Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-285
Chương 263: Diệu Diệu mất tích
Chương 263: Diệu Diệu mất tích
“Đi Băng Cốc?” Tôi sửng sốt một chút, khiếp sợ nhìn Đường Dũng.
Tất nhiên trong lòng tôi nguyệný đi Băng Cốc, dù sao Tô Mộc ở Băng Cốc, đi gặp anh ất dĩ nhiên tôi sẽ vui vẻ hơn là đi chơi với Đường Dũng. Nhưng lần này Tô Mộc đi Băng Cốc là để sống lại, mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh ấy làm gì nhưng anh ấy có việc của anh ấy, tôi cùng Đường Dũng tùy tiện đến sẽ không khiến anh ấy gặp phiền phức chứ?
Suy nghĩ một chút tôi liền nói: “Băng Cốc chỉ là thủ đô của Thái Lan mà thôi, có gì vui vẻ mà chơi. Hiếm khi tôi đi Thái Lan, anh bảo chuẩn bị đưa tôi đi đảo vui chơi mà, đảo Phuket gì gì đó, ngay cả đồ lặn tôi cũng đã chuẩn bị, chỉ chờ tới đảo để chơi.
Nói xong tôi còn nói thêm một câu: “Hơn nữa thật sự Tô Mộc không đi Thái Lan. mới vừa rồi không phải anh cũng thấy là Tô Mộc tự mình lái xe đưa tôi đến sân bay, sau đó anh ấy quay về sao. Nếu như anh ấy muốn đi Thái Lan thì sao lại không đi cùng chúng ta, có cần phải giấu chúng ta đi một chuyến khác không?”
“Có đúng hay không chúng ta đi Băng Cốc một chuyến là sẽ biết.” Đường Dũng cười ha hả nói. Nói xong anh ta còn đưa tay vỗ bả vai tôi một cái, nói nếu muốn tới đảo bơi lội thì chờ đi Băng Cốc xong anh ta sẽ đưa tôi đi, dù sao visa cũng có thời hạn tận một tháng, nếu có gì xảy ra thì anh ta cũng có thể lén đưa tôi về được, dẫu sao anh ta cũng sẽ đưa học trò bảo bối của mình đi đảo chơi. Huống chi lần này chúng tôi đi Băng Cốc cũng không phải chỉ để xem náo nhiệt, không phải Thuồng luồng tiên cũng ở đây sao, ông ta nhất định phải đi Băng Cốc một chuyến, chúng tôi coi như là đưa Thuồng luồng tiên đi.
Đường Dũng vừa nói xong thì dấu ấn Thuồng luồng tiên trên cổ tay tôi bỗng nhiêu lóe lên, Thuồng luồng tiên từ trong thân thể tôi chui ra ngoài, biến thành một thanh niên sáng sủa ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Tiểu tử Đường Dũng nói không sai, ông đây quả thật phải đi Băng Cốc. Dương Dương, ngươi liền đi theo tôi đi.”
“Ông cứ như vậy mà đi ra?” Thấy Thuồng luồng tiên giữa thanh thiên bạch nhật chui ra, lại còn quang minh chính đại ngồi bên cạnh tôi, tôi liền sợ hãi hít vào một hơi, nhìn quanh chắc chắn không có hành khách nào chú ý tới Thuồng luồng tiên mới hơi yên tâm một chút.
“A, sẽ không ai thấy ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi đâu, huống chi đây là máy bay đang bay, cũng không ai chú ý. Ngược lại là ngươi, Dương Dương, ngươi không thấy lạ tại sao tiểu tử Tô Mộc kia lại đột nhiên muốn sống lại?”
“Tại sao? Không phải bởi vì anh ấy suýt chút nữa bị hồn tích khiến hồn phi phách tán cho nên khi tỉnh lại mới thấy muốn sống sao?” Tôi hỏi.
