Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-67
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 67: Là Hắn Làm Sao?
Hứa Sơ Sơ rời phòng, cô lao nhanh xuống lầu, chạy ra ngoài
- Tiểu thư, ngoài trời đang mưa, cô phải mang dù theo đã! - Dì Tầm nhìn bóng lưng Hứa Sơ Sơ lút trong màn mưa trắng xóa, lo lắng gọi lớn
Thế nhưng, Hứa Sơ Sơ không hề nghe thấy, cô lao nhanh ra ngoài cửa, bất chấp trời đang đổ mưa nặng hạt
Mở cánh cửa sắt nặng nề ra, Hứa Sơ Sơ trợn to mắt, thốt lên:
- Lệ Lệ? Là cậu sao?
Mạc Lệ quỳ nửa người xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, nước mưa xối vào làm mắt cô cay xót Váy trên người bị rách một mảng, lộ ra đôi chân trắng ngần đầy vết xước
Hứa Sơ Sơ hơi run, cô ngồi xuống, đưa hai tay lên vuốt mái tóc của Mạc Lệ qua một bên, chùi đi những vết cát trên khóe mắt cô, hỏi:
- Lệ Lệ, cậu sao vậy? Tại sao ra nông nỗi này?
Mạc Lệ cố gắng mở mắt, tay cô chống trên nền đất run rẩy, nhìn người con gái trước mắt mình, trong giọng nói vang lên uất ức:
- Sơ Sơ, mình đau quá, đau quá!
Hứa Sơ Sơ như sắp khóc, cô nhìn bả vai Mạc Lệ run rẩy, lại nhìn xuống phía dưới chân cô, há miệng không nói nên lời
Máu là máu máu đang chảy ra rất nhiều dưới chân của Mạc Lệ
Mưa vẫn xối xuống như trút nước, làm nhòe đi tầm mắt của Hứa Sơ Sơ, cũng không biết đó có phải là nước mắt của cô hay không nữa
Dì Tầm cùng một số quản gia chạy ra, bà ấy cầm theo dù che cho Hứa Sơ Sơ và cả Mạc Lệ, nhìn thấy máu đang loang lỗ chảy ra, thất thanh kêu lên:
- Tiểu thư, cô ấy bị chảy máu nhiều quá!
Hứa Sơ Sơ run tay, hàm răng cũng run không kém, hét lớn:
- Gọi gọi bác sĩ Tần, gọi cho cô ấy, mau lên!!!!
Đám người phía sau sợ hãi, liền nhanh chóng làm theo
Hứa Sơ Sơ lau đi những giọt nước mắt đang hòa vào mưa của Mạc Lệ, cô mở to mắt, nói:
- Lệ Lệ, đừng sợ, có mình ở đây, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Đừng sợ!!!
Nói rồi, cô ôm lấy cổ Mạc Lệ, khóc không thành tiếng
Mạc Lệ dựa vào người Hứa Sơ Sơ, nói với giọng run rẩy:
- Sơ Sơ, là anh ấy, anh ấy không tin mình, chưa bao giờ tin mình!!
Mạc Lệ khóc nghẹn uất ức, mọi nỗi đau đớn từ thân xác đến linh hồn đều như tiếng mưa rơi nặng hạt, đau đến não lòng
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt vì bị mưa xối mà hằn lên những tia máu đỏ tươi, cô kéo người Mạc Lệ ra, nhìn dì Tầm, nói:
- Dì Tầm, dì mang cậu ấy vào nhà đi!
Dì Tầm và hai người hầu nhìn nhau, đắn đo lên tiếng:
- Nhưng mà, tiểu thư
- Tôi bảo mang cậu ấy vào!!!!!! - Hứa Sơ Sơ quát lớn cắt ngang lời đang nói
- Trong vòng 5', đem Tần Nhã Hân tới chữa trị cho cậu ấy! Cậu ấy mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ hỏi tội các người! - Nói rồi, Hứa Sơ Sơ đứng dậy rời đi, cô đi vòng ra chiếc xe đậu trước sân, lái đi nhanh
Dì Tầm lo lắng nhìn theo, nhưng không biết phải gì, bà đỡ lấy người Mạc Lệ đang xụi lơ, quay mặt nhìn người hầu, nói:
- Báo cho thiếu gia ngay đi!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hứa Sơ Sơ rời phòng, cô lao nhanh xuống lầu, chạy ra ngoài
- Tiểu thư, ngoài trời đang mưa, cô phải mang dù theo đã! - Dì Tầm nhìn bóng lưng Hứa Sơ Sơ lút trong màn mưa trắng xóa, lo lắng gọi lớn
Thế nhưng, Hứa Sơ Sơ không hề nghe thấy, cô lao nhanh ra ngoài cửa, bất chấp trời đang đổ mưa nặng hạt
Mở cánh cửa sắt nặng nề ra, Hứa Sơ Sơ trợn to mắt, thốt lên:
- Lệ Lệ? Là cậu sao?
Mạc Lệ quỳ nửa người xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, nước mưa xối vào làm mắt cô cay xót Váy trên người bị rách một mảng, lộ ra đôi chân trắng ngần đầy vết xước
Hứa Sơ Sơ hơi run, cô ngồi xuống, đưa hai tay lên vuốt mái tóc của Mạc Lệ qua một bên, chùi đi những vết cát trên khóe mắt cô, hỏi:
- Lệ Lệ, cậu sao vậy? Tại sao ra nông nỗi này?
Mạc Lệ cố gắng mở mắt, tay cô chống trên nền đất run rẩy, nhìn người con gái trước mắt mình, trong giọng nói vang lên uất ức:
- Sơ Sơ, mình đau quá, đau quá!
Hứa Sơ Sơ như sắp khóc, cô nhìn bả vai Mạc Lệ run rẩy, lại nhìn xuống phía dưới chân cô, há miệng không nói nên lời
Máu là máu máu đang chảy ra rất nhiều dưới chân của Mạc Lệ
Mưa vẫn xối xuống như trút nước, làm nhòe đi tầm mắt của Hứa Sơ Sơ, cũng không biết đó có phải là nước mắt của cô hay không nữa
Dì Tầm cùng một số quản gia chạy ra, bà ấy cầm theo dù che cho Hứa Sơ Sơ và cả Mạc Lệ, nhìn thấy máu đang loang lỗ chảy ra, thất thanh kêu lên:
- Tiểu thư, cô ấy bị chảy máu nhiều quá!
Hứa Sơ Sơ run tay, hàm răng cũng run không kém, hét lớn:
- Gọi gọi bác sĩ Tần, gọi cho cô ấy, mau lên!!!!
Đám người phía sau sợ hãi, liền nhanh chóng làm theo
Hứa Sơ Sơ lau đi những giọt nước mắt đang hòa vào mưa của Mạc Lệ, cô mở to mắt, nói:
- Lệ Lệ, đừng sợ, có mình ở đây, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Đừng sợ!!!
Nói rồi, cô ôm lấy cổ Mạc Lệ, khóc không thành tiếng
Mạc Lệ dựa vào người Hứa Sơ Sơ, nói với giọng run rẩy:
- Sơ Sơ, là anh ấy, anh ấy không tin mình, chưa bao giờ tin mình!!
Mạc Lệ khóc nghẹn uất ức, mọi nỗi đau đớn từ thân xác đến linh hồn đều như tiếng mưa rơi nặng hạt, đau đến não lòng
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt vì bị mưa xối mà hằn lên những tia máu đỏ tươi, cô kéo người Mạc Lệ ra, nhìn dì Tầm, nói:
- Dì Tầm, dì mang cậu ấy vào nhà đi!
Dì Tầm và hai người hầu nhìn nhau, đắn đo lên tiếng:
- Nhưng mà, tiểu thư
- Tôi bảo mang cậu ấy vào!!!!!! - Hứa Sơ Sơ quát lớn cắt ngang lời đang nói
- Trong vòng 5', đem Tần Nhã Hân tới chữa trị cho cậu ấy! Cậu ấy mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ hỏi tội các người! - Nói rồi, Hứa Sơ Sơ đứng dậy rời đi, cô đi vòng ra chiếc xe đậu trước sân, lái đi nhanh
Dì Tầm lo lắng nhìn theo, nhưng không biết phải gì, bà đỡ lấy người Mạc Lệ đang xụi lơ, quay mặt nhìn người hầu, nói:
- Báo cho thiếu gia ngay đi!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com