Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-258
Chương 236: Kim Đạt Hải
Chương 236: Kim Đạt Hải
Nghe tôi suy đoán, gã thầy nhíu mày, liếc nhìn tôi một cái coi như thầm chấp nhân: “Không nhìn ra cô còn nhỏ tuổi mà có khả suy nghĩ cặn kẽ như vậy, có điều cô nói sai một chút rồi.”
“Điểm nào?” Tôi hỏi.
Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có tâm tư phản khác, hoặc cũng có lẽ hắn quá tự tin với hồn tiệm kia, hắn liền chỉnh sửa chiếc ghế sa lon bẩn thỉu một chút, gạt đồ đạc bừa bộn trên sô pha xuống đất, lộ ra một chỗ trống ngồi xuống, nói: “Ta không phải người Nhà họ Diệp.”
Không phải người Nhà họ Diệp?
Điều này khiến tôi giật mình. Rõ ràng Tô Mộc nói trên người Vương Lâm Lâm có dầu vết của thuật pháp Nhà họ Diệp tạo thành, xem tình hình bây giờ thì Vương Lâm Lâm có tám chín phần là do gã thầy này giết, vậy mà hắn lại nói mình không phải người của Nhà họ Diệp. Tô Mộc đã tự mình kiểm tra thi thể, không sai được.
Tôi đưa hai mắt nhìn gã thầy, muốn nhìn từ trong mắt hắn xem có phải đang gạt tôi hay không.
Nhưng mắt hắn quả thật quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại chỉ mờ mờ khiến tôi không nhìn rõ được mắt của hắn, ngược lại biểu cảm trên mặt tôi dường như không lọt qua được cặp mắt của hắn.
“Cô dường như rất ngạc nhiên với điều này? Các cô có thể nhận ra thuật pháp Nhà họ Diệp của ta thì chắc hẳn lai lịch cũng không nhỏ. Nói đi, các cô là ai?”
Tôi cả kinh trong lòng, nghe ý này của hắn thì có vẻ thật sự không phải là người của Nhà họ Diệp, nếu không sẽ không thể không biết thân phận của Tô Mộc. Nếu không phải là người Nhà họ Diệp mà hắn lại có thể sử dụng thuật pháp Nhà họ Diệp, rốt cuộc hắn và Nhà họ Diệp có quan hệ như thế nào?
Cái này tạm thời không nói. Bất kể quan hệ của hắn với Nhà họ Diệp thế nào thì ít nhất bây giờ tôi có thể đoán được hắn không có quan hệ tới Nhà họ Tô, cụ thể mà nói là không có quan hệ tốt với Nhà họ Tô, nếu vậy tôi nhắc đến Nhà họ Tô không chừng sẽ khiến tình cảnh bết bát hơn.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Nếu ông không phải là người Nhà họ Diệp chúng ta thì tại sao lại phải sử dụng bí thuật đã sớm thất truyền của Nhà họ Diệp chúng ta? Rốt cuộc ông là ai? Là địch hay bạn của Nhà họ Diệp chúng ta?”
“Là địch hay bạn…” Hắn nghe tôi nói liền cười lên một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Bỗng nhiên hắn đứng lên khỏi ghế sa lon đi nhanh đến trước mặt tôi, đôi mắt tam giác sắc nhọn hung ác nhìn chằm chằm vào tôi khiến tim tôi đập mạnh sợ hãi. Chẳng lẽ tôi nói gì sai…
“Cô lại là người của Nhà họ Diệp? Nói đi, cô tên là gì?” Hắn hỏi tôi, đồng thời ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang cạo trên mặt tôi, giống như chỉ cần tôi nói sai nửa chữ thì trong nháy mắt hắn sẽ kết liễu tôi.
Tôi sợ hãi ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ trước mặt hắn ngay cả hô hấp cũng là sai. Thật khó có thể tưởng tượng, ngày hôm qua ở trước mặt chúng tôi còn là bộ dáng khúm núm sợ hãi tới vỡ mật, vậy mà chớp mắt một cái đã trở nên âm u như vậy, giống như đã hoàn toàn biến thành người khác. Kĩ năng đóng kịch của hắn quả thật rất tài tình, ngay cả diễn viên được giải Oscar có khi cũng phải cúi lạy trước hắn.
“Diệp Dương…” Tôi run run nói.
Nói xong tôi không dám nhìn hắn, hai mắt nhắm thật chặt. Nếu như hắn thật sự có quan hệ với Nhà họ Diệp thì nhất định sẽ biết được là tôi nói dối, đến lúc đó… cũng chỉ có thể coi số tôi có tốt hay không.
Thình thịch, thình thịch… Tim tôi đập thật nhanh giống như đang đợi chết, mặc dù tôi đã có kinh nghiệm ‘chết’ một lần, nhưng lần trước chẳng qua chỉ là Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi chứ không hoàn toàn giết chết tôi, ai biết một hồi thật sự bị giết thì hồn phách của tôi có còn may mắn như vậy nữa hay không hay sẽ trở thành cô hồn dã quỷ lai vãng ở nhân gian.
Đầu óc tôi rối bời, cảm giác mấy giây này dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Ngay khi tình thần tôi căng thẳng sắp nổ tung thì tôi nghe được một tiếng thở ra, tiếng nói đã lại phát ra từ trên ghế sa lon, nói: “Diệp Dương, nếu cô là người Nhà họ Diệp vậy thì tôi nể mặt Diệp Công không làm khó dễ cô. Cô lại đây ngồi đi.”
Nghe được câu này tôi thở phào một cái, tinh thần đang căng thẳng trong nháy mắt thanh tĩnh lại, xem ra ông trời đối với tôi cũng không tệ lắm, để cho tôi đánh cược đúng.
Tôi liền mở mắt ra nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng đã dọn trống chỗ bên cạnh trên ghế sa lon, chỉ vào lớp đệp nhơm nhớp bẩn thỉu trên sa lon bảo tôi tới ngồi.
Cơ mặt tôi run lên, ánh mắt nhìn lên đệm sa lon bẩn thỉu, vốn định nói tôi không mệt có thể đứng nhưng nhìn ánh mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn tôi, mặc dù mở miệng bảo tôi ngồi xuống nhưng xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Không thể làm gì khác hơn, tôi nuốt nước miếng một cái, cắn răng đi tới ngồi trên ghế sa lon.
"Hai trăm năm trôi qua, nhà họ Diệp giờ vẫn ổn chứ?" Gã thầy thấy tôi ngồi xuống, sắc mặt rốt cục hòa hoãn mấy phần, mở miệng hỏi tôi.
Đang khi nói chuyện ánh mắt của hắn hơi chếch xuống, giống như trong lúc lơ đãng dừng trên cổ tay tôi.
Trong lòng tôi giật mình, vô ý thức muốn rụt tay lại, hắn ta và nhà họ Diệp quen thuộc như vậy, khẳng định biết dấu ấn của yêu quái, nhà họ Diệp mặc dù đều là dưỡng yêu sư, nhưng kỳ thật trên bản chất thì không khác gì tôi, đều là chăn nuôi hỗ trợ yêu quái, dùng máu huyết tự thân để hình thành liên hệ, chỉ có tên gọi là không giống nhau, thái độ đối với yêu quái cũng không giống mà thôi.
Từ đời Diệp Tử Phong thì Nhà họ Diệp chỉ nuôi dưỡng hồ yêu, mỗi người nuôi yêu thì cũng có hình xăm của yêu quái trên cổ tay, lỡ như bị hắn nhìn thấy trên cổ tay tôi không phải là hình xăm hồ ly thì có thể bị vỡ lỡ.
