Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-312
CHƯƠNG 290: SAO LẠI LÀ EM
CHƯƠNG 290: SAO LẠI LÀ EM
“Đúng đúng, không phải xác khô, Dương Dương của ta chẳng qua chỉ hơi gầy một chút mà thôi. Em yên tâm, sau này sư phụ ngày ngày sẽ cho con ăn ngon, nhất định chúng ta có thể nhanh mập lại như cũ.” Đường Dũng nhận ra mình nói xấu liền vội vàng lau sạch nước mắt, mỉm cười nói.
Tôi cũng bởi vì giấc mơ vừa rồi khiến cho đầy mệt mỏi, nhưng thấy Thuồng Luồng Tiên cùng Đường Dũng đều cẩn thận đứng ở đầu giường chăm sóc tôi liền không đành lòng, cố gắng nở nụ cười tươi với hai người bọn họ, nói: “Ăn ngon là được, tôi không cần mập đâu, trước kia muốn giảm cân ngày ngày ăn kiêng còn không được, bây giờ thật vất vả mới gầy được anh lại muốn ép tôi mập, thật độc ác.”
Vừa nói tôi vừa thận trọng đứng dậy, muốn ra khỏi giường đi vào nhà tắm, dẫu sao lúc nằm mơ đã khiến người ướt hết, bây giờ toàn thân nhơm nhớp rất khó chịu.
Nhưng tôi vừa cử động một cái mới phát hiện ra chuyện không tốt, chính là sau khi người gầy đi thì cử động của tôi rõ ràng không còn linh hoạt như trước, hơn nữa xương cũng cứng rất nhiều, hơi dùng lực một chút đã kêu răng rắc như bị gãy xương đến nơi.
Rõ ràng tự mình tắm là không thể được, tôi liền hỏi Đường Dũng mẹ tôi đi đâu, bây giờ đã về nhà, hơn nữa tôi bị hôn mê mang về hẳn mẹ tôi rất lo lắng mới đúng, sao tôi tỉnh lâu như vậy còn chưa thấy mẹ tôi.
Nghe tôi hỏi về mẹ, Đường Dũng cùng Thuồng Luồng Tiên đều ngẩn người ra, sau đó mới tựa như nhớ ra điều gì, nói mẹ tôi thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra nước ngoài chơi cho nên ba mẹ tôi đã đăng ký cùng một đoàn tới châu Âu du lịch, phải gần một tháng nữa mới về, cho nên lúc chúng tôi về nhà cũng không có ai mà chỉ thấy một tờ giấy do cha mẹ tôi để lại.
Vừa nói Đường Dũng còn gọi Diệu Diệu lên, bảo Diệu Diệu xuống đem tờ giấy mẹ tôi để lại mang lên.
Tình trạng của Diệu Diệu so với lúc ở Thái Lan đã khá hơn nhiều, nó cười hì hì chào hỏi với tôi, còn nhảy lên giường muốn ôm tôi một cái. Có lẽ vì ngại Đường Dũng ở bên cạnh trừng mắt uy hiếp nên nó không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định, liền thất thểu đi ra ngoài.
Chờ đến khi Diệu Diệu quay lại quả thật trên tay đã cầm một tờ giấy, trên tờ giấy kia đúng là chữ của mẹ tôi. Đại khái ý là bà cùng ba tôi muốn đi chơi riêng với nhau, thuận tiện xem thế giới bên ngoài một chút, bảo tôi không cần lo lắng cho bọn họ. Còn nói sau khi đi nước ngoài số điện thoại của họ không dùng được, bảo tôi không cần phải gọi điện thoại cho bọn họ, nếu bọn họ có chuyện sẽ chủ động liên lạc với tôi.
Phải, mẹ tôi bán số vàng kia cũng đã thành phú bà, cũng nên cùng ba tôi đi du ngoạn một chút.
Có điều là bây giờ mẹ tôi không có ở nhà vậy thì tôi biết tắm thế nào?
Tôi có chút khó khăn. Thấy tôi cau mày, Đường Dũng kia không biết xấu hổ liền xung phong nhận việc, nói anh ta nguyện ý tắm cho tôi, hơn nữa sau khi tắm xong anh ta còn có thể lấy tinh dầu mát xa miễn phí cho tôi gì đó.
Vừa nói mắt anh ta đã lim dim, hai tay xoa xoa vào nhau, bộ mặt đầy thô bỉ.
Tôi không nhịn được nhấc chân đạp lên đùi anh ta một cái, mắng: “Lưu manh, dù sao anh cũng là sư phụ tôi, trong đầu suy nghĩ gì thế!”
“Là sư phụ em thì sao? Em chưa từng thấy thầy trò yêu nhau sao? Không hai hai năm gần đây trên ti vi đều có rất nhiều phim về thầy trò yêu nhau sao, đây đang là xu hướng!” Đường Dũng tránh sang bên cạnh né cú đạp của tôi, không tim không phổi nói.
Nghe anh ta chọc cười như vậy sự ngột ngạt trong lòng tôi nháy mắt buông lỏng rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới Tô Mộc thì ngực tôi lại truyền tới đau đớn như tim bị xé rách.
Hình ảnh Tô Mộc ôm trị bệnh cho Lâm Yến Nhi còn sờ sờ trước mắt như vậy, hơn nữa tôi gầy yếu như này anh ấy cũng không xuất hiện chứng tỏ từ sau khi tôi hôn mê chỉ có Đường Dũng luôn ở cùng tôi.
Mười phần có tám chín phần là Tô Mộc đang ở chỗ Lâm Yến Nhi.
Cuối cùng thì anh ấy vẫn cùng Lâm Yến Nhi dây dưa không rõ.
Tim tôi đang rỉ máu, nhưng ở trước mặt Đường Dũng cùng Thuồng Luồng Tiên, cho dù trong lòng tôi có đau đi nữa vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi sợ bọn họ lo lắng cho tôi.
Thuồng Luồng Tiên hơi tối mặt mày, hẳn ông ta biết suy nghĩ bây giờ của tôi. Im lặng một lát, ông ta liền bảo Đường Dũng đừng làm trò, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của tôi mới là việc nên làm.
Đường Dũng luôn có chút nể sợ Thuồng Luồng Tiên, thấy Thuồng Luồng Tiên lên tiếng anh ta liền cũng không đùa bỡn nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt anh ta sáng lên, nói với Thuồng Luồng Tiên: “Ông còn nhớ khi chúng ta từ Thái Lan về cũng cõng cô gái kia không? Bảo cô ấy tắm cho Dương Dương không được sao? Bọn họ đều là phụ nữ, cùng cởi hết quần áo cũng không có gì là lúng túng.”
Thuồng Luồng Tiên hơi ngẩn ra một chút, ông ta do dự nhìn tôi một cái giống như có điều gì khó nói.
Trong lòng tôi liền dâng lên một cổ bất an, mơ hồ cảm giác Đường Dũng muốn bẫy tôi, liền hỏi: “Phụ nữ nào? Ngoại trừ tôi ra hai người còn mang một phụ nữ từ Thái Lan về?”
“Đúng vậy. Lúc ấy bọn anh mang em lui ra, đi nửa đường thấy một phụ nữ nằm trên đất, không biết tại sao anh luôn cảm giác khí tức trên người cô ta rất quen thuộc cho nên liền thuận tiền cũng cõng cô ta trở về.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta còn vừa cười với vẻ rất đắc ý, thật giống như đã có một quyết định rất sáng suốt.
Dự cảm không tốt trong lòng tôi lại càng mãnh liệt hơn, nói: “Hai người tùy tiện mang một cô gái xa lạ về? Đối phương cũng không có ý kiến? Hơn nữa các người phải cõng cô ấy về chẳng lẽ người ta cũng bị hôn mê, không nói được cho nên các người mới mang về?”
“Không phải, Dương Dương.” Thuồng Luồng Tiên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mặt ông ta đầy lúng túng, nói: “Cô gái Đường Dũng nói ngươi cũng gặp, chính là cái xác khô lúc ngươi gặp trong dương huyệt, là thủ hạ của Đao Minh. Lúc chúng ta mang ngươi rút lui là đi con đường đó, lại gặp phải xác khô đó, cũng không biết Đường Dũng ăn phải cái gì mà lại mang theo xác khô đó về, làm hại chúng ta qua được cửa an ninh cũng phải mất nửa giờ, suýt chút nữa ngay cả về bằng máy bay cũng không được. Cuối cùng vẫn là ta đay đem yêu khí che xác khô đó lại, qua được máy kiểm tra an ninh mới có thể thuận lợi bay về.”
