Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1854
Chương 1854
Lãnh Hàn Vũ rời khỏi Vân Minh Nguyệt, tìm một chỗ ngồi xuống, lần này, anh ta ngồi ở một góc khuất, cách hai người Lãnh Nhược Giai càng gần hơn.
Thậm chí anh ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người phụ nữ.
Nhảy samba rất tốn sức, cũng có thể phơi ra sự quyến rũ của một người phụ nữ, Lãnh Nhược Giai có nền tảng vũ đạo từ nhỏ, cho nên nhảy không tốn sức chút nào, cô ta có thể nhẹ nhàng mà thể hiện các động tác mềm mại có độ khó cao.
Mà người đàn ông kia cũng phối hợp rất nhịp nhàng.
Dưới lớp váy tung bay, Lãnh Hàn Vũ nhìn thấy trên má người phụ nữ đang nhảy lấm tấm mồ hôi, đồng thời, khuôn mặt nhỏ của cô ta cũng trở nên đổ ứng vì vận động mạnh, nhìn bớt đi vài phần thanh khiết thường ngày, thay vào đó lại tăng thêm sự quyến rũ, mị hoặc, như là Medusa trong thần thoại Hy Lạp.
Chạm vào sẽ lập tức bỏ mạng.
Lãnh Hàn Vũ có thể nhìn rất rõ điểm này, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lãnh Nhược Giai như một đóa mẫu đơn nở rộ trong lòng người đàn ông khác, lồng ngực anh ta như bị một con dao sắc bén đâm vào, khi mũi dao rút ra, sự khó chịu lại hung hăng càn quấy trong lòng anh ta.
Từ trước tới nay anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cảm thấy đau khổ như thế này.
Thế nhưng, Lãnh Nhược Giai như vậy, rõ ràng anh ta không có cách nào có thể chạm vào được.
Lãnh Hàn Vũ dùng tay chống ngực, giống như làm như vậy sẽ khiến anh ta thoải mái hơn một chút.
Lúc này, bến phía yến hội, Diệp Trúc Sương cũng đang ở một góc nào đó lặng lẽ quan sát Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Vốn dĩ Diệp Trúc Sương muốn tìm cơ hội đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh rời đi rồi thì cô ta sẽ nhân cơ hội đấy để vào trong. Nhưng cô ta đã đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy Nguyễn Khánh Linh rời đi. Ngược lại bóng dáng của hai người lại cứ dính chặt nhau mãi khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.
Cô ta nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông, chỉ cảm thấy tim đập bình bịch rất nhanh.
Diệp Trúc Sương cũng không đợi được nữa, cô ta hít thở thật sâu một hơi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình sau đó lại cố ý lấy gương trang điểm dặm lại một chút, xác định trạng thái của bản thân mình rất tốt rồi thì cô ta mới tràn đầy tự tin đi về phía hai người.
Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đang ăn miếng bánh ngọt mà Phạm Nhật Minh vừa mới đưa cho, cô dùng cái muỗng múc một miếng nhỏ rồi đưa lên miệng Phạm Nhật Minh.
Người đàn ông hơi dừng lại, nhưng vẫn há miệng ra.
Bình thường anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là do vợ anh đút cho anh ăn nên chắc chắn là anh vui vẻ mà nhận rồi.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh đút cho Phạm Nhật Minh thì lại cầm muỗng múc một miếng khác cho vào miệng mình, hành động hết sức tự nhiên.
Phạm Nhật Minh nhìn theo cái muỗng nhỏ được tùy ý đưa vào miệng cô mà vừa nãy anh vừa ăn qua, như vậy có phải cũng được tính là hai người hôn gián tiếp rồi đúng không?
Khóe miệng của người đàn ông khẽ cong lên, trong lòng thấy dạt dào tình cảm dịu dàng.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy anh đang cười nên cô cũng bật cười theo, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, vừa cười vừa hỏi: “Thế nào? Có phải ngon lắm đúng không?”
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền nhỏ nhắn của cô, chỉ cảm thấy tính khí cô thể hiện ra càng ngày càng ngọt ngào dụ dỗ người khác, cũng không biết có phải nguyên nhân là do ăn đồ ngọt hay không nữa.
Lãnh Hàn Vũ rời khỏi Vân Minh Nguyệt, tìm một chỗ ngồi xuống, lần này, anh ta ngồi ở một góc khuất, cách hai người Lãnh Nhược Giai càng gần hơn.
Thậm chí anh ta còn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người phụ nữ.
Nhảy samba rất tốn sức, cũng có thể phơi ra sự quyến rũ của một người phụ nữ, Lãnh Nhược Giai có nền tảng vũ đạo từ nhỏ, cho nên nhảy không tốn sức chút nào, cô ta có thể nhẹ nhàng mà thể hiện các động tác mềm mại có độ khó cao.
Mà người đàn ông kia cũng phối hợp rất nhịp nhàng.
Dưới lớp váy tung bay, Lãnh Hàn Vũ nhìn thấy trên má người phụ nữ đang nhảy lấm tấm mồ hôi, đồng thời, khuôn mặt nhỏ của cô ta cũng trở nên đổ ứng vì vận động mạnh, nhìn bớt đi vài phần thanh khiết thường ngày, thay vào đó lại tăng thêm sự quyến rũ, mị hoặc, như là Medusa trong thần thoại Hy Lạp.
Chạm vào sẽ lập tức bỏ mạng.
Lãnh Hàn Vũ có thể nhìn rất rõ điểm này, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lãnh Nhược Giai như một đóa mẫu đơn nở rộ trong lòng người đàn ông khác, lồng ngực anh ta như bị một con dao sắc bén đâm vào, khi mũi dao rút ra, sự khó chịu lại hung hăng càn quấy trong lòng anh ta.
Từ trước tới nay anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cảm thấy đau khổ như thế này.
Thế nhưng, Lãnh Nhược Giai như vậy, rõ ràng anh ta không có cách nào có thể chạm vào được.
Lãnh Hàn Vũ dùng tay chống ngực, giống như làm như vậy sẽ khiến anh ta thoải mái hơn một chút.
Lúc này, bến phía yến hội, Diệp Trúc Sương cũng đang ở một góc nào đó lặng lẽ quan sát Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Vốn dĩ Diệp Trúc Sương muốn tìm cơ hội đợi sau khi Nguyễn Khánh Linh rời đi rồi thì cô ta sẽ nhân cơ hội đấy để vào trong. Nhưng cô ta đã đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy Nguyễn Khánh Linh rời đi. Ngược lại bóng dáng của hai người lại cứ dính chặt nhau mãi khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.
Cô ta nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông, chỉ cảm thấy tim đập bình bịch rất nhanh.
Diệp Trúc Sương cũng không đợi được nữa, cô ta hít thở thật sâu một hơi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình sau đó lại cố ý lấy gương trang điểm dặm lại một chút, xác định trạng thái của bản thân mình rất tốt rồi thì cô ta mới tràn đầy tự tin đi về phía hai người.
Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đang ăn miếng bánh ngọt mà Phạm Nhật Minh vừa mới đưa cho, cô dùng cái muỗng múc một miếng nhỏ rồi đưa lên miệng Phạm Nhật Minh.
Người đàn ông hơi dừng lại, nhưng vẫn há miệng ra.
Bình thường anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng đây là do vợ anh đút cho anh ăn nên chắc chắn là anh vui vẻ mà nhận rồi.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh đút cho Phạm Nhật Minh thì lại cầm muỗng múc một miếng khác cho vào miệng mình, hành động hết sức tự nhiên.
Phạm Nhật Minh nhìn theo cái muỗng nhỏ được tùy ý đưa vào miệng cô mà vừa nãy anh vừa ăn qua, như vậy có phải cũng được tính là hai người hôn gián tiếp rồi đúng không?
Khóe miệng của người đàn ông khẽ cong lên, trong lòng thấy dạt dào tình cảm dịu dàng.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy anh đang cười nên cô cũng bật cười theo, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, vừa cười vừa hỏi: “Thế nào? Có phải ngon lắm đúng không?”
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền nhỏ nhắn của cô, chỉ cảm thấy tính khí cô thể hiện ra càng ngày càng ngọt ngào dụ dỗ người khác, cũng không biết có phải nguyên nhân là do ăn đồ ngọt hay không nữa.