“Đó chỉ là một phần, mặt khác chắc chắn có liên quan tới lần long mạch lộ ra này. Không tin chúng ta liền đánh cược, đi Băng Cốc nhìn một chút.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền liếc Thuồng luồng tiên một cái, hóa ra ông ta cũng không biết, chỉ muốn khích tướng để dụ tôi đi Băng Cốc.
“Cái này chờ sau khi đón được Diệu Diệu rồi hãy nói. Trước hết ông để tôi suy nghĩ một chút, xem có muốn đi Băng Cốc hay không…” Tôi nói.
Cả Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên hùa vào thuyết phục thật ra đã khiến tôi động lòng, quả thật tôi rất muốn đi Băng Cốc xem một chút. Nhưng chuyện này lại có liên quan tới Tô Mộc có thể thành công sống lại hay không cho nên tôi nhất định phải thận trọng một chút, quyết không thể khiến Tô Mộc phiền toái.
Nói xong, tôi sợ Thuồng luồng tiên lại khuyên nhủ, tôi liền ngáp một cái thật to, tỏ vẻ mệt mỏi nói muốn ngủ một lúc, khi nào máy bay hạ xuống thì gọi tôi dậy.
Nói xong tôi liền nhắm mắt, mặc kệ Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên nói gì tôi cũng giả bộ như không nghe thấy. Bọn họ nói một hồi, thấy tôi không có phản ứng chút nào cũng đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba giờ sau máy bay đã đáp xuống sân bay Pattaya. Hiển nhiên Đường Dũng rất quen thuộc với nơi này, sau khi xuống máy bay liền đưa chúng tôi ra ngoài sân bay. Khi tới cửa máy bay đã có một thanh niên Thái Lan đen nhánh chờ sẵn ở đó, trong tay giơ thật to cái bảng trên đó có hình vẽ một nam một nữ. Nam thì bị vẽ thành màu đỏ đồng, mặc một chiếc áo phông trắng, miệng đang cười ngây ngô. Còn nữ tóc dài, người mặc áo đầm màu trắng, trên cánh tay lộ ra một hình xăm màu đen hết sức nổi bật.
Mặc dù vẽ rất xấu nhưng đặc điểm của tôi và Đường Dũng đều có, nhìn một cái là có thể nhận ra vẽ hai chúng tôi, chẳng qua trên hình vẽ kia thì tay Đường Dũng đang choàng qua eo tôi, động tác hết sức thân mật.
Khi tôi vừa nhìn bức tranh kia thì mặt đã đen lại như muốn đánh người, Thuồng luồng tiên đi bên cạnh tôi đã chú ý, ông ta trợn mắt nhìn Đường Dũng, ánh mắt để lộ ra sát ý nồng đậm, hỏi: “Tranh này là ai vẽ? Ngươi dám đem ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi vẽ như con giun vậy…”
“Ách, ai biết là ai vẽ, chẳng qua tôi chỉ cung cấp hình tôi và Dương Dương, còn ai vẽ thì tôi cũng không biết…” Trên trán Đường Dũng đã rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
Mới vừa rồi Đường Dũng và Thuồng luồng tiên giống như cùng chung một phe rất tốt đẹp, nhưng Thuồng luồng tiên vừa nổi giận thì cổ yêu khí cường đại của ông ta đã phát ra, còn mang theo cảm giác âm ngoan của loài rắn, đừng nói Đường Dũng, ngay cả tôi cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Đáng đời, ai bảo không có việc gì làm đã bày trò lợi dụng tôi, bây giờ thì đụng phải ổ kiến lửa.
Tôi thầm thoải mái trong lòng, ở một bên xem náo nhiệt, nói thêm vào: “Còn ai có thể vẽ, tác phẩm có hồn như này nhìn một cái là biết ngay do Tăng nhân Thái Lan nào đó vẽ, vẽ hết sức truyền thần. Có lẽ hình tượng của ông trong lòng anh ta chính là hình tượng này.”
“Dương Dương, không được ném đá xuống giếng như vậy.” Sắc mặt Đường Dũng khổ sở, buồn bực nói.
Lúc này Thuồng luồng tiên đã tức giận đến tóc dựng cả lên, cũng không để ý hình kia có phải Đường Dũng vẽ hay không đã đập cho Đường Dũng một cái.
Khi anh chàng Thái Lan kia đưa chúng tôi đến chùa Diệu Diệu đang ở thì trên mặt Đường Dũng đã thâm tím, cũng may Thuồng luồng tiên chỉ là đùa giỡn với Đường Dũng chứ không nặng tay, mặc dù nhìn trên mặt tương đối thảm những đều chỉ là thương nhẹ, có lẽ tu dưỡng một hai ngày liền khỏi hẳn.
Không khí giữa chúng tôi rất náo nhiệt, chỉ là khi chúng tôi đến chùa thì tất cả liền im bặt.
Nơi xe dừng lại, vốn là một ngôi chùa nguy nga lộng lẫy có đỉnh nhọn hoắt chờ chúng tôi nhưng lúc này nghênh đón chúng tôi lại là một đống tường gạch đổ tan hoang, trên gạch vẫn còn có rất nhiều hoa văn màu vàng chứng tỏ nơi này đã từng rất huy hoàng.
Toàn bộ chùa đã sụp đổ chỉ còn lại một đống phế tích.
“Đây là… tình huống gì? Là do động đất sao?” Tôi liện trợn tròn mắt nhìn về phía Đường Dũng.
Vừa rồi anh ta cố gắng tránh nắm đấm của Thuồng luồng tiên nên không để ý nhìn về bên này, tới khi thấy một đống phế tích sắc mặt của anh ta liền thay đổi. Đưa mắt nhìn phế tích hai lần, trầm giọng nói mấy câu tiếng Thái, có lẽ là đang hỏi anh chàng Thái Lan kia xem đã có chuyện gì xảy ra.
Anh chàng Thái Lan kia lúc này cũng rất khiếp sợ, thấy Đường Dũng hỏi lại càng luống cuống, lắp bắp giải thích gì đó, chờ anh chàng Thái Lan kia giải thích tới khi xong xuôi thì sắc mặt Đường Dũng đã đen như than đá.
Tôi thấy phản ứng của Đường Dũng đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ta vừa nói cái gì, đây rốt cuộc là làm sao? Diệu Diệu đâu?”
“Không biết.” Đường Dũng nói. Dường như anh ta cố gắng để nói được hai tiếng này, vừa nói đã liền đẩy anh chàng Thái Lan ra, bước nhanh tới đống phế tích kia, vừa đi vừa tìm kiếm gì đó.
Lòng tôi trầm xuống, không khỏi có chút nôn nóng.
Mặc dù Diệu Diệu không phải là tiểu quỷ tôi nuôi nhưng quan hệ của nó với tôi là rất tốt, trong lòng tôi đã coi nó như em trai mình, thậm chí quan hệ của tôi cùng Diệu Diệu còn tốt hơn nhiều so với tôi và tiểu quỷ Trịnh Lâm của mình. Bây giờ ngôi chùa nó đang ở bị sụp không rõ nguyên nhân, nhất định nó cũng là lành ít dữ nhiều.
Tim tôi nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn đang đè ép trên ngực vậy, lập tức cũng chạy tới đống phế tích tìm kiếm cùng Đường Dũng. Chỉ là bây giờ mặt Đường Dũng rất thúi, thật giống như thuốc súng sắp phát nổ khiến tôi không dám hỏi rốt cuộc Đường Dũng đang tìm cái gì, chỉ có thể đem âm khí bao trùm lên cặp mắt, cố gắng tìm hồn phách Diệu Diệu, hoặc có thể tìm được vật gì liên quan tới Diệu Diệu cũng tốt.
Bầu không khí lập tức trở nên tịch mịch, trong lòng mỗi người đều khó chịu. Khi tôi cùng Đường Dũng đang mải mê tìm kiếm thì đột nhiên từ phía sau truyền tới giọng kích động của Thuồng luồng tiên: “Các ngươi mau tới đây nhìn xem ta phát hiện cái gì!”
“Cái gì?” Tinh thần tôi chấn động một cái, bước nhanh chạy về phía Thuồng luồng tiên. Đường Dũng cũng vậy, vừa nghe đã chợt lóe, thật nhanh xuất hiện bên người Thuồng luồng tiên.
Đáng tiếc bên cạnh Thuồng luồng tiên không có khí tực của Diệu Diệu, ông ta phát hiện cũng không phải là hồn phách của Diệu Diệu mà một thứ có màu đỏ au, bốn phía xung quanh còn tán loạn một ít lông vũ.
“Lông đuôi gà trống?” Tôi liền nhận ra lai lịch những cái lông này, cau mày nói.
Trước kia Đường Dũng đã bảo tôi đi tìm lông đuôi gà trống, là công cụ hàng đầu để Tăng nhân Thái Lan giải trừ quỷ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa lông đuôi gà trống này lại ở chung với thứ màu đỏ trông rất giống bột chu sa kia, tôi đưa tay bốc lấy một ít màu đỏ, dắt chút âm khí truyền tới.
Giữa ngón tay tôi liền bốc lên một đám khói trắng, còn phát ra âm thanh tí tách, chớp mắt âm khí đã bị bột màu đỏ kia ăn sạch sẽ, xem ra đây đúng thật là chu sa.
Chu sa là vật có tính dương dùng để khắc âm, ở Trung Quốc được dùng rất rộng rãi, nhưng lúc này xuất hiện ở trong chùa tại Thái Lan quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ chuyện phá hủy ngôi chùa này có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc?
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn về phía Đường Dũng. Lúc này Đường Dũng cũng đã nhận ra đây là chu sa, trầm giọng nói: “Mặc dù danh tiếng của chu sa rất vang, có không ít người Thái Lan cũng biết tác dụng của nó nhưng lý luận hệ thống thuật pháp của Trung Quốc và Thái Lan hoàn toàn khác nhau, cho nên người Thái không biết dùng đồ Trung Quốc bày trận, chuyện này mười phần thì có tám chín phần có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc.”
Nói xong anh ta cau mày, cũng không tiếp tục tìm tung tích Diệu Diệu mà kéo tôi đi tới ngôi nhà ở gần chùa, gõ cửa hai cái hỏi gần đây có người Trung Quốc qua lại nơi này hay không.
Hỏi liên tiếp mấy nhà, những người dân kia đều lắc đầu tỏ ý không biết, Đường Dũng vốn đang đau lòng lại chịu thêm đả kích, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, thậm chí bắt đầu văng tục, hiển nhiên không tìm được đầu mối tung tích của Diệu Diệu khiến anh ta sắp phát điên.
Tôi cũng rất đau lòng, nhưng bây giờ thống khổ nhất hiển nhiên là Đường Dũng, tôi không thể làm gì khác hơn là một bên an ủi Đường Dũng, bảo anh ta bình tĩnh một chút, một bên cẩn thận nghĩ lại lông đuôi gà trống cùng chu sa thì có liên quan thế nào.
Sắc trời đã dần tối, mà chúng tôi ngoại trừ phát hiện chu sa cùng lông đuôi gà trống trong đám phé tích ra thì một chút đầu mối có ích cũng không tìm được, càng không biết Diệu Diệu bây giờ sống hay chết. Ngay lúc tôi cũng sắp tuyệt vọng thì một ông lão chừng hơn năm mươi tuổi khập khễnh bước về hướng chúng tôi, nói bằng một thứ tiếng Trung Quốc không quá tốt hỏi chúng tôi: “Là các ngươi đang hỏi thăm chuyện người Trung Quốc sao?”
Chương 263: Diệu Diệu mất tích
“Đi Băng Cốc?” Tôi sửng sốt một chút, khiếp sợ nhìn Đường Dũng.
Tất nhiên trong lòng tôi nguyệný đi Băng Cốc, dù sao Tô Mộc ở Băng Cốc, đi gặp anh ất dĩ nhiên tôi sẽ vui vẻ hơn là đi chơi với Đường Dũng. Nhưng lần này Tô Mộc đi Băng Cốc là để sống lại, mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh ấy làm gì nhưng anh ấy có việc của anh ấy, tôi cùng Đường Dũng tùy tiện đến sẽ không khiến anh ấy gặp phiền phức chứ?
Suy nghĩ một chút tôi liền nói: “Băng Cốc chỉ là thủ đô của Thái Lan mà thôi, có gì vui vẻ mà chơi. Hiếm khi tôi đi Thái Lan, anh bảo chuẩn bị đưa tôi đi đảo vui chơi mà, đảo Phuket gì gì đó, ngay cả đồ lặn tôi cũng đã chuẩn bị, chỉ chờ tới đảo để chơi.
Nói xong tôi còn nói thêm một câu: “Hơn nữa thật sự Tô Mộc không đi Thái Lan. mới vừa rồi không phải anh cũng thấy là Tô Mộc tự mình lái xe đưa tôi đến sân bay, sau đó anh ấy quay về sao. Nếu như anh ấy muốn đi Thái Lan thì sao lại không đi cùng chúng ta, có cần phải giấu chúng ta đi một chuyến khác không?”
“Có đúng hay không chúng ta đi Băng Cốc một chuyến là sẽ biết.” Đường Dũng cười ha hả nói. Nói xong anh ta còn đưa tay vỗ bả vai tôi một cái, nói nếu muốn tới đảo bơi lội thì chờ đi Băng Cốc xong anh ta sẽ đưa tôi đi, dù sao visa cũng có thời hạn tận một tháng, nếu có gì xảy ra thì anh ta cũng có thể lén đưa tôi về được, dẫu sao anh ta cũng sẽ đưa học trò bảo bối của mình đi đảo chơi. Huống chi lần này chúng tôi đi Băng Cốc cũng không phải chỉ để xem náo nhiệt, không phải Thuồng luồng tiên cũng ở đây sao, ông ta nhất định phải đi Băng Cốc một chuyến, chúng tôi coi như là đưa Thuồng luồng tiên đi.
Đường Dũng vừa nói xong thì dấu ấn Thuồng luồng tiên trên cổ tay tôi bỗng nhiêu lóe lên, Thuồng luồng tiên từ trong thân thể tôi chui ra ngoài, biến thành một thanh niên sáng sủa ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Tiểu tử Đường Dũng nói không sai, ông đây quả thật phải đi Băng Cốc. Dương Dương, ngươi liền đi theo tôi đi.”
“Ông cứ như vậy mà đi ra?” Thấy Thuồng luồng tiên giữa thanh thiên bạch nhật chui ra, lại còn quang minh chính đại ngồi bên cạnh tôi, tôi liền sợ hãi hít vào một hơi, nhìn quanh chắc chắn không có hành khách nào chú ý tới Thuồng luồng tiên mới hơi yên tâm một chút.
“A, sẽ không ai thấy ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi đâu, huống chi đây là máy bay đang bay, cũng không ai chú ý. Ngược lại là ngươi, Dương Dương, ngươi không thấy lạ tại sao tiểu tử Tô Mộc kia lại đột nhiên muốn sống lại?”
“Tại sao? Không phải bởi vì anh ấy suýt chút nữa bị hồn tích khiến hồn phi phách tán cho nên khi tỉnh lại mới thấy muốn sống sao?” Tôi hỏi.
“Đó chỉ là một phần, mặt khác chắc chắn có liên quan tới lần long mạch lộ ra này. Không tin chúng ta liền đánh cược, đi Băng Cốc nhìn một chút.” Thuồng luồng tiên nói.
Tôi liền liếc Thuồng luồng tiên một cái, hóa ra ông ta cũng không biết, chỉ muốn khích tướng để dụ tôi đi Băng Cốc.
“Cái này chờ sau khi đón được Diệu Diệu rồi hãy nói. Trước hết ông để tôi suy nghĩ một chút, xem có muốn đi Băng Cốc hay không…” Tôi nói.
Cả Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên hùa vào thuyết phục thật ra đã khiến tôi động lòng, quả thật tôi rất muốn đi Băng Cốc xem một chút. Nhưng chuyện này lại có liên quan tới Tô Mộc có thể thành công sống lại hay không cho nên tôi nhất định phải thận trọng một chút, quyết không thể khiến Tô Mộc phiền toái.
Nói xong, tôi sợ Thuồng luồng tiên lại khuyên nhủ, tôi liền ngáp một cái thật to, tỏ vẻ mệt mỏi nói muốn ngủ một lúc, khi nào máy bay hạ xuống thì gọi tôi dậy.
Nói xong tôi liền nhắm mắt, mặc kệ Đường Dũng cùng Thuồng luồng tiên nói gì tôi cũng giả bộ như không nghe thấy. Bọn họ nói một hồi, thấy tôi không có phản ứng chút nào cũng đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba giờ sau máy bay đã đáp xuống sân bay Pattaya. Hiển nhiên Đường Dũng rất quen thuộc với nơi này, sau khi xuống máy bay liền đưa chúng tôi ra ngoài sân bay. Khi tới cửa máy bay đã có một thanh niên Thái Lan đen nhánh chờ sẵn ở đó, trong tay giơ thật to cái bảng trên đó có hình vẽ một nam một nữ. Nam thì bị vẽ thành màu đỏ đồng, mặc một chiếc áo phông trắng, miệng đang cười ngây ngô. Còn nữ tóc dài, người mặc áo đầm màu trắng, trên cánh tay lộ ra một hình xăm màu đen hết sức nổi bật.
Mặc dù vẽ rất xấu nhưng đặc điểm của tôi và Đường Dũng đều có, nhìn một cái là có thể nhận ra vẽ hai chúng tôi, chẳng qua trên hình vẽ kia thì tay Đường Dũng đang choàng qua eo tôi, động tác hết sức thân mật.
Khi tôi vừa nhìn bức tranh kia thì mặt đã đen lại như muốn đánh người, Thuồng luồng tiên đi bên cạnh tôi đã chú ý, ông ta trợn mắt nhìn Đường Dũng, ánh mắt để lộ ra sát ý nồng đậm, hỏi: “Tranh này là ai vẽ? Ngươi dám đem ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi vẽ như con giun vậy…”
“Ách, ai biết là ai vẽ, chẳng qua tôi chỉ cung cấp hình tôi và Dương Dương, còn ai vẽ thì tôi cũng không biết…” Trên trán Đường Dũng đã rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
Mới vừa rồi Đường Dũng và Thuồng luồng tiên giống như cùng chung một phe rất tốt đẹp, nhưng Thuồng luồng tiên vừa nổi giận thì cổ yêu khí cường đại của ông ta đã phát ra, còn mang theo cảm giác âm ngoan của loài rắn, đừng nói Đường Dũng, ngay cả tôi cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Đáng đời, ai bảo không có việc gì làm đã bày trò lợi dụng tôi, bây giờ thì đụng phải ổ kiến lửa.
Tôi thầm thoải mái trong lòng, ở một bên xem náo nhiệt, nói thêm vào: “Còn ai có thể vẽ, tác phẩm có hồn như này nhìn một cái là biết ngay do Tăng nhân Thái Lan nào đó vẽ, vẽ hết sức truyền thần. Có lẽ hình tượng của ông trong lòng anh ta chính là hình tượng này.”
