Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
Chương 199: Đòi ngọc
Chương 199: Đòi ngọc
Lòng tôi rất bất an cùng hoang mang, muốn giải thích với Tô Mộc một chút nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cũng không thể nói tôi nghe Đường Dũng sàm ngôn nên sợ anh ấy dùng con chúng tôi tu luyện đi?
Cũng may Tô Mộc không tiếp tục chất vấn tôi về vấn đề này, tôi cũng không dám chủ động nhắc đến, không thể làm gì khác hơn đành cũng làm bộ như bỏ qua chuyện này. Nhưng nằm trong ngực Tô Mộc tôi thấy rất áy náy, mắt không biết lúc nào đã ướt đẫm. chỉ có thể lặng lẽ khóc, không dám để cho Tô Mộc phát hiện.
Ngày hôm sau khi tỉnh cả người tôi cũng cứng lại đau nhức, còn có cảm giác mắt không mở ra được, tới phòng tắm rửa mặt soi gương mới phát hiện hai mắt tôi đã sưng như cá vàng, cực kỳ xấu xí.
Quay đầu nhìn một chút, Tô Mộc vẫn đang ngủ còn chưa tỉnh, anh ấy đặc biệt lười biếng nằm trên giường, gương mặt hoàn mỹ được ánh nắng ban mai chiếu tới sáng bừng, thật giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tuyệt hảo.
Đột nhiên lòng tôi mềm nhũn, người đàn ông hoàn mỹ như Tô Mộc có thể để tôi gặp được đã là phúc ba đời, cho dù là gặp anh ấy muộn một chút, cho dù anh ấy đã chết biến thành quỷ nhưng với tình yêu thì những thứ này quan trọng sao?
Chỉ cần là anh ấy là đủ rồi, anh ấy là người hay quỷ cũng không quan trọng.
Nếu anh ấy muốn có em bé vậy thì cứ có, có thể sinh cho anh ấy một đứa bé cũng tương đương với trúng độc đắc, cho dù đứa bé kia sẽ không phải người không phải quỷ thì Tô Mộc lợi hại như vậy cũng sẽ không mặc kệ.
Nghĩ tới đây tôi lập tức bổ nhào vào cơ thể hoàn mỹ trên giường kia, muốn cùng anh ấy tạo ra em bé.
Tô Mộc ngủ không được sâu, tôi vừa nhào tới giường thì mắt anh ấy đã mở ra, người theo bản năng nghiêng đi vừa vặn trách được tôi, hại tôi ngã lăn trên giường, vồ hụt.
“Em định làm gì?” Tô Mộc ngồi dậy bên cạnh tôi, nhìn tôi không hiểu.
Thấy cặp mắt sưng xấu xí của tôi liền nhíu mày lại: “Em khóc?”
“Không có.” Tôi mạnh miệng nói.
“Vậy sao mắt em lại sưng?” Tô Mộc hỏi. Anh ấy vẫn rất quan tâm tôi, chẳng qua trong giọng nói có một cảm giác xa cách khó hiểu, giống như trước đây chưa từng thân mật như vậy với tôi.
Tôi có chút buồn buồn, mất hứng bò dậy, ai oán nhìn Tô Mộc nói: “Tối qua em ngủ không ngon, cứ thấy nóng trong bụng.”
“Là tác dụng phụ của thuốc tránh thai sao?” Sắc mặt Tô Mộc cũng căng thẳng liền tiến tới trước mặt tôi, cầm cổ tay bắt mạch cho tôi.
Không nhận ra, ngay cả Đông y anh ấy cũng biết, ngay cả bắt mạch cũng có thể.
Chỉ có điều tại sao anh ấy lại nhắc tới thuốc tránh thai.
Trán tôi nhăn lại, giả bộ buồn bực đẩy anh ấy ra, nói: “Chồng à, sau này đừng bắt em cởi quần áo của anh, anh cũng đừng cởi quần áo em có được không? Nhất là bên ngoài còn có người khác.”
“Tại sao?” Mắt Tô Mộc hơi nheo lại.
Tôi thầm vui vẻ trong lòng, xem ra làm lành với anh ấy có triển vọng tốt.
Có điều trên mặt tôi vẫn giả bộ một vẻ ưu thương, ôm anh ấy, nói: “Vóc dáng của anh quá đẹp, trần truồng đứng trước mặt em quả thực khiến bụng em bốc cháy, không được thả ra sẽ bị nội thương. Tối hôm qua lỗ mũi của em cũng vậy, nhiều lần cũng muốn xịt máu mũi, đôi mắt này chính là kìm nén hỏa khí một đêm khiến cho thành như vậy.”
“Nói bậy nói bạ.” Tô Mộc nói.
Lúc đầu anh ấy còn đầy lo lắng, sau khi nghe tôi giải thích thì sự lo âu liền tản đi, sau đó tức giận liếc tôi một cái.
“Thật!” Tôi nũng nịu, đồng thời tiến đến hôn lên mặt anh ấy, cố gắng lấy lòng anh ấy.
Lúc này sắc mặt Tô Mộc mới khôi phục lại bình thường, nghe ra ý tứ lời vừa rồi của tôi liền rất hưởng thụ, miệng không khỏi cong lên cười, nghiêng đầu nhìn tôi: “Vậy em nói thật với anh, tại sao lại lén uống thuốc tránh thai, nếu em cảm thấy bây giờ em còn quá trẻ thì anh có thể khống chế không để cho em có bầu.”
“A? Thiệt hay giả? Ngay cả cái này anh cũng có thể khống chế? Em lén uống thuốc tránh thai không muốn sinh con chỉ là một phần, chủ yếu hơn chính là…” Nói đến đây mặt tôi liền đỏ lên, mặc dù chỉ là muốn tìm lý do dỗ Tô Mộc vui vẻ nhưng lời này thật rất ngượng, hơn nữa lại từ miệng một tiểu cô nương là tôi nói ra, cảm giác da mặt đều đã rơi xuống đất mất hết: “Em không muốn để cho anh dùng bao cao su… Sẽ không thoải mái.”
“Bao? Bao cái gì?” Tô Mộc thấy đột nhiên tôi lại có vẻ thẹn thùng lại càng không hiểu, hỏi tôi.
“Ghét, anh không cần phải cố ý chọc em, anh nói xem bao cái gì!” Mặt tôi thẹn đến đỏ bừng, mặc dù Tô Mộc ở dưới đất hơn một trăm năm, không biết bao cao su là gì thì có thể hiểu nhưng anh ấy còn nghiêm trang như vậy đòi tôi giải thích cho anh ấy, thứ này muốn giải thích thế nào?
Dù sao bây giờ anh ấy đã không còn giận tôi, tôi đẩy anh ấy ra, lần nữa quay lại nhà tắm đánh răng rửa mặt, tránh cái đề tài này.
Tô Mộc nhìn tôi đầy khó hiểu, suy nghĩ một chút không nghĩ ra liền cũng không tiếp tục nghĩ, đi tới phòng tắm ôm tôi từ phía sau, vừa nhìn tôi đánh răng vừa nói: “Cho dù thế nào sau này cũng không được uống thuốc tránh thai nữa, không tốt với cơ thể.”
“Dạ.” Tôi gật đầu liên tục.
Sau khi đánh răng xong tôi cũng thấy đói, nhìn điện thoại thì thấy đã hơn chín giờ, liền thay quần áo khác rồi cùng Tô Mộc đi ra ngoài.
Lúc đi ra vừa vặn kịp Tô Đoàn cùng gia đình Vũ Linh đang ăn sáng trong phòng ăn, mẹ Vũ Linh vừa ăn vừa luôn miệng hướng Tô Đoàn cảm ơn, thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra liền đứng dậy đi tới trước mặt chúng tôi quỳ sụp xuống.
Tôi nhất thời bị dọa giật mình, trực tiếp lui về sau hai bước.
“Cảm ơn ân cứu mạng của đại sư với Vũ Linh, chuyện tối qua Vũ Linh đã kể cho chúng tôi nghe, nói thấy một con hồ ly trắng đặc biệt kinh khủng. Chúng tôi lại đem hồ yêu kia thành thần linh để cung phụng hơn mười năm, bây giờ hồ yêu bị bắt, mọi ngươi chính là cha mẹ tái sinh của Vũ Linh, chúng tôi nên báo đáp ngài như thế nào?”
“Báo đáp?” Tôi theo bản năng muốn xua tay, nói chúng tôi không muốn báo đáp gì. Có điều lời chưa nói thì tôi vẫn không nhịn được nhìn về phía Tô Mộc, dẫu sao hồ yêu kia là Tô Mộc thu, không có quan hệ nhiều tới tôi, cuối cùng vẫn nên để Tô Mộc làm chủ.
“Hai người không ngại thì đem Ngọc Tắc trong lư hương cho chúng tôi là được.” Tô Mộc nói.
Hồ yêu kia bị phong ấn trong Ngọc Tắc, suýt chút nữa hại chết Vũ Linh, lúc này nghe Tô Mộc muốn được tặng Ngọc Tắc tất nhiên ba mẹ Vũ Linh gật đầu liên tục, nói đừng nói Ngọc Tắc, cho dù toàn bộ biệt thự chỉ cần chúng tôi muốn thì cũng cứ lấy.
Tô Mộc lắc đầu một cái, nói anh ấy chỉ cần chín viên Ngọc Tắc. Nói xong anh ấy bảo mẹ Vũ Linh đứng lên, lấy một tờ giấy viết một địa chỉ trên đó rồi đưa cho mẹ Vũ Linh, bảo bà ấy sớm mang Vũ Linh tới địa chỉ đó tìm đạo sĩ Phong Thiên bái ông ta làm thầy, như vậy tính mạng của Vũ Linh mới hoàn toàn giữ được.
Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi Tô Mộc như thánh thần, cũng không sợ anh ấy là quỷ, gật đầu liên tục, cẩn thận cất giữ địa chỉ của Phong Thiên.
Giao phó xong chuyện của Vũ Linh chúng tôi liền ăn bữa sáng tại nhà Vũ Linh, sau đó bọc lại mấy viên Ngọc Tắc còn lại nhét cả vào túi rồi đứng dậy cáo từ.
Mẹ Vũ Linh biết chúng tôi còn những chuyện khác nên không quá nài nỉ giữ lại, chỉ là khi chúng tôi rời đi liền kín đáo cưỡng ép đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói bên trong có một trăm ngàn tệ, mặc dù không đủ để báo ân cứu mạng đối với Vũ Linh nhưng đây là lòng thành, tôi cầm bà ấy mới có thể an tâm.
Bà ấy đã nói đến mức này tôi cũng không từ chối, lúc về là tài xế nhà Vũ Linh đưa chúng tôi về. Trên đường nhàn rỗi không có chuyện gì tôi liền hỏi sao Tô Mộc cái gì cũng không muốn, duy chỉ muốn mấy viên Ngọc Tắc.
Có phải Ngọc Tắc này là đồ cổ rất có giá trị?
Tô Mộc liếc tôi một cái, giống như tôi vừa hỏi điều gì ngu ngốc vậy.
Tô Đoàn cũng vội vàng hướng tôi nháy mắt, sau đó chép miệng hướng sang tài xế.
Lúc này tôi mới ý thức được trong xe này còn người nhà Vũ Linh, cho dù Ngọc Tắc thật là đồ cổ thì cũng không nên hỏi lúc này.
“Bà Hai, Ngọc Tắc này mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không phải rất có giá trị, chẳng qua bởi vì Ngọc Tắc này là một bộ, mặc dù chỉ có một miếng trong đó phong ấn hồ yêu nhưng những viên ngọc khác cũng có yêu khí rất nặng, người bình thường giữ lại không chỉ sẽ bị ảnh hưởng tới số mạng sau này mà còn dễ dàng mời gọi những yêu vật khác, cho nên ông Hai mới cố ý đòi. Còn có, đạo sĩ năm đó phong ấn hồ yêu nếu đã dùng Ngọc Tắc này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì trên đó, ông Hai lấy những viên Ngọc Tắc này liền có thể biết đạo sĩ năm đó là ai.” Tô Đoàn giải thích.
Chương 199: Đòi ngọc
Lòng tôi rất bất an cùng hoang mang, muốn giải thích với Tô Mộc một chút nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cũng không thể nói tôi nghe Đường Dũng sàm ngôn nên sợ anh ấy dùng con chúng tôi tu luyện đi?
Cũng may Tô Mộc không tiếp tục chất vấn tôi về vấn đề này, tôi cũng không dám chủ động nhắc đến, không thể làm gì khác hơn đành cũng làm bộ như bỏ qua chuyện này. Nhưng nằm trong ngực Tô Mộc tôi thấy rất áy náy, mắt không biết lúc nào đã ướt đẫm. chỉ có thể lặng lẽ khóc, không dám để cho Tô Mộc phát hiện.
Ngày hôm sau khi tỉnh cả người tôi cũng cứng lại đau nhức, còn có cảm giác mắt không mở ra được, tới phòng tắm rửa mặt soi gương mới phát hiện hai mắt tôi đã sưng như cá vàng, cực kỳ xấu xí.
Quay đầu nhìn một chút, Tô Mộc vẫn đang ngủ còn chưa tỉnh, anh ấy đặc biệt lười biếng nằm trên giường, gương mặt hoàn mỹ được ánh nắng ban mai chiếu tới sáng bừng, thật giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tuyệt hảo.
Đột nhiên lòng tôi mềm nhũn, người đàn ông hoàn mỹ như Tô Mộc có thể để tôi gặp được đã là phúc ba đời, cho dù là gặp anh ấy muộn một chút, cho dù anh ấy đã chết biến thành quỷ nhưng với tình yêu thì những thứ này quan trọng sao?
Chỉ cần là anh ấy là đủ rồi, anh ấy là người hay quỷ cũng không quan trọng.
Nếu anh ấy muốn có em bé vậy thì cứ có, có thể sinh cho anh ấy một đứa bé cũng tương đương với trúng độc đắc, cho dù đứa bé kia sẽ không phải người không phải quỷ thì Tô Mộc lợi hại như vậy cũng sẽ không mặc kệ.
Nghĩ tới đây tôi lập tức bổ nhào vào cơ thể hoàn mỹ trên giường kia, muốn cùng anh ấy tạo ra em bé.
Tô Mộc ngủ không được sâu, tôi vừa nhào tới giường thì mắt anh ấy đã mở ra, người theo bản năng nghiêng đi vừa vặn trách được tôi, hại tôi ngã lăn trên giường, vồ hụt.
“Em định làm gì?” Tô Mộc ngồi dậy bên cạnh tôi, nhìn tôi không hiểu.
Thấy cặp mắt sưng xấu xí của tôi liền nhíu mày lại: “Em khóc?”
“Không có.” Tôi mạnh miệng nói.
“Vậy sao mắt em lại sưng?” Tô Mộc hỏi. Anh ấy vẫn rất quan tâm tôi, chẳng qua trong giọng nói có một cảm giác xa cách khó hiểu, giống như trước đây chưa từng thân mật như vậy với tôi.
Tôi có chút buồn buồn, mất hứng bò dậy, ai oán nhìn Tô Mộc nói: “Tối qua em ngủ không ngon, cứ thấy nóng trong bụng.”
“Là tác dụng phụ của thuốc tránh thai sao?” Sắc mặt Tô Mộc cũng căng thẳng liền tiến tới trước mặt tôi, cầm cổ tay bắt mạch cho tôi.
Không nhận ra, ngay cả Đông y anh ấy cũng biết, ngay cả bắt mạch cũng có thể.
Chỉ có điều tại sao anh ấy lại nhắc tới thuốc tránh thai.
Trán tôi nhăn lại, giả bộ buồn bực đẩy anh ấy ra, nói: “Chồng à, sau này đừng bắt em cởi quần áo của anh, anh cũng đừng cởi quần áo em có được không? Nhất là bên ngoài còn có người khác.”
“Tại sao?” Mắt Tô Mộc hơi nheo lại.
Tôi thầm vui vẻ trong lòng, xem ra làm lành với anh ấy có triển vọng tốt.
Có điều trên mặt tôi vẫn giả bộ một vẻ ưu thương, ôm anh ấy, nói: “Vóc dáng của anh quá đẹp, trần truồng đứng trước mặt em quả thực khiến bụng em bốc cháy, không được thả ra sẽ bị nội thương. Tối hôm qua lỗ mũi của em cũng vậy, nhiều lần cũng muốn xịt máu mũi, đôi mắt này chính là kìm nén hỏa khí một đêm khiến cho thành như vậy.”
“Nói bậy nói bạ.” Tô Mộc nói.
Lúc đầu anh ấy còn đầy lo lắng, sau khi nghe tôi giải thích thì sự lo âu liền tản đi, sau đó tức giận liếc tôi một cái.
“Thật!” Tôi nũng nịu, đồng thời tiến đến hôn lên mặt anh ấy, cố gắng lấy lòng anh ấy.
Lúc này sắc mặt Tô Mộc mới khôi phục lại bình thường, nghe ra ý tứ lời vừa rồi của tôi liền rất hưởng thụ, miệng không khỏi cong lên cười, nghiêng đầu nhìn tôi: “Vậy em nói thật với anh, tại sao lại lén uống thuốc tránh thai, nếu em cảm thấy bây giờ em còn quá trẻ thì anh có thể khống chế không để cho em có bầu.”
“A? Thiệt hay giả? Ngay cả cái này anh cũng có thể khống chế? Em lén uống thuốc tránh thai không muốn sinh con chỉ là một phần, chủ yếu hơn chính là…” Nói đến đây mặt tôi liền đỏ lên, mặc dù chỉ là muốn tìm lý do dỗ Tô Mộc vui vẻ nhưng lời này thật rất ngượng, hơn nữa lại từ miệng một tiểu cô nương là tôi nói ra, cảm giác da mặt đều đã rơi xuống đất mất hết: “Em không muốn để cho anh dùng bao cao su… Sẽ không thoải mái.”
“Bao? Bao cái gì?” Tô Mộc thấy đột nhiên tôi lại có vẻ thẹn thùng lại càng không hiểu, hỏi tôi.
“Ghét, anh không cần phải cố ý chọc em, anh nói xem bao cái gì!” Mặt tôi thẹn đến đỏ bừng, mặc dù Tô Mộc ở dưới đất hơn một trăm năm, không biết bao cao su là gì thì có thể hiểu nhưng anh ấy còn nghiêm trang như vậy đòi tôi giải thích cho anh ấy, thứ này muốn giải thích thế nào?
Dù sao bây giờ anh ấy đã không còn giận tôi, tôi đẩy anh ấy ra, lần nữa quay lại nhà tắm đánh răng rửa mặt, tránh cái đề tài này.
Tô Mộc nhìn tôi đầy khó hiểu, suy nghĩ một chút không nghĩ ra liền cũng không tiếp tục nghĩ, đi tới phòng tắm ôm tôi từ phía sau, vừa nhìn tôi đánh răng vừa nói: “Cho dù thế nào sau này cũng không được uống thuốc tránh thai nữa, không tốt với cơ thể.”
“Dạ.” Tôi gật đầu liên tục.
Sau khi đánh răng xong tôi cũng thấy đói, nhìn điện thoại thì thấy đã hơn chín giờ, liền thay quần áo khác rồi cùng Tô Mộc đi ra ngoài.
Lúc đi ra vừa vặn kịp Tô Đoàn cùng gia đình Vũ Linh đang ăn sáng trong phòng ăn, mẹ Vũ Linh vừa ăn vừa luôn miệng hướng Tô Đoàn cảm ơn, thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra liền đứng dậy đi tới trước mặt chúng tôi quỳ sụp xuống.
Tôi nhất thời bị dọa giật mình, trực tiếp lui về sau hai bước.
“Cảm ơn ân cứu mạng của đại sư với Vũ Linh, chuyện tối qua Vũ Linh đã kể cho chúng tôi nghe, nói thấy một con hồ ly trắng đặc biệt kinh khủng. Chúng tôi lại đem hồ yêu kia thành thần linh để cung phụng hơn mười năm, bây giờ hồ yêu bị bắt, mọi ngươi chính là cha mẹ tái sinh của Vũ Linh, chúng tôi nên báo đáp ngài như thế nào?”
“Báo đáp?” Tôi theo bản năng muốn xua tay, nói chúng tôi không muốn báo đáp gì. Có điều lời chưa nói thì tôi vẫn không nhịn được nhìn về phía Tô Mộc, dẫu sao hồ yêu kia là Tô Mộc thu, không có quan hệ nhiều tới tôi, cuối cùng vẫn nên để Tô Mộc làm chủ.
“Hai người không ngại thì đem Ngọc Tắc trong lư hương cho chúng tôi là được.” Tô Mộc nói.
Hồ yêu kia bị phong ấn trong Ngọc Tắc, suýt chút nữa hại chết Vũ Linh, lúc này nghe Tô Mộc muốn được tặng Ngọc Tắc tất nhiên ba mẹ Vũ Linh gật đầu liên tục, nói đừng nói Ngọc Tắc, cho dù toàn bộ biệt thự chỉ cần chúng tôi muốn thì cũng cứ lấy.
Tô Mộc lắc đầu một cái, nói anh ấy chỉ cần chín viên Ngọc Tắc. Nói xong anh ấy bảo mẹ Vũ Linh đứng lên, lấy một tờ giấy viết một địa chỉ trên đó rồi đưa cho mẹ Vũ Linh, bảo bà ấy sớm mang Vũ Linh tới địa chỉ đó tìm đạo sĩ Phong Thiên bái ông ta làm thầy, như vậy tính mạng của Vũ Linh mới hoàn toàn giữ được.
Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi Tô Mộc như thánh thần, cũng không sợ anh ấy là quỷ, gật đầu liên tục, cẩn thận cất giữ địa chỉ của Phong Thiên.
Giao phó xong chuyện của Vũ Linh chúng tôi liền ăn bữa sáng tại nhà Vũ Linh, sau đó bọc lại mấy viên Ngọc Tắc còn lại nhét cả vào túi rồi đứng dậy cáo từ.
Mẹ Vũ Linh biết chúng tôi còn những chuyện khác nên không quá nài nỉ giữ lại, chỉ là khi chúng tôi rời đi liền kín đáo cưỡng ép đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói bên trong có một trăm ngàn tệ, mặc dù không đủ để báo ân cứu mạng đối với Vũ Linh nhưng đây là lòng thành, tôi cầm bà ấy mới có thể an tâm.
Bà ấy đã nói đến mức này tôi cũng không từ chối, lúc về là tài xế nhà Vũ Linh đưa chúng tôi về. Trên đường nhàn rỗi không có chuyện gì tôi liền hỏi sao Tô Mộc cái gì cũng không muốn, duy chỉ muốn mấy viên Ngọc Tắc.
Có phải Ngọc Tắc này là đồ cổ rất có giá trị?
Tô Mộc liếc tôi một cái, giống như tôi vừa hỏi điều gì ngu ngốc vậy.
Tô Đoàn cũng vội vàng hướng tôi nháy mắt, sau đó chép miệng hướng sang tài xế.
Lúc này tôi mới ý thức được trong xe này còn người nhà Vũ Linh, cho dù Ngọc Tắc thật là đồ cổ thì cũng không nên hỏi lúc này.
“Bà Hai, Ngọc Tắc này mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không phải rất có giá trị, chẳng qua bởi vì Ngọc Tắc này là một bộ, mặc dù chỉ có một miếng trong đó phong ấn hồ yêu nhưng những viên ngọc khác cũng có yêu khí rất nặng, người bình thường giữ lại không chỉ sẽ bị ảnh hưởng tới số mạng sau này mà còn dễ dàng mời gọi những yêu vật khác, cho nên ông Hai mới cố ý đòi. Còn có, đạo sĩ năm đó phong ấn hồ yêu nếu đã dùng Ngọc Tắc này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì trên đó, ông Hai lấy những viên Ngọc Tắc này liền có thể biết đạo sĩ năm đó là ai.” Tô Đoàn giải thích.