Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 - Có người chính là già mồm
“Em có thể xem như là hẹn hò.”
“Hẹn hò?”
Trong lòng Trần Khả Như như nổi lên gợn sóng và bọt nước. Cho dù đã có hoàn thành home run,lại lẫn lộn gôn gốc, nhưng đó cũng là thứ mà cô khát vọng.
“Trần Khả Như, chúng ta hẹn hò đi.”
Lê Hoàng Việt nắm tay cô, tựa như vương tử và công chúa bước vào một thế giới tươi đẹp. Toàn bộ công viên trò chơi như giấc mộng lãng mạn hão huyền dường như chỉ còn sót lại hai người họ, bọn họ cùng nhau ngồi vòng xoay ngựa gỗ, xe ba bánh, đi vào trấn nhỏ tưởng tượng để dạo chơi, lại tới ngôi nhà ma để phiêu lưu mạo hiểm.
Cô chưa từng vui vẻ phấn khích như vậy, phim truyền hình tối hôm qua Vũ Tuyết Trang xem rắc rất nhiều thức ăn chó thì tính là gì, nào có khắc cốt ghi tâm chân thực như khoảnh khắc này.
Bất kể sau này cô có cùng Lê Hoàng Việt tiếp tục tiến tới hay không, có những hồi ức quý giá này có lẽ nên thỏa mãn.
Đối với một số dự án độ cao quá cao, Trần Khả Như sợ độ cao, và một lần nữa, nó không có lợi cho việc quay phim, vì vậy đã không chơi.
Tổ làm phim bên kia thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không tha, lúc hai người họ đang ăn pizza, cả quá trình cũng đều quay.
“Tại sao phải quay cái này?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trần Khả Như lúng túng, may mà cô ăn lịch sự nhã nhặn, nếu không… Xém chút quên mất màn hình máy quay phim theo dõi bên cạnh.
Lê Hoàng Việt thích thú nhìn qua: “Có lẽ tiệm pizza nhà này có tài trợ.”
Trần Khả Như: “…” Đều nói không buôn bán mới không gian dối, đúng thật.
Bình thường lúc xem phim dài tập và phim lẻ trên ti vi, cô ghét cay ghét đắng quảng cáo, chửi lên chửi xuống, hôm nay, bản thân dường như cũng thành người như vậy lúc nào không hay.
Một lát sau, đạo diễn tuyên bố, công việc quay phim hôm nay kết thúc, hơn nửa ngày này,cùng hai người Tổng giám đốc Lê và bà chủ chạy đôn chạy đáo, hai người họ trái lại tinh thần sáng láng, bình yên vô sự, nhưng khổ cho một đám người vác đồ làm trâu làm ngựa phía sau, mệt đến thở không ra hơi.
Vì sự ăn ý của hai người nên nội dung quay gần như có thể đi đến phần hậu kỳ và tuyên truyền, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, muốn làm tốt việc phải gặp nhiều khó khăn, kết quả lại mỹ mãn và thành công hơn mong đợi, công sức vất vả cũng đáng giá.
“Chiều này anh phải về công ty sao?”
Trần Khả Như nhìn thấy công nhân viên thu dọn dụng cụ, thì dường như có cảm giác mất mát.
Đến khi nhạc hết người tan, luôn có mấy phần lạc lõng và cô đơn.
“Em muốn tôi ở bên em à?”
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nhìn sang, sâu thẳm, kèm theo ý thăm dò.
Không biết vì sao, cổ họng Trần Khả Như hơi lạnh lẽo, nếu như đổi lại lúc trước, vốn không cần nghĩ. Cô nhất định sẽ dứt khoát lễ độ hoặc giả vờ không cần để ý, không cần, anh đi đi, anh cứ bận việc của anh.
Nhưng đấy vốn không phải ý nghĩ thực sự trong lòng cô.
“Trần Khả Như, những khi em ở trước mặt tôi, không cần cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ như vậy?” Lê Hoàng Việt nhíu mày, hai người vốn ngồi đối diện, lúc này sắc mặt anh có hơi âm u không ổn định, không biết là vui hay giận.
Trần Khả Như đúng là một người phụ nữ không đòi hỏi. Anh nói: “Ở trước mặt tôi, em có thể buông thả một chút.”
Dù xảy ra chuyện gì, cho dù trời có sập xuống cũng có tôi chống đỡ không phải sao?
Trần Khả Như không khỏi hỏi ngược lại: “Vậy nếu như có một ngày, có một ngày người đã từng giúp đỡ tôi, bỗng nhiên mệt mỏi thì sao? Hoặc là người đó lại muốn bảo vệ một người khác dưới cánh chim mình thì sao?”
Cô rất thông minh.
Biết cách quanh co lòng vòng để trả lời anh.
Lê Hoàng Việt lập tức lộ ra vài phần không hài lòng, giọng nói lành lạnh: “Tôi không thích trả lời những câu hỏi giả định. Nhớ kỹ, sau này đừng hỏi nữa.”
Đôi mắt anh nháy mắt lạnh lùng và vô tình.
Vài chữ ngắn ngủi, thái độ của anh đã lộ rõ.
Trần Khả Như dường như cảm thấy câu tiếp theo, sợ anh sẽ nói, Trần Khả Như, cô đừng ỷ được nuông chiều mà kiêu ngạo, được voi đòi tiên.
“Tôi xin lỗi.” Vẻ mặt cô ngơ ngẩn, vị chua trong mũi không hiểu sao lại trở nên nồng nặc, thậm chí vị nước cam trong miệng cũng thật chua, thậm chí là cay đắng không thôi.
Chẳng lẽ là cô thật sự đòi hỏi quá nhiều?
Lê Hoàng Việt là một người nhạy bén cỡ nào, anh có thể nắm bắt chính xác những chuyển động tinh tế của cô, giữa lông mày anh hiện lên chút lo lắng.
Anh bắt lấy bàn tay như mầm cỏ đã trở nên lạnh của Trần Khả Như và giữ chặt. "Công việc buổi chiều tôi đã để Lê Chí Cườngdời lại. Có phải em muốn chơi trong khu rừng tưởng tượng không, tôi sẽ đi cùng em nhé?"
Nhiệt độ đột ngột đến, hàng mi của anh cũng trở nên ấm hơn.
Thái độ một trước một sau giống như cho người ta một cái tát rồi lại thêm một quả táo ngọt, Trần Khả Như ánh mắt khó hiểu, tất cả những gì cô ấy muốn là một câu trả lời khẳng định, một lời hứa, nhưng cũng lại là điều khó khăn nhất trên đời.
Sau đó, cô đã hiểu ra.
Lời hứa của đàn ông chưa chắc có thể tin, vì vậy cố chấp chỉ là một loại vọng niệm thôi.
Cô đang định từ chối thì điện thoại của Lê Hoàng Việt vô tình vang lên.
Lúc anh trả lời điện thoại, vẻ mặt dịu dàng, thái độ của anh hơi thản nhiên hơn bình thường không ít.
Trần Khả Như có dự cảm không lành khi nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nói: "Một lát nữa, Mỹ Hoa bọn họ sẽ tới, em... em không phiền chứ?"
Lê Mỹ Hoa?
Chân mày của Trần Khả Như giật bất thường, "Cô ấy và bạn trai của cô ấy?"
Giờ phút này, cô bắt đầu khẽ run, nơi nào có Lê Mỹ Hoa, thì sao có thể thiếu Tống Quốc Minh?
“Có lẽ vậy.” Lục Diêu nhìn thấy cô có vẻ kỳ quái, cho rằng là vì Lê Mỹ Hoa, dù sao đến bây giờ, hai người vẫn không thể ở chung hòa bình, tuy nhiên chủ yếu là thái độ của Lê Mỹ Hoa từ nhỏ đã bị chiều đến hư hỏng.
Anh luôn cảm thấy bản chất của Lê Mỹ Hoa khác với một người phụ nữ xấu xa, nhiều lắm là cô bé đang trút giận thôi, có sao nói vậy, sẽ không cố che giấu.
"Cô không vui à?"
Trần Khả Như gật đầu, Lê Mỹ Hoa cũng đủ để cô đau đầu, chưa kể đến việc Tống Quốc Minh ghê tởm, nếu có thể, cô chỉ muốn trốn đi.
"Anh cả, anh ngược lại hay thật đó. Đưa người khác tới cũng không đưa em theo. Trung tâm giải trí đã bước vào giai đoạn vận hành thử nghiệm, cũng không nói cho em biết sao?”
Lê Mỹ Hoa tức giận, rõ ràng là quở trách, nhưng khi cô móc vai quay lưng lại, chứng tỏ cô và Lê Hoàng Việt đã thân mật từ nhỏ, cô ta ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn.
