Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-252
Chương 230: Hồn Tiệm (2)
Chương 230: Hồn Tiệm (2)
Tôi hơi không hiểu liền hỏi Tô Mộc, Chung Quỳ không phải thần, mà là hồn Tiệm, tại sao trong truyền thuyết dân gian còn coi ông ấy như thần vậy, tôi nhớ Giang Minh có phong tục vào ngày lễ ngày tết sẽ dán chân dung Chung Quỳ trên cửa để chấn nhiếp bốn phương tám hương.
"Cũng bởi vì Chung Quỳ là hồn Tiệm nên mọi người mới dán chân dung ông ta trên cửa, hồn Tiệm khắc quỷ, không có ác ý với người sống, cho nên đối với con người mà nói, hồn Tiệm và thần không khác gì nhau, thời cổ kỹ thuật in ấn không tốt, không có khả năng mọi nhà đều có chân dung Chung Quỳ, cho nên ngày lễ ngày tết, mọi người đều sẽ dùng giấy đỏ viết một chữ “Tiệm” dán tại cổng, dù chỉ là một chữ thì cũng đủ để chấn nhiếp quỷ vật." Lần này là Đường Dũng mở miệng, khi nói chuyện mắt anh như có như không nhìn về phía Tô Mộc, biểu cảm rất phức tạp, như cười trên nỗi đau của người khác, lại có chút lo lắng, khiến tôi nhìn không hiểu anh đang nghĩ gì, là sợ Tô Mộc chết trong tay hồn Tiệm, hay là sợ Tô Mộc không chết trong tay hồn Tiệm?
Nhìn không hiểu biểu cảm trên mặt Đường Dũng, nhưng lòng tôi hơi trĩu nặng, hồn Tiệm đối Tô Mộc như khắc tinh vậy, từ lúc đó tới giờ, nụ cười trên mặt Tô Mộc đã không thấy tăm hơi, đổi thành khuôn mặt không cảm xúc. Tôi biết bây giờ anh cũng khá lo lắng, liền thử dò hỏi Tô Mộc: "Hay chúng ta đi thôi, dù sao Tô Đoàn đã gọi điện thoại Tô Thịnh, việc này liền dựa vào cho bọn họ đi, chúng ta... Lại đi những nơi khác bắt quỷ cho thuồng luồng tiên là được, để ông ta đói mấy ngày cũng hhông sao."
"Không cần, sau này em cứ đi bên cạnh tôi là được." Tô Mộc nhàn nhạt nói
Anh ấy lại cự tuyệt?
Điều này khiến tôi có chút bất ngờ, nhưng mặt anh lạnh như băng khiến tôi cũng không dám làm phiền anh nữa, đành phải gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm
Ăn cơm trưa xong tôi đi theo Tô Mộc không nói một lời, vốn cho rằng buổi chiều anh ấy sẽ mang tôi đi đi xem Tô Đoàn bày trận, hoặc ở bờ sông đi dạo xem có manh mối gì không, kết quả anh trực tiếp mang theo tôi trở về ký túc xá nữ sinh, nói anh buồn ngủ nên muốn nghỉ trưa một chút, còn dặn dò tôi không được thừa dịp anh nghỉ trưa rời đi kí túc xá.
Trời ơi, trước nay tôi luôn cảm thấy anh ấy với đồ ăn cùng ngủ nghỉ đều là có cũng được mà không có cũng không sao, giống như trước nay ăn cơm đi ngủ không quan trọng gì với anh, vậy mà từ lúc nào lại muốn ngủ trưa vậy?
Nhưng giờ là thời điểm khác thường, có lẽ Tô Mộc đang phiền não vì chuyện hồn Tiệm, tôi cũng không nói gì thêm chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Cũng may có Đường Dũng theo chúng tôi vào ký túc xá, canh giữ bên cạnh chúng tôi, xác thực mà nói là canh giữ ở bên cạnh tôi, lúc đầu tôi cũng không muốn nói chuyện gì với anh, nhưng tôi hiểu quá ít về hồn Tiệm, thừa dịp Tô Mộc ngủ, tôi liền hỏi Đường Dũng về cấp bậc của hồn Tiệm.
Dựa theo truyền thuyết Chung Quỳ, Diêm Vương gặp mặt còn phải nể ba phần, như vậy thì thực lực Chung Quỳ hẳn là không chênh lệch lắm với Diêm Vương, cũng phải là cấp bậc Quỷ Vương, trong trường học vừa nuôi thành hồn Tiệm có lẽ không lợi hại như vậy, cùng lắm là đồng cấp với lệ quỷ, như vậy thì tình cảnh Tô Mộc cũng không đến nỗi nào, cùng lắm thì nếu đụng phải hồn Tiệm thì đánh cái ngang tay mà thôi.
Đường Dũng nghe phân tích của tôi, lập tức phụt một tiếng bật cười, tay nâng lên muốn vò tóc của tôi: "Dương Dương ngốc ngếch, đẳng cấp hồn Tiệm không phải tính như vậy, như người bình thường nếu thấy quỷ, cho dù chỉ là quỷ mới cũng có thể dọa người khác đến tè ra quần, quỷ sợ hồn Tiệm so với người sợ quỷ gấp trăm lần, sự sợ hãi ấy là xuất phát từ nội tâm, cũng vì Tô Mộc là lệ quỷ, mới dám nói ra hai chữ hồn Tiệm này, nếu mà là quỷ bình thường nghe thấy cái chữ “Tiệm” này liền sẽ run rẩy trong lòng ấy chứ."
"A? vậy bây giờ chẳng phải tình cảnh Tô Mộc rất nguy hiểm hay sao? Đã Tô Mộc sợ hồn Tiệm như vậy, hồn Tiệm không có ác ý đối với con người, sao anh ấy còn bảo tôi không được rời anh ấy nửa bước, sao anh lại biết có người ở nơi này nuôi dưỡng hồn Tiệm?" đầu tôi sương mù mông lung, nghĩ mãi mà không ra.
Đường Dũng thấy tôi liên tiếp hỏi nhiều như vậy, lập tức nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng bắt mắt: "Dương Dương, câu hỏi của em sao nhiều vậy, em cũng biết đó long bà bọn anh đều thu phí trả lời vấn đề, đáp án những vấn đề này anh có thể nói cho em biết, nhưng em không thể khiến anh trả lời uổng công được, dù sao cũng phải có chút gì đó..."
Vừa nói Đường Dũng đã cười hề hề lại gần, nói: " Dương Dương yêu dấu, em đáp ứng anh một việc, hơn hai mươi ngày sau cùng anh đến Thái Lan một chuyến, nhận thằng nhóc Diệu Diệu trở về, anh bỏ mặc nó ở Thái Lan hai mươi ngày, đến lúc đó trở về nhất định nó không vui, chỉ cần em đồng ý theo anh đi Thái Lan, coi như là đi du lịch, anh liền đem toàn bộ những điều anh biết nói cho em."
Đi Thái Lan?
Tôi theo bản năng đưa mắt nhìn Tô Mộc một cái, đi Thái Lan đón Diệu Diệu tất nhiên tôi không có ý kiến gì, nhưng cái này cũng cần phải có sự đồng ý của Tô Mộc. Huống chi bây giờ anh ấy gặp phải hồn tiệm, tình hình lại nguy cấp thế nào còn chưa rõ, tôi sao dám tùy tiện đồng ý với Đường Dũng, liền nói: “Cùng anh đi Thái Lan cũng không phải không thể, nhưng để tôi đi xa một chuyến mà anh chỉ phải mở miệng trả lời mấy vấn đề đơn giản như vậy sao? Dù sao Tô Mộc đang gặp nguy hiểm nên tôi sẽ không đi đâu cả, nếu anh thật sự muốn tôi cùng với anh đi Thái Lan thì phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện hồn Tiệm, đảm bảo Tô Mộc bình an vô sự.”
Tôi vừa nói xong thì Đường Dũng lườm tôi một cái, bĩu môi: “Dương Dương, em đi theo Tô Mộc học xấu, mới một tháng không gặp đã biết trả giá. Được, chuyện hồn tiệm này anh sẽ giúp Tô Đoàn cùng nhau giải quyết, em liền sớm chuẩn bị visa, đến lúc đó đi với anh một chuyến.”
Chương 230: Hồn Tiệm (2)
Tôi hơi không hiểu liền hỏi Tô Mộc, Chung Quỳ không phải thần, mà là hồn Tiệm, tại sao trong truyền thuyết dân gian còn coi ông ấy như thần vậy, tôi nhớ Giang Minh có phong tục vào ngày lễ ngày tết sẽ dán chân dung Chung Quỳ trên cửa để chấn nhiếp bốn phương tám hương.
"Cũng bởi vì Chung Quỳ là hồn Tiệm nên mọi người mới dán chân dung ông ta trên cửa, hồn Tiệm khắc quỷ, không có ác ý với người sống, cho nên đối với con người mà nói, hồn Tiệm và thần không khác gì nhau, thời cổ kỹ thuật in ấn không tốt, không có khả năng mọi nhà đều có chân dung Chung Quỳ, cho nên ngày lễ ngày tết, mọi người đều sẽ dùng giấy đỏ viết một chữ “Tiệm” dán tại cổng, dù chỉ là một chữ thì cũng đủ để chấn nhiếp quỷ vật." Lần này là Đường Dũng mở miệng, khi nói chuyện mắt anh như có như không nhìn về phía Tô Mộc, biểu cảm rất phức tạp, như cười trên nỗi đau của người khác, lại có chút lo lắng, khiến tôi nhìn không hiểu anh đang nghĩ gì, là sợ Tô Mộc chết trong tay hồn Tiệm, hay là sợ Tô Mộc không chết trong tay hồn Tiệm?
Nhìn không hiểu biểu cảm trên mặt Đường Dũng, nhưng lòng tôi hơi trĩu nặng, hồn Tiệm đối Tô Mộc như khắc tinh vậy, từ lúc đó tới giờ, nụ cười trên mặt Tô Mộc đã không thấy tăm hơi, đổi thành khuôn mặt không cảm xúc. Tôi biết bây giờ anh cũng khá lo lắng, liền thử dò hỏi Tô Mộc: "Hay chúng ta đi thôi, dù sao Tô Đoàn đã gọi điện thoại Tô Thịnh, việc này liền dựa vào cho bọn họ đi, chúng ta... Lại đi những nơi khác bắt quỷ cho thuồng luồng tiên là được, để ông ta đói mấy ngày cũng hhông sao."
"Không cần, sau này em cứ đi bên cạnh tôi là được." Tô Mộc nhàn nhạt nói
Anh ấy lại cự tuyệt?
Điều này khiến tôi có chút bất ngờ, nhưng mặt anh lạnh như băng khiến tôi cũng không dám làm phiền anh nữa, đành phải gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm
Ăn cơm trưa xong tôi đi theo Tô Mộc không nói một lời, vốn cho rằng buổi chiều anh ấy sẽ mang tôi đi đi xem Tô Đoàn bày trận, hoặc ở bờ sông đi dạo xem có manh mối gì không, kết quả anh trực tiếp mang theo tôi trở về ký túc xá nữ sinh, nói anh buồn ngủ nên muốn nghỉ trưa một chút, còn dặn dò tôi không được thừa dịp anh nghỉ trưa rời đi kí túc xá.
Trời ơi, trước nay tôi luôn cảm thấy anh ấy với đồ ăn cùng ngủ nghỉ đều là có cũng được mà không có cũng không sao, giống như trước nay ăn cơm đi ngủ không quan trọng gì với anh, vậy mà từ lúc nào lại muốn ngủ trưa vậy?
Nhưng giờ là thời điểm khác thường, có lẽ Tô Mộc đang phiền não vì chuyện hồn Tiệm, tôi cũng không nói gì thêm chỉ nhẹ gật đầu một cái.
Cũng may có Đường Dũng theo chúng tôi vào ký túc xá, canh giữ bên cạnh chúng tôi, xác thực mà nói là canh giữ ở bên cạnh tôi, lúc đầu tôi cũng không muốn nói chuyện gì với anh, nhưng tôi hiểu quá ít về hồn Tiệm, thừa dịp Tô Mộc ngủ, tôi liền hỏi Đường Dũng về cấp bậc của hồn Tiệm.
Dựa theo truyền thuyết Chung Quỳ, Diêm Vương gặp mặt còn phải nể ba phần, như vậy thì thực lực Chung Quỳ hẳn là không chênh lệch lắm với Diêm Vương, cũng phải là cấp bậc Quỷ Vương, trong trường học vừa nuôi thành hồn Tiệm có lẽ không lợi hại như vậy, cùng lắm là đồng cấp với lệ quỷ, như vậy thì tình cảnh Tô Mộc cũng không đến nỗi nào, cùng lắm thì nếu đụng phải hồn Tiệm thì đánh cái ngang tay mà thôi.
Đường Dũng nghe phân tích của tôi, lập tức phụt một tiếng bật cười, tay nâng lên muốn vò tóc của tôi: "Dương Dương ngốc ngếch, đẳng cấp hồn Tiệm không phải tính như vậy, như người bình thường nếu thấy quỷ, cho dù chỉ là quỷ mới cũng có thể dọa người khác đến tè ra quần, quỷ sợ hồn Tiệm so với người sợ quỷ gấp trăm lần, sự sợ hãi ấy là xuất phát từ nội tâm, cũng vì Tô Mộc là lệ quỷ, mới dám nói ra hai chữ hồn Tiệm này, nếu mà là quỷ bình thường nghe thấy cái chữ “Tiệm” này liền sẽ run rẩy trong lòng ấy chứ."
"A? vậy bây giờ chẳng phải tình cảnh Tô Mộc rất nguy hiểm hay sao? Đã Tô Mộc sợ hồn Tiệm như vậy, hồn Tiệm không có ác ý đối với con người, sao anh ấy còn bảo tôi không được rời anh ấy nửa bước, sao anh lại biết có người ở nơi này nuôi dưỡng hồn Tiệm?" đầu tôi sương mù mông lung, nghĩ mãi mà không ra.
Đường Dũng thấy tôi liên tiếp hỏi nhiều như vậy, lập tức nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng bắt mắt: "Dương Dương, câu hỏi của em sao nhiều vậy, em cũng biết đó long bà bọn anh đều thu phí trả lời vấn đề, đáp án những vấn đề này anh có thể nói cho em biết, nhưng em không thể khiến anh trả lời uổng công được, dù sao cũng phải có chút gì đó..."
Vừa nói Đường Dũng đã cười hề hề lại gần, nói: " Dương Dương yêu dấu, em đáp ứng anh một việc, hơn hai mươi ngày sau cùng anh đến Thái Lan một chuyến, nhận thằng nhóc Diệu Diệu trở về, anh bỏ mặc nó ở Thái Lan hai mươi ngày, đến lúc đó trở về nhất định nó không vui, chỉ cần em đồng ý theo anh đi Thái Lan, coi như là đi du lịch, anh liền đem toàn bộ những điều anh biết nói cho em."
Đi Thái Lan?
Tôi theo bản năng đưa mắt nhìn Tô Mộc một cái, đi Thái Lan đón Diệu Diệu tất nhiên tôi không có ý kiến gì, nhưng cái này cũng cần phải có sự đồng ý của Tô Mộc. Huống chi bây giờ anh ấy gặp phải hồn tiệm, tình hình lại nguy cấp thế nào còn chưa rõ, tôi sao dám tùy tiện đồng ý với Đường Dũng, liền nói: “Cùng anh đi Thái Lan cũng không phải không thể, nhưng để tôi đi xa một chuyến mà anh chỉ phải mở miệng trả lời mấy vấn đề đơn giản như vậy sao? Dù sao Tô Mộc đang gặp nguy hiểm nên tôi sẽ không đi đâu cả, nếu anh thật sự muốn tôi cùng với anh đi Thái Lan thì phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện hồn Tiệm, đảm bảo Tô Mộc bình an vô sự.”
Tôi vừa nói xong thì Đường Dũng lườm tôi một cái, bĩu môi: “Dương Dương, em đi theo Tô Mộc học xấu, mới một tháng không gặp đã biết trả giá. Được, chuyện hồn tiệm này anh sẽ giúp Tô Đoàn cùng nhau giải quyết, em liền sớm chuẩn bị visa, đến lúc đó đi với anh một chuyến.”