Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80 - Ghen tị với Lê Mỹ Hoa
Lê Mỹ Hoa kéo tay Tống Quốc Minh kêu lên đầy phấn khích: "Quốc Minh, chúng ta sẽ chơi trò gì đây? Không bằng chúng ta tham gia cuộc phiêu lưu mạo hiểm trong khu rừng giả tưởng đi. Em có thông tin nội bộ rất đáng tin cậy. Dự án này rất hay."
"Ừm, nghe theo em hết."
Tống Quốc Minh và Lê Mỹ Hoa tay trong tay hạnh phúc, ai nhìn họ đều sẽ ngỡ như là một cặp đôi trẻ đang yêu nhau, sao có thể nghĩ rằng người đàn ông đó bên ngoài lại khác với bên trong.
Trần Khả Như lạnh lùng nhìn bọn họ, nói thật, cô không có cảm tình với Lê Mỹ Hoa, lừa gạt tình cảm cũng không liên quan gì đến cô. Theo mức độ yêu thích của Lê Mỹ Hoa với Tống Quốc Minh và mức độ chán ghét của cô ta đối với mình, nếu cô chạy đến nói với cô ta, này, bạn trai của cô là một kẻ biến thái, nói không chừng Lê Mỹ Hoa sẽ trực tiếp ra tay với cô.
Những chuyện tự chuốc họa vào thân này, cô không làm.
Về điểm này, thì đã được Tống Quốc Minh tính toán rồi.
"Có phải em có chuyện muốn nói với tôi không?"
Đột nhiên, ánh mắt Lê Hoàng Việt thâm trầm nhìn cô hỏi.
Trần Khả Như chớp chớp mắt nhìn anh, trước sau như một nói: "Anh cảm thấy Tống Quốc Minh là người như thế nào?"
Lê Hoàng Việt là một người thông minh, nghe cô hỏi liền hiểu.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tầm mắt anh liếc qua thân hình gầy gò kia rồi tỉnh bơ như không thu hồi lại tầm mắt, nhếch môi: "Sợ là Mỹ Hoa sẽ chịu khổ."
"Thế còn anh?"
Trần Khả Như không ngờ rằng Lê Hoàng Việt lại nói thẳng thắn như vậy, dù sao thì trước giờ cô vẫn luôn cho rằng Lê Hoàng Việt tương đối hài lòng Tống Quốc Minh.
Ít nhất dựa theo tính tình của Lê Hoàng Việt, nếu không thích, sợ rằng đã sớm nhăn mặt rồi, làm sao có thể duy trì vẻ mặt tươi roi rói đó.
Mặt mày Lê Hoàng Việt trở nên thâm thúy: "Mỹ Hoa là em gái tôi, người con bé thích, tôi là anh cả tự nhiên sẽ không can thiệp đến, nhưng một khi để tôi phát hiện ra anh ta có vấn đề gì, hậu quả... sẽ khiến cho anh ta cả đời khó quên! Vì vậy ở trong tầm kiểm soát của tôi, Mỹ Hoa có thể tự do chơi đùa."
Khuôn mặt của anh dần dần lộ ra một chút ác độc, thậm chí Trần Khả Như đã có thể tưởng tượng ra kết cục của Tống Quốc Minh.
Nhưng tại sao ngày đó Tống Quốc Minh lại bình tĩnh nói rằng mình không sợ Lê Hoàng Việt?
Trong tay anh ta đang nắm lá bài nào, hay chỉ có Lê Mỹ Hoa?
Thủ đoạn của Lê Hoàng Việt ở trên thương trường thì ai ai cũng biết, vậy rốt cuộc là Tống Quốc Minh ngu dốt, hay là đang có quỷ kế khác!
Trần Khả Như không tiếp tục mở miệng nói nữa, bây giờ cô lại ghen tị với Lê Mỹ Hoa vì có một người anh trai yêu thương cô ta nhiều đến như vậy.
Hạnh phúc có thể rất đơn giản, một ánh mắt, một hành động, một lời hứa, một lời thề non hẹn biển em cứ gây họa đi, cho dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có anh là chỗ dựa vững chắc.
Cô khác với Lê Mỹ Hoa, nếu cô làm sai, có lẽ cô sẽ bị Lê Hoàng Việt ném xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai.
Em gái là em của mình, còn vợ thì có thể cưới lại.
Cổng đi vào khu rừng giả tưởng giống như đi lên toa hành khách xe lửa, cô cùng Lê Hoàng Việt, Lê Mỹ Hoa, Tống Quốc Minh và Vũ Tuyết Trang, năm người lên toa xe lửa. Ánh đèn trong đường hầm nhấp nháy lúc sáng lúc tối, có cảm giác giống như mơ vậy.
Khu rừng giả tưởng thực ra là một mê cung, bên trong sẽ có manh mối nhắc nhở, khi nắm được gợi ý cuối cùng bạn sẽ tìm được lối ra, tuy nhiên trong đó có rất nhiều chướng ngại vật, không bao gồm người thật. Nghe nói đến lúc chính thức khai trương sẽ có một số đoạn có thêm người thật quấy nhiễu, nói tóm lại trong một câu chính là hãy cẩn thận khi bước vào đoạn trò chơi có chỉ số thông minh cao.
Ngay trước khi khởi động xe, Lê Chí Cường thở hổn hển xuất hiện, giống như bị ai bóp cổ: "Tổng giám đốc Lê, có một cuộc gọi khẩn cấp... ngài xem đi?"
"Mang đến đây."
Lê Hoàng Việt mặt không cảm giác, phun ra mấy chữ.
Trần Khả Như lờ mờ có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên.
“Tôi có chút việc gấp, phải lập tức trở về ngay, mọi người cứ chơi đi.” Lê Hoàng Việt trầm giọng nói.
Nghe vậy, Lê Mỹ Hoa lập tức méo miệng phản bác: "A, anh cả, sao anh lại làm như vậy? Thật mất hứng..."
Lê Hoàng Việt cười nhạo: "Sao, trong mắt Lê Mỹ Hoa em bây giờ còn có người anh cả là anh sao?"
"Anh cả, anh nói bậy bạ gì đó, em mới không giống anh trọng sắc khinh bạn đâu..." Rõ ràng trước đây anh ghét Trần Khả Như muốn chết, vậy mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hai người đã gắn bó keo sơn, giống như đang thật sự yêu đương vậy.
Trước đây, cô ta luôn lấy chuyện này ra để mỉa mai Trần Khả Như, bây giờ tốt rồi, hồ ly tinh càng thêm hả hê hơn.
Lê Hoàng Việt không để ý đến cô ta, xoay người, cánh tay dài ôm lấy toàn bộ bờ vai của Trần Khả Như, tiện thể bóp nhẹ một cái.
Trần Khả Như lặng lẽ dựa vào lồng ngực anh, anh cúi đầu, như có như không ít ra thở vào trên trán của cô: "Được rồi, đưa điện thoại cho tôi."
Giọng nói từ tính đó, giống như một dòng điện xẹt qua, Trần Khả Như cảm thấy vị trí trên trán mình nóng bừng.
"Ừm."
Âm thanh mềm mại giống như con như mèo nhỏ, thật sự là phát ra từ trong miệng cô sao?
Sau khi bóng lưng của Lê Hoàng Việt biến mất, Trần Khả Như vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc này toa tàu khởi hành.
Vũ Tuyết Trang không biết từ lúc nào đã từ phía sau toa tàu chui đến bên cạnh cô, bởi vì mỗi người cách nhau khoảng một mét, cộng thêm lúc tàu chạy sẽ phát ra tiếng lách cách, cho nên hai người nói chuyện hoàn toàn sẽ không lo bị người phía trước nghe thấy.
"Chị Khả Như, cô gái đó, Lê Mỹ Hoa và tổng giám đốc Lê nhà chị là anh em cùng ba cùng mẹ sao? Chị có chắc họ không phải là cùng ba khác mẹ không, hoặc là cùng mẹ khác ba không?"
Vũ Tuyết Trang liếc mắt nhìn cô, thu lại hai con ngươi đen nhánh đang chuyển động, nghiêm túc hỏi.
Trần Khả Như nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy thì cảm thấy rất buồn cười.
Vũ Tuyết Trang nhướng mày: "Bác sĩ Trần, người ta đang hỏi chị rất nghiêm túc đó. Nhưng nghe nói ba của Lê Hoàng Việt là tổng giám đốc Lê một người đàn ông rất chung thủy, gần như là một người đàn ông nói không với scandal, vì vậy khả năng tìm tình nhân không lớn. Vì vậy chỉ có thể nói là con ông ấy không kế thừa được gen tốt của ông ấy, Lê Mỹ Hoa lớn lên không xinh đẹp, toàn bộ gen tốt đều truyền cho anh trai.
Trong nháy mắt, trong mắt Vũ Tuyết Trang lại phát ra ánh sáng: "Nhưng mà, chị Khả Như, bạn trai của chị rất đẹp trai nha, tại sao anh ấy lại đẹp trai như Jong Suk nhà em vậy?"
"Buổi sáng em còn nói Lê Hoàng Việt đẹp trai hơn thần tượng của em, buổi trưa lại liếc mắt đưa tình với trợ lý Lê và bác sĩ Ngô, em cứ thay đổi xoành xoạch như vậy thì có thích hợp không?"
Trần Khả Như trêu chọc.
Vũ Tuyết Trang lập tức đỏ mặt, xấu hổ nhanh chóng phản bác lại: "Em liếc mắt đưa tình với trợ lý Lê bao giờ. Rõ ràng là em với anh ta như nước với lửa? Chị Khả Như, chị đừng có gán ghép lung tung như thế. Em mới không thích loại người nói năng ác độc muốn thu hút sự chú ý của người khác, còn cố tình giả vờ như mình bị ép đâu!"
Trần Khả Như gật đầu hùa theo lời cô ấy: "Hai người mới quen biết nhau không lâu, nhưng em lại rất hiểu trợ lý Lê."
Vũ Tuyết Trang xua tay, cố ý đánh gãy đề tài: "Chị Khả Như, chị đừng nhắc tới nữa, hay là chị nói cho em một chút về anh chàng đẹp trai phía trước đi."
Trong lòng Trần Khả Như rùng mình, ánh mắt sắc bén: "Em có tin rằng có một loại người được gọi là kẻ đạo đức giả không?"
"Em tin."
Vũ Tuyết Trang xoay tròn tròng mắt linh hoạt: "Có phải là Giang Biệt Hạc trong phim tuyệt đại song kiêu không?"
Trần Khả Như không cười nổi trước sự dở hơi của cô ấy, cô có một loại cảnh giác cao độ, cơ bắp cô căng cứng, nhìn chằm chằm vào từng cử động của đối phương. Vừa khéo là Lê Hoàng Việt rời đi vào lúc này, có phải là Tống Quốc Minh đang chuẩn bị xé rách bộ mặt thật của anh ta ra không?
Đây là một ẩn số.
"Vũ Tuyết Trang, có lẽ không bao lâu nữa em sẽ gặp được kẻ đạo đức giả rồi."
"Chị Khả Như, chị đang nói cái gì vậy, sao em không hiểu gì cả?"
"Em không cần hiểu, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi."
Không bao lâu sau, đoàn tàu dừng lại, sau khi bốn người xuống tàu, toa xe trở về trạng thái tự động.
“Chị Khả Như, sao em cảm thấy u ám thế?” Đối diện trước mắt là rừng rậm và cây cối nhiên nhiên trong lành bị mây đen che khuất ánh mặt trời, cô dõi mắt mình sang, sâu thẳm, xanh thẫm một mảnh, cộng thêm hiệu ứng âm thanh xung quanh, quả thật có chút dọa người.
Lúc này, cả người Lê Mỹ Hoa sắp nhào vào trên người Tống Quốc Minh, hờn dỗi nói: "Quốc Minh, em rất sợ, anh nắm chặt tay của em đi, đừng buông em ra đó."
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Vũ Tuyết Trang trợn to hai mắt, người phụ nữ này thật là già mồm. Nhìn biểu cảm và dáng vẻ của cô ta, như thể không có xương vậy, rõ ràng là rất hưởng thụ.
Sợ cái gì mà sợ, ma quỷ còn chưa xuất hiện, sợ thì về nhà đi!
Hai người này thật là đáng ghét.
"Hai cô gái xinh đẹp, theo sát tôi, đừng để bị lạc."
Tống Quốc Minh quay đầu lại chào hỏi hai người phía sau.
Trần Khả Như bình tĩnh đáp: "Không cần đâu, chúng ta tách riêng ra đi. Xác suất tìm được lối ra tương đối cao."
"Tùy vậy."
Tống Quốc Minh cũng không ép buộc, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
"Không biết phân biệt tốt xấu! Quốc Minh, chúng ta đi thôi, đừng lo cho bọn họ!"
Lê Mỹ Hoa khịt mũi và kéo Tống Quốc Minh rẽ phải.
“Hừ, sao tố chất của cô ta lại kém như vậy!” Vũ Tuyết Trang tức giận lẩm bẩm, nhưng hai người kia đã đi xa rồi, căn bản là không nghe thấy lời cô nói.
Thái độ của cô em chồng tôi tệ đến như thế, Vũ Tuyết Trang đã có thể tưởng tượng đến địa vị của Trần Khả Như trong nhà họ Lê như thế nào rồi, nếu Lê Hoàng Việt không tỏ thái độ, sau này làm sao cô có thể sống những ngày tốt đẹp được chứ.
"Chị Khả Như..."
"Chị biết em muốn nói cái gì, chị và Lê Hoàng Việt còn chưa suy nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy."
"Bây giờ chị và tổng giám đốc Lê đang rất tốt, em yên tâm đi, tụi chị sẽ càng ngày càng tốt hơn mà."
Hai người chọn con đường bên trái, vừa vặn rẽ ngược hướng với bọn Tống Quốc Minh, đột nhiên Vũ Tuyết Trang nói đã tìm được manh mối, cực kỳ hào hứng chạy tới.
"Vũ Tuyết Trang, đừng chạy lung tung!"
Trần Khả Như hét lên liên tục, chỉ thấy ánh sáng trước mặt mờ mịt, lại có sương mù nhân tạo dày đặc, tầm nhìn trong vòng hai ba mét trở nên mờ mịt.
"Chị Khả Như, a a a..."
Đột nhiên, có một tiếng kêu chói tai vang lên trong khu rừng giả tưởng.
Đó là giọng của Vũ Tuyết Trang.
Cô ấy đã gặp phải rắc rối gì rồi sao?
Không đúng, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, làm sao có thể xảy ra tai nạn!
Trần Khả Như hét lên liên tục vài tiếng, nhưng không có ai trả lời. Đột nhiên, có một giọng nữ phát ra từ trong miệng thân cây: Bạn đồng hành của bạn đã bị Hắc Sơn Lão Yêu bắt vào động Bàn Tơ. Muốn cứu cô ấy, hãy đến động Thủy Liêm để tìm hộp kho báu ánh trăng.
Trần Khả Như lau mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là ai đã nghĩ ra một cái tên không có một chút sáng tạo nào như vậy chứ?
Nhưng mà may mắn là vẫn còn ở trong một phần nào đó của trò chơi nên Vũ Tuyết Trang vẫn an toàn.
Làn khói dần dần tan đi, Trần Khả Như gấp rút đi tìm động Thủy Liêm, nhưng phía lưng sau cô lại có bước chân nặng nề đi theo.
"Ừm, nghe theo em hết."
Tống Quốc Minh và Lê Mỹ Hoa tay trong tay hạnh phúc, ai nhìn họ đều sẽ ngỡ như là một cặp đôi trẻ đang yêu nhau, sao có thể nghĩ rằng người đàn ông đó bên ngoài lại khác với bên trong.
Trần Khả Như lạnh lùng nhìn bọn họ, nói thật, cô không có cảm tình với Lê Mỹ Hoa, lừa gạt tình cảm cũng không liên quan gì đến cô. Theo mức độ yêu thích của Lê Mỹ Hoa với Tống Quốc Minh và mức độ chán ghét của cô ta đối với mình, nếu cô chạy đến nói với cô ta, này, bạn trai của cô là một kẻ biến thái, nói không chừng Lê Mỹ Hoa sẽ trực tiếp ra tay với cô.
Những chuyện tự chuốc họa vào thân này, cô không làm.
Về điểm này, thì đã được Tống Quốc Minh tính toán rồi.
"Có phải em có chuyện muốn nói với tôi không?"
Đột nhiên, ánh mắt Lê Hoàng Việt thâm trầm nhìn cô hỏi.
Trần Khả Như chớp chớp mắt nhìn anh, trước sau như một nói: "Anh cảm thấy Tống Quốc Minh là người như thế nào?"
Lê Hoàng Việt là một người thông minh, nghe cô hỏi liền hiểu.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tầm mắt anh liếc qua thân hình gầy gò kia rồi tỉnh bơ như không thu hồi lại tầm mắt, nhếch môi: "Sợ là Mỹ Hoa sẽ chịu khổ."
"Thế còn anh?"
Trần Khả Như không ngờ rằng Lê Hoàng Việt lại nói thẳng thắn như vậy, dù sao thì trước giờ cô vẫn luôn cho rằng Lê Hoàng Việt tương đối hài lòng Tống Quốc Minh.
Ít nhất dựa theo tính tình của Lê Hoàng Việt, nếu không thích, sợ rằng đã sớm nhăn mặt rồi, làm sao có thể duy trì vẻ mặt tươi roi rói đó.
Mặt mày Lê Hoàng Việt trở nên thâm thúy: "Mỹ Hoa là em gái tôi, người con bé thích, tôi là anh cả tự nhiên sẽ không can thiệp đến, nhưng một khi để tôi phát hiện ra anh ta có vấn đề gì, hậu quả... sẽ khiến cho anh ta cả đời khó quên! Vì vậy ở trong tầm kiểm soát của tôi, Mỹ Hoa có thể tự do chơi đùa."
Khuôn mặt của anh dần dần lộ ra một chút ác độc, thậm chí Trần Khả Như đã có thể tưởng tượng ra kết cục của Tống Quốc Minh.
Nhưng tại sao ngày đó Tống Quốc Minh lại bình tĩnh nói rằng mình không sợ Lê Hoàng Việt?
Trong tay anh ta đang nắm lá bài nào, hay chỉ có Lê Mỹ Hoa?
Thủ đoạn của Lê Hoàng Việt ở trên thương trường thì ai ai cũng biết, vậy rốt cuộc là Tống Quốc Minh ngu dốt, hay là đang có quỷ kế khác!
Trần Khả Như không tiếp tục mở miệng nói nữa, bây giờ cô lại ghen tị với Lê Mỹ Hoa vì có một người anh trai yêu thương cô ta nhiều đến như vậy.
Hạnh phúc có thể rất đơn giản, một ánh mắt, một hành động, một lời hứa, một lời thề non hẹn biển em cứ gây họa đi, cho dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có anh là chỗ dựa vững chắc.
Cô khác với Lê Mỹ Hoa, nếu cô làm sai, có lẽ cô sẽ bị Lê Hoàng Việt ném xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai.
Em gái là em của mình, còn vợ thì có thể cưới lại.
Cổng đi vào khu rừng giả tưởng giống như đi lên toa hành khách xe lửa, cô cùng Lê Hoàng Việt, Lê Mỹ Hoa, Tống Quốc Minh và Vũ Tuyết Trang, năm người lên toa xe lửa. Ánh đèn trong đường hầm nhấp nháy lúc sáng lúc tối, có cảm giác giống như mơ vậy.
Khu rừng giả tưởng thực ra là một mê cung, bên trong sẽ có manh mối nhắc nhở, khi nắm được gợi ý cuối cùng bạn sẽ tìm được lối ra, tuy nhiên trong đó có rất nhiều chướng ngại vật, không bao gồm người thật. Nghe nói đến lúc chính thức khai trương sẽ có một số đoạn có thêm người thật quấy nhiễu, nói tóm lại trong một câu chính là hãy cẩn thận khi bước vào đoạn trò chơi có chỉ số thông minh cao.
Ngay trước khi khởi động xe, Lê Chí Cường thở hổn hển xuất hiện, giống như bị ai bóp cổ: "Tổng giám đốc Lê, có một cuộc gọi khẩn cấp... ngài xem đi?"
"Mang đến đây."
Lê Hoàng Việt mặt không cảm giác, phun ra mấy chữ.
Trần Khả Như lờ mờ có một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên.
“Tôi có chút việc gấp, phải lập tức trở về ngay, mọi người cứ chơi đi.” Lê Hoàng Việt trầm giọng nói.
Nghe vậy, Lê Mỹ Hoa lập tức méo miệng phản bác: "A, anh cả, sao anh lại làm như vậy? Thật mất hứng..."
Lê Hoàng Việt cười nhạo: "Sao, trong mắt Lê Mỹ Hoa em bây giờ còn có người anh cả là anh sao?"
"Anh cả, anh nói bậy bạ gì đó, em mới không giống anh trọng sắc khinh bạn đâu..." Rõ ràng trước đây anh ghét Trần Khả Như muốn chết, vậy mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hai người đã gắn bó keo sơn, giống như đang thật sự yêu đương vậy.
Trước đây, cô ta luôn lấy chuyện này ra để mỉa mai Trần Khả Như, bây giờ tốt rồi, hồ ly tinh càng thêm hả hê hơn.
Lê Hoàng Việt không để ý đến cô ta, xoay người, cánh tay dài ôm lấy toàn bộ bờ vai của Trần Khả Như, tiện thể bóp nhẹ một cái.
Trần Khả Như lặng lẽ dựa vào lồng ngực anh, anh cúi đầu, như có như không ít ra thở vào trên trán của cô: "Được rồi, đưa điện thoại cho tôi."
Giọng nói từ tính đó, giống như một dòng điện xẹt qua, Trần Khả Như cảm thấy vị trí trên trán mình nóng bừng.
"Ừm."
Âm thanh mềm mại giống như con như mèo nhỏ, thật sự là phát ra từ trong miệng cô sao?
Sau khi bóng lưng của Lê Hoàng Việt biến mất, Trần Khả Như vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc này toa tàu khởi hành.
Vũ Tuyết Trang không biết từ lúc nào đã từ phía sau toa tàu chui đến bên cạnh cô, bởi vì mỗi người cách nhau khoảng một mét, cộng thêm lúc tàu chạy sẽ phát ra tiếng lách cách, cho nên hai người nói chuyện hoàn toàn sẽ không lo bị người phía trước nghe thấy.
"Chị Khả Như, cô gái đó, Lê Mỹ Hoa và tổng giám đốc Lê nhà chị là anh em cùng ba cùng mẹ sao? Chị có chắc họ không phải là cùng ba khác mẹ không, hoặc là cùng mẹ khác ba không?"
Vũ Tuyết Trang liếc mắt nhìn cô, thu lại hai con ngươi đen nhánh đang chuyển động, nghiêm túc hỏi.
Trần Khả Như nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy thì cảm thấy rất buồn cười.
Vũ Tuyết Trang nhướng mày: "Bác sĩ Trần, người ta đang hỏi chị rất nghiêm túc đó. Nhưng nghe nói ba của Lê Hoàng Việt là tổng giám đốc Lê một người đàn ông rất chung thủy, gần như là một người đàn ông nói không với scandal, vì vậy khả năng tìm tình nhân không lớn. Vì vậy chỉ có thể nói là con ông ấy không kế thừa được gen tốt của ông ấy, Lê Mỹ Hoa lớn lên không xinh đẹp, toàn bộ gen tốt đều truyền cho anh trai.
Trong nháy mắt, trong mắt Vũ Tuyết Trang lại phát ra ánh sáng: "Nhưng mà, chị Khả Như, bạn trai của chị rất đẹp trai nha, tại sao anh ấy lại đẹp trai như Jong Suk nhà em vậy?"
"Buổi sáng em còn nói Lê Hoàng Việt đẹp trai hơn thần tượng của em, buổi trưa lại liếc mắt đưa tình với trợ lý Lê và bác sĩ Ngô, em cứ thay đổi xoành xoạch như vậy thì có thích hợp không?"
Trần Khả Như trêu chọc.
Vũ Tuyết Trang lập tức đỏ mặt, xấu hổ nhanh chóng phản bác lại: "Em liếc mắt đưa tình với trợ lý Lê bao giờ. Rõ ràng là em với anh ta như nước với lửa? Chị Khả Như, chị đừng có gán ghép lung tung như thế. Em mới không thích loại người nói năng ác độc muốn thu hút sự chú ý của người khác, còn cố tình giả vờ như mình bị ép đâu!"
Trần Khả Như gật đầu hùa theo lời cô ấy: "Hai người mới quen biết nhau không lâu, nhưng em lại rất hiểu trợ lý Lê."
Vũ Tuyết Trang xua tay, cố ý đánh gãy đề tài: "Chị Khả Như, chị đừng nhắc tới nữa, hay là chị nói cho em một chút về anh chàng đẹp trai phía trước đi."
Trong lòng Trần Khả Như rùng mình, ánh mắt sắc bén: "Em có tin rằng có một loại người được gọi là kẻ đạo đức giả không?"
"Em tin."
Vũ Tuyết Trang xoay tròn tròng mắt linh hoạt: "Có phải là Giang Biệt Hạc trong phim tuyệt đại song kiêu không?"
Trần Khả Như không cười nổi trước sự dở hơi của cô ấy, cô có một loại cảnh giác cao độ, cơ bắp cô căng cứng, nhìn chằm chằm vào từng cử động của đối phương. Vừa khéo là Lê Hoàng Việt rời đi vào lúc này, có phải là Tống Quốc Minh đang chuẩn bị xé rách bộ mặt thật của anh ta ra không?
Đây là một ẩn số.
"Vũ Tuyết Trang, có lẽ không bao lâu nữa em sẽ gặp được kẻ đạo đức giả rồi."
"Chị Khả Như, chị đang nói cái gì vậy, sao em không hiểu gì cả?"
"Em không cần hiểu, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi."
Không bao lâu sau, đoàn tàu dừng lại, sau khi bốn người xuống tàu, toa xe trở về trạng thái tự động.
“Chị Khả Như, sao em cảm thấy u ám thế?” Đối diện trước mắt là rừng rậm và cây cối nhiên nhiên trong lành bị mây đen che khuất ánh mặt trời, cô dõi mắt mình sang, sâu thẳm, xanh thẫm một mảnh, cộng thêm hiệu ứng âm thanh xung quanh, quả thật có chút dọa người.
Lúc này, cả người Lê Mỹ Hoa sắp nhào vào trên người Tống Quốc Minh, hờn dỗi nói: "Quốc Minh, em rất sợ, anh nắm chặt tay của em đi, đừng buông em ra đó."
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Vũ Tuyết Trang trợn to hai mắt, người phụ nữ này thật là già mồm. Nhìn biểu cảm và dáng vẻ của cô ta, như thể không có xương vậy, rõ ràng là rất hưởng thụ.
Sợ cái gì mà sợ, ma quỷ còn chưa xuất hiện, sợ thì về nhà đi!
Hai người này thật là đáng ghét.
"Hai cô gái xinh đẹp, theo sát tôi, đừng để bị lạc."
Tống Quốc Minh quay đầu lại chào hỏi hai người phía sau.
Trần Khả Như bình tĩnh đáp: "Không cần đâu, chúng ta tách riêng ra đi. Xác suất tìm được lối ra tương đối cao."
"Tùy vậy."
Tống Quốc Minh cũng không ép buộc, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.
"Không biết phân biệt tốt xấu! Quốc Minh, chúng ta đi thôi, đừng lo cho bọn họ!"
Lê Mỹ Hoa khịt mũi và kéo Tống Quốc Minh rẽ phải.
“Hừ, sao tố chất của cô ta lại kém như vậy!” Vũ Tuyết Trang tức giận lẩm bẩm, nhưng hai người kia đã đi xa rồi, căn bản là không nghe thấy lời cô nói.
Thái độ của cô em chồng tôi tệ đến như thế, Vũ Tuyết Trang đã có thể tưởng tượng đến địa vị của Trần Khả Như trong nhà họ Lê như thế nào rồi, nếu Lê Hoàng Việt không tỏ thái độ, sau này làm sao cô có thể sống những ngày tốt đẹp được chứ.
"Chị Khả Như..."
"Chị biết em muốn nói cái gì, chị và Lê Hoàng Việt còn chưa suy nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy."
"Bây giờ chị và tổng giám đốc Lê đang rất tốt, em yên tâm đi, tụi chị sẽ càng ngày càng tốt hơn mà."
Hai người chọn con đường bên trái, vừa vặn rẽ ngược hướng với bọn Tống Quốc Minh, đột nhiên Vũ Tuyết Trang nói đã tìm được manh mối, cực kỳ hào hứng chạy tới.
"Vũ Tuyết Trang, đừng chạy lung tung!"
Trần Khả Như hét lên liên tục, chỉ thấy ánh sáng trước mặt mờ mịt, lại có sương mù nhân tạo dày đặc, tầm nhìn trong vòng hai ba mét trở nên mờ mịt.
"Chị Khả Như, a a a..."
Đột nhiên, có một tiếng kêu chói tai vang lên trong khu rừng giả tưởng.
Đó là giọng của Vũ Tuyết Trang.
Cô ấy đã gặp phải rắc rối gì rồi sao?
Không đúng, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, làm sao có thể xảy ra tai nạn!
Trần Khả Như hét lên liên tục vài tiếng, nhưng không có ai trả lời. Đột nhiên, có một giọng nữ phát ra từ trong miệng thân cây: Bạn đồng hành của bạn đã bị Hắc Sơn Lão Yêu bắt vào động Bàn Tơ. Muốn cứu cô ấy, hãy đến động Thủy Liêm để tìm hộp kho báu ánh trăng.
Trần Khả Như lau mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là ai đã nghĩ ra một cái tên không có một chút sáng tạo nào như vậy chứ?
Nhưng mà may mắn là vẫn còn ở trong một phần nào đó của trò chơi nên Vũ Tuyết Trang vẫn an toàn.
Làn khói dần dần tan đi, Trần Khả Như gấp rút đi tìm động Thủy Liêm, nhưng phía lưng sau cô lại có bước chân nặng nề đi theo.