Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 220: Phúc Khí
Chương 220: Phúc Khí
Địa điểm gặp mặt là đại trạch nhà họ Tô, lộ trình đến nhà họ không xa, tổng cộng chỉ mất nửa tiếng nhưng tôi cảm thấy như một năm dài đằng đẳng vậy, lòng bàn tay đã ướt đẫm tự lúc nào.
Mẹ tôi thì vui vẻ, bà luôn miệng tám chuyện với Tô Đoàn. Bởi vì nhìn bên ngoài thì tuổi Tô Đoàn và Tô Mộc không chênh lệch nhau nhiều nên Tô Mộc nói Tô Đoàn là em trai anh ấy, là con chú Hai của Tô Mộc.
Khi đến nhà họ Tô, cách thật xa tôi đã nhìn thấy cửa nhà họ Tô kết đầy hoa hồng màu rượu champagnes khiến chiếc cửa bằng gỗ rất sang trọng. Không chỉ như vậy mặt sân bên trong cũng đã được đổi mới hoàn toàn, hiển nhiên là bố trí rất công phu, bày đầy các loại hoa tươi, có chút tương tự nhà hàng vườn hoa ở Lạc Dương.
Tôi thấy cảnh tượng này đã hoàn toàn ngây ngẩn, giật mình nhìn sang thậm chí quên cả điều mình định nói.
“Bất ngờ không?” Tô Mộc đỡ tôi xuống xe, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.
“Ừ! Rất bất ngờ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nghĩ đến vậy mà Tô Mộc lại đem nhà họ Tô bố trí như vườn hoa vậy, chẳng trách lúc trước anh ấy nhất định không cho tôi giúp đỡ, chắc lúc ở Lạc Dương thấy tôi thích nhà hàng vườn hoa đó như vậy mới cố ý đem sân bố trí thành như vậy.
Không nghĩ đến anh ấy lại coi trong lần gặp mặt của cha mẹ hai bên như vậy.
Trái tim tôi nháy mắt mềm mại vô cùng, giống như kẹo đường tan vậy, nếu không phải còn đang trước mặt ba mẹ thì tôi đã nhảy cẫng lên ôm anh rồi.
Mẹ tôi cũng bị dọa bởi cảnh này, đôi mắt như không đủ dùng, mỗi đóa hoa ba đều ngửi một cái, sờ một cái. Ngắm nhìn một hồi mẹ tôi mới phản ứng lại nhỏ giọng hỏi tôi: “Cha mẹ Tô Mộc rôt cuộc làm nghề gì vậy? Dù sớm biết nhà cậu ấy không thiếu tiền nhưng không nghĩ đến lại giàu có như vậy. Gia cảnh hai bên chênh lệch nhiều mẹ sợ sau này con gả cho người ta bị thiệt thòi.”
“Mẹ yên tâm đi, Tô Mộc sẽ không khi dễ con mà. Hoàn cảnh nhà anh ấy không phải con đã nói rồi sao, đều là thầy phong thủy nổi tiếng, rất giỏi, cho nên nhiều tiền thì không có gì lạ cả.” Tôi giải thích.
“Thật sao? Làm thầy phong thủy lại có nhiều tiền như vậy?” mẹ tôi nửa tin nửa ngờ.
Tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích rằng bọn họ làm việc thu phí rất đắt, còn nói thật ra căn biệt thự Phùng Đông kia là quà Tô Mộc được tặng vì trừ tà cho ông chủ Phùng.
Giờ mẹ tôi mới tin, nói là không nghĩ đến người nhìn nước nhìn gió cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy, trước đây khi xinh nhật tôi bà có tìm đạo sĩ làm lế cúng, chỉ có điều chỉ tốn khoảng ba triệu đồng mà thôi.
Vừa nói tôi đã đi vào trong sân, Tô Đoàn vừa giới thiệu bác của mình bác của cậu ấy( ba mẹ Tô Mộc) đang chờ ở phòng ăn.
Chẳng qua lúc bước đến giữa sân mẹ tôi đột nhiên nhìn thấy từ đường thờ tổ tiên nhà họ Tô, kỳ quái nói: “Cái đình nhỏ này là cái gì, làm đẹp quá, bên cạnh còn có tượng đá Thanh Long Bạch Hổ phụng bồi.”
Vừa nói mẹ tôi đã hướng đến tới từ đường xem những chữ khắc trên gia phả.
Sắc mặt Tô Đoàn nhất thời kinh hãi muốn ngăn cản đã không kịp.
Tôi thấy phản ứng của Tô Đoàn thì lòng cũng nao nao, sao tôi lại quên mất việc này, trong từ đường nhà họ Tô có khắc tên tất cả những người đã chết, tất nhiên tên Tô Mộc cũng ở trên đó rồi. Hơn nữa trước từ đường còn bày lư hương, bên trong chứa đầy tro hương, nhìn một cái là được dâng hương quanh năm, mẹ tôi dù không hiểu rõ về phong thủy những vẫn có thể nhận ra đây là từ đường.
Tim tôi như nhảy lên cổ họng, sợ mẹ tôi nhìn thấy đầu mối gì đó.
Sợ cái gì đến cái đó, lúc tôi đang lo lắng thì mẹ tôi đã cau mày nhìn về phía Tô Mộc, hỏi những bia đá kia để làm gì, phía trên sao lại khắc đầy tên nhà họ Tô, ngay cả tên Tô Mộc cũng ở trên đó.
“Dì, đây là giả phả nhà con, con cháu mọi thế hệ đều có trên đó,chờ con cùng Dương Dương kết hôn, tên của Dương Dương cũng sẽ được khắc lên." Tô Mộc cười cười, không chút hoang mang giải thích.
"Thế nhưng là người sống lại ăn nhan khói, mà tất cả mọi người nhà họ Tô đều có, tại sao con là người cuối cùng, không có tên Tô Đoàn?" Mẹ tôi hỏi.
"Cha...Tô Đoàn, cũng chính là chú hai con, rời nhà bỏ đi khi ông nội con còn sống, ông nội tức giận liền không chịu đem tên Chú hai khắc lên đi, cho nên không có tên Tô Đoàn, về sau ông nội mất, mặc dù chú hai trở về, thế nhưng không thể khắc tên bọn họ lên gia phổ nhà họ Tô được." Tô Mộc giải thích.
Mẹ tôi lúc này mới hiểu rõ, nhẹ gật đầu, tiếp tục đi hướng phòng ăn, vừa đi còn một bên vụng trộm nói với tôi nhà họ Tô là đại gia tộc, quy củ nhiều, lão già này cũng mất, cũng không cho phép con trai ruột nhập gia phổ, bị điên hay sao.
Ta cười mẹ tôi quản làm gì, gia phổ cái gì, hiện tại ai còn coi trọng nữa, mặc kệ gia phổ bên trên có hay không tên của bọn họ, bọn họ đều là người một nhà mà. Mẹ ta gật gật đầu, nói cũng đúng.
Nói xong chúng tôi đã đi vào trong nhà ăn, lúc này trong nhà ăn có rất nhiều người mặc áo dài trắng, ăn mặc như đầu bếp, bận rộn qua lại bên trong, mẹ Tô Mộc còn ở bên cạnh không ngừng chỉ huy.
Phát giác được chúng tôi đến, mẹ Tô Mộc lập tức nghênh đón nhiệt tình, cười gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó chào hỏi với cha mẹ tôi, mời cha mẹ tôi ngồi vào bàn.
Ta cũng cười gọi dì, ánh mắt dừng ở sau lưng mẹ Tô Mộc.
Kỳ quái là trong nhà ăn chỉ có mẹTô Mộc cùng Tô Thịnh, cùng một đám đầu bếp, tôi cũng không nhìn thấy cha Tô Mộc đâu.
"Bác trai sao không thấy đến ạ, có việc gì sao?" Tôi lặng lẽ hỏi Tô Mộc, lúc này chúng tôi đã ngồi vào bàn, mẹ tôi và mẹ Tô Mộc nói chuyện phiếm, hai người phụ nữ không có chuyện gì khác ngoài chuyện khen con cái đối phương ưu tú ra sao, bọn họ thích nhường nào, rồi khen đối phương xinh đẹp, trẻ tuổi.
Dù sao trong nháy mắt trò chuyện rất nhiệt tình, giống như đã quen biết rất lâu.
Tô Mộc thần bí hề hề, cũng không nói cho tôi cha anh tại sao không đến, chỉ nói anh có một bất ngờ muốn tặng cho tôi, chính xác là muốn tặng cho cả nhà chúng tôi, bảo tôi ăn cơm trước, chờ là được.
Tôi đâu kiên nhẫn đến thế, lúc đầu tôi hỏi cha anh cũng vì tò mò nên thuận miệng hỏi, bị anh thừa nước đục thả câu như thế, trong nháy mắt cực tò mò, cũng không còn tâm trạng ăn cơm, không ngừng quấn lấy Tô Mộc hỏi anh đến tột cùng có cái gì bất ngờ cho tôi.
Đáng tiếc anh không phải Tô Đoàn, không nhận bộ dáng này của tôi, mặc kệ hỏi thế nào anh đều không để ý, mãi cho đến ăn xong một nửa, của phòng ăn lần nữa mở ra.
Chúng tôi lập tức bị hấp dẫn, nhìn sang phía cửa.
Chỉ thấy cha Tô Mộc lúc này rốt cục xuất hiện, ông mặc một bộ trường bào được vá đầy các mảnh vá bao phủ toàn thân, chỉ lộ ra phần đầu.
Mẹ tôi bị chù dọa bởi một người đàn ông ăn mặc kì lạ như này, hỏi mẹ Tô Mộc: "Vị này là..."
"Chồng tôi, cũng chính là cha Tô Mộc." Mẹ Tô Mộc cười nói, bàấy dường như đã sớm biết cha Tô Mộc sẽ như thế này xuất hiện trước mặt mọi người, giải thích nói: "chị biết đó, nhà chúng tôi là phong Thủy thế gia, hôm nay gặp mặt trao đổi hôn sự hai đứa bé, chúng tôi cũng không chuẩn bị lễ vật gì đưa cho thông gia, liền để chồng tôi tự mình mặc vào Bách gia bào làm lễ cúng tăng thêm phúc thọ cho mọi người, sau đó lại tặng trường bào Bách gia này cho thông gia, mong rằng thông gia không ghét bỏ."
"Việc này sao có thể vậy được, còn làm phiền ông thông gia tự mình làm lễ cúng..." Mẹ tôi khách khí nói.
Nhìn ra được, mẹ tôi bị ngây người bởi một màn này không kịp phản ứng lại.
Mặc dù tôi cũng không biết lễ cúng tăng thêm phúc thọ này đến tột cùng có hiệu quả gì, nhưng cha Tô Mộc tự thân làm lễ, màTô Mộc còn nói qua sẽ tặng bất ngờ cho cả nhà chúng, khẳng định không tầm thường.
Sợ mẹ tôi cự tuyệt, tôi ngắt lời nói: "Mẹ, đây là tấm lòng thành của bác trai bác gái, mẹ đừng khách khí."
"vậy... cám ơn." Mẹ tôi nói, mẹ tôi còn có chút xấu hổ, thì thầm nói nhà họ Tô nhiệt tình như vậy, chúng ta tới cũng không chuẩn bị lễ vật gì, thật ngại ngùng.
"Chỉ cần hai đứa trẻ cùng một chỗ vui vẻ hạnh phúc là được." Mẹ Tô Mộc cười nói.
Nói xong chaTô Mộc đã đi vào,ông nghiêm mặt, lúc đi ngang qua cha mẹ tôi vậy mà cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ là gật đầu với cha mẹ tôi, sau đó ông bước thong thả trong nhà ăn, giống như đang đi theo một trận pháp, đi hết một vòng rồi ngồi xếp bằng, chậm rãi há miệng.
Sau đó hai tay chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, đám khói mù màu trắng xanh kia cũng theo thần chú của cha Tô Mộc mà biến hóa hình dạng, một chia thành hai, biến thành hai hình người một nam một nữ, chính là cha mẹ tôi!
Tôi lập tức kinh hãi, không riêng gì tôi, ngay cả cha mẹ tôi vậy mà cũng có thể nhìn thấy đám khói kia, bị dọa đến con mắt trừng to, không dám tin hỏi Tô Mộc đó là cái gì, làm sao lại biến thành hai người bọn họ.
