Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-375
CHƯƠNG 353: THIÊN SƯ CHUNG QUỲ
CHƯƠNG 353: THIÊN SƯ CHUNG QUỲ
Đến khi tôi phản ứng lại thì đã muộn, lúc ấy mặc dù tôi đã khôi phục lại thần lực nhưng trí tuệ tôi so với sư phụ Quỳ ca ca còn quá non nớt, hơn nữa lúc ấy bà ta mang tính mạng của Quỳ ca ca ra uy hiếp tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tôi bị giam vào trong địa ngục, giam một lần hơn nghìn năm.
Năm tháng đằng đẵng hơn nghìn năm kia không lúc nào tôi không nghĩ đến báo thù, muốn đem toàn bộ những kẻ đã làm thương tổn tôi nhốt vào địa ngục để cảm nhận được sự đau khổ của tôi một lần!
Oán khí của tôi càng ngày càng nặng, hơn nữa tôi lại có thiên phú dị thường, theo thời gian cơ hội của tôi rốt cuộc đã tới!
Tôi quen với cai ngục, cai ngục đó nói Quỳ ca ca bởi vì cầu xin giúp tôi nên đã chọc giận sư phụ, bị cách chức đuổi xuống phàm trần.Quỳ ca ca trong lúc nóng giận đã dứt khoát cắt đứt liên lạc với sư phụ, từ đó tự do phát triển.
Anh ấy một lần mất tích năm trăm năm, trong năm trăm năm đó cũng không ai biết anh ấy đi đâu, chờ đến khi anh ấy xuất hiện trở lại không chỉ dáng người tướng mạo thay đổi mà ngay cả thân phận cũng đã thay đổi.
Trước kia anh ấy là thần, ở trên trời cao cao tại thượng, là người có thần lực khiến tất cả mọi người đều muốn hướng tới. Bây giờ anh ấy lại đầy quỷ khí, tất cả mọi người thấy cũng phải tránh lui chín mươi dặm.
Không đúng, không chỉ là người mà ngay cả quỷ cũng đều sợ anh ấy, cho dù thực lực cao nhất là Diêm vương thấy Quỳ ca ca cũng chỉ có cách ngoan ngoãn quỳ xuống nghe lời.
Bởi vì anh ấy thành thứ đáng sợ hơn so với quỷ, là hồn tiệm.Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tiệm.
Từ trước tới nay anh ấy là hồn tiệm đầu tiên được sinh ra, cái từ này cũng là ứng với anh ấy mà sinh ra.
Không ai biết trong năm trăm năm kia rốt cuộc anh ấy đã trải qua những chuyện gì, người ta chỉ biết sau khi anh ấy xuất hiện thì thế giải trải qua trăm năm vô quỷ, vạn dặm vô hồn.
Anh ấy trở thành khắc tính của toàn bộ âm phủ, ngay cả sư phụ năm đó cũng không cách nào ngăn cản được.
Không còn ai có thể ngăn cản bước chân anh ấy nữa, anh ấy từng bước đi về phía ngục địa ngục, cứu tôi từ trong đó ra.“Sau đó thì sao?” Trong lúc vô tình tôi nghe liền thấy máu nóng sôi trào, thật giống như đoạn năm tháng kia chính mắt tôi nhìn thấy, sốt ruột hỏi Tô Mộc.
Không ngờ thiếu niên áo trắng tuấn dật gày gò kia sẽ vì tôi mà trở nên hung tàn như vậy. Chỉ là nói đến thời điểm này đột nhiên giọng Tô Mộc trở nên trầm thấp.
“Sau đó? Sau đó cái gì cũng không có.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy ôm lấy bả vai tôi, hỏi tôi có mệt không, nếu như mệt thì dựa vào anh ấy ngủ một chút, buổi tối chúng tôi còn phải đi ra ngoài có việc.
Nhưng lúc này sao tôi có thể ngủ được, lần đầu tiên Tô Mộc thẳng thắn với tôi như vậy. Trước kia chúng tôi gặp nhau trao đổi thẳng thắn cũng chỉ là thân thể, Tô Mộc đối với tôi luôn có một tầng bí mật, bây giờ bí mật anh ấy giấu bấy lâu nay rốt cuộc cũng phải nổi lên mặt nước, sao tôi có thể chịu bỏ qua cơ hội này. Hai tay tôi nắm chặt cánh tay Tô mộc, bảo anh ấy hãy đem hết những chuyện về sau nói cho tôi.Nói tới đây tôi còn cố tình dụi đầu vào cổ Tô Mộc, hỏi anh ấy: “Quỳ ca ca trong kiếp trước đó có phải là anh không? Nếu không tại sao anh lại phải đối xử với em tốt như vậy. Hơn nữa em có ấn tượng, sau khi ăn hoa bỉ ngạn em từng thấy Quỳ ca ca khi còn nhỏ, rõ ràng rất giống anh…”
“Có thể coi là anh nhưng cũng không phải là anh. Cái này nói thì rất dài.” Tô Mộc khẽ cau mày, thật giống như không biết nên giải thích mối quan hệ của anh ấy và Quỳ ca ca như thế nào.
Tôi cũng không quấn quít với đề tài này, dù sao trong lòng tôi đã nhận định Tô Mộc cùng Quỳ ca ca là một người, nếu không thì Quỳ ca ca đó đang êm đẹp là thần sao lại phải vì tôi mà làm hồn tích.
Hơn nữa anh ấy là hồn tiệm đầu tiên, quá trình chuyển hóa nhất định là thập tử nhất sinh.Nghĩ tới đây tôi lại càng tò mò hơn về chuyện về sau, hỏi Tô Mộc có phải Quỳ ca ca chưa từng cứu được tôi ra khỏi ngục ở trong Địa ngục.
Tô Mộc lắc đầu một cái.
Anh ấy nói, địa ngục kia là do âm phủ quản, sau khi Quỳ ca ca biến thành hồn tiệm thì toàn bộ âm phủ đã không có người có thể cản được Quỳ ca ca. Chẳng qua là khi đang cứu tôi thì Yêu Thần từ trên trời hạ xuống chặn lại đường Quỳ ca ca cứu tôi.
Sau nội chiến năm đó Yêu Thần đã thành công ngồi vào vị trí tộc trưởng của Thiên yêu hồ tộc, nắm giữ Thiên yêu trượng.
Vốn chỉ dựa vào thần lực của một mình Yêu Thần thì căn bản không phải là đối thủ của Quỳ ca ca, đáng tiếc trải qua hơn ngàn năm nghỉ ngơi lấy sức, toàn bộ Thiên yêu hồ tộc đều đã thành tâm phúc của Yêu Thần. Bốn mươi năm mươi thần của Thiên yêu hồ tộc đủ lực vây đánh Quỳ ca ca, cuối cùng Quỳ ca ca sa sút bị phân thần đoạt phách, hồn phi phách tán.Tôi ở trong địa ngục không chịu nổi sự đả kích này, tôi tự nguyền rủa mình, lấy cả thần lực của mình để tách hồn phách khỏi thân thể, tản đi tất cả ý thức, đem Yêu Thần phong ấn ở trong hoa Quỳ Dương, trọn đời không được siêu sinh.
Hoa Quỳ Dương là bông hoa lần đầu gặp Quỳ ca ca đã đưa cho Lộc Dương
Lúc ấy Lộc Dương đặc biệt chê, nói chẳng ai thích bông hoa dại này, ngay cả cái tên cũng không có. Quỳ ca ca nói với Lộc Dương: “Từ hôm nay huynh tặng nó cho muội thì nó liền có tên, sau này gọi là hoa Quỳ Dương, là hoa Chung Quỳ đưa cho Lộc Dương.”
“Hóa ra Quỳ ca ca họ Chung, thiên sư đại danh đỉnh đỉnh Chung Quỳ chính là Quỳ ca ca. Chẳng trách trong truyền thuyết chỉ cần vẽ một bức tranh Chung Quỳ treo ở cửa thì dã quỷ đi ngang qua cũng không dám đến gần, hóa ra bởi vì Quỳ ca ca là hồn tiệm.” Vô tình từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt. Cho dù những chuyện này đều là chuyện kiếp trước của tôi, cùng tôi không có quan hệ quá lớn, thậm chí tôi còn có cảm giác mình đang nghe câu chuyện của người khác nhưng tôi vẫn vì tình yêu giữa Chung Quỳ cùng ‘Lộc Dương’ mà cảm động rơi nước mắt.