Tôi nghe đã hoàn toàn ngu người, chuyện này e rằng cũng chỉ có Đường Dũng là có thể dám làm, mang xác khô về như vậy không bị bắt giam ở sân bay cũng đã là không tệ.
Hơn nữa quả nhiên gã Đường Dũng chết tiệt muốn lừa tôi, anh ta lại muốn cho một cái xác khô tắm chung với tôi không phải là anh ta muốn dùng xác khô kia dọa chết tôi sao!
Tôi liếc Đường Dũng một cái, bảo anh ta mau nghĩ cách đem xác khô kia xử lý, không cho phép để cái xác đó ở biệt thự Phùng Đông.
Cho dù bây giờ lá gan của tôi đã lớn hơn thì cũng không thể để một cái xác khô trong nhà tôi được.
“Dương Dương, em hiểu lầm rồi. Dĩ nhiên anh biết em sợ cái xác khô kia, ý của anh là để hồn phách của cái xác khô đó giúp em tắm. Em sợ xác khô nhưng đâu có sợ hồn phách đúng không? Hơn nữa anh thấy hồn phách kia căn bản cũng không toàn vẹn, chẳng qua chỉ là một trong bảy phách, rất trung thành, lát nữa em gặp một chút liền biết. Hơn nữa tiểu nha đầu đó có dáng dấp rất đáng yêu, cùng em có mấy phần tương tự.” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta đã lầm bầm một chuỗi tiếng Thái.
Theo sau chuỗi tiếng Thái, một bóng người nửa trong suốt từ cửa lảo đảo đi vào.
Thân ảnh kia rõ ràng giống như không có tâm trí, đối với tôi không có bất kỳ uy hiếp nào, tự nhiên tôi cũng không sợ.
Liền giương mắt nhìn cô ta, muốn xem một chút rốt cuộc thây khô kia là thần thánh phương nào, tại sao ban đầu khi tôi gặp cô ta trong lòng tôi cũng lại có loại cảm giác rất khác thường.
Sau khi tôi thấy rõ mặt cô ấy, trong nháy mắt tôi liền không giữ được bình tĩnh, lập tức đứng lên, cũng không để ý xem tôi có thể bị thương hay không, bước nhanh đi tới về phía cô ấy, nói: “Tại sao lại là em?”
CHƯƠNG 290: SAO LẠI LÀ EM
“Đúng đúng, không phải xác khô, Dương Dương của ta chẳng qua chỉ hơi gầy một chút mà thôi. Em yên tâm, sau này sư phụ ngày ngày sẽ cho con ăn ngon, nhất định chúng ta có thể nhanh mập lại như cũ.” Đường Dũng nhận ra mình nói xấu liền vội vàng lau sạch nước mắt, mỉm cười nói.
Tôi cũng bởi vì giấc mơ vừa rồi khiến cho đầy mệt mỏi, nhưng thấy Thuồng Luồng Tiên cùng Đường Dũng đều cẩn thận đứng ở đầu giường chăm sóc tôi liền không đành lòng, cố gắng nở nụ cười tươi với hai người bọn họ, nói: “Ăn ngon là được, tôi không cần mập đâu, trước kia muốn giảm cân ngày ngày ăn kiêng còn không được, bây giờ thật vất vả mới gầy được anh lại muốn ép tôi mập, thật độc ác.”
Vừa nói tôi vừa thận trọng đứng dậy, muốn ra khỏi giường đi vào nhà tắm, dẫu sao lúc nằm mơ đã khiến người ướt hết, bây giờ toàn thân nhơm nhớp rất khó chịu.
Nhưng tôi vừa cử động một cái mới phát hiện ra chuyện không tốt, chính là sau khi người gầy đi thì cử động của tôi rõ ràng không còn linh hoạt như trước, hơn nữa xương cũng cứng rất nhiều, hơi dùng lực một chút đã kêu răng rắc như bị gãy xương đến nơi.
Rõ ràng tự mình tắm là không thể được, tôi liền hỏi Đường Dũng mẹ tôi đi đâu, bây giờ đã về nhà, hơn nữa tôi bị hôn mê mang về hẳn mẹ tôi rất lo lắng mới đúng, sao tôi tỉnh lâu như vậy còn chưa thấy mẹ tôi.
Nghe tôi hỏi về mẹ, Đường Dũng cùng Thuồng Luồng Tiên đều ngẩn người ra, sau đó mới tựa như nhớ ra điều gì, nói mẹ tôi thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra nước ngoài chơi cho nên ba mẹ tôi đã đăng ký cùng một đoàn tới châu Âu du lịch, phải gần một tháng nữa mới về, cho nên lúc chúng tôi về nhà cũng không có ai mà chỉ thấy một tờ giấy do cha mẹ tôi để lại.
Vừa nói Đường Dũng còn gọi Diệu Diệu lên, bảo Diệu Diệu xuống đem tờ giấy mẹ tôi để lại mang lên.
Tình trạng của Diệu Diệu so với lúc ở Thái Lan đã khá hơn nhiều, nó cười hì hì chào hỏi với tôi, còn nhảy lên giường muốn ôm tôi một cái. Có lẽ vì ngại Đường Dũng ở bên cạnh trừng mắt uy hiếp nên nó không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định, liền thất thểu đi ra ngoài.
Chờ đến khi Diệu Diệu quay lại quả thật trên tay đã cầm một tờ giấy, trên tờ giấy kia đúng là chữ của mẹ tôi. Đại khái ý là bà cùng ba tôi muốn đi chơi riêng với nhau, thuận tiện xem thế giới bên ngoài một chút, bảo tôi không cần lo lắng cho bọn họ. Còn nói sau khi đi nước ngoài số điện thoại của họ không dùng được, bảo tôi không cần phải gọi điện thoại cho bọn họ, nếu bọn họ có chuyện sẽ chủ động liên lạc với tôi.
Phải, mẹ tôi bán số vàng kia cũng đã thành phú bà, cũng nên cùng ba tôi đi du ngoạn một chút.
Có điều là bây giờ mẹ tôi không có ở nhà vậy thì tôi biết tắm thế nào?
Tôi có chút khó khăn. Thấy tôi cau mày, Đường Dũng kia không biết xấu hổ liền xung phong nhận việc, nói anh ta nguyện ý tắm cho tôi, hơn nữa sau khi tắm xong anh ta còn có thể lấy tinh dầu mát xa miễn phí cho tôi gì đó.
Vừa nói mắt anh ta đã lim dim, hai tay xoa xoa vào nhau, bộ mặt đầy thô bỉ.
Tôi không nhịn được nhấc chân đạp lên đùi anh ta một cái, mắng: “Lưu manh, dù sao anh cũng là sư phụ tôi, trong đầu suy nghĩ gì thế!”
“Là sư phụ em thì sao? Em chưa từng thấy thầy trò yêu nhau sao? Không hai hai năm gần đây trên ti vi đều có rất nhiều phim về thầy trò yêu nhau sao, đây đang là xu hướng!” Đường Dũng tránh sang bên cạnh né cú đạp của tôi, không tim không phổi nói.
Nghe anh ta chọc cười như vậy sự ngột ngạt trong lòng tôi nháy mắt buông lỏng rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới Tô Mộc thì ngực tôi lại truyền tới đau đớn như tim bị xé rách.
Hình ảnh Tô Mộc ôm trị bệnh cho Lâm Yến Nhi còn sờ sờ trước mắt như vậy, hơn nữa tôi gầy yếu như này anh ấy cũng không xuất hiện chứng tỏ từ sau khi tôi hôn mê chỉ có Đường Dũng luôn ở cùng tôi.
Mười phần có tám chín phần là Tô Mộc đang ở chỗ Lâm Yến Nhi.
Cuối cùng thì anh ấy vẫn cùng Lâm Yến Nhi dây dưa không rõ.
Tim tôi đang rỉ máu, nhưng ở trước mặt Đường Dũng cùng Thuồng Luồng Tiên, cho dù trong lòng tôi có đau đi nữa vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi sợ bọn họ lo lắng cho tôi.
Thuồng Luồng Tiên hơi tối mặt mày, hẳn ông ta biết suy nghĩ bây giờ của tôi. Im lặng một lát, ông ta liền bảo Đường Dũng đừng làm trò, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của tôi mới là việc nên làm.
Đường Dũng luôn có chút nể sợ Thuồng Luồng Tiên, thấy Thuồng Luồng Tiên lên tiếng anh ta liền cũng không đùa bỡn nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt anh ta sáng lên, nói với Thuồng Luồng Tiên: “Ông còn nhớ khi chúng ta từ Thái Lan về cũng cõng cô gái kia không? Bảo cô ấy tắm cho Dương Dương không được sao? Bọn họ đều là phụ nữ, cùng cởi hết quần áo cũng không có gì là lúng túng.”
Thuồng Luồng Tiên hơi ngẩn ra một chút, ông ta do dự nhìn tôi một cái giống như có điều gì khó nói.
Trong lòng tôi liền dâng lên một cổ bất an, mơ hồ cảm giác Đường Dũng muốn bẫy tôi, liền hỏi: “Phụ nữ nào? Ngoại trừ tôi ra hai người còn mang một phụ nữ từ Thái Lan về?”
“Đúng vậy. Lúc ấy bọn anh mang em lui ra, đi nửa đường thấy một phụ nữ nằm trên đất, không biết tại sao anh luôn cảm giác khí tức trên người cô ta rất quen thuộc cho nên liền thuận tiền cũng cõng cô ta trở về.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta còn vừa cười với vẻ rất đắc ý, thật giống như đã có một quyết định rất sáng suốt.
Dự cảm không tốt trong lòng tôi lại càng mãnh liệt hơn, nói: “Hai người tùy tiện mang một cô gái xa lạ về? Đối phương cũng không có ý kiến? Hơn nữa các người phải cõng cô ấy về chẳng lẽ người ta cũng bị hôn mê, không nói được cho nên các người mới mang về?”
“Không phải, Dương Dương.” Thuồng Luồng Tiên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mặt ông ta đầy lúng túng, nói: “Cô gái Đường Dũng nói ngươi cũng gặp, chính là cái xác khô lúc ngươi gặp trong dương huyệt, là thủ hạ của Đao Minh. Lúc chúng ta mang ngươi rút lui là đi con đường đó, lại gặp phải xác khô đó, cũng không biết Đường Dũng ăn phải cái gì mà lại mang theo xác khô đó về, làm hại chúng ta qua được cửa an ninh cũng phải mất nửa giờ, suýt chút nữa ngay cả về bằng máy bay cũng không được. Cuối cùng vẫn là ta đay đem yêu khí che xác khô đó lại, qua được máy kiểm tra an ninh mới có thể thuận lợi bay về.”
Tôi nghe đã hoàn toàn ngu người, chuyện này e rằng cũng chỉ có Đường Dũng là có thể dám làm, mang xác khô về như vậy không bị bắt giam ở sân bay cũng đã là không tệ.
Hơn nữa quả nhiên gã Đường Dũng chết tiệt muốn lừa tôi, anh ta lại muốn cho một cái xác khô tắm chung với tôi không phải là anh ta muốn dùng xác khô kia dọa chết tôi sao!
Tôi liếc Đường Dũng một cái, bảo anh ta mau nghĩ cách đem xác khô kia xử lý, không cho phép để cái xác đó ở biệt thự Phùng Đông.
Cho dù bây giờ lá gan của tôi đã lớn hơn thì cũng không thể để một cái xác khô trong nhà tôi được.
“Dương Dương, em hiểu lầm rồi. Dĩ nhiên anh biết em sợ cái xác khô kia, ý của anh là để hồn phách của cái xác khô đó giúp em tắm. Em sợ xác khô nhưng đâu có sợ hồn phách đúng không? Hơn nữa anh thấy hồn phách kia căn bản cũng không toàn vẹn, chẳng qua chỉ là một trong bảy phách, rất trung thành, lát nữa em gặp một chút liền biết. Hơn nữa tiểu nha đầu đó có dáng dấp rất đáng yêu, cùng em có mấy phần tương tự.” Đường Dũng nói.
Vừa nói anh ta đã lầm bầm một chuỗi tiếng Thái.
Theo sau chuỗi tiếng Thái, một bóng người nửa trong suốt từ cửa lảo đảo đi vào.
Thân ảnh kia rõ ràng giống như không có tâm trí, đối với tôi không có bất kỳ uy hiếp nào, tự nhiên tôi cũng không sợ.
Liền giương mắt nhìn cô ta, muốn xem một chút rốt cuộc thây khô kia là thần thánh phương nào, tại sao ban đầu khi tôi gặp cô ta trong lòng tôi cũng lại có loại cảm giác rất khác thường.
Sau khi tôi thấy rõ mặt cô ấy, trong nháy mắt tôi liền không giữ được bình tĩnh, lập tức đứng lên, cũng không để ý xem tôi có thể bị thương hay không, bước nhanh đi tới về phía cô ấy, nói: “Tại sao lại là em?”