Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-333
CHƯƠNG 311: SỐNG CHẾT MỘT ĐƯỜNG
CHƯƠNG 311: SỐNG CHẾT MỘT ĐƯỜNG
“Ăn? Tại sao tôi phải ăn nó?” Tôi hỏi.
Nếu như chủ nhân của Lâm Yến Nhi muốn tôi chết thì tại sao lại phải cho tôi hoa bỉ ngạn, tôi nhớ vật này dùng để cho quỷ tăng cường âm khí, chẳng lẽ chủ nhân của Lâm Yến Nhi muốn lợi dụng hồn phách của tôi sau khi tôi chết?
“Cô nói nhảm nhiều vậy, chỉ cần biết đóa hoa này để cho cô ăn là đủ rồi, những cái khác cô không cần biết. Đi nhanh đi!” Lâm Yến Nhi bị tôi hỏi phiền, trong mắt liền lộ ra vẻ chán ghét.
Vừa nói cô ta cũng bước nhanh hơn, mang theo tôi sải chân tới mộ phần hồ tiên.
Đường Dũng mang tôi chạy trốn mới chỉ có mấy giây nhưng chúng tôi đi quay lại mất hơn nửa giờ.
Toàn bộ trên đường đi Tô Mộc một mực khống chế Đường Dũng, một câu cũng không nói.
Khi đến mộ phần hồ tiên, toàn bộ khách sạn Hilton đã sụp đổ, phía dưới lộ ra một cái hố lớn đen nhánh sâu không thấy đáy.
“Nhìn cái gì vậy, đi xuống!” Lâm Yến Nhi dường như đã sớm biết mộ phần hồ tiên biến thành như vậy, không có chút nào ngạc nhiên, trực tiếp mắng tôi.
Nói xong tôi liền bị cô ta đẩy một cái rơi xuống!
“A!”
Tôi sợ hãi thét lên chói tai, Lâm Yến Nhi này tuyệt đối là dùng việc công để báo thù riêng!
Cái động sâu như vậy tôi ngã xuống không chết cũng sẽ tàn phế a!
Tôi sợ muốn chết, trong lòng hận không đem Lâm Yến Nhi băm thành nghìn mảnh được!
Ngay khi tôi nhắm mắt chờ sự đau đớn khi rơi xuống đất thì bên người tôi bỗng nhiên chợt lạnh, sau đó tốc độ rơi xuống của tôi cũng chậm dần, một bàn tay lạnh như băng đỡ lấy hông tôi, ôm lấy tôi.
“Tô Mộc!” Theo bản năng tôi kêu một tiếng, tay ôm lấy người bên cạnh giống như bám vào cọng rơm cứu mạng vậy.
Tô Mộc không lên tiếng đáp lại, chẳng qua là thêm một cánh tay khác cũng ôm lấy tôi, đem ôm tôi vào ngực, ghì chặt đầu tôi lên trên bắp thịt rắn chắc trên ngực anh ấy, trầm mặc một hồi mới nói khàn khàn: “Tại sao lại tới?”
Anh ấy rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với tôi!
Nước mắt tôi liền không chịu thua kém cũng lăn xuống. Mới vừa rồi Lâm Yến Nhi cầm dao cứa tôi, thậm chí còn tát tôi một cái đẩy tôi xuống tôi cũng không khóc, nhưng nghe giọng khàn khàn của Tô Mộc tôi lại không nhịn được.
“Vì một câu trả lời, vì cái gì lần này anh lại đột nhiên vứt bỏ em?” Tôi nức nở nói. Rõ ràng mới vừa rồi còn hận anh ấy tới chết, hận không được cùng anh ấy lấy mạng đổi mạng, bây giờ nghe anh ấy hỏi tôi, hơn nữa giọng còn khàn khàn đau khổ như vậy trong nháy mắt tôi lại không hận anh ấy nữa, chẳng qua là cảm thấy ấm ức.
Rõ ràng anh ấy cũng đã cầu hôn với tôi, cuộc sống gia đình tốt đẹp cũng đã chuẩn bị, làm sao bất thình lình lại đều thay đổi?
Tôi lại ngay cả một lời giải thích cũng không nhận được!
“Không tại sao, chẳng qua anh đột nhiên tỉnh ngộ, em là người còn anh là quỷ, giữa chúng ta đã định trước không có kết quả, khiến em trễ nải một đời chi bằng thừa lúc còn sớm một đao chia hai đoạn, sau này chúng ta mỗi người đi một ngả, không còn dây dưa…” Tô Mộc nói.
Anh ấy tận lực duy trì giọng nói vững vàng giống như không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng khi nói tới mỗi người đi một ngả không còn dây dưa thì giọng anh ấy bỗng nhiên run lên, không nói tiếp nữa.
“Anh khóc?” Trái tim tôi khẽ run một cái, chợt ngẩng đầu lên.
Cơ thể anh ấy lúc này lạnh như băng chưa từng có nhưng hai tay tôi ôm chặt anh ấy không chịu buông, mỗi một cử động của anh ấy tôi đều có thể cảm giác được rõ rệt.
Anh ấy đang run, hơn nữa mỗi một từ anh ấy nói ra thì thân thể cũng lại càng run hơn.
Tôi liền đưa tay lên lần mò trên mặt anh ấy.
Không có nước mắt, nhưng trên gương mặt anh ấy phảng phất có lớp băng hình dáng như nước mắt!
Anh ấy tuyệt đối là đã khóc!
Tôi kinh hãi trong lòng, từ khi biết anh ấy tới nay đã hơn một năm, bất kể gặp phải chuyện gì anh ấy đều có bộ dáng bình tĩnh trầm ổn, thật giống như mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, chưa từng thấy anh ấy kinh hoảng thất thố như hôm nay.
Không đúng, phản ứng của anh ấy bây giờ ngay cả kinh hoảng thất thố cũng không bằng, anh ấy trầm mặc như một đầm nước đọng, thống khổ lại không có bất kỳ phản kháng nào.
Giống như anh ấy bị bức bách bởi số mệnh, ngay cả dũng khí chống lại anh ấy cũng không có.
“Tô Mộc! Anh bây giờ nói lời này để làm gì, nếu như anh sớm biết giữa anh và em không có kết quả gì thì sao ban đầu còn muốn tới trêu chọc em?! Bây giờ em yêu anh, không cách nào kiềm chế được, vậy mà anh lại nói với em giữa người và quỷ không có kết quả tốt?! Nếu là như vậy bây giờ anh còn khóc cái gì? Dù sao hôm nay em cũng phải chết, chờ sau khi chết cũng biết thành quỷ, có phải hay không là sẽ có thể cùng anh đời đời ở chung một chỗ?” Tôi nhất thời nổi giận.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Mộc yếu ớt như vậy, đây không phải là dáng vẻ nên có của anh ấy. Anh ấy ở trong lòng tôi là người cho dù gặp phải việc khó bằng trời cũng sẽ điềm nhiên như mây gió để giải quyết, sau đó mặt sẽ đầy ung dung hỏi tôi có đói không, có muốn ăn chút gì không.
Chưa từng không giúp tôi như lúc này!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ấy không thể đường đường chính chính nói rõ ràng cho tôi sao, dù là trời có sập thì cũng có tôi cùng anh ấy chết cơ mà!
“Em vĩnh viễn không thể cùng anh ở chung với nhau, em không thể chết được, sau này hãy quên anh đi.” Tô Mộc nghiêng đầu qua một bên né tránh, lạnh lùng nói.
Nói xong anh ấy bỗng nhiên buông tôi, không cho tôi cơ hội tiếp tục nói, chớp mắt một cái đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
Thân thể tôi liền rơi nhanh hơn, có điều được anh ấy ngăn cản một thời gian đã không còn rơi nhanh như trước.
‘Bịch’ một tiếng, tôi rơi vào một mảnh da có lông mềm mại.
Là da cáo!
Tôi cả kinh trong lòng, nhanh chóng bò dậy khỏi đống da cáo, đi tránh sang một bên.
Phía dưới nhiệt độ rất thấp, tôi có thể cảm giác được rõ ràng xung quanh mật độ yêu khí rất cao.
Toàn bộ dưới này yên lặng như tờ, một mảnh đen nhánh, chỉ có một mình tôi.
Kỳ lạ chính là Lâm Yến Nhi cùng Tô Mộc cũng không theo tôi đi xuống, tôi đợi một lúc không thấy động tĩnh của bọn họ đột nhiên khiến tim tôi đập mạnh.