“Được rồi, chuyện nên nói anh cũng đã nói xong hết rồi. Em chỉ cần biết em vốn chính là thần trên trời, cho dù năm đó hồn phi phách tán nhưng trải qua nhiều năm tu bổ như vậy tới kiếp này hồn phách cũng đã được khôi phục, em có thể trở về làm Lộc Dương kiếp trước. Sau này em là thần, sẽ không còn ai có thể làm thương tổn đến em.” Tô Mộc nhìn tôi khóc không có tiền đồ, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, giơ tay giúp tôi lau sạch nước mắt trên mặt.“Bây giờ em có thể thử nghiệm điều động cá âm nhỏ trong người em được không? Em không giải quyết yêu khí trên người em thì toàn bộ trong miếu này không quỷ nào có thể ngủ được.” Tô Mộc thở dài, lần nữa hỏi tôi.
Nếu mọi chuyện cũng đã nói ra, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười, ngượng ngùng nhìn đám dã quỷ trong góc một chút.
Sau khi lên tiếng chào hỏi bọn họ, tôi lần nữa điều chỉnh tâm tính, ngồi xếp bằng dưới đất, đem tất cả ý thức lẻn vào đến chỗ sâu trong óc.
Trong đầu yêu thân kiếp trước này đều là tầng tầng lớp lớp, có thể nhận ra trí tuệ lúc trước có rất nhiều sâu sắc.Có điều mục đích của tôi không phải tìm kiếp trước trải qua cái gì mà phải đi tìm cá âm nhỏ.
Cá âm nhỏ là do lực cực âm của Tô Mộc tạo thành, cho nên đối với khí tức của cá âm nhỏ tôi coi như quen thuộc.
Đại khái tìm hai lượt trong đầu rốt cuộc tôi đã nhận ra được một tia lực cực âm màu đen truyền giữ đám yêu khí đen như mực.
Cổ khí tức kia hết sức yếu ớt nhưng lại rất ương ngạnh, đang một mực đấu tranh với yêu khí xung quanh muốn chiếm đoạt nó.
“Tìm được rồi.” Khóe miệng tôi cong lên mỉm cười, nói với Tô Mộc.
CHƯƠNG 353: THIÊN SƯ CHUNG QUỲ
Đến khi tôi phản ứng lại thì đã muộn, lúc ấy mặc dù tôi đã khôi phục lại thần lực nhưng trí tuệ tôi so với sư phụ Quỳ ca ca còn quá non nớt, hơn nữa lúc ấy bà ta mang tính mạng của Quỳ ca ca ra uy hiếp tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tôi bị giam vào trong địa ngục, giam một lần hơn nghìn năm.
Năm tháng đằng đẵng hơn nghìn năm kia không lúc nào tôi không nghĩ đến báo thù, muốn đem toàn bộ những kẻ đã làm thương tổn tôi nhốt vào địa ngục để cảm nhận được sự đau khổ của tôi một lần!
Oán khí của tôi càng ngày càng nặng, hơn nữa tôi lại có thiên phú dị thường, theo thời gian cơ hội của tôi rốt cuộc đã tới!
Tôi quen với cai ngục, cai ngục đó nói Quỳ ca ca bởi vì cầu xin giúp tôi nên đã chọc giận sư phụ, bị cách chức đuổi xuống phàm trần.Quỳ ca ca trong lúc nóng giận đã dứt khoát cắt đứt liên lạc với sư phụ, từ đó tự do phát triển.
Anh ấy một lần mất tích năm trăm năm, trong năm trăm năm đó cũng không ai biết anh ấy đi đâu, chờ đến khi anh ấy xuất hiện trở lại không chỉ dáng người tướng mạo thay đổi mà ngay cả thân phận cũng đã thay đổi.
Trước kia anh ấy là thần, ở trên trời cao cao tại thượng, là người có thần lực khiến tất cả mọi người đều muốn hướng tới. Bây giờ anh ấy lại đầy quỷ khí, tất cả mọi người thấy cũng phải tránh lui chín mươi dặm.
Không đúng, không chỉ là người mà ngay cả quỷ cũng đều sợ anh ấy, cho dù thực lực cao nhất là Diêm vương thấy Quỳ ca ca cũng chỉ có cách ngoan ngoãn quỳ xuống nghe lời.
Bởi vì anh ấy thành thứ đáng sợ hơn so với quỷ, là hồn tiệm.Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tiệm.
Từ trước tới nay anh ấy là hồn tiệm đầu tiên được sinh ra, cái từ này cũng là ứng với anh ấy mà sinh ra.
Không ai biết trong năm trăm năm kia rốt cuộc anh ấy đã trải qua những chuyện gì, người ta chỉ biết sau khi anh ấy xuất hiện thì thế giải trải qua trăm năm vô quỷ, vạn dặm vô hồn.
Anh ấy trở thành khắc tính của toàn bộ âm phủ, ngay cả sư phụ năm đó cũng không cách nào ngăn cản được.
Không còn ai có thể ngăn cản bước chân anh ấy nữa, anh ấy từng bước đi về phía ngục địa ngục, cứu tôi từ trong đó ra.“Sau đó thì sao?” Trong lúc vô tình tôi nghe liền thấy máu nóng sôi trào, thật giống như đoạn năm tháng kia chính mắt tôi nhìn thấy, sốt ruột hỏi Tô Mộc.
Không ngờ thiếu niên áo trắng tuấn dật gày gò kia sẽ vì tôi mà trở nên hung tàn như vậy. Chỉ là nói đến thời điểm này đột nhiên giọng Tô Mộc trở nên trầm thấp.
“Sau đó? Sau đó cái gì cũng không có.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy ôm lấy bả vai tôi, hỏi tôi có mệt không, nếu như mệt thì dựa vào anh ấy ngủ một chút, buổi tối chúng tôi còn phải đi ra ngoài có việc.
Nhưng lúc này sao tôi có thể ngủ được, lần đầu tiên Tô Mộc thẳng thắn với tôi như vậy. Trước kia chúng tôi gặp nhau trao đổi thẳng thắn cũng chỉ là thân thể, Tô Mộc đối với tôi luôn có một tầng bí mật, bây giờ bí mật anh ấy giấu bấy lâu nay rốt cuộc cũng phải nổi lên mặt nước, sao tôi có thể chịu bỏ qua cơ hội này. Hai tay tôi nắm chặt cánh tay Tô mộc, bảo anh ấy hãy đem hết những chuyện về sau nói cho tôi.Nói tới đây tôi còn cố tình dụi đầu vào cổ Tô Mộc, hỏi anh ấy: “Quỳ ca ca trong kiếp trước đó có phải là anh không? Nếu không tại sao anh lại phải đối xử với em tốt như vậy. Hơn nữa em có ấn tượng, sau khi ăn hoa bỉ ngạn em từng thấy Quỳ ca ca khi còn nhỏ, rõ ràng rất giống anh…”
“Có thể coi là anh nhưng cũng không phải là anh. Cái này nói thì rất dài.” Tô Mộc khẽ cau mày, thật giống như không biết nên giải thích mối quan hệ của anh ấy và Quỳ ca ca như thế nào.
Tôi cũng không quấn quít với đề tài này, dù sao trong lòng tôi đã nhận định Tô Mộc cùng Quỳ ca ca là một người, nếu không thì Quỳ ca ca đó đang êm đẹp là thần sao lại phải vì tôi mà làm hồn tích.
Hơn nữa anh ấy là hồn tiệm đầu tiên, quá trình chuyển hóa nhất định là thập tử nhất sinh.Nghĩ tới đây tôi lại càng tò mò hơn về chuyện về sau, hỏi Tô Mộc có phải Quỳ ca ca chưa từng cứu được tôi ra khỏi ngục ở trong Địa ngục.
Tô Mộc lắc đầu một cái.
Anh ấy nói, địa ngục kia là do âm phủ quản, sau khi Quỳ ca ca biến thành hồn tiệm thì toàn bộ âm phủ đã không có người có thể cản được Quỳ ca ca. Chẳng qua là khi đang cứu tôi thì Yêu Thần từ trên trời hạ xuống chặn lại đường Quỳ ca ca cứu tôi.
Sau nội chiến năm đó Yêu Thần đã thành công ngồi vào vị trí tộc trưởng của Thiên yêu hồ tộc, nắm giữ Thiên yêu trượng.
Vốn chỉ dựa vào thần lực của một mình Yêu Thần thì căn bản không phải là đối thủ của Quỳ ca ca, đáng tiếc trải qua hơn ngàn năm nghỉ ngơi lấy sức, toàn bộ Thiên yêu hồ tộc đều đã thành tâm phúc của Yêu Thần. Bốn mươi năm mươi thần của Thiên yêu hồ tộc đủ lực vây đánh Quỳ ca ca, cuối cùng Quỳ ca ca sa sút bị phân thần đoạt phách, hồn phi phách tán.Tôi ở trong địa ngục không chịu nổi sự đả kích này, tôi tự nguyền rủa mình, lấy cả thần lực của mình để tách hồn phách khỏi thân thể, tản đi tất cả ý thức, đem Yêu Thần phong ấn ở trong hoa Quỳ Dương, trọn đời không được siêu sinh.
Hoa Quỳ Dương là bông hoa lần đầu gặp Quỳ ca ca đã đưa cho Lộc Dương
Lúc ấy Lộc Dương đặc biệt chê, nói chẳng ai thích bông hoa dại này, ngay cả cái tên cũng không có. Quỳ ca ca nói với Lộc Dương: “Từ hôm nay huynh tặng nó cho muội thì nó liền có tên, sau này gọi là hoa Quỳ Dương, là hoa Chung Quỳ đưa cho Lộc Dương.”
“Hóa ra Quỳ ca ca họ Chung, thiên sư đại danh đỉnh đỉnh Chung Quỳ chính là Quỳ ca ca. Chẳng trách trong truyền thuyết chỉ cần vẽ một bức tranh Chung Quỳ treo ở cửa thì dã quỷ đi ngang qua cũng không dám đến gần, hóa ra bởi vì Quỳ ca ca là hồn tiệm.” Vô tình từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt. Cho dù những chuyện này đều là chuyện kiếp trước của tôi, cùng tôi không có quan hệ quá lớn, thậm chí tôi còn có cảm giác mình đang nghe câu chuyện của người khác nhưng tôi vẫn vì tình yêu giữa Chung Quỳ cùng ‘Lộc Dương’ mà cảm động rơi nước mắt.
“Được rồi, chuyện nên nói anh cũng đã nói xong hết rồi. Em chỉ cần biết em vốn chính là thần trên trời, cho dù năm đó hồn phi phách tán nhưng trải qua nhiều năm tu bổ như vậy tới kiếp này hồn phách cũng đã được khôi phục, em có thể trở về làm Lộc Dương kiếp trước. Sau này em là thần, sẽ không còn ai có thể làm thương tổn đến em.” Tô Mộc nhìn tôi khóc không có tiền đồ, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, giơ tay giúp tôi lau sạch nước mắt trên mặt.“Bây giờ em có thể thử nghiệm điều động cá âm nhỏ trong người em được không? Em không giải quyết yêu khí trên người em thì toàn bộ trong miếu này không quỷ nào có thể ngủ được.” Tô Mộc thở dài, lần nữa hỏi tôi.
Nếu mọi chuyện cũng đã nói ra, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười, ngượng ngùng nhìn đám dã quỷ trong góc một chút.
Sau khi lên tiếng chào hỏi bọn họ, tôi lần nữa điều chỉnh tâm tính, ngồi xếp bằng dưới đất, đem tất cả ý thức lẻn vào đến chỗ sâu trong óc.
Trong đầu yêu thân kiếp trước này đều là tầng tầng lớp lớp, có thể nhận ra trí tuệ lúc trước có rất nhiều sâu sắc.Có điều mục đích của tôi không phải tìm kiếp trước trải qua cái gì mà phải đi tìm cá âm nhỏ.
Cá âm nhỏ là do lực cực âm của Tô Mộc tạo thành, cho nên đối với khí tức của cá âm nhỏ tôi coi như quen thuộc.
Đại khái tìm hai lượt trong đầu rốt cuộc tôi đã nhận ra được một tia lực cực âm màu đen truyền giữ đám yêu khí đen như mực.
Cổ khí tức kia hết sức yếu ớt nhưng lại rất ương ngạnh, đang một mực đấu tranh với yêu khí xung quanh muốn chiếm đoạt nó.
“Tìm được rồi.” Khóe miệng tôi cong lên mỉm cười, nói với Tô Mộc.