Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7 TRO TÓC ÁP CHẾ MA QUỶ
CHƯƠNG 7 TRO TÓC ÁP CHẾ MA QUỶ
“Không phải.” Tôi rất bối rối, không biết là tức giận hay sợ hãi mà mặt của tôi đỏ bừng lên.
“Không phải? Thế sao tim em đập nhanh thế?” Anh ta cười tươi hơn nữa, nhìn chằm chằm vào tôi một hồi rồi bỗng đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi lên khỏi giường rồi ôm tôi thẳng ra ngoài.
Tôi vô cùng hồi hộp, sợ anh ta nhận ra được điều gì, vội hỏi anh ta định dẫn tôi đi đâu.
“Ăn cơm, em đói bụng rồi mà.” Anh ta nói ra mấy chữ đó, sau đó ôm tôi tới chỗ bàn ăn ngay trước mặt bố mẹ Vương Văn, múc cho tôi một bát cháo.
Tôi xấu hổ tới mức muốn mắc bệnh ung thư luôn, chỉ có thể cắm đầu húp cháo dưới cái nhìn của bố mẹ Vương Văn.
Ơn trời là sau khi ăn xong, “Vương Văn” nói anh ta có việc ra ngoài, bảo tôi ở nhà xem ti vi, hoặc nói chuyện với mẹ anh ta để gia tăng tình cảm.
Đầu tôi gật lấy gật để, còn hơn cả gà mổ thóc, vui mừng hớn hở vì thời cơ tới rồi!
Sau khi “Vương Văn” đi rồi, tôi thay bộ quần áo khác, tìm cớ nói dối mẹ Vương Văn, sau đó đi thẳng tới nhà của quả phụ họ Vương.
Quả phụ họ Vương rất có tiếng trong vùng này, nghe ngóng đôi chút là tôi biết ngay nhà bà ta ở phía tây trong làng, cách nghĩa địa không xa, cổng nhà là màu đỏ tươi, trên cửa còn dắt một hàng lông gà, rất dễ tìm.
Lúc trước tôi đã từng tới nghĩa địa nên biết đường, tìm thấy cánh cổng đỏ tươi ấy rất nhanh, nhưng lông gà dắt trên cửa trông không giống bình thường, hoàn toàn tương phản với cánh cổng đỏ tươi, trông vô cùng bắt mắt.
Lông gà màu đen rất ít gặp, nhưng tôi dám chắc đây chính là nhà của quả phụ họ Vương.
Tôi gõ cửa, nói cho quả phụ họ Vương những thay đổi của Vương Văn, cũng nói cả chuyện tôi đi thăm mộ trong lúc có kinh nguyệt.
Trông quả phụ họ Vương vẫn hùng hổ như vậy, nghe tôi nói xong, mặt bà ta đen kịt lại, đôi mắt cũng rất âm trầm, bà ta hỏi tôi: “Có kinh nguyệt mà sao hôm qua không nói ra?”
Tôi đẩy hết mọi tội lỗi cho “Vương Văn”, bảo rằng anh ta không cho tôi nói, bây giờ tôi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề nên tới tìm bà ta mong được giúp đỡ.
Quả phụ họ Vương nghe vậy thì im lặng hồi lâu, nhưng rồi cũng không chấp nhặt gì với tôi, bảo tôi đi theo bà ta vào nhà.
Tôi lẽo đẽo theo sau, phát hiện trong nhà chỉ có mình bà ta, cách trang trí trong nhà cũng rất cổ xưa, hình như trong nhà không có cửa sổ nên rất tốt, dù đang là mùa hè nhưng vẫn thấy nhà bà ta lạnh lẽo vô cùng, chẳng khác nào cảm giác lúc ở ngoài nghĩa địa.
Quả phụ họ Vương bảo tôi ngồi xuống, sau đó lục tìm thứ gì đó trong nhà.
Tôi những tưởng bà ta tìm con dao bầu dùng để lấy máu kia, căng thẳng tới mức lòng bàn tay chảy ra đầy mồ hôi, không ngờ bà ta lục lọi một hồi xong thì không có ý định lấy máu của tôi, mà là lấy một cái bình gốm nhỏ ra đưa cho tôi, bảo tôi mở ra nhìn xem.
Tôi nghe lời mở nó ra, nhìn thấy thứ bên trong thì hoảng sợ suýt hất văng cái bình gốm đó đi.
Trong đó là bột phấn màu trắng, cộng thêm hình dáng của cái bình gốm này, không cần nói tôi cũng biết đó là hũ tro cốt, bột phấn màu trắng đó chính là tro cốt không lẫn đi đâu được.
Thấy tôi phản ứng như vậy, quả phụ họ Vương cười, hình như cười tôi nhát gan thì phải, nói: “Sợ gì chứ, không phải tro cốt đâu, chỉ là tro tóc mà tôi thu thập được thôi. Dương khí của người sống chủ yếu tụ lại ở trên đỉnh đầu, vậy nên tro tóc của người sống cũng có rất nhiều dương khí, là bảo bối áp chế ma quỷ. Chỉ cần cô mang cái này về vẩy vào trên người bạn trai, anh ta sẽ bị tro tóc làm bị thương, hồn phách tiêu tan.”
“Chỉ đơn giản thế thôi sao?” Tôi hỏi, biết được đó là tro tóc của người sống, tôi cũng hết sợ luôn. Nhưng bà quả phụ họ Vương này lợi hại thật đấy, nhiều tro tóc thế này, rốt cuộc phải đốt biết bao nhiêu tóc đây?
“Không phải.” Tôi rất bối rối, không biết là tức giận hay sợ hãi mà mặt của tôi đỏ bừng lên.
“Không phải? Thế sao tim em đập nhanh thế?” Anh ta cười tươi hơn nữa, nhìn chằm chằm vào tôi một hồi rồi bỗng đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi lên khỏi giường rồi ôm tôi thẳng ra ngoài.
Tôi vô cùng hồi hộp, sợ anh ta nhận ra được điều gì, vội hỏi anh ta định dẫn tôi đi đâu.
“Ăn cơm, em đói bụng rồi mà.” Anh ta nói ra mấy chữ đó, sau đó ôm tôi tới chỗ bàn ăn ngay trước mặt bố mẹ Vương Văn, múc cho tôi một bát cháo.
Tôi xấu hổ tới mức muốn mắc bệnh ung thư luôn, chỉ có thể cắm đầu húp cháo dưới cái nhìn của bố mẹ Vương Văn.
Ơn trời là sau khi ăn xong, “Vương Văn” nói anh ta có việc ra ngoài, bảo tôi ở nhà xem ti vi, hoặc nói chuyện với mẹ anh ta để gia tăng tình cảm.
Đầu tôi gật lấy gật để, còn hơn cả gà mổ thóc, vui mừng hớn hở vì thời cơ tới rồi!
Sau khi “Vương Văn” đi rồi, tôi thay bộ quần áo khác, tìm cớ nói dối mẹ Vương Văn, sau đó đi thẳng tới nhà của quả phụ họ Vương.
Quả phụ họ Vương rất có tiếng trong vùng này, nghe ngóng đôi chút là tôi biết ngay nhà bà ta ở phía tây trong làng, cách nghĩa địa không xa, cổng nhà là màu đỏ tươi, trên cửa còn dắt một hàng lông gà, rất dễ tìm.
Lúc trước tôi đã từng tới nghĩa địa nên biết đường, tìm thấy cánh cổng đỏ tươi ấy rất nhanh, nhưng lông gà dắt trên cửa trông không giống bình thường, hoàn toàn tương phản với cánh cổng đỏ tươi, trông vô cùng bắt mắt.
Lông gà màu đen rất ít gặp, nhưng tôi dám chắc đây chính là nhà của quả phụ họ Vương.
Tôi gõ cửa, nói cho quả phụ họ Vương những thay đổi của Vương Văn, cũng nói cả chuyện tôi đi thăm mộ trong lúc có kinh nguyệt.
Trông quả phụ họ Vương vẫn hùng hổ như vậy, nghe tôi nói xong, mặt bà ta đen kịt lại, đôi mắt cũng rất âm trầm, bà ta hỏi tôi: “Có kinh nguyệt mà sao hôm qua không nói ra?”
Tôi đẩy hết mọi tội lỗi cho “Vương Văn”, bảo rằng anh ta không cho tôi nói, bây giờ tôi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề nên tới tìm bà ta mong được giúp đỡ.
Quả phụ họ Vương nghe vậy thì im lặng hồi lâu, nhưng rồi cũng không chấp nhặt gì với tôi, bảo tôi đi theo bà ta vào nhà.
Tôi lẽo đẽo theo sau, phát hiện trong nhà chỉ có mình bà ta, cách trang trí trong nhà cũng rất cổ xưa, hình như trong nhà không có cửa sổ nên rất tốt, dù đang là mùa hè nhưng vẫn thấy nhà bà ta lạnh lẽo vô cùng, chẳng khác nào cảm giác lúc ở ngoài nghĩa địa.
Quả phụ họ Vương bảo tôi ngồi xuống, sau đó lục tìm thứ gì đó trong nhà.
Tôi những tưởng bà ta tìm con dao bầu dùng để lấy máu kia, căng thẳng tới mức lòng bàn tay chảy ra đầy mồ hôi, không ngờ bà ta lục lọi một hồi xong thì không có ý định lấy máu của tôi, mà là lấy một cái bình gốm nhỏ ra đưa cho tôi, bảo tôi mở ra nhìn xem.
Tôi nghe lời mở nó ra, nhìn thấy thứ bên trong thì hoảng sợ suýt hất văng cái bình gốm đó đi.
Trong đó là bột phấn màu trắng, cộng thêm hình dáng của cái bình gốm này, không cần nói tôi cũng biết đó là hũ tro cốt, bột phấn màu trắng đó chính là tro cốt không lẫn đi đâu được.
Thấy tôi phản ứng như vậy, quả phụ họ Vương cười, hình như cười tôi nhát gan thì phải, nói: “Sợ gì chứ, không phải tro cốt đâu, chỉ là tro tóc mà tôi thu thập được thôi. Dương khí của người sống chủ yếu tụ lại ở trên đỉnh đầu, vậy nên tro tóc của người sống cũng có rất nhiều dương khí, là bảo bối áp chế ma quỷ. Chỉ cần cô mang cái này về vẩy vào trên người bạn trai, anh ta sẽ bị tro tóc làm bị thương, hồn phách tiêu tan.”
“Chỉ đơn giản thế thôi sao?” Tôi hỏi, biết được đó là tro tóc của người sống, tôi cũng hết sợ luôn. Nhưng bà quả phụ họ Vương này lợi hại thật đấy, nhiều tro tóc thế này, rốt cuộc phải đốt biết bao nhiêu tóc đây?