Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
68180.
“Cô bé nào?” Chiến Mặc Thần lại rót ly rượu nữa.
Vài ly rượu mạnh xuống bụng, thần trí anh vẫn thanh tỉnh nhưng phản ứng vẫn là chậm một nhịp, cũng không nhớ đến chuyện nhiều năm trước.
“Chính là cô bé được tôi cứu ra khỏi đống lửa ở công trường bỏ hoang ở Thành Tây, lúc đầu gào khóc muốn gả cho tôi, cậu không nhớ sao?”Chu Tử Ngạn nhấp một hơi, xúc động nói, “Không ngờ rằng, tôi và cô ấy duyên phận sâu như vậy…”
Trong lòng Chiến Mặc Thần nghiêm lại, trên người cảm giác say bỗng chốc biến mất, ánh mắt lờ mờ hỏi lại, “Duyên phận?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện như thế nào?”
“Cậu lại hiếu kỳ?” Chu Tử Ngạn có chút ngạc nhiên.
Anh không phải cố ý nhử Chiến Mặc Thần, anh thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Người bạn này của anh trước giờ tính cách hỉ nộ bất thường, đối với chuyện chính mình đều bình thản, lạnh lùng, chứ đừng nói đến chuyện người khác…Từ lúc nào, cậu ta lại tò mò như vậy?
Tuy nhiên, nói ra, người con gái của anh và tên ngoan cố kia có chút quan hệ.
Đối diện với lời trêu đùa của Chu Tử Ngạn, Chiến Mặc Thần yên lặng không tin, lại uống cạn ly rượu trong tay, lại được thêm Chu Tử Ngạn thái độ muốn nói không nói ấy.
“Tôi biết, cậu vẫn là cái dáng lạnh lùng điềm đạm ấy, đối với cái gì cũng không để tâm.” Chu Tử Ngạn nháy nháy lông mày, mặc kệ Chiến Mặc Thần trong lòng nghĩ thế nào, anh muốn nói, càng phải nói, “Tôi trước đó trên mạng quen được một đứa em gái, tôi đã nói với cậu chưa nhỉ?”
“Ừm, câu nói cô ấy giống Nhược Liễu.” Chiến Mặc Thần mở miệng.
Nhược Liễu là em gái, đã mất lâu rồi vì sự cố ngoài ý muốn.
“Cũng không hẳn là giống, chỉ là cảm giác giống. Tôi vẫn cho rằng tôi chỉ liên hệ với cô ấy trên mạng, trong hiện thực sẽ không có giao kết gì nhưng không ngờ cô ấy bị người ta ở trên mạng hắt nước bẩn vào, bạn của cô ấy liên lạc với tôi, nhờ tôi xuất hiện làm chìm dư luận trên mạng xuống, tôi mới phát hiện cô ấy lại là Cố gia nhị tiểu thư.”
Chiến Mặc Thần cầm ly rượu trong tay sững lại, “Cậu xử lý như nào?”
Người đó lại là Chu Tử Ngạn?
Chả trách anh tra lâu như vậy, vẫn không tìm được.
Chu Tử Ngạn trả lời, “Bôi đen tất cả máy phục vụ, đầu xuôi đuôi lọt.”
“Cậu biết cô ấy là Cố gia nhị tiểu thư, vẫn chưa xem những video và tấm hình đó sao?” Chiến Mặc Thần sắc mặt quái dị.
“Tôi xem một lượt….Làm sao? Tôi trước đó có gọi video call cho cô ấy, biết dung mạo cô ấy, đối với cái này cũng không kỳ lạ gì, vì vậy cũng không xem nhiều.” Chu Tử Ngạn nghi hoặc, cảm thấy Chiến Mặc Thần hôm nay có chút không đúng.
Mới đầu, anh giúp Cố Phi Yên chìm cơn dư luận trên mạng xuống, cũng biết thân phận của cô nhưng những video và bức ảnh đấy lại không phải thứ gì tốt, là đời tư của cô ấy, anh cảm thấy nếu xem là không tôn trọng cô.
