Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-230
Chương 211: Tử Ngọc
Chương 211: Tử Ngọc
“Bất ngờ chính là... ôi, cháu đã hứa với ông Hai là không nói cho bà, kết quả lại phải nuốt lời. Ông cố và bà cố mang tới trấn trạch chi bảo của Nhà họ Tô, lần muốn tặng cho bà, dưới tình huống bình thường thì vật kia chỉ truyền cho chủ nhân các đời của Nhà họ Tô thôi.” Tô Đoàn nói.
Trấn trạch chi bảo?
Tôi khẽ giật mình: “Chẳng lẽ là Hoàn Dương Kinh?”
Giờ trong tay tôi đã có Phó Âm Kinh, nếu như tôi có thể có thêm Hoàn Dương Kinh há không phải có thể giúp Tô Mộc sống lại!
“Sao có thể.” Tô Đoàn cười khổ, lắc đầu nói: “Hoàn Dương Kinh đã bị thất lạc năm đó, cho dù ông cố giữ nhiều năm cũng không để lại bản sao, nhưng lần này ông cố bà cố mang trấn trạch tri bảo tới có thể nói so với Hoàn Dương Kinh và Phó Ầm Kinh còn trân quý hơn. Người đời chỉ biết Nhà họ Tô có hai sách cấm là bảo bối, thật ra thì còn một thứ so với hai cuốn sách kia quý giá hơn nhiều.”
“Rốt cuộc là bảo bối gì?” Thấy Tô Đoàn nói lợi hại như vậy tôi không khỏi kêu lên.
“Nghe nói là một viên đá, cụ thể có năng lực gì cháu không rõ lắm, chỉ có gia chủ các đời mới biết.” Tô Đoàn nói.
Nói xong xe đã ngừng ở cửa Nhà họ Tô, tôi thấy nơi quen thuộc này lại thấy căng thẳng trong lòng, lần trước Tô Thịnh đã bố trí trận bắt yêu nữ ngay tại cửa để bắt tôi.
“Bà Hai? Đến rồi, xuống xe đi.” Tô Đoàn thấy tôi nhìn cửa ngây người liền mở miệng thúc giục.
Tinh thần tôi phục hồi lại, khẽ cắn răng, nếu đã tới cửa thì tiếp tục trốn cũng không phải cách, cứ vào đi thôi.
Đi theo Tô Đoàn trở lại Nhà họ Tô, Thuồng luồng tiên cũng , mang đám trẻ con Nhà họ Diệp đi theo chúng tôi, vừa đi xuyên qua sân lớn của Nhà họ Tô thì trên cây liền truyền tới một tiếng kêu hưng phấn, Lục Nhĩ trực tiếp nhảy từ trên cây xuống bám lên ngựời tôi.
“Lục Nhĩ đừng nghịch, hôm nay chị có việc quan trọng.” Tôi ôm Lục Nhĩ, cười với nó một tiếng, thân mật xoa đầu nó.
Đang nói, trước mặt đột nhiên truyền tới một giọng nữ ấm áp: “Mi Nhĩ Linh Hầu cùng cháu thân mật như vậy, cháu chính là Dương Dương?”
“Ngài là?” Tôi nhìn sang phía tiếng nói, người đi tới là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất đoan trang khí thế, mặc trên người một bộ sườn xám được cắt may khéo léo, nhìn qua cũng biết là trang phục của phu nhân nhà giàu được miêu tả trong sách giáo khoa.
“Ta là mẹ Tô Mộc, con có thể gọi ta là dì Tô, cũng có thể gọi là mẹ.” Người phụ nữ cười nói.
“A?” Tôi nhất thời ngây người, khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bởi vì Nhà họ Tô khắp nơi phủ đầy trận pháp, mặc dù trên người phụ nữ trước mắt này có âm khí hơi nặng nhưng không thể liếc mắt liền nhận ra bà ấy là quỷ, hơn nữa bà ấy... cũng quá trẻ tuổi đi? Cho dù tuổi tác khi chết sẽ dừng lại, nhưng
khi Tô Mộc chết cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao mẹ anh ấy lại chỉ mới hơn ba mươi tuổi? Huống chi trên Tô Mộc còn có người anh!
Thấy tôi phản ứng lớn như vậy, mẹ Tô Mộc cười tươi hơn, hỏi tôi: “Để con thất vọng sao? Có phải không giống như trong tưởng tượng của con?”
“Vâng ạ.” Tôi gật đầu một cái: “Con tưởng tượng ngài hẳn là bốn mươi năm mươi tuổi mới đúng, ít nhất cũng là bốn mươi tuổi đi, sao lại...như vậy?”
Không đợi tôi nói xong Tô Đoàn đã nôn nóng, âm thầm kéo tôi một cái, nhắc nhở: “Bà Hai...”
Nhưng lời cậu ấy còn chưa dứt đã bị mẹ Tô Mộc cắt đứt: “Không sao, đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng, lại là một người thẳng thắn, xem ra Tô Mộc không chọn lầm người.”
Vừa nói bà ấy đã cười yêu kiều hướng tôi đi tới, nắm lấy tay tôi, vừa dẫn tôi đi vào trong biệt thự vừa hỏi tôi trông bà giống như bao nhiêu tuổi?
Bởi vì giấc mơ hôm trước, cho tới bây giờ tôi vẫn còn không dám tin, nghe bà ấy hỏi tôi tôi liền nghiêm túc nhìn bà ấy một chút, trả lời chừng ba mươi tuổi.
Mẹ Tô Mộc càng vui vẻ hơn, đối với tôi cũng càng thêm thân thiết, vừa nói tôi ngọt miệng vừa nói thật ra thì bà đã bốn mươi tám tuổi, năm đó bà sinh Tô Mộc cũng không phải là sớm, nhưng sau đó chăm sóc tốt cho nên mới nhìn trẻ hơn một chút.
Nghe bà nói tôi không khỏi lại đưa măt nhìn bà. Bốn mươi tám tuổi, có thể trẻ như vậy thật là nghịch thiên a. Những minh tinh trong ti vi bây giờ cũng không trẻ được như bà, chẳng trách Tô Mộc lại đẹp trai như vậy, xem ra gen thật sự rất tốt.
Dường như mọi phụ nữ trong thiên hạ đều đượcthích khen trẻ đẹp, cho dù là quỷ cũng không ngoại lệ, mẹ Tô Mộc cũng như vậy, chớp mắt chúng tôi đã vào đên trong biệt thự Nhà họ Tô.
Vừa mới vào phòng khách tôi đã cảm giác được rõ một luồng khí lạnh, trên ghế sô pha có hai bóng người ngồi, một người dĩ nhiên là Tô Thịnh, một người đàn ông khác nhìn chừng năm mươi tuổi, cả người bao phủ một tầng âm khí mờ mờ, một mái tóc xám trắng, trông rất nghiêm nghị lại chính trực.
Không cần hỏi, đây nhất định là ba Tô Mộc.
Không chờ bọn họ lên tiếng tôi liền trước tiến hướng ba Tô Mộc cười một cái, chào một tiếng bác trai, sau đó nói mình tên Lộc Dương, là vợ âm của Tô Mộc.
“Cô...” Tôi còn chưa nói xong thần sắc của Tô Thịnh đã thay đổi, trong mắt ông ta chợt lóe tia khiếp sợ, có điều rất nhanh khôi phục lại bình thường, trên mặt cũng miễn cưỡng gượng gạo cười nhạt, chỉ tôi nói: “Ông nội, đây chính là
thím Hai, thím có phúc lớn mạng lớn, lần trước cơ thể đã bị Lâm Yến Nhi đoạt còn có thể sống lại cũng là hiếm thấy.”
Cha Tô Mộc không lên tiếng, khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn tôi quan sát.
Cũng không biết bởi vì ông làm gia chủ lâu đời hay trời sanh như vậy, mặt ông không biểu lộ gì nhưng từ trong ra ngoài tản mát ra một khí thế uy nghiêm, bị ông nhìn chằm chằm như vậy rất không thoải mái.
Tôi cũng đã hiểu được Tô Mộc ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì khí thế không giận mà uy cũng kế thừa từ người cha này.
“Lộc Dương, nếu con đã cùng Tô Mộc lập gia đình thì sau này con chính là người Nhà họ Tô chúng ta, cha có mấy lời muốn nói riêng cùng con.” Cha
Tô Mộc nói.
Giọng của ông lạnh như băng, không biết còn tưởng ông đang thẩm tra phạm nhân. Tôi không khỏi nhìn Tô Đoàn một cái, lại nhìn mẹ Tô Mộc một cái, mặc dù thời gian quen biết mẹ Tô Mộc chưa lâu nhưng so với cha Tô Mộc thì hiển nhiên bà dẫ thân cận hơn một ít.
Tô Đoàn cùng mẹ Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, mẹ Tô Mộc còn mỉm cười với tôi, ,tỏ ý tôi không cần lo lắng.
Lúc này tôi mới nuốt nước miếng, gật đầu một cái, đi theo sau lưng cha Tô Mộc vào một căn phòng kín mít xung quanh.
Căn phòng này nhìn giống như là phòng sách, bên trong bốn phía đều có những kệ sách to, phía trên đầy ắp sách, trên đó có những cuốn sách bằng giấy hiện đại, cũng có những cuốn làm bằng da trâu đã vàng, thậm chí còn có cả những quyển
sách cổ xưa làm bằng trúc. sách vở cất giữ vô cùng phong phú, nhìn qua một cái cũng biết trải qua năm tháng khá dài tích lũy mà thành.
Hiển nhiên cha Tô Mộc rất quen thuộc đối với phòng sách này, sau khi đi vào ánh mắt ông nhìn lên những kệ sách này, cũng không nói chuyện.
Khiến tôi đi theo có chút lúng túng, không biết ông ấy một mình gọi tôi vào là muốn cùng tôi nói gì.
Cũng may ông trầm mặc không lâu, nhìn kệ sách như đang nhớ lại một lát, bảo tôi ngồi xuống ghế trong thư phòng, còn ông thì đang tìm gì đó trên kệ sách ở chính giữa.
Tôi ngồi xuống có chút nhàm chán liền nhìn ông tìm sách.
Tôi rất nhanh phát hiện hành động của ông rất kỳ quái, rõ ràng tìm được quyển sách mong muốn cũng không lấy ra mà chỉ kéo một nửa ra ngoài rồi dừng lại, sau đó sẽ tìm một quyển sách khác cũng lại như vậy, chỉ kéo ra một nửa liền dừng động tác lại, thần thần bí bí giống như đang bày trận vậy.
Liên tiếp kéo ra tám quyển sách thì cha Tô Mộc!mới dừng động tác lại.
Lúc này tôi mới hiểu ra, nhìn vị trí tám quyển sách kia trên giá sách rõ ràng chính là đối ứng với Càn Khôn Bát Quái Đồ.
Cái gì mà cửa sinh cửa tử gì đó, mặc dù tôi không biết về bát quái đồ nhưng xem ti vi những chương trình về thời xưa cũng thường gặp nên đại khái cũng nhận biết được các trận đồ bát quái.
Ngay khi tôi đang kinh ngạc về càn khôn bát quát đồ thì kệ sách kia đã chuyển động, tám quyển sách tự động thụt vào giống như chìa khóa vậy, sau khi tám quyển sách thụt hẳn vào thì vị trí ngay chính giữa bát quái đồ lại hiện ra, đẩy quyển sách ở đó rơi ra, lộ ra một hộp đá lớn chừng bằng bàn tay.
Hộp đá như này tôi đã thấy, lúc trước hộp đá Tô Mộc dùng để chứa bùa yêu vật làm lễ tặng nhà họ Diệp cũng dùng chất liệu đá này, phía trên hộp đá cũng lộ ra một cổ khí tức nhợt nhạt.
Cảm nhận được khiếp sợ trong ánh mắt tôi, cha Tô Mộc vừa lấy hộp đá xuống vừa nói: “Đây là Tử Ngọc, chuyên dùng để ngăn khí tức đồ vật bên trong nó, hôm nay ta đem nó đưa cho con coi như là lễ vật lần đầu cha gặp con dâu. Con quỳ xuống!”
Quỳ...?
Tôi sửng sốt một chút, đưa một lễ vật mà thôi, thế nào lại bảo tôi quỳ xuống?
Chẳng lẽ đây chính là trấn trạch chi bảo mà Tô Đoàn nói lúc trước. Hộp đá này đúng là đá nhưng cũng không phải giống đá, Tử Ngọc này lúc trước tôi đã thấy rôi, cái hộp Tô Mộc dùng để đựng bùa yêu thậm chí còn lớn hơn cái này mấy lần, hẳn nó cũng không phải là thứ quá quý giá đi?
Trong lòng tôi không hiểu, nhưng khí thế trên người cha Tô Mộc quá dày đặc, mặc dù trong lòng tôi không có đáp án nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt cha Tô Mộc.
Trong mắt ông hiện lên tia tán thưởng, đem hộp đá Tử Ngọc đặt lên tay tôi.
Hộp đá kia lạnh như băng, hình như được chế tạo từ băng,chẳng trách lại tên là Tử Ngọc.
Nhưng tôi đã nhận Tử Ngọc cũng không biết nên làm thế nào, cha Tô Mộc cũng không nói bảo tôi đứng lên.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đi vào trong thượng đan điền, kéo ra một tia yêu khí đánh tới Tử Ngọc, muốn thử xem rốt cuộc Tử Ngọc có điều gì thần kỳ, có thể vượt qua hai cuốn sách cấm kia để trở thành trấn trạch tri bảo quan trọng nhất. Chỉ thấy yêu khí vừa chạm vào Tử Ngọc trong nháy mắt liền giống như gặp miếng mút khô vậy, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Tôi cả kinh trong lòng, Tử Ngọc quả nhiên không đơn giản, ngoại trừ ẩn giấu khí tức bên trong ra lại vẫn có thể hấp thu yêu khí.
Sau đó tôi lại kéo ra một tia âm khí, muốn xem Tử Ngọc ó thể hấp thu âm khí hay không, nhưng tôi còn chưa đem âm khí chạm tới Tử Ngọc thì cha Tô Mộc đã lên tiếng, nói: “Con không cần thử, Tử Ngọc có thể niêm phong khí tức bên trong, bên ngoài có thể hấp thu khí tức cũng không có gì là lạ, chẳng lẽ con không tò mò bên trong Tử Ngọc là thứ gì sao?”
Nghe ông nói vậy tôi mới phải ứng được, Tử Ngọc cho dù có khả năng phong ấn khí tức thì cũng chỉ là một đồ để đựng vật khác mà thôi, huống chi lúc trước tôi cũng thấy trong tay Tô Mộc có, cái này nhất định không phải bảo vật gia
truyền mà Tô Đoàn nói.
Tôi cười một tiếng, sau đó trước sự chú ỷ của cha Tô Mộc tôi liền cẩn thận từ từ mở Tử Ngọc ra, bên trong nó lộ ra một chiếc nhẫn được chế tác rất tinh xảo.
Tôi có chút bất ngờ, dẫu sao Tô Đoàn nói bảo vật gia truyền rất trân quý, hôm nay cha mẹ Tô Mộc lên cũng bởi vì đem gia bảo truyền lại cho tôi, tôi không ngờ rằng nhận được sẽ lại là một chiếc nhẫn.
Càng khiến tôi thấy lạ, nhẫn không phải để Tô Mộc đưa cho tôi mới đúng sao, thế nào lại là bố chồng tương lai đưa cho tôi?
Nhưng sau đó tôi liền hiểu được, có thể Tô Mộc cho rằng chiếc nhẫn này do cha mình thay mặt đưa ra mới đúng, dẫu sao anh ấy là quỷ hơn một trăm năm, hơn trăm năm trước vẫn còn thịnh hành việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ là người sắp xếp hôn sự, bố chồng ra mặt cầu hôn cũng không khó hiểu.
“Cảm ơn Tô.. Cha.” Sau khi suy nghĩ hiểu rồi, tôi liền cười ngọt ngào với cha Tô Mộc, sửa lại lời nói.
Nếu hôn sự đã thành, lễ vật cũng nhận, tôi chuyển sang gọi cha mẹ Tô Mộc là cha mẹ cũng không có gì không ổn.
Một tiếng ‘cha’ khiến gương mặt luôn nghiêm nghị của cha Tô Mộc rốt cuộc cũng mỉm cười, ông đưa tay đỡ tôi đứng lên, nói: “Chiếc nhẫn này sẽ giữ sức khỏe cho con, chờ khi con và Tô Mộc hoàn thành hôn lễ liền sẽ chính thức tiếp nhận chức gia chủ Nhà họ Tô, sau này toàn bộ Nhà họ Tô sẽ phải dựa vào con. tư chất của con rất cao, phải giúp Tô Mộc hoàn thành sứ mạng Nhà họ Tô.”
Tôi gật đầu liên tục, có điều sau khi gật đầu tôi mới nhận ra, Nhà họ Tô có sứ mạng gì?
Tôi đâu biết cái này đâu chứ?
Chương 211: Tử Ngọc
“Bất ngờ chính là... ôi, cháu đã hứa với ông Hai là không nói cho bà, kết quả lại phải nuốt lời. Ông cố và bà cố mang tới trấn trạch chi bảo của Nhà họ Tô, lần muốn tặng cho bà, dưới tình huống bình thường thì vật kia chỉ truyền cho chủ nhân các đời của Nhà họ Tô thôi.” Tô Đoàn nói.
Trấn trạch chi bảo?
Tôi khẽ giật mình: “Chẳng lẽ là Hoàn Dương Kinh?”
Giờ trong tay tôi đã có Phó Âm Kinh, nếu như tôi có thể có thêm Hoàn Dương Kinh há không phải có thể giúp Tô Mộc sống lại!
“Sao có thể.” Tô Đoàn cười khổ, lắc đầu nói: “Hoàn Dương Kinh đã bị thất lạc năm đó, cho dù ông cố giữ nhiều năm cũng không để lại bản sao, nhưng lần này ông cố bà cố mang trấn trạch tri bảo tới có thể nói so với Hoàn Dương Kinh và Phó Ầm Kinh còn trân quý hơn. Người đời chỉ biết Nhà họ Tô có hai sách cấm là bảo bối, thật ra thì còn một thứ so với hai cuốn sách kia quý giá hơn nhiều.”
“Rốt cuộc là bảo bối gì?” Thấy Tô Đoàn nói lợi hại như vậy tôi không khỏi kêu lên.
“Nghe nói là một viên đá, cụ thể có năng lực gì cháu không rõ lắm, chỉ có gia chủ các đời mới biết.” Tô Đoàn nói.
Nói xong xe đã ngừng ở cửa Nhà họ Tô, tôi thấy nơi quen thuộc này lại thấy căng thẳng trong lòng, lần trước Tô Thịnh đã bố trí trận bắt yêu nữ ngay tại cửa để bắt tôi.
“Bà Hai? Đến rồi, xuống xe đi.” Tô Đoàn thấy tôi nhìn cửa ngây người liền mở miệng thúc giục.
Tinh thần tôi phục hồi lại, khẽ cắn răng, nếu đã tới cửa thì tiếp tục trốn cũng không phải cách, cứ vào đi thôi.
Đi theo Tô Đoàn trở lại Nhà họ Tô, Thuồng luồng tiên cũng , mang đám trẻ con Nhà họ Diệp đi theo chúng tôi, vừa đi xuyên qua sân lớn của Nhà họ Tô thì trên cây liền truyền tới một tiếng kêu hưng phấn, Lục Nhĩ trực tiếp nhảy từ trên cây xuống bám lên ngựời tôi.
“Lục Nhĩ đừng nghịch, hôm nay chị có việc quan trọng.” Tôi ôm Lục Nhĩ, cười với nó một tiếng, thân mật xoa đầu nó.
Đang nói, trước mặt đột nhiên truyền tới một giọng nữ ấm áp: “Mi Nhĩ Linh Hầu cùng cháu thân mật như vậy, cháu chính là Dương Dương?”
“Ngài là?” Tôi nhìn sang phía tiếng nói, người đi tới là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất đoan trang khí thế, mặc trên người một bộ sườn xám được cắt may khéo léo, nhìn qua cũng biết là trang phục của phu nhân nhà giàu được miêu tả trong sách giáo khoa.
“Ta là mẹ Tô Mộc, con có thể gọi ta là dì Tô, cũng có thể gọi là mẹ.” Người phụ nữ cười nói.
“A?” Tôi nhất thời ngây người, khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bởi vì Nhà họ Tô khắp nơi phủ đầy trận pháp, mặc dù trên người phụ nữ trước mắt này có âm khí hơi nặng nhưng không thể liếc mắt liền nhận ra bà ấy là quỷ, hơn nữa bà ấy... cũng quá trẻ tuổi đi? Cho dù tuổi tác khi chết sẽ dừng lại, nhưng
khi Tô Mộc chết cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao mẹ anh ấy lại chỉ mới hơn ba mươi tuổi? Huống chi trên Tô Mộc còn có người anh!
Thấy tôi phản ứng lớn như vậy, mẹ Tô Mộc cười tươi hơn, hỏi tôi: “Để con thất vọng sao? Có phải không giống như trong tưởng tượng của con?”
“Vâng ạ.” Tôi gật đầu một cái: “Con tưởng tượng ngài hẳn là bốn mươi năm mươi tuổi mới đúng, ít nhất cũng là bốn mươi tuổi đi, sao lại...như vậy?”
Không đợi tôi nói xong Tô Đoàn đã nôn nóng, âm thầm kéo tôi một cái, nhắc nhở: “Bà Hai...”
Nhưng lời cậu ấy còn chưa dứt đã bị mẹ Tô Mộc cắt đứt: “Không sao, đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng, lại là một người thẳng thắn, xem ra Tô Mộc không chọn lầm người.”
Vừa nói bà ấy đã cười yêu kiều hướng tôi đi tới, nắm lấy tay tôi, vừa dẫn tôi đi vào trong biệt thự vừa hỏi tôi trông bà giống như bao nhiêu tuổi?
Bởi vì giấc mơ hôm trước, cho tới bây giờ tôi vẫn còn không dám tin, nghe bà ấy hỏi tôi tôi liền nghiêm túc nhìn bà ấy một chút, trả lời chừng ba mươi tuổi.
Mẹ Tô Mộc càng vui vẻ hơn, đối với tôi cũng càng thêm thân thiết, vừa nói tôi ngọt miệng vừa nói thật ra thì bà đã bốn mươi tám tuổi, năm đó bà sinh Tô Mộc cũng không phải là sớm, nhưng sau đó chăm sóc tốt cho nên mới nhìn trẻ hơn một chút.
Nghe bà nói tôi không khỏi lại đưa măt nhìn bà. Bốn mươi tám tuổi, có thể trẻ như vậy thật là nghịch thiên a. Những minh tinh trong ti vi bây giờ cũng không trẻ được như bà, chẳng trách Tô Mộc lại đẹp trai như vậy, xem ra gen thật sự rất tốt.
Dường như mọi phụ nữ trong thiên hạ đều đượcthích khen trẻ đẹp, cho dù là quỷ cũng không ngoại lệ, mẹ Tô Mộc cũng như vậy, chớp mắt chúng tôi đã vào đên trong biệt thự Nhà họ Tô.
Vừa mới vào phòng khách tôi đã cảm giác được rõ một luồng khí lạnh, trên ghế sô pha có hai bóng người ngồi, một người dĩ nhiên là Tô Thịnh, một người đàn ông khác nhìn chừng năm mươi tuổi, cả người bao phủ một tầng âm khí mờ mờ, một mái tóc xám trắng, trông rất nghiêm nghị lại chính trực.
Không cần hỏi, đây nhất định là ba Tô Mộc.
Không chờ bọn họ lên tiếng tôi liền trước tiến hướng ba Tô Mộc cười một cái, chào một tiếng bác trai, sau đó nói mình tên Lộc Dương, là vợ âm của Tô Mộc.
“Cô...” Tôi còn chưa nói xong thần sắc của Tô Thịnh đã thay đổi, trong mắt ông ta chợt lóe tia khiếp sợ, có điều rất nhanh khôi phục lại bình thường, trên mặt cũng miễn cưỡng gượng gạo cười nhạt, chỉ tôi nói: “Ông nội, đây chính là
thím Hai, thím có phúc lớn mạng lớn, lần trước cơ thể đã bị Lâm Yến Nhi đoạt còn có thể sống lại cũng là hiếm thấy.”
Cha Tô Mộc không lên tiếng, khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn tôi quan sát.
Cũng không biết bởi vì ông làm gia chủ lâu đời hay trời sanh như vậy, mặt ông không biểu lộ gì nhưng từ trong ra ngoài tản mát ra một khí thế uy nghiêm, bị ông nhìn chằm chằm như vậy rất không thoải mái.
Tôi cũng đã hiểu được Tô Mộc ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì khí thế không giận mà uy cũng kế thừa từ người cha này.
“Lộc Dương, nếu con đã cùng Tô Mộc lập gia đình thì sau này con chính là người Nhà họ Tô chúng ta, cha có mấy lời muốn nói riêng cùng con.” Cha
Tô Mộc nói.
Giọng của ông lạnh như băng, không biết còn tưởng ông đang thẩm tra phạm nhân. Tôi không khỏi nhìn Tô Đoàn một cái, lại nhìn mẹ Tô Mộc một cái, mặc dù thời gian quen biết mẹ Tô Mộc chưa lâu nhưng so với cha Tô Mộc thì hiển nhiên bà dẫ thân cận hơn một ít.