Nhưng khi tôi ý thức được thì đã quá muộn , đợi tôi muốn rụt tay lại thì người nọ đã mở miệng: "Cô có thể vươn cổ tay cho tôi nhìn xem được không? Đây có phải là hình xăm của dưỡng yêu sư trong truyền thuyết hay không?"
"Ấy..." Tôi dừng một chút, não nhanh chóng hoạt động, do dự có nên để cho hắn ta nhìn hay không, nếu như hắn ta đối nhà họ Diệp không quá hiểu thì cho hắn xem cũng được, dù sao có hình xăm tại tay thì nhiều ít có thể đánh tan nghi ngờ của hắn, nhưng nếu hắn ta và nhà họ Diệp có liên hệ vô cùng chặt chẽ, biết trên cổ tay người nhà họ Diệp đều là hình xăm của hồ yêu, vậy thì cục diện nửa ngày do tôi phí sức gầy dựng sẽ liền tan nát, đợi lát nữa đừng nói là dò xét ngọn nguồn của hắn rồi nghĩ biện pháp phá hủy hồn tiệm, sợ là đến việc bảo hộ an toàn của mình cũng khó.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không dám mạo hiểm, dứt khoát cưỡng ép rụt tay lại, gượng cười giải thích nói: "Thật có lỗi, hình xăm của dưỡng yêu sư không thể cho người khác nhìn, cho dù ông có nguồn gốc sâu sa với nhà họ diệp chúng tôi thì cũng không được."
Nói xong tôi nhanh chóng kéo tay áo xuống, đem hình xăm thuồng luồng tiên che lại vô cùng kín kẽ.
Lúc đầu tôi cho là nói như vậy hắn sẽ mất hứng, ai ngờ hắn ta bị tôi cự tuyệt cũng không phản ứng gì, chỉ là à một tiếng nhẹ gật đầu, nói: "Đã vậy, cô kể một chút về nhà họ Diệp đi."
"Được." Tôi đáp, lần này không dám lung tung bịa chuyện, đem ân oán nhà họ Diệp và lang tộc nói một lần, kể luôn từ đầu đến cuối đợt thu tế lang tộc xâm chiếm, thật thật giả giả, bỏ qua những chuyện liên quan đến Tô Mộc, bởi vì chuyện này là tôi tận mắt nhìn thấy, cho nên lúc kể vô cùng sinh động.
Kể xong cũng không thấy gã thầy nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, trong mắt tràn ngập hâm mộ, cũng không biết hắn ta đang hâm mộ cái gì.
Bầu không khí một nháy mắt có chút chán ngắt, thấy hắn tính tình không ổn định, sợ lát nữa lại suy nghĩ ra cái gì không đúng, thấy hắn không nói lời nào, tôi liền thẳng thắn cười cười, đứng dậy: "vậy đi, đã ông là quen biết cũ của nhà họ Diệp, lại là trưởng bối của tôi, tôi đến đây cũng không thể đến không, để tôi giúp ông quét dọn căn nhà một chút, thuận tiện nói một chút về việc của ông, xem tôi có thể giúp gì cho ông không."
Nói xong đưa mắt nhìn ông ta, thấy ông ta không cự tuyệt, ánh mắt quét một vòng trong phòng, tìm kiếm cây chổi ki hốt rác dùng để quét dọn vệ sinh , vừa tìm thì thấy chúng nằm trong một góc nhà.
Cám ơn trời đất, căn nhà này lại có công cụ dọn dẹp, không thì tôi còn chưa bị hồn tiệm giết chết thì cũng đã bị mùi hôi thối nơi đây bức chết.
Lúc này tôi đã ở trong căn nhà này được nửa ngày, cũng hơi thích ứng ảnh hưởng của tiệm khí, tiện tay tìm khối vải rách, chà xát một lượt cái bàn nhếch nhác, sau đó vừa quét rác vừa đợi gã thầy mở miệng.
Có lẽ ngại ngùng khi thấy tôi giúp hắn quét dọn vệ sinh, gã thầy cuối cùng mở miệng, nói: "thật ra tôi và nhà họ Diệp không có nguồn gốc gì, là tổ tiên nhà họ Diệp thay đổi vận mệnh của tôi, trong lòng tôi luôn cảm tạ..."
Thì ra gã thầy này tên là Kim Đạt Hải, đừng nhìn là họ Kim(vàng), trong nhà lại nghèo kiết, ông ta là cô nhi, cha mẹ chết sớm, chỉ để lại một gian phòng rách nát như vậy cho ông ta, đợi cha mẹ ông ta chết thì tính toán bán đi căn nhà này, nhưng khi đó kinh tế trì trệ, nhà này trong thôn rao bán rất lâu cũng không thể bán đi.
Lúc ấy là thời điểm cải cách mở cửa, khắp nơi đều lưu hành đến biển để buôn bán hoặc đến thành thị làm công, Kim Đạt Hải không thể bán nhà lấy vốn để dựa biển làm ăn, liền đi theo đồng hương đến Giang Minh làm công.
Bọn họ nhờ quan hệ nên vào trường dạy nghề cho công nhân dệt ở Giang Minh, cũng chính là tiền thân của đại học Giang Đại bây giờ, vào làm bảo vệ kiêm quản lí kho, nói trắng ra là coi cổng. Tiền lương không cao những vẫn có thể duy trì cuộc sống của Kim Đạt Hải.
Vốn như vậy cũng tốt, dù sao thì thời ấy có thể ăn no mặc ấm là được, nhưng Kim Đạt Hải vốn không phải là một người hài lòng với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày đều suy ngĩ cách kiếm tiền, nhưng lại không có đường ra.
ông ta liền gọi các nhân viên tạp dịch trong trường học cùng nhau đánh bài, cùng hắn liên thủ để chơi bịp thắng tiền của người khác, cứ như vậy trong tay quả thật đã rủng rỉnh hơn không ít.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có một lần một người trong bọn họ giới thiệu cho một ông chủ lớn, ông chủ kia nghe nói bọn họ chơi bài rất tốt liền chủ động tìm đến cửa, còn mang theo một cặp da tiền mặt, tổng cộng hơn ba trăm triệu tiền đánh bạc. Điều này khiến Kim Đạt Hải quá cao hứng, ông ta cùng đồng bọn liên thủ chơi khiến ông chủ kia thua sạch chỉ còn chiếc quần cụt.
Kết quả ông chủ kia không phải tay vừa tìm được chứng cứ bọn họ gian lận, đòi chặt tay bọn họ.
Lần này khiến Kim Đạt Hải bị dọa sợ, chặt cụt tay sẽ là tàn tật, tương lai mất việc không nói, còn sao có thể lấy vợ được.
Quan trọng hơn chính là, sau khi chặt tay thì trò gian lận xuất thần nhập quỷ kia sẽ không sử dụng được nữa.
Kim Đạt Hải khuyên can mãi rốt cuộc ông chủ kia mới chịu nhân nhượng, đồng ý cho bọn họ trả lại tiền , nhưng còn một điều kiện chính là cắt một quả thận của Kim Đạt Hải.
Kim Đạt Hải không muốn bị cắt thận nhưng quả thật hắn không còn biện pháp nào khác, suy nghĩ thêm một chút, thận là nội tạng thiếu một quả cũng không chết được, nhìn bề ngoài cũng không nhận ra, sẽ không ảnh hướng tới tìm vợ trong tương lai, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Sau khi Kim Đạt Hải đồng ý, ông chủ kia liền gọi điện thoại tìm tới một bác sĩ phẫu thuật cắt thận cho Kim Đạt Hải ở ngay trong nhà kho trường học. Cũng chính ca phẫu thuật cắt thận đó đã đẩy Kim Đạt Hải vào đường cùng.