Hơn nữa anh là đại nam nhân, vốn đối với những chuyện vô căn cứ, việc nhà cửa căn bản không hứng thú, dung mạo hiếu kì nhất anh cũng sớm biết rồi, vậy mà những mảnh giấy đó anh chỉ lướt qua một lượt, ngay cả tiêu đề cũng không xem kỹ, càng không rõ cụ thể phát sinh chuyện gì.
Bây giờ Chiến Mặc Thần hỏi như vậy, anh nghĩ lại xem trong đó có thứ gì đó anh bỏ lỡ không, quên theo dõi.
“Tôi có nên xem kỹ không?” anh hỏi.
Chu Tử Ngạn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, Chiến Mặc Thần cũng không có nhắc ý đó.
“Không có gì….” Anh cúi mặt xuống nói, “Anh nhớ được gì thì tiếp tục nói.”
Kiểu mất tự nhiên.
Thực ra không hỏi, anh cũng đoán được.
Nếu như đã xem rồi, Chu Tử Ngạn không thể dùng giọng điệu này nói chuyện đó trước mặt anh được, bởi vì anh cũng là một phần chủ nhân công của mảnh giấy đó. Mặc dù những mảnh giấy đó đa phần nội dung là Cố Phi Yên đứng trước cửa giáo huấn Cố Minh Châu nhưng mỗi mảnh giấy đều không ít nhắc đến anh.
Chu Tử Ngạn không xem kỹ vì vậy mới trước mặt anh tự nhiên nói ra.
Năm đó, Chu Tử Ngạn không biết thân phận người con gái anh đã cứu và bởi vì hành tung của anh không thể lộ thế, không thể đích thân đưa cô gái đến bệnh viện vì vậy anh đưa Cố Phi Yên giao cho Chiến Mặc Thần, tự mình vội vàng rời Bắc Kinh đến Anh.
Đối với Chu Tử Ngạn lúc đó, anh ban ơn không cần báo đáp, thân phận của cô gái anh cũng không quan tâm, cũng không dự định dây dưa vào. Vậy mà bây giờ, bọn họ có ‘duyên phận’ lâu rồi, anh còn có thể không để ý sao?
Nếu Cố Phi Yên biết thì sao?
Chu Tử Ngạn rời đi 8 năm, Cố Phi Yên cho rằng người cứu cô là Chiến Mặc Thần, một mực theo đuổi anh 8 năm.
8 năm này….
Chiến Mặc Thần trong lòng khó chịu nóng như lửa đôt, lại uống thêm một ly rượu.
Rượu nặng vào yết hầu, lửa cháy trong lòng càng mạnh hơn.
“Tiếp tục cũng không có gì, chỉ là sau có có gặp mặt cô ấy một lần, phát hiện cô ở bên ngoài nhìn vào rất giống người đó, thì hỏi cô ấy, không ngờ lại là thật.”
“Người gì?” Chiến Mặc Thần có chút ngạc nhiên.
“Là người con gái năm ấy tôi đã cứu ra khỏi đống lửa cháy đó.” Chu Tử Ngạn cười nhẹ, “Vi vậy có thể nói, có rất nhiều chuyện tình cờ, không nghĩ rằng đi vòng tròn, tôi và cô ấy lại có duyên như vậy.”
Thực ra, anh từ đầu sớm biết là Cố Phi Yên.
Lúc gọi video call cho cô cũng không biết là cô có che đậy dung mạo, chỉ là trang điểm đậm một chút, mặc dù nhìn vào không đến nỗi ghét, cũng rất tinh trí, xinh đẹp tìm không ra chút cảm giác nào, nhưng là cô ngũ quan bị che hết, biến thành cứng nhắc quá, linh khí chỉ bằng một phần một trăm so với ngoài đời.