Lâm Yến Nhi tự mình áp giải tôi tới đây, còn nói hôm nay tôi phải chết không thể nghi ngờ, nhất định là sẽ ra tay với tôi.
Mặc dù vừa rồi Tô Mộc nói tôi không thể chết được nhưng anh ấy cũng không đi theo tôi xuống, hơn nữa nhìn qua thì anh ấy cùng Lâm Yến Nhi một phe, cũng không làm gì để bảo vệ tôi.
Như vậy thứ muốn giết tôi vốn đang ở trong mộ hồ tiên này?
Trong lòng tôi nôn nao, đây chính là mộ của hơn trăm hồ tiên, bọn chúng khi còn sống bị chết thảm oán khí ngất trời, nếu bọn chúng một hồi lại trá thi, cùng xông tới giết tôi…
Nghĩ đến đây tôi rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa, trực tiếp giơ tay lên đem một cổ yêu khí ném vào không trung, dùng quỷ hỏa đem yêu khí thắp sáng.
Trong phút chốc bốn phía liền bị ánh sáng màu xanh chiếu sáng.
Mặc dù tia sáng màu xanh nhợt nhạt bập bùng nhìn qua rất rợn người nhưng tôi vẫn miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng tình huống phía dưới.
Chẳng qua sau khi tôi thấy rõ được hoàn cảnh nơi này tôi liền hối hận, chi bằng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết đột nhiên chết đi lại càng thống thoái, bây giờ tôi đang bị hơn trăm bộ da cáo rất ghê rợn vây quanh.
Trên mỗi một con cáo trong bọn chúng đều ướt đẫm máu, rõ ràng đều đã chết hơn trăm năm nhưng dáng vẻ lại giống như vừa mới bị lột da, máu cùng mảnh vụn thịt vẫn còn dính vào da lông. Đầu mỗi con cáo đều được giữ lại, trên đầu hai mắt nhuốm máu lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Một đôi mắt cũng được đi, lúc này tôi lại đang bị hơn một trăm đôi mắt cáo nhìn chằm chằm!
Tôi sợ hãi đến cứng đơ người, suýt chút nữa tè cả ra quần, ở vào hoàn cảnh này người có gan lớn hơn nữa thấy màn này cũng sẽ chịu không nổi đi!
CHƯƠNG 311: SỐNG CHẾT MỘT ĐƯỜNG
“Ăn? Tại sao tôi phải ăn nó?” Tôi hỏi.
Nếu như chủ nhân của Lâm Yến Nhi muốn tôi chết thì tại sao lại phải cho tôi hoa bỉ ngạn, tôi nhớ vật này dùng để cho quỷ tăng cường âm khí, chẳng lẽ chủ nhân của Lâm Yến Nhi muốn lợi dụng hồn phách của tôi sau khi tôi chết?
“Cô nói nhảm nhiều vậy, chỉ cần biết đóa hoa này để cho cô ăn là đủ rồi, những cái khác cô không cần biết. Đi nhanh đi!” Lâm Yến Nhi bị tôi hỏi phiền, trong mắt liền lộ ra vẻ chán ghét.
Vừa nói cô ta cũng bước nhanh hơn, mang theo tôi sải chân tới mộ phần hồ tiên.
Đường Dũng mang tôi chạy trốn mới chỉ có mấy giây nhưng chúng tôi đi quay lại mất hơn nửa giờ.
Toàn bộ trên đường đi Tô Mộc một mực khống chế Đường Dũng, một câu cũng không nói.
Khi đến mộ phần hồ tiên, toàn bộ khách sạn Hilton đã sụp đổ, phía dưới lộ ra một cái hố lớn đen nhánh sâu không thấy đáy.
“Nhìn cái gì vậy, đi xuống!” Lâm Yến Nhi dường như đã sớm biết mộ phần hồ tiên biến thành như vậy, không có chút nào ngạc nhiên, trực tiếp mắng tôi.
Nói xong tôi liền bị cô ta đẩy một cái rơi xuống!
“A!”
Tôi sợ hãi thét lên chói tai, Lâm Yến Nhi này tuyệt đối là dùng việc công để báo thù riêng!
Cái động sâu như vậy tôi ngã xuống không chết cũng sẽ tàn phế a!
Tôi sợ muốn chết, trong lòng hận không đem Lâm Yến Nhi băm thành nghìn mảnh được!
