Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Mê mang
Edit: Flanty
Trên đường từ bệnh viện quay về phòng làm việc, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện những bông tuyết nhỏ, bông tuyết như những hạt gạo từ trên không trung rơi xuống, dừng trên kính chắn gió, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ, nó đã hóa thành một giọt nước.
Hẳn là tuyết đầu mùa năm nay, trên đường người đến người đi đều có chút kích động, những bước chân vội vã cũng vì trận tuyết bất ngờ này mà tạm hoãn, lấy điện thoại ra chụp.
Mộc Tiểu Nhã cũng rất thích tuyết, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ dừng xe lại ở ven đường thưởng thức trong chốc lát, hoặc gọi điện thoại bảo Bạch Xuyên ngắm cùng cô. Nhưng giờ phút này, cô giống như ngã tư đường trước mắt, bởi vì tuyết trơn trượt mà đều bị chặn lại.
Buổi tối của mùa đông luôn tới sớm hơn một chút, khi đem xe đậu ở bãi đỗ gần phòng làm việc, bầu trời đã trở nên xám xịt. Mộc Tiểu Nhã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy cửa hàng ven đường đều đã lên đèn.
5 giờ 20, chỉ một lát nữa thôi Bạch Xuyên sẽ tan làm rồi đến đây.
Mộc Tiểu Nhã tắt máy xuống xe, lúc khóa xe có lơ đãng nhìn tới tiệm thuốc ở góc đường. Tiệm thuốc này nằm phía sau một hàng cây ngô đồng, mùa xuân-hạ cây cối tốt tươi, tiệm thuốc bị che lấp nên rất khó được nhìn thấy, chờ đến mùa thu-đông lá cây rụng xuống, Mộc Tiểu Nhã mới phát hiện đối diện chếch với phòng làm việc của bọn họ còn có một tiệm thuốc.
“Cô gái, mua thuốc gì vậy?”
Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên hoàn hồn, mới phát hiện không biết mình đã đi vào tiện thuốc từ khi nào, hỏi cô là một chị gái lớn 40-50 tuổi, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt quan tâm.
“Tôi… Có thuốc tránh thai không?” Mộc Tiểu Nhã hỏi một cách gian nan.
“Có nha, muốn loại nào? Xong việc rồi hay là trước đó.” Chị gái tiệm thuốc vừa hỏi, người thì đã chạy tới trước quầy bán thuốc tránh thai.
“Xong việc.” Mỗi lần đáp lời, Mộc Tiểu Nhã lại cảm thấy lúng túng, cũng may chị gái tiệm thuốc cũng không lộ ra ánh mắt khác thường nào, chỉ có biểu cảm như đang xử lý công việc bình thường.
“Vậy lấy cái này đi, có tác dụng cho đến 72 giờ sau khi xong việc.” Chị gái tiệm thuốc đặt một hộp thuốc trước mặt Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã nhìn hộp thuốc màu trắng, hơn nửa ngày cũng không duỗi tay nhận lấy.
“Muốn hay không?” Chị gái thúc giục.
“… Bao nhiêu tiền?” Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn.
“39.”
Sau khi nhận tiền xong, chị gái tiệm thuốc đưa thuốc qua, thấy cô gái trước mắt có vẻ mặt mờ mịt, không khỏi nhiều lời thêm hai câu: “Cô gái nhỏ, nếu em muốn có con thì hãy thương lượng chuyện kết hôn với bạn trai em đi.”
Cô ấy đã thấy nhiều người đến mua thuốc tránh thai, không ai có biểu hiện do dự như thế này, vẻ mặt do dự hiển nhiên chính là không muốn.
“Em đã kết hôn rồi.” Mộc Tiểu Nhã trả lời theo bản năng.
“Chồng em không muốn có con?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì là chưa chuẩn bị tốt?” Chị gái đã hiểu.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
“Cũng đúng, các em còn trẻ thế này mà, đúng là thời điểm phấn đấu cho sự nghiệp, căn bản không rảnh chăm lo con cái. Hơn nữa áp lực của phụ nữ trong xã hội hiện đại càng lúc càng lớn, làm mẹ bây giờ thật sự không phải là một quyết định đơn giản.” Chị gái nói giọng điệu của người từng trải, “Nhưng nếu em thật sự muốn có một đứa con, cũng đừng cố kỵ quá nhiều, con nhỏ cũng giống như mầm non bên ngoài vậy, không cần quá nhọc lòng, chỉ cần là em thật tình yêu nó, sinh ra rồi nó sẽ tự trưởng thành. Thuốc này này, chỉ có tác dụng trong 72 giờ thôi, em có thể suy nghĩ lại.”
Mộc Tiểu Nhã nói cảm ơn, ra khỏi tiệm thuốc, cô mờ mịt đi phía trước, đi được khoảng hai ba mét, chợt dừng lại, cúi đầu chăm chú nhìn hộp thuốc mình vừa mua kia.
Chỉ là một hộp thuốc tránh thai mà thôi, trong xã hội hiện nay, công dụng của thứ này đại khái cũng chẳng khác lắm với TT. Nhưng theo quan điểm của Mộc Tiểu Nhã, mục đích của hai thứ này lại hoàn toàn bất đồng. Cái này được sử dụng để tránh thai sau đó, nếu trong bụng cô vừa lúc có một sinh mệnh nhỏ ngoan cường phát triển, nếu cô uống viên thuốc này xuống, tức là đã bóp chết sinh mệnh con của cô và Bạch Xuyên.
Nhưng nếu không uống, cô không cẩn thận mang thai, như vậy mười tháng sau sẽ có một đứa trẻ mang theo huyết mạch của cô ra đời. Sau đó qua hai năm, chờ đứa trẻ học được cách đi đứng, mới vừa học được cách gọi mẹ, lại vĩnh viễn mất đi mẹ của mình.
Từ lúc trọng sinh tới nay, Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn cảm thấy mình may mắn, may mắn vì thời gian có thể quay trở lại, khiến cô có thể đưa ra lựa chọn khác, khiến cô có thể dự đoán trước và bù đắp cho những tiếc nuối của bản thân. Nhưng tại giờ khắc này, cô vô cùng căm hận vì mình có thể biết trước, cô hy vọng biết bao nhiêu bản thân cái gì cũng không biết, như vậy thì giờ đây cô sẽ vui sướng thấp thỏm suy đoán xem mình có mang thai hay không, mà không phải là do dự có nên uống thuốc hay không.
———
6 giờ 5 phút chiều, bởi vì con đường tuyết trơn trượt nên Bạch Xuyên đã tới phòng làm việc chậm vài phút, anh hấp tấp đẩy cửa bước vào.
“Anh đến rồi? Nhưng Tiểu Nhã vẫn còn chưa về, anh muốn gọi điện thoại cho cậu ấy không?” Phương Hủy thấy Bạch Xuyên, quen thuộc nói.
“Không ở đây sao?” Bạch Xuyên giật mình, hôm nay Tiểu Nhã không nói cô muốn về muộn mà.
“Ban ngày cậu ấy đến bệnh viện, chắc là có việc gì đó.” Phương Hủy nói.
Bạch Xuyên gật đầu, xoay người đi đến quầy bar, vừa đi vừa lấy di động muốn gọi điện cho Mộc Tiểu Nhã. Nhưng khi điện thoại còn chưa kịp kết nối, thông qua cửa sổ sát đất chỗ quầy bar, Bạch Xuyên phát hiện Mộc Tiểu Nhã đang đứng ở phía bên kia đường.
Bạch Xuyên lập tức cất lại di động, xoay người đi ra ngoài.
“Này, anh đi đâu đấy?” Phương Hủy thấy Bạch Xuyên đột nhiên chạy ra ngoài, nghi ngờ nhìn ra theo, theo hướng chạy vội vã của Bạch Xuyên, cô cũng thấy được Mộc Tiểu Nhã, “Thật đúng là buồn nôn, có qua mỗi đường cái thôi mà cũng không chờ được.”
Phương Hủy cười cười, nhấc xách túi mà cô ấy đã sớm thu dọn sẵn, cũng không chào hỏi hai người, trực tiếp tan làm đi về.
“Tiểu Nhã.” Bạch Xuyên còn chưa chạy tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã đã cao hứng gọi.
Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn, thấy Bạch Xuyên chạy về phía mình, theo bản năng liền nhét hộp thuốc vào trong túi.
“Anh… tan làm sớm vậy?” Mộc Tiểu Nhã chột dạ hỏi.
“Đã 6 giờ 10.” Bạch Xuyên giơ đồng hồ cho Mộc Tiểu Nhã nhìn.
“Đã trễ thế này rồi?” Mộc Tiểu Nhã giật mình, hiển nhiên không nghĩ rằng mình lại đứng phát ngốc phát bên đường lâu như vậy.
“Chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Ngày hôm qua trong nhà không có đồ ăn, Bạch Xuyên vẫn luôn nhớ hôm nay phải đi mua. Nói xong, anh kéo tay Mộc Tiểu Nhã, đi về phía trung tâm thương mại gần đó.
“Tay em thật lạnh.” Mới đi được một bước, Bạch Xuyên liền ngừng lại, anh nhăn mày, dùng hai tay bao bọc lấy bàn tay quá mức lạnh lẽo của Mộc Tiểu Nhã. Giống như ngại thế này còn chưa đủ, lại cúi đầu, hà hơi vào tay cô. Một đám sương trắng phun trong lòng bàn tay Mộc Tiểu Nhã, thực tế cũng không mang đến nhiều ấm áp, nhưng lại thành công làm cả người cô tươi sáng hẳn lên.
“Đến trung tâm thương mại, liền không lạnh.” Mộc Tiểu Nhã nhắc nhở.
“Vậy… chúng ta nhanh đến trung tâm thương mại thôi.” Đi được hai bước, Bạch Xuyên lại chợt dừng lại, anh tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi vây quanh người Mộc Tiểu Nhã, “Tốt rồi, chúng ta đi mau.”
Giống như xác định mình không còn bỏ sót cái gì nữa, Bạch Xuyên cười vui mừng, nắm tay Mộc Tiểu Nhã, vô cùng nhanh nhạy xuyên qua đèn xanh đèn đỏ, trốn vào điều hoà ấm áp trong trung tâm thương mại.
“Không lạnh chứ?” Bạch Xuyên không yên tâm phải hỏi lại.
“Không lạnh.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, “Chúng ta đi mua đồ ăn thôi.”
Mua đồ ăn xong, về nhà nấu cơm, sau bữa tối đơn giản, Bạch Xuyên rửa chén, Mộc Tiểu Nhã nằm nhoài trên sô pha xem TV. Giống hằng ngày như đúc, khiến cho tâm tình Mộc Tiểu Nhã không tự giác bình tĩnh trở lại, cũng làm cô tạm thời bỏ qua vấn đề con cái. Cô không muốn khiến Bạch Xuyên nhận thấy cô bất thường, ít nhất là trước khi cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận.
Bên này Mộc Tiểu Nhã còn đang lo lắng mình có thể mang thai hay không, bên kia, Bạch Xuyên vừa mới nếm thử □□, lại đang ở thời điểm
thực tủy biết vị[1] nhất, hai người cùng nằm trên giường, anh liền vô cùng thản nhiên đưa ra yêu cầu.
[1] Thực tủy biết vị: Chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.
“Có thể chứ?” Vẻ mặt Bạch Xuyên chờ mong, tay đã nóng lòng muốn đặt lên eo Mộc Tiểu Nhã.
“Không được.” Mộc Tiểu Nhã nào sẽ chịu chứ, lạnh mặt trực tiếp quay người đi.
Bạch Xuyên có hơi thất vọng, cũng không yêu cầu lại, chỉ muốn duỗi tay ôm vợ ngủ giống như thường ngày, nhưng yêu cầu này của anh cũng bị Mộc Tiểu Nhã cự tuyệt.
Bạch Xuyên mờ mịt, anh trai anh còn chưa nói sau khi bị cự tuyệt, Tiểu Nhã sẽ tức giận đâu.
Lo sợ bất an Bạch Xuyên hiếm khi lại mất ngủ, thậm chí sáng sớm hôm sau, anh cũng nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã vẫn không tốt lắm.
“Có phải em giận anh không?” Bữa sáng trên bàn, Bạch Xuyên bất an hỏi.
“Không có mà.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
Bạch Xuyên cẩn thận phân biệt một lát, sau khi xác định Mộc Tiểu Nhã không lừa anh mới yên tâm đi làm, chỉ là đợi đến lúc anh về nhà sau giờ làm việc, nằm trên giường, lại lần nữa đối diện với bóng lưng của bà xã, không khỏi ủy khuất:
Không phải nói không tức giận sao? Hơn nữa hôm nay anh cũng không nói yêu cầu mà, chỉ ôm nhau ngủ giống như trước cũng không được sao?
“Có phải giận anh không?” Bữa sáng ngày thứ ba, Bạch Xuyên hỏi vô cùng chắc chắn.
“Không có mà.” Mộc Tiểu Nhã nói, còn nhìn Bạch Xuyên một cách kỳ lạ.
Nhưng lúc này Bạch Xuyên lại mẫn cảm không tin Mộc Tiểu Nhã, anh quật cường nhìn cô.
“Thật sự không có, mau ăn cơm đi, không là đi làm muộn đấy.” Nói xong, Mộc Tiểu Nhã cúi đầu hôn lên mặt Bạch Xuyên một cái. Bạch Xuyên ngẩn người, nghi ngờ trong lòng nháy mắt bị nụ hôn này hóa giải, lại một lần nữa trở nên vui vẻ.
Đưa Bạch Xuyên lên xe taxi xong, Mộc Tiểu Nhã cũng về phòng làm việc, cô sửa chữa bản thiết kế mới nhất sau đó đưa đến tay Phương Hủy trước 10 giờ.
“Đây là bản thảo thiết kế mới nhất, cậu nhìn xem.”
“Cậu vẽ thì tớ còn không yên tâm cái gì chứ, cậu nhìn bản vẽ này giúp tớ nào, cậu cảm thấy cái này thế nào?” Từ sau khi nghiệp vụ phòng làm việc chính thức đi vào quỹ đạo, phân công việc làm của hai người bất tri bất giác được đặt ra. Mộc Tiểu Nhã chủ đạo thiết kế, Phương Hủy quản lý hoạt động, non nửa năm, thật vất vả mới được rảnh rỗi, Phương Hủy đột nhiên phản ứng lại bản thân cô ấy còn chưa thiết kế được một đôi giày nào đấy.
“Không tồi nha, so với lúc cậu vào đại học thì khá hơn nhiều.” Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua rồi tán thưởng.
“Bỏ bỏ bỏ, cái gì gọi là so với lúc tớ vào đại học khá hơn nhiều chứ, nói móc tớ hả. Cậu nói đi, có thể hot không?” Phương Hủy hỏi.
“Hot hay không thì không biết, tớ không dám bảo đảm, nhưng nếu là tớ, nếu tớ nhìn thấy một giày như vậy ở trung tân thương mại thì hẳn là sẽ mua.” Mộc Tiểu Nhã cười.
“Vậy cũng được.” Phương Hủy cao hứng cười ha ha, “USB chứa đồ thiết kế đâu, đưa cho tớ, để tớ scan cả hai bản thiết kế của bọn mình rồi mang đến nhà xưởng.”
“Ở trong túi tớ, cậu tự lấy đi, tớ đi scan.” Bản thảo thiết kế trong tay Mộc Tiểu Nhã cũng chưa kịp scan lại.
Phương Hủy giao bản thảo thiết kế của mình cho Mộc Tiểu Nhã, sau đó chạy tới chỗ ngồi của Mộc Tiểu Nhã để lấy túi. Chỉ là mới vừa kéo khóa ra, một hộp thuốc màu trắng vô cùng bắt mắt đã xuất hiện trước mắt Phương Hủy.
Phương Hủy giật mình, cầm lên nhìn kỹ, phát hiện hộp thuốc cũng không được đóng gói gì, vì thế lại thả về, lấy một cái USB màu bạc ở trong túi ra.
“Tìm được USB rồi à?” Mộc Tiểu Nhã quay đầu lại hỏi.
“Nè.” Phương Hủy đưa USB qua đó.
Mộc Tiểu Nhã nhận lấy, sao chép bản scan vào USB trước rồi tải một bản lên hòm thư của Phương Hủy: “Tải lên hòm thư của cậu rồi đó, lát nữa cậu cứ trực tiếp gửi đi.”
“OK.” Phương Hủy nhìn thoáng qua hộp thư đến, xác nhận đã nhận được bản thảo thiết kế, “Cậu đi uống thuốc đi, còn lại để tớ.”
“Uống thuốc gì?” Mộc Tiểu Nhã buồn bực.
“Tránh…” Phương Hủy nhìn qua chỗ ngồi của hai nhân viên bên cạnh, đè thấp âm lượng nói, “Thuốc trong túi cậu ý, không phải là chưa uống à, nhanh đi uống đi, muộn quá lại không có hiệu quả đâu.”
Lúc này Mộc Tiểu Nhã mới phản ứng lại: “Tớ còn chưa nghĩ xong đâu.”
“Cái này thì có gì mà nghĩ, muốn thì đừng uống, không muốn thì uống đi.”
“Tớ muốn, lại không dám muốn.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.
“Bởi vì Bạch Xuyên?” Phương Hủy do dự một chút nói, “Bệnh tự kỷ, chắc là sẽ không di truyền nhỉ.”
“Không phải vì Bạch Xuyên, là bởi vì tớ.”
“Bởi vì cậu? Vì cậu cái gì?” Phương Hủy khó hiểu.
Bởi vì tớ không xác định được mình có tư cách làm mẹ không.
“Tâm tư của phụ nữ đã kết hôn như tớ, cậu sẽ không hiểu đâu.” Mộc Tiểu Nhã dừng chủ đề này.
“Rồi, vậy người phụ nữ đã kết hôn là cậu đi thương lượng với chồng mình đi.” Phương Hủy cũng lười hỏi tiếp, dù sao mặc kệ Mộc Tiểu Nhã cuối cùng quyết định muốn có con hay không, cô ấy đều ủng hộ vô điều kiện.
Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, trở về chỗ ngồi của mình, lại nhìn thoáng qua túi xách, sau đó lấy di động gửi một tin nhắn cho Bạch Xuyên:
Tan làm sớm một chút, em có lời muốn nói với anh.
Bạch Xuyên:
Được.
———
Vở kịch nhỏ:
Bạch Xuyên: Em đã bị cự tuyệt.
Bạch Tranh: … (Tôi không muốn biết.)
Bạch Xuyên: Tiểu Nhã tức giận.
Bạch Tranh: … (Tôi không muốn biết.)
Bạch Xuyên: Phải làm sao?
Bạch Tranh: … (Đừng hỏi tôi.)
Bạch Xuyên: Hay là về sau em không thế nữa.
Bạch Tranh: Như thế sao được?!!
Trên đường từ bệnh viện quay về phòng làm việc, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện những bông tuyết nhỏ, bông tuyết như những hạt gạo từ trên không trung rơi xuống, dừng trên kính chắn gió, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ, nó đã hóa thành một giọt nước.
Hẳn là tuyết đầu mùa năm nay, trên đường người đến người đi đều có chút kích động, những bước chân vội vã cũng vì trận tuyết bất ngờ này mà tạm hoãn, lấy điện thoại ra chụp.
Mộc Tiểu Nhã cũng rất thích tuyết, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ dừng xe lại ở ven đường thưởng thức trong chốc lát, hoặc gọi điện thoại bảo Bạch Xuyên ngắm cùng cô. Nhưng giờ phút này, cô giống như ngã tư đường trước mắt, bởi vì tuyết trơn trượt mà đều bị chặn lại.
Buổi tối của mùa đông luôn tới sớm hơn một chút, khi đem xe đậu ở bãi đỗ gần phòng làm việc, bầu trời đã trở nên xám xịt. Mộc Tiểu Nhã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy cửa hàng ven đường đều đã lên đèn.
5 giờ 20, chỉ một lát nữa thôi Bạch Xuyên sẽ tan làm rồi đến đây.
Mộc Tiểu Nhã tắt máy xuống xe, lúc khóa xe có lơ đãng nhìn tới tiệm thuốc ở góc đường. Tiệm thuốc này nằm phía sau một hàng cây ngô đồng, mùa xuân-hạ cây cối tốt tươi, tiệm thuốc bị che lấp nên rất khó được nhìn thấy, chờ đến mùa thu-đông lá cây rụng xuống, Mộc Tiểu Nhã mới phát hiện đối diện chếch với phòng làm việc của bọn họ còn có một tiệm thuốc.
“Cô gái, mua thuốc gì vậy?”
Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên hoàn hồn, mới phát hiện không biết mình đã đi vào tiện thuốc từ khi nào, hỏi cô là một chị gái lớn 40-50 tuổi, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt quan tâm.
“Tôi… Có thuốc tránh thai không?” Mộc Tiểu Nhã hỏi một cách gian nan.
“Có nha, muốn loại nào? Xong việc rồi hay là trước đó.” Chị gái tiệm thuốc vừa hỏi, người thì đã chạy tới trước quầy bán thuốc tránh thai.
“Xong việc.” Mỗi lần đáp lời, Mộc Tiểu Nhã lại cảm thấy lúng túng, cũng may chị gái tiệm thuốc cũng không lộ ra ánh mắt khác thường nào, chỉ có biểu cảm như đang xử lý công việc bình thường.
“Vậy lấy cái này đi, có tác dụng cho đến 72 giờ sau khi xong việc.” Chị gái tiệm thuốc đặt một hộp thuốc trước mặt Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã nhìn hộp thuốc màu trắng, hơn nửa ngày cũng không duỗi tay nhận lấy.
“Muốn hay không?” Chị gái thúc giục.
“… Bao nhiêu tiền?” Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn.
“39.”
Sau khi nhận tiền xong, chị gái tiệm thuốc đưa thuốc qua, thấy cô gái trước mắt có vẻ mặt mờ mịt, không khỏi nhiều lời thêm hai câu: “Cô gái nhỏ, nếu em muốn có con thì hãy thương lượng chuyện kết hôn với bạn trai em đi.”
Cô ấy đã thấy nhiều người đến mua thuốc tránh thai, không ai có biểu hiện do dự như thế này, vẻ mặt do dự hiển nhiên chính là không muốn.
“Em đã kết hôn rồi.” Mộc Tiểu Nhã trả lời theo bản năng.
“Chồng em không muốn có con?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì là chưa chuẩn bị tốt?” Chị gái đã hiểu.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
“Cũng đúng, các em còn trẻ thế này mà, đúng là thời điểm phấn đấu cho sự nghiệp, căn bản không rảnh chăm lo con cái. Hơn nữa áp lực của phụ nữ trong xã hội hiện đại càng lúc càng lớn, làm mẹ bây giờ thật sự không phải là một quyết định đơn giản.” Chị gái nói giọng điệu của người từng trải, “Nhưng nếu em thật sự muốn có một đứa con, cũng đừng cố kỵ quá nhiều, con nhỏ cũng giống như mầm non bên ngoài vậy, không cần quá nhọc lòng, chỉ cần là em thật tình yêu nó, sinh ra rồi nó sẽ tự trưởng thành. Thuốc này này, chỉ có tác dụng trong 72 giờ thôi, em có thể suy nghĩ lại.”
Mộc Tiểu Nhã nói cảm ơn, ra khỏi tiệm thuốc, cô mờ mịt đi phía trước, đi được khoảng hai ba mét, chợt dừng lại, cúi đầu chăm chú nhìn hộp thuốc mình vừa mua kia.
Chỉ là một hộp thuốc tránh thai mà thôi, trong xã hội hiện nay, công dụng của thứ này đại khái cũng chẳng khác lắm với TT. Nhưng theo quan điểm của Mộc Tiểu Nhã, mục đích của hai thứ này lại hoàn toàn bất đồng. Cái này được sử dụng để tránh thai sau đó, nếu trong bụng cô vừa lúc có một sinh mệnh nhỏ ngoan cường phát triển, nếu cô uống viên thuốc này xuống, tức là đã bóp chết sinh mệnh con của cô và Bạch Xuyên.
Nhưng nếu không uống, cô không cẩn thận mang thai, như vậy mười tháng sau sẽ có một đứa trẻ mang theo huyết mạch của cô ra đời. Sau đó qua hai năm, chờ đứa trẻ học được cách đi đứng, mới vừa học được cách gọi mẹ, lại vĩnh viễn mất đi mẹ của mình.
Từ lúc trọng sinh tới nay, Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn cảm thấy mình may mắn, may mắn vì thời gian có thể quay trở lại, khiến cô có thể đưa ra lựa chọn khác, khiến cô có thể dự đoán trước và bù đắp cho những tiếc nuối của bản thân. Nhưng tại giờ khắc này, cô vô cùng căm hận vì mình có thể biết trước, cô hy vọng biết bao nhiêu bản thân cái gì cũng không biết, như vậy thì giờ đây cô sẽ vui sướng thấp thỏm suy đoán xem mình có mang thai hay không, mà không phải là do dự có nên uống thuốc hay không.
———
6 giờ 5 phút chiều, bởi vì con đường tuyết trơn trượt nên Bạch Xuyên đã tới phòng làm việc chậm vài phút, anh hấp tấp đẩy cửa bước vào.
“Anh đến rồi? Nhưng Tiểu Nhã vẫn còn chưa về, anh muốn gọi điện thoại cho cậu ấy không?” Phương Hủy thấy Bạch Xuyên, quen thuộc nói.
“Không ở đây sao?” Bạch Xuyên giật mình, hôm nay Tiểu Nhã không nói cô muốn về muộn mà.
“Ban ngày cậu ấy đến bệnh viện, chắc là có việc gì đó.” Phương Hủy nói.
Bạch Xuyên gật đầu, xoay người đi đến quầy bar, vừa đi vừa lấy di động muốn gọi điện cho Mộc Tiểu Nhã. Nhưng khi điện thoại còn chưa kịp kết nối, thông qua cửa sổ sát đất chỗ quầy bar, Bạch Xuyên phát hiện Mộc Tiểu Nhã đang đứng ở phía bên kia đường.
Bạch Xuyên lập tức cất lại di động, xoay người đi ra ngoài.
“Này, anh đi đâu đấy?” Phương Hủy thấy Bạch Xuyên đột nhiên chạy ra ngoài, nghi ngờ nhìn ra theo, theo hướng chạy vội vã của Bạch Xuyên, cô cũng thấy được Mộc Tiểu Nhã, “Thật đúng là buồn nôn, có qua mỗi đường cái thôi mà cũng không chờ được.”
Phương Hủy cười cười, nhấc xách túi mà cô ấy đã sớm thu dọn sẵn, cũng không chào hỏi hai người, trực tiếp tan làm đi về.
“Tiểu Nhã.” Bạch Xuyên còn chưa chạy tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã đã cao hứng gọi.
Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn, thấy Bạch Xuyên chạy về phía mình, theo bản năng liền nhét hộp thuốc vào trong túi.
“Anh… tan làm sớm vậy?” Mộc Tiểu Nhã chột dạ hỏi.
“Đã 6 giờ 10.” Bạch Xuyên giơ đồng hồ cho Mộc Tiểu Nhã nhìn.
“Đã trễ thế này rồi?” Mộc Tiểu Nhã giật mình, hiển nhiên không nghĩ rằng mình lại đứng phát ngốc phát bên đường lâu như vậy.
“Chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Ngày hôm qua trong nhà không có đồ ăn, Bạch Xuyên vẫn luôn nhớ hôm nay phải đi mua. Nói xong, anh kéo tay Mộc Tiểu Nhã, đi về phía trung tâm thương mại gần đó.
“Tay em thật lạnh.” Mới đi được một bước, Bạch Xuyên liền ngừng lại, anh nhăn mày, dùng hai tay bao bọc lấy bàn tay quá mức lạnh lẽo của Mộc Tiểu Nhã. Giống như ngại thế này còn chưa đủ, lại cúi đầu, hà hơi vào tay cô. Một đám sương trắng phun trong lòng bàn tay Mộc Tiểu Nhã, thực tế cũng không mang đến nhiều ấm áp, nhưng lại thành công làm cả người cô tươi sáng hẳn lên.
“Đến trung tâm thương mại, liền không lạnh.” Mộc Tiểu Nhã nhắc nhở.
“Vậy… chúng ta nhanh đến trung tâm thương mại thôi.” Đi được hai bước, Bạch Xuyên lại chợt dừng lại, anh tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi vây quanh người Mộc Tiểu Nhã, “Tốt rồi, chúng ta đi mau.”
Giống như xác định mình không còn bỏ sót cái gì nữa, Bạch Xuyên cười vui mừng, nắm tay Mộc Tiểu Nhã, vô cùng nhanh nhạy xuyên qua đèn xanh đèn đỏ, trốn vào điều hoà ấm áp trong trung tâm thương mại.
“Không lạnh chứ?” Bạch Xuyên không yên tâm phải hỏi lại.
“Không lạnh.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, “Chúng ta đi mua đồ ăn thôi.”
Mua đồ ăn xong, về nhà nấu cơm, sau bữa tối đơn giản, Bạch Xuyên rửa chén, Mộc Tiểu Nhã nằm nhoài trên sô pha xem TV. Giống hằng ngày như đúc, khiến cho tâm tình Mộc Tiểu Nhã không tự giác bình tĩnh trở lại, cũng làm cô tạm thời bỏ qua vấn đề con cái. Cô không muốn khiến Bạch Xuyên nhận thấy cô bất thường, ít nhất là trước khi cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận.
Bên này Mộc Tiểu Nhã còn đang lo lắng mình có thể mang thai hay không, bên kia, Bạch Xuyên vừa mới nếm thử □□, lại đang ở thời điểm
thực tủy biết vị[1] nhất, hai người cùng nằm trên giường, anh liền vô cùng thản nhiên đưa ra yêu cầu.
[1] Thực tủy biết vị: Chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.
“Có thể chứ?” Vẻ mặt Bạch Xuyên chờ mong, tay đã nóng lòng muốn đặt lên eo Mộc Tiểu Nhã.
“Không được.” Mộc Tiểu Nhã nào sẽ chịu chứ, lạnh mặt trực tiếp quay người đi.
Bạch Xuyên có hơi thất vọng, cũng không yêu cầu lại, chỉ muốn duỗi tay ôm vợ ngủ giống như thường ngày, nhưng yêu cầu này của anh cũng bị Mộc Tiểu Nhã cự tuyệt.
Bạch Xuyên mờ mịt, anh trai anh còn chưa nói sau khi bị cự tuyệt, Tiểu Nhã sẽ tức giận đâu.
Lo sợ bất an Bạch Xuyên hiếm khi lại mất ngủ, thậm chí sáng sớm hôm sau, anh cũng nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã vẫn không tốt lắm.
“Có phải em giận anh không?” Bữa sáng trên bàn, Bạch Xuyên bất an hỏi.
“Không có mà.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
Bạch Xuyên cẩn thận phân biệt một lát, sau khi xác định Mộc Tiểu Nhã không lừa anh mới yên tâm đi làm, chỉ là đợi đến lúc anh về nhà sau giờ làm việc, nằm trên giường, lại lần nữa đối diện với bóng lưng của bà xã, không khỏi ủy khuất:
Không phải nói không tức giận sao? Hơn nữa hôm nay anh cũng không nói yêu cầu mà, chỉ ôm nhau ngủ giống như trước cũng không được sao?
“Có phải giận anh không?” Bữa sáng ngày thứ ba, Bạch Xuyên hỏi vô cùng chắc chắn.
“Không có mà.” Mộc Tiểu Nhã nói, còn nhìn Bạch Xuyên một cách kỳ lạ.
Nhưng lúc này Bạch Xuyên lại mẫn cảm không tin Mộc Tiểu Nhã, anh quật cường nhìn cô.
“Thật sự không có, mau ăn cơm đi, không là đi làm muộn đấy.” Nói xong, Mộc Tiểu Nhã cúi đầu hôn lên mặt Bạch Xuyên một cái. Bạch Xuyên ngẩn người, nghi ngờ trong lòng nháy mắt bị nụ hôn này hóa giải, lại một lần nữa trở nên vui vẻ.
Đưa Bạch Xuyên lên xe taxi xong, Mộc Tiểu Nhã cũng về phòng làm việc, cô sửa chữa bản thiết kế mới nhất sau đó đưa đến tay Phương Hủy trước 10 giờ.
“Đây là bản thảo thiết kế mới nhất, cậu nhìn xem.”
“Cậu vẽ thì tớ còn không yên tâm cái gì chứ, cậu nhìn bản vẽ này giúp tớ nào, cậu cảm thấy cái này thế nào?” Từ sau khi nghiệp vụ phòng làm việc chính thức đi vào quỹ đạo, phân công việc làm của hai người bất tri bất giác được đặt ra. Mộc Tiểu Nhã chủ đạo thiết kế, Phương Hủy quản lý hoạt động, non nửa năm, thật vất vả mới được rảnh rỗi, Phương Hủy đột nhiên phản ứng lại bản thân cô ấy còn chưa thiết kế được một đôi giày nào đấy.
“Không tồi nha, so với lúc cậu vào đại học thì khá hơn nhiều.” Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua rồi tán thưởng.
“Bỏ bỏ bỏ, cái gì gọi là so với lúc tớ vào đại học khá hơn nhiều chứ, nói móc tớ hả. Cậu nói đi, có thể hot không?” Phương Hủy hỏi.
“Hot hay không thì không biết, tớ không dám bảo đảm, nhưng nếu là tớ, nếu tớ nhìn thấy một giày như vậy ở trung tân thương mại thì hẳn là sẽ mua.” Mộc Tiểu Nhã cười.
“Vậy cũng được.” Phương Hủy cao hứng cười ha ha, “USB chứa đồ thiết kế đâu, đưa cho tớ, để tớ scan cả hai bản thiết kế của bọn mình rồi mang đến nhà xưởng.”
“Ở trong túi tớ, cậu tự lấy đi, tớ đi scan.” Bản thảo thiết kế trong tay Mộc Tiểu Nhã cũng chưa kịp scan lại.
Phương Hủy giao bản thảo thiết kế của mình cho Mộc Tiểu Nhã, sau đó chạy tới chỗ ngồi của Mộc Tiểu Nhã để lấy túi. Chỉ là mới vừa kéo khóa ra, một hộp thuốc màu trắng vô cùng bắt mắt đã xuất hiện trước mắt Phương Hủy.
Phương Hủy giật mình, cầm lên nhìn kỹ, phát hiện hộp thuốc cũng không được đóng gói gì, vì thế lại thả về, lấy một cái USB màu bạc ở trong túi ra.
“Tìm được USB rồi à?” Mộc Tiểu Nhã quay đầu lại hỏi.
“Nè.” Phương Hủy đưa USB qua đó.
Mộc Tiểu Nhã nhận lấy, sao chép bản scan vào USB trước rồi tải một bản lên hòm thư của Phương Hủy: “Tải lên hòm thư của cậu rồi đó, lát nữa cậu cứ trực tiếp gửi đi.”
“OK.” Phương Hủy nhìn thoáng qua hộp thư đến, xác nhận đã nhận được bản thảo thiết kế, “Cậu đi uống thuốc đi, còn lại để tớ.”
“Uống thuốc gì?” Mộc Tiểu Nhã buồn bực.
“Tránh…” Phương Hủy nhìn qua chỗ ngồi của hai nhân viên bên cạnh, đè thấp âm lượng nói, “Thuốc trong túi cậu ý, không phải là chưa uống à, nhanh đi uống đi, muộn quá lại không có hiệu quả đâu.”
Lúc này Mộc Tiểu Nhã mới phản ứng lại: “Tớ còn chưa nghĩ xong đâu.”
“Cái này thì có gì mà nghĩ, muốn thì đừng uống, không muốn thì uống đi.”
“Tớ muốn, lại không dám muốn.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.
“Bởi vì Bạch Xuyên?” Phương Hủy do dự một chút nói, “Bệnh tự kỷ, chắc là sẽ không di truyền nhỉ.”
“Không phải vì Bạch Xuyên, là bởi vì tớ.”
“Bởi vì cậu? Vì cậu cái gì?” Phương Hủy khó hiểu.
Bởi vì tớ không xác định được mình có tư cách làm mẹ không.
“Tâm tư của phụ nữ đã kết hôn như tớ, cậu sẽ không hiểu đâu.” Mộc Tiểu Nhã dừng chủ đề này.
“Rồi, vậy người phụ nữ đã kết hôn là cậu đi thương lượng với chồng mình đi.” Phương Hủy cũng lười hỏi tiếp, dù sao mặc kệ Mộc Tiểu Nhã cuối cùng quyết định muốn có con hay không, cô ấy đều ủng hộ vô điều kiện.
Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, trở về chỗ ngồi của mình, lại nhìn thoáng qua túi xách, sau đó lấy di động gửi một tin nhắn cho Bạch Xuyên:
Tan làm sớm một chút, em có lời muốn nói với anh.
Bạch Xuyên:
Được.
———
Vở kịch nhỏ:
Bạch Xuyên: Em đã bị cự tuyệt.
Bạch Tranh: … (Tôi không muốn biết.)
Bạch Xuyên: Tiểu Nhã tức giận.
Bạch Tranh: … (Tôi không muốn biết.)
Bạch Xuyên: Phải làm sao?
Bạch Tranh: … (Đừng hỏi tôi.)
Bạch Xuyên: Hay là về sau em không thế nữa.
Bạch Tranh: Như thế sao được?!!