Cũng vì thế, anh không phát hiện ra cô là cô gái anh đã từng cứu.
Nghĩ đến đây, Chu Tử Ngạn phì cười.
Anh mỉm cười, tậm trạng của Chiến Mặc Thần càng nặng nề hơn.
Uống hết ly rượu này đến ly khác, cảm xúc của anh dần dần hỗn độn.
“Mặc Thần!” Chu Tử Ngạn cuối cùng cũng phát hiện sự dị thường của anh, giữ ly rượu trong tay anh lại, cau mày hỏi, “Cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao? Chúng ta nhiều năm không gặp mặt, không dễ có tụ tập, cậu làm sao tâm sự nặng nề như vậy?”
Nghĩ một lúc, hôm nay anh bắt đầu vẫn còn bình tĩnh, là lúc nào lại có chỗ không đúng như này?
Là sau khi nhắc đến Cố Phi Yên?
Lẽ nào giữa anh ta và Cố Phi Yên có gì đó sao? Nhưng, anh không phải đã đính hôn rồi sao, đối tượng lại là chị của Tiểu Yên? Nếu không phải sự trùng hợp này, anh cũng kể chuyện này ra nói đùa, anh nghĩ rằng sự trùng hợp này sẽ gây cười.
“Tôi không sao.” Chiến Mặc Thần nhếch môi, “Anh hỏi cô ấy lúc nào?”
Làm sao lại hỏi vấn đề này?
Chu Tử Ngạn sững người ra, trả lời, “Là hôm nay.”
“Anh cùng cô ấy gặp mặt?”
“Không phải, là cô ấy gọi cho tôi, chúng tôi nói chuyện qua điện thoai….” Chu Tử Ngạn cau mày hỏi, “Mặc Thần, cậu sao vậy? Cậu sao lại mẫn cảm với chuyện của Tiểu Yên, có phải hiểu lần cô ấy gì sao, không thích tôi nhắc cô ấy?”
“Cô bé nào?” Chiến Mặc Thần lại rót ly rượu nữa.
Vài ly rượu mạnh xuống bụng, thần trí anh vẫn thanh tỉnh nhưng phản ứng vẫn là chậm một nhịp, cũng không nhớ đến chuyện nhiều năm trước.
“Chính là cô bé được tôi cứu ra khỏi đống lửa ở công trường bỏ hoang ở Thành Tây, lúc đầu gào khóc muốn gả cho tôi, cậu không nhớ sao?”Chu Tử Ngạn nhấp một hơi, xúc động nói, “Không ngờ rằng, tôi và cô ấy duyên phận sâu như vậy…”
Trong lòng Chiến Mặc Thần nghiêm lại, trên người cảm giác say bỗng chốc biến mất, ánh mắt lờ mờ hỏi lại, “Duyên phận?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện như thế nào?”
“Cậu lại hiếu kỳ?” Chu Tử Ngạn có chút ngạc nhiên.
Anh không phải cố ý nhử Chiến Mặc Thần, anh thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Người bạn này của anh trước giờ tính cách hỉ nộ bất thường, đối với chuyện chính mình đều bình thản, lạnh lùng, chứ đừng nói đến chuyện người khác…Từ lúc nào, cậu ta lại tò mò như vậy?
Tuy nhiên, nói ra, người con gái của anh và tên ngoan cố kia có chút quan hệ.
Đối diện với lời trêu đùa của Chu Tử Ngạn, Chiến Mặc Thần yên lặng không tin, lại uống cạn ly rượu trong tay, lại được thêm Chu Tử Ngạn thái độ muốn nói không nói ấy.
“Tôi biết, cậu vẫn là cái dáng lạnh lùng điềm đạm ấy, đối với cái gì cũng không để tâm.” Chu Tử Ngạn nháy nháy lông mày, mặc kệ Chiến Mặc Thần trong lòng nghĩ thế nào, anh muốn nói, càng phải nói, “Tôi trước đó trên mạng quen được một đứa em gái, tôi đã nói với cậu chưa nhỉ?”