Người khác?
Là cô sao?
Trần Khả Như cười lạnh trong lòng.
"Anh cả Lê, chị dâu."
Tống Quốc Minh nở nụ cười như gió xuân, "Em đã nói với Mỹ Hoa là anh đang làm việc, nhưng chắc cô ấy đang rục rịch muốn đến trung tâm giải trí... sẽ không gây phiền phức cho Anh cả Lê chứ?"
Sắc mặt Trần Khả Như hơi tái nhợt, kẻ đạo đức giả này, nói hay hơn hát, cô siết chặt ngón tay cố gắng kiềm chế thói quen hàng ngày.
Lê Hoàng Việt vui vẻ nói vài câu.
Tống Quốc Minh nói xong liền tiến lại gần như không có chuyện gì, mùi nước hoa trên người nồng nặc, mũi Trần Khả Như cay cay, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên: “Tôi hơi mệt. Tôi tìm Vũ Tuyết Trang đi về trước.”
Cô muốn chạy đi thật nhanh, ở lại tiếp sợ sẽ buồn nôn mất.
“Chúng ta vừa tới, chị dâu đã rời đi, đúng là không phải phép lắm.” Tống Quốc Minh đứng trước mặt cô, giễu cợt nói.
Trần Khả Như lùi lại nửa bước không chút lưu tình.
Lê Mỹ Hoa vặn vạt váy bồng bềnh đến bên cạnh Tống Quốc Minh, chỉ gà mắng chó nói: “Mấy ngày trước tôi đọc lại hậu cung truyện, kẻ đê tiện chính là già mồm, nói không sai một chút nào.”
Nghe đến đây, mọi người đều thay đổi vẻ mặt.
Chỉ có Lê Mỹ Hoa là người dám ở trước mặt Lê Hoàng Việt nói điều này với Trần Khả Như.
"Lê Mỹ Hoa!"
Lê Hoàng Việt cau mày, không vui nói: "Em đọc hết sạch rồi sao? Nhà họ Lê chúng ta dạy dỗ chỉ có kiểu cô chủ như em sao?"
Thoáng chốc, Lê Mỹ Hoa mím môi, mũi chua xót, đau lòng khóc tủi thân khóc nức nở: "Anh cả, anh thay đổi rồi, trước kia sẽ không giúp cô ấy tráng mắng em như thế!"
Đôi mắt hơi lạnh lẽo của Lê Hoàng Việt liếc nhìn cô, người phụ nữ không có đầu óc, có lúc anh thật sự nghi ngờ Lê Mỹ Hoa có phải là em gái ruột của mình hay không, không thông minh hơn người phụ nữ ngu ngốc kia chút nào.
Ngay cả khi cô không thích Trần Khả Như đi nữa, đó vẫn là người vợ mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, có Tống Quốc Minh ở đây sẽ chỉ khiến anh ấy cảm thấy rằng trình độ học vấn và phẩm chất của Lê Mỹ Hoa có vấn đề.
Trần Khả Như bực mình không rõ lý do, ngay khi Lê Mỹ Hoa đến, cô đã biết rằng sẽ có kết quả như vậy, mặc dù trái tim cô không thể lay động nhưng có thể ảnh hưởng tâm tình của cô, thật ồn ào.
Lê Mỹ Hoa không thích cô vì Trần Phương Liên, có lẽ bởi vì chán ghét từ trong xương tủy.
Mà cô không thích Lê Mỹ Hoa, có lẽ vì cùng ghét Trần Khả Hân, hai người xem như không ưa nhau.
“Mỹ Hoa, không phải anh đã nói với em sao, nhanh xin lỗi chị dâu em.” Gương mặt Tống Quốc Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng uy nghiêm, nghiêm mặt dạy bảo.
Vốn tưởng rằng Lê Mỹ Hoa nhất định sẽ phản bác lại, thậm chí càng công kích mạnh mẽ hơn.
Không nghĩ tới, Lê Mỹ Hoa nhăn nhó một hồi, do dự chần chừ, tóm lại sau khi liếc nhìn Tống Quốc Minh, bất đắc dĩ bước tới trước mặt Trần Khả Như, cứng ngắc nói: "Thực xin lỗi."
Không chân thành.
Cả Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đều hơi ngạc nhiên, kẻ ác tự có kẻ ác trị, Lê Mỹ Hoa thực sự bị Tống Quốc Minh dạy cho ngoan ngoãn.
Lê Hoàng Việt như có như không liếc nhìn Tống Quốc Minh, người sau khẽ mỉm cười đáp lại.
Trực giác cho anh biết người đàn ông này không đơn giản.
“Không sao.” Trần Khả Như nhẹ nhàng đáp.
“Nếu chị dâu không giận tụi em, vậy thì cứ ở lại, một nhà chúng ta cùng nhau vui chơi, chị thấy sao?” Tống Quốc Minh đặc biệt ân cần nói.
Lê Mỹ Hoa hùa theo: "Đúng vậy, Trần Khả Như, cô sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?”
Chuyện gì xảy ra?
Trần Khả Như hoài nghi, chỉ có mình cô nhìn ra sự niềm nở và không có ý tốt của Tống Quốc Minh sao?
Lê Hoàng Việt bình tĩnh đi vòng qua phía sau cô, thuận thế sờ bả vai cô, dịu dàng nói: "Sao vậy, thật sự khó chịu sao? Vậy tôi đưa em về."
Trần Khả Như hé môi, cảm thấy có chút mâu thuẫn.
"Mất hứng!"
Lê Mỹ Hoa ở một bên phát cáu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một vài người bây giờ đạt được nuông chiều quá rồi, bắt đầu chơi bài lớn…”
"Tôi không sao, hiện tại tôi rất ổn."
Trần Khả Như nở nụ cười yếu ớt với Lê Hoàng Việt, ánh mắt sâu xa.
Khi nghe lời này, Tống Quốc Minh lộ ra một tia hưng phấn thoáng qua.
Tuy nhiên, Trần Khả Như rõ ràng đã nắm bắt được nó.
Tên biến thái này!
Cô không bị kích động bởi những lời nói của Lê Mỹ Hoa, nhưng về cơ bản nhận ra rằng không phải lúc nào cũng có thể tránh được rắc rối, nhất định phải lợi dụng việc hôm nay hai anh em Lê Hoàng Việt và Lê Mỹ Hoa đều ở đây để vạch trần bộ mặt thật của Tống Quốc Minh.
“Hẹn hò?”
Trong lòng Trần Khả Như như nổi lên gợn sóng và bọt nước. Cho dù đã có hoàn thành home run,lại lẫn lộn gôn gốc, nhưng đó cũng là thứ mà cô khát vọng.
“Trần Khả Như, chúng ta hẹn hò đi.”
Lê Hoàng Việt nắm tay cô, tựa như vương tử và công chúa bước vào một thế giới tươi đẹp. Toàn bộ công viên trò chơi như giấc mộng lãng mạn hão huyền dường như chỉ còn sót lại hai người họ, bọn họ cùng nhau ngồi vòng xoay ngựa gỗ, xe ba bánh, đi vào trấn nhỏ tưởng tượng để dạo chơi, lại tới ngôi nhà ma để phiêu lưu mạo hiểm.
Cô chưa từng vui vẻ phấn khích như vậy, phim truyền hình tối hôm qua Vũ Tuyết Trang xem rắc rất nhiều thức ăn chó thì tính là gì, nào có khắc cốt ghi tâm chân thực như khoảnh khắc này.
Bất kể sau này cô có cùng Lê Hoàng Việt tiếp tục tiến tới hay không, có những hồi ức quý giá này có lẽ nên thỏa mãn.
Đối với một số dự án độ cao quá cao, Trần Khả Như sợ độ cao, và một lần nữa, nó không có lợi cho việc quay phim, vì vậy đã không chơi.
Tổ làm phim bên kia thậm chí ngay cả cơm trưa cũng không tha, lúc hai người họ đang ăn pizza, cả quá trình cũng đều quay.
“Tại sao phải quay cái này?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trần Khả Như lúng túng, may mà cô ăn lịch sự nhã nhặn, nếu không… Xém chút quên mất màn hình máy quay phim theo dõi bên cạnh.
Lê Hoàng Việt thích thú nhìn qua: “Có lẽ tiệm pizza nhà này có tài trợ.”
Trần Khả Như: “…” Đều nói không buôn bán mới không gian dối, đúng thật.
Bình thường lúc xem phim dài tập và phim lẻ trên ti vi, cô ghét cay ghét đắng quảng cáo, chửi lên chửi xuống, hôm nay, bản thân dường như cũng thành người như vậy lúc nào không hay.