“Dương Dương, không được ném đá xuống giếng như vậy.” Sắc mặt Đường Dũng khổ sở, buồn bực nói.
Lúc này Thuồng luồng tiên đã tức giận đến tóc dựng cả lên, cũng không để ý hình kia có phải Đường Dũng vẽ hay không đã đập cho Đường Dũng một cái.
Khi anh chàng Thái Lan kia đưa chúng tôi đến chùa Diệu Diệu đang ở thì trên mặt Đường Dũng đã thâm tím, cũng may Thuồng luồng tiên chỉ là đùa giỡn với Đường Dũng chứ không nặng tay, mặc dù nhìn trên mặt tương đối thảm những đều chỉ là thương nhẹ, có lẽ tu dưỡng một hai ngày liền khỏi hẳn.
Không khí giữa chúng tôi rất náo nhiệt, chỉ là khi chúng tôi đến chùa thì tất cả liền im bặt.
Nơi xe dừng lại, vốn là một ngôi chùa nguy nga lộng lẫy có đỉnh nhọn hoắt chờ chúng tôi nhưng lúc này nghênh đón chúng tôi lại là một đống tường gạch đổ tan hoang, trên gạch vẫn còn có rất nhiều hoa văn màu vàng chứng tỏ nơi này đã từng rất huy hoàng.
Toàn bộ chùa đã sụp đổ chỉ còn lại một đống phế tích.
“Đây là… tình huống gì? Là do động đất sao?” Tôi liện trợn tròn mắt nhìn về phía Đường Dũng.
Vừa rồi anh ta cố gắng tránh nắm đấm của Thuồng luồng tiên nên không để ý nhìn về bên này, tới khi thấy một đống phế tích sắc mặt của anh ta liền thay đổi. Đưa mắt nhìn phế tích hai lần, trầm giọng nói mấy câu tiếng Thái, có lẽ là đang hỏi anh chàng Thái Lan kia xem đã có chuyện gì xảy ra.
Anh chàng Thái Lan kia lúc này cũng rất khiếp sợ, thấy Đường Dũng hỏi lại càng luống cuống, lắp bắp giải thích gì đó, chờ anh chàng Thái Lan kia giải thích tới khi xong xuôi thì sắc mặt Đường Dũng đã đen như than đá.
Tôi thấy phản ứng của Đường Dũng đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ta vừa nói cái gì, đây rốt cuộc là làm sao? Diệu Diệu đâu?”
“Không biết.” Đường Dũng nói. Dường như anh ta cố gắng để nói được hai tiếng này, vừa nói đã liền đẩy anh chàng Thái Lan ra, bước nhanh tới đống phế tích kia, vừa đi vừa tìm kiếm gì đó.
Lòng tôi trầm xuống, không khỏi có chút nôn nóng.
Mặc dù Diệu Diệu không phải là tiểu quỷ tôi nuôi nhưng quan hệ của nó với tôi là rất tốt, trong lòng tôi đã coi nó như em trai mình, thậm chí quan hệ của tôi cùng Diệu Diệu còn tốt hơn nhiều so với tôi và tiểu quỷ Trịnh Lâm của mình. Bây giờ ngôi chùa nó đang ở bị sụp không rõ nguyên nhân, nhất định nó cũng là lành ít dữ nhiều.
Tim tôi nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn đang đè ép trên ngực vậy, lập tức cũng chạy tới đống phế tích tìm kiếm cùng Đường Dũng. Chỉ là bây giờ mặt Đường Dũng rất thúi, thật giống như thuốc súng sắp phát nổ khiến tôi không dám hỏi rốt cuộc Đường Dũng đang tìm cái gì, chỉ có thể đem âm khí bao trùm lên cặp mắt, cố gắng tìm hồn phách Diệu Diệu, hoặc có thể tìm được vật gì liên quan tới Diệu Diệu cũng tốt.