"Cái này gọi là phúc khí, người bình thường trông thấy nhà ai sống thuận lợi, thư thái, liền sẽ nói nhà này có phúc khí, chỉ chính là phúc khí này, một gia đình bên trong, có phúc khí càng nhiều, cuộc sống nhà này sẽ ngày càng tốt, mặc kệ là vận may, tài sản, tuổi thọ, đều có thể từ phúc khí chuyển hóa mà thành, trường bào Bách gia này được chế tác từ vải của trên trăm nhà có phúc khí dày đặc, phía trên cũng ngưng tụ phúc khí trên trăm nhà, hôm nay cha anh dựa theo ngày sinh tháng đẻ của chú và dì mà đem phúc khí biến thành thành bộ dáng của họ, đặt trên người họ, vô cùng hữu ích đối với bọn họ, cuộc sống chú dì càng thư thái thì anh và Dương Dương sẽ yên tâm nhiều." Tô Mộc cười nói.
"Thì ra là vậy, thật quá khách sáo rồi, mẹ... Cũng không biết nên cảm tạ các ngươi như thế nào mới tốt nữa." Mẹ tôi nói.
Nói xong vành mắt đều đỏ lên, lôi kéo tay tôi, không ngừng nói bảo tôi quỷ trọng Tô Mộc, không biết đời trước nhà tôi thắp hương gì, vậy mà có thể gặp người tốt như vậy, gả tôi cho nhà họ Tô cũng yên tâm.
...
Thì ra trước đây bà đều không yên tâm? Vậy còn đối xử tốt với Tô Mộc như vậy.
Tôi trộm cười trong lòng , chờ cha Tô Mộc niệm xong chú ngữ, hai hình nhân phúc khí giữa không trung cũng đã tạo hình xong, dáng dấp vô cùng giống cha mẹ tôi, y hệt hình chụp của bọn họ vậy.
Cha Tô Mộc kéo hình nhân bằng phúc nho nhỏ đi hướng cha mẹ tôi, cười nói bảo bọn hắn đừng căng thẳng, sau đó đem hình nhân phúc chia ra đặt lên người ba mẹ tôi.
Đợi hình nhân phúc và hồn phách cha mẹ tôi hòa làm một thể xong, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay sao, trong nháy mắt tôi cảm thấy vị trí ấn đường giữa hai chân mày cha mẹ tôi phát sáng, giống như bôi một luồng sáng lên ấn đường vậy.
Sau khi làm phép xong, hoài nghi của cha mẹ tôi đối cha Tô Mộc đã tan thành mây khói, giờ nhìn ba mẹ Tô Mộc như nhìn đại sư vậy.
Cha Tô Mộc cởi ra Bách gia bào rồi xếp gọn lại, sau đó hai tay đưa cho cha tôi, dặn dò nói mặc dù phúc trên Bách gia bào đã rút ra đưa tới thân thể họ, nhưng bản thân bách gia bào là một pháp khí, có thể trừ tà tránh hung, bảo bà mẹ tôi giữ gìn cẩn thận, sau này nếu gặp chuyện không chừng có thể dùng tới
Nói xong cha Tô Mộc thở nặng hai cái, giống như hơi mệt, khách khí nói với cha mẹ tôi thân thể của ông không khỏe, lần này chiêu đãi không chu đáo, về sau Tô Mộc cũng là con trai bọn họ, có chuyện gì cứ việc nói với Tô Mộc, về phần hôn sự củaTô Mộc, tất cả do cha mẹ tôi làm chủ, bọn họ phải đi nước ngoài điều dưỡng, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.
Cha ta gật đầu liên tục, sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, cha Tô Mộc giống như đã đến cực hạn, bảo mẹTô Mộc một tiếng, để bà đưa mình về thư phòng, còn chúng tôi thì do Tô Đoàn đưa về nhà.
Trên đường về nhà tôi còn nhớ đến bộ dáng mệt mỏi của cha Tô Mộc, có chút không yên lòng, thấp giọng hỏi Tô Mộc cha anh ấy thế nào, làm sao yếu đi nhiều như vậy, có phải hay không vì tăng phúc cho cha mẹ tôi mà khiến mình bị thương.
"Không phải, gần nhất cuốc sống ở âm phủ của ông không tốt lắm, có mâu thuẫn với âm sai mà thôi." Tô Mộc nói.