“Ừm, câu nói cô ấy giống Nhược Liễu.” Chiến Mặc Thần mở miệng.
Nhược Liễu là em gái, đã mất lâu rồi vì sự cố ngoài ý muốn.
“Cũng không hẳn là giống, chỉ là cảm giác giống. Tôi vẫn cho rằng tôi chỉ liên hệ với cô ấy trên mạng, trong hiện thực sẽ không có giao kết gì nhưng không ngờ cô ấy bị người ta ở trên mạng hắt nước bẩn vào, bạn của cô ấy liên lạc với tôi, nhờ tôi xuất hiện làm chìm dư luận trên mạng xuống, tôi mới phát hiện cô ấy lại là Cố gia nhị tiểu thư.”
Chiến Mặc Thần cầm ly rượu trong tay sững lại, “Cậu xử lý như nào?”
Người đó lại là Chu Tử Ngạn?
Chả trách anh tra lâu như vậy, vẫn không tìm được.
Chu Tử Ngạn trả lời, “Bôi đen tất cả máy phục vụ, đầu xuôi đuôi lọt.”
“Cậu biết cô ấy là Cố gia nhị tiểu thư, vẫn chưa xem những video và tấm hình đó sao?” Chiến Mặc Thần sắc mặt quái dị.
“Tôi xem một lượt….Làm sao? Tôi trước đó có gọi video call cho cô ấy, biết dung mạo cô ấy, đối với cái này cũng không kỳ lạ gì, vì vậy cũng không xem nhiều.” Chu Tử Ngạn nghi hoặc, cảm thấy Chiến Mặc Thần hôm nay có chút không đúng.
Mới đầu, anh giúp Cố Phi Yên chìm cơn dư luận trên mạng xuống, cũng biết thân phận của cô nhưng những video và bức ảnh đấy lại không phải thứ gì tốt, là đời tư của cô ấy, anh cảm thấy nếu xem là không tôn trọng cô.
Hơn nữa anh là đại nam nhân, vốn đối với những chuyện vô căn cứ, việc nhà cửa căn bản không hứng thú, dung mạo hiếu kì nhất anh cũng sớm biết rồi, vậy mà những mảnh giấy đó anh chỉ lướt qua một lượt, ngay cả tiêu đề cũng không xem kỹ, càng không rõ cụ thể phát sinh chuyện gì.
Bây giờ Chiến Mặc Thần hỏi như vậy, anh nghĩ lại xem trong đó có thứ gì đó anh bỏ lỡ không, quên theo dõi.
“Tôi có nên xem kỹ không?” anh hỏi.
Chu Tử Ngạn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, Chiến Mặc Thần cũng không có nhắc ý đó.
“Không có gì….” Anh cúi mặt xuống nói, “Anh nhớ được gì thì tiếp tục nói.”
Kiểu mất tự nhiên.
Thực ra không hỏi, anh cũng đoán được.
Nếu như đã xem rồi, Chu Tử Ngạn không thể dùng giọng điệu này nói chuyện đó trước mặt anh được, bởi vì anh cũng là một phần chủ nhân công của mảnh giấy đó. Mặc dù những mảnh giấy đó đa phần nội dung là Cố Phi Yên đứng trước cửa giáo huấn Cố Minh Châu nhưng mỗi mảnh giấy đều không ít nhắc đến anh.
Chu Tử Ngạn không xem kỹ vì vậy mới trước mặt anh tự nhiên nói ra.
Năm đó, Chu Tử Ngạn không biết thân phận người con gái anh đã cứu và bởi vì hành tung của anh không thể lộ thế, không thể đích thân đưa cô gái đến bệnh viện vì vậy anh đưa Cố Phi Yên giao cho Chiến Mặc Thần, tự mình vội vàng rời Bắc Kinh đến Anh.
