Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1114
"Đáng chết, hoá ra ngươi là Đất" Linh hồn Tiêm tiếu giả vừa chặt đứt đầu của Ma Long, vừa nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, vừa oán độc nói.
Lời của nó không thể nói hết.
Cố Thanh Sơn điều khiển nó, hai tay cầm trường mâu bảy màu, từ cổ đâm vào, từ đỉnh đầu đâm ra.
Đây là một chiêu trí mạng.
Trường mâu bảy màu xuyên qua đầu Linh hồn Tiêm tiếu giả, khiến nó chỉ có thể phát ra âm thanh ậm ờ, làm thế nào cũng không nói ra lời.
Linh hồn Tiêm tiếu giả run rẩy đi ra mấy bước, quỵ xuống đất, lúc này chết đi.
Cho đến khi chết, hai tay nó vẫn cầm trường mâu bảy màu, như không nỡ vứt bỏ vũ khí này.
Cả thế giới quay về vẻ yên tĩnh.
Sơn Nữ ngây người.
Lạc Băng Ly chui ra từ Thiên kiếm, nhìn thi thể hai con quái vật Vực Sâu, than thở, mặt đầy phức tạp nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Địa kiếm bay lên rơi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, lẳng lặng bảo vệ hắn.
Hồ lô mệt mỏi rơi xuống đầu vai Cố Thanh Sơn.
Tất cả dường như đã kết thúc.
Lúc này Sơn Nữ cùng Lạc Băng Ly như muốn nói gì, Cố Thanh Sơn vẫy tay ngăn cản các nàng.
Cả trận chiến, bắt đầu từ chức mệnh giả Vực Sâu, đã tồn tại rất nhiều nghi vấn.
Rất nhiều kế sách mà hắn suy nghĩ đều vô dụng.
Thậm chí vì cuộc chiến này, Kết Giới Thoát Ma của thiên giới nguyên thủy cũng đã bị sụp đổ.
Trước kia, Linh hồn Tiêm tiếu giả không thể ở lại thế giới này quá lâu.
Trước kia, chức mệnh giả Vực Sâu có thể biết được tất cả những gì Cố Thanh Sơn nghĩ trong lòng, thậm chí là cảm xúc.
Trước kia, Ma Long có thể luôn kiên nhẫn giả chết, ung dung đối phó với chức mệnh giả Vực Sâu, đồng thời thành công lừa gạt phán đoán của trại tạm giam Vực Sâu.
Nhưng mà, dường như tất cả đều dựa theo quỹ đạo gây bất lợi cho địch và tạo may mắn cho Cố Thanh Sơn để đi đến cuối cùng.
Thật sự đây chỉ là may mắn?
Cố Thanh Sơn thở dài.
Có thể làm đến bước này mà không một người nào biết, trong tầm hiểu biết của hắn, trước mắt chỉ có một.
Cố Thanh Sơn nhìn về hư không ôm quyền hành lễ một cái, nói: "Ngài vĩ đại, xin hiện thân gặp mặt."
Sau khi Cố Thanh Sơn nói ra câu kia, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Giờ phút này, thế giới vừa hoang vắng lại yên tĩnh.
Ánh chiều tà màu đỏ máu giữ lại ánh nắng cuối cùng, chiếu sáng một vùng đỏ nhạt vẩn đục trên nền đất.
Trong thời không tối tăm mà bước về phía tương lai này, thiên giới nguyên thuỷ bị đoạn tuyệt sức sống như một mộng cảnh hư ảo.
Trên mặt đất, Linh hồn Tiêm tiếu giả bị trường mâu xuyên qua, cùng với thi thể đã bị mất đầu của Ma Long Vực Sâu.
Chỉ có hai thi thể này là vật chứng cho thấy trận chiến huỷ diệt Nhân tộc đã diễn ra thực sự.
Hai thi thể quái vật Vực Sâu này vẫn giữ nguyên hiện trạng như vậy, cho đến có một ngày
Sống lại lần nữa.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời..
Một vầng sáng màu xám tro lặng lẽ xuất hiện giữa không trung, rồi sau đó từ từ hạ xuống.
Đùng!!!
Ánh sáng u tối hoá thành dòng nước lớn màu đục bao trùm cả thế giới, nhanh chóng nhấn chìm mọi thứ, tạo thành một đại dương mênh mông, lại vây quanh Cố Thanh Sơn không ngừng lượn vòng như trận bão táp.
Giờ khắc này, cả thế giới biến mất ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Chỉ có dòng nước chảy xiết màu xám tro tồn tại ở trong thời không vô tận, dần dần ngưng tụ thành một cái đầu cao mười mấy mét.
Cái đầu to lớn quan sát Cố Thanh Sơn.
Người tạo vật thế giới của Đất!
Nó lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú, mở miệng nói chuyện:
"Hai con quái vật kia đều không thể phát hiện ra sự tồn tại của ta, nhưng ngươi lại phát hiện, thật là thú vị."
Cố Thanh Sơn lễ phép nói: "Có lúc thực lực không phải là tất cả, thưa ngài."
"Vậy ngươi biết được sự tồn tại của ta từ khi nào?"
"Khi giết chức mệnh giả Vực Sâu."
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Nó có thể hiểu được lòng người, có thể cảm nhận cảm xúc của chúng sinh, nhưng lại không hề biết đến sự tồn tại của song thể của Đất, như vậy chỉ có hai loại khả năng: Một là sau khi tôi có được lá bài này, chức mệnh giả Vực Sâu không hề xem ý nghĩ trong lòng tôi; hai là nó xem rồi, lại không phát hiện tình huống của hai lá bài này đều cực kỳ không hợp lý"
"Sau đó là Linh hồn Tiêm tiếu giả, nó trù mưu nhiều năm như vậy là vì muốn có được song kiếm Thiên Địa, nhưng từ đầu tới cuối, bản thể của nó không hề xuất hiện, cuối cùng lúc Thiên kiếm ra đời, ngay cả việc phái thêm một phân thân đến nó cũng không làm được."
"Chức mệnh giả Vực Sâu hay Linh hồn Tiêm tiếu giả cũng vậy, quái vật Vực Sâu cuối cùng tranh đoạt song kiếm Thiên Địa là Ma Long cũng xảy ra vấn đề, đầu óc nó trở nên vô cùng trì độn."
"Ngoài bọn họ, tôi cũng cảm giác được một vài khác thường."
"Trong lúc tôi chiến đấu với Linh hồn Tiêm tiếu giả, Ma Long Vực Sâu, kết giới phòng ngự của thế giới đột nhiên tan biến, tình huống như vậy lập tức bị bọn họ phát hiện, cho nên bọn họ không vội cướp Thiên kiếm nữa, mà muốn diệt trừ kẻ tranh đoạt trước."
"Còn có, lúc đang chiến đấu tôi luôn có thể may mắn tránh khỏi những đòn tấn công mạnh, loại cảm giác này như đã từng gặp."
Cố Thanh Sơn giơ năm ngón tay ra: "Chúng ta nói, trên chiến trường không có thắng lợi một cách trùng hợp, nhưng trong trận chiến vừa rồi liên tiếp xảy ra hơn năm lần trùng hợp có lợi cho tôi, cho nên đây hoan toàn không phải là trùng hợp."
"Trong những sự tồn tại mạnh mẽ mà tôi biết, chỉ có ngài mới sở hữu sức mạnh như vậy."
Người tạo vật của Đất lẳng lặng lắng nghe, lúc này lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
"Ngươi rất nhạy bén."
"Bình thường những anh hùng trong lịch sử loài người kia, đều sẽ cảm thấy mình đã bỏ ra cố gắng to lớn, cuối cùng mới có được thắng lợi, rất ít ai có thể phát hiện ta sự quan tâm và trợ giúp của ta."
"Để tán thưởng sự tỉnh táo này của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện."
Nó chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn, ồm ồm nói: "Sở dĩ ta vượt qua thời không đến chỗ ngươi, là bởi vì món binh khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng."
Theo tiếng nói người tạo vật của Đất, trên cơ thể Linh hồn Tiêm tiếu giả bay ra từng bộ phận cấu thành binh khí, chui vào trong dòng nước xám tro mênh mông kia, biến mất không thấy.
"Đây là chiến tranh Vực Sâu, là ngày tận thế của chư giới, là thời khắc huỷ diệt, ta không thể cho phép binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng này bị bọn họ lấy đi được."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Tôi không hiểu ý ngài là gì."
Người tạo vật của Đất nói: "Ta hỏi ngươi, khi binh khí này được luyện thành, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bóng Chồng thời đại?"
"Chính xác, bởi vì thực lực của người lãnh đạo Nhân tộc các ngươi chưa đủ, cho nên không thể hoàn toàn kích hoạt toàn bộ sức mạnh của binh khí này, mà thực ra nó có thể làm ra một vài chuyện cấm kị."
Người tạo vật của Đất nói tới đây, giọng trở nên nghiêm nghị:
"Nó có thể khiến cho người cầm kiếm qua lại giữa các thế giới song song."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên, không nhịn được thất thanh nói: "Đi đến thế giới song song?"
"Đúng, đến thế giới song song được rất nhiều lợi ích, ví như có thể tự do qua lại tuyến thời gian trong thế giới song song mà không cần phải lo lắng bị quy luật thời gian xóa bỏ."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Ở trong một thế giới, nếu tiến hành qua lại với thời gian, phải chú ý tránh đi bản thân của mình ở quá khứ hoặc tương lai, nếu không nhất định sẽ bị quy luật thời gian xoá bỏ.
Cho dù là cô đảo thời gian, cũng sẽ không tiếp nhận hai sự tồn tại giống nhau cùng xuất hiện.
Thế giới song song cũng không giống nhau.
Vẫn còn nhớ lúc Thuỷ kiếp, mình đã từng gặp rất nhiều bản thân đến từ thế giới song song.
Bản thân ở thế giới khác cùng tồn tại với mình, bởi vì hai bên không ở trong cùng một tuyến thời gian, cho nên cũng sẽ không bị xóa bỏ.
Người tạo vật của Đất nói tiếp: "Qua lại giữa hai thế giới song song, tài nguyên quý giá sẽ tăng lên gấp đôi, gấp nhiều lần thậm chí là vô số lần, có một vài đồ vật chỉ có một, ngươi có thể tìm thấy cái thứ hai, cái thứ ba, thậm chí là vô số ở trong thế giới song song."
Lời của nó không thể nói hết.
Cố Thanh Sơn điều khiển nó, hai tay cầm trường mâu bảy màu, từ cổ đâm vào, từ đỉnh đầu đâm ra.
Đây là một chiêu trí mạng.
Trường mâu bảy màu xuyên qua đầu Linh hồn Tiêm tiếu giả, khiến nó chỉ có thể phát ra âm thanh ậm ờ, làm thế nào cũng không nói ra lời.
Linh hồn Tiêm tiếu giả run rẩy đi ra mấy bước, quỵ xuống đất, lúc này chết đi.
Cho đến khi chết, hai tay nó vẫn cầm trường mâu bảy màu, như không nỡ vứt bỏ vũ khí này.
Cả thế giới quay về vẻ yên tĩnh.
Sơn Nữ ngây người.
Lạc Băng Ly chui ra từ Thiên kiếm, nhìn thi thể hai con quái vật Vực Sâu, than thở, mặt đầy phức tạp nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Địa kiếm bay lên rơi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, lẳng lặng bảo vệ hắn.
Hồ lô mệt mỏi rơi xuống đầu vai Cố Thanh Sơn.
Tất cả dường như đã kết thúc.
Lúc này Sơn Nữ cùng Lạc Băng Ly như muốn nói gì, Cố Thanh Sơn vẫy tay ngăn cản các nàng.
Cả trận chiến, bắt đầu từ chức mệnh giả Vực Sâu, đã tồn tại rất nhiều nghi vấn.
Rất nhiều kế sách mà hắn suy nghĩ đều vô dụng.
Thậm chí vì cuộc chiến này, Kết Giới Thoát Ma của thiên giới nguyên thủy cũng đã bị sụp đổ.
Trước kia, Linh hồn Tiêm tiếu giả không thể ở lại thế giới này quá lâu.
Trước kia, chức mệnh giả Vực Sâu có thể biết được tất cả những gì Cố Thanh Sơn nghĩ trong lòng, thậm chí là cảm xúc.
Trước kia, Ma Long có thể luôn kiên nhẫn giả chết, ung dung đối phó với chức mệnh giả Vực Sâu, đồng thời thành công lừa gạt phán đoán của trại tạm giam Vực Sâu.
Nhưng mà, dường như tất cả đều dựa theo quỹ đạo gây bất lợi cho địch và tạo may mắn cho Cố Thanh Sơn để đi đến cuối cùng.
Thật sự đây chỉ là may mắn?
Cố Thanh Sơn thở dài.
Có thể làm đến bước này mà không một người nào biết, trong tầm hiểu biết của hắn, trước mắt chỉ có một.
Cố Thanh Sơn nhìn về hư không ôm quyền hành lễ một cái, nói: "Ngài vĩ đại, xin hiện thân gặp mặt."
Sau khi Cố Thanh Sơn nói ra câu kia, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Giờ phút này, thế giới vừa hoang vắng lại yên tĩnh.
Ánh chiều tà màu đỏ máu giữ lại ánh nắng cuối cùng, chiếu sáng một vùng đỏ nhạt vẩn đục trên nền đất.
Trong thời không tối tăm mà bước về phía tương lai này, thiên giới nguyên thuỷ bị đoạn tuyệt sức sống như một mộng cảnh hư ảo.
Trên mặt đất, Linh hồn Tiêm tiếu giả bị trường mâu xuyên qua, cùng với thi thể đã bị mất đầu của Ma Long Vực Sâu.
Chỉ có hai thi thể này là vật chứng cho thấy trận chiến huỷ diệt Nhân tộc đã diễn ra thực sự.
Hai thi thể quái vật Vực Sâu này vẫn giữ nguyên hiện trạng như vậy, cho đến có một ngày
Sống lại lần nữa.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời..
Một vầng sáng màu xám tro lặng lẽ xuất hiện giữa không trung, rồi sau đó từ từ hạ xuống.
Đùng!!!
Ánh sáng u tối hoá thành dòng nước lớn màu đục bao trùm cả thế giới, nhanh chóng nhấn chìm mọi thứ, tạo thành một đại dương mênh mông, lại vây quanh Cố Thanh Sơn không ngừng lượn vòng như trận bão táp.
Giờ khắc này, cả thế giới biến mất ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Chỉ có dòng nước chảy xiết màu xám tro tồn tại ở trong thời không vô tận, dần dần ngưng tụ thành một cái đầu cao mười mấy mét.
Cái đầu to lớn quan sát Cố Thanh Sơn.
Người tạo vật thế giới của Đất!
Nó lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú, mở miệng nói chuyện:
"Hai con quái vật kia đều không thể phát hiện ra sự tồn tại của ta, nhưng ngươi lại phát hiện, thật là thú vị."
Cố Thanh Sơn lễ phép nói: "Có lúc thực lực không phải là tất cả, thưa ngài."
"Vậy ngươi biết được sự tồn tại của ta từ khi nào?"
"Khi giết chức mệnh giả Vực Sâu."
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Nó có thể hiểu được lòng người, có thể cảm nhận cảm xúc của chúng sinh, nhưng lại không hề biết đến sự tồn tại của song thể của Đất, như vậy chỉ có hai loại khả năng: Một là sau khi tôi có được lá bài này, chức mệnh giả Vực Sâu không hề xem ý nghĩ trong lòng tôi; hai là nó xem rồi, lại không phát hiện tình huống của hai lá bài này đều cực kỳ không hợp lý"
"Sau đó là Linh hồn Tiêm tiếu giả, nó trù mưu nhiều năm như vậy là vì muốn có được song kiếm Thiên Địa, nhưng từ đầu tới cuối, bản thể của nó không hề xuất hiện, cuối cùng lúc Thiên kiếm ra đời, ngay cả việc phái thêm một phân thân đến nó cũng không làm được."
"Chức mệnh giả Vực Sâu hay Linh hồn Tiêm tiếu giả cũng vậy, quái vật Vực Sâu cuối cùng tranh đoạt song kiếm Thiên Địa là Ma Long cũng xảy ra vấn đề, đầu óc nó trở nên vô cùng trì độn."
"Ngoài bọn họ, tôi cũng cảm giác được một vài khác thường."
"Trong lúc tôi chiến đấu với Linh hồn Tiêm tiếu giả, Ma Long Vực Sâu, kết giới phòng ngự của thế giới đột nhiên tan biến, tình huống như vậy lập tức bị bọn họ phát hiện, cho nên bọn họ không vội cướp Thiên kiếm nữa, mà muốn diệt trừ kẻ tranh đoạt trước."
"Còn có, lúc đang chiến đấu tôi luôn có thể may mắn tránh khỏi những đòn tấn công mạnh, loại cảm giác này như đã từng gặp."
Cố Thanh Sơn giơ năm ngón tay ra: "Chúng ta nói, trên chiến trường không có thắng lợi một cách trùng hợp, nhưng trong trận chiến vừa rồi liên tiếp xảy ra hơn năm lần trùng hợp có lợi cho tôi, cho nên đây hoan toàn không phải là trùng hợp."
"Trong những sự tồn tại mạnh mẽ mà tôi biết, chỉ có ngài mới sở hữu sức mạnh như vậy."
Người tạo vật của Đất lẳng lặng lắng nghe, lúc này lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
"Ngươi rất nhạy bén."
"Bình thường những anh hùng trong lịch sử loài người kia, đều sẽ cảm thấy mình đã bỏ ra cố gắng to lớn, cuối cùng mới có được thắng lợi, rất ít ai có thể phát hiện ta sự quan tâm và trợ giúp của ta."
"Để tán thưởng sự tỉnh táo này của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện."
Nó chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn, ồm ồm nói: "Sở dĩ ta vượt qua thời không đến chỗ ngươi, là bởi vì món binh khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng."
Theo tiếng nói người tạo vật của Đất, trên cơ thể Linh hồn Tiêm tiếu giả bay ra từng bộ phận cấu thành binh khí, chui vào trong dòng nước xám tro mênh mông kia, biến mất không thấy.
"Đây là chiến tranh Vực Sâu, là ngày tận thế của chư giới, là thời khắc huỷ diệt, ta không thể cho phép binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng này bị bọn họ lấy đi được."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Tôi không hiểu ý ngài là gì."
Người tạo vật của Đất nói: "Ta hỏi ngươi, khi binh khí này được luyện thành, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bóng Chồng thời đại?"
"Chính xác, bởi vì thực lực của người lãnh đạo Nhân tộc các ngươi chưa đủ, cho nên không thể hoàn toàn kích hoạt toàn bộ sức mạnh của binh khí này, mà thực ra nó có thể làm ra một vài chuyện cấm kị."
Người tạo vật của Đất nói tới đây, giọng trở nên nghiêm nghị:
"Nó có thể khiến cho người cầm kiếm qua lại giữa các thế giới song song."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên, không nhịn được thất thanh nói: "Đi đến thế giới song song?"
"Đúng, đến thế giới song song được rất nhiều lợi ích, ví như có thể tự do qua lại tuyến thời gian trong thế giới song song mà không cần phải lo lắng bị quy luật thời gian xóa bỏ."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Ở trong một thế giới, nếu tiến hành qua lại với thời gian, phải chú ý tránh đi bản thân của mình ở quá khứ hoặc tương lai, nếu không nhất định sẽ bị quy luật thời gian xoá bỏ.
Cho dù là cô đảo thời gian, cũng sẽ không tiếp nhận hai sự tồn tại giống nhau cùng xuất hiện.
Thế giới song song cũng không giống nhau.
Vẫn còn nhớ lúc Thuỷ kiếp, mình đã từng gặp rất nhiều bản thân đến từ thế giới song song.
Bản thân ở thế giới khác cùng tồn tại với mình, bởi vì hai bên không ở trong cùng một tuyến thời gian, cho nên cũng sẽ không bị xóa bỏ.
Người tạo vật của Đất nói tiếp: "Qua lại giữa hai thế giới song song, tài nguyên quý giá sẽ tăng lên gấp đôi, gấp nhiều lần thậm chí là vô số lần, có một vài đồ vật chỉ có một, ngươi có thể tìm thấy cái thứ hai, cái thứ ba, thậm chí là vô số ở trong thế giới song song."