Chương 236: Kim Đạt Hải
Nghe tôi suy đoán, gã thầy nhíu mày, liếc nhìn tôi một cái coi như thầm chấp nhân: “Không nhìn ra cô còn nhỏ tuổi mà có khả suy nghĩ cặn kẽ như vậy, có điều cô nói sai một chút rồi.”
“Điểm nào?” Tôi hỏi.
Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có tâm tư phản khác, hoặc cũng có lẽ hắn quá tự tin với hồn tiệm kia, hắn liền chỉnh sửa chiếc ghế sa lon bẩn thỉu một chút, gạt đồ đạc bừa bộn trên sô pha xuống đất, lộ ra một chỗ trống ngồi xuống, nói: “Ta không phải người Nhà họ Diệp.”
Không phải người Nhà họ Diệp?
Điều này khiến tôi giật mình. Rõ ràng Tô Mộc nói trên người Vương Lâm Lâm có dầu vết của thuật pháp Nhà họ Diệp tạo thành, xem tình hình bây giờ thì Vương Lâm Lâm có tám chín phần là do gã thầy này giết, vậy mà hắn lại nói mình không phải người của Nhà họ Diệp. Tô Mộc đã tự mình kiểm tra thi thể, không sai được.
Tôi đưa hai mắt nhìn gã thầy, muốn nhìn từ trong mắt hắn xem có phải đang gạt tôi hay không.
Nhưng mắt hắn quả thật quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại chỉ mờ mờ khiến tôi không nhìn rõ được mắt của hắn, ngược lại biểu cảm trên mặt tôi dường như không lọt qua được cặp mắt của hắn.
“Cô dường như rất ngạc nhiên với điều này? Các cô có thể nhận ra thuật pháp Nhà họ Diệp của ta thì chắc hẳn lai lịch cũng không nhỏ. Nói đi, các cô là ai?”
Tôi cả kinh trong lòng, nghe ý này của hắn thì có vẻ thật sự không phải là người của Nhà họ Diệp, nếu không sẽ không thể không biết thân phận của Tô Mộc. Nếu không phải là người Nhà họ Diệp mà hắn lại có thể sử dụng thuật pháp Nhà họ Diệp, rốt cuộc hắn và Nhà họ Diệp có quan hệ như thế nào?
Cái này tạm thời không nói. Bất kể quan hệ của hắn với Nhà họ Diệp thế nào thì ít nhất bây giờ tôi có thể đoán được hắn không có quan hệ tới Nhà họ Tô, cụ thể mà nói là không có quan hệ tốt với Nhà họ Tô, nếu vậy tôi nhắc đến Nhà họ Tô không chừng sẽ khiến tình cảnh bết bát hơn.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Nếu ông không phải là người Nhà họ Diệp chúng ta thì tại sao lại phải sử dụng bí thuật đã sớm thất truyền của Nhà họ Diệp chúng ta? Rốt cuộc ông là ai? Là địch hay bạn của Nhà họ Diệp chúng ta?”
“Là địch hay bạn…” Hắn nghe tôi nói liền cười lên một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Bỗng nhiên hắn đứng lên khỏi ghế sa lon đi nhanh đến trước mặt tôi, đôi mắt tam giác sắc nhọn hung ác nhìn chằm chằm vào tôi khiến tim tôi đập mạnh sợ hãi. Chẳng lẽ tôi nói gì sai…
“Cô lại là người của Nhà họ Diệp? Nói đi, cô tên là gì?” Hắn hỏi tôi, đồng thời ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang cạo trên mặt tôi, giống như chỉ cần tôi nói sai nửa chữ thì trong nháy mắt hắn sẽ kết liễu tôi.
Tôi sợ hãi ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ trước mặt hắn ngay cả hô hấp cũng là sai. Thật khó có thể tưởng tượng, ngày hôm qua ở trước mặt chúng tôi còn là bộ dáng khúm núm sợ hãi tới vỡ mật, vậy mà chớp mắt một cái đã trở nên âm u như vậy, giống như đã hoàn toàn biến thành người khác. Kĩ năng đóng kịch của hắn quả thật rất tài tình, ngay cả diễn viên được giải Oscar có khi cũng phải cúi lạy trước hắn.
“Diệp Dương…” Tôi run run nói.
Nói xong tôi không dám nhìn hắn, hai mắt nhắm thật chặt. Nếu như hắn thật sự có quan hệ với Nhà họ Diệp thì nhất định sẽ biết được là tôi nói dối, đến lúc đó… cũng chỉ có thể coi số tôi có tốt hay không.
Thình thịch, thình thịch… Tim tôi đập thật nhanh giống như đang đợi chết, mặc dù tôi đã có kinh nghiệm ‘chết’ một lần, nhưng lần trước chẳng qua chỉ là Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi chứ không hoàn toàn giết chết tôi, ai biết một hồi thật sự bị giết thì hồn phách của tôi có còn may mắn như vậy nữa hay không hay sẽ trở thành cô hồn dã quỷ lai vãng ở nhân gian.
Đầu óc tôi rối bời, cảm giác mấy giây này dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Ngay khi tình thần tôi căng thẳng sắp nổ tung thì tôi nghe được một tiếng thở ra, tiếng nói đã lại phát ra từ trên ghế sa lon, nói: “Diệp Dương, nếu cô là người Nhà họ Diệp vậy thì tôi nể mặt Diệp Công không làm khó dễ cô. Cô lại đây ngồi đi.”
Nghe được câu này tôi thở phào một cái, tinh thần đang căng thẳng trong nháy mắt thanh tĩnh lại, xem ra ông trời đối với tôi cũng không tệ lắm, để cho tôi đánh cược đúng.
Tôi liền mở mắt ra nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng đã dọn trống chỗ bên cạnh trên ghế sa lon, chỉ vào lớp đệp nhơm nhớp bẩn thỉu trên sa lon bảo tôi tới ngồi.
Cơ mặt tôi run lên, ánh mắt nhìn lên đệm sa lon bẩn thỉu, vốn định nói tôi không mệt có thể đứng nhưng nhìn ánh mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn tôi, mặc dù mở miệng bảo tôi ngồi xuống nhưng xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Không thể làm gì khác hơn, tôi nuốt nước miếng một cái, cắn răng đi tới ngồi trên ghế sa lon.
"Hai trăm năm trôi qua, nhà họ Diệp giờ vẫn ổn chứ?" Gã thầy thấy tôi ngồi xuống, sắc mặt rốt cục hòa hoãn mấy phần, mở miệng hỏi tôi.
Đang khi nói chuyện ánh mắt của hắn hơi chếch xuống, giống như trong lúc lơ đãng dừng trên cổ tay tôi.
Trong lòng tôi giật mình, vô ý thức muốn rụt tay lại, hắn ta và nhà họ Diệp quen thuộc như vậy, khẳng định biết dấu ấn của yêu quái, nhà họ Diệp mặc dù đều là dưỡng yêu sư, nhưng kỳ thật trên bản chất thì không khác gì tôi, đều là chăn nuôi hỗ trợ yêu quái, dùng máu huyết tự thân để hình thành liên hệ, chỉ có tên gọi là không giống nhau, thái độ đối với yêu quái cũng không giống mà thôi.
Từ đời Diệp Tử Phong thì Nhà họ Diệp chỉ nuôi dưỡng hồ yêu, mỗi người nuôi yêu thì cũng có hình xăm của yêu quái trên cổ tay, lỡ như bị hắn nhìn thấy trên cổ tay tôi không phải là hình xăm hồ ly thì có thể bị vỡ lỡ.
Nhưng khi tôi ý thức được thì đã quá muộn , đợi tôi muốn rụt tay lại thì người nọ đã mở miệng: "Cô có thể vươn cổ tay cho tôi nhìn xem được không? Đây có phải là hình xăm của dưỡng yêu sư trong truyền thuyết hay không?"
"Ấy..." Tôi dừng một chút, não nhanh chóng hoạt động, do dự có nên để cho hắn ta nhìn hay không, nếu như hắn ta đối nhà họ Diệp không quá hiểu thì cho hắn xem cũng được, dù sao có hình xăm tại tay thì nhiều ít có thể đánh tan nghi ngờ của hắn, nhưng nếu hắn ta và nhà họ Diệp có liên hệ vô cùng chặt chẽ, biết trên cổ tay người nhà họ Diệp đều là hình xăm của hồ yêu, vậy thì cục diện nửa ngày do tôi phí sức gầy dựng sẽ liền tan nát, đợi lát nữa đừng nói là dò xét ngọn nguồn của hắn rồi nghĩ biện pháp phá hủy hồn tiệm, sợ là đến việc bảo hộ an toàn của mình cũng khó.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không dám mạo hiểm, dứt khoát cưỡng ép rụt tay lại, gượng cười giải thích nói: "Thật có lỗi, hình xăm của dưỡng yêu sư không thể cho người khác nhìn, cho dù ông có nguồn gốc sâu sa với nhà họ diệp chúng tôi thì cũng không được."
Nói xong tôi nhanh chóng kéo tay áo xuống, đem hình xăm thuồng luồng tiên che lại vô cùng kín kẽ.
Lúc đầu tôi cho là nói như vậy hắn sẽ mất hứng, ai ngờ hắn ta bị tôi cự tuyệt cũng không phản ứng gì, chỉ là à một tiếng nhẹ gật đầu, nói: "Đã vậy, cô kể một chút về nhà họ Diệp đi."
"Được." Tôi đáp, lần này không dám lung tung bịa chuyện, đem ân oán nhà họ Diệp và lang tộc nói một lần, kể luôn từ đầu đến cuối đợt thu tế lang tộc xâm chiếm, thật thật giả giả, bỏ qua những chuyện liên quan đến Tô Mộc, bởi vì chuyện này là tôi tận mắt nhìn thấy, cho nên lúc kể vô cùng sinh động.
Kể xong cũng không thấy gã thầy nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, trong mắt tràn ngập hâm mộ, cũng không biết hắn ta đang hâm mộ cái gì.
Bầu không khí một nháy mắt có chút chán ngắt, thấy hắn tính tình không ổn định, sợ lát nữa lại suy nghĩ ra cái gì không đúng, thấy hắn không nói lời nào, tôi liền thẳng thắn cười cười, đứng dậy: "vậy đi, đã ông là quen biết cũ của nhà họ Diệp, lại là trưởng bối của tôi, tôi đến đây cũng không thể đến không, để tôi giúp ông quét dọn căn nhà một chút, thuận tiện nói một chút về việc của ông, xem tôi có thể giúp gì cho ông không."
Nói xong đưa mắt nhìn ông ta, thấy ông ta không cự tuyệt, ánh mắt quét một vòng trong phòng, tìm kiếm cây chổi ki hốt rác dùng để quét dọn vệ sinh , vừa tìm thì thấy chúng nằm trong một góc nhà.
Cám ơn trời đất, căn nhà này lại có công cụ dọn dẹp, không thì tôi còn chưa bị hồn tiệm giết chết thì cũng đã bị mùi hôi thối nơi đây bức chết.
Lúc này tôi đã ở trong căn nhà này được nửa ngày, cũng hơi thích ứng ảnh hưởng của tiệm khí, tiện tay tìm khối vải rách, chà xát một lượt cái bàn nhếch nhác, sau đó vừa quét rác vừa đợi gã thầy mở miệng.
