Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1835
Chương 1835
“Kể từ khi bắt đầu cháy là em đã có trách nhiệm phải dập lửa cho tôi rồi, hiểu không? Em nghĩ đây là lý do? Hả?”
Hà Tử Ngưng không còn biết cô ấy say hay tỉnh, hai má nóng bừng, sức mạnh của đôi tay không đáng kể so với sức của Hiên Viên Minh.
Cô ấy chưa kịp nói thì đã bị người đàn ông mút chặt lấy môi, nụ hôn của anh ta không hề nhẹ nhàng như thể đã chịu đựng lâu rồi, giống như cá bị khát nước, cô còn cảm giác môi mình sẽ bị anh ta làm cho sưng tấy lên.
Tuy nhiên mặc dù lý trí của Hà Tử Ngưng đang chống lại nhưng cơ thể của cô ấy lại chuyển động hợp nhất với người đàn ông này…
Hai người đều là bất mãn nhưng lúc hôn nhau giống như củi khô gặp lửa, vô cùng cuồng nhiệt.
Tuy nhiên Hiên Viên Minh không trực tiếp muốn làm Hà Tử Ngưng ở ngay ngoài sân, anh ta cũng biết rằng mặc dù đang ở trong nhà nhưng hai người họ hoàn toàn có thể bị những người ở trên núi nhìn thấy.
Anh ta không muốn cho người khác thấy cơ thể của người phụ nữ này, cho dù đó là phụ nữ nhìn cũng không được.
Hiên Viên Minh ôm Hà Tử Ngưng bước vội vào phòng khách, trực tiếp đè người phụ nữ xuống ghế sô pha, động tác tay càng lúc càng nhanh, trong chốc lát anh ta đã cởi áo tắm của Hà Tử Ngưng ra.
Trong suốt quá trình, Hà Tử Ngưng cảm thấy mình như đang ở trên mây, cả người lơ lửng nhưng với tốc độ va chạm của người đàn ông, cô ấy cũng lên xuống, khoái cảm ăn sâu vào xương tủy cũng không hề biến mất.
Lúc này ở bên kia có người đang cau mày.
“Ông nội, ông không nghe rõ sao, cháu vừa nói là anh ấy tìm được bạn gái người nước ngoài đó.”
Lãnh Nhược Giai nhìn ông cụ Lãnh đang cười và nheo mắt ở phía bên kia, sau một lúc sững sờ, cô ta lặp lại những gì mình vừa nói một lần nữa.
Tuy nhiên ông cụ Lãnh cũng không tức giận như cô ta tưởng tượng, ngược lại cô ta còn được thấy vẻ mặt hạnh phúc của ông nội. mà trước đó cô ta chưa bao giờ được nhìn.
“Ông nghe rồi, Nhược Giai à.”
Ông cụ Lãnh tiếp tục cười nhìn người đàn ông kiêu ngạo ngồi bên cạnh Lãnh Nhược Giai với thái độ rất hòa nhã, hỏi: “Hàn Vũ, nói cho ông nội biết, bạn gái của cháu tên là gì?”
Ông cụ Lãnh đã có những yêu cầu khắt khe đối với Lãnh Hàn Vũ từ khi còn nhỏ.
Chỉ là trong lòng ông cụ vẫn luôn vương chút tiếc nuối.
Chính là cháu trai của ông ta rất tốt, tuy rằng đã ba mươi tuổi nhưng đến nay vẫn chưa có dẫn bạn gái về cho nên ông cụ tự cảm thấy áy náy.
Hơn nữa mặc dù không thích người nước ngoài nhưng ông ta cũng không quá cứng đầu và phong kiến.
Chỉ cần hai đứa có quan hệ tốt thì quốc tịch không thành vấn đề.
Vì vậy ông cụ Lãnh đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lãnh Nhược Giai nhìn thấy thái độ của ông ta, rồi lại nghe ông ta hỏi về người phụ nữ đó khiến cô ta cảm thấy có chút nổi nóng: “Ông ơi, ông không ghét người nước ngoài sao? Tại sao ông không phản đối việc anh trai cháu có bạn gái chứ?”
Ông cụ Lãnh quay lại đặt chú ý lên Lãnh Nhược Giai, nói: “Ông nội không phải là người chưa giác ngộ, tại sao ông cần phải đặt gánh nặng tư tưởng lên các cháu chứ? Hơn nữa, anh trai của cháu cuối cùng cũng có một người phụ nữ mà nó thích, ông mừng còn chưa hết nữa là.”
Vừa nói ông cụ lại vừa ngẩng đầu cười.
“Kể từ khi bắt đầu cháy là em đã có trách nhiệm phải dập lửa cho tôi rồi, hiểu không? Em nghĩ đây là lý do? Hả?”
Hà Tử Ngưng không còn biết cô ấy say hay tỉnh, hai má nóng bừng, sức mạnh của đôi tay không đáng kể so với sức của Hiên Viên Minh.
Cô ấy chưa kịp nói thì đã bị người đàn ông mút chặt lấy môi, nụ hôn của anh ta không hề nhẹ nhàng như thể đã chịu đựng lâu rồi, giống như cá bị khát nước, cô còn cảm giác môi mình sẽ bị anh ