Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-223
Chương 204: Thu Tế
Chương 204: Thu Tế
“Loài người các ngươi quá phức tạp, ta cũng không biết Nhà họ Diệp năm đó có phải là Nhà họ Diệp ngươi nói không.” Thuồng luồng tiên nói gằn.
Nó bởi vì chuyện Tô Đoàn có ý định giết tôi nên ấn tượng với Tô Đoàn rất kém, khi nói chuyện cũng không thèm nhìn cậu ấy.
Tô Đoàn thấy được Thuồng luồng tiên không thích mình, sắc mặt ngưng trọng gật đầu một cái, sau đó cúi mình vái chào Thuồng luồng tiên, nói sẽ không quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi rồi lui ra ngoài.
Chờ sau khi Tô Đoàn đi ra, tôi bảo Thuồng luồng tiên sau này đừng đối xử với Tô Đoàn như vậy, dẫu sao lúc ấy cậu ta ra tay với tôi cũng không phải cố ý, bây giờ lại nhiều lần bảo vệ tôi, thấy nguy hiểm liền xông đến chắn trước mặt tôi, nó không cần phải có thái độ kém như vậy với Tô Đoàn.
Thuồng luồng tiên thấy tôi nói đỡ cho Tô Đoàn liền hừ lạnh một tiếng khó chịu, nói không phải nó đã sớm nhận ra tiểu tử này đối với tôi cũng không tệ lắm, là bộ dáng thật lòng hối cải thì nó đã sớm ăn Tô Đoàn vào bụng rồi.
Nói không lại Thuồng luồng tiên, tôi đành bỏ qua đề tài này, tiếp tục hỏi chuyện dưỡng yêu sư, năm đó làm sao lang vương lại đắc tội với Nhà họ Diệp để bị bọn họ vây công, còn bị cướp mất yêu hạch.
Ai ngờ Thuồng luồng tiên chỉ nhìn tôi một cái, nói thẳng là không biết. Sau đó nó nói vừa mới hấp thu yêu hạch hồ yêu, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, bảo tôi ngủ sớm đừng chờ nó quay về.
Ai muốn chờ nó quay về?
Tự mình đa tình!
Tôi vừa định nói lại thì Thuồng luồng tiên đã vung đuôi rắn một cái trực tiếp bay qua cửa sổ ra ngoài.
Đêm lạnh như nước, chớp mắt trong phòng chỉ còn lại mình tôi, lúc này tôi cũng không buồn ngủ liền đi vào phòng tắm, sau đó nằm trên giường, trong lòng nhớ Tô Mộc.
Cũng không biết rốt cuộc anh ấy chuẩn bị quà gì cho tôi mà phải bế quan ba ngày, mặc dù anh ấy ở phòng bên cạnh nhưng tôi vẫn rất nhớ anh ấy, tối qua chúng tôi còn ôm nhau ngủ, tối nay lại chỉ còn một mình, thật cô đơn.
Ba ngày tiếp theo tôi cơ bản đều rất nhàm chán, mặc dù có Thuồng luồng tiên nhưng nó bận bịu tiêu hóa yêu khí hấp thu được từ hồ yêu, cơ bản không để ý tới tôi, trừ tới giờ ăn quay lại ăn uống chùa thì những thời gian khác nó đều xuống vườn hoa khách sạn đi dạo.
Tô Đoàn lại rất lạ, cũng không biết cậu ấy sợ Thuồng luồng tiên hay thế nào, ngay cả ăn cơm cũng không tới ăn, mỗi bữa đều gọi hai phần cơm, một phần đưa đến phòng tôi, một phần đưa vào phòng cậu ấy, tôi thậm chí trong hai ngày này cũng không gặp mặt Tô Đoàn.
Lúc này tôi có chút hối hận đã cùng Tô Mộc tới Lạc Dương, thật vất vả mới đến ngày hai mươi, từ sáng sớm tôi đã chạy tới cửa phòng Tô Mộc, chỉ chờ anh ấy đi ra chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn.
Phòng anh ấy rất yên tĩnh giống như không có ai bên trong, cũng không biết Tô Mộc ở bên trong bận bịu làm cái gì, đại khái khoảng tới chín giờ sáng rốt cuộc Tô Mộc mặt đầy mệt mỏi đẩy cửa đi ra, thấy tôi đứng ở cửa liền sửng sốt một chút, ánh mắt theo bản năng đưa ra sau lưng tôi, hỏi: “Sao chỉ có mình em? Tô Đoàn với Thuồng luồng tiên đâu?”
Tôi nhào vào ngực Tô Mộc, giọng oán trách đem hành vi tồi tệ của Thuồng luồng tiên cùng Tô Đoàn nói hết cho Tô Mộc.
Tô Mộc biết Tô Đoàn những ngày qua cũng ở trong phòng không ra ngoài liền nhíu mày, nhấc chân hướng về phía phòng Tô Đoàn.
Tôi sợ Tô Mộc trách cứ Tô Đoàn liền vội vàng ngăn anh ấy lại, cười hì hì nói thật ra Tô Đoàn đối với tôi tốt vô cùng, lúc lang yêu đuổi tới Tô Đoàn đã lấy thân bảo vệ cho tôi, bảo anh ấy ngàn vạn lần đừng trách Tô Đoàn.
Nói xong tôi đưa tay ra trước mặt Tô Mộc, mong đợi nói: “Lấy ra đi.”
Tô Mộc sủng sốt một chút: “Lấy cái gì?”
“Còn giả bộ, đương nhiên là quà!” Tôi giả vờ giận dỗi, thấy anh ấy không chịu đem quà ra liền nhào tới, đưa hai tay lần sờ trên người Tô Mộc, tìm nơi anh ấy giấu quà tặng.
Rất nhanh tôi phát hiện trước ngực anh ấy cất một hộp đá bằng phẳng hơi phồng lên.
Vật này trước kia tôi chưa từng thấy, nhất định là quà sinh nhật anh ấy chuẩn bị cho tôi.
Tôi nhất thời kích động, rút hộp đá ra, mở nắp xem bên trong.
Một tấm giấy hình vuông xanh biếc đập vào mắt tôi, đây là thứ gì?
Tôi sửng sốt một chút, cầm tờ giấy lên, tờ giấy này to bằng khoảng lá bùa vàng, nhưng phía trên trống trơn không viết vẽ gì.
Tôi liền có chút thất vọng, mặt đầy không hiểu nhìn về phía Tô Mộc.
Tô Mộc thấy tôi vậy cũng không hiểu, thấy tôi đem tờ giấy xanh ra liền nói: “Đây là anh dùng bút lông sói luyện chế ra bùa yêu, trên người em có yêu khí, cẩn thận một chút kẻo lại kích thích yêu lực trong bùa ra.”
Vừa nói Tô Mộc bảo tôi đừng nghịch, mau đem cất bùa yêu vật đi.
“Bùa yêu?” Tôi liền càng thất vọng, tưởng anh ấy dùng ba ngày sẽ làm gì đó khiến tôi ngạc nhiên, dù là ba ngày anh ấy làm cho tôi một chiếc nhẫn cỏ cũng tốt, vậy mà anh ấy chế tạo bùa yêu, chắc chắn không phải đưa cho tôi.
Tô Mộc thấy sắc mặt tôi có chút khó coi liền đi về phía trước hai bước, khi cách tôi chừng nửa mét liền dừng lại, bảo tôi trước tiên bỏ bùa yêu vào trong hộp đá, bùa yêu có uy lực mạnh mẽ, không phải là thứ tôi nên cầm chơi.
Không có quà tôi vốn đã rất thất vọng, thấy Tô Mộc chẳng những không để ý tới tôi mà còn một lòng một dạ suy nghĩ cho bùa yêu vật của anh ấy liền càng cảm thấy tủi thân, tôi ờ một tiếng rồi đem bùa yêu vật nhét trở lại hộp đá, vừa định trả lại cho Tô Mộc liền phát hiện trên hộp đá kia mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, giống như mặt người chết.
Nhưng bây giờ tôi đang thấy bực bội, thấy có ánh sáng cũng không còn tâm tư nghiên cứu liền đem hộp đá trả lại cho Tô Mộc.
Tô Mộc lấy lại hộp đá hiển nhiên an tâm không ít, tiến tới nắm tay tôi, hỏi tôi sao thế, có phải có gì không vui.
“Không có.” Tôi buồn bực nói, sau đó hất tay Tô Mộc ra.
Tên quỷ già đáng ghét này, rõ ràng anh ấy biết rõ ngày sinh của tôi, cũng biết mai sẽ là sinh nhật tôi vậy mà một chút bày tỏ cũng không có, còn giả bộ không biết.
Thật vô tâm!
Tôi khó chịu trong lòng, mặt hết lần này tới lần khác làm bộ như không quan tâm, chờ Tô Mộc phát hiện ra ưu tư của tôi, tới dỗ tôi.
Kết quả anh ấy ừ một tiếng, lần nữa tới nắm tay tôi, nói: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta nhanh tới Nhà họ Diệp đi, tránh cho lỡ thì giờ.”
Nói xong anh ấy đi tới trước phòng Tô Đoàn, bảo Tô Đoàn cùng chúng tôi xuống lái xe, lại xuống lầu một đón thêm Thuồng luồng tiên chạy thẳng tới Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp ở trung tâm thành phố, cách chúng tôi không xa, chỉ chưa tới một giờ Tô Đoàn đã dừng xe ở một khu có cảnh quan đặc biệt cổ kính.
Nơi đây đều kiểu nhà một tầng, cách tường thành cũ không xa, các căn nhà đều được lợp bằng ngói xanh, nhìn qua cảm thấy vô cùng cổ kính, giống như đã chuyển kiếp sống thời cổ đại vậy.
Trên đường đi Tô Đoàn tỏ ra rất ngưng trọng, cắm đầu lái xe không nói lời nào, lúc này đến cửa Nhà họ Diệp rốt cuộc không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, do dự nói: “Ông Hai, hay chúng ta quay về đi. Mặc dù Nhà họ Diệp cùng Nhà họ Tô chúng ta trước kia quan hệ khá tốt nhưng cũng đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cháu đều chưa từng nghe ba cháu nhắc tới Nhà họ Diệp, quan hệ hai nhà cũng coi như không còn, cũng giống như chúng ta bây giờ, chủ của Nhà họ Diệp hẳn cũng đã đổi, còn có thể nhận giao tình của Nhà họ Tô chúng ta sao?”
“Không tới xem một chút làm sao biết, huống chi hắn có nhận giao tình của Nhà họ Tô chúng ta không cũng không quan trọng, lần này ta tới mục đích chủ yếu là xem thái độ của Nhà họ Diệp, họ đã cùng Lâm Yến Nhi tiếp xúc qua, nếu quả thật cùng một phe với Lâm Yến Nhi thì chúng ta sẽ trở nên rất bị động, lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi càng khó khăn. Lần này cho dù thế nào cũng phải tranh thủ, cho dù Nhà họ Diệp không cùng mục đích với chúng ta cũng không thể để bọn họ thành đồng minh với Lâm Yến Nhi.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã đẩy cửa xe bước xuống đi tới một ngôi nhà cũ.
Tô Đoàn lại càng nôn nóng, cũng nhanh chóng lao xuống níu Tô Mộc lại: “Nhưng ông Hai, bây giờ chúng ta không thể tới, hôm nay là thu tế, Nhà họ Diệp hôm nay… sẽ có một trận ác chiến, cho dù chúng ta có tới cũng phải qua mười ngày nửa tháng nữa hãy tới.”
“Ông biết, chính bởi hôm nay là thu tế nên chúng ta mới tới, đây chính là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Nhà họ Diệp.” Tô Mộc khẽ cười một tiếng, một sự tự tin mãnh liệt trong nháy mắt tản ra từ người anh ấy.
Nói xong anh ấy cũng không để ý tới Tô Đoàn nữa mà móc ra hộp đá chứa bùa yêu vật từ trong ngực, sải bước hướng tới cửa ngôi nhà cũ.
Mặt Tô Đoàn đầy vẻ lo âu, nhưng thấy Tô Mộc đã quyết đi nên cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ thở dài một cái rồi đi theo.
Tôi cũng theo sát sau lưng Tô Đoàn, nhìn thấy tâm tư nặng nề của cậu ấy khiến tôi cũng lo lắng theo, liền hỏi Tô Đoàn thu tế là cái gì, cậu ấy vừa nói Nhà họ Diệp có tràng ác chiến có phải là có liên quan tới lang vương kia không.
Tô Đoàn gật đầu một cái, nói hai ngày hôm nay cậu ấy chú tâm tìm hiểu thông tin về Nhà họ Diệp, Nhà họ Diệp này quả nhiên là dưỡng yêu sư Nhà họ Diệp mà Thuồng luồng tiên nhắc đến. Không biết tại sao hơn một trăm năm trước bọn họ lại hợp lực vây đánh lang vương, sau đó liền ẩn núp ở Lạc Dương ngăn cách với đời, đều tuyệt giao với tất cả các dòng họ phong thủy trước kia đều đang rất giao hảo, bình thường bọn họ chỉ ở Lạc Dương tiếp tục làm ăn sinh sống. Còn thu tế chính là thời điểm mỗi mười năm bầy sói đến cửa trả thù, bắt đầu từ hai mươi tháng chín âm lịch kéo dài bảy ngày đến ngày hai mươi bảy sẽ kết thúc. Trước nay thuộc tính bầy sói không bao giờ tới gần thành phố, hai ngày trước chúng ta đã thấy lang yêu, cho nên năm nay nhất định là thời khắc bầy sói báo thù, lúc này chúng ta đi Nhà họ Diệp không phải là đi chịu chết sao.
Vừa nói Tô Đoàn còn bảo tôi khuyên nhủ Tô Mộc, tình cảm của tôi với Tô Mộc tốt như vậy, tôi nói nhất định Tô Mộc sẽ nghe.
Tình cảm tôi với Tô Mộc tốt…
Nghe Tô Đoàn nói như vậy tôi khẽ cười khổ trong lòng.
Nếu tình cảm chúng tôi tốt thì tại sao anh ấy lại dễ dàng quên mất sinh nhật của tôi như vậy, càng không thể nào biết rõ bầy sói tới tìm Nhà họ Diệp báo thì lại còn mang tôi tới đây gặp nguy hiểm.
Tôi không khỏi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tô Mộc.
Bóng lưng anh ấy lộ ra một sự kiên nghị khó hiểu, hai cánh tay luôn giơ lên bưng hộp đá, lúc này đã đi xuyên qua hai cánh cửa, tiến vào trong sân Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp mặc dù là thế gia phong thủy nhưng có thể thấy kém xa Nhà họ Tô, không có tiền như Nhà họ Tô, nhà cửa căn bản không sửa sang gì, giống hết những ngôi nhà cũ ở nông thôn vậy. Cho dù là như thế, ở trung tâm thành phố như Lạc Dương thì đây cũng là một ngôi nhà tứ hợp viện cổ kính tiêu chuẩn.
Sau khi đi xuyên qua hai cái cửa qua hai cái sân thì xuất hiện một cái sân nhỏ ở bên trong
“Nhà họ Tô Giang Minh, Tô Mộc con trai thứ hai của Tô Định tới thăm viếng!” Sau khi đến cái sân thứ ba thì Tô Mộc đột nhiên dừng bước, hướng tới một gian nhà cách đó không xa hô lớn.
Trong sân trống rỗng, đừng nói không có người, ngay cả hoa viên nhỏ nhỏ cũng không có, nhìn qua đìu hiu không chịu nổi, không biết thậm chí còn cho rằng đây đã là một ngôi nhà bỏ hoang.
Thế nhưng gạch xanh của ngôi nhà lại thấm ra một cảm giác rờn rợn, mặc dù trên nhà không có nửa phân âm khí nhưng khiến cho người có cảm giác bên trong rất nguy hiểm.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn khó chịu Tô Mộc nhưng lúc này cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, yên lặng đi tới bên cạnh Tô Mộc, chủ động bám tay anh ấy.
Lỡ như một hồi gặp yêu ma quỷ quái gì, có Tô Mộc bên cạnh ít nhất anh ấy sẽ bảo vệ cho tôi.
Thấy được tôi lo lắng, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn tôi một cái, mỉm cười với tôi, ý bảo tôi buông lỏng.
Có lẽ tôi đã quá quen với với cảnh này rồi, anh ấy càng biểu hiện không có gì thì thực tế lại càng nguy hiểm.
Tôi nhất thời thấy sợ hơn, tim đập thình thịch rất nhanh, giống như xung quanh đây đều quanh quẩn tiếng tim tôi đập vậy.
Sân vẫn yên tĩnh không có nửa tiếng vang.
Ngay khi tôi cho rằng trong căn phòng kia không có người thì một giọng già nua bỗng nhiên vang lên.
“Vào đi!”
Chương 204: Thu Tế
“Loài người các ngươi quá phức tạp, ta cũng không biết Nhà họ Diệp năm đó có phải là Nhà họ Diệp ngươi nói không.” Thuồng luồng tiên nói gằn.
Nó bởi vì chuyện Tô Đoàn có ý định giết tôi nên ấn tượng với Tô Đoàn rất kém, khi nói chuyện cũng không thèm nhìn cậu ấy.
Tô Đoàn thấy được Thuồng luồng tiên không thích mình, sắc mặt ngưng trọng gật đầu một cái, sau đó cúi mình vái chào Thuồng luồng tiên, nói sẽ không quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi rồi lui ra ngoài.
Chờ sau khi Tô Đoàn đi ra, tôi bảo Thuồng luồng tiên sau này đừng đối xử với Tô Đoàn như vậy, dẫu sao lúc ấy cậu ta ra tay với tôi cũng không phải cố ý, bây giờ lại nhiều lần bảo vệ tôi, thấy nguy hiểm liền xông đến chắn trước mặt tôi, nó không cần phải có thái độ kém như vậy với Tô Đoàn.
Thuồng luồng tiên thấy tôi nói đỡ cho Tô Đoàn liền hừ lạnh một tiếng khó chịu, nói không phải nó đã sớm nhận ra tiểu tử này đối với tôi cũng không tệ lắm, là bộ dáng thật lòng hối cải thì nó đã sớm ăn Tô Đoàn vào bụng rồi.
Nói không lại Thuồng luồng tiên, tôi đành bỏ qua đề tài này, tiếp tục hỏi chuyện dưỡng yêu sư, năm đó làm sao lang vương lại đắc tội với Nhà họ Diệp để bị bọn họ vây công, còn bị cướp mất yêu hạch.
Ai ngờ Thuồng luồng tiên chỉ nhìn tôi một cái, nói thẳng là không biết. Sau đó nó nói vừa mới hấp thu yêu hạch hồ yêu, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, bảo tôi ngủ sớm đừng chờ nó quay về.
Ai muốn chờ nó quay về?
Tự mình đa tình!
Tôi vừa định nói lại thì Thuồng luồng tiên đã vung đuôi rắn một cái trực tiếp bay qua cửa sổ ra ngoài.
Đêm lạnh như nước, chớp mắt trong phòng chỉ còn lại mình tôi, lúc này tôi cũng không buồn ngủ liền đi vào phòng tắm, sau đó nằm trên giường, trong lòng nhớ Tô Mộc.
Cũng không biết rốt cuộc anh ấy chuẩn bị quà gì cho tôi mà phải bế quan ba ngày, mặc dù anh ấy ở phòng bên cạnh nhưng tôi vẫn rất nhớ anh ấy, tối qua chúng tôi còn ôm nhau ngủ, tối nay lại chỉ còn một mình, thật cô đơn.
Ba ngày tiếp theo tôi cơ bản đều rất nhàm chán, mặc dù có Thuồng luồng tiên nhưng nó bận bịu tiêu hóa yêu khí hấp thu được từ hồ yêu, cơ bản không để ý tới tôi, trừ tới giờ ăn quay lại ăn uống chùa thì những thời gian khác nó đều xuống vườn hoa khách sạn đi dạo.
Tô Đoàn lại rất lạ, cũng không biết cậu ấy sợ Thuồng luồng tiên hay thế nào, ngay cả ăn cơm cũng không tới ăn, mỗi bữa đều gọi hai phần cơm, một phần đưa đến phòng tôi, một phần đưa vào phòng cậu ấy, tôi thậm chí trong hai ngày này cũng không gặp mặt Tô Đoàn.
Lúc này tôi có chút hối hận đã cùng Tô Mộc tới Lạc Dương, thật vất vả mới đến ngày hai mươi, từ sáng sớm tôi đã chạy tới cửa phòng Tô Mộc, chỉ chờ anh ấy đi ra chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn.
Phòng anh ấy rất yên tĩnh giống như không có ai bên trong, cũng không biết Tô Mộc ở bên trong bận bịu làm cái gì, đại khái khoảng tới chín giờ sáng rốt cuộc Tô Mộc mặt đầy mệt mỏi đẩy cửa đi ra, thấy tôi đứng ở cửa liền sửng sốt một chút, ánh mắt theo bản năng đưa ra sau lưng tôi, hỏi: “Sao chỉ có mình em? Tô Đoàn với Thuồng luồng tiên đâu?”
Tôi nhào vào ngực Tô Mộc, giọng oán trách đem hành vi tồi tệ của Thuồng luồng tiên cùng Tô Đoàn nói hết cho Tô Mộc.
Tô Mộc biết Tô Đoàn những ngày qua cũng ở trong phòng không ra ngoài liền nhíu mày, nhấc chân hướng về phía phòng Tô Đoàn.
Tôi sợ Tô Mộc trách cứ Tô Đoàn liền vội vàng ngăn anh ấy lại, cười hì hì nói thật ra Tô Đoàn đối với tôi tốt vô cùng, lúc lang yêu đuổi tới Tô Đoàn đã lấy thân bảo vệ cho tôi, bảo anh ấy ngàn vạn lần đừng trách Tô Đoàn.
Nói xong tôi đưa tay ra trước mặt Tô Mộc, mong đợi nói: “Lấy ra đi.”
Tô Mộc sủng sốt một chút: “Lấy cái gì?”
“Còn giả bộ, đương nhiên là quà!” Tôi giả vờ giận dỗi, thấy anh ấy không chịu đem quà ra liền nhào tới, đưa hai tay lần sờ trên người Tô Mộc, tìm nơi anh ấy giấu quà tặng.
Rất nhanh tôi phát hiện trước ngực anh ấy cất một hộp đá bằng phẳng hơi phồng lên.
Vật này trước kia tôi chưa từng thấy, nhất định là quà sinh nhật anh ấy chuẩn bị cho tôi.
Tôi nhất thời kích động, rút hộp đá ra, mở nắp xem bên trong.
Một tấm giấy hình vuông xanh biếc đập vào mắt tôi, đây là thứ gì?
Tôi sửng sốt một chút, cầm tờ giấy lên, tờ giấy này to bằng khoảng lá bùa vàng, nhưng phía trên trống trơn không viết vẽ gì.
Tôi liền có chút thất vọng, mặt đầy không hiểu nhìn về phía Tô Mộc.
Tô Mộc thấy tôi vậy cũng không hiểu, thấy tôi đem tờ giấy xanh ra liền nói: “Đây là anh dùng bút lông sói luyện chế ra bùa yêu, trên người em có yêu khí, cẩn thận một chút kẻo lại kích thích yêu lực trong bùa ra.”
Vừa nói Tô Mộc bảo tôi đừng nghịch, mau đem cất bùa yêu vật đi.
“Bùa yêu?” Tôi liền càng thất vọng, tưởng anh ấy dùng ba ngày sẽ làm gì đó khiến tôi ngạc nhiên, dù là ba ngày anh ấy làm cho tôi một chiếc nhẫn cỏ cũng tốt, vậy mà anh ấy chế tạo bùa yêu, chắc chắn không phải đưa cho tôi.
Tô Mộc thấy sắc mặt tôi có chút khó coi liền đi về phía trước hai bước, khi cách tôi chừng nửa mét liền dừng lại, bảo tôi trước tiên bỏ bùa yêu vào trong hộp đá, bùa yêu có uy lực mạnh mẽ, không phải là thứ tôi nên cầm chơi.
Không có quà tôi vốn đã rất thất vọng, thấy Tô Mộc chẳng những không để ý tới tôi mà còn một lòng một dạ suy nghĩ cho bùa yêu vật của anh ấy liền càng cảm thấy tủi thân, tôi ờ một tiếng rồi đem bùa yêu vật nhét trở lại hộp đá, vừa định trả lại cho Tô Mộc liền phát hiện trên hộp đá kia mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, giống như mặt người chết.
Nhưng bây giờ tôi đang thấy bực bội, thấy có ánh sáng cũng không còn tâm tư nghiên cứu liền đem hộp đá trả lại cho Tô Mộc.
Tô Mộc lấy lại hộp đá hiển nhiên an tâm không ít, tiến tới nắm tay tôi, hỏi tôi sao thế, có phải có gì không vui.
“Không có.” Tôi buồn bực nói, sau đó hất tay Tô Mộc ra.