Một lát sau, đạo diễn tuyên bố, công việc quay phim hôm nay kết thúc, hơn nửa ngày này,cùng hai người Tổng giám đốc Lê và bà chủ chạy đôn chạy đáo, hai người họ trái lại tinh thần sáng láng, bình yên vô sự, nhưng khổ cho một đám người vác đồ làm trâu làm ngựa phía sau, mệt đến thở không ra hơi.
Vì sự ăn ý của hai người nên nội dung quay gần như có thể đi đến phần hậu kỳ và tuyên truyền, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, muốn làm tốt việc phải gặp nhiều khó khăn, kết quả lại mỹ mãn và thành công hơn mong đợi, công sức vất vả cũng đáng giá.
“Chiều này anh phải về công ty sao?”
Trần Khả Như nhìn thấy công nhân viên thu dọn dụng cụ, thì dường như có cảm giác mất mát.
Đến khi nhạc hết người tan, luôn có mấy phần lạc lõng và cô đơn.
“Em muốn tôi ở bên em à?”
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nhìn sang, sâu thẳm, kèm theo ý thăm dò.
Không biết vì sao, cổ họng Trần Khả Như hơi lạnh lẽo, nếu như đổi lại lúc trước, vốn không cần nghĩ. Cô nhất định sẽ dứt khoát lễ độ hoặc giả vờ không cần để ý, không cần, anh đi đi, anh cứ bận việc của anh.
Nhưng đấy vốn không phải ý nghĩ thực sự trong lòng cô.
“Trần Khả Như, những khi em ở trước mặt tôi, không cần cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ như vậy?” Lê Hoàng Việt nhíu mày, hai người vốn ngồi đối diện, lúc này sắc mặt anh có hơi âm u không ổn định, không biết là vui hay giận.
Trần Khả Như đúng là một người phụ nữ không đòi hỏi. Anh nói: “Ở trước mặt tôi, em có thể buông thả một chút.”
Dù xảy ra chuyện gì, cho dù trời có sập xuống cũng có tôi chống đỡ không phải sao?
Trần Khả Như không khỏi hỏi ngược lại: “Vậy nếu như có một ngày, có một ngày người đã từng giúp đỡ tôi, bỗng nhiên mệt mỏi thì sao? Hoặc là người đó lại muốn bảo vệ một người khác dưới cánh chim mình thì sao?”
Cô rất thông minh.
Biết cách quanh co lòng vòng để trả lời anh.
Lê Hoàng Việt lập tức lộ ra vài phần không hài lòng, giọng nói lành lạnh: “Tôi không thích trả lời những câu hỏi giả định. Nhớ kỹ, sau này đừng hỏi nữa.”
Đôi mắt anh nháy mắt lạnh lùng và vô tình.
Vài chữ ngắn ngủi, thái độ của anh đã lộ rõ.
Trần Khả Như dường như cảm thấy câu tiếp theo, sợ anh sẽ nói, Trần Khả Như, cô đừng ỷ được nuông chiều mà kiêu ngạo, được voi đòi tiên.
“Tôi xin lỗi.” Vẻ mặt cô ngơ ngẩn, vị chua trong mũi không hiểu sao lại trở nên nồng nặc, thậm chí vị nước cam trong miệng cũng thật chua, thậm chí là cay đắng không thôi.
Chẳng lẽ là cô thật sự đòi hỏi quá nhiều?
Lê Hoàng Việt là một người nhạy bén cỡ nào, anh có thể nắm bắt chính xác những chuyển động tinh tế của cô, giữa lông mày anh hiện lên chút lo lắng.
Anh bắt lấy bàn tay như mầm cỏ đã trở nên lạnh của Trần Khả Như và giữ chặt. "Công việc buổi chiều tôi đã để Lê Chí Cườngdời lại. Có phải em muốn chơi trong khu rừng tưởng tượng không, tôi sẽ đi cùng em nhé?"
Nhiệt độ đột ngột đến, hàng mi của anh cũng trở nên ấm hơn.
Thái độ một trước một sau giống như cho người ta một cái tát rồi lại thêm một quả táo ngọt, Trần Khả Như ánh mắt khó hiểu, tất cả những gì cô ấy muốn là một câu trả lời khẳng định, một lời hứa, nhưng cũng lại là điều khó khăn nhất trên đời.
Sau đó, cô đã hiểu ra.
Lời hứa của đàn ông chưa chắc có thể tin, vì vậy cố chấp chỉ là một loại vọng niệm thôi.
Cô đang định từ chối thì điện thoại của Lê Hoàng Việt vô tình vang lên.
Lúc anh trả lời điện thoại, vẻ mặt dịu dàng, thái độ của anh hơi thản nhiên hơn bình thường không ít.
Trần Khả Như có dự cảm không lành khi nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nói: "Một lát nữa, Mỹ Hoa bọn họ sẽ tới, em... em không phiền chứ?"
Lê Mỹ Hoa?
Chân mày của Trần Khả Như giật bất thường, "Cô ấy và bạn trai của cô ấy?"
Giờ phút này, cô bắt đầu khẽ run, nơi nào có Lê Mỹ Hoa, thì sao có thể thiếu Tống Quốc Minh?
“Có lẽ vậy.” Lục Diêu nhìn thấy cô có vẻ kỳ quái, cho rằng là vì Lê Mỹ Hoa, dù sao đến bây giờ, hai người vẫn không thể ở chung hòa bình, tuy nhiên chủ yếu là thái độ của Lê Mỹ Hoa từ nhỏ đã bị chiều đến hư hỏng.
Anh luôn cảm thấy bản chất của Lê Mỹ Hoa khác với một người phụ nữ xấu xa, nhiều lắm là cô bé đang trút giận thôi, có sao nói vậy, sẽ không cố che giấu.
"Cô không vui à?"
Trần Khả Như gật đầu, Lê Mỹ Hoa cũng đủ để cô đau đầu, chưa kể đến việc Tống Quốc Minh ghê tởm, nếu có thể, cô chỉ muốn trốn đi.
"Anh cả, anh ngược lại hay thật đó. Đưa người khác tới cũng không đưa em theo. Trung tâm giải trí đã bước vào giai đoạn vận hành thử nghiệm, cũng không nói cho em biết sao?”
Lê Mỹ Hoa tức giận, rõ ràng là quở trách, nhưng khi cô móc vai quay lưng lại, chứng tỏ cô và Lê Hoàng Việt đã thân mật từ nhỏ, cô ta ngay cả nhìn cô cũng không thèm nhìn.
Người khác?
Là cô sao?
Trần Khả Như cười lạnh trong lòng.
"Anh cả Lê, chị dâu."
Tống Quốc Minh nở nụ cười như gió xuân, "Em đã nói với Mỹ Hoa là anh đang làm việc, nhưng chắc cô ấy đang rục rịch muốn đến trung tâm giải trí... sẽ không gây phiền phức cho Anh cả Lê chứ?"
Sắc mặt Trần Khả Như hơi tái nhợt, kẻ đạo đức giả này, nói hay hơn hát, cô siết chặt ngón tay cố gắng kiềm chế thói quen hàng ngày.
Lê Hoàng Việt vui vẻ nói vài câu.
Tống Quốc Minh nói xong liền tiến lại gần như không có chuyện gì, mùi nước hoa trên người nồng nặc, mũi Trần Khả Như cay cay, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên: “Tôi hơi mệt. Tôi tìm Vũ Tuyết Trang đi về trước.”
Cô muốn chạy đi thật nhanh, ở lại tiếp sợ sẽ buồn nôn mất.
“Chúng ta vừa tới, chị dâu đã rời đi, đúng là không phải phép lắm.” Tống Quốc Minh đứng trước mặt cô, giễu cợt nói.
Trần Khả Như lùi lại nửa bước không chút lưu tình.
Lê Mỹ Hoa vặn vạt váy bồng bềnh đến bên cạnh Tống Quốc Minh, chỉ gà mắng chó nói: “Mấy ngày trước tôi đọc lại hậu cung truyện, kẻ đê tiện chính là già mồm, nói không sai một chút nào.”
Nghe đến đây, mọi người đều thay đổi vẻ mặt.
Chỉ có Lê Mỹ Hoa là người dám ở trước mặt Lê Hoàng Việt nói điều này với Trần Khả Như.
"Lê Mỹ Hoa!"
Lê Hoàng Việt cau mày, không vui nói: "Em đọc hết sạch rồi sao? Nhà họ Lê chúng ta dạy dỗ chỉ có kiểu cô chủ như em sao?"
Thoáng chốc, Lê Mỹ Hoa mím môi, mũi chua xót, đau lòng khóc tủi thân khóc nức nở: "Anh cả, anh thay đổi rồi, trước kia sẽ không giúp cô ấy tráng mắng em như thế!"
Đôi mắt hơi lạnh lẽo của Lê Hoàng Việt liếc nhìn cô, người phụ nữ không có đầu óc, có lúc anh thật sự nghi ngờ Lê Mỹ Hoa có phải là em gái ruột của mình hay không, không thông minh hơn người phụ nữ ngu ngốc kia chút nào.
Ngay cả khi cô không thích Trần Khả Như đi nữa, đó vẫn là người vợ mà anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, có Tống Quốc Minh ở đây sẽ chỉ khiến anh ấy cảm thấy rằng trình độ học vấn và phẩm chất của Lê Mỹ Hoa có vấn đề.
Trần Khả Như bực mình không rõ lý do, ngay khi Lê Mỹ Hoa đến, cô đã biết rằng sẽ có kết quả như vậy, mặc dù trái tim cô không thể lay động nhưng có thể ảnh hưởng tâm tình của cô, thật ồn ào.
Lê Mỹ Hoa không thích cô vì Trần Phương Liên, có lẽ bởi vì chán ghét từ trong xương tủy.
Mà cô không thích Lê Mỹ Hoa, có lẽ vì cùng ghét Trần Khả Hân, hai người xem như không ưa nhau.
“Mỹ Hoa, không phải anh đã nói với em sao, nhanh xin lỗi chị dâu em.” Gương mặt Tống Quốc Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng uy nghiêm, nghiêm mặt dạy bảo.
Vốn tưởng rằng Lê Mỹ Hoa nhất định sẽ phản bác lại, thậm chí càng công kích mạnh mẽ hơn.
Không nghĩ tới, Lê Mỹ Hoa nhăn nhó một hồi, do dự chần chừ, tóm lại sau khi liếc nhìn Tống Quốc Minh, bất đắc dĩ bước tới trước mặt Trần Khả Như, cứng ngắc nói: "Thực xin lỗi."
Không chân thành.
Cả Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đều hơi ngạc nhiên, kẻ ác tự có kẻ ác trị, Lê Mỹ Hoa thực sự bị Tống Quốc Minh dạy cho ngoan ngoãn.
Lê Hoàng Việt như có như không liếc nhìn Tống Quốc Minh, người sau khẽ mỉm cười đáp lại.
Trực giác cho anh biết người đàn ông này không đơn giản.
“Không sao.” Trần Khả Như nhẹ nhàng đáp.
“Nếu chị dâu không giận tụi em, vậy thì cứ ở lại, một nhà chúng ta cùng nhau vui chơi, chị thấy sao?” Tống Quốc Minh đặc biệt ân cần nói.
Lê Mỹ Hoa hùa theo: "Đúng vậy, Trần Khả Như, cô sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ?”
Chuyện gì xảy ra?
Trần Khả Như hoài nghi, chỉ có mình cô nhìn ra sự niềm nở và không có ý tốt của Tống Quốc Minh sao?
Lê Hoàng Việt bình tĩnh đi vòng qua phía sau cô, thuận thế sờ bả vai cô, dịu dàng nói: "Sao vậy, thật sự khó chịu sao? Vậy tôi đưa em về."
Trần Khả Như hé môi, cảm thấy có chút mâu thuẫn.
"Mất hứng!"
Lê Mỹ Hoa ở một bên phát cáu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một vài người bây giờ đạt được nuông chiều quá rồi, bắt đầu chơi bài lớn…”
"Tôi không sao, hiện tại tôi rất ổn."
Trần Khả Như nở nụ cười yếu ớt với Lê Hoàng Việt, ánh mắt sâu xa.
Khi nghe lời này, Tống Quốc Minh lộ ra một tia hưng phấn thoáng qua.
Tuy nhiên, Trần Khả Như rõ ràng đã nắm bắt được nó.
Tên biến thái này!
Cô không bị kích động bởi những lời nói của Lê Mỹ Hoa, nhưng về cơ bản nhận ra rằng không phải lúc nào cũng có thể tránh được rắc rối, nhất định phải lợi dụng việc hôm nay hai anh em Lê Hoàng Việt và Lê Mỹ Hoa đều ở đây để vạch trần bộ mặt thật của Tống Quốc Minh.