Ngay khi tôi nhắm mắt chờ sự đau đớn khi rơi xuống đất thì bên người tôi bỗng nhiên chợt lạnh, sau đó tốc độ rơi xuống của tôi cũng chậm dần, một bàn tay lạnh như băng đỡ lấy hông tôi, ôm lấy tôi.
“Tô Mộc!” Theo bản năng tôi kêu một tiếng, tay ôm lấy người bên cạnh giống như bám vào cọng rơm cứu mạng vậy.
Tô Mộc không lên tiếng đáp lại, chẳng qua là thêm một cánh tay khác cũng ôm lấy tôi, đem ôm tôi vào ngực, ghì chặt đầu tôi lên trên bắp thịt rắn chắc trên ngực anh ấy, trầm mặc một hồi mới nói khàn khàn: “Tại sao lại tới?”
Anh ấy rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với tôi!
Nước mắt tôi liền không chịu thua kém cũng lăn xuống. Mới vừa rồi Lâm Yến Nhi cầm dao cứa tôi, thậm chí còn tát tôi một cái đẩy tôi xuống tôi cũng không khóc, nhưng nghe giọng khàn khàn của Tô Mộc tôi lại không nhịn được.
“Vì một câu trả lời, vì cái gì lần này anh lại đột nhiên vứt bỏ em?” Tôi nức nở nói. Rõ ràng mới vừa rồi còn hận anh ấy tới chết, hận không được cùng anh ấy lấy mạng đổi mạng, bây giờ nghe anh ấy hỏi tôi, hơn nữa giọng còn khàn khàn đau khổ như vậy trong nháy mắt tôi lại không hận anh ấy nữa, chẳng qua là cảm thấy ấm ức.
Rõ ràng anh ấy cũng đã cầu hôn với tôi, cuộc sống gia đình tốt đẹp cũng đã chuẩn bị, làm sao bất thình lình lại đều thay đổi?
Tôi lại ngay cả một lời giải thích cũng không nhận được!
“Không tại sao, chẳng qua anh đột nhiên tỉnh ngộ, em là người còn anh là quỷ, giữa chúng ta đã định trước không có kết quả, khiến em trễ nải một đời chi bằng thừa lúc còn sớm một đao chia hai đoạn, sau này chúng ta mỗi người đi một ngả, không còn dây dưa…” Tô Mộc nói.
Anh ấy tận lực duy trì giọng nói vững vàng giống như không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng khi nói tới mỗi người đi một ngả không còn dây dưa thì giọng anh ấy bỗng nhiên run lên, không nói tiếp nữa.
“Anh khóc?” Trái tim tôi khẽ run một cái, chợt ngẩng đầu lên.
Cơ thể anh ấy lúc này lạnh như băng chưa từng có nhưng hai tay tôi ôm chặt anh ấy không chịu buông, mỗi một cử động của anh ấy tôi đều có thể cảm giác được rõ rệt.
Anh ấy đang run, hơn nữa mỗi một từ anh ấy nói ra thì thân thể cũng lại càng run hơn.
Tôi liền đưa tay lên lần mò trên mặt anh ấy.
Không có nước mắt, nhưng trên gương mặt anh ấy phảng phất có lớp băng hình dáng như nước mắt!
Anh ấy tuyệt đối là đã khóc!
Tôi kinh hãi trong lòng, từ khi biết anh ấy tới nay đã hơn một năm, bất kể gặp phải chuyện gì anh ấy đều có bộ dáng bình tĩnh trầm ổn, thật giống như mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, chưa từng thấy anh ấy kinh hoảng thất thố như hôm nay.
Không đúng, phản ứng của anh ấy bây giờ ngay cả kinh hoảng thất thố cũng không bằng, anh ấy trầm mặc như một đầm nước đọng, thống khổ lại không có bất kỳ phản kháng nào.
Giống như anh ấy bị bức bách bởi số mệnh, ngay cả dũng khí chống lại anh ấy cũng không có.
“Tô Mộc! Anh bây giờ nói lời này để làm gì, nếu như anh sớm biết giữa anh và em không có kết quả gì thì sao ban đầu còn muốn tới trêu chọc em?! Bây giờ em yêu anh, không cách nào kiềm chế được, vậy mà anh lại nói với em giữa người và quỷ không có kết quả tốt?! Nếu là như vậy bây giờ anh còn khóc cái gì? Dù sao hôm nay em cũng phải chết, chờ sau khi chết cũng biết thành quỷ, có phải hay không là sẽ có thể cùng anh đời đời ở chung một chỗ?” Tôi nhất thời nổi giận.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Mộc yếu ớt như vậy, đây không phải là dáng vẻ nên có của anh ấy. Anh ấy ở trong lòng tôi là người cho dù gặp phải việc khó bằng trời cũng sẽ điềm nhiên như mây gió để giải quyết, sau đó mặt sẽ đầy ung dung hỏi tôi có đói không, có muốn ăn chút gì không.
Chưa từng không giúp tôi như lúc này!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ấy không thể đường đường chính chính nói rõ ràng cho tôi sao, dù là trời có sập thì cũng có tôi cùng anh ấy chết cơ mà!
“Em vĩnh viễn không thể cùng anh ở chung với nhau, em không thể chết được, sau này hãy quên anh đi.” Tô Mộc nghiêng đầu qua một bên né tránh, lạnh lùng nói.
Nói xong anh ấy bỗng nhiên buông tôi, không cho tôi cơ hội tiếp tục nói, chớp mắt một cái đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
Thân thể tôi liền rơi nhanh hơn, có điều được anh ấy ngăn cản một thời gian đã không còn rơi nhanh như trước.
‘Bịch’ một tiếng, tôi rơi vào một mảnh da có lông mềm mại.
Là da cáo!
Tôi cả kinh trong lòng, nhanh chóng bò dậy khỏi đống da cáo, đi tránh sang một bên.
Phía dưới nhiệt độ rất thấp, tôi có thể cảm giác được rõ ràng xung quanh mật độ yêu khí rất cao.
Toàn bộ dưới này yên lặng như tờ, một mảnh đen nhánh, chỉ có một mình tôi.
Kỳ lạ chính là Lâm Yến Nhi cùng Tô Mộc cũng không theo tôi đi xuống, tôi đợi một lúc không thấy động tĩnh của bọn họ đột nhiên khiến tim tôi đập mạnh.
Lâm Yến Nhi tự mình áp giải tôi tới đây, còn nói hôm nay tôi phải chết không thể nghi ngờ, nhất định là sẽ ra tay với tôi.
Mặc dù vừa rồi Tô Mộc nói tôi không thể chết được nhưng anh ấy cũng không đi theo tôi xuống, hơn nữa nhìn qua thì anh ấy cùng Lâm Yến Nhi một phe, cũng không làm gì để bảo vệ tôi.
Như vậy thứ muốn giết tôi vốn đang ở trong mộ hồ tiên này?
Trong lòng tôi nôn nao, đây chính là mộ của hơn trăm hồ tiên, bọn chúng khi còn sống bị chết thảm oán khí ngất trời, nếu bọn chúng một hồi lại trá thi, cùng xông tới giết tôi…
Nghĩ đến đây tôi rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa, trực tiếp giơ tay lên đem một cổ yêu khí ném vào không trung, dùng quỷ hỏa đem yêu khí thắp sáng.
Trong phút chốc bốn phía liền bị ánh sáng màu xanh chiếu sáng.
Mặc dù tia sáng màu xanh nhợt nhạt bập bùng nhìn qua rất rợn người nhưng tôi vẫn miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng tình huống phía dưới.
Chẳng qua sau khi tôi thấy rõ được hoàn cảnh nơi này tôi liền hối hận, chi bằng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết đột nhiên chết đi lại càng thống thoái, bây giờ tôi đang bị hơn trăm bộ da cáo rất ghê rợn vây quanh.
Trên mỗi một con cáo trong bọn chúng đều ướt đẫm máu, rõ ràng đều đã chết hơn trăm năm nhưng dáng vẻ lại giống như vừa mới bị lột da, máu cùng mảnh vụn thịt vẫn còn dính vào da lông. Đầu mỗi con cáo đều được giữ lại, trên đầu hai mắt nhuốm máu lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Một đôi mắt cũng được đi, lúc này tôi lại đang bị hơn một trăm đôi mắt cáo nhìn chằm chằm!
Tôi sợ hãi đến cứng đơ người, suýt chút nữa tè cả ra quần, ở vào hoàn cảnh này người có gan lớn hơn nữa thấy màn này cũng sẽ chịu không nổi đi!