Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-99
CHƯƠNG 99: TIẾNG ĐỘNG LẠ TRONG BẾP
CHƯƠNG 99: TIẾNG ĐỘNG LẠ TRONG BẾP
“A, cũng không phải là đang ngồi cạnh mẹ đâu. Khi nào con về nhà?” Mẹ tôi nói.
“Mẹ chờ, con lập tức quay về!” Tôi kích động nói gấp gáp.
Vương Văn thật sự mất tích đã lâu vậy mà bây giờ xuất hiện ở nhà tôi, nhất định là Tô Mộc!
Lúc này xe đã đi vào trong thành phố Giang Minh, Đường Dũng ngồi bên cạnh tôi, anh ta cũng nghe được mẹ tôi nói trong điện thoại rằng Vương Văn ở nhà tôi, dọc đường vừa đi vừa nói tôi không được kích động, trong này nhất định có những chuyện khác, sẽ không đơn giản giống tôi nghĩ như vậy.
Tôi dĩ nhiên biết chuyện này không đơn giản, Tô Mộc đã lựa chọn ở lại kết hôn cùng Lâm Yến Nhi rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi thì nhất định có cái gì đó tôi không biết.
Dọc đường đi tôi không ngừng thúc giục lái xe taxi chạy nhanh một chút, ước chừng hơn nửa giờ tôi rốt cuộc đã về tới nhà.
Là mẹ ra mở cửa cho tôi, sau khi vào tôi thậm chí không kịp chào hỏi mẹ liền trực tiếp đi vào phòng khách.
Quả nhiên thấy bóng dáng Vương Văn đang ngồi trên ghế salon, anh ta đang cười ha hả cùng cha tôi uống trà, thấy tôi quay về liền đứng dậy, cười nói: “Dương Dương, đã lâu không gặp.”
Tôi ngây người.
Anh ta không phải Tô Mộc…
Mặc dù Tô Mộc cũng từng biến thành hình dáng của Vương văn, nhưng anh ấy dù bề ngoài thế nào đi nữa thì khí chất vẫn là độc nhất vô nhị, trong trẻo lạnh lùng kèm theo chút bá đạo.
Nhưng Vương Văn đang đứng trước mặt tôi bây giờ hoàn toàn giống như người xa lạ vậy, tản mát ra một cổ khí tức xa lạ, giống như căn bản tôi không biết anh ta.
Nên trong chớp mắt, tôi chắc chắn đây không phải là Tô Mộc.
Vương Văn ở đối diện nhìn vẻ mặt tôi đầy khiếp sợ đang nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, giang tay muốn đi tới ôm tôi: “Sao vậy, còn giận anh sao? Anh cũng biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối không khiến em tức giận, em nói cái gì chính là cái đó.”
Vừa nói đã đi tới ôm ta vào lòng.
Thấy Vương Văn ôm tôi, Đường Dũng đi phía sau tôi nhất thời không vui, đẩy Vương Văn ra nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, chớ lôi lôi kéo kéo, không thấy tôi còn ở đây sao?”
Vương Văn lúc này mới chú ý tới sau lưng tôi còn có người đàn ông khác đi theo.
Không riêng gì Vương Văn, ngay cả cha mẹ tôi cùng vừa chú ý tới Đường Dũng, cùng lên tiếng hỏi Đường Dũng là ai.
Tôi nhân cơ hội này đẩy Vương Văn ra, vừa muốn giải thích thì Đường Dũng đã mở miệng nói trước: “Ba! Mẹ! Con là chồng sắp cưới của Dương Dương.”
“Chồng sắp cưới?” Mẹ tôi kinh hãi, mặt đầy sửng sốt nhìn Đường Dũng rồi lại nhìn Vương Văn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người tôi, cau mày nói: “Dương Dương, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Lại một trận nhức đầu, vốn đang bởi vì chuyện Tô Mộc cả người tôi đã mỏi mệt, bây giờ lại sinh ra thêm chuyện như vậy, không thể làm gì khác hơn là nín nhịn giải thích một lần, nói Đường Dũng chẳng qua là bạn bình thường của tôi, là anh ta đùa giỡn.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi không giống nói đùa, mẹ tôi lúc này mới chần chờ gật đầu một cái, nói đùa thì tốt, sau đó nói tôi có chuyện gì thì nói cùng Vương Văn, nhà chúng tôi là nhà gia giáo, không cho phép tôi ở bên ngoài có quan hệ nam nữ linh tinh, với chuyện tình cảm phải rõ ràng.
Tôi gật đầu liên tục, khuyên can mãi mới bảo được ba mẹ tôi đi, sau đó lập tức tôi đến trước mặt Vương Văn, hỏi anh ta rốt cuộc là ai.
“Dương Dương, mới nửa năm không gặp ngay cả anh em cũng không nhận ra?” Trên mặt Vương Văn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ, hỏi tôi.
Tôi sửng sốt một chút, cả người cứng lại chần chờ nhìn anh ta.
Anh ta thật sự không phải là Vương Văn chứ?
Vương Văn bạn trai của tôi?
Không phải anh ấy bị Tô Mộc giấu đi sao, tại sao đột nhiên lại xuất hiện?
Do dự một hồi lâu tôi mới nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự là Vương Văn? Hơn nửa năm nay anh đã đi đâu? Sao em không tìm được anh, sao anh không liên lạc với em?”
Ngoài suy nghĩ, Vương Văn lần nữa xuất hiện trước mặt tôi nhưng tôi lại không vui sướng như tưởng tượng, chẳng qua chỉ thấy yên tâm, nhìn anh ấy bình an trở về một tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng được nhấc đi.
Ít nhất anh ấy không vì tôi mà bị liên lụy.
“Anh đi đâu à? Hẳn em nên hỏi chồng của em, anh bị anh ta giữ lâu như vậy, em có lo lắng cho anh sao? Nếu em thật sự nghiêm túc đi tìm anh thì không đến nỗi trễ như vậy mới gặp được anh.” Trên mặt Vương Văn vẫn nở nụ cười nhạt như cũ, nhưng anh ta vừa nói xong liền xen lẫn một cổ khí tức âm lãnh.
Khiến cả người tôi cứng lại, nhìn anh ta khiếp sợ.
Anh ta thật sự là Vương Văn ngốc sao?
Tôi thật khó có thể tưởng tượng, Vương Văn trước kia giống như gỗ, tuy già nhưng thật đôn hậu, vậy mà sẽ nói ra loại giọng điệu này.
Hơn nữa anh ta biết là Tô Mộc bắt anh ta đi, còn biết mối quan hệ giữ tôi và Tô Mộc!
Tôi thấy áy náy trong lòng, tiến lại gần giải thích: “Vương Văn, thật xin lỗi, không phải như anh nghĩ đâu…”
“Anh nghĩ gì?” Vương Văn vẫn cười nhạt như cũ nhìn tôi.
Mặc dù anh ta không nói gì nhưng anh ta bây giờ cho tôi cảm giác có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Cao thâm khó lường.
Nửa năm anh ta bị Tô Mộc vây khốn, có lẽ cũng trải qua không ít chuyện mới biến anh ta thành như bây giờ, giống như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy.
Thực ra, nửa năm ngắn ngủi qua chúng tôi đều thay đổi, không còn là đôi tình lữ trước kia nữa.
“Bất kể thế nào, anh bình an trở về là tốt rồi.” Đè nén sự chua xót cùng áy náy trong lòng, tôi nhỏ giọng nói.
“Em không muốn biết nửa năm qua anh đã gặp chuyện gì ở đâu sao? Lại làm sao anh thoát được? Dương Dương, em không quan tâm anh như trước kia nữa rồi.” Vương Văn cười ha hả nói.
