Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-305
CHƯƠNG 283: TĂNG NHÂN KHÔN
CHƯƠNG 283: TĂNG NHÂN KHÔN
“Ách…” Tôi bị Tô Mộc hỏi liền á khẩu không trả lời được, lúc này mới nhớ tới mặc dù tôi ở mồ phần của Tô Mộc bị anh ấy làm cái đó nhưng thật ra tôi chưa từng thấy thân xác anh ấy.
Cũng chủ yếu là hồn phách của anh ấy tu luyện quá tốt, ở dưới ánh mặt trời cũng có thể ngưng tụ lại rất thật khiến tôi cũng quên Tô Mộc chẳng qua chỉ là hồn phách.
Tôi lắc đầu một cái, hỏi Tô Mộc thi thể anh ấy không phải là ở Thái Lan chứ?
Chẳng lẽ mộ phần ban đầu tôi nhìn thấy chỉ trống không, bên trong căn bản không có thi thể của anh ấy?
Tô Mộc nói không phải, lúc ấy quả thật thân xác anh ấy đúng là có ở trong mộ, nhưng sau khi cùng tôi ở chung một chỗ, hồn phách của anh ấy có thể rời khỏi mộ, không có hồn phách bảo vệ khiến thân xác của anh ấy trở nên tương đối yếu ớt.
Vì phòng ngừa Lâm Yến Nhi ra tay đối với thân xác của anh ấy cho nên anh ấy đã liên lạc với Tăng nhân Khôn là bạn tốt khi anh ấy còn sống, nhờ giúp đem thân xác anh ấy đi.
Vì thế khi Thái Lan xuất hiện long mạch anh ấy mới vội vội vàng vàng chạy đến Thái Lan tìm Tăng nhân Khôn, mục đích không phải là gì khác mà chính là hỏi thăm tung tích thân xác anh ấy. Tôi nghe xong thật sự không biết nói gì, Tô Mộc từ trước đến giờ tính toán rất kĩ vậy mà lại không biết tung tích thân xác mình ở đâu. Đây quả thật không phải là phong cách của anh ấy, dựa theo tính khí của anh ấy thì tất cả mọi chuyện anh ấy đều nắm chắc trong lòng bàn tay mới đúng.
Có lẽ nhận ra tôi không hiểu, Tô Mộc khẽ cười, đưa tay quẹt lên mũi tôi một cái, nói: “Là anh cố ý cắt liên lạc với thân xác. Em đi theo anh lâu như vậy hẳn biết tầm quan trọng của thân xác đối với hồn phách. Anh bây giờ là lệ quỷ nhưng thân xác anh vẫn là xương mềm, chưa nói tới chuyện anh có thể sống lại hay không, lỡ có người tìm được thân xác của anh đem đi hỏa táng, hoặc thi triển thuật pháp gì đó rất có thể anh sẽ bị khống chế, cho dù không bị biến thành tiểu quỷ thì tro cốt được làm thành bùa chú cũng tuyệt đối đủ để khiến anh không thể đối phó.”
“Anh đã là lệ quỷ, sao lại có thể bị người làm cho biến lại thành tiểu quỷ?” Tôi có chút khiếp sợ ở trong lòng. Tô Mộc chính là quỷ lợi hại nhất, cho dù là Lâm Yến Nhi cũng chỉ dám lén lén lút lút ra tay ở phía sau, cho tới bây giờ vẫn không dám trực tiếp đối đầu với Tô Mộc, vậy mà còn có người có thể đem Tô Mộc trở lại thành tiểu quỷ, vậy người này phải lợi hại tới mức độ nào?
Tô Mộc thấy bộ dáng ngạc nhiên của tôi liền im lặng nhìn tôi một cái, rồi nói người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, mọi việc cẩn thận một chút không thừa.
Ngay khi Tô Mộc bắt đầu giảng giải cho tôi thì Đường Dũng bên kia đã hoàn thành nghi thức trấn an, móc ra mấy miếng cao da chó dán lên trên người những Tăng nhân kia. Những miếng cao dán kia vừa chạm vào thi thể các Tăng nhân liền bùng lên thành một ngọn lửa lớn, đem những thi thể kia đốt tại chỗ. Chỉ mấy giây sau những thi thể Tăng nhân kia đã hóa thành từng quả cầu lửa thật lớn đem vây Đường Dũng vào giữa.
Đường Dũng cũng không ngại nóng, đưa mắt nhìn những quả cầu lửa kia cháy. Đại khái chỉ chừng mười giây nhưng quả cầu lửa kia dần dần yếu đi. Đến khi ngọn lửa hoàn toàn tắt thì những thi thể Tăng nhân trên mặt đất đã hoàn toàn biến thành màu đen.
Bọn họ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng giống như ngoại trừ màu sắc thì không có gì thay đổi nhưng khi tay Đường Dũng vừa mới chạm vào bọn họ, bọn họ liền như cát bụi tan ra, biến thành một đống tro tàn.
Đường Dũng lại móc từ trên người ra sáu bình thủy tinh lớn, đem sáu đống tro kia nhét vào trong bình thủy tinh sạch sẽ. Sau đó đi về phía chúng tôi, nói: “Xong rồi, bây giờ em theo anh ra ngoài tìm tung tích Lý Chùy hay ở lại chỗ này hấp thu một ít long mạch để đột phá?” Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Mộc, sau khi biết anh ấy không có thân thể không hấp thu được long mạch tôi đã không còn chú ý tới điều gì nữa, tiếp theo như thế nào đương nhiên là tôi nghe Tô Mộc.
Vốn tôi cho rằng anh ấy sẽ chọn đi ra ngoài tìm Lý Chùy để tả hỏi tung tích Tăng nhân Khôn, không ngờ anh ấy lại nói tôi ở lại trong long mạch hấp thu một ít long khí, như vậy sẽ tốt cho thân thể của tôi.
Chuyện này tốt cho tôi, Đường Dũng cùng Tô Mộc căn bản cũng đồng ý với nhau, có Tô Mộc ở lại đây bảo vệ tôi nên Đường Dũng cũng không có gì để lo lắng, liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa bảo tôi hấp thu nhiều một chút, như vậy sau này lợi hại đi ra ngoài nói là học trò của anh ra cũng khiến anh ta mát mặt
Chờ sau khi Đường Dũng đi xa tôi liền hỏi Tô Mộc tại sao không đi theo tìm Lý Chùy, dẫu sao chuyện anh ấy hấp thu được long mạch mới là quan trọng, thể trạng của tôi hấp thu hay không hấp thu long khí cũng không quan trọng, dù sao tôi vốn chính là người sống, cũng không cần lần nữa sống lại.
Đột nhiên khóe miệng Tô Mộc nhếch lên cười, biểu tình trên mặt của anh ấy bỗng nhiên trở nên rất quái dị khiến tôi cả kinh trong lòng, còn tưởng anh ấy xảy ra chuyện gì.
“Đi ra đi, nếu ông đã đến sao còn không hiện thân trước mặt học trò của mình để cùng đoàn tụ, còn thập thập thò thò làm gì.” Tô Mộc nói về khoảng không trước mặt.
Lời anh ấy vừa dứt thì từ trong hư vô đã hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia không cao, lưng hơi còng một chút, nhìn qua có vẻ tuổi không còn trẻ. Chờ đến khi bóng người hiện rõ ràng tôi mới thấy được đây là một người đàn ông Thái Lan, mái tóc đã hoa râm, ít nhất phải hơn tám mươi tuổi. Ông ta nhất định là quỷ, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi có chút kinh sợ, trốn thật nhanh ra sau lưng Tô Mộc, thận trọng quan sát ông ta.