Tên quỷ già đáng ghét này, rõ ràng anh ấy biết rõ ngày sinh của tôi, cũng biết mai sẽ là sinh nhật tôi vậy mà một chút bày tỏ cũng không có, còn giả bộ không biết.
Thật vô tâm!
Tôi khó chịu trong lòng, mặt hết lần này tới lần khác làm bộ như không quan tâm, chờ Tô Mộc phát hiện ra ưu tư của tôi, tới dỗ tôi.
Kết quả anh ấy ừ một tiếng, lần nữa tới nắm tay tôi, nói: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta nhanh tới Nhà họ Diệp đi, tránh cho lỡ thì giờ.”
Nói xong anh ấy đi tới trước phòng Tô Đoàn, bảo Tô Đoàn cùng chúng tôi xuống lái xe, lại xuống lầu một đón thêm Thuồng luồng tiên chạy thẳng tới Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp ở trung tâm thành phố, cách chúng tôi không xa, chỉ chưa tới một giờ Tô Đoàn đã dừng xe ở một khu có cảnh quan đặc biệt cổ kính.
Nơi đây đều kiểu nhà một tầng, cách tường thành cũ không xa, các căn nhà đều được lợp bằng ngói xanh, nhìn qua cảm thấy vô cùng cổ kính, giống như đã chuyển kiếp sống thời cổ đại vậy.
Trên đường đi Tô Đoàn tỏ ra rất ngưng trọng, cắm đầu lái xe không nói lời nào, lúc này đến cửa Nhà họ Diệp rốt cuộc không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, do dự nói: “Ông Hai, hay chúng ta quay về đi. Mặc dù Nhà họ Diệp cùng Nhà họ Tô chúng ta trước kia quan hệ khá tốt nhưng cũng đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cháu đều chưa từng nghe ba cháu nhắc tới Nhà họ Diệp, quan hệ hai nhà cũng coi như không còn, cũng giống như chúng ta bây giờ, chủ của Nhà họ Diệp hẳn cũng đã đổi, còn có thể nhận giao tình của Nhà họ Tô chúng ta sao?”
“Không tới xem một chút làm sao biết, huống chi hắn có nhận giao tình của Nhà họ Tô chúng ta không cũng không quan trọng, lần này ta tới mục đích chủ yếu là xem thái độ của Nhà họ Diệp, họ đã cùng Lâm Yến Nhi tiếp xúc qua, nếu quả thật cùng một phe với Lâm Yến Nhi thì chúng ta sẽ trở nên rất bị động, lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi càng khó khăn. Lần này cho dù thế nào cũng phải tranh thủ, cho dù Nhà họ Diệp không cùng mục đích với chúng ta cũng không thể để bọn họ thành đồng minh với Lâm Yến Nhi.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã đẩy cửa xe bước xuống đi tới một ngôi nhà cũ.
Tô Đoàn lại càng nôn nóng, cũng nhanh chóng lao xuống níu Tô Mộc lại: “Nhưng ông Hai, bây giờ chúng ta không thể tới, hôm nay là thu tế, Nhà họ Diệp hôm nay… sẽ có một trận ác chiến, cho dù chúng ta có tới cũng phải qua mười ngày nửa tháng nữa hãy tới.”
“Ông biết, chính bởi hôm nay là thu tế nên chúng ta mới tới, đây chính là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Nhà họ Diệp.” Tô Mộc khẽ cười một tiếng, một sự tự tin mãnh liệt trong nháy mắt tản ra từ người anh ấy.
Nói xong anh ấy cũng không để ý tới Tô Đoàn nữa mà móc ra hộp đá chứa bùa yêu vật từ trong ngực, sải bước hướng tới cửa ngôi nhà cũ.
Mặt Tô Đoàn đầy vẻ lo âu, nhưng thấy Tô Mộc đã quyết đi nên cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ thở dài một cái rồi đi theo.
Tôi cũng theo sát sau lưng Tô Đoàn, nhìn thấy tâm tư nặng nề của cậu ấy khiến tôi cũng lo lắng theo, liền hỏi Tô Đoàn thu tế là cái gì, cậu ấy vừa nói Nhà họ Diệp có tràng ác chiến có phải là có liên quan tới lang vương kia không.
Tô Đoàn gật đầu một cái, nói hai ngày hôm nay cậu ấy chú tâm tìm hiểu thông tin về Nhà họ Diệp, Nhà họ Diệp này quả nhiên là dưỡng yêu sư Nhà họ Diệp mà Thuồng luồng tiên nhắc đến. Không biết tại sao hơn một trăm năm trước bọn họ lại hợp lực vây đánh lang vương, sau đó liền ẩn núp ở Lạc Dương ngăn cách với đời, đều tuyệt giao với tất cả các dòng họ phong thủy trước kia đều đang rất giao hảo, bình thường bọn họ chỉ ở Lạc Dương tiếp tục làm ăn sinh sống. Còn thu tế chính là thời điểm mỗi mười năm bầy sói đến cửa trả thù, bắt đầu từ hai mươi tháng chín âm lịch kéo dài bảy ngày đến ngày hai mươi bảy sẽ kết thúc. Trước nay thuộc tính bầy sói không bao giờ tới gần thành phố, hai ngày trước chúng ta đã thấy lang yêu, cho nên năm nay nhất định là thời khắc bầy sói báo thù, lúc này chúng ta đi Nhà họ Diệp không phải là đi chịu chết sao.
Vừa nói Tô Đoàn còn bảo tôi khuyên nhủ Tô Mộc, tình cảm của tôi với Tô Mộc tốt như vậy, tôi nói nhất định Tô Mộc sẽ nghe.
Tình cảm tôi với Tô Mộc tốt…
Nghe Tô Đoàn nói như vậy tôi khẽ cười khổ trong lòng.
Nếu tình cảm chúng tôi tốt thì tại sao anh ấy lại dễ dàng quên mất sinh nhật của tôi như vậy, càng không thể nào biết rõ bầy sói tới tìm Nhà họ Diệp báo thì lại còn mang tôi tới đây gặp nguy hiểm.
Tôi không khỏi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tô Mộc.
Bóng lưng anh ấy lộ ra một sự kiên nghị khó hiểu, hai cánh tay luôn giơ lên bưng hộp đá, lúc này đã đi xuyên qua hai cánh cửa, tiến vào trong sân Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp mặc dù là thế gia phong thủy nhưng có thể thấy kém xa Nhà họ Tô, không có tiền như Nhà họ Tô, nhà cửa căn bản không sửa sang gì, giống hết những ngôi nhà cũ ở nông thôn vậy. Cho dù là như thế, ở trung tâm thành phố như Lạc Dương thì đây cũng là một ngôi nhà tứ hợp viện cổ kính tiêu chuẩn.
Sau khi đi xuyên qua hai cái cửa qua hai cái sân thì xuất hiện một cái sân nhỏ ở bên trong
“Nhà họ Tô Giang Minh, Tô Mộc con trai thứ hai của Tô Định tới thăm viếng!” Sau khi đến cái sân thứ ba thì Tô Mộc đột nhiên dừng bước, hướng tới một gian nhà cách đó không xa hô lớn.
Trong sân trống rỗng, đừng nói không có người, ngay cả hoa viên nhỏ nhỏ cũng không có, nhìn qua đìu hiu không chịu nổi, không biết thậm chí còn cho rằng đây đã là một ngôi nhà bỏ hoang.
Thế nhưng gạch xanh của ngôi nhà lại thấm ra một cảm giác rờn rợn, mặc dù trên nhà không có nửa phân âm khí nhưng khiến cho người có cảm giác bên trong rất nguy hiểm.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn khó chịu Tô Mộc nhưng lúc này cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, yên lặng đi tới bên cạnh Tô Mộc, chủ động bám tay anh ấy.
Lỡ như một hồi gặp yêu ma quỷ quái gì, có Tô Mộc bên cạnh ít nhất anh ấy sẽ bảo vệ cho tôi.
Thấy được tôi lo lắng, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn tôi một cái, mỉm cười với tôi, ý bảo tôi buông lỏng.
Có lẽ tôi đã quá quen với với cảnh này rồi, anh ấy càng biểu hiện không có gì thì thực tế lại càng nguy hiểm.
Tôi nhất thời thấy sợ hơn, tim đập thình thịch rất nhanh, giống như xung quanh đây đều quanh quẩn tiếng tim tôi đập vậy.
Sân vẫn yên tĩnh không có nửa tiếng vang.
Ngay khi tôi cho rằng trong căn phòng kia không có người thì một giọng già nua bỗng nhiên vang lên.
“Vào đi!”