Chương 220: Phúc Khí
Địa điểm gặp mặt là đại trạch nhà họ Tô, lộ trình đến nhà họ không xa, tổng cộng chỉ mất nửa tiếng nhưng tôi cảm thấy như một năm dài đằng đẳng vậy, lòng bàn tay đã ướt đẫm tự lúc nào.
Mẹ tôi thì vui vẻ, bà luôn miệng tám chuyện với Tô Đoàn. Bởi vì nhìn bên ngoài thì tuổi Tô Đoàn và Tô Mộc không chênh lệch nhau nhiều nên Tô Mộc nói Tô Đoàn là em trai anh ấy, là con chú Hai của Tô Mộc.
Khi đến nhà họ Tô, cách thật xa tôi đã nhìn thấy cửa nhà họ Tô kết đầy hoa hồng màu rượu champagnes khiến chiếc cửa bằng gỗ rất sang trọng. Không chỉ như vậy mặt sân bên trong cũng đã được đổi mới hoàn toàn, hiển nhiên là bố trí rất công phu, bày đầy các loại hoa tươi, có chút tương tự nhà hàng vườn hoa ở Lạc Dương.
Tôi thấy cảnh tượng này đã hoàn toàn ngây ngẩn, giật mình nhìn sang thậm chí quên cả điều mình định nói.
“Bất ngờ không?” Tô Mộc đỡ tôi xuống xe, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.
“Ừ! Rất bất ngờ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nghĩ đến vậy mà Tô Mộc lại đem nhà họ Tô bố trí như vườn hoa vậy, chẳng trách lúc trước anh ấy nhất định không cho tôi giúp đỡ, chắc lúc ở Lạc Dương thấy tôi thích nhà hàng vườn hoa đó như vậy mới cố ý đem sân bố trí thành như vậy.
Không nghĩ đến anh ấy lại coi trong lần gặp mặt của cha mẹ hai bên như vậy.
Trái tim tôi nháy mắt mềm mại vô cùng, giống như kẹo đường tan vậy, nếu không phải còn đang trước mặt ba mẹ thì tôi đã nhảy cẫng lên ôm anh rồi.
Mẹ tôi cũng bị dọa bởi cảnh này, đôi mắt như không đủ dùng, mỗi đóa hoa ba đều ngửi một cái, sờ một cái. Ngắm nhìn một hồi mẹ tôi mới phản ứng lại nhỏ giọng hỏi tôi: “Cha mẹ Tô Mộc rôt cuộc làm nghề gì vậy? Dù sớm biết nhà cậu ấy không thiếu tiền nhưng không nghĩ đến lại giàu có như vậy. Gia cảnh hai bên chênh lệch nhiều mẹ sợ sau này con gả cho người ta bị thiệt thòi.”
“Mẹ yên tâm đi, Tô Mộc sẽ không khi dễ con mà. Hoàn cảnh nhà anh ấy không phải con đã nói rồi sao, đều là thầy phong thủy nổi tiếng, rất giỏi, cho nên nhiều tiền thì không có gì lạ cả.” Tôi giải thích.
“Thật sao? Làm thầy phong thủy lại có nhiều tiền như vậy?” mẹ tôi nửa tin nửa ngờ.
Tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích rằng bọn họ làm việc thu phí rất đắt, còn nói thật ra căn biệt thự Phùng Đông kia là quà Tô Mộc được tặng vì trừ tà cho ông chủ Phùng.
Giờ mẹ tôi mới tin, nói là không nghĩ đến người nhìn nước nhìn gió cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy, trước đây khi xinh nhật tôi bà có tìm đạo sĩ làm lế cúng, chỉ có điều chỉ tốn khoảng ba triệu đồng mà thôi.
Vừa nói tôi đã đi vào trong sân, Tô Đoàn vừa giới thiệu bác của mình bác của cậu ấy( ba mẹ Tô Mộc) đang chờ ở phòng ăn.
Chẳng qua lúc bước đến giữa sân mẹ tôi đột nhiên nhìn thấy từ đường thờ tổ tiên nhà họ Tô, kỳ quái nói: “Cái đình nhỏ này là cái gì, làm đẹp quá, bên cạnh còn có tượng đá Thanh Long Bạch Hổ phụng bồi.”
Vừa nói mẹ tôi đã hướng đến tới từ đường xem những chữ khắc trên gia phả.
Sắc mặt Tô Đoàn nhất thời kinh hãi muốn ngăn cản đã không kịp.
Tôi thấy phản ứng của Tô Đoàn thì lòng cũng nao nao, sao tôi lại quên mất việc này, trong từ đường nhà họ Tô có khắc tên tất cả những người đã chết, tất nhiên tên Tô Mộc cũng ở trên đó rồi. Hơn nữa trước từ đường còn bày lư hương, bên trong chứa đầy tro hương, nhìn một cái là được dâng hương quanh năm, mẹ tôi dù không hiểu rõ về phong thủy những vẫn có thể nhận ra đây là từ đường.
Tim tôi như nhảy lên cổ họng, sợ mẹ tôi nhìn thấy đầu mối gì đó.
Sợ cái gì đến cái đó, lúc tôi đang lo lắng thì mẹ tôi đã cau mày nhìn về phía Tô Mộc, hỏi những bia đá kia để làm gì, phía trên sao lại khắc đầy tên nhà họ Tô, ngay cả tên Tô Mộc cũng ở trên đó.
“Dì, đây là giả phả nhà con, con cháu mọi thế hệ đều có trên đó,chờ con cùng Dương Dương kết hôn, tên của Dương Dương cũng sẽ được khắc lên." Tô Mộc cười cười, không chút hoang mang giải thích.
"Thế nhưng là người sống lại ăn nhan khói, mà tất cả mọi người nhà họ Tô đều có, tại sao con là người cuối cùng, không có tên Tô Đoàn?" Mẹ tôi hỏi.
"Cha...Tô Đoàn, cũng chính là chú hai con, rời nhà bỏ đi khi ông nội con còn sống, ông nội tức giận liền không chịu đem tên Chú hai khắc lên đi, cho nên không có tên Tô Đoàn, về sau ông nội mất, mặc dù chú hai trở về, thế nhưng không thể khắc tên bọn họ lên gia phổ nhà họ Tô được." Tô Mộc giải thích.
Mẹ tôi lúc này mới hiểu rõ, nhẹ gật đầu, tiếp tục đi hướng phòng ăn, vừa đi còn một bên vụng trộm nói với tôi nhà họ Tô là đại gia tộc, quy củ nhiều, lão già này cũng mất, cũng không cho phép con trai ruột nhập gia phổ, bị điên hay sao.
Ta cười mẹ tôi quản làm gì, gia phổ cái gì, hiện tại ai còn coi trọng nữa, mặc kệ gia phổ bên trên có hay không tên của bọn họ, bọn họ đều là người một nhà mà. Mẹ ta gật gật đầu, nói cũng đúng.
Nói xong chúng tôi đã đi vào trong nhà ăn, lúc này trong nhà ăn có rất nhiều người mặc áo dài trắng, ăn mặc như đầu bếp, bận rộn qua lại bên trong, mẹ Tô Mộc còn ở bên cạnh không ngừng chỉ huy.
Phát giác được chúng tôi đến, mẹ Tô Mộc lập tức nghênh đón nhiệt tình, cười gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó chào hỏi với cha mẹ tôi, mời cha mẹ tôi ngồi vào bàn.
Ta cũng cười gọi dì, ánh mắt dừng ở sau lưng mẹ Tô Mộc.
Kỳ quái là trong nhà ăn chỉ có mẹTô Mộc cùng Tô Thịnh, cùng một đám đầu bếp, tôi cũng không nhìn thấy cha Tô Mộc đâu.
"Bác trai sao không thấy đến ạ, có việc gì sao?" Tôi lặng lẽ hỏi Tô Mộc, lúc này chúng tôi đã ngồi vào bàn, mẹ tôi và mẹ Tô Mộc nói chuyện phiếm, hai người phụ nữ không có chuyện gì khác ngoài chuyện khen con cái đối phương ưu tú ra sao, bọn họ thích nhường nào, rồi khen đối phương xinh đẹp, trẻ tuổi.
Dù sao trong nháy mắt trò chuyện rất nhiệt tình, giống như đã quen biết rất lâu.
Tô Mộc thần bí hề hề, cũng không nói cho tôi cha anh tại sao không đến, chỉ nói anh có một bất ngờ muốn tặng cho tôi, chính xác là muốn tặng cho cả nhà chúng tôi, bảo tôi ăn cơm trước, chờ là được.
Tôi đâu kiên nhẫn đến thế, lúc đầu tôi hỏi cha anh cũng vì tò mò nên thuận miệng hỏi, bị anh thừa nước đục thả câu như thế, trong nháy mắt cực tò mò, cũng không còn tâm trạng ăn cơm, không ngừng quấn lấy Tô Mộc hỏi anh đến tột cùng có cái gì bất ngờ cho tôi.
Đáng tiếc anh không phải Tô Đoàn, không nhận bộ dáng này của tôi, mặc kệ hỏi thế nào anh đều không để ý, mãi cho đến ăn xong một nửa, của phòng ăn lần nữa mở ra.
Chúng tôi lập tức bị hấp dẫn, nhìn sang phía cửa.
Chỉ thấy cha Tô Mộc lúc này rốt cục xuất hiện, ông mặc một bộ trường bào được vá đầy các mảnh vá bao phủ toàn thân, chỉ lộ ra phần đầu.
Mẹ tôi bị chù dọa bởi một người đàn ông ăn mặc kì lạ như này, hỏi mẹ Tô Mộc: "Vị này là..."
"Chồng tôi, cũng chính là cha Tô Mộc." Mẹ Tô Mộc cười nói, bàấy dường như đã sớm biết cha Tô Mộc sẽ như thế này xuất hiện trước mặt mọi người, giải thích nói: "chị biết đó, nhà chúng tôi là phong Thủy thế gia, hôm nay gặp mặt trao đổi hôn sự hai đứa bé, chúng tôi cũng không chuẩn bị lễ vật gì đưa cho thông gia, liền để chồng tôi tự mình mặc vào Bách gia bào làm lễ cúng tăng thêm phúc thọ cho mọi người, sau đó lại tặng trường bào Bách gia này cho thông gia, mong rằng thông gia không ghét bỏ."
"Việc này sao có thể vậy được, còn làm phiền ông thông gia tự mình làm lễ cúng..." Mẹ tôi khách khí nói.
Nhìn ra được, mẹ tôi bị ngây người bởi một màn này không kịp phản ứng lại.
Mặc dù tôi cũng không biết lễ cúng tăng thêm phúc thọ này đến tột cùng có hiệu quả gì, nhưng cha Tô Mộc tự thân làm lễ, màTô Mộc còn nói qua sẽ tặng bất ngờ cho cả nhà chúng, khẳng định không tầm thường.
Sợ mẹ tôi cự tuyệt, tôi ngắt lời nói: "Mẹ, đây là tấm lòng thành của bác trai bác gái, mẹ đừng khách khí."
"vậy... cám ơn." Mẹ tôi nói, mẹ tôi còn có chút xấu hổ, thì thầm nói nhà họ Tô nhiệt tình như vậy, chúng ta tới cũng không chuẩn bị lễ vật gì, thật ngại ngùng.
"Chỉ cần hai đứa trẻ cùng một chỗ vui vẻ hạnh phúc là được." Mẹ Tô Mộc cười nói.
Nói xong chaTô Mộc đã đi vào,ông nghiêm mặt, lúc đi ngang qua cha mẹ tôi vậy mà cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ là gật đầu với cha mẹ tôi, sau đó ông bước thong thả trong nhà ăn, giống như đang đi theo một trận pháp, đi hết một vòng rồi ngồi xếp bằng, chậm rãi há miệng.
Sau đó hai tay chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, đám khói mù màu trắng xanh kia cũng theo thần chú của cha Tô Mộc mà biến hóa hình dạng, một chia thành hai, biến thành hai hình người một nam một nữ, chính là cha mẹ tôi!
Tôi lập tức kinh hãi, không riêng gì tôi, ngay cả cha mẹ tôi vậy mà cũng có thể nhìn thấy đám khói kia, bị dọa đến con mắt trừng to, không dám tin hỏi Tô Mộc đó là cái gì, làm sao lại biến thành hai người bọn họ.
"Cái này gọi là phúc khí, người bình thường trông thấy nhà ai sống thuận lợi, thư thái, liền sẽ nói nhà này có phúc khí, chỉ chính là phúc khí này, một gia đình bên trong, có phúc khí càng nhiều, cuộc sống nhà này sẽ ngày càng tốt, mặc kệ là vận may, tài sản, tuổi thọ, đều có thể từ phúc khí chuyển hóa mà thành, trường bào Bách gia này được chế tác từ vải của trên trăm nhà có phúc khí dày đặc, phía trên cũng ngưng tụ phúc khí trên trăm nhà, hôm nay cha anh dựa theo ngày sinh tháng đẻ của chú và dì mà đem phúc khí biến thành thành bộ dáng của họ, đặt trên người họ, vô cùng hữu ích đối với bọn họ, cuộc sống chú dì càng thư thái thì anh và Dương Dương sẽ yên tâm nhiều." Tô Mộc cười nói.
"Thì ra là vậy, thật quá khách sáo rồi, mẹ... Cũng không biết nên cảm tạ các ngươi như thế nào mới tốt nữa." Mẹ tôi nói.
Nói xong vành mắt đều đỏ lên, lôi kéo tay tôi, không ngừng nói bảo tôi quỷ trọng Tô Mộc, không biết đời trước nhà tôi thắp hương gì, vậy mà có thể gặp người tốt như vậy, gả tôi cho nhà họ Tô cũng yên tâm.
...
Thì ra trước đây bà đều không yên tâm? Vậy còn đối xử tốt với Tô Mộc như vậy.
Tôi trộm cười trong lòng , chờ cha Tô Mộc niệm xong chú ngữ, hai hình nhân phúc khí giữa không trung cũng đã tạo hình xong, dáng dấp vô cùng giống cha mẹ tôi, y hệt hình chụp của bọn họ vậy.
Cha Tô Mộc kéo hình nhân bằng phúc nho nhỏ đi hướng cha mẹ tôi, cười nói bảo bọn hắn đừng căng thẳng, sau đó đem hình nhân phúc chia ra đặt lên người ba mẹ tôi.
Đợi hình nhân phúc và hồn phách cha mẹ tôi hòa làm một thể xong, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay sao, trong nháy mắt tôi cảm thấy vị trí ấn đường giữa hai chân mày cha mẹ tôi phát sáng, giống như bôi một luồng sáng lên ấn đường vậy.
Sau khi làm phép xong, hoài nghi của cha mẹ tôi đối cha Tô Mộc đã tan thành mây khói, giờ nhìn ba mẹ Tô Mộc như nhìn đại sư vậy.
Cha Tô Mộc cởi ra Bách gia bào rồi xếp gọn lại, sau đó hai tay đưa cho cha tôi, dặn dò nói mặc dù phúc trên Bách gia bào đã rút ra đưa tới thân thể họ, nhưng bản thân bách gia bào là một pháp khí, có thể trừ tà tránh hung, bảo bà mẹ tôi giữ gìn cẩn thận, sau này nếu gặp chuyện không chừng có thể dùng tới
Nói xong cha Tô Mộc thở nặng hai cái, giống như hơi mệt, khách khí nói với cha mẹ tôi thân thể của ông không khỏe, lần này chiêu đãi không chu đáo, về sau Tô Mộc cũng là con trai bọn họ, có chuyện gì cứ việc nói với Tô Mộc, về phần hôn sự củaTô Mộc, tất cả do cha mẹ tôi làm chủ, bọn họ phải đi nước ngoài điều dưỡng, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.
Cha ta gật đầu liên tục, sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, cha Tô Mộc giống như đã đến cực hạn, bảo mẹTô Mộc một tiếng, để bà đưa mình về thư phòng, còn chúng tôi thì do Tô Đoàn đưa về nhà.
Trên đường về nhà tôi còn nhớ đến bộ dáng mệt mỏi của cha Tô Mộc, có chút không yên lòng, thấp giọng hỏi Tô Mộc cha anh ấy thế nào, làm sao yếu đi nhiều như vậy, có phải hay không vì tăng phúc cho cha mẹ tôi mà khiến mình bị thương.
"Không phải, gần nhất cuốc sống ở âm phủ của ông không tốt lắm, có mâu thuẫn với âm sai mà thôi." Tô Mộc nói.