Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
6868.
“cô đi đi,chuyện của cô và Sở Nghiễn,tôi không thể đồng ý.”Chu Lan lạnh nhạt với Cố Phi Yên,nhưng lại bảo vệ Bạch Tố Tố, “ Tố Tố là ta nhìn con trưởng thành,con đưa cho người khác nhìn thấy sắc mặt không sao,đừng ở trước mặt ta làm mặt mũi như vậy!nói thẳng ra,cô ấy tốt hơn cô nhiều,cũng là nàng dâu mà ta ưng ý!”
Bạch Tố Tố cắn nhẹ môi,nhút nhát nắm lấy tay của Chu Lan, “ dì,cảm ơn dì đã thay con nói.”
“ta biết tính cách con như thế nào,không thể bị người ta che đậy được.”
“cảm ơn dì.” Bạch Tố Tố mắt đầy cảm động,ngoan ngoãn hỏi, “ dì, tóc của con rối rồi,dì có thể cùng con vào nhà vệ sinh chỉnh lại một tí được không?”
Thực ra cô ấy không nhếch nhác tí gì cả,thật sự là nhếch nhác mới là Chu Lan,nhưng cô ấy lại nói vậy,để giữ lại thể diện cho Chu Lan.
Chu Lan cúi đầu,”cùng đi đi.”
Hai người cầm tay nhau đi,để lại Cố Phi Yên một mình.
Ngơ ngác đứng được một phút,Cố Phi Yên nở một nụ cười đau khổ,quay người rời đi.
……..
Ngồi trên tàu điện ngầm, Cố Phi Yên ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô gọi điện cho Sở Nghiễn,vẫn là không có ai nghe máy,bất luận gọi bao nhiêu,đều là tiếng nói tự động của tổng đài,như vậy lại để trong lòng cô lo nghĩ,cùng càng tự trách mình thêm.
Bởi vì lo lắng,bị thương ở trên mặt cô dần không còn nhớ nữa rồi,trên đường gây ra sự chú ý của người khác,cô cũng không nhận ra.
Từ tàu điện ngầm bước ra,đi được vào bước trên đường là Quốc Tế Đế Thần.
Những tòa nhà cao tầng mang phong cách hiện đại ,chọc thẳng vào những đám mây.
Ở đây,hầu như đã trở thành đánh dấu nền xây dựng của Kinh Thành.
Đi vào Quốc Tế Đế Thần đại sảnh đang được sửa chữa lại thật lộng lẫy,hơi lạnh đầy đủ và hơi nước mát lạnh với bộ chế độ ẩm ưới sẽ làm giảm đi sự nóng bức trong thời gian dài trên người Cố Phi Yên, chỉ đáng tiếc,bảo vệ ở đây cũng nghiêm ngặt giống nhau,cô vừa mới đi đến cái bục đã bị chặn lại.
“vị tiểu thư đây,xin hỏi cô tìm ai vậy?”
“tôi tìm Chiến Mặc Thần,cũng là tổng tài của cácanh.tôi không có đặt lịch hẹn ,nhưng tôi chỉ muốn anh chuyển lời hộ cho tôi,anh ấy nhất định sẽ gặp tôi.”một hơi dài nói xong,Cố Phi Yên đôi mắt trong sáng nhìn trước mặt cô lễ tân tân xinh đẹp,mỉm cười nhẹ.
Trước bục, “……”
Có thể là không nhìn thấy Cố Phi Yên ,cô ấy mấy giây sau mới phản ứng lại, “ xin hỏi quý danh của cô,qua đây tìm Chiến tổng có việc gì vậy ạ?”
Chuyện gì ư?
Còn có thể là chuyện gì chứ?!
Soi mói!
Đá !
Một chiếc!
Cố Phi Yên góc môi vểnh nhẹ lên,nở một nụ cười xinh tươi, “ tôi họ Cố,tổng tài của mấy người là anh rể đại nhân thân yêu nhất của tôi,tôi và anh ấy rất thân.tôi tìm anh ấy có việc rất quan trọng.”
