Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Tức giận
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Flanty
Ngày hôm qua khi hai người về đến nhà thì cũng đã khuya, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhãn lực tốt 2.0 của chú Lý. Đi ra ngoài một ngày, khi trở về lại thay đổi một bộ quần áo khác. Việc lớn như vậy, ngay đêm đó ông lập tức báo cho cha mẹ Bạch.
Nửa đêm mẹ Bạch vẫn còn mơ màng phấn khích, lăn lộn khiến cha Bạch cũng không thể nào ngủ yên.
"Ngày hôm qua mưa to như vậy, Tiểu Nhã và Tiểu Xuyên khẳng định là gặp mưa, sau đó thuận tiện thay đổi bộ quần áo, có gì tốt đâu mà chuyện bé xé ra to." Cha Bạch không hiểu vợ mình đang hứng phấn cái gì nữa.
"Ông là đồ thẳng nam không có tình thú." Lý Dung quay lưng lại, xốc lên chăn nằm xuống.
"..." Sao tôi lại thành thẳng nam, không đúng, sao tôi lại không có tình thú? Bạch Quốc Du bất đắc dĩ thở dài, không dám nói nữa, sợ lát nữa lại phải chạy đến thư phòng.
Bởi vì đêm qua về muộn, Lý Dung cũng chưa nói chuyện nhiều với Bạch Xuyên, vì thế sáng sớm hôm sau, Lý Dung không nhịn được mà hỏi nhiều vài câu.
"Hôm qua sét đánh, Tiểu Xuyên thật sự không sợ à?" Lý Dung hỏi Mộc Tiểu Nhã.
"Không sợ, Tiểu Xuyên đã không còn sợ sét đánh nữa." Hôm qua mưa lớn, cô nhìn còn có chút sợ, Bạch Xuyên lại còn có thể kéo cô đi vào trong mưa, nào thấy bộ dáng sợ hãi đâu. Nghĩ đến đây, Mộc Tiểu Nhã lại cầm lòng không đậu nhớ tới nụ hôn trong mưa ngày hôm qua, dọa cô nhanh chóng bưng cốc sữa bò lên uống một ngụm, nhanh nhanh hạ nhiệt bản thân.
Mặc dù hôm qua từ trong điện thoại đã biết chuyện này, nhưng người từ nhỏ đã chán ghét trời giông tố như Bạch Xuyên, bỗng nhiên lại không sợ sét đánh, vẫn khiến mọi người Bạch gia cảm thấy có chút không tưởng.
Sao bỗng nhiên lại tốt vậy?
"Tiểu Xuyên, sao đột nhiên con lại không sợ sét đánh?" Lý Dung hỏi Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên dừng động tác ăn cơm, có chút khó xử nhăn mày, anh nghe thấy điều mẹ đang hỏi mình, nhưng anh lại không biết nên biểu đạt sự chuyển biến trong nội tâm mình như thế nào.
Chỉ là bỗng nhiên anh không sợ thôi.
"Tiểu Xuyên, mẹ hỏi anh đấy." Mộc Tiểu Nhã cho rằng Bạch Xuyên không nghe thấy, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Bạch Xuyên nhìn mẹ mình, lại nhìn Mộc Tiểu Nhã đang nhắc nhở anh, tiếp theo bỗng nhiên nghiêng người lại gần, ngay khi Mộc Tiểu Nhã còn chưa kịp phản ứng, lập tức hôn một cái.
"Như vậy, sẽ không sợ hãi." Bạch Xuyên cảm thấy hành động này của mình hẳn là giải thích rất rõ.
"Loảng xoảng!"
"Xoảng."
Chiếc đũa của Bạch Tranh rơi trên trên bàn, cái đĩa của Bạch Quốc Du rơi trên mặt đất, Lý Dung mặt đỏ còn lợi hại hơn cả Mộc Tiểu Nhã. Nhưng khác biệt là, Mộc Tiểu Nhã vừa thấy xấu hổ, lại vừa kích động.
"Con... con ăn xong rồi." Hôn không sao, bị chính chồng mình hôn càng không sao, nhưng khi hôn lại bị cha mẹ chồng cộng thêm anh cả nhìn chằm chằm như vậy, da mặt của Mộc Tiểu Nhã không thể HOLD nổi. Mộc Tiểu Nhã ném chiếc đũa xuống, chạy trối chết.
Bạch Xuyên ngẩn người, rồi sau đó theo sát động tác của vợ, buông chiếc đũa, cũng rời đi.
Sau khi hai vị đương sự rời đi, phòng khách vẫn an tĩnh một hồi lâu, mãi cho đến khi Lý Dung hưng phấn thét chói tai một tiếng đánh vỡ yên lặng.
"Tiểu Xuyên thông suốt rồi?!" Lý Dung bắt lấy tay áo chồng mình, run rẩy hào hứng, "Tôi đã nói rồi mà, tôi đoán không sai, trực giác phụ nữ chuẩn nhất."
"Thấy rồi, thấy rồi." Bạch Quốc Du cũng rất vui mừng, nhưng loại chuyện này không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, không thấy hai đứa nhỏ đều bị dọa chạy rồi à.
Sau một lát, Bạch Tranh bình tĩnh nhặt đũa lên tiếp tục ăn sáng. Anh chính là người đứng đắn, không phải người lớn tuổi nên không biết xấu hổ như cha mẹ mình, lại nghị luận việc không thể nói sau lưng con trai con dâu.
"Ông xã, ông nói quả nhiên không sai, nên để chúng nó dọn ra ngoài sống, mới có một ngày thôi đã có tiến triển lớn như vậy rồi." Đối với việc Bạch Xuyên dọn ra ngoài, Lý Dung vẫn còn hơi lo lắng, bây giờ đã hoàn toàn không có.
"Bây giờ yên tâm chưa?" Bạch Quốc Du cười nói.
"Yên tâm yên tâm, quá yên tâm." Đâu chỉ yên tâm, bà hận không thể khiến cho bọn họ dọn luôn ra ngoài hôm nay, "Bạch Tranh, mua nhà không tồi."
"..." Bạch Tranh từ nhỏ đã không thiếu người khen, cũng chưa từng từ chối nhận lời khen, nhưng câu khích lệ hôm nay, anh thật sự không muốn nhận, chuyện này thì có quan hệ logic gì với việc anh mua nhà chứ?
"Con cũng ăn xong rồi." Bạch Tranh không nghe nổi nữa, cà phê cũng chẳng uống, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng ăn.
"Công việc của Tiểu Nhã bận như thế, nếu không, tôi bảo chú Lý đến giúp bọn nó trang hoàng nhà cửa cho tốt, như vậy bọn nó càng có thể nhanh dọn vào sống."
"Không phải đã nói để cho bọn nó tự bố trí phòng rồi sao, Tiểu Xuyên có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỗ nào không hài lòng, nó lại không thoải mái..."
"Ông nói xem, chờ bọn nó dọn ra ngoài sống rồi, phát triển thuận lợi hơn, sang năm chúng ta liệu có thể bế cháu nội được không?"
"Có phải phát triển hơi nhanh rồi không?"
"..." Bước chân của Bạch Tranh dứt khoát tăng nhanh.
———
Bên này, Mộc Tiểu Nhã ôm mặt trở về phòng, chỉ cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi nào đi xuống lầu gặp mọi người nữa.
"Không sao, không sao, mình với Bạch Xuyên là vợ chồng hợp pháp, hôn vào mặt một cái thì có làm sao?" Mộc Tiểu Nhã không ngừng tự thôi miên chính mình. Nhưng cho dù cô có cố gắng thôi miên thế nào, chỉ cần tưởng tượng đến ba ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của mọi người ở dưới lầu, cô hận không thể đào một cái hố chui vào.
"Ôi!" Mộc Tiểu Nhã hung hăng nhào thẳng lên giường, cuốn chăn lại, đem chính mình bọc thành một cái nhộng, hét to, "Đều do Tiểu Xuyên, tại sao lại hôn em."
Bạch Xuyên vừa vào cửa thì nghe thấy Mộc Tiểu Nhã trách mình, khuôn mặt anh lập tức trắng bệch. Anh mím môi đứng ở đầu giường, nhìn chăn cuốn trên giường đang không ngừng lăn lộn, bướng bỉnh chờ. Vẫn chờ đến khi Mộc Tiểu Nhã bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng lộ đầu từ trong chăn ra, mới ủy khuất nói:
"Là em nói, cho dù tôi muốn hôn lúc nào, đều có thể."
"..." Mộc Tiểu Nhã chớp chớp mắt, đối với ánh mắt uỷ khuất của ông xã mình, trong lúc nhất thời cũng có chút ngốc, làm sao vậy?
"Có phải em lại quên rồi không?"
"Em... không có." Trí nhớ của cô không tốt, nhưng cũng không đến mức hôm qua vừa đồng ý hôm nay đã quên.
"Vậy em muốn đổi ý?" Giọng nói của Bạch Xuyên có chút run rẩy, dường như vẫn đang nỗ lực áp chế cái gì đó. Anh có thể chấp nhận trí nhớ Mộc Tiểu Nhã không tốt, bởi vì quên mất, anh có thể nhắc nhở. Nhưng nếu Mộc Tiểu Nhã đổi ý, anh không biết nên làm gì bây giờ.
"Đổi ý? Vậy..."
"Không được!" Không đợi Mộc Tiểu Nhã nói hết, Bạch Xuyên đã tức muốn hộc máu hét lên. Đã đồng ý rồi, sao lại có thể đổi ý.
"Anh hung dữ với em?" Mộc Tiểu Nhã không chỉ ngốc, còn cảm thấy mới lạ.
"Tôi..." Tôi không muốn hung dữ với em, tôi chỉ là... không khống chế được chính mình.
Không được, anh đã đáp ứng Tiểu Nhã, về sau phát bệnh phải nỗ lực khống chế bản thân. Bạch Xuyên đột nhiên phản ứng lại, anh nhanh chóng xoay người, chạy đến bàn đọc sách, lấy tai nghe Mộc Tiểu Nhã mua cho từ trong ngăn tủ. Nhanh chóng lấy ra, sau đó đeo lên tai mình.
Bạch Xuyên nhắm hai mắt lại, nằm liệt trên ghế như vừa được cứu rỗi. Nhắm hai mắt lại, trong thế giới của anh cũng chỉ có tiếng ca của Mộc Tiểu Nhã, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh bọn họ ở trên sườn núi. Như vậy, anh sẽ không có cảm xúc mất khống chế.
Đây là... tức giận ư.
Cách một cái bàn, Mộc Tiểu Nhã lẳng lặng nhìn Bạch Xuyên. Đều nói cảm xúc của người tự kỷ vô cùng không ổn định, thường thường sẽ bởi vì một chút nguyên nhân không thể hiểu được mà phát giận. Nhưng ở cùng Bạch Xuyên thời gian dài như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Bạch Xuyên phát giận. Hơn nữa nguyên nhân phát giận, còn rất đáng yêu.
Tai nghe phát xong một lần, cảm xúc của Bạch Xuyên cũng dần dần hòa hoãn lại, anh mở mắt ra, thấy Mộc Tiểu Nhã đang ở đầu kia của cái bàn.
"Tiểu Nhã." Bạch Xuyên buông tai nghe, biểu cảm vẫn rất ủy khuất.
"Ừm?" Mộc Tiểu Nhã đáp lời, cô rất tò mò lúc này Bạch Xuyên sẽ nói gì với mình.
"Em đã nói, nếu về sau em làm gì khiến tôi không thoải mái, thì có thể đồng ý với tôi một điều kiện, đúng không?" Bạch Xuyên có hơi khẩn trương nhìn Mộc Tiểu Nhã, sợ chuyện này Mộc Tiểu Nhã cũng quên mất hoặc cũng muốn đổi ý.
"Ừ." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Vậy... vừa rồi tôi không thoải mái." Bạch Xuyên nói.
"Đã thấy." Nhưng anh khống chế bản thân rất tốt.
"Tôi muốn ra yêu cầu." Bạch Xuyên đúng lý hợp tình nói.
"Anh nói đi."
"Chuyện hôm qua... không thể đổi ý." Ngữ khí của Bạch Xuyên tràn đầy bá đạo, "Đã đồng ý với tôi, đều không thể đổi ý."
"Được." Mộc Tiểu Nhã cười khẽ.
Quên đi, cũng không phải chỉ là bị vây xem thôi sao. Nếu thật sự không được, mình luyện da mặt dày thêm một chút là được.
Nghe thấy lời hứa hẹn, Bạch Xuyên rất cao hứng, anh và Mộc Tiểu Nhã cùng nhau bật cười, điểm bá đạo vừa rồi giống như
hoa quỳnh[1] lướt qua, tiêu tán thật sâu trên má lúm đồng tiền.
[1] Hoa quỳnh chỉ nở vào ban đêm và tồn tại 3 – 4 tiếng là héo ngay, nó tượng trưng cho những gì đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi.
———
Vì một nhạc đệm nho nhỏ như vậy nên tâm tình của Mộc Tiểu Nhã cả ngày nay đều rất tốt, thế cho nên linh cảm tăng gấp bội, hiệu suất làm việc tăng cao mạnh mẽ, còn phác thảo xong bản thiết kế của một tuần tới.
"Gần đây cậu bị
nữ thần Muse[2] bám vào người à? Linh cảm thật tuyệt nha." Phương Hủy nhìn bản thảo thiết kế mới nhất của Mộc Tiểu Nhã nói, "Hơn nữa, tớ cảm thấy bản thiết kế này của cậu so với lúc đi học còn tốt hơn nhiều. So với cậu, bản thiết kế của tớ căn bản không lấy được tiền."
[2] Những nữ thần Muses là 9 người phụ nữ trẻ xinh đẹp tượng trưng cho: khoa học, văn học và nghệ thuật. Họ chính là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ nhạc của văn hóa Hy Lạp cổ xưa. Họ còn được coi là hiện thân của tri thức và nghệ thuật, đặc biệt là ca vũ, âm nhạc và văn học.
Mặc dù nói khi học đại học, thành tích của cô không kém Mộc Tiểu Nhã, nhưng cũng không xuất hiện sự chênh lệch lớn như vậy. Nếu nói linh cảm là dựa vào thiên phú vậy thì cô không thể nào so sánh trên phương diện này, ngay kể cả tiến độ hoàn thành bản thảo thiết kế, Mộc Tiểu Nhã cũng vượt qua cô quá nhiều. Thủ pháp thiết kế của Mộc Tiểu Nhã, ngắn gọn hơn, chuẩn xác hơn, khác biệt rất lớn với trước đây.
"Không phải trước đây tớ chuẩn bị đi du học à? Tớ sợ qua đó không theo kịp, cho nên đã học thêm vài khoá." Mộc Tiểu Nhã giải thích. Năng lực thiết kế bây giờ của cô là có được sau khi trải qua bốn năm mài giũa học tập mới luyện ra, dĩ nhiên sẽ mạnh hơn lúc còn học đại học.
"Được rồi, dù sao cậu càng ưu tú, tớ càng chiếm tiện nghi." Phương Hủy chỉ là kinh ngạc cảm thán với tiến bộ của bạn tốt một chút, có hâm mộ, nhưng không ghen ghét, "Đúng rồi, báo cáo tiêu thụ tuần đầu tiên đã có rồi, còn cao hơn mong đợi của chúng ta 10%."
"Thật sự?!" Mộc Tiểu Nhã vui mừng tiếp nhận bản báo cáo Phương Hủy đưa cho, những cái khác cũng không xem, nhìn thẳng đến chỗ lợi nhuận, "Mười vạn, chúng ta một tuần đã kiếm lời mười vạn tệ?"
"Nhìn cậu ngốc chưa kìa, chúng ta bây giờ mới có bao nhiêu. Tổng cộng mới có ba đôi giày, còn phải khấu trừ chi phí, lợi nhuận, lại chia một nửa cho cậu tớ. Cậu ngẫm lại đi, nếu trừ hết tất cả các khoản phí, ngay cả khi toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều bán giày của chúng ta, cậu nói chúng ta có thể kiếm được nhiều hay ít?" Phương Hủy trước mặt Mộc Tiểu Nhã có vẻ vô cùng bình tĩnh, thật ra khi vừa nhận được bản báo cáo, biểu hiện của cô cũng chẳng khác Mộc Tiểu Nhã bao nhiêu.
"Thế này tớ đã rất thỏa mãn." Kiếp trước là nhà thiết kế, Mộc Tiểu Nhã cũng làm ra mấy đôi giày bán rất chạy, lúc ấy công ty cho tiền thưởng cao nhất cũng chỉ mới mười vạn. Bây giờ văn phòng mới của cô, một tuần đã có thể kiếm mười vạn, hơn nữa còn là loại lợi nhuận liên tục, vẫn bán thì vẫn luôn có.
"Tớ sẽ cố gắng hơn để có thể bắt kịp Bạch Xuyên." Mộc Tiểu Nhã kích động.
"Sao, Bạch Xuyên nhà cậu không nuôi cậu à?" Phương Hủy nheo mắt.
"Nuôi chứ, anh ấy nuôi tớ, tớ cũng nuôi anh ấy mà." Mộc Tiểu Nhã cười nói, "Vợ chồng hai bên kinh tế độc lập, hôn nhân mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài nha."
"Sao, áp lực khi gả vào hào môn à?"
"Không phải..." Mộc Tiểu Nhã trả lời, "Chỉ là Tiểu Xuyên nhà tớ ưu tú như vậy, tớ cũng phải nỗ lực chứ."
"Không khoe ân ái sẽ chết à?" Phương Hủy không khỏi trợn trắng mắt.
"Khoe cũng vẫn chết, tại sao không khoe." Mộc Tiểu Nhã da mặt dày trả lời.
"Ôi! Nhìn tớ nổi da gà cả người này." Phương Hủy vươn cánh tay ra trước mặt Mộc Tiểu Nhã, cho nhìn cánh tay nổi da gà kia của mình.
Mộc Tiểu Nhã tức giận đập một cái.
"Cậu không sợ, cậu quá mức ưu tú, người khác nói Bạch Xuyên không xứng với cậu sao?" Phương Hủy trêu ghẹo nói.
"Không sợ, dù sao Bạch Xuyên cũng không hiểu." Về mặt này, Mộc Tiểu Nhã thật đúng là hoàn toàn không lo lắng. Đừng nói là nghị luận sau lưng Bạch Xuyên, ngay cả nói trước mặt anh, Bạch Xuyên nhà họ cũng lười phản ứng một câu.
"Thật bi thảm cho cái bệnh tự kỷ này, giỏi hơn thì bị nói thành
phức cảm ưu việt[3]." Phương Hủy cảm thán.
[3] Phức cảm thượng đẳng hay Phức cảm ưu việt (superiority complex) được từ điển tâm lý học của Hiệp hội tâm lý học Hoa Kỳ định nghĩa như sau: "Trong lý thuyết tâm lý học cá nhân của Alfred Adler, phức cảm thượng đẳng là ý nghĩ phóng đại của một người về khả năng và thành tích cá nhân xuất phát từ cảm giác tự ti quá lớn" (APA, 2019). Nói ngắn gọn thì đây là cảm giác "Tôi tốt hơn tất cả mọi người". Đây là một thuật ngữ được đề ra bởi chuyên gia tâm lý học Alfred Adler, người sáng lập trường phái tâm lý học cá nhân.
Edit: Flanty
Ngày hôm qua khi hai người về đến nhà thì cũng đã khuya, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nhãn lực tốt 2.0 của chú Lý. Đi ra ngoài một ngày, khi trở về lại thay đổi một bộ quần áo khác. Việc lớn như vậy, ngay đêm đó ông lập tức báo cho cha mẹ Bạch.
Nửa đêm mẹ Bạch vẫn còn mơ màng phấn khích, lăn lộn khiến cha Bạch cũng không thể nào ngủ yên.
"Ngày hôm qua mưa to như vậy, Tiểu Nhã và Tiểu Xuyên khẳng định là gặp mưa, sau đó thuận tiện thay đổi bộ quần áo, có gì tốt đâu mà chuyện bé xé ra to." Cha Bạch không hiểu vợ mình đang hứng phấn cái gì nữa.
"Ông là đồ thẳng nam không có tình thú." Lý Dung quay lưng lại, xốc lên chăn nằm xuống.
"..." Sao tôi lại thành thẳng nam, không đúng, sao tôi lại không có tình thú? Bạch Quốc Du bất đắc dĩ thở dài, không dám nói nữa, sợ lát nữa lại phải chạy đến thư phòng.
Bởi vì đêm qua về muộn, Lý Dung cũng chưa nói chuyện nhiều với Bạch Xuyên, vì thế sáng sớm hôm sau, Lý Dung không nhịn được mà hỏi nhiều vài câu.
"Hôm qua sét đánh, Tiểu Xuyên thật sự không sợ à?" Lý Dung hỏi Mộc Tiểu Nhã.
"Không sợ, Tiểu Xuyên đã không còn sợ sét đánh nữa." Hôm qua mưa lớn, cô nhìn còn có chút sợ, Bạch Xuyên lại còn có thể kéo cô đi vào trong mưa, nào thấy bộ dáng sợ hãi đâu. Nghĩ đến đây, Mộc Tiểu Nhã lại cầm lòng không đậu nhớ tới nụ hôn trong mưa ngày hôm qua, dọa cô nhanh chóng bưng cốc sữa bò lên uống một ngụm, nhanh nhanh hạ nhiệt bản thân.
Mặc dù hôm qua từ trong điện thoại đã biết chuyện này, nhưng người từ nhỏ đã chán ghét trời giông tố như Bạch Xuyên, bỗng nhiên lại không sợ sét đánh, vẫn khiến mọi người Bạch gia cảm thấy có chút không tưởng.
Sao bỗng nhiên lại tốt vậy?
"Tiểu Xuyên, sao đột nhiên con lại không sợ sét đánh?" Lý Dung hỏi Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên dừng động tác ăn cơm, có chút khó xử nhăn mày, anh nghe thấy điều mẹ đang hỏi mình, nhưng anh lại không biết nên biểu đạt sự chuyển biến trong nội tâm mình như thế nào.
Chỉ là bỗng nhiên anh không sợ thôi.
"Tiểu Xuyên, mẹ hỏi anh đấy." Mộc Tiểu Nhã cho rằng Bạch Xuyên không nghe thấy, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Bạch Xuyên nhìn mẹ mình, lại nhìn Mộc Tiểu Nhã đang nhắc nhở anh, tiếp theo bỗng nhiên nghiêng người lại gần, ngay khi Mộc Tiểu Nhã còn chưa kịp phản ứng, lập tức hôn một cái.
"Như vậy, sẽ không sợ hãi." Bạch Xuyên cảm thấy hành động này của mình hẳn là giải thích rất rõ.
"Loảng xoảng!"
"Xoảng."
Chiếc đũa của Bạch Tranh rơi trên trên bàn, cái đĩa của Bạch Quốc Du rơi trên mặt đất, Lý Dung mặt đỏ còn lợi hại hơn cả Mộc Tiểu Nhã. Nhưng khác biệt là, Mộc Tiểu Nhã vừa thấy xấu hổ, lại vừa kích động.
"Con... con ăn xong rồi." Hôn không sao, bị chính chồng mình hôn càng không sao, nhưng khi hôn lại bị cha mẹ chồng cộng thêm anh cả nhìn chằm chằm như vậy, da mặt của Mộc Tiểu Nhã không thể HOLD nổi. Mộc Tiểu Nhã ném chiếc đũa xuống, chạy trối chết.
Bạch Xuyên ngẩn người, rồi sau đó theo sát động tác của vợ, buông chiếc đũa, cũng rời đi.
Sau khi hai vị đương sự rời đi, phòng khách vẫn an tĩnh một hồi lâu, mãi cho đến khi Lý Dung hưng phấn thét chói tai một tiếng đánh vỡ yên lặng.
"Tiểu Xuyên thông suốt rồi?!" Lý Dung bắt lấy tay áo chồng mình, run rẩy hào hứng, "Tôi đã nói rồi mà, tôi đoán không sai, trực giác phụ nữ chuẩn nhất."
"Thấy rồi, thấy rồi." Bạch Quốc Du cũng rất vui mừng, nhưng loại chuyện này không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, không thấy hai đứa nhỏ đều bị dọa chạy rồi à.
Sau một lát, Bạch Tranh bình tĩnh nhặt đũa lên tiếp tục ăn sáng. Anh chính là người đứng đắn, không phải người lớn tuổi nên không biết xấu hổ như cha mẹ mình, lại nghị luận việc không thể nói sau lưng con trai con dâu.
"Ông xã, ông nói quả nhiên không sai, nên để chúng nó dọn ra ngoài sống, mới có một ngày thôi đã có tiến triển lớn như vậy rồi." Đối với việc Bạch Xuyên dọn ra ngoài, Lý Dung vẫn còn hơi lo lắng, bây giờ đã hoàn toàn không có.
"Bây giờ yên tâm chưa?" Bạch Quốc Du cười nói.
"Yên tâm yên tâm, quá yên tâm." Đâu chỉ yên tâm, bà hận không thể khiến cho bọn họ dọn luôn ra ngoài hôm nay, "Bạch Tranh, mua nhà không tồi."
"..." Bạch Tranh từ nhỏ đã không thiếu người khen, cũng chưa từng từ chối nhận lời khen, nhưng câu khích lệ hôm nay, anh thật sự không muốn nhận, chuyện này thì có quan hệ logic gì với việc anh mua nhà chứ?
"Con cũng ăn xong rồi." Bạch Tranh không nghe nổi nữa, cà phê cũng chẳng uống, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng ăn.
"Công việc của Tiểu Nhã bận như thế, nếu không, tôi bảo chú Lý đến giúp bọn nó trang hoàng nhà cửa cho tốt, như vậy bọn nó càng có thể nhanh dọn vào sống."
"Không phải đã nói để cho bọn nó tự bố trí phòng rồi sao, Tiểu Xuyên có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chỗ nào không hài lòng, nó lại không thoải mái..."
"Ông nói xem, chờ bọn nó dọn ra ngoài sống rồi, phát triển thuận lợi hơn, sang năm chúng ta liệu có thể bế cháu nội được không?"
"Có phải phát triển hơi nhanh rồi không?"
"..." Bước chân của Bạch Tranh dứt khoát tăng nhanh.
———
Bên này, Mộc Tiểu Nhã ôm mặt trở về phòng, chỉ cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi nào đi xuống lầu gặp mọi người nữa.
"Không sao, không sao, mình với Bạch Xuyên là vợ chồng hợp pháp, hôn vào mặt một cái thì có làm sao?" Mộc Tiểu Nhã không ngừng tự thôi miên chính mình. Nhưng cho dù cô có cố gắng thôi miên thế nào, chỉ cần tưởng tượng đến ba ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của mọi người ở dưới lầu, cô hận không thể đào một cái hố chui vào.
"Ôi!" Mộc Tiểu Nhã hung hăng nhào thẳng lên giường, cuốn chăn lại, đem chính mình bọc thành một cái nhộng, hét to, "Đều do Tiểu Xuyên, tại sao lại hôn em."
Bạch Xuyên vừa vào cửa thì nghe thấy Mộc Tiểu Nhã trách mình, khuôn mặt anh lập tức trắng bệch. Anh mím môi đứng ở đầu giường, nhìn chăn cuốn trên giường đang không ngừng lăn lộn, bướng bỉnh chờ. Vẫn chờ đến khi Mộc Tiểu Nhã bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng lộ đầu từ trong chăn ra, mới ủy khuất nói:
"Là em nói, cho dù tôi muốn hôn lúc nào, đều có thể."
"..." Mộc Tiểu Nhã chớp chớp mắt, đối với ánh mắt uỷ khuất của ông xã mình, trong lúc nhất thời cũng có chút ngốc, làm sao vậy?
"Có phải em lại quên rồi không?"
"Em... không có." Trí nhớ của cô không tốt, nhưng cũng không đến mức hôm qua vừa đồng ý hôm nay đã quên.
"Vậy em muốn đổi ý?" Giọng nói của Bạch Xuyên có chút run rẩy, dường như vẫn đang nỗ lực áp chế cái gì đó. Anh có thể chấp nhận trí nhớ Mộc Tiểu Nhã không tốt, bởi vì quên mất, anh có thể nhắc nhở. Nhưng nếu Mộc Tiểu Nhã đổi ý, anh không biết nên làm gì bây giờ.
"Đổi ý? Vậy..."
"Không được!" Không đợi Mộc Tiểu Nhã nói hết, Bạch Xuyên đã tức muốn hộc máu hét lên. Đã đồng ý rồi, sao lại có thể đổi ý.
"Anh hung dữ với em?" Mộc Tiểu Nhã không chỉ ngốc, còn cảm thấy mới lạ.
"Tôi..." Tôi không muốn hung dữ với em, tôi chỉ là... không khống chế được chính mình.
Không được, anh đã đáp ứng Tiểu Nhã, về sau phát bệnh phải nỗ lực khống chế bản thân. Bạch Xuyên đột nhiên phản ứng lại, anh nhanh chóng xoay người, chạy đến bàn đọc sách, lấy tai nghe Mộc Tiểu Nhã mua cho từ trong ngăn tủ. Nhanh chóng lấy ra, sau đó đeo lên tai mình.
Bạch Xuyên nhắm hai mắt lại, nằm liệt trên ghế như vừa được cứu rỗi. Nhắm hai mắt lại, trong thế giới của anh cũng chỉ có tiếng ca của Mộc Tiểu Nhã, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh bọn họ ở trên sườn núi. Như vậy, anh sẽ không có cảm xúc mất khống chế.
Đây là... tức giận ư.
Cách một cái bàn, Mộc Tiểu Nhã lẳng lặng nhìn Bạch Xuyên. Đều nói cảm xúc của người tự kỷ vô cùng không ổn định, thường thường sẽ bởi vì một chút nguyên nhân không thể hiểu được mà phát giận. Nhưng ở cùng Bạch Xuyên thời gian dài như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Bạch Xuyên phát giận. Hơn nữa nguyên nhân phát giận, còn rất đáng yêu.
Tai nghe phát xong một lần, cảm xúc của Bạch Xuyên cũng dần dần hòa hoãn lại, anh mở mắt ra, thấy Mộc Tiểu Nhã đang ở đầu kia của cái bàn.
"Tiểu Nhã." Bạch Xuyên buông tai nghe, biểu cảm vẫn rất ủy khuất.
"Ừm?" Mộc Tiểu Nhã đáp lời, cô rất tò mò lúc này Bạch Xuyên sẽ nói gì với mình.
"Em đã nói, nếu về sau em làm gì khiến tôi không thoải mái, thì có thể đồng ý với tôi một điều kiện, đúng không?" Bạch Xuyên có hơi khẩn trương nhìn Mộc Tiểu Nhã, sợ chuyện này Mộc Tiểu Nhã cũng quên mất hoặc cũng muốn đổi ý.
"Ừ." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Vậy... vừa rồi tôi không thoải mái." Bạch Xuyên nói.
"Đã thấy." Nhưng anh khống chế bản thân rất tốt.
"Tôi muốn ra yêu cầu." Bạch Xuyên đúng lý hợp tình nói.
"Anh nói đi."
"Chuyện hôm qua... không thể đổi ý." Ngữ khí của Bạch Xuyên tràn đầy bá đạo, "Đã đồng ý với tôi, đều không thể đổi ý."
"Được." Mộc Tiểu Nhã cười khẽ.
Quên đi, cũng không phải chỉ là bị vây xem thôi sao. Nếu thật sự không được, mình luyện da mặt dày thêm một chút là được.
Nghe thấy lời hứa hẹn, Bạch Xuyên rất cao hứng, anh và Mộc Tiểu Nhã cùng nhau bật cười, điểm bá đạo vừa rồi giống như
hoa quỳnh[1] lướt qua, tiêu tán thật sâu trên má lúm đồng tiền.
[1] Hoa quỳnh chỉ nở vào ban đêm và tồn tại 3 – 4 tiếng là héo ngay, nó tượng trưng cho những gì đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi.
———
Vì một nhạc đệm nho nhỏ như vậy nên tâm tình của Mộc Tiểu Nhã cả ngày nay đều rất tốt, thế cho nên linh cảm tăng gấp bội, hiệu suất làm việc tăng cao mạnh mẽ, còn phác thảo xong bản thiết kế của một tuần tới.
"Gần đây cậu bị
nữ thần Muse[2] bám vào người à? Linh cảm thật tuyệt nha." Phương Hủy nhìn bản thảo thiết kế mới nhất của Mộc Tiểu Nhã nói, "Hơn nữa, tớ cảm thấy bản thiết kế này của cậu so với lúc đi học còn tốt hơn nhiều. So với cậu, bản thiết kế của tớ căn bản không lấy được tiền."
[2] Những nữ thần Muses là 9 người phụ nữ trẻ xinh đẹp tượng trưng cho: khoa học, văn học và nghệ thuật. Họ chính là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ nhạc của văn hóa Hy Lạp cổ xưa. Họ còn được coi là hiện thân của tri thức và nghệ thuật, đặc biệt là ca vũ, âm nhạc và văn học.
Mặc dù nói khi học đại học, thành tích của cô không kém Mộc Tiểu Nhã, nhưng cũng không xuất hiện sự chênh lệch lớn như vậy. Nếu nói linh cảm là dựa vào thiên phú vậy thì cô không thể nào so sánh trên phương diện này, ngay kể cả tiến độ hoàn thành bản thảo thiết kế, Mộc Tiểu Nhã cũng vượt qua cô quá nhiều. Thủ pháp thiết kế của Mộc Tiểu Nhã, ngắn gọn hơn, chuẩn xác hơn, khác biệt rất lớn với trước đây.
"Không phải trước đây tớ chuẩn bị đi du học à? Tớ sợ qua đó không theo kịp, cho nên đã học thêm vài khoá." Mộc Tiểu Nhã giải thích. Năng lực thiết kế bây giờ của cô là có được sau khi trải qua bốn năm mài giũa học tập mới luyện ra, dĩ nhiên sẽ mạnh hơn lúc còn học đại học.
"Được rồi, dù sao cậu càng ưu tú, tớ càng chiếm tiện nghi." Phương Hủy chỉ là kinh ngạc cảm thán với tiến bộ của bạn tốt một chút, có hâm mộ, nhưng không ghen ghét, "Đúng rồi, báo cáo tiêu thụ tuần đầu tiên đã có rồi, còn cao hơn mong đợi của chúng ta 10%."
"Thật sự?!" Mộc Tiểu Nhã vui mừng tiếp nhận bản báo cáo Phương Hủy đưa cho, những cái khác cũng không xem, nhìn thẳng đến chỗ lợi nhuận, "Mười vạn, chúng ta một tuần đã kiếm lời mười vạn tệ?"
"Nhìn cậu ngốc chưa kìa, chúng ta bây giờ mới có bao nhiêu. Tổng cộng mới có ba đôi giày, còn phải khấu trừ chi phí, lợi nhuận, lại chia một nửa cho cậu tớ. Cậu ngẫm lại đi, nếu trừ hết tất cả các khoản phí, ngay cả khi toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều bán giày của chúng ta, cậu nói chúng ta có thể kiếm được nhiều hay ít?" Phương Hủy trước mặt Mộc Tiểu Nhã có vẻ vô cùng bình tĩnh, thật ra khi vừa nhận được bản báo cáo, biểu hiện của cô cũng chẳng khác Mộc Tiểu Nhã bao nhiêu.
"Thế này tớ đã rất thỏa mãn." Kiếp trước là nhà thiết kế, Mộc Tiểu Nhã cũng làm ra mấy đôi giày bán rất chạy, lúc ấy công ty cho tiền thưởng cao nhất cũng chỉ mới mười vạn. Bây giờ văn phòng mới của cô, một tuần đã có thể kiếm mười vạn, hơn nữa còn là loại lợi nhuận liên tục, vẫn bán thì vẫn luôn có.
"Tớ sẽ cố gắng hơn để có thể bắt kịp Bạch Xuyên." Mộc Tiểu Nhã kích động.
"Sao, Bạch Xuyên nhà cậu không nuôi cậu à?" Phương Hủy nheo mắt.
"Nuôi chứ, anh ấy nuôi tớ, tớ cũng nuôi anh ấy mà." Mộc Tiểu Nhã cười nói, "Vợ chồng hai bên kinh tế độc lập, hôn nhân mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài nha."
"Sao, áp lực khi gả vào hào môn à?"
"Không phải..." Mộc Tiểu Nhã trả lời, "Chỉ là Tiểu Xuyên nhà tớ ưu tú như vậy, tớ cũng phải nỗ lực chứ."
"Không khoe ân ái sẽ chết à?" Phương Hủy không khỏi trợn trắng mắt.
"Khoe cũng vẫn chết, tại sao không khoe." Mộc Tiểu Nhã da mặt dày trả lời.
"Ôi! Nhìn tớ nổi da gà cả người này." Phương Hủy vươn cánh tay ra trước mặt Mộc Tiểu Nhã, cho nhìn cánh tay nổi da gà kia của mình.
Mộc Tiểu Nhã tức giận đập một cái.
"Cậu không sợ, cậu quá mức ưu tú, người khác nói Bạch Xuyên không xứng với cậu sao?" Phương Hủy trêu ghẹo nói.
"Không sợ, dù sao Bạch Xuyên cũng không hiểu." Về mặt này, Mộc Tiểu Nhã thật đúng là hoàn toàn không lo lắng. Đừng nói là nghị luận sau lưng Bạch Xuyên, ngay cả nói trước mặt anh, Bạch Xuyên nhà họ cũng lười phản ứng một câu.
"Thật bi thảm cho cái bệnh tự kỷ này, giỏi hơn thì bị nói thành
phức cảm ưu việt[3]." Phương Hủy cảm thán.
[3] Phức cảm thượng đẳng hay Phức cảm ưu việt (superiority complex) được từ điển tâm lý học của Hiệp hội tâm lý học Hoa Kỳ định nghĩa như sau: "Trong lý thuyết tâm lý học cá nhân của Alfred Adler, phức cảm thượng đẳng là ý nghĩ phóng đại của một người về khả năng và thành tích cá nhân xuất phát từ cảm giác tự ti quá lớn" (APA, 2019). Nói ngắn gọn thì đây là cảm giác "Tôi tốt hơn tất cả mọi người". Đây là một thuật ngữ được đề ra bởi chuyên gia tâm lý học Alfred Adler, người sáng lập trường phái tâm lý học cá nhân.