Đối với Chu Tử Ngạn lúc đó, anh ban ơn không cần báo đáp, thân phận của cô gái anh cũng không quan tâm, cũng không dự định dây dưa vào. Vậy mà bây giờ, bọn họ có ‘duyên phận’ lâu rồi, anh còn có thể không để ý sao?
Nếu Cố Phi Yên biết thì sao?
Chu Tử Ngạn rời đi 8 năm, Cố Phi Yên cho rằng người cứu cô là Chiến Mặc Thần, một mực theo đuổi anh 8 năm.
8 năm này….
Chiến Mặc Thần trong lòng khó chịu nóng như lửa đôt, lại uống thêm một ly rượu.
Rượu nặng vào yết hầu, lửa cháy trong lòng càng mạnh hơn.
“Tiếp tục cũng không có gì, chỉ là sau có có gặp mặt cô ấy một lần, phát hiện cô ở bên ngoài nhìn vào rất giống người đó, thì hỏi cô ấy, không ngờ lại là thật.”
“Người gì?” Chiến Mặc Thần có chút ngạc nhiên.
“Là người con gái năm ấy tôi đã cứu ra khỏi đống lửa cháy đó.” Chu Tử Ngạn cười nhẹ, “Vi vậy có thể nói, có rất nhiều chuyện tình cờ, không nghĩ rằng đi vòng tròn, tôi và cô ấy lại có duyên như vậy.”
Thực ra, anh từ đầu sớm biết là Cố Phi Yên.
Lúc gọi video call cho cô cũng không biết là cô có che đậy dung mạo, chỉ là trang điểm đậm một chút, mặc dù nhìn vào không đến nỗi ghét, cũng rất tinh trí, xinh đẹp tìm không ra chút cảm giác nào, nhưng là cô ngũ quan bị che hết, biến thành cứng nhắc quá, linh khí chỉ bằng một phần một trăm so với ngoài đời.
Cũng vì thế, anh không phát hiện ra cô là cô gái anh đã từng cứu.
Nghĩ đến đây, Chu Tử Ngạn phì cười.
Anh mỉm cười, tậm trạng của Chiến Mặc Thần càng nặng nề hơn.
Uống hết ly rượu này đến ly khác, cảm xúc của anh dần dần hỗn độn.
“Mặc Thần!” Chu Tử Ngạn cuối cùng cũng phát hiện sự dị thường của anh, giữ ly rượu trong tay anh lại, cau mày hỏi, “Cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao? Chúng ta nhiều năm không gặp mặt, không dễ có tụ tập, cậu làm sao tâm sự nặng nề như vậy?”
Nghĩ một lúc, hôm nay anh bắt đầu vẫn còn bình tĩnh, là lúc nào lại có chỗ không đúng như này?
Là sau khi nhắc đến Cố Phi Yên?
Lẽ nào giữa anh ta và Cố Phi Yên có gì đó sao? Nhưng, anh không phải đã đính hôn rồi sao, đối tượng lại là chị của Tiểu Yên? Nếu không phải sự trùng hợp này, anh cũng kể chuyện này ra nói đùa, anh nghĩ rằng sự trùng hợp này sẽ gây cười.
“Tôi không sao.” Chiến Mặc Thần nhếch môi, “Anh hỏi cô ấy lúc nào?”
Làm sao lại hỏi vấn đề này?
Chu Tử Ngạn sững người ra, trả lời, “Là hôm nay.”
“Anh cùng cô ấy gặp mặt?”
“Không phải, là cô ấy gọi cho tôi, chúng tôi nói chuyện qua điện thoai….” Chu Tử Ngạn cau mày hỏi, “Mặc Thần, cậu sao vậy? Cậu sao lại mẫn cảm với chuyện của Tiểu Yên, có phải hiểu lần cô ấy gì sao, không thích tôi nhắc cô ấy?”