Trên mặt anh vẫn nở nụ cười nhạt, nói chuyện rất mơ hồ tà mị, không nhìn ra tâm tình bây giờ của anh ta là gì.
Chỉ biết anh ta bây giờ cho tôi cảm giác rất không thoải mái.
Tôi đành hỏi hoàn cảnh của anh ta nửa năm vừa qua.
“Lão quỷ kia vì muốn chiếm đoạt em mà nhốt anh trong một cái hang đen thui, nhốt một lần tới hơn nửa năm, nửa năm đó có thể dùng từ sống không bằng chết để hình dung, cũng may mạng anh lớn, chịu đựng được đến khi lão quỷ kia lơi lỏng rốt cuộc trốn ra được. Em có thấy vui mừng cho anh không? Hơn nửa năm qua sở dĩ anh còn có thể sống được tất cả đều là do anh tin tưởng em sẽ đợi anh, bây giờ anh đã quay về, anh không muốn lãng phí thời gian nữa. Dương Dương, chúng ta kết hôn đi.” Vương Văn nói.
Anh ta chuyển đề tài quá nhanh khiến đầu óc tôi không phản ứng kịp: “Cái gì? Anh nói cái gì?”
“Lộc Dương, anh muốn cùng em kết hôn.” Vương Văn lặp lại lần nữa.
Cả người tôi đều ngu.
Phải nói, nửa năm trước nếu anh ta cầu hôn với tôi thì tôi nghĩ tôi sẽ rất vui mừng đồng ý.
Mặc dù tình cảm của tôi đối với anh ta không thể nói là yêu, có thể tôi cũng không ghét anh ta, hơn nữa lúc ấy tôi cũng không có người mình thật sự yêu cho nên một lòng muốn gả cho anh ta.
Nhưng bây giờ trong lòng tôi có Tô Mộc, nói muốn gả cho anh ta thì thật sự trong lòng tôi không muốn.
Dù vậy tôi cũng không từ chối ngay lập tức bởi vì ngay hôm nay Tô Mộc cũng kết hôn rồi, cưới người đàn bà khác.
“Dương Dương?” Thấy tôi không lên tiếng, Vương Văn khẽ gọi tôi một tiếng.
“Em… cân nhắc một chút.” Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói.
“Cân nhắc cái gì, Dương Dương, em nếu không có Tô Mộc thì còn có anh, coi như xếp hàng thì cũng không đến lượt gả cho anh ta. Hơn nữa Dương Dương à, anh luôn có cảm giác…” Đường Dũng kéo tôi qua một bên nói.
Không đợi anh ta nói xong tôi đã che miệng anh ta lại: “Đường Dũng, cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi như vậy, nhưng tôi mệt mỏi, muốn yên tĩnh một mình một chút, các người trong khoảng thời gian này cũng đừng tới tìm tôi được không?”
“Dương Dương, có phải vì chuyện anh chạy trốn ở hôn lễ của Lâm Yến Nhi mà tức giận? Đó là có nguyên nhân, lúc ấy anh phát hiện…”
“Tôi không tức giận, tôi chỉ muốn yên lặng một mình.” Không đợi Đường Dũng nói xong tôi liền ngắt lời.
Ngày hôm nay tinh thần tôi đã bị kích thích quá lớn, Tô Mộc không muốn tôi, kết hôn với người đàn bà khác, Vương Văn mất tích đã lâu lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
Không biết tại sao nhưng tôi luôn có cảm giác chuyện Vương Văn đột nhiên xuất hiện không phải là trùng hợp, có lẽ anh ta quay về có rất nhiều quan hệ với chuyện Tô Mộc kết hôn.
Tôi càng không biết tại sao anh ta lại cầu hôn tôi vào lúc này, anh ta biết rõ tôi và Tô Mộc ở cùng một chỗ, còn lên giường cùng Tô Mộc, anh ta không ngại chút nào sao?
Sau khi đuổi Đường Dũng đi, tôi nói Vương Văn cho tôi ba ngày, tôi phải cẩn thận suy tính một chút.
