Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-324
CHƯƠNG 302: LỆNH ỦY THÁC
CHƯƠNG 302: LỆNH ỦY THÁC
“Cáo tinh được cứu, tiền cũng phải lấy.” Thuồng Luồng Tiên nói.
A, ông là rồng thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao, ông thả cáo tinh thì người ta dựa vào cái gì đưa tiền cho tôi!
Tôi nhất thời liếc mắt, trong lòng vừa xuất hiện ý niệm này thì Thuồng Luồng Tiên cũng đã cảm ứng được, ông ta hướng về cáo tinh thổi một hơi, cáo tinh liền mất đi lực hấp dẫn, ngã xuống đất.
Cáo tinh đau đến nhe răng trợn mắt, có điều bây giờ nó hoàn toàn không còn tâm tư xoa mông, lăn một vòng rồi bò dậy từ dưới đất, mặt đầy nịnh hót tiến tới bên cạnh tôi cười nói: “Nữ thần, ý của đại nhân long thần là để tôi xuất hiện ở trước mặt ông lão kia, để cho bọn họ biết tôi bị bắt sau đó sẽ để cho tôi giả chết, như vậy đối phương nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền, cũng không ai dám kiểm tra thi thể của tôi.”
Vừa nói nó đã không nhịn được cười, mặt đầy bộ dáng gian trá, thật giống như bây giờ nó đã được tự do lần nữa vậy, nói với Thuồng Luồng Tiên: “Đa tạ ân nhân cứu mạng của đại nhân long thần, một hồi tôi diễn xong trước mặt ông già sẽ đến ngay phòng bệnh của bà già kia gọi vợ tôi ra, bảo cho cô ấy cũng biết là ngài đại phát từ bi cứu chúng tôi. Sau này vợ chồng chúng tôi sẽ là tiểu đệ của ngài, phàm lúc nào ngài cần dùng tới chúng tôi xin cứ việc phân phó.”
Vừa nói nó còn cúi đầu lạy Thuồng Luồng Tiên một cái.
Cáo tinh kia đừng xem thường, đạo hạnh của nó không cao nhưng đầu óc lại rất giảo hoạt, chớp mắt đã ôm lấy bắp đùi Thuồng Luồng Tiên.
Thuồng Luồng Tiên nghe cáo tinh gọi là đại nhân long thần liền rất hài lòng, gật đầu cười, sau đó vung móng vuốt lên, những người kia trong nháy mắt khôi phục ý thức, hướng về phía Thuồng Luồng Tiên tiếp tục vái lạy.
Đường Dũng liền tỏ ra kiêu căng, mới vừa rồi đám người này bỏi vì chúng tôi hát không đúng mà nổi giận muốn ngăn cản chúng tôi, bây giờ thật sự thấy rồng trong truyền thuyết, thái độ liền mười phần cung kính, hơn nữa mắt nhìn chúng tôi cũng như nhìn thấy thần tiên. Đường Dũng với cáo tinh kia liền nháy mắt ra hiệu để chuẩn bị diễn trò, sau đó lần nữa cầm lấy cái trống nhỏ, vừa gõ vừa hát: “Sáu mời Tam thái tử Na Tra… là hắn, là hắn, chính là hắn, bạn của chúng ta…”
“Bày mời Thất huynh đề hồ lô, hồ lô oa, hồ lô hoa, một cây ra bảy đóa hoa…”
Anh ta giống như cố ý khiến những người kia khó chịu, chuyên chọn những lời vô nghĩa để hát, nhưng lúc này bất kể anh ta hát cái gì cũng không còn ai dám thắc mắc nửa chữ.
Đường Dũng ngân nga thêm một chút mới dần dần nhỏ giọng, hướng về phía cáo tinh xông tới, bóp một cái trên cổ cáo tinh.
Cáo tinh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, Đường Dũng bóp nó một cái nháy mắt nó liền hút hết yêu khí xung quanh trở về trong cơ thể, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt một con cáo lửa liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người đồng loạt sửng sốt một chút, không nghĩ tới trong tay Đường Dũng tự nhiên xuất hiện một con cáo có lông màu đỏ lớn như vậy, thật giống như ảo thuật.
“Yêu quái!” Hồi lâu sau, trong đám người cũng không biết ai bỗng nhiên kêu lên, tất cả mọi người giật mình, đồng loạt lui về phía sau, thậm chí còn có người muốn chạy trốn.
Duy chỉ có Ông cụ Tôn coi như còn bình tĩnh, ông ta lấy ra từ trong túi một chiếc kính lão đeo lên mắt, nhìn kỹ cáo tinh: “Hoảng cái gì, cáo tinh kia đã bị Đường đại tiên bóp chết rồi, các ngươi còn sợ cái gì!”
Bị Ông cụ Tôn mắng một tiếng, nhưng cao tầng tập đoàn Lục Địa mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn cáo tinh đang bị bóp ở trong tay Đường Dũng. Thấy cáo tinh thật sự không còn nhúc nhích, những người này mới rối rít thờ phảo nhẹ nhõm, trở lại bên cạnh Ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn thấy vậy không khỏi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi trong nháy mắt ông ta không phải không sợ, càng không phải ông ta có nhiều can đảm mà là ông ta đã lớn tuổi, đi đứng không thể so với những người trẻ này, vừa rồi ông ta cũng muốn chạy nhưng là chạy không nổi.
Bây giờ tình hình đã khống chế được, hơn nữa tất cả mọi người chính mắt nhìn thấy cáo tinh bị Đường Dũng bóp chết, bầu không khí trong phòng bệnh rốt cuộc sôi nổi.
Phó tổng công ty hôm qua không để ý đến Đường Dũng lúc này liền chạy nhanh đến bên cạnh anh ta, muốn nhìn kỹ cáo tinh một chút nhưng không dám chạm vào, chỉ có thể thận trọng quan sát mấy lần, sau đó cười tâng bốc nói: “Đại tiên, không ngờ ngài trẻ tuổi mà tu vi lại thâm hậu như vậy, chỉ vài phút đã giải quyết cáo tinh. Hơn nữa thần chú của ngài cũng thật đặc biệt, không giống Vương pháp sư lúc trước cứ mời Thái thượng lão quân rồi Hồng môn lão tổ, vậy mà cái nào cũng không có tác dụng.”
“Theo tôi thấy, muốn giải quyết cáo tinh nhất định phải mời Tam thái tử Na Tra tới, ngài ấy từ nhỏ chính là chuyên đi giết cáo tinh, ngay cả cửu vĩ hồ Đát Kỷ cũng không dám trêu chọc ngài. Đại tiên thật anh minh thần vũ, liếc mắt liền thấy được căn nguyên chân lý vấn đề.”
“Nếu ta nói có ích chính là Thất huynh đệ Hồ lô thì sao?” Đường Dũng liếc mắt, không mặn không nhạt nói, hiển nhiên anh ta vẫn còn ghi hận người này hôm qua không để ý đến anh ta.
Vừa dứt lời, anh ta đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác không ổn, dựa vào sự hiểu biết của tôi về Đường Dũng, mỗi khi anh ta cười như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Đường Dũng cười xong nét mặt liền thay đổi, hướng về phía sau lưng giám đốc quát tô một tiếng: “Cáo tinh kia, thân thể đã chết linh hồn không chịu đi đầu thai chuyển thể, còn quấn lấy thế nhân làm gì! Ngay trước mặt bổn tiên đây còn dám tiếp tục làm xằng bậy, ngươi có tin không nếu bổn tiên nhận được ủy thác sẽ đem ngươi xử tử tại chỗ, để ngươi biến mất hoàn toàn trong tam giới!”
Vừa nói Đường Dũng tỏ vẻ nôn nóng cùng tức giận nhưng vẫn trù trừ không tiến lên, mặt đầy vẻ đắn đó.
Vị giám đốc kia mới chính mắt thấy Tôn tổng bị cáo tinh trên người hành hạ không ra người không ra quỷ, bây giờ nghe hồn phách cáo tinh còn bám trên người mình mặt liền tái xanh, sợ hãi lập tức chạy đến bên cạnh Đường Dũng, hỏi: “Đại tiên, cáo tinh kia bây giờ bám trên người tôi sao?”
“Không phải cáo tinh, bây giờ nó đã chết nên gọi là quỷ yêu. Yêu vật sau khi chết sẽ biến thành quỷ yêu, mặc dù lực tàn phá không mạnh như khi nó còn là yêu quái nhưng nếu cứ ở trên người một thời gian thì uy lực cũng lớn như quỷ vậy, nếu như không tiến hành thanh trừ ngươi sẽ liên tục thấy ảo giác, những thứu ảo giác kia sẽ không hừng hù dọa ngươi, đến khi tinh thần ngươi không chịu nổi suy sụp rồi tự sát, chỉ có như vậy ngươi mới được giải thoát.” Đường Dũng tay bấm động tác, mặt đầy thánh thiện nói.
Giám đốc nghe vậy đều bị dọa sợ, mồ hôi vã ra như tắm, nói với Đường Dũng: “Vậy đại yên hãy mau mau cứu tôi, giúp tôi khu trừ quỷ yêu, tôi còn chưa muốn chết!”
“Cái này…” Đường Dũng do dự một chút, mặt đầy khổ sở. Nhìn anh ta tỏ vẻ nghiêm trang, tôi cùng Thuồng Luồng tiên đã sắp chết sặc vì cười thầm.
Thuồng Luồng tiên vì không muốn gây sự chú ý, sau khi giải khống chế cho mọi người đã đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi dựa vào nhau để đỡ rung người.
Mà không chỉ có hai chúng tôi, ngay cả thân thể con cáo đỏ rực trên tay Đường Dũng kia cũng hơi lay động, hiển nhiên cũng rất khổ cực vì nhịn cười.
Đường Dũng liền trợn mắt nhìn chúng tôi một cái, hấy tay đem con cáo ném về phía tôi, sau đó nói với vị giám đốc kia: “Thực không giấu giếm, đệ tử chúng ta ra tay cũng không phải có thể tùy tiện ra tay, tôi cùng tiên gia đã có một ước định, muốn ra tay cứu người thì nhất định phải được người bị hại ủy thác, không có ủy thác mà tùy tiện ra tay thì ta sẽ bị tiên gia trách cứ.”
“Ủy thác? Tôi bây giờ chính thức ủy thác ngài cứu tôi, van xin ngài, tôi không muốn trở thành người điên.” Giám đốc nói.
Ngày hôm qua ông ta liên tiếp thấy kinh sợ, buổi tối cũng không nghỉ ngơi tốt, bây giờ bị Đường Dũng hù dọa liền sợ mất hết hồn vía, ngay cả trên người ông ta không có cảm giác gì khác thường cũng không màng đến.
Đường Dũng rốt cuộc không tính nhẫn lại, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Ngươi chỉ ủy thác bằng miệng sao? Ủy thác là phải có vật cụ thể, nói ví dụ như ngân phiếu ngân hàng, hoặc tôi cho ông một tài khoản ngân hàng, tôi cũng không cần ông phải trả 300 tỷ, đưa tôi chi phí sáu bảy mươi tỷ là được.”
CHƯƠNG 302: LỆNH ỦY THÁC
“Cáo tinh được cứu, tiền cũng phải lấy.” Thuồng Luồng Tiên nói.
A, ông là rồng thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao, ông thả cáo tinh thì người ta dựa vào cái gì đưa tiền cho tôi!
Tôi nhất thời liếc mắt, trong lòng vừa xuất hiện ý niệm này thì Thuồng Luồng Tiên cũng đã cảm ứng được, ông ta hướng về cáo tinh thổi một hơi, cáo tinh liền mất đi lực hấp dẫn, ngã xuống đất.
Cáo tinh đau đến nhe răng trợn mắt, có điều bây giờ nó hoàn toàn không còn tâm tư xoa mông, lăn một vòng rồi bò dậy từ dưới đất, mặt đầy nịnh hót tiến tới bên cạnh tôi cười nói: “Nữ thần, ý của đại nhân long thần là để tôi xuất hiện ở trước mặt ông lão kia, để cho bọn họ biết tôi bị bắt sau đó sẽ để cho tôi giả chết, như vậy đối phương nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền, cũng không ai dám kiểm tra thi thể của tôi.”
Vừa nói nó đã không nhịn được cười, mặt đầy bộ dáng gian trá, thật giống như bây giờ nó đã được tự do lần nữa vậy, nói với Thuồng Luồng Tiên: “Đa tạ ân nhân cứu mạng của đại nhân long thần, một hồi tôi diễn xong trước mặt ông già sẽ đến ngay phòng bệnh của bà già kia gọi vợ tôi ra, bảo cho cô ấy cũng biết là ngài đại phát từ bi cứu chúng tôi. Sau này vợ chồng chúng tôi sẽ là tiểu đệ của ngài, phàm lúc nào ngài cần dùng tới chúng tôi xin cứ việc phân phó.”
Vừa nói nó còn cúi đầu lạy Thuồng Luồng Tiên một cái.
Cáo tinh kia đừng xem thường, đạo hạnh của nó không cao nhưng đầu óc lại rất giảo hoạt, chớp mắt đã ôm lấy bắp đùi Thuồng Luồng Tiên.
Thuồng Luồng Tiên nghe cáo tinh gọi là đại nhân long thần liền rất hài lòng, gật đầu cười, sau đó vung móng vuốt lên, những người kia trong nháy mắt khôi phục ý thức, hướng về phía Thuồng Luồng Tiên tiếp tục vái lạy.
Đường Dũng liền tỏ ra kiêu căng, mới vừa rồi đám người này bỏi vì chúng tôi hát không đúng mà nổi giận muốn ngăn cản chúng tôi, bây giờ thật sự thấy rồng trong truyền thuyết, thái độ liền mười phần cung kính, hơn nữa mắt nhìn chúng tôi cũng như nhìn thấy thần tiên. Đường Dũng với cáo tinh kia liền nháy mắt ra hiệu để chuẩn bị diễn trò, sau đó lần nữa cầm lấy cái trống nhỏ, vừa gõ vừa hát: “Sáu mời Tam thái tử Na Tra… là hắn, là hắn, chính là hắn, bạn của chúng ta…”
“Bày mời Thất huynh đề hồ lô, hồ lô oa, hồ lô hoa, một cây ra bảy đóa hoa…”
Anh ta giống như cố ý khiến những người kia khó chịu, chuyên chọn những lời vô nghĩa để hát, nhưng lúc này bất kể anh ta hát cái gì cũng không còn ai dám thắc mắc nửa chữ.
Đường Dũng ngân nga thêm một chút mới dần dần nhỏ giọng, hướng về phía cáo tinh xông tới, bóp một cái trên cổ cáo tinh.
Cáo tinh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, Đường Dũng bóp nó một cái nháy mắt nó liền hút hết yêu khí xung quanh trở về trong cơ thể, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt một con cáo lửa liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người đồng loạt sửng sốt một chút, không nghĩ tới trong tay Đường Dũng tự nhiên xuất hiện một con cáo có lông màu đỏ lớn như vậy, thật giống như ảo thuật.
“Yêu quái!” Hồi lâu sau, trong đám người cũng không biết ai bỗng nhiên kêu lên, tất cả mọi người giật mình, đồng loạt lui về phía sau, thậm chí còn có người muốn chạy trốn.
Duy chỉ có Ông cụ Tôn coi như còn bình tĩnh, ông ta lấy ra từ trong túi một chiếc kính lão đeo lên mắt, nhìn kỹ cáo tinh: “Hoảng cái gì, cáo tinh kia đã bị Đường đại tiên bóp chết rồi, các ngươi còn sợ cái gì!”
Bị Ông cụ Tôn mắng một tiếng, nhưng cao tầng tập đoàn Lục Địa mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn cáo tinh đang bị bóp ở trong tay Đường Dũng. Thấy cáo tinh thật sự không còn nhúc nhích, những người này mới rối rít thờ phảo nhẹ nhõm, trở lại bên cạnh Ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn thấy vậy không khỏi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi trong nháy mắt ông ta không phải không sợ, càng không phải ông ta có nhiều can đảm mà là ông ta đã lớn tuổi, đi đứng không thể so với những người trẻ này, vừa rồi ông ta cũng muốn chạy nhưng là chạy không nổi.
Bây giờ tình hình đã khống chế được, hơn nữa tất cả mọi người chính mắt nhìn thấy cáo tinh bị Đường Dũng bóp chết, bầu không khí trong phòng bệnh rốt cuộc sôi nổi.
Phó tổng công ty hôm qua không để ý đến Đường Dũng lúc này liền chạy nhanh đến bên cạnh anh ta, muốn nhìn kỹ cáo tinh một chút nhưng không dám chạm vào, chỉ có thể thận trọng quan sát mấy lần, sau đó cười tâng bốc nói: “Đại tiên, không ngờ ngài trẻ tuổi mà tu vi lại thâm hậu như vậy, chỉ vài phút đã giải quyết cáo tinh. Hơn nữa thần chú của ngài cũng thật đặc biệt, không giống Vương pháp sư lúc trước cứ mời Thái thượng lão quân rồi Hồng môn lão tổ, vậy mà cái nào cũng không có tác dụng.”
“Theo tôi thấy, muốn giải quyết cáo tinh nhất định phải mời Tam thái tử Na Tra tới, ngài ấy từ nhỏ chính là chuyên đi giết cáo tinh, ngay cả cửu vĩ hồ Đát Kỷ cũng không dám trêu chọc ngài. Đại tiên thật anh minh thần vũ, liếc mắt liền thấy được căn nguyên chân lý vấn đề.”
“Nếu ta nói có ích chính là Thất huynh đệ Hồ lô thì sao?” Đường Dũng liếc mắt, không mặn không nhạt nói, hiển nhiên anh ta vẫn còn ghi hận người này hôm qua không để ý đến anh ta.
Vừa dứt lời, anh ta đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác không ổn, dựa vào sự hiểu biết của tôi về Đường Dũng, mỗi khi anh ta cười như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Đường Dũng cười xong nét mặt liền thay đổi, hướng về phía sau lưng giám đốc quát tô một tiếng: “Cáo tinh kia, thân thể đã chết linh hồn không chịu đi đầu thai chuyển thể, còn quấn lấy thế nhân làm gì! Ngay trước mặt bổn tiên đây còn dám tiếp tục làm xằng bậy, ngươi có tin không nếu bổn tiên nhận được ủy thác sẽ đem ngươi xử tử tại chỗ, để ngươi biến mất hoàn toàn trong tam giới!”
Vừa nói Đường Dũng tỏ vẻ nôn nóng cùng tức giận nhưng vẫn trù trừ không tiến lên, mặt đầy vẻ đắn đó.
Vị giám đốc kia mới chính mắt thấy Tôn tổng bị cáo tinh trên người hành hạ không ra người không ra quỷ, bây giờ nghe hồn phách cáo tinh còn bám trên người mình mặt liền tái xanh, sợ hãi lập tức chạy đến bên cạnh Đường Dũng, hỏi: “Đại tiên, cáo tinh kia bây giờ bám trên người tôi sao?”
“Không phải cáo tinh, bây giờ nó đã chết nên gọi là quỷ yêu. Yêu vật sau khi chết sẽ biến thành quỷ yêu, mặc dù lực tàn phá không mạnh như khi nó còn là yêu quái nhưng nếu cứ ở trên người một thời gian thì uy lực cũng lớn như quỷ vậy, nếu như không tiến hành thanh trừ ngươi sẽ liên tục thấy ảo giác, những thứu ảo giác kia sẽ không hừng hù dọa ngươi, đến khi tinh thần ngươi không chịu nổi suy sụp rồi tự sát, chỉ có như vậy ngươi mới được giải thoát.” Đường Dũng tay bấm động tác, mặt đầy thánh thiện nói.
Giám đốc nghe vậy đều bị dọa sợ, mồ hôi vã ra như tắm, nói với Đường Dũng: “Vậy đại yên hãy mau mau cứu tôi, giúp tôi khu trừ quỷ yêu, tôi còn chưa muốn chết!”
“Cái này…” Đường Dũng do dự một chút, mặt đầy khổ sở. Nhìn anh ta tỏ vẻ nghiêm trang, tôi cùng Thuồng Luồng tiên đã sắp chết sặc vì cười thầm.
Thuồng Luồng tiên vì không muốn gây sự chú ý, sau khi giải khống chế cho mọi người đã đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi dựa vào nhau để đỡ rung người.
Mà không chỉ có hai chúng tôi, ngay cả thân thể con cáo đỏ rực trên tay Đường Dũng kia cũng hơi lay động, hiển nhiên cũng rất khổ cực vì nhịn cười.
Đường Dũng liền trợn mắt nhìn chúng tôi một cái, hấy tay đem con cáo ném về phía tôi, sau đó nói với vị giám đốc kia: “Thực không giấu giếm, đệ tử chúng ta ra tay cũng không phải có thể tùy tiện ra tay, tôi cùng tiên gia đã có một ước định, muốn ra tay cứu người thì nhất định phải được người bị hại ủy thác, không có ủy thác mà tùy tiện ra tay thì ta sẽ bị tiên gia trách cứ.”
“Ủy thác? Tôi bây giờ chính thức ủy thác ngài cứu tôi, van xin ngài, tôi không muốn trở thành người điên.” Giám đốc nói.
Ngày hôm qua ông ta liên tiếp thấy kinh sợ, buổi tối cũng không nghỉ ngơi tốt, bây giờ bị Đường Dũng hù dọa liền sợ mất hết hồn vía, ngay cả trên người ông ta không có cảm giác gì khác thường cũng không màng đến.
Đường Dũng rốt cuộc không tính nhẫn lại, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Ngươi chỉ ủy thác bằng miệng sao? Ủy thác là phải có vật cụ thể, nói ví dụ như ngân phiếu ngân hàng, hoặc tôi cho ông một tài khoản ngân hàng, tôi cũng không cần ông phải trả 300 tỷ, đưa tôi chi phí sáu bảy mươi tỷ là được.”