu ở trong vách ngăn cảu bàn làm việc sửa chữa máy móc.
Khi nàng giấu kỹ nó, không bao lâu sau thì đám người kia liền xông vào.
Bọn họ triệt để tiêu hủy chỗ này, chiếc hòm xách tay màu đen ấy cũng theo đó bị hủy diệt.
Bởi vậy nên Anna phẫn nộ, trực tiếp muốn đại khai sát giới.
Lúc này mượn sức mạnh của “Loạn lưu”, cái hòm xách tay vốn đã bị hủy diệt này lại lần nữa xuất hiện trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn bắt đầu thử mở hòm xách tay.
Đúng là kỳ quái, toàn bộ chiếc hòm xách tay đều vô cùng kín kẽ, không phát hiện bất cứ chỗ nào có thể mở ra.
Cố Thanh Sơn còn đang mải nghĩ biện pháp, chợt nghe “cạch” một tiếng, trên chiếc hòm xách tay bỗng nhiên bắn ra một thẻ bài.
Trên thẻ bài có một con mắt đang nghiêm túc đánh giá Cố Thanh Sơn.
“Xác nhận thân phận không sai... Thực sự là không uổng phí thời gian, nhanh như vậy đã tìm được ngươi.”
“Tìm kiếm người có sinh mệnh tương liên với Anna, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành.”
Thẻ bài phát ra âm thanh, sau đó rơi xuống trên chiếc hòm.
“Lạch cạch!”
Chiếc hòm xách tay mở ra.
Chiếc hòm xách tay này chứa thẻ bài sao?
Cố Thanh Sơn giật mình.