Ông già kia lúc này cũng đang nhìn tôi, ông ta cười ha hả, trên mặt mang theo sự phúc hậu, nhìn qua tôi hai lười rồi cười nói: “Đây chín là em dâu ta phải không, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Em dâu… Tôi liền hóa đá tại chỗ, thậm chí quên cả nên đáp lại người ta thế nào. Mặc dù số tuổi Tô Mộc cũng không nhỏ nhưng nhìn anh ấy cũng chỉ lớn hơn hai mươi tuổi, cho nên tôi luôn coi anh ấy là bạn cùng trang lứa với tôi, bây giờ bị một ông già hơn tám mươi tuổi gọi là em dâu, quả thật cảm giác có chút quái dị.
Hơn nữa ông ta rõ ràng không phải là người Trung Quốc nhưng nói tiếng Trung lại rất tốt.
Thấy tôi im lặng, Tô Mộc cười ha hả thay tôi làm hòa, trách cứ ông già dọa tôi sợ, sau đó kéo tôi tới giới thiệu với ông già. Nói vị này chính là Tăng nhân Khôn, sư phụ của Đường Dũng, cũng là anh em tốt của anh ấy.
Năm đó Tô gia xảy ra chuyện chính là ông ấy liều chết mới giữ được tính mạng cho anh trai của Tô Mộc là Tô Ninh, để cho Tô gia có được huyết mạch lưu truyền, cũng chính là ông ấy không để cho hai cuốn sách cấm của Tô gia bị hủy
Đang nói, ông già kia đã chìa tay hướng về phía tôi, xem bộ dáng là muốn bắt tay với tôi. Tôi liền đưa tay ra ngoài, muốn bắt tay với ông ta bày tỏ một chút cảm ơn. Dẫu sao bây giờ tôi là gia chủ Tô gia, về tình về lý tôi cũng phải bày tỏ một chút.
Nhưng tay tôi vừa duỗi ra một chút, còn chưa chạm vào tay Tăng nhân Khôn đã bị Tô Mộc níu lại, trợn mắt nhìn Tăng nhân Khôn giống như đề phòng trộm cướp: “Không cần phải bắt tay, em dâu huynh xấu hổ, còn chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác.”
“Ha ha, trải qua hơn một trăm năm đệ còn nhớ chuyện năm đó sao? Bây giờ huynh đã tự sửa rồi, đệ cứ để cho huynh bắt tay với em dâu, đã hơn một trăm năm huynh không cầm qua tay mỹ nữ, cũng sắp quên cảm giác đó là thế nào.”
Vừa nói ông già kia lại vừa cười ha hả đi về hướng tôi, lại còn nói: “Quả thực không muốn bắt tay thì ôm một cái cũng được.” Sắc mặt Tô Mộc liền tối sầm, anh ấy trực tiếp nhấc nhân lên, một cước đặt lên người ông già, ngăn cản ông ta đi thêm một bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Đệ cuối cùng cũng biết tên học trò của huynh là học đức hạnh thúi của ai, nếu không phải nể mặt mũi của huynh thì cậu ta đã chết hết một trăm lần. Huynh không định nói gì sao?”
“Nói gì? Thằng bé Dũng là một tay huynh nuôi lớn, có thể coi nó như con ruột của huynh, đương nhiên là nó giống huynh. Ngược lại đệ, dù sao cũng là trưởng bối mà sao huynh nghe có vẻ đệ luôn ngược đãi thằng bé?” Tăng nhân Khôn nói, vừa nói ông ta vừa híp mắt lại, tỏ vẻ bất bình thay cho Đường Dũng.
Tôi nghe nãy giờ đã hoàn toàn mơ hồ. Tăng nhân Khôn là anh em tốt của Tô Mộc, ông ta lại là sư phụ của Đường Dũng, vậy thì Tô Mộc quả thật là trưởng bối của Đường Dũng mới đúng. Nhưng bây giờ Đường Dũng lại là sư phụ của tôi, vậy tính ra Tăng nhân Khôn hẳn là sư gia của tôi mới đúng, mà Tô Mộc lại là chồng tôi, chồng tôi cùng sư gia của tôi lại là anh em tốt, rốt cuộc tôi phải gọi Tăng nhân Khôn là gì?
CHƯƠNG 283: TĂNG NHÂN KHÔN
“Ách…” Tôi bị Tô Mộc hỏi liền á khẩu không trả lời được, lúc này mới nhớ tới mặc dù tôi ở mồ phần của Tô Mộc bị anh ấy làm cái đó nhưng thật ra tôi chưa từng thấy thân xác anh ấy.
Cũng chủ yếu là hồn phách của anh ấy tu luyện quá tốt, ở dưới ánh mặt trời cũng có thể ngưng tụ lại rất thật khiến tôi cũng quên Tô Mộc chẳng qua chỉ là hồn phách.
Tôi lắc đầu một cái, hỏi Tô Mộc thi thể anh ấy không phải là ở Thái Lan chứ?
Chẳng lẽ mộ phần ban đầu tôi nhìn thấy chỉ trống không, bên trong căn bản không có thi thể của anh ấy?
Tô Mộc nói không phải, lúc ấy quả thật thân xác anh ấy đúng là có ở trong mộ, nhưng sau khi cùng tôi ở chung một chỗ, hồn phách của anh ấy có thể rời khỏi mộ, không có hồn phách bảo vệ khiến thân xác của anh ấy trở nên tương đối yếu ớt.
Vì phòng ngừa Lâm Yến Nhi ra tay đối với thân xác của anh ấy cho nên anh ấy đã liên lạc với Tăng nhân Khôn là bạn tốt khi anh ấy còn sống, nhờ giúp đem thân xác anh ấy đi.
Vì thế khi Thái Lan xuất hiện long mạch anh ấy mới vội vội vàng vàng chạy đến Thái Lan tìm Tăng nhân Khôn, mục đích không phải là gì khác mà chính là hỏi thăm tung tích thân xác anh ấy. Tôi nghe xong thật sự không biết nói gì, Tô Mộc từ trước đến giờ tính toán rất kĩ vậy mà lại không biết tung tích thân xác mình ở đâu. Đây quả thật không phải là phong cách của anh ấy, dựa theo tính khí của anh ấy thì tất cả mọi chuyện anh ấy đều nắm chắc trong lòng bàn tay mới đúng.
Có lẽ nhận ra tôi không hiểu, Tô Mộc khẽ cười, đưa tay quẹt lên mũi tôi một cái, nói: “Là anh cố ý cắt liên lạc với thân xác. Em đi theo anh lâu như vậy hẳn biết tầm quan trọng của thân xác đối với hồn phách. Anh bây giờ là lệ quỷ nhưng thân xác anh vẫn là xương mềm, chưa nói tới chuyện anh có thể sống lại hay không, lỡ có người tìm được thân xác của anh đem đi hỏa táng, hoặc thi triển thuật pháp gì đó rất có thể anh sẽ bị khống chế, cho dù không bị biến thành tiểu quỷ thì tro cốt được làm thành bùa chú cũng tuyệt đối đủ để khiến anh không thể đối phó.”
“Anh đã là lệ quỷ, sao lại có thể bị người làm cho biến lại thành tiểu quỷ?” Tôi có chút khiếp sợ ở trong lòng. Tô Mộc chính là quỷ lợi hại nhất, cho dù là Lâm Yến Nhi cũng chỉ dám lén lén lút lút ra tay ở phía sau, cho tới bây giờ vẫn không dám trực tiếp đối đầu với Tô Mộc, vậy mà còn có người có thể đem Tô Mộc trở lại thành tiểu quỷ, vậy người này phải lợi hại tới mức độ nào?
Tô Mộc thấy bộ dáng ngạc nhiên của tôi liền im lặng nhìn tôi một cái, rồi nói người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, mọi việc cẩn thận một chút không thừa.
Ngay khi Tô Mộc bắt đầu giảng giải cho tôi thì Đường Dũng bên kia đã hoàn thành nghi thức trấn an, móc ra mấy miếng cao da chó dán lên trên người những Tăng nhân kia. Những miếng cao dán kia vừa chạm vào thi thể các Tăng nhân liền bùng lên thành một ngọn lửa lớn, đem những thi thể kia đốt tại chỗ. Chỉ mấy giây sau những thi thể Tăng nhân kia đã hóa thành từng quả cầu lửa thật lớn đem vây Đường Dũng vào giữa.
Đường Dũng cũng không ngại nóng, đưa mắt nhìn những quả cầu lửa kia cháy. Đại khái chỉ chừng mười giây nhưng quả cầu lửa kia dần dần yếu đi. Đến khi ngọn lửa hoàn toàn tắt thì những thi thể Tăng nhân trên mặt đất đã hoàn toàn biến thành màu đen.
Bọn họ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng giống như ngoại trừ màu sắc thì không có gì thay đổi nhưng khi tay Đường Dũng vừa mới chạm vào bọn họ, bọn họ liền như cát bụi tan ra, biến thành một đống tro tàn.
Đường Dũng lại móc từ trên người ra sáu bình thủy tinh lớn, đem sáu đống tro kia nhét vào trong bình thủy tinh sạch sẽ. Sau đó đi về phía chúng tôi, nói: “Xong rồi, bây giờ em theo anh ra ngoài tìm tung tích Lý Chùy hay ở lại chỗ này hấp thu một ít long mạch để đột phá?” Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Mộc, sau khi biết anh ấy không có thân thể không hấp thu được long mạch tôi đã không còn chú ý tới điều gì nữa, tiếp theo như thế nào đương nhiên là tôi nghe Tô Mộc.
Vốn tôi cho rằng anh ấy sẽ chọn đi ra ngoài tìm Lý Chùy để tả hỏi tung tích Tăng nhân Khôn, không ngờ anh ấy lại nói tôi ở lại trong long mạch hấp thu một ít long khí, như vậy sẽ tốt cho thân thể của tôi.
Chuyện này tốt cho tôi, Đường Dũng cùng Tô Mộc căn bản cũng đồng ý với nhau, có Tô Mộc ở lại đây bảo vệ tôi nên Đường Dũng cũng không có gì để lo lắng, liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa bảo tôi hấp thu nhiều một chút, như vậy sau này lợi hại đi ra ngoài nói là học trò của anh ra cũng khiến anh ta mát mặt
Chờ sau khi Đường Dũng đi xa tôi liền hỏi Tô Mộc tại sao không đi theo tìm Lý Chùy, dẫu sao chuyện anh ấy hấp thu được long mạch mới là quan trọng, thể trạng của tôi hấp thu hay không hấp thu long khí cũng không quan trọng, dù sao tôi vốn chính là người sống, cũng không cần lần nữa sống lại.
Đột nhiên khóe miệng Tô Mộc nhếch lên cười, biểu tình trên mặt của anh ấy bỗng nhiên trở nên rất quái dị khiến tôi cả kinh trong lòng, còn tưởng anh ấy xảy ra chuyện gì.
“Đi ra đi, nếu ông đã đến sao còn không hiện thân trước mặt học trò của mình để cùng đoàn tụ, còn thập thập thò thò làm gì.” Tô Mộc nói về khoảng không trước mặt.
Lời anh ấy vừa dứt thì từ trong hư vô đã hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia không cao, lưng hơi còng một chút, nhìn qua có vẻ tuổi không còn trẻ. Chờ đến khi bóng người hiện rõ ràng tôi mới thấy được đây là một người đàn ông Thái Lan, mái tóc đã hoa râm, ít nhất phải hơn tám mươi tuổi. Ông ta nhất định là quỷ, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi có chút kinh sợ, trốn thật nhanh ra sau lưng Tô Mộc, thận trọng quan sát ông ta.
Ông già kia lúc này cũng đang nhìn tôi, ông ta cười ha hả, trên mặt mang theo sự phúc hậu, nhìn qua tôi hai lười rồi cười nói: “Đây chín là em dâu ta phải không, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Em dâu… Tôi liền hóa đá tại chỗ, thậm chí quên cả nên đáp lại người ta thế nào. Mặc dù số tuổi Tô Mộc cũng không nhỏ nhưng nhìn anh ấy cũng chỉ lớn hơn hai mươi tuổi, cho nên tôi luôn coi anh ấy là bạn cùng trang lứa với tôi, bây giờ bị một ông già hơn tám mươi tuổi gọi là em dâu, quả thật cảm giác có chút quái dị.
Hơn nữa ông ta rõ ràng không phải là người Trung Quốc nhưng nói tiếng Trung lại rất tốt.
Thấy tôi im lặng, Tô Mộc cười ha hả thay tôi làm hòa, trách cứ ông già dọa tôi sợ, sau đó kéo tôi tới giới thiệu với ông già. Nói vị này chính là Tăng nhân Khôn, sư phụ của Đường Dũng, cũng là anh em tốt của anh ấy.
Năm đó Tô gia xảy ra chuyện chính là ông ấy liều chết mới giữ được tính mạng cho anh trai của Tô Mộc là Tô Ninh, để cho Tô gia có được huyết mạch lưu truyền, cũng chính là ông ấy không để cho hai cuốn sách cấm của Tô gia bị hủy
Đang nói, ông già kia đã chìa tay hướng về phía tôi, xem bộ dáng là muốn bắt tay với tôi. Tôi liền đưa tay ra ngoài, muốn bắt tay với ông ta bày tỏ một chút cảm ơn. Dẫu sao bây giờ tôi là gia chủ Tô gia, về tình về lý tôi cũng phải bày tỏ một chút.
Nhưng tay tôi vừa duỗi ra một chút, còn chưa chạm vào tay Tăng nhân Khôn đã bị Tô Mộc níu lại, trợn mắt nhìn Tăng nhân Khôn giống như đề phòng trộm cướp: “Không cần phải bắt tay, em dâu huynh xấu hổ, còn chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác.”
“Ha ha, trải qua hơn một trăm năm đệ còn nhớ chuyện năm đó sao? Bây giờ huynh đã tự sửa rồi, đệ cứ để cho huynh bắt tay với em dâu, đã hơn một trăm năm huynh không cầm qua tay mỹ nữ, cũng sắp quên cảm giác đó là thế nào.”
Vừa nói ông già kia lại vừa cười ha hả đi về hướng tôi, lại còn nói: “Quả thực không muốn bắt tay thì ôm một cái cũng được.” Sắc mặt Tô Mộc liền tối sầm, anh ấy trực tiếp nhấc nhân lên, một cước đặt lên người ông già, ngăn cản ông ta đi thêm một bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Đệ cuối cùng cũng biết tên học trò của huynh là học đức hạnh thúi của ai, nếu không phải nể mặt mũi của huynh thì cậu ta đã chết hết một trăm lần. Huynh không định nói gì sao?”
“Nói gì? Thằng bé Dũng là một tay huynh nuôi lớn, có thể coi nó như con ruột của huynh, đương nhiên là nó giống huynh. Ngược lại đệ, dù sao cũng là trưởng bối mà sao huynh nghe có vẻ đệ luôn ngược đãi thằng bé?” Tăng nhân Khôn nói, vừa nói ông ta vừa híp mắt lại, tỏ vẻ bất bình thay cho Đường Dũng.
Tôi nghe nãy giờ đã hoàn toàn mơ hồ. Tăng nhân Khôn là anh em tốt của Tô Mộc, ông ta lại là sư phụ của Đường Dũng, vậy thì Tô Mộc quả thật là trưởng bối của Đường Dũng mới đúng. Nhưng bây giờ Đường Dũng lại là sư phụ của tôi, vậy tính ra Tăng nhân Khôn hẳn là sư gia của tôi mới đúng, mà Tô Mộc lại là chồng tôi, chồng tôi cùng sư gia của tôi lại là anh em tốt, rốt cuộc tôi phải gọi Tăng nhân Khôn là gì?