Ngược lại, Vương Văn vui vẻ đồng ý, gật đầu nói ba ngày sau anh ta sẽ tới tìm tôi, sau đó đứng dậy cáo từ.
Đường Dũng vẫn mặt dày ở chỗ này không chịu đi, thậm chí còn gọi Diệu Diệu ra nói tốt cho anh ta.
Tôi quả thật không nhịn được anh ta liền gọi cha mẹ tôi ra, trước mặt cha mẹ tôi anh ta không dám nói nhiều, cuối cùng cũng không thể làm gì khác là cáo từ.
Chờ sau khi bọn họ đi, mẹ tôi rốt cuộc không nhịn được, mặt đầy ân cần hỏi tôi cùng Vương Văn có chuyện gì xảy ra.
Tôi liền tùy tiện lấy một lý do gây gổ có lệ cho bọn họ.
“Dương Dương, con cũng tốt nghiệp đại học, cũng nên lập gia đình. Mẹ thấy Vương Văn đứa nhỏ này không tệ, hai đứa lại ở chung một chỗ lâu như vậy, từ trước đến giờ nó đối với con đều rất tốt, nhất là khi em họ con có chuyện thì nó đều rất bản lĩnh, là một người đàn ông tốt để gửi gắm. Con cũng đừng tìm kiếm làm gì, một đứa trẻ tốt như vậy thật không dễ có.” Mẹ tôi nói.
Nói đến chuyện em gái tôi, tâm tình tôi lần nữa lại sầu muộn, mẹ tôi không biết lúc đó Vương Văn đã là Tô Mộc.
Bà nói đáng gửi gắm cũng là nói Tô Mộc, mà Tô Mộc bây giờ đã kết hôn rồi…
Nghĩ tới đây, tôi nói với mẹ tôi hơi mệt muốn đi ngủ một lát, liền vội vàng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nằm trên giường, trong đầu tôi không ngừng hiện ra từng ly từng tí cảnh tôi ở chung với Tô Mộc, suy nghĩ một chút, hốc mắt tôi bắt đầu ướt, không tự chủ được lệ rơi đầy mặt.
Cũng chẳng biết ngủ từ khi nào, đến khi tôi tỉnh lại nước mắt trên mặt còn chưa khô, bên ngoài đã một mảnh đen nhánh, mở điện thoại lên xem thời gian một cái, tôi đã ngủ một ngày một đêm.
Tôi liền ngồi dậy, bụng đói kêu ọc ọc.
Lúc này mới nhớ ra đã rât lâu tôi chưa ăn gì.
Phòng bếp tối om, hẳn cha mẹ tôi cũng đã ngủ rồi, tôi liền lặng lẽ đi ra ngoài, đi tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Nhưng khi tôi vừa mới đi tới phòng bếp, còn chưa tới và mở đèn liền nghe tiếng vang nhỏ từ trong phòng bếp, giống như bên trong có chuột vậy.
Tôi cẩn thận nghe và tìm nguồn âm thanh kia.
Cẩn thận nghe xong phát hiện, âm thanh kia lại không giống tiếng chuột, nó như tiếng va chạm nhẹ vào sàn nhà bằng gạch, âm thanh rất gọn giống như đang đào hang.
Tôi quả thực không kìm được lòng hiếu kỳ, liền bật đèn phòng bếp lên.
Có ánh sáng, âm thanh kia cũng liền ngừng lại.
Tôi nhìn trong phòng bếp liền thấy một động vật giống con thằn lằn nằm trên mặt đất, nó dài bằng khoảng cánh tay, cả người được phủ bởi lớp vảy màu xám bạc. Sau khi nó thấy tôi đang nhìn nó liền quay về phía tôi phát ra một tiếng gào thét, thè lưỡi ra uy hiếp, sau đó vẫy đuôi một cái chạy thật nhanh.
Cũng không thấy nó trốn đi đâu, chỉ chớp mắt một cái đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó.
CHƯƠNG 99: TIẾNG ĐỘNG LẠ TRONG BẾP
“A, cũng không phải là đang ngồi cạnh mẹ đâu. Khi nào con về nhà?” Mẹ tôi nói.
“Mẹ chờ, con lập tức quay về!” Tôi kích động nói gấp gáp.
Vương Văn thật sự mất tích đã lâu vậy mà bây giờ xuất hiện ở nhà tôi, nhất định là Tô Mộc!
Lúc này xe đã đi vào trong thành phố Giang Minh, Đường Dũng ngồi bên cạnh tôi, anh ta cũng nghe được mẹ tôi nói trong điện thoại rằng Vương Văn ở nhà tôi, dọc đường vừa đi vừa nói tôi không được kích động, trong này nhất định có những chuyện khác, sẽ không đơn giản giống tôi nghĩ như vậy.
Tôi dĩ nhiên biết chuyện này không đơn giản, Tô Mộc đã lựa chọn ở lại kết hôn cùng Lâm Yến Nhi rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi thì nhất định có cái gì đó tôi không biết.
Dọc đường đi tôi không ngừng thúc giục lái xe taxi chạy nhanh một chút, ước chừng hơn nửa giờ tôi rốt cuộc đã về tới nhà.
Là mẹ ra mở cửa cho tôi, sau khi vào tôi thậm chí không kịp chào hỏi mẹ liền trực tiếp đi vào phòng khách.
Quả nhiên thấy bóng dáng Vương Văn đang ngồi trên ghế salon, anh ta đang cười ha hả cùng cha tôi uống trà, thấy tôi quay về liền đứng dậy, cười nói: “Dương Dương, đã lâu không gặp.”
Tôi ngây người.
Anh ta không phải Tô Mộc…
Mặc dù Tô Mộc cũng từng biến thành hình dáng của Vương văn, nhưng anh ấy dù bề ngoài thế nào đi nữa thì khí chất vẫn là độc nhất vô nhị, trong trẻo lạnh lùng kèm theo chút bá đạo.
Nhưng Vương Văn đang đứng trước mặt tôi bây giờ hoàn toàn giống như người xa lạ vậy, tản mát ra một cổ khí tức xa lạ, giống như căn bản tôi không biết anh ta.
Nên trong chớp mắt, tôi chắc chắn đây không phải là Tô Mộc.
Vương Văn ở đối diện nhìn vẻ mặt tôi đầy khiếp sợ đang nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, giang tay muốn đi tới ôm tôi: “Sao vậy, còn giận anh sao? Anh cũng biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối không khiến em tức giận, em nói cái gì chính là cái đó.”
Vừa nói đã đi tới ôm ta vào lòng.
Thấy Vương Văn ôm tôi, Đường Dũng đi phía sau tôi nhất thời không vui, đẩy Vương Văn ra nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, chớ lôi lôi kéo kéo, không thấy tôi còn ở đây sao?”
Vương Văn lúc này mới chú ý tới sau lưng tôi còn có người đàn ông khác đi theo.
Không riêng gì Vương Văn, ngay cả cha mẹ tôi cùng vừa chú ý tới Đường Dũng, cùng lên tiếng hỏi Đường Dũng là ai.
Tôi nhân cơ hội này đẩy Vương Văn ra, vừa muốn giải thích thì Đường Dũng đã mở miệng nói trước: “Ba! Mẹ! Con là chồng sắp cưới của Dương Dương.”
“Chồng sắp cưới?” Mẹ tôi kinh hãi, mặt đầy sửng sốt nhìn Đường Dũng rồi lại nhìn Vương Văn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người tôi, cau mày nói: “Dương Dương, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Lại một trận nhức đầu, vốn đang bởi vì chuyện Tô Mộc cả người tôi đã mỏi mệt, bây giờ lại sinh ra thêm chuyện như vậy, không thể làm gì khác hơn là nín nhịn giải thích một lần, nói Đường Dũng chẳng qua là bạn bình thường của tôi, là anh ta đùa giỡn.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi không giống nói đùa, mẹ tôi lúc này mới chần chờ gật đầu một cái, nói đùa thì tốt, sau đó nói tôi có chuyện gì thì nói cùng Vương Văn, nhà chúng tôi là nhà gia giáo, không cho phép tôi ở bên ngoài có quan hệ nam nữ linh tinh, với chuyện tình cảm phải rõ ràng.
Tôi gật đầu liên tục, khuyên can mãi mới bảo được ba mẹ tôi đi, sau đó lập tức tôi đến trước mặt Vương Văn, hỏi anh ta rốt cuộc là ai.
“Dương Dương, mới nửa năm không gặp ngay cả anh em cũng không nhận ra?” Trên mặt Vương Văn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ, hỏi tôi.
Tôi sửng sốt một chút, cả người cứng lại chần chờ nhìn anh ta.
Anh ta thật sự không phải là Vương Văn chứ?
Vương Văn bạn trai của tôi?
Không phải anh ấy bị Tô Mộc giấu đi sao, tại sao đột nhiên lại xuất hiện?
Do dự một hồi lâu tôi mới nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự là Vương Văn? Hơn nửa năm nay anh đã đi đâu? Sao em không tìm được anh, sao anh không liên lạc với em?”
Ngoài suy nghĩ, Vương Văn lần nữa xuất hiện trước mặt tôi nhưng tôi lại không vui sướng như tưởng tượng, chẳng qua chỉ thấy yên tâm, nhìn anh ấy bình an trở về một tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng được nhấc đi.
Ít nhất anh ấy không vì tôi mà bị liên lụy.
“Anh đi đâu à? Hẳn em nên hỏi chồng của em, anh bị anh ta giữ lâu như vậy, em có lo lắng cho anh sao? Nếu em thật sự nghiêm túc đi tìm anh thì không đến nỗi trễ như vậy mới gặp được anh.” Trên mặt Vương Văn vẫn nở nụ cười nhạt như cũ, nhưng anh ta vừa nói xong liền xen lẫn một cổ khí tức âm lãnh.
Khiến cả người tôi cứng lại, nhìn anh ta khiếp sợ.
Anh ta thật sự là Vương Văn ngốc sao?
Tôi thật khó có thể tưởng tượng, Vương Văn trước kia giống như gỗ, tuy già nhưng thật đôn hậu, vậy mà sẽ nói ra loại giọng điệu này.
Hơn nữa anh ta biết là Tô Mộc bắt anh ta đi, còn biết mối quan hệ giữ tôi và Tô Mộc!
Tôi thấy áy náy trong lòng, tiến lại gần giải thích: “Vương Văn, thật xin lỗi, không phải như anh nghĩ đâu…”
“Anh nghĩ gì?” Vương Văn vẫn cười nhạt như cũ nhìn tôi.
Mặc dù anh ta không nói gì nhưng anh ta bây giờ cho tôi cảm giác có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Cao thâm khó lường.
Nửa năm anh ta bị Tô Mộc vây khốn, có lẽ cũng trải qua không ít chuyện mới biến anh ta thành như bây giờ, giống như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy.
Thực ra, nửa năm ngắn ngủi qua chúng tôi đều thay đổi, không còn là đôi tình lữ trước kia nữa.
“Bất kể thế nào, anh bình an trở về là tốt rồi.” Đè nén sự chua xót cùng áy náy trong lòng, tôi nhỏ giọng nói.
“Em không muốn biết nửa năm qua anh đã gặp chuyện gì ở đâu sao? Lại làm sao anh thoát được? Dương Dương, em không quan tâm anh như trước kia nữa rồi.” Vương Văn cười ha hả nói.
Trên mặt anh vẫn nở nụ cười nhạt, nói chuyện rất mơ hồ tà mị, không nhìn ra tâm tình bây giờ của anh ta là gì.
Chỉ biết anh ta bây giờ cho tôi cảm giác rất không thoải mái.
Tôi đành hỏi hoàn cảnh của anh ta nửa năm vừa qua.
“Lão quỷ kia vì muốn chiếm đoạt em mà nhốt anh trong một cái hang đen thui, nhốt một lần tới hơn nửa năm, nửa năm đó có thể dùng từ sống không bằng chết để hình dung, cũng may mạng anh lớn, chịu đựng được đến khi lão quỷ kia lơi lỏng rốt cuộc trốn ra được. Em có thấy vui mừng cho anh không? Hơn nửa năm qua sở dĩ anh còn có thể sống được tất cả đều là do anh tin tưởng em sẽ đợi anh, bây giờ anh đã quay về, anh không muốn lãng phí thời gian nữa. Dương Dương, chúng ta kết hôn đi.” Vương Văn nói.
Anh ta chuyển đề tài quá nhanh khiến đầu óc tôi không phản ứng kịp: “Cái gì? Anh nói cái gì?”
“Lộc Dương, anh muốn cùng em kết hôn.” Vương Văn lặp lại lần nữa.
Cả người tôi đều ngu.
Phải nói, nửa năm trước nếu anh ta cầu hôn với tôi thì tôi nghĩ tôi sẽ rất vui mừng đồng ý.
Mặc dù tình cảm của tôi đối với anh ta không thể nói là yêu, có thể tôi cũng không ghét anh ta, hơn nữa lúc ấy tôi cũng không có người mình thật sự yêu cho nên một lòng muốn gả cho anh ta.
Nhưng bây giờ trong lòng tôi có Tô Mộc, nói muốn gả cho anh ta thì thật sự trong lòng tôi không muốn.
Dù vậy tôi cũng không từ chối ngay lập tức bởi vì ngay hôm nay Tô Mộc cũng kết hôn rồi, cưới người đàn bà khác.
“Dương Dương?” Thấy tôi không lên tiếng, Vương Văn khẽ gọi tôi một tiếng.
“Em… cân nhắc một chút.” Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói.
“Cân nhắc cái gì, Dương Dương, em nếu không có Tô Mộc thì còn có anh, coi như xếp hàng thì cũng không đến lượt gả cho anh ta. Hơn nữa Dương Dương à, anh luôn có cảm giác…” Đường Dũng kéo tôi qua một bên nói.
Không đợi anh ta nói xong tôi đã che miệng anh ta lại: “Đường Dũng, cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi như vậy, nhưng tôi mệt mỏi, muốn yên tĩnh một mình một chút, các người trong khoảng thời gian này cũng đừng tới tìm tôi được không?”
“Dương Dương, có phải vì chuyện anh chạy trốn ở hôn lễ của Lâm Yến Nhi mà tức giận? Đó là có nguyên nhân, lúc ấy anh phát hiện…”
“Tôi không tức giận, tôi chỉ muốn yên lặng một mình.” Không đợi Đường Dũng nói xong tôi liền ngắt lời.
Ngày hôm nay tinh thần tôi đã bị kích thích quá lớn, Tô Mộc không muốn tôi, kết hôn với người đàn bà khác, Vương Văn mất tích đã lâu lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
Không biết tại sao nhưng tôi luôn có cảm giác chuyện Vương Văn đột nhiên xuất hiện không phải là trùng hợp, có lẽ anh ta quay về có rất nhiều quan hệ với chuyện Tô Mộc kết hôn.
Tôi càng không biết tại sao anh ta lại cầu hôn tôi vào lúc này, anh ta biết rõ tôi và Tô Mộc ở cùng một chỗ, còn lên giường cùng Tô Mộc, anh ta không ngại chút nào sao?
Sau khi đuổi Đường Dũng đi, tôi nói Vương Văn cho tôi ba ngày, tôi phải cẩn thận suy tính một chút.
Ngược lại, Vương Văn vui vẻ đồng ý, gật đầu nói ba ngày sau anh ta sẽ tới tìm tôi, sau đó đứng dậy cáo từ.
Đường Dũng vẫn mặt dày ở chỗ này không chịu đi, thậm chí còn gọi Diệu Diệu ra nói tốt cho anh ta.
Tôi quả thật không nhịn được anh ta liền gọi cha mẹ tôi ra, trước mặt cha mẹ tôi anh ta không dám nói nhiều, cuối cùng cũng không thể làm gì khác là cáo từ.
Chờ sau khi bọn họ đi, mẹ tôi rốt cuộc không nhịn được, mặt đầy ân cần hỏi tôi cùng Vương Văn có chuyện gì xảy ra.
Tôi liền tùy tiện lấy một lý do gây gổ có lệ cho bọn họ.
“Dương Dương, con cũng tốt nghiệp đại học, cũng nên lập gia đình. Mẹ thấy Vương Văn đứa nhỏ này không tệ, hai đứa lại ở chung một chỗ lâu như vậy, từ trước đến giờ nó đối với con đều rất tốt, nhất là khi em họ con có chuyện thì nó đều rất bản lĩnh, là một người đàn ông tốt để gửi gắm. Con cũng đừng tìm kiếm làm gì, một đứa trẻ tốt như vậy thật không dễ có.” Mẹ tôi nói.
Nói đến chuyện em gái tôi, tâm tình tôi lần nữa lại sầu muộn, mẹ tôi không biết lúc đó Vương Văn đã là Tô Mộc.
Bà nói đáng gửi gắm cũng là nói Tô Mộc, mà Tô Mộc bây giờ đã kết hôn rồi…
Nghĩ tới đây, tôi nói với mẹ tôi hơi mệt muốn đi ngủ một lát, liền vội vàng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nằm trên giường, trong đầu tôi không ngừng hiện ra từng ly từng tí cảnh tôi ở chung với Tô Mộc, suy nghĩ một chút, hốc mắt tôi bắt đầu ướt, không tự chủ được lệ rơi đầy mặt.
Cũng chẳng biết ngủ từ khi nào, đến khi tôi tỉnh lại nước mắt trên mặt còn chưa khô, bên ngoài đã một mảnh đen nhánh, mở điện thoại lên xem thời gian một cái, tôi đã ngủ một ngày một đêm.
Tôi liền ngồi dậy, bụng đói kêu ọc ọc.
Lúc này mới nhớ ra đã rât lâu tôi chưa ăn gì.
Phòng bếp tối om, hẳn cha mẹ tôi cũng đã ngủ rồi, tôi liền lặng lẽ đi ra ngoài, đi tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Nhưng khi tôi vừa mới đi tới phòng bếp, còn chưa tới và mở đèn liền nghe tiếng vang nhỏ từ trong phòng bếp, giống như bên trong có chuột vậy.
Tôi cẩn thận nghe và tìm nguồn âm thanh kia.
Cẩn thận nghe xong phát hiện, âm thanh kia lại không giống tiếng chuột, nó như tiếng va chạm nhẹ vào sàn nhà bằng gạch, âm thanh rất gọn giống như đang đào hang.
Tôi quả thực không kìm được lòng hiếu kỳ, liền bật đèn phòng bếp lên.
Có ánh sáng, âm thanh kia cũng liền ngừng lại.
Tôi nhìn trong phòng bếp liền thấy một động vật giống con thằn lằn nằm trên mặt đất, nó dài bằng khoảng cánh tay, cả người được phủ bởi lớp vảy màu xám bạc. Sau khi nó thấy tôi đang nhìn nó liền quay về phía tôi phát ra một tiếng gào thét, thè lưỡi ra uy hiếp, sau đó vẫy đuôi một cái chạy thật nhanh.
Cũng không thấy nó trốn đi đâu, chỉ chớp mắt một cái đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó.