Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
Trong tiềm thức Cao Bích Ngọc đã chấp nhận Đỗ Nhất Minh nhưng còn về phía Phan Thanh Hương thì bà không thể hiểu nổi.Đ
Đều là những người làm mẹ mà bà ta lại có thể đối xử tàn nhẫn với Đỗ Nhất Minh như vậy.
Chắc trên cuộc đời này, không tìm được ai ác như bà ta, đây hoàn toàn không chỉ là vấn đề của tố chất.
“Làm sao? Con trai tôi ở đây hầu hạ bà mấy hôm là bà đã coi nó là con trai của mình rồi sao?” Trạng thái tâm lý của Phan Thanh Hương rất không ổn định, vừa mở mồm ra là đã bắt đầu cà khịa chọc ngoáy.
Phan Thanh Hương còn tưởng rằng, nếu như bà ta liên kết với Đỗ Trí Quốc, cắt hết mọi nguồn tài chính của Đỗ Nhất Minh thì anh sẽ chịu ngoan ngoãn nghe lời nhưng không ngờ qua một thời gian lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy Đỗ Nhất Minh chịu khuất phục.
Vậy nên bà ta không nhịn được, muốn làm gì đó vì chỉ sợ nếu mình không ra tay thì Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân sẽ ở bên nhau và hoàn toàn quên mất người mẹ đáng thương như bà ta.
Không, bà ta nhất định không để cho chuyện như thế xảy ra.
“Rốt cuộc bà muốn nói gì?” Cao Bích Ngọc tựa lưng vào chăn, nhìn Phan Thanh Hương đề phòng.
“Con gái bà không biết xấu hổ thì thôi đi, đến một người làm mẹ như bà mà cũng vô lại như vậy sao? Nếu như bà còn có chút liêm sỉ nào thì hãy khuyên bảo con gái mình đừng làm hại con trai tôi nữa.
Bà mắc bệnh máu trắng, bây giờ chỉ có sống nhờ vào việc làm hóa trị.
Cô con gái vàng bạc kia của bà đã bán nhà đi rồi đấy… kể cả như thế thì một năm tiền việc phí của bà ít nhất cũng phải mấy trăm triệu, lại còn chưa chắc đã có hiệu quả…”
Phan Thanh Hương nhìn thấy vẻ mặt xác xơ, bơ phờ của Cao Bích Ngọc thì lại nhớ lại chính bản thân mình trước đây cũng từng mắc ung thư cổ tử cung, một mình cô đơn nằm trong phòng bệnh.
Sau khi cắt đi những bộ phận ung thư có thể di căn, bây giờ Phan Thanh Hương cũng không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta lại khó chịu.
“Bà nói gì? Bệnh máu trắng gì? Bán nhà cái gì?”
Cao Bích Ngọc nhận được liên tiếp những tin sét đánh, mặt bà trắng bệch, cả người run lên cầm cập, co rúm lại.
Mặc dù bà không được ăn học nhiều, nhưng những gì mà Phan Thanh Hương nói bà vẫn hiểu cả.
Trước đây, tất cả mọi người đều nói với bà bệnh của bà không quá nghiêm trọng, không có gì đáng ngại cả, nằm viện kiểm tra một thời gian là được.
Nhưng thời gian mỗi ngày trôi qua, bà vẫn cảm thấy người mình rất đau, cả người hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Hóa ra là bà lại mắc một căn bệnh nghiêm trọng như thế.
Phan Thanh Hương cảm thấy kinh ngạc, bà ta nói năng không suy nghĩ: “Bà vẫn chưa biết chuyện này sao? Cũng đúng, bọn họ làm sao có thể nói sự thật cho bà biết được.
Nếu tôi là bà thì chi bằng tự kết liễu cuộc đời mình, đỡ thêm phiền hà cho con cái đúng không?” Nhớ lại lúc trước bị mắc ung thư cổ tử cung, không có người nhà bên cạnh nên bác sĩ nói thẳng cho bà ta biết, cũng không thèm quan tâm là bà ta có chấp nhận được hay không.
Bà ta làm ầm lên nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nuốt nước mắt vào trong để chấp nhận, mọi thứ cứ thế qua đi và bây giờ bà ta lại bình thường.
So với Cao Bích Ngọc được người này người kia chăm sóc, Phan Thanh Hương thấy mình thấy đáng thương và đáng buồn.
Cao Bích Ngọc trầm giọng xuống nói: “Ra ngoài!”
Khuôn mặt bà đã trở nên vô cùng âm u, mịt mờ và khó chịu.
Chưa đạt được mục đích của mình mà đã phải đi sao? Phan Thanh Hương không cam lòng, bà ta tiếp tục nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ ra ngoài.
Nhưng tôi thực sự cảm thấy bà rất đáng thương đấy, bị tất cả mọi người trong nhà che mắt.
Nhất Minh không nghe lời nên bây giờ cha nó không cho nó một đồng nào cả, bây giờ đến công việc nó cũng không có, chắc bây giờ nó lại phải sống nhờ vào con gái của bà.
Con gái của bà cũng chỉ là một y tá quèn, lương tháng có được bao nhiêu chứ? Tôi khuyên mấy người nếu không có tiền thì đâu lại về lại ở đó đi, đừng nghĩ đến chuyện bày mưu tính kế để bám được vào con trai tôi đi.”
Những gì Phan Thanh Hương nói vô cùng khó nghe, chỉ còn thiếu điều mắng chửi Đào Cúc Vân là hồ ly tinh.
Bà ta cũng cố gắng kiếm chế lại, nếu nói nặng lời quá, Cao Bích Ngọc chết ngay tại chỗ thì không phải bà ta lại rước họa vào người sao.
“Ra ngoài!”
Cao Bích Ngọc dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể để hét lên một tiếng.
“Kể cả như con gái của bà được đắc ý, lấy được con trai của tôi thì bà yên tâm, nhất định tôi sẽ phản đối chúng nó cả đời này.
Có tôi thì không có nó mà có nó thì không có tôi.
Nếu như bà sợ rồi thì bảo con gái bà tránh xa con trai tôi một chút.”
Phan Thanh Hương cảm giác vẫn chưa đạt được hiệu quả như trong chờ đợi nên vẫn tiếp tục nói thêm vài câu nữa rồi mới ra ngoài.
Dù sao lần sau bà ta vẫn còn có thể nghĩ ra được những cách khác.
Lần đầu bà ta gặp cha mẹ của Đào Cúc Vân, thái độ của hai người đó vẫn còn rất cứng rắn, thẳng thừng từ chối từ chi phiếu của bà ta, không ngờ con gái của bọn họ lại dùng đúng chiêu đó với Đào Nhất Minh.
Vậy nên, đứa con gái này thông minh giống cha mẹ của cô ta, tất cả đều là di truyền.
Mấy người nhà Đào Cúc Vân đều muốn câu được con cá to là Đỗ Nhất Minh.
Lúc Phan Thanh Hương đi ra, bà ta suy nghĩ những điều không giống ai.
Chắc không phải chứ, con trai của bà ta phải nhanh chóng nhìn thấy bộ mặt thật của gia đình này thì mới chịu từ bỏ.
Rõ ràng là đã nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn thích sĩ diện, Đào Cúc Vân không chia tay với Đỗ Nhất Minh nhất định là vì biết Đỗ Nhất Minh vẫn có tiền.
Cho dù bây giờ có phải chịu khổ một chút cũng được, nhưng về sau có thể khổ tận cam lai.
Dù sao chuyện Đỗ Nhất Minh không có tiền chỉ là tạm thời, bà ta chỉ sợ chẳng mấy chốc và Đỗ Nhất Minh lại thông báo kết hôn với Đào Cúc Vân.
Cả gia đình này đúng là mưu mô xảo quyệt, chẳng trách mà Đỗ Nhất Minh bị quay vòng vòng.
Có mấy lần bà ta thấy Đỗ Nhất Minh hỏi thăm rồi ở lại buổi đêm trông Cao Bích Ngọc, đúng là Đỗ Nhất Minh đã đối xử với Cao Bích Ngọc như đối xử với mẹ ruột của mình.
Quan trọng là bà ta đã nói những lời không ra gì nhưng Đỗ Nhất Minh vẫn như bỏ ngoài tai.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Đỗ, đương nhiên là thuộc về Đỗ Nhất Minh, vậy nên bà ta không thể sai, bảo vệ lợi ích của con trai mình thì có gì sai sao?
Khoảng một giờ sau, chủ nhiệm khoa phụ sản gọi điện tới cho Đào Cúc Vân.
Lúc đó cô đang ở cạnh Đỗ Nhất Minh, cô được nghỉ xen kẽ sáng chiều nên hai người đi siêu thị và Đỗ Nhất Minh lúc đó đang mua gì đó.
Vì Đỗ Nhất Minh bây giờ đang không một xu dính túi nên chỉ có thể dựa dẫm vào Đào Cúc Vân.
Cũng may là cô không chê bai gì anh.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đào Cúc Vân kinh ngạc, mắt cô giật giật liên tục, cô thầm nghĩ nhất định có chuyện gì vừa xảy ra.
Trong điện thoại, chủ nhiệm khoa nói rất vội vàng: “Cô mau tới bệnh viện đi, mẹ của cô đang đứng ngoài ban công trên tầng thượng, chuẩn bị…” Nhảy lầu.
Đào Cúc Vân biến sắc, cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Đi qua cửa bệnh viện, một đống nhà báo, xe cấp cứu, cảnh sát đang đứng ở đó.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một chấm đen, cô càng lúc càng lo lắng hơn.
Cô hoàn toàn không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này.
Nhưng cô cũng không dám chậm trễ, cô lập tức lao vào thang máy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như thế? Lúc đó, Đào Cúc Vân đã nghĩ tới tình huống tệ nhất, nhưng thật sự không ngờ ác mộng đã biến thành sự thật.
Lúc cô đến, cảnh sát đang cố gắng khuyên bảo mẹ cô, Đào Quốc Phong cũng đứng đó khuyên mẹ cô đến hết nước hết cái.
Không còn cách nào khác, mẹ cô đứng ở vị trí rất cao, trên người vẫn đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh sọc trắng.
Lúc trước mẹ cô bị bệnh, chỉ nằm ở giường bệnh, cô không hiểu mẹ cô lấy đâu ra sức lực để trèo lên đây, lại còn đứng hiên ngang như vậy nữa.
Mẹ cô giờ đã gầy như một tờ giấy, gió thổi qua lúc nào cũng có thể rơi xuống lúc đó.
Như thế làm sao cô không lo lắng hốt hoảng được.
“Mẹ!”
Trong lòng Đào Cúc Vân có một dự cảm, nhất định là mẹ cô đã biết được tình hình sức khỏe của mình, nếu không thì làm sao có thể như thế này?
Sau khi cô kêu lên một tiếng, ánh mắt của mẹ cô quả nhiên nhìn sang chỗ cô.
Dịu dàng, hiền lành, lại còn thấp thoáng cả vẻ không nỡ và yếu đuối.
Đào Cúc Vân tức giận nói: “Mẹ mau chóng xuống đây cho con.
Đang yên đang lành sao mẹ lại làm như thế, sao mẹ lại gây chuyện như thế?”
Cao Bích Ngọc lộ ra vẻ ăn năn: “Xin lỗi con, mẹ không biết… mẹ gây thêm phiền toái cho con…Bệnh của mẹ chắc không chữa được nữa rồi, mọi người vì mẹ…”
“Mẹ đừng suy nghĩ lung tung, mẹ nghe ai nói linh tinh vậy, bệnh của mẹ hoàn toàn có thể chữa khỏi được.”
Đào Cúc Vân vội vàng nói, cô thật sự không dám tin đã xảy ra chuyên gì.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ và từ từ đến gần.
Đào Quốc Phong nói: “Bích Ngọc, bà mau xuống đây.”
Cao Bích Ngọc nói chuyện rất khó khăn: “Con không cần phải nói dối mẹ, cũng không cần phải an ủi mẹ.
Cơ thể của mẹ thế nào mẹ biết rõ nhất, mẹ không muốn nhìn thấy con và cha con phải cực khổ như thế.
Mẹ ở lại nhất định sẽ là gánh nặng của hai người.”
Mỗi một lần bà hơi lắc lư di chuyển là mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gió trên đó rất mạnh, mà người bà lại mỏng như tờ giấy.
“Sao mẹ lại là gánh nặng được? Mẹ, mẹ đừng làm vậy nữa.
Con nói thật đấy, có chuyện gì mẹ xuống đây rồi nói, chúng ta từ từ bàn bạc với nhau.” Trên trán, trong lòng bàn tay, bàn chân của Đào Cúc Vân đều đổ mồ hôi, gần như chỗ nào trên người cô có thể đổ mồ hôi thì đều có mồ hôi cả.
Nhưng Cao Bích Ngọc không nghe, bình thường bà nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng đến những lúc quan trọng như thế này lại vô cùng quật cường.
Lưỡi của Đào Quốc Phong khô khốc: “Bích Ngọc, cho dù bà không nghĩ cho tôi thì bà cũng phải nghĩ cho con chứ.
Nếu như bà nhảy xuống thì con bé phải làm sao?”
Những gì Phan Thanh Hương nói lúc sáng cứ chập chờn xuất hiện trong đầu bà, thái độ và hành động của bà đúng là quá vội vàng hấp tấp.
Khuôn mặt của Đào Quốc Phong và Đào Cúc Vân cứ lắc lư trước mặt bà.
Cuối cùng bà cũng chịu gật đầu đồng ý.
“Được, tôi sẽ đi xuống.”
Sau khi bình tĩnh lại, Cao Bích Ngọc cuối cùng không còn kích động như lúc trước nữa, nghĩ lại mới thấy vừa rồi bà đã làm một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào, như thế không phải còn gây thêm phiền toái cho con cái sao.
Sau khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, Cao Bích Ngọc mới nói: “Cúc Vân, con có thể đồng ý với mẹ một chuyện không?”
“Chuyện gì ạ?”
Đào Cúc Vân nói, mọi chuyện đã đến nước này, đừng nói là một chuyện chứ một trăm chuyện cô cũng đồng ý.
“Con hứa với mẹ hãy chia tay Đỗ Nhất Minh đi được không?”
“Gì ạ?”
Đào Cúc Vân cảm thấy không ổn, cô không thể ngờ được mẹ cô lại nói đến chuyện này.
Cô ngập ngừng, ánh mắt mất hồn, tại sao?
“Cúc Vân, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.
Đỗ Nhất Minh là một người tốt nhưng cả đời này nó không thể rạch ròi quan hệ được với mẹ nó.
Con… đau một lần còn hơn cứ kéo dài như thế, con mau chóng chia tay với nó đi.”
Đào Quốc Phong cũng thúc giục cô: “Cúc Vân, con mau nói chuyện đi, mau hứa với mẹ con đi.”
Đầu Đào Cúc Vân trở nên rối rắm, sao tự nhiên lại đột ngột như vậy? Tại sao lại phải ép cô? Mẹ cô không phải đã chấp nhận Đỗ Nhất Minh rồi sao? Vì sao tự nhiên mẹ cô lại nói ra những điều này.
Đào Cúc Vân dày vò giãy dụa, cổ họng cô như có lửa đốt, cô không thể nói nên lời.
Lúc đó Cao Bích Ngọc lại không đứng vững, nghiêng người ra phía bên ngoài.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lúc Đào Cúc Vân ngẩng đầu lên, bóng mẹ cô nghiêng đi.
Mẹ, cô hét lên!.
Đều là những người làm mẹ mà bà ta lại có thể đối xử tàn nhẫn với Đỗ Nhất Minh như vậy.
Chắc trên cuộc đời này, không tìm được ai ác như bà ta, đây hoàn toàn không chỉ là vấn đề của tố chất.
“Làm sao? Con trai tôi ở đây hầu hạ bà mấy hôm là bà đã coi nó là con trai của mình rồi sao?” Trạng thái tâm lý của Phan Thanh Hương rất không ổn định, vừa mở mồm ra là đã bắt đầu cà khịa chọc ngoáy.
Phan Thanh Hương còn tưởng rằng, nếu như bà ta liên kết với Đỗ Trí Quốc, cắt hết mọi nguồn tài chính của Đỗ Nhất Minh thì anh sẽ chịu ngoan ngoãn nghe lời nhưng không ngờ qua một thời gian lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy Đỗ Nhất Minh chịu khuất phục.
Vậy nên bà ta không nhịn được, muốn làm gì đó vì chỉ sợ nếu mình không ra tay thì Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân sẽ ở bên nhau và hoàn toàn quên mất người mẹ đáng thương như bà ta.
Không, bà ta nhất định không để cho chuyện như thế xảy ra.
“Rốt cuộc bà muốn nói gì?” Cao Bích Ngọc tựa lưng vào chăn, nhìn Phan Thanh Hương đề phòng.
“Con gái bà không biết xấu hổ thì thôi đi, đến một người làm mẹ như bà mà cũng vô lại như vậy sao? Nếu như bà còn có chút liêm sỉ nào thì hãy khuyên bảo con gái mình đừng làm hại con trai tôi nữa.
Bà mắc bệnh máu trắng, bây giờ chỉ có sống nhờ vào việc làm hóa trị.
Cô con gái vàng bạc kia của bà đã bán nhà đi rồi đấy… kể cả như thế thì một năm tiền việc phí của bà ít nhất cũng phải mấy trăm triệu, lại còn chưa chắc đã có hiệu quả…”
Phan Thanh Hương nhìn thấy vẻ mặt xác xơ, bơ phờ của Cao Bích Ngọc thì lại nhớ lại chính bản thân mình trước đây cũng từng mắc ung thư cổ tử cung, một mình cô đơn nằm trong phòng bệnh.
Sau khi cắt đi những bộ phận ung thư có thể di căn, bây giờ Phan Thanh Hương cũng không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta lại khó chịu.
“Bà nói gì? Bệnh máu trắng gì? Bán nhà cái gì?”
Cao Bích Ngọc nhận được liên tiếp những tin sét đánh, mặt bà trắng bệch, cả người run lên cầm cập, co rúm lại.
Mặc dù bà không được ăn học nhiều, nhưng những gì mà Phan Thanh Hương nói bà vẫn hiểu cả.
Trước đây, tất cả mọi người đều nói với bà bệnh của bà không quá nghiêm trọng, không có gì đáng ngại cả, nằm viện kiểm tra một thời gian là được.
Nhưng thời gian mỗi ngày trôi qua, bà vẫn cảm thấy người mình rất đau, cả người hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Hóa ra là bà lại mắc một căn bệnh nghiêm trọng như thế.
Phan Thanh Hương cảm thấy kinh ngạc, bà ta nói năng không suy nghĩ: “Bà vẫn chưa biết chuyện này sao? Cũng đúng, bọn họ làm sao có thể nói sự thật cho bà biết được.
Nếu tôi là bà thì chi bằng tự kết liễu cuộc đời mình, đỡ thêm phiền hà cho con cái đúng không?” Nhớ lại lúc trước bị mắc ung thư cổ tử cung, không có người nhà bên cạnh nên bác sĩ nói thẳng cho bà ta biết, cũng không thèm quan tâm là bà ta có chấp nhận được hay không.
Bà ta làm ầm lên nhưng cuối cùng cũng chỉ đành nuốt nước mắt vào trong để chấp nhận, mọi thứ cứ thế qua đi và bây giờ bà ta lại bình thường.
So với Cao Bích Ngọc được người này người kia chăm sóc, Phan Thanh Hương thấy mình thấy đáng thương và đáng buồn.
Cao Bích Ngọc trầm giọng xuống nói: “Ra ngoài!”
Khuôn mặt bà đã trở nên vô cùng âm u, mịt mờ và khó chịu.
Chưa đạt được mục đích của mình mà đã phải đi sao? Phan Thanh Hương không cam lòng, bà ta tiếp tục nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ ra ngoài.
Nhưng tôi thực sự cảm thấy bà rất đáng thương đấy, bị tất cả mọi người trong nhà che mắt.
Nhất Minh không nghe lời nên bây giờ cha nó không cho nó một đồng nào cả, bây giờ đến công việc nó cũng không có, chắc bây giờ nó lại phải sống nhờ vào con gái của bà.
Con gái của bà cũng chỉ là một y tá quèn, lương tháng có được bao nhiêu chứ? Tôi khuyên mấy người nếu không có tiền thì đâu lại về lại ở đó đi, đừng nghĩ đến chuyện bày mưu tính kế để bám được vào con trai tôi đi.”
Những gì Phan Thanh Hương nói vô cùng khó nghe, chỉ còn thiếu điều mắng chửi Đào Cúc Vân là hồ ly tinh.
Bà ta cũng cố gắng kiếm chế lại, nếu nói nặng lời quá, Cao Bích Ngọc chết ngay tại chỗ thì không phải bà ta lại rước họa vào người sao.
“Ra ngoài!”
Cao Bích Ngọc dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể để hét lên một tiếng.
“Kể cả như con gái của bà được đắc ý, lấy được con trai của tôi thì bà yên tâm, nhất định tôi sẽ phản đối chúng nó cả đời này.
Có tôi thì không có nó mà có nó thì không có tôi.
Nếu như bà sợ rồi thì bảo con gái bà tránh xa con trai tôi một chút.”
Phan Thanh Hương cảm giác vẫn chưa đạt được hiệu quả như trong chờ đợi nên vẫn tiếp tục nói thêm vài câu nữa rồi mới ra ngoài.
Dù sao lần sau bà ta vẫn còn có thể nghĩ ra được những cách khác.
Lần đầu bà ta gặp cha mẹ của Đào Cúc Vân, thái độ của hai người đó vẫn còn rất cứng rắn, thẳng thừng từ chối từ chi phiếu của bà ta, không ngờ con gái của bọn họ lại dùng đúng chiêu đó với Đào Nhất Minh.
Vậy nên, đứa con gái này thông minh giống cha mẹ của cô ta, tất cả đều là di truyền.
Mấy người nhà Đào Cúc Vân đều muốn câu được con cá to là Đỗ Nhất Minh.
Lúc Phan Thanh Hương đi ra, bà ta suy nghĩ những điều không giống ai.
Chắc không phải chứ, con trai của bà ta phải nhanh chóng nhìn thấy bộ mặt thật của gia đình này thì mới chịu từ bỏ.
Rõ ràng là đã nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn thích sĩ diện, Đào Cúc Vân không chia tay với Đỗ Nhất Minh nhất định là vì biết Đỗ Nhất Minh vẫn có tiền.
Cho dù bây giờ có phải chịu khổ một chút cũng được, nhưng về sau có thể khổ tận cam lai.
Dù sao chuyện Đỗ Nhất Minh không có tiền chỉ là tạm thời, bà ta chỉ sợ chẳng mấy chốc và Đỗ Nhất Minh lại thông báo kết hôn với Đào Cúc Vân.
Cả gia đình này đúng là mưu mô xảo quyệt, chẳng trách mà Đỗ Nhất Minh bị quay vòng vòng.
Có mấy lần bà ta thấy Đỗ Nhất Minh hỏi thăm rồi ở lại buổi đêm trông Cao Bích Ngọc, đúng là Đỗ Nhất Minh đã đối xử với Cao Bích Ngọc như đối xử với mẹ ruột của mình.
Quan trọng là bà ta đã nói những lời không ra gì nhưng Đỗ Nhất Minh vẫn như bỏ ngoài tai.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Đỗ, đương nhiên là thuộc về Đỗ Nhất Minh, vậy nên bà ta không thể sai, bảo vệ lợi ích của con trai mình thì có gì sai sao?
Khoảng một giờ sau, chủ nhiệm khoa phụ sản gọi điện tới cho Đào Cúc Vân.
Lúc đó cô đang ở cạnh Đỗ Nhất Minh, cô được nghỉ xen kẽ sáng chiều nên hai người đi siêu thị và Đỗ Nhất Minh lúc đó đang mua gì đó.
Vì Đỗ Nhất Minh bây giờ đang không một xu dính túi nên chỉ có thể dựa dẫm vào Đào Cúc Vân.
Cũng may là cô không chê bai gì anh.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đào Cúc Vân kinh ngạc, mắt cô giật giật liên tục, cô thầm nghĩ nhất định có chuyện gì vừa xảy ra.
Trong điện thoại, chủ nhiệm khoa nói rất vội vàng: “Cô mau tới bệnh viện đi, mẹ của cô đang đứng ngoài ban công trên tầng thượng, chuẩn bị…” Nhảy lầu.
Đào Cúc Vân biến sắc, cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Đi qua cửa bệnh viện, một đống nhà báo, xe cấp cứu, cảnh sát đang đứng ở đó.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một chấm đen, cô càng lúc càng lo lắng hơn.
Cô hoàn toàn không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này.
Nhưng cô cũng không dám chậm trễ, cô lập tức lao vào thang máy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như thế? Lúc đó, Đào Cúc Vân đã nghĩ tới tình huống tệ nhất, nhưng thật sự không ngờ ác mộng đã biến thành sự thật.
Lúc cô đến, cảnh sát đang cố gắng khuyên bảo mẹ cô, Đào Quốc Phong cũng đứng đó khuyên mẹ cô đến hết nước hết cái.
Không còn cách nào khác, mẹ cô đứng ở vị trí rất cao, trên người vẫn đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh sọc trắng.
Lúc trước mẹ cô bị bệnh, chỉ nằm ở giường bệnh, cô không hiểu mẹ cô lấy đâu ra sức lực để trèo lên đây, lại còn đứng hiên ngang như vậy nữa.
Mẹ cô giờ đã gầy như một tờ giấy, gió thổi qua lúc nào cũng có thể rơi xuống lúc đó.
Như thế làm sao cô không lo lắng hốt hoảng được.
“Mẹ!”
Trong lòng Đào Cúc Vân có một dự cảm, nhất định là mẹ cô đã biết được tình hình sức khỏe của mình, nếu không thì làm sao có thể như thế này?
Sau khi cô kêu lên một tiếng, ánh mắt của mẹ cô quả nhiên nhìn sang chỗ cô.
Dịu dàng, hiền lành, lại còn thấp thoáng cả vẻ không nỡ và yếu đuối.
Đào Cúc Vân tức giận nói: “Mẹ mau chóng xuống đây cho con.
Đang yên đang lành sao mẹ lại làm như thế, sao mẹ lại gây chuyện như thế?”
Cao Bích Ngọc lộ ra vẻ ăn năn: “Xin lỗi con, mẹ không biết… mẹ gây thêm phiền toái cho con…Bệnh của mẹ chắc không chữa được nữa rồi, mọi người vì mẹ…”
“Mẹ đừng suy nghĩ lung tung, mẹ nghe ai nói linh tinh vậy, bệnh của mẹ hoàn toàn có thể chữa khỏi được.”
Đào Cúc Vân vội vàng nói, cô thật sự không dám tin đã xảy ra chuyên gì.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ và từ từ đến gần.
Đào Quốc Phong nói: “Bích Ngọc, bà mau xuống đây.”
Cao Bích Ngọc nói chuyện rất khó khăn: “Con không cần phải nói dối mẹ, cũng không cần phải an ủi mẹ.
Cơ thể của mẹ thế nào mẹ biết rõ nhất, mẹ không muốn nhìn thấy con và cha con phải cực khổ như thế.
Mẹ ở lại nhất định sẽ là gánh nặng của hai người.”
Mỗi một lần bà hơi lắc lư di chuyển là mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gió trên đó rất mạnh, mà người bà lại mỏng như tờ giấy.
“Sao mẹ lại là gánh nặng được? Mẹ, mẹ đừng làm vậy nữa.
Con nói thật đấy, có chuyện gì mẹ xuống đây rồi nói, chúng ta từ từ bàn bạc với nhau.” Trên trán, trong lòng bàn tay, bàn chân của Đào Cúc Vân đều đổ mồ hôi, gần như chỗ nào trên người cô có thể đổ mồ hôi thì đều có mồ hôi cả.
Nhưng Cao Bích Ngọc không nghe, bình thường bà nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng đến những lúc quan trọng như thế này lại vô cùng quật cường.
Lưỡi của Đào Quốc Phong khô khốc: “Bích Ngọc, cho dù bà không nghĩ cho tôi thì bà cũng phải nghĩ cho con chứ.
Nếu như bà nhảy xuống thì con bé phải làm sao?”
Những gì Phan Thanh Hương nói lúc sáng cứ chập chờn xuất hiện trong đầu bà, thái độ và hành động của bà đúng là quá vội vàng hấp tấp.
Khuôn mặt của Đào Quốc Phong và Đào Cúc Vân cứ lắc lư trước mặt bà.
Cuối cùng bà cũng chịu gật đầu đồng ý.
“Được, tôi sẽ đi xuống.”
Sau khi bình tĩnh lại, Cao Bích Ngọc cuối cùng không còn kích động như lúc trước nữa, nghĩ lại mới thấy vừa rồi bà đã làm một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào, như thế không phải còn gây thêm phiền toái cho con cái sao.
Sau khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, Cao Bích Ngọc mới nói: “Cúc Vân, con có thể đồng ý với mẹ một chuyện không?”
“Chuyện gì ạ?”
Đào Cúc Vân nói, mọi chuyện đã đến nước này, đừng nói là một chuyện chứ một trăm chuyện cô cũng đồng ý.
“Con hứa với mẹ hãy chia tay Đỗ Nhất Minh đi được không?”
“Gì ạ?”
Đào Cúc Vân cảm thấy không ổn, cô không thể ngờ được mẹ cô lại nói đến chuyện này.
Cô ngập ngừng, ánh mắt mất hồn, tại sao?
“Cúc Vân, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.
Đỗ Nhất Minh là một người tốt nhưng cả đời này nó không thể rạch ròi quan hệ được với mẹ nó.
Con… đau một lần còn hơn cứ kéo dài như thế, con mau chóng chia tay với nó đi.”
Đào Quốc Phong cũng thúc giục cô: “Cúc Vân, con mau nói chuyện đi, mau hứa với mẹ con đi.”
Đầu Đào Cúc Vân trở nên rối rắm, sao tự nhiên lại đột ngột như vậy? Tại sao lại phải ép cô? Mẹ cô không phải đã chấp nhận Đỗ Nhất Minh rồi sao? Vì sao tự nhiên mẹ cô lại nói ra những điều này.
Đào Cúc Vân dày vò giãy dụa, cổ họng cô như có lửa đốt, cô không thể nói nên lời.
Lúc đó Cao Bích Ngọc lại không đứng vững, nghiêng người ra phía bên ngoài.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lúc Đào Cúc Vân ngẩng đầu lên, bóng mẹ cô nghiêng đi.
Mẹ, cô hét lên!.