Có lẽ ngại ngùng khi thấy tôi giúp hắn quét dọn vệ sinh, gã thầy cuối cùng mở miệng, nói: "thật ra tôi và nhà họ Diệp không có nguồn gốc gì, là tổ tiên nhà họ Diệp thay đổi vận mệnh của tôi, trong lòng tôi luôn cảm tạ..."
Thì ra gã thầy này tên là Kim Đạt Hải, đừng nhìn là họ Kim(vàng), trong nhà lại nghèo kiết, ông ta là cô nhi, cha mẹ chết sớm, chỉ để lại một gian phòng rách nát như vậy cho ông ta, đợi cha mẹ ông ta chết thì tính toán bán đi căn nhà này, nhưng khi đó kinh tế trì trệ, nhà này trong thôn rao bán rất lâu cũng không thể bán đi.
Lúc ấy là thời điểm cải cách mở cửa, khắp nơi đều lưu hành đến biển để buôn bán hoặc đến thành thị làm công, Kim Đạt Hải không thể bán nhà lấy vốn để dựa biển làm ăn, liền đi theo đồng hương đến Giang Minh làm công.
Bọn họ nhờ quan hệ nên vào trường dạy nghề cho công nhân dệt ở Giang Minh, cũng chính là tiền thân của đại học Giang Đại bây giờ, vào làm bảo vệ kiêm quản lí kho, nói trắng ra là coi cổng. Tiền lương không cao những vẫn có thể duy trì cuộc sống của Kim Đạt Hải.
Vốn như vậy cũng tốt, dù sao thì thời ấy có thể ăn no mặc ấm là được, nhưng Kim Đạt Hải vốn không phải là một người hài lòng với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày đều suy ngĩ cách kiếm tiền, nhưng lại không có đường ra.
ông ta liền gọi các nhân viên tạp dịch trong trường học cùng nhau đánh bài, cùng hắn liên thủ để chơi bịp thắng tiền của người khác, cứ như vậy trong tay quả thật đã rủng rỉnh hơn không ít.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có một lần một người trong bọn họ giới thiệu cho một ông chủ lớn, ông chủ kia nghe nói bọn họ chơi bài rất tốt liền chủ động tìm đến cửa, còn mang theo một cặp da tiền mặt, tổng cộng hơn ba trăm triệu tiền đánh bạc. Điều này khiến Kim Đạt Hải quá cao hứng, ông ta cùng đồng bọn liên thủ chơi khiến ông chủ kia thua sạch chỉ còn chiếc quần cụt.
Kết quả ông chủ kia không phải tay vừa tìm được chứng cứ bọn họ gian lận, đòi chặt tay bọn họ.
Lần này khiến Kim Đạt Hải bị dọa sợ, chặt cụt tay sẽ là tàn tật, tương lai mất việc không nói, còn sao có thể lấy vợ được.
Quan trọng hơn chính là, sau khi chặt tay thì trò gian lận xuất thần nhập quỷ kia sẽ không sử dụng được nữa.
Kim Đạt Hải khuyên can mãi rốt cuộc ông chủ kia mới chịu nhân nhượng, đồng ý cho bọn họ trả lại tiền , nhưng còn một điều kiện chính là cắt một quả thận của Kim Đạt Hải.
Kim Đạt Hải không muốn bị cắt thận nhưng quả thật hắn không còn biện pháp nào khác, suy nghĩ thêm một chút, thận là nội tạng thiếu một quả cũng không chết được, nhìn bề ngoài cũng không nhận ra, sẽ không ảnh hướng tới tìm vợ trong tương lai, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Sau khi Kim Đạt Hải đồng ý, ông chủ kia liền gọi điện thoại tìm tới một bác sĩ phẫu thuật cắt thận cho Kim Đạt Hải ở ngay trong nhà kho trường học. Cũng chính ca phẫu thuật cắt thận đó đã đẩy Kim Đạt Hải vào đường cùng.