Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Người bí ẩn
Bởi vì hành động mới vừa rồi của anh cho nên bây giờ hai người đang ở rất gần nhau, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi thơm trêи cơ thể sạch sẽ của Nguyễn Khánh Linh.
Còn có gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc vỏ của cô. Trong lòng Phạm Nhật Minh hơi rung động, véo nhẹ cảm của cô bắt cô ngước nhìn mình, hỏi: “Đã mấy ngày không gặp rồi, có nhớ tôi không?”
Giọng nói của anh sát gần bên tai, cô chỉ cảm thấy lỗ tại hơi ngứa. Gương mặt mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên, lúc này thậm chí còn đỏ cả lỗ tại.
Nguyễn Khánh Linh chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của anh... khiêu gợi đến vậy, cô cảm giác đáy lòng mình hơi ngứa ngáy. "Không có!”
Nguyễn Khánh Linh đứng bật dậy khỏi giường, suýt nữa đã đụng vào mũi của Phạm Nhật Minh.
Hơi thở của cô có hơi dồn dập, nhìn chiếc chăn trêи giường, nói thật nhanh: “Tôi nghĩ tôi nên sang phòng khác thì hơn. Thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm một tí đi. Chúc ngủ ngon.
Nhìn cô gái nhỏ đang bỏ chạy trối chết, nụ cười trêи khoé môi Phạm Nhật Minh ngày càng rõ ràng.
Cô vẫn còn ngây thơ lắm.
Nhưng mà thỉnh thoảng chọc ghẹo cô chắc là sẽ thú vị lắm nhi.
Phạm Nhật Minh nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu lúc nãy của cô thi không kìm lòng được suy nghĩ.
Anh lại bật đèn lên, mở notebook ra gửi email cho Trần Hữu Nghị rồi bây giờ mới đi ngủ.
Nguyễn Khánh Linh chạy qua một phòng khác, cô leo lên giường ngủ, đắp chăn điều chỉnh lại cảm xúc. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cô không hiểu tại sao lúc nãy Phạm Nhật Minh đột nhiên đùa giỡn cô. Có lẽ anh chỉ hỏi thăm cô một cách bình thường thôi nhỉ?
Nhưng cô lại thể hiện hơi quá khích, chắc Phạm Nhật Minh sẽ thấy cô kỳ lạ lắm...
Nguyễn Khánh Linh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cô kéo chăn lên trùm kín đầu, qua một lúc sau cảm thấy không thở được nên lúc này mới chui đầu ra ngoài.
Trong lòng cô đã ra quyết định, sau này khi ở chung với Phạm Nhật Minh nhất định phải bình tĩnh.
Bây giờ bọn họ chỉ là quan hệ giúp đỡ hỗ trợ nhau rất bình thường, mà trong khoảng thời gian này hai người còn chiến tranh lạnh với nhau. Điều này cũng làm cho quan hệ giữa bọn họ trở về như lúc ban đầu, sau này có phải biết xác định rõ vị trí của mình ở đầu mới được.
Nguyễn Khánh Linh vừa cúp máy thì đã có người gọi điện thoại tới, là Lê Tuấn. “Học trưởng Nguyễn Khánh Linh bắt máy.
Lê Tuấn nói với cô về câu trả lời của bố anh ta, anh ta cứ tưởng đâu rằng Khánh Linh sẽ thất vọng lắm, ai ngờ rằng cô còn an ủi ngược lại anh ta: "Không sao đâu học trưởng. Sáng nay tập đoàn nhà họ Nguyễn được người ta góp vốn, bây giờ đã giải quyết xong vấn đề rồi." “Giải quyết rồi?”
Có vẻ Lê Tuấn rất khó tin, dù sao cũng tới tận mấy trăm triệu, đây không phải là một con số đơn giản mà một doanh nghiệp có thể tùy tiện rút ra được. “Đúng rồi, sáng nay bà nội gọi tới cho em nói chuyện này đó, anh không cần lo lắng nữa." Lúc Nguyễn Khánh Linh trả lời với Lê Tuấn thì cũng yên lặng giật mình vì lời nói tối hôm qua của Phạm Nhật Minh. Không ngờ rằng anh đã nói đúng, tập đoàn nhà họ Lê sẽ không giúp đỡ bọn cô.
Còn có gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc vỏ của cô. Trong lòng Phạm Nhật Minh hơi rung động, véo nhẹ cảm của cô bắt cô ngước nhìn mình, hỏi: “Đã mấy ngày không gặp rồi, có nhớ tôi không?”
Giọng nói của anh sát gần bên tai, cô chỉ cảm thấy lỗ tại hơi ngứa. Gương mặt mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên, lúc này thậm chí còn đỏ cả lỗ tại.
Nguyễn Khánh Linh chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của anh... khiêu gợi đến vậy, cô cảm giác đáy lòng mình hơi ngứa ngáy. "Không có!”
Nguyễn Khánh Linh đứng bật dậy khỏi giường, suýt nữa đã đụng vào mũi của Phạm Nhật Minh.
Hơi thở của cô có hơi dồn dập, nhìn chiếc chăn trêи giường, nói thật nhanh: “Tôi nghĩ tôi nên sang phòng khác thì hơn. Thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm một tí đi. Chúc ngủ ngon.
Nhìn cô gái nhỏ đang bỏ chạy trối chết, nụ cười trêи khoé môi Phạm Nhật Minh ngày càng rõ ràng.
Cô vẫn còn ngây thơ lắm.
Nhưng mà thỉnh thoảng chọc ghẹo cô chắc là sẽ thú vị lắm nhi.
Phạm Nhật Minh nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu lúc nãy của cô thi không kìm lòng được suy nghĩ.
Anh lại bật đèn lên, mở notebook ra gửi email cho Trần Hữu Nghị rồi bây giờ mới đi ngủ.
Nguyễn Khánh Linh chạy qua một phòng khác, cô leo lên giường ngủ, đắp chăn điều chỉnh lại cảm xúc. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Cô không hiểu tại sao lúc nãy Phạm Nhật Minh đột nhiên đùa giỡn cô. Có lẽ anh chỉ hỏi thăm cô một cách bình thường thôi nhỉ?
Nhưng cô lại thể hiện hơi quá khích, chắc Phạm Nhật Minh sẽ thấy cô kỳ lạ lắm...
Nguyễn Khánh Linh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cô kéo chăn lên trùm kín đầu, qua một lúc sau cảm thấy không thở được nên lúc này mới chui đầu ra ngoài.
Trong lòng cô đã ra quyết định, sau này khi ở chung với Phạm Nhật Minh nhất định phải bình tĩnh.
Bây giờ bọn họ chỉ là quan hệ giúp đỡ hỗ trợ nhau rất bình thường, mà trong khoảng thời gian này hai người còn chiến tranh lạnh với nhau. Điều này cũng làm cho quan hệ giữa bọn họ trở về như lúc ban đầu, sau này có phải biết xác định rõ vị trí của mình ở đầu mới được.
Nguyễn Khánh Linh vừa cúp máy thì đã có người gọi điện thoại tới, là Lê Tuấn. “Học trưởng Nguyễn Khánh Linh bắt máy.
Lê Tuấn nói với cô về câu trả lời của bố anh ta, anh ta cứ tưởng đâu rằng Khánh Linh sẽ thất vọng lắm, ai ngờ rằng cô còn an ủi ngược lại anh ta: "Không sao đâu học trưởng. Sáng nay tập đoàn nhà họ Nguyễn được người ta góp vốn, bây giờ đã giải quyết xong vấn đề rồi." “Giải quyết rồi?”
Có vẻ Lê Tuấn rất khó tin, dù sao cũng tới tận mấy trăm triệu, đây không phải là một con số đơn giản mà một doanh nghiệp có thể tùy tiện rút ra được. “Đúng rồi, sáng nay bà nội gọi tới cho em nói chuyện này đó, anh không cần lo lắng nữa." Lúc Nguyễn Khánh Linh trả lời với Lê Tuấn thì cũng yên lặng giật mình vì lời nói tối hôm qua của Phạm Nhật Minh. Không ngờ rằng anh đã nói đúng, tập đoàn nhà họ Lê sẽ không giúp đỡ bọn cô.