Bầu không khí lập tức trở nên tịch mịch, trong lòng mỗi người đều khó chịu. Khi tôi cùng Đường Dũng đang mải mê tìm kiếm thì đột nhiên từ phía sau truyền tới giọng kích động của Thuồng luồng tiên: “Các ngươi mau tới đây nhìn xem ta phát hiện cái gì!”
“Cái gì?” Tinh thần tôi chấn động một cái, bước nhanh chạy về phía Thuồng luồng tiên. Đường Dũng cũng vậy, vừa nghe đã chợt lóe, thật nhanh xuất hiện bên người Thuồng luồng tiên.
Đáng tiếc bên cạnh Thuồng luồng tiên không có khí tực của Diệu Diệu, ông ta phát hiện cũng không phải là hồn phách của Diệu Diệu mà một thứ có màu đỏ au, bốn phía xung quanh còn tán loạn một ít lông vũ.
“Lông đuôi gà trống?” Tôi liền nhận ra lai lịch những cái lông này, cau mày nói.
Trước kia Đường Dũng đã bảo tôi đi tìm lông đuôi gà trống, là công cụ hàng đầu để Tăng nhân Thái Lan giải trừ quỷ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa lông đuôi gà trống này lại ở chung với thứ màu đỏ trông rất giống bột chu sa kia, tôi đưa tay bốc lấy một ít màu đỏ, dắt chút âm khí truyền tới.
Giữa ngón tay tôi liền bốc lên một đám khói trắng, còn phát ra âm thanh tí tách, chớp mắt âm khí đã bị bột màu đỏ kia ăn sạch sẽ, xem ra đây đúng thật là chu sa.
Chu sa là vật có tính dương dùng để khắc âm, ở Trung Quốc được dùng rất rộng rãi, nhưng lúc này xuất hiện ở trong chùa tại Thái Lan quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ chuyện phá hủy ngôi chùa này có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc?
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn về phía Đường Dũng. Lúc này Đường Dũng cũng đã nhận ra đây là chu sa, trầm giọng nói: “Mặc dù danh tiếng của chu sa rất vang, có không ít người Thái Lan cũng biết tác dụng của nó nhưng lý luận hệ thống thuật pháp của Trung Quốc và Thái Lan hoàn toàn khác nhau, cho nên người Thái không biết dùng đồ Trung Quốc bày trận, chuyện này mười phần thì có tám chín phần có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc.”
Nói xong anh ta cau mày, cũng không tiếp tục tìm tung tích Diệu Diệu mà kéo tôi đi tới ngôi nhà ở gần chùa, gõ cửa hai cái hỏi gần đây có người Trung Quốc qua lại nơi này hay không.
Hỏi liên tiếp mấy nhà, những người dân kia đều lắc đầu tỏ ý không biết, Đường Dũng vốn đang đau lòng lại chịu thêm đả kích, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, thậm chí bắt đầu văng tục, hiển nhiên không tìm được đầu mối tung tích của Diệu Diệu khiến anh ta sắp phát điên.
Tôi cũng rất đau lòng, nhưng bây giờ thống khổ nhất hiển nhiên là Đường Dũng, tôi không thể làm gì khác hơn là một bên an ủi Đường Dũng, bảo anh ta bình tĩnh một chút, một bên cẩn thận nghĩ lại lông đuôi gà trống cùng chu sa thì có liên quan thế nào.
Sắc trời đã dần tối, mà chúng tôi ngoại trừ phát hiện chu sa cùng lông đuôi gà trống trong đám phé tích ra thì một chút đầu mối có ích cũng không tìm được, càng không biết Diệu Diệu bây giờ sống hay chết. Ngay lúc tôi cũng sắp tuyệt vọng thì một ông lão chừng hơn năm mươi tuổi khập khễnh bước về hướng chúng tôi, nói bằng một thứ tiếng Trung Quốc không quá tốt hỏi chúng tôi: “Là các ngươi đang hỏi thăm chuyện người Trung Quốc sao?”