Tô Đoàn cùng mẹ Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, mẹ Tô Mộc còn mỉm cười với tôi, ,tỏ ý tôi không cần lo lắng.
Lúc này tôi mới nuốt nước miếng, gật đầu một cái, đi theo sau lưng cha Tô Mộc vào một căn phòng kín mít xung quanh.
Căn phòng này nhìn giống như là phòng sách, bên trong bốn phía đều có những kệ sách to, phía trên đầy ắp sách, trên đó có những cuốn sách bằng giấy hiện đại, cũng có những cuốn làm bằng da trâu đã vàng, thậm chí còn có cả những quyển
sách cổ xưa làm bằng trúc. sách vở cất giữ vô cùng phong phú, nhìn qua một cái cũng biết trải qua năm tháng khá dài tích lũy mà thành.
Hiển nhiên cha Tô Mộc rất quen thuộc đối với phòng sách này, sau khi đi vào ánh mắt ông nhìn lên những kệ sách này, cũng không nói chuyện.
Khiến tôi đi theo có chút lúng túng, không biết ông ấy một mình gọi tôi vào là muốn cùng tôi nói gì.
Cũng may ông trầm mặc không lâu, nhìn kệ sách như đang nhớ lại một lát, bảo tôi ngồi xuống ghế trong thư phòng, còn ông thì đang tìm gì đó trên kệ sách ở chính giữa.
Tôi ngồi xuống có chút nhàm chán liền nhìn ông tìm sách.
Tôi rất nhanh phát hiện hành động của ông rất kỳ quái, rõ ràng tìm được quyển sách mong muốn cũng không lấy ra mà chỉ kéo một nửa ra ngoài rồi dừng lại, sau đó sẽ tìm một quyển sách khác cũng lại như vậy, chỉ kéo ra một nửa liền dừng động tác lại, thần thần bí bí giống như đang bày trận vậy.
Liên tiếp kéo ra tám quyển sách thì cha Tô Mộc!mới dừng động tác lại.
Lúc này tôi mới hiểu ra, nhìn vị trí tám quyển sách kia trên giá sách rõ ràng chính là đối ứng với Càn Khôn Bát Quái Đồ.
Cái gì mà cửa sinh cửa tử gì đó, mặc dù tôi không biết về bát quái đồ nhưng xem ti vi những chương trình về thời xưa cũng thường gặp nên đại khái cũng nhận biết được các trận đồ bát quái.
Ngay khi tôi đang kinh ngạc về càn khôn bát quát đồ thì kệ sách kia đã chuyển động, tám quyển sách tự động thụt vào giống như chìa khóa vậy, sau khi tám quyển sách thụt hẳn vào thì vị trí ngay chính giữa bát quái đồ lại hiện ra, đẩy quyển sách ở đó rơi ra, lộ ra một hộp đá lớn chừng bằng bàn tay.
Hộp đá như này tôi đã thấy, lúc trước hộp đá Tô Mộc dùng để chứa bùa yêu vật làm lễ tặng nhà họ Diệp cũng dùng chất liệu đá này, phía trên hộp đá cũng lộ ra một cổ khí tức nhợt nhạt.
Cảm nhận được khiếp sợ trong ánh mắt tôi, cha Tô Mộc vừa lấy hộp đá xuống vừa nói: “Đây là Tử Ngọc, chuyên dùng để ngăn khí tức đồ vật bên trong nó, hôm nay ta đem nó đưa cho con coi như là lễ vật lần đầu cha gặp con dâu. Con quỳ xuống!”
Quỳ...?
Tôi sửng sốt một chút, đưa một lễ vật mà thôi, thế nào lại bảo tôi quỳ xuống?
Chẳng lẽ đây chính là trấn trạch chi bảo mà Tô Đoàn nói lúc trước. Hộp đá này đúng là đá nhưng cũng không phải giống đá, Tử Ngọc này lúc trước tôi đã thấy rôi, cái hộp Tô Mộc dùng để đựng bùa yêu thậm chí còn lớn hơn cái này mấy lần, hẳn nó cũng không phải là thứ quá quý giá đi?
Trong lòng tôi không hiểu, nhưng khí thế trên người cha Tô Mộc quá dày đặc, mặc dù trong lòng tôi không có đáp án nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt cha Tô Mộc.
Trong mắt ông hiện lên tia tán thưởng, đem hộp đá Tử Ngọc đặt lên tay tôi.
Hộp đá kia lạnh như băng, hình như được chế tạo từ băng,chẳng trách lại tên là Tử Ngọc.
Nhưng tôi đã nhận Tử Ngọc cũng không biết nên làm thế nào, cha Tô Mộc cũng không nói bảo tôi đứng lên.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đi vào trong thượng đan điền, kéo ra một tia yêu khí đánh tới Tử Ngọc, muốn thử xem rốt cuộc Tử Ngọc có điều gì thần kỳ, có thể vượt qua hai cuốn sách cấm kia để trở thành trấn trạch tri bảo quan trọng nhất. Chỉ thấy yêu khí vừa chạm vào Tử Ngọc trong nháy mắt liền giống như gặp miếng mút khô vậy, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Tôi cả kinh trong lòng, Tử Ngọc quả nhiên không đơn giản, ngoại trừ ẩn giấu khí tức bên trong ra lại vẫn có thể hấp thu yêu khí.
Sau đó tôi lại kéo ra một tia âm khí, muốn xem Tử Ngọc ó thể hấp thu âm khí hay không, nhưng tôi còn chưa đem âm khí chạm tới Tử Ngọc thì cha Tô Mộc đã lên tiếng, nói: “Con không cần thử, Tử Ngọc có thể niêm phong khí tức bên trong, bên ngoài có thể hấp thu khí tức cũng không có gì là lạ, chẳng lẽ con không tò mò bên trong Tử Ngọc là thứ gì sao?”
Nghe ông nói vậy tôi mới phải ứng được, Tử Ngọc cho dù có khả năng phong ấn khí tức thì cũng chỉ là một đồ để đựng vật khác mà thôi, huống chi lúc trước tôi cũng thấy trong tay Tô Mộc có, cái này nhất định không phải bảo vật gia
truyền mà Tô Đoàn nói.
Tôi cười một tiếng, sau đó trước sự chú ỷ của cha Tô Mộc tôi liền cẩn thận từ từ mở Tử Ngọc ra, bên trong nó lộ ra một chiếc nhẫn được chế tác rất tinh xảo.
Tôi có chút bất ngờ, dẫu sao Tô Đoàn nói bảo vật gia truyền rất trân quý, hôm nay cha mẹ Tô Mộc lên cũng bởi vì đem gia bảo truyền lại cho tôi, tôi không ngờ rằng nhận được sẽ lại là một chiếc nhẫn.
Càng khiến tôi thấy lạ, nhẫn không phải để Tô Mộc đưa cho tôi mới đúng sao, thế nào lại là bố chồng tương lai đưa cho tôi?
Nhưng sau đó tôi liền hiểu được, có thể Tô Mộc cho rằng chiếc nhẫn này do cha mình thay mặt đưa ra mới đúng, dẫu sao anh ấy là quỷ hơn một trăm năm, hơn trăm năm trước vẫn còn thịnh hành việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ là người sắp xếp hôn sự, bố chồng ra mặt cầu hôn cũng không khó hiểu.
“Cảm ơn Tô.. Cha.” Sau khi suy nghĩ hiểu rồi, tôi liền cười ngọt ngào với cha Tô Mộc, sửa lại lời nói.
Nếu hôn sự đã thành, lễ vật cũng nhận, tôi chuyển sang gọi cha mẹ Tô Mộc là cha mẹ cũng không có gì không ổn.
Một tiếng ‘cha’ khiến gương mặt luôn nghiêm nghị của cha Tô Mộc rốt cuộc cũng mỉm cười, ông đưa tay đỡ tôi đứng lên, nói: “Chiếc nhẫn này sẽ giữ sức khỏe cho con, chờ khi con và Tô Mộc hoàn thành hôn lễ liền sẽ chính thức tiếp nhận chức gia chủ Nhà họ Tô, sau này toàn bộ Nhà họ Tô sẽ phải dựa vào con. tư chất của con rất cao, phải giúp Tô Mộc hoàn thành sứ mạng Nhà họ Tô.”
Tôi gật đầu liên tục, có điều sau khi gật đầu tôi mới nhận ra, Nhà họ Tô có sứ mạng gì?
Tôi đâu biết cái này đâu chứ?