Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính đồng thời vang lên: [Xin các vị không nên kinh hoảng, Cục Dân sự Liên Bang đang đang xử lý tài sản riêng, lần này áp dụng kĩ thuật quốc tế mới nhất để phá huỷ tầng trên cùng, mức độ an toàn đạt tới cao nhất, hoàn toàn không ảnh hưởng đến an toàn tính mạng của các vị.]
Nghe được đoạn này, tất cả mọi người ở đó đều giật mình.
Chu Khai Vũ mắng to một tiếng: "Đồ khốn, đó là đồ của tôi!"
Ngay cả Độc Cô Quỳnh, ông ta cũng không để ý nữa, chạy như bay ra ngoài.
Độc Cô Quỳnh sửng sốt hồi lâu, còn đang tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được. Một lúc sau, cô bỗng nhiên xì một tiếng bật cười.
Chu Khai Vũ xông vào thang máy, đi thẳng tới tầng một trên mặt đất, đây là phòng khách sòng bạc. Cửa thang máy bị ông ta nổi giận đùng đùng một cước đạp bay.
Chu Khai Vũ chạy ra sòng bạc, đứng ở cửa, nhìn lên tầng trên cùng của sòng bạc.
Nơi đó là kiến trúc cao tầng để ông ta ngắm nhìn cảnh đêm ở thủ đô, là chỗ ông ta uống rượu giải trí, là cái ổ an nhàn sống qua ngày của ông ta, nhưng mà bây giờ, nơi đó đã hóa thành một tầng đất bằng phẳng.
Không ít người máy thi công đang bộn rộn quét sạch đống tro vụn của kiến trúc ấy, làm công việc thu dọn cuối cùng. Hai chiến hạm thi công khổng lồ hạ ở một bên của lầu chót, tiếp nhận dỡ bỏ đống dổ nát thê lương. Đống bụi bặm từ trên trời bay xuống lả tả, phủ kín mọi nơi.
Không ít người đang rời khỏi sòng bạc. Cái loại người máy làm việc trên không này làm cho người ta có cảm giác rất không an toàn, chưa kể mấy chiến hạm thi công khổng lồ ở trên đó không ngừng phát ra tiếng ồn ầm ĩ, càng làm cho cả toà cao ốc chẳng khác gì cái chợ huyên náo.
Rất nhanh, hoạt động làm ăn phong phú dưới tầng một, tầng hai, tầng ba… đều bị tác động và ảnh hưởng. Càng ngày càng nhiều khách đánh bạc chạy ra xem, sau đó cau mày vụt đi lấy tàu con thoi mau chóng rời khỏi nơi này.
Chu Khai Vũ tức giận đến cả người phát run, vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào ở đường phố đối diện.
"Hai thằng nhãi con, chịu chết đi!"
Ông ta giận dữ quát một tiếng, thân hình bay vút lên.
Điện quang chợt lóe...
Trong tiếng nổ vang nặng nề, Chu Khai Vũ bị đánh bay về cửa sòng bạc, không biết đụng vỡ bao nhiêu bàn ghế vách tường, cuối cùng lại trở về cửa thang máy.
Trải qua trận hỗn loạn này, đại sảnh sòng bạc đang buôn bán bình thường bộc phát ra từng trận gào thét kêu khóc. Những khách đánh bạc chỉ đơn thuần đến vui chơi, hoảng hốt từ sòng bạc chạy tán loạn ra ngoài.
Lần này, sòng bạc hoàn toàn phải đóng cửa.
Trương Anh Hào buông thuốc nổ nano cỡ nhỏ trong tay xuống, đau lòng nói: "Một quả pháo này tung ra ngốn mất 200 điểm tín dụng Liên Bang của tôi rồi. Tôi mặc kệ đấy, tiền này cậu phải chi."
"Được " Cố Thanh Sơn nói: "Nổ thêm 10 pháo nữa."
"Cậu tưởng là cải trắng hả!" Trương Anh Hào trừng hắn một cái, thả pháo đồng xuống. Pháo đồng từ từ co lại, hoá thành một hình vuông màu đen thần kỳ.
Trương Anh Hào cẩn thận đặt nó vào túi rồi mới lên tiếng: "Một lần chỉ có thể bắn một pháo, đây là binh khí đặc chiến đang trong giai đoạn thực nghiệm. Ngoài tôi ra, người khác cầm cũng không cầm được!"
"Vậy thôi đi." Cố Thanh Sơn nhìn thời gian trên quang não: "Bọn họ cũng sắp đến rồi."
Võ tôn Chu Khai Vũ đứng lên, vuốt ngực trái một cái. Ông ta nhìn máu trên tay mình, cả người sa vào điên cuồng.
Ta bị thương rồi?
Ta thế mà lại bị hai thằng nhãi con làm thương?
Một tiếng gào thét điên cuồng vang vọng khắp sòng bạc.
"Giết tụi bay! Tao phải giết tụi bay!"
Đã rất nhiều năm rồi ông ta không bị đả kích như vậy, hơn nữa loại đả kích này còn không tới từ đối thủ cùng cấp bậc.
Võ tôn giống như một cây trụ chống trong vô số các chức nghiệp giả, tuyệt không thể khinh thường. Bây giờ lại có người dám vuốt râu cọp của ông ta, thế nên sát ý mới sôi trào điên cuồng trong lòng ông ta.
Chu Khai Vũ đạp một cước, lại chạy ra ngoài sòng bạc, âm thầm tuyên thệ dù phải trả bất kỳ giá nào, đều phải làm thịt hai tên nhãi ranh này.
Nhưng mới vừa ra khỏi sòng bạc, ông ta lại không thể không đè xuống lửa giận tràn đầy trong lòng lần nữa.
"Ngài Chu Khai Vũ, mời theo chúng tôi một chuyến." Hai chiếc chiến giáp cảnh dụng cơ động ngăn ông ta lại, trên một chiếc chiến giáp trong đó, có người cất giọng nói.
"Lão Tôn, ông làm gì vậy." Chu Khai Vũ cố gắng kìm nén cơn giận, nói.
Người nói chuyện đối diện là đội trưởng robot cảnh giới trong khu vực, bình thường quan hệ giữa hai người họ rất tốt, thường xuyên cùng nhau đánh bài.
"Không còn cách nào, nếu như tôi không đến, chẳng những tôi sẽ phạm phải tội không làm trọn chức trách, mà quân đội cũng sẽ lập tức tham gia vào chuyện này." Người trong chiến giáp cơ động bất lực nói.
Chu Khai Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi là Võ tôn được Liên Bang ghi tên vào danh sách, có quyền bảo lãnh ưu tiên, ai dám động tới tôi!"
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "Ting" vang lên.
Quang não cá nhân của mấy người tại hiện trường đều sáng lên, giọng nói của Nữ Thần Công Chính ở bên trong truyền tới, theo ngọn gió đêm truyền đi rất xa.
[Võ tôn Liên Bang Chu Khai Vũ, công kích quý tộc Liên Bang, công kích Lãnh tụ tối cao của Liên Bang, tội không thể tha, thu hồi quyền bảo lãnh ưu tiên.]
[Thấy rằng Chu Khai Vũ có võ lực cá nhân bậc cao, tính nguy hiểm được đánh giá là màu đỏ, điều động cảnh vệ quân đội tới.]
Quý tộc?
Lãnh tụ tối cao?
Chu Khai Vũ giống như bị người khác dùng chuỳ sắt hung hăng nện vào ngực, nhất thời hoảng sợ không nói được câu nào.
Ông ta nhìn nhìn Trương Anh Hào, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, hét lớn: "Nữ Thần Công Chính, bà điên rồi à?"
Nữ Thần Công Chính hiển nhiên đã quyết định không quan tâm đến ông ta, tiếp tục nói: [Sòng bạc dưới danh nghĩa Chu Khai Vũ, đăng ký xây dựng 28 tầng, thực tế xây dựng trên mặt đất là 28 tầng, dưới đất là 90 tầng, đã không tuân theo bản vẽ xây dựng đã hoạch định.]
[Sòng bạc dưới tên Chu Khai Vũ, tầng một, tầng hai, tầng ba kinh doanh hợp pháp, 10 tầng cuối cùng dưới đất đều không tuân theo quy định dành riêng cho việc đánh bạc theo luật pháp của Liên Bang, dùng thú biến dị đã bị cấm, bắt cóc công dân Liên Bang làm nội dung đánh cược.]
[Vì những thông tin liên quan đến sòng bạc chưa hoàn toàn đầy đủ, phán quyết bắt đầu từ hôm nay Chu Khai Vũ bị bắt giữ.]
Đi đôi với một câu này, trên bầu trời, hình ảnh chiến hạm khổng lồ xuất hiện, năm thân ảnh từ trên chiến hạm lao xuống ầm ầm như sao rơi.
Ầm!
Năm người hạ cánh ở cửa chính sòng bạc rồi đứng dậy.
Trên người bọn họ mặc quân trang màu xanh đậm, giày ống cao màu đen, mặt mũi lạnh lùng, một đôi mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.
Quân nhân cầm đầu nhìn Chu Khai Vũ một cái, hô lên: "Nhận lệnh của Nữ Thần Công Chính, tổ thứ ba của đại đội cảnh vệ đặc chiến đã đến hiện trường, bắt đầu xử lý nghi phạm. Chu Khai Vũ, mời đi cùng chúng tôi!"
Chu Khai Vũ nghe vậy liền muốn nổi trận lôi đình, lại thấy thân hình năm tên quân nhân chyển động, đồng loạt vây quanh ông ta, mỗi người vươn một tay ra đè trên bả vai ông ta.
Tay của năm người giống như làm bằng sắt, Chu Khai Vũ thử giãy giụa nhưng không nhúc nhích được. Ông ta trợn to hai mắt, đảo mắt nhìn năm tên quân nhân, lúc này mới phát hiện mấy người này đều là cảnh giới Võ tôn.
"Đáng chết! Khốn kiếp..." Ông ta không cam lòng muốn nói gì đó.
"Hỗn xược!" Quân nhân cầm đầu quát lên một tiếng, đá một cước khiến ông ta ngã lăn ra đất, không ngừng rên rỉ.
Gã quân nhân này bắt Chu Khai Vũ, dưới chân đạp một cái rồi vọt thẳng lên trời cao. Bay được một nửa, lực đạo đã cạn, hai người sắp bị rơi xuống, lại thấy quân nhân bật hơi hét vang một tiếng, cả người bộc phát sức lực Quy Tàng, lại tiếp tục vọt lên trời xanh. Cuối cùng, hình ảnh hai người biến mất ở cửa vào khoang tàu chiến hạm. Ngay sau đó, bốn tên quân nhân đi theo cũng bay lên.
Nữ Thần Công Chính tiếp tục nói: [Trải qua tính toán bước đầu, tiền vốn xây dựng toà cao ốc này khoảng 80 tỷ, dựa theo chỉ số khấu hao để tính toán, giá thị trường hiện giờ là 63 tỷ. Ngài Cố Thanh Sơn, ngài có muốn thu hồi toà cao ốc này để bù vào món nợ của Chu Khai Vũ không?]
Nghe được đoạn này, tất cả mọi người ở đó đều giật mình.
Chu Khai Vũ mắng to một tiếng: "Đồ khốn, đó là đồ của tôi!"
Ngay cả Độc Cô Quỳnh, ông ta cũng không để ý nữa, chạy như bay ra ngoài.
Độc Cô Quỳnh sửng sốt hồi lâu, còn đang tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được. Một lúc sau, cô bỗng nhiên xì một tiếng bật cười.
Chu Khai Vũ xông vào thang máy, đi thẳng tới tầng một trên mặt đất, đây là phòng khách sòng bạc. Cửa thang máy bị ông ta nổi giận đùng đùng một cước đạp bay.
Chu Khai Vũ chạy ra sòng bạc, đứng ở cửa, nhìn lên tầng trên cùng của sòng bạc.
Nơi đó là kiến trúc cao tầng để ông ta ngắm nhìn cảnh đêm ở thủ đô, là chỗ ông ta uống rượu giải trí, là cái ổ an nhàn sống qua ngày của ông ta, nhưng mà bây giờ, nơi đó đã hóa thành một tầng đất bằng phẳng.
Không ít người máy thi công đang bộn rộn quét sạch đống tro vụn của kiến trúc ấy, làm công việc thu dọn cuối cùng. Hai chiến hạm thi công khổng lồ hạ ở một bên của lầu chót, tiếp nhận dỡ bỏ đống dổ nát thê lương. Đống bụi bặm từ trên trời bay xuống lả tả, phủ kín mọi nơi.
Không ít người đang rời khỏi sòng bạc. Cái loại người máy làm việc trên không này làm cho người ta có cảm giác rất không an toàn, chưa kể mấy chiến hạm thi công khổng lồ ở trên đó không ngừng phát ra tiếng ồn ầm ĩ, càng làm cho cả toà cao ốc chẳng khác gì cái chợ huyên náo.
Rất nhanh, hoạt động làm ăn phong phú dưới tầng một, tầng hai, tầng ba… đều bị tác động và ảnh hưởng. Càng ngày càng nhiều khách đánh bạc chạy ra xem, sau đó cau mày vụt đi lấy tàu con thoi mau chóng rời khỏi nơi này.
Chu Khai Vũ tức giận đến cả người phát run, vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào ở đường phố đối diện.
"Hai thằng nhãi con, chịu chết đi!"
Ông ta giận dữ quát một tiếng, thân hình bay vút lên.
Điện quang chợt lóe...
Trong tiếng nổ vang nặng nề, Chu Khai Vũ bị đánh bay về cửa sòng bạc, không biết đụng vỡ bao nhiêu bàn ghế vách tường, cuối cùng lại trở về cửa thang máy.
Trải qua trận hỗn loạn này, đại sảnh sòng bạc đang buôn bán bình thường bộc phát ra từng trận gào thét kêu khóc. Những khách đánh bạc chỉ đơn thuần đến vui chơi, hoảng hốt từ sòng bạc chạy tán loạn ra ngoài.
Lần này, sòng bạc hoàn toàn phải đóng cửa.
Trương Anh Hào buông thuốc nổ nano cỡ nhỏ trong tay xuống, đau lòng nói: "Một quả pháo này tung ra ngốn mất 200 điểm tín dụng Liên Bang của tôi rồi. Tôi mặc kệ đấy, tiền này cậu phải chi."
"Được " Cố Thanh Sơn nói: "Nổ thêm 10 pháo nữa."
"Cậu tưởng là cải trắng hả!" Trương Anh Hào trừng hắn một cái, thả pháo đồng xuống. Pháo đồng từ từ co lại, hoá thành một hình vuông màu đen thần kỳ.
Trương Anh Hào cẩn thận đặt nó vào túi rồi mới lên tiếng: "Một lần chỉ có thể bắn một pháo, đây là binh khí đặc chiến đang trong giai đoạn thực nghiệm. Ngoài tôi ra, người khác cầm cũng không cầm được!"
"Vậy thôi đi." Cố Thanh Sơn nhìn thời gian trên quang não: "Bọn họ cũng sắp đến rồi."
Võ tôn Chu Khai Vũ đứng lên, vuốt ngực trái một cái. Ông ta nhìn máu trên tay mình, cả người sa vào điên cuồng.
Ta bị thương rồi?
Ta thế mà lại bị hai thằng nhãi con làm thương?
Một tiếng gào thét điên cuồng vang vọng khắp sòng bạc.
"Giết tụi bay! Tao phải giết tụi bay!"
Đã rất nhiều năm rồi ông ta không bị đả kích như vậy, hơn nữa loại đả kích này còn không tới từ đối thủ cùng cấp bậc.
Võ tôn giống như một cây trụ chống trong vô số các chức nghiệp giả, tuyệt không thể khinh thường. Bây giờ lại có người dám vuốt râu cọp của ông ta, thế nên sát ý mới sôi trào điên cuồng trong lòng ông ta.
Chu Khai Vũ đạp một cước, lại chạy ra ngoài sòng bạc, âm thầm tuyên thệ dù phải trả bất kỳ giá nào, đều phải làm thịt hai tên nhãi ranh này.
Nhưng mới vừa ra khỏi sòng bạc, ông ta lại không thể không đè xuống lửa giận tràn đầy trong lòng lần nữa.
"Ngài Chu Khai Vũ, mời theo chúng tôi một chuyến." Hai chiếc chiến giáp cảnh dụng cơ động ngăn ông ta lại, trên một chiếc chiến giáp trong đó, có người cất giọng nói.
"Lão Tôn, ông làm gì vậy." Chu Khai Vũ cố gắng kìm nén cơn giận, nói.
Người nói chuyện đối diện là đội trưởng robot cảnh giới trong khu vực, bình thường quan hệ giữa hai người họ rất tốt, thường xuyên cùng nhau đánh bài.
"Không còn cách nào, nếu như tôi không đến, chẳng những tôi sẽ phạm phải tội không làm trọn chức trách, mà quân đội cũng sẽ lập tức tham gia vào chuyện này." Người trong chiến giáp cơ động bất lực nói.
Chu Khai Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi là Võ tôn được Liên Bang ghi tên vào danh sách, có quyền bảo lãnh ưu tiên, ai dám động tới tôi!"
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "Ting" vang lên.
Quang não cá nhân của mấy người tại hiện trường đều sáng lên, giọng nói của Nữ Thần Công Chính ở bên trong truyền tới, theo ngọn gió đêm truyền đi rất xa.
[Võ tôn Liên Bang Chu Khai Vũ, công kích quý tộc Liên Bang, công kích Lãnh tụ tối cao của Liên Bang, tội không thể tha, thu hồi quyền bảo lãnh ưu tiên.]
[Thấy rằng Chu Khai Vũ có võ lực cá nhân bậc cao, tính nguy hiểm được đánh giá là màu đỏ, điều động cảnh vệ quân đội tới.]
Quý tộc?
Lãnh tụ tối cao?
Chu Khai Vũ giống như bị người khác dùng chuỳ sắt hung hăng nện vào ngực, nhất thời hoảng sợ không nói được câu nào.
Ông ta nhìn nhìn Trương Anh Hào, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, hét lớn: "Nữ Thần Công Chính, bà điên rồi à?"
Nữ Thần Công Chính hiển nhiên đã quyết định không quan tâm đến ông ta, tiếp tục nói: [Sòng bạc dưới danh nghĩa Chu Khai Vũ, đăng ký xây dựng 28 tầng, thực tế xây dựng trên mặt đất là 28 tầng, dưới đất là 90 tầng, đã không tuân theo bản vẽ xây dựng đã hoạch định.]
[Sòng bạc dưới tên Chu Khai Vũ, tầng một, tầng hai, tầng ba kinh doanh hợp pháp, 10 tầng cuối cùng dưới đất đều không tuân theo quy định dành riêng cho việc đánh bạc theo luật pháp của Liên Bang, dùng thú biến dị đã bị cấm, bắt cóc công dân Liên Bang làm nội dung đánh cược.]
[Vì những thông tin liên quan đến sòng bạc chưa hoàn toàn đầy đủ, phán quyết bắt đầu từ hôm nay Chu Khai Vũ bị bắt giữ.]
Đi đôi với một câu này, trên bầu trời, hình ảnh chiến hạm khổng lồ xuất hiện, năm thân ảnh từ trên chiến hạm lao xuống ầm ầm như sao rơi.
Ầm!
Năm người hạ cánh ở cửa chính sòng bạc rồi đứng dậy.
Trên người bọn họ mặc quân trang màu xanh đậm, giày ống cao màu đen, mặt mũi lạnh lùng, một đôi mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.
Quân nhân cầm đầu nhìn Chu Khai Vũ một cái, hô lên: "Nhận lệnh của Nữ Thần Công Chính, tổ thứ ba của đại đội cảnh vệ đặc chiến đã đến hiện trường, bắt đầu xử lý nghi phạm. Chu Khai Vũ, mời đi cùng chúng tôi!"
Chu Khai Vũ nghe vậy liền muốn nổi trận lôi đình, lại thấy thân hình năm tên quân nhân chyển động, đồng loạt vây quanh ông ta, mỗi người vươn một tay ra đè trên bả vai ông ta.
Tay của năm người giống như làm bằng sắt, Chu Khai Vũ thử giãy giụa nhưng không nhúc nhích được. Ông ta trợn to hai mắt, đảo mắt nhìn năm tên quân nhân, lúc này mới phát hiện mấy người này đều là cảnh giới Võ tôn.
"Đáng chết! Khốn kiếp..." Ông ta không cam lòng muốn nói gì đó.
"Hỗn xược!" Quân nhân cầm đầu quát lên một tiếng, đá một cước khiến ông ta ngã lăn ra đất, không ngừng rên rỉ.
Gã quân nhân này bắt Chu Khai Vũ, dưới chân đạp một cái rồi vọt thẳng lên trời cao. Bay được một nửa, lực đạo đã cạn, hai người sắp bị rơi xuống, lại thấy quân nhân bật hơi hét vang một tiếng, cả người bộc phát sức lực Quy Tàng, lại tiếp tục vọt lên trời xanh. Cuối cùng, hình ảnh hai người biến mất ở cửa vào khoang tàu chiến hạm. Ngay sau đó, bốn tên quân nhân đi theo cũng bay lên.
Nữ Thần Công Chính tiếp tục nói: [Trải qua tính toán bước đầu, tiền vốn xây dựng toà cao ốc này khoảng 80 tỷ, dựa theo chỉ số khấu hao để tính toán, giá thị trường hiện giờ là 63 tỷ. Ngài Cố Thanh Sơn, ngài có muốn thu hồi toà cao ốc này để bù vào món nợ của Chu Khai Vũ không?]