Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-328
CHƯƠNG 306: ANH ẤY TỪNG TRỞ VỀ
CHƯƠNG 306: ANH ẤY TỪNG TRỞ VỀ
“Ngươi là ai?!” Giọng tôi đầy căng thẳng.
Dẫu sao bây giờ tôi cũng không còn là Lộc Dương trước kia, cảm giác đối với ngoại giới đã tương đối nhạy cảm, người này lại có thể im lặng không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh giường của tôi, còn đứng cách tôi gần như vậy chứng tỏ hắn rất lợi hại!
Hơn nữa hắn trăm phần trăm là quỷ! Dẫu sao chỉ có quỷ mới có thể khiến nhiệt độ xung quanh xuống thấp như vậy.
Nghe tôi hỏi, bóng đen kia bỗng run cả người giống như sợ hãi vì bị phát hiện, lại càng giống như đang rất kích động. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của tôi mà bỗng nhiên di chuyển.
Trực tiếp xông tới giường của tôi.
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn gọi Đường Dũng cùng Giao tiên tới cứu tôi, nhưng tôi vừa mới mở miệng còn chưa kịp lên tiếng thì mai bờ môi mềm mại lạnh như băng đã dính vào môi tôi.
Người tôi run lên!
Là anh ấy!Hiển nhiên anh ấy đến đã có chuẩn bị, sau khi chặn miệng tôi lại đầu lưỡi liền linh hoạt chui vào trong miệng tôi như cuồng phong thác đổ, cuốn lấy đầu lưỡi tôi điên cuồi đan vào một chỗ.
Cảm giác này rất quen thuộc, lại xa lạ.
Tôi lấy hết sức giãy giụa muốn đẩy anh ấy ra, nhưng không biết tại sao trong tôi lại có chút tham luyến cảm giác này, cho dù tay đã ấn vào bộ ngực rắn chắc của anh ấy nhưng không còn chút khí lực nào để đẩy ra.
Xác thực mà nói, bây giờ tôi không nỡ đẩy anh.
Tôi biết anh ấy là ai, người này ở ngay trước mặt tôi đã cứu người khác, ngay sau đó lại như gió một đi không trở lại trong thế giới của tôi.
Không đúng, gió còn có gió bay lượn, anh ấy thì sau khi mất tích liền biệt vô âm tín, cho dù tôi gầy thành cái xác khô cũng chưa tới nhìn tôi một cái.
Tôi cảm nhận được sự xâm lược cuồng phong bạo vũ của anh ấy, mặc cho tay anh ấy đang luồn lách trước ngực tôi, không biết từ khi nào trên mặt tôi đã đong đầy nước mắt, nỗi buồn như đan chéo trong lồng ngực.
Ấm ức, tức giận, căm ghét cùng tham luyến không thôi.
Những cảm xúc mãnh liệt này không ngừng đan xen trong lòng tôi, khiến trái tim tôi thắt lại đau đớn.
Một giọt nước mắt khổ sở vô tình lăn xuống miệng, anh ấy nếm được vị nước mắt, lúc này mới dừng lại một chút.
“Dương Dương…” Giọng trầm thấp vang lên, âm sắc còn mang theo sự khàn đặc khiến người ta đau lòng.
Tôi nhắm hai mắt thật chặt, không muốn để ý đến anh.
Bây giờ tôi không dám lên tiếng, cũng không dám mở mắt ra. Tôi sợ sau khi nhìn thấy gương mặt đó, tất cả cảm giác căm ghét cùng ấm ức của tôi trong nháy mắt sẽ tiêu tan đi mất.
Tôi cho rằng khoảng thời gian qua tôi đã sớm nhìn rõ anh ấy, cũng đã sớm quên đi anh ấy.
Tôi cho rằng từ nay về sau tôi có thể mau chóng khôi phục lại cuộc sống tự do, sau này cố gắng kiếm nhiều tiền, tìm một tình yêu không có đổ vỡ, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình dị.
Nhưng sau khi anh ấy xuất hiện tất cả liền sụp đổ tan rã.
Tôi không nghĩ tôi lại là một người không có tiền đồ như vậy.
“Anh biết em hận anh, anh cũng không cầu xin em tha thứ, lần này anh tới đây chỉ để muốn dặn em không được tới gần mộ phần của hồ tiên thêm nữa, từ ngày mai em hãy chịu khó yên ổn ở nhà, không nên đi ra ngoài!” Anh ấy nói.
Dựa vào cái gì?
Đã thành như vậy, anh ấy dựa vào cái gì còn dùng giọng này yêu cầu tôi?
Anh ấy là gì của tôi?
Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh ấy?
Trái tim tôi đang kêu gào, lúc này mắt tôi đã như vòi nước, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy ra, tôi khóc nức nở ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
“Có nghe thấy không? Ngàn vạn lần không nên đến gần mộ phần hồ tiên, nếu không thì ngày mai em ngay cả chết thế nào cũng không biết.” Anh ấy thấy tôi chỉ biết khóc mà không trả lời liền nói thêm một câu.
Nói xong anh ấy thật giống như cũng đã tỉnh táo lại, đứng dậy rời khỏi người tôi, bóng người từ từ biến mất không một chút lưu luyến, sự lạnh lẽo trong phòng cũng biến mất theo anh ấy không còn dấu vết.
Lúc này tôi mới từ từ hồi phục lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ.
Hít một hơi thật sâu.
Cơ thể tôi như chưa từng được anh ấy chạm vào, bốn phía cũng không hề có bất kỳ chút hơi thở gì của anh ấy giống như anh ấy chưa từng tới đây.
Tôi thậm chí trong nháy mắt còn cho rằng mọi chuyện vừa rồi đều là nằm mơ, anh ấy căn bản không hề quay lại.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hương thơm cỏ cây có một không hai của anh ấy lưu lại ở miệng tôi.
Thật đáng xấu hổ, sau đó tôi mất ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến anh ấy, hy vọng anh ấy vẫn chưa đi xa, vẫn ở lại tại một góc nào đó yên tĩnh trôm nom tôi.
Anh ấy cẩn thận dặn dò không cho tôi đi tới mộ phần hồ tiên, tại sao?
Anh ấy còn nói tôi đi tới mộ phần hồ tiên thì sẽ chết thảm, rốt cuộc trong mộ phần hồ tiên có cái gì?
Hơn nữa Thuồng luồng tiên cũng từng đã nói ông ta có cảm giác mộ phần hồ tiên có quan hệ rất lớn với tôi, nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại thấy rất tò mò. Dẫu sao tôi cùng những hồ tiên này chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào, duy nhất ở gần bọn họ cũng chỉ là trước kia tới khách sạn Hilton ăn cơm.
Nhưng như vậy thì có quan hệ gì với tôi?
Mơ hồ tôi cảm giác được trong mộ phần hồ tiên kia có một bí mật rất lớn chờ tôi tới vạch trần, có lẽ cùng chuyện anh ấy đột nhiên phải bảo vệ Lâm Yến Nhi cũng có liên quan.
Sáng sớm hôm sau tôi đem theo đôi mắt thâm đen xuống phòng khách, đến khi Giao tiên cùng Đường Dũng rời khỏi giường thì tôi đã đi mua chút đồ ăn sáng quay lại.
Đường Dũng nhìn thấy tôi thì vẻ mặt chợt kinh ngạc, giật nảy mình bước nhanh xông về phía tôi, một tay nắm lấy cằm tôi, đau lòng nói: “Dương Dương, em sao thế? Tối ngủ tự mình đánh mình sao? Sao vành mắt lại đen thế này?”
“Đúng vậy, Tối qua ngủ không ngon à?” Thuồng luồng tiên nói.
“Ừm.” Tôi làm bộ mặt dở khóc dở cười, cố gắng để bản thân nhìn như rất thoải mái, nói tối qua mở máy lạnh thấp, nửa đêm bật tỉnh vì lạnh, kết quả sau đó là bị mất ngủ.
Tôi không muốn khiến bọn họ biết việc Tô Mộc đến vào tối qua, càng không muốn đem lời cảnh cáo của Tô Mộc nói cho bọn họ.
Tôi muốn xem thử, đã nhiều lần có thể chuyển nguy thành an, lần này xem làm sao chết được trong mộ Hồ Tiên.
Không hiểu sao, có thể là tôi đã trở nên lớn gan hơn rồi, không phải là tôi không sợ chết, mà trong lòng đang muốn so kè với Tô Mộc, anh càng không để tôi đi, thì tôi cứ muốn đi, anh có thể làm gì được tôi chứ?
Dù sao giờ hai chúng tôi cũng không còn bất cứ quan hệ gì, tôi sống hay chết không còn quan trọng với anh.
Thuồng luồng tiên sáng sớm thức dậy, tinh thần không được tốt cho lắm, cũng lười để ý đến suy nghĩ trong lòng tôi, chỉ im lặng nhìn tôi, khinh bỉ nói: “Đều là đứa trẻ lớn xác cả rồi, lại không chăm sóc tốt cho chính mình, mà thôi, hôm nay cô ở nhà ngủ bù đi, lát nữa ta và thằng nhóc Đường Dũng đi đến mộ cáo là được.”
“Lát nữa hai người đúng là đến mộ cáo thật à?” Tôi lập tức hỏi.
“Đúng, tối qua ta suy nghĩ một hồi, đều đã đến, mà yêu khí trên người cáo tinh đã bị ta hấp thu, về công về tư thì ta cũng phải đi xem một chút, nếu không có gì có thể sơm một chút niêm phong lại mộ cáo này, cứ có cảm giác nơi đó mở ra không phải chuyện tốt lành gì.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ấy còn ngước mặt với Đường Dũng, để Đường Dũng thả cảo đỏ ra.
Nhân lúc Đường Dũng thả cáo đó ra, tôi tranh thủ nói vời Thuồng luồng tiên: “Tôi cũng muốn đi, tối qua vì nghĩ ngợi chuyện mộ cáo mới mất ngủ, nếu ông không để tôi đi, tôi ở nhà cũng không ngủ được.”
“Ừm? Muốn đi như vậy à?” Thuồng luồng tiên sững sờ, sau đó ông ta cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, lát nữa cơm nước xong chúng ta xuất phát.”
CHƯƠNG 306: ANH ẤY TỪNG TRỞ VỀ
“Ngươi là ai?!” Giọng tôi đầy căng thẳng.
Dẫu sao bây giờ tôi cũng không còn là Lộc Dương trước kia, cảm giác đối với ngoại giới đã tương đối nhạy cảm, người này lại có thể im lặng không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh giường của tôi, còn đứng cách tôi gần như vậy chứng tỏ hắn rất lợi hại!
Hơn nữa hắn trăm phần trăm là quỷ! Dẫu sao chỉ có quỷ mới có thể khiến nhiệt độ xung quanh xuống thấp như vậy.
Nghe tôi hỏi, bóng đen kia bỗng run cả người giống như sợ hãi vì bị phát hiện, lại càng giống như đang rất kích động. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của tôi mà bỗng nhiên di chuyển.
Trực tiếp xông tới giường của tôi.
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn gọi Đường Dũng cùng Giao tiên tới cứu tôi, nhưng tôi vừa mới mở miệng còn chưa kịp lên tiếng thì mai bờ môi mềm mại lạnh như băng đã dính vào môi tôi.
Người tôi run lên!
Là anh ấy!Hiển nhiên anh ấy đến đã có chuẩn bị, sau khi chặn miệng tôi lại đầu lưỡi liền linh hoạt chui vào trong miệng tôi như cuồng phong thác đổ, cuốn lấy đầu lưỡi tôi điên cuồi đan vào một chỗ.
Cảm giác này rất quen thuộc, lại xa lạ.
Tôi lấy hết sức giãy giụa muốn đẩy anh ấy ra, nhưng không biết tại sao trong tôi lại có chút tham luyến cảm giác này, cho dù tay đã ấn vào bộ ngực rắn chắc của anh ấy nhưng không còn chút khí lực nào để đẩy ra.
Xác thực mà nói, bây giờ tôi không nỡ đẩy anh.
Tôi biết anh ấy là ai, người này ở ngay trước mặt tôi đã cứu người khác, ngay sau đó lại như gió một đi không trở lại trong thế giới của tôi.
Không đúng, gió còn có gió bay lượn, anh ấy thì sau khi mất tích liền biệt vô âm tín, cho dù tôi gầy thành cái xác khô cũng chưa tới nhìn tôi một cái.
Tôi cảm nhận được sự xâm lược cuồng phong bạo vũ của anh ấy, mặc cho tay anh ấy đang luồn lách trước ngực tôi, không biết từ khi nào trên mặt tôi đã đong đầy nước mắt, nỗi buồn như đan chéo trong lồng ngực.
Ấm ức, tức giận, căm ghét cùng tham luyến không thôi.
Những cảm xúc mãnh liệt này không ngừng đan xen trong lòng tôi, khiến trái tim tôi thắt lại đau đớn.
Một giọt nước mắt khổ sở vô tình lăn xuống miệng, anh ấy nếm được vị nước mắt, lúc này mới dừng lại một chút.
“Dương Dương…” Giọng trầm thấp vang lên, âm sắc còn mang theo sự khàn đặc khiến người ta đau lòng.
Tôi nhắm hai mắt thật chặt, không muốn để ý đến anh.
Bây giờ tôi không dám lên tiếng, cũng không dám mở mắt ra. Tôi sợ sau khi nhìn thấy gương mặt đó, tất cả cảm giác căm ghét cùng ấm ức của tôi trong nháy mắt sẽ tiêu tan đi mất.
Tôi cho rằng khoảng thời gian qua tôi đã sớm nhìn rõ anh ấy, cũng đã sớm quên đi anh ấy.
Tôi cho rằng từ nay về sau tôi có thể mau chóng khôi phục lại cuộc sống tự do, sau này cố gắng kiếm nhiều tiền, tìm một tình yêu không có đổ vỡ, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình dị.
Nhưng sau khi anh ấy xuất hiện tất cả liền sụp đổ tan rã.
Tôi không nghĩ tôi lại là một người không có tiền đồ như vậy.
“Anh biết em hận anh, anh cũng không cầu xin em tha thứ, lần này anh tới đây chỉ để muốn dặn em không được tới gần mộ phần của hồ tiên thêm nữa, từ ngày mai em hãy chịu khó yên ổn ở nhà, không nên đi ra ngoài!” Anh ấy nói.
Dựa vào cái gì?
Đã thành như vậy, anh ấy dựa vào cái gì còn dùng giọng này yêu cầu tôi?
Anh ấy là gì của tôi?
Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh ấy?
Trái tim tôi đang kêu gào, lúc này mắt tôi đã như vòi nước, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy ra, tôi khóc nức nở ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
“Có nghe thấy không? Ngàn vạn lần không nên đến gần mộ phần hồ tiên, nếu không thì ngày mai em ngay cả chết thế nào cũng không biết.” Anh ấy thấy tôi chỉ biết khóc mà không trả lời liền nói thêm một câu.
Nói xong anh ấy thật giống như cũng đã tỉnh táo lại, đứng dậy rời khỏi người tôi, bóng người từ từ biến mất không một chút lưu luyến, sự lạnh lẽo trong phòng cũng biến mất theo anh ấy không còn dấu vết.
Lúc này tôi mới từ từ hồi phục lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ.
Hít một hơi thật sâu.
Cơ thể tôi như chưa từng được anh ấy chạm vào, bốn phía cũng không hề có bất kỳ chút hơi thở gì của anh ấy giống như anh ấy chưa từng tới đây.
Tôi thậm chí trong nháy mắt còn cho rằng mọi chuyện vừa rồi đều là nằm mơ, anh ấy căn bản không hề quay lại.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hương thơm cỏ cây có một không hai của anh ấy lưu lại ở miệng tôi.
Thật đáng xấu hổ, sau đó tôi mất ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến anh ấy, hy vọng anh ấy vẫn chưa đi xa, vẫn ở lại tại một góc nào đó yên tĩnh trôm nom tôi.
Anh ấy cẩn thận dặn dò không cho tôi đi tới mộ phần hồ tiên, tại sao?
Anh ấy còn nói tôi đi tới mộ phần hồ tiên thì sẽ chết thảm, rốt cuộc trong mộ phần hồ tiên có cái gì?
Hơn nữa Thuồng luồng tiên cũng từng đã nói ông ta có cảm giác mộ phần hồ tiên có quan hệ rất lớn với tôi, nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại thấy rất tò mò. Dẫu sao tôi cùng những hồ tiên này chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào, duy nhất ở gần bọn họ cũng chỉ là trước kia tới khách sạn Hilton ăn cơm.
Nhưng như vậy thì có quan hệ gì với tôi?
Mơ hồ tôi cảm giác được trong mộ phần hồ tiên kia có một bí mật rất lớn chờ tôi tới vạch trần, có lẽ cùng chuyện anh ấy đột nhiên phải bảo vệ Lâm Yến Nhi cũng có liên quan.
Sáng sớm hôm sau tôi đem theo đôi mắt thâm đen xuống phòng khách, đến khi Giao tiên cùng Đường Dũng rời khỏi giường thì tôi đã đi mua chút đồ ăn sáng quay lại.
Đường Dũng nhìn thấy tôi thì vẻ mặt chợt kinh ngạc, giật nảy mình bước nhanh xông về phía tôi, một tay nắm lấy cằm tôi, đau lòng nói: “Dương Dương, em sao thế? Tối ngủ tự mình đánh mình sao? Sao vành mắt lại đen thế này?”
“Đúng vậy, Tối qua ngủ không ngon à?” Thuồng luồng tiên nói.
“Ừm.” Tôi làm bộ mặt dở khóc dở cười, cố gắng để bản thân nhìn như rất thoải mái, nói tối qua mở máy lạnh thấp, nửa đêm bật tỉnh vì lạnh, kết quả sau đó là bị mất ngủ.
Tôi không muốn khiến bọn họ biết việc Tô Mộc đến vào tối qua, càng không muốn đem lời cảnh cáo của Tô Mộc nói cho bọn họ.
Tôi muốn xem thử, đã nhiều lần có thể chuyển nguy thành an, lần này xem làm sao chết được trong mộ Hồ Tiên.
Không hiểu sao, có thể là tôi đã trở nên lớn gan hơn rồi, không phải là tôi không sợ chết, mà trong lòng đang muốn so kè với Tô Mộc, anh càng không để tôi đi, thì tôi cứ muốn đi, anh có thể làm gì được tôi chứ?
Dù sao giờ hai chúng tôi cũng không còn bất cứ quan hệ gì, tôi sống hay chết không còn quan trọng với anh.
Thuồng luồng tiên sáng sớm thức dậy, tinh thần không được tốt cho lắm, cũng lười để ý đến suy nghĩ trong lòng tôi, chỉ im lặng nhìn tôi, khinh bỉ nói: “Đều là đứa trẻ lớn xác cả rồi, lại không chăm sóc tốt cho chính mình, mà thôi, hôm nay cô ở nhà ngủ bù đi, lát nữa ta và thằng nhóc Đường Dũng đi đến mộ cáo là được.”
“Lát nữa hai người đúng là đến mộ cáo thật à?” Tôi lập tức hỏi.
“Đúng, tối qua ta suy nghĩ một hồi, đều đã đến, mà yêu khí trên người cáo tinh đã bị ta hấp thu, về công về tư thì ta cũng phải đi xem một chút, nếu không có gì có thể sơm một chút niêm phong lại mộ cáo này, cứ có cảm giác nơi đó mở ra không phải chuyện tốt lành gì.” Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong ông ấy còn ngước mặt với Đường Dũng, để Đường Dũng thả cảo đỏ ra.
Nhân lúc Đường Dũng thả cáo đó ra, tôi tranh thủ nói vời Thuồng luồng tiên: “Tôi cũng muốn đi, tối qua vì nghĩ ngợi chuyện mộ cáo mới mất ngủ, nếu ông không để tôi đi, tôi ở nhà cũng không ngủ được.”
“Ừm? Muốn đi như vậy à?” Thuồng luồng tiên sững sờ, sau đó ông ta cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, lát nữa cơm nước xong chúng ta xuất phát.”