“ cô đợi một chút,tôi lập tức gọi điện thoại.”
Nghe đến là “thông gia” của Chiến Mặc Thần,cô lễ tân ở trước bục càng không dám thất lễ,gọi điện thoại cho phòng thư kí ở bên ngoài phòng của tổng tài,ngược lại bên đó sẽ có người sàng lọc chọn nhận gặp người ,cô ấy chỉ phụ trách báo lên phía trên.
Chỉ là,cô lại làm sao cảm thấy tổng tài đại nhân này,hơ….là cô em vợ,làm sao mà lại trông rất sát thủ?
Bông nhiên đôi mắt xinh đẹp mang theo một nụ cười dễ thương,nhưng vẻ mặt đó làm sao mà nhìn lại thấy lạnh lùng,trên mặt trắng bệch còn đem theo dấu của cái tát đỏ tươi trên mặt,hai tay ôm ngực,nhìn ra không giống như là liên hệ cảm tình,như là……tìm kẻ thù vậy!
Nghĩ đến đây,cô lê tân trước bục lắc đầu,không để cho mình nghĩ nữa.
Nhìn trộm bát quái của tổng tài,cô không nghĩ sẽ còn sống được lâu.
Chỉ là,cô nhẹ nhàng cẩn thận,đang nhìn Giang Đào vội vội vàng vàng đi đến đón Cố Phi Yên,còn đối với cô ấy đặc biệt cung kính.không chịu được tính tò mò hiếu kì lại trỗi dậy.
Nhưng đây là tin cậy bên cạnh tổng tài,người mà tổng tài tín nhiệm nhất,trợ lý theo bên mình,anh ấy tự mình xuống đón vị Cố tiểu thư đây,tổng tài nhất định rất coi trọng vị Cố Tiểu thư này.?
Đây…..thật sự chỉ là em vợ ư?
…….
“Cố tiểu thư,Chiến Tổng đang họp,cô đến phòng khách quý đợi một lát được không?”
“không được.” Cố Phi Yên cười mà như không cười,liếc anh ấy, “ anh gọi tôi là Cố Tiểu Thư,gọi Cố Minh Châu cũng là Cố Tiểu Thư….. bản thân phân biệt không được ư?”
“thì tôi gọi cô là Cố Tiểu Thư!”
“vậy anh gọi cô ta là gì? Bà chủ?mợ Chiến?”
“không,tôi gọi cô ấy là Cố Đại Tiểu Thư.” Giang Đào lời lẽ đanh thép.
“hì hì!” Cố Phi Yên không nhịn được cười,mang theo một cái vết dấu đỏ trên mặt,cười rất rực rỡ.
“Cố Tiểu Thư,mặt của cô có cần phải khắc phục lại một chút không?”
“yaa!” Cố Phi Yên sờ lên mặt mình,có chút nóng,có chút đau,nhưng, cô quyết định vẫn là không sao,cứ để như vậy đi, trước tiên đi tìm tổng tài nhà anh đã,tôi không thể chờ đợi được muốn gặp anh ấy !”
Thật sự rất mong đợi!
Giang Đào, “……”
Khí thế bừng bừng của Cố Tiểu Thư,cũng không biết Chiến Thiếu gia có thể thuận lợi để ăn dạ dày không.
Nghĩ trên tay anh ấy đang làm,hoặc đã làm qua việc này rồi….
Giang Đào trong lòng nghĩ thay cho Chiến thiếu gia mặc niệm,hùng hổ đưa cho anh ấy tinh thần vô hạn.làm vì một con gà tơ,trái lại anh là không thể đồng tình một cái đã mở tanh của người đàn ông! Đây là nguyên tắc.
Đến tầng cao nhất,Cố Phi Yên đi vào hành lang,đôi mắt ý thức được nhìn ra bên ngoài,đôi mắt nhìn thấy trong phòng hội nghị to như thế,một bóng dáng cao lớn.
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen,thân hình đẹo với đôi vai rộng eo hẹp mang hơi thở của một người đàn ông mạnh mẽ khỏe mạnh.
Hai tay nắm lấy đặt ở trên bàn,đôi mắt đen sâu thẳm chất chứa ánh sáng rực rỡ,một âm thanh thấp vang bên tai ,cho mọi người một lực lượng ổn định vững vàng.anh ấy có điều không làm loạn công việc sắp xếp ổn định,chăm chỉ lại chú tâm vào công việc.
Chỉ đáng tiếc ,muốn đụng chạm đến Cố Phi Yên.
Vẫn là trong bụng có bực tức,Cố Phi Yên không trút hết ra ngoài.
Mỉm cười,Cố Phi Yên bước nhanh đi.
Giang Đào cảm thấy không tốt,nhanh chóng giữ lại cô, “Cố tiểu thư cô không được kích động! Chiến thiếu gia đang họp,cô đi đến phòng khách…….không không không,cô đi thẳng đến phòng làm việc của cậu ấy đợi có được không? Tôi đưa cô tách cà phê,lập tức đi pha đây!”
“không cần!” Cố Phi Yên đôi mắt đen láy nhìn anh ta,cũng không xông vào,chỉ cười uy hiếp đe dọa, “nếu như không để tôi mở,tôi sẽ hôn anh đó ,hôn đến khi nào anh mở mới dừng!bảnh thân anh suy nghĩ đi,là để tôi mở hay là bị tôi hôn,tôi cho anh ba giây.”
“ba.”
“hai”
“một”
Âm thanh rơi vào,Cố Phi Yên làm dáng chu đôi môi đỏ,Giang Đào nhắm mắt lại,một cái quay người đưa bản thân sát vào bức tường kính,mặt đau khổ hét lớn gọi to, “ để tôi ,để tôi ,để tôi mở!”
Anh đưngs sát tấm kính lạnh buốt,sống như là một con thằn lằn.
Nhưng……lại không mở,anh còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai không?
“thật ngoan!” Cố Phi Yên vỗ vào sau lưng Giang Đào, tiếp tục tiến về phía trước.
Rõ ràng đi rất thon thả chân thực,ngoại hình đẹp,nhưng lại cho mọi người một cảm giác khí thế bừng bừng
Kéo mở của lớn của phòng họp,ánh nhìn tâọ trung vào.
Cố Phi Yên đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cô và Giang Đào gây tiếng động ồn ào không hề nhỏ,lại chỉ cách âm một tầng kính,cho dù cách âm có tốt,cũng có thể nhìn thấy rõ .một vài người,bao gồm Chiến Mặc Thần,sớm đã phát hiện ra cô,chỉ là không biết cố muốn làm cái gì mà thôi.
Toàn bộ ánh nhìn phân cách,Cố Phi Yên nghiêm nghị lạnh lùng tiến về phía người đàn ông kia.
Chiến Mặc Thần đứng dậy,hai mắt với cơn sóng dữ dội không hoảng sợ nhìn cô.
Bước từng bước.
Phòng họp to như vậy yên tĩnh vô cùng,chiếc giày cao 7 cm cùng gõ lên cửa,âm thanh lanh lảnh vô cùng rõ ràng.
Đi đến bên cạnh người đàn ông,Cố Phi Yên diêm dúa lòe loẹt vạn phần ngồi lên ghế làm việc ở bên cạnh tay anh,tay cho ra đằng sau kéo dây xích lại,những sợi vải mỏng manh như cánh bướm rơi xuống.để lộ phần lưng trắng như tuyết của cô ấy,còn để lộ ra dây áo lót màu đen.
Hai tay cô quàng lên cổ của anh ấy,âm thanh nũng nịu ngọt như mật, “ anh rể,người nhà anh đến tìm anh ,anh có vui không?”
Dám trêu trọc đến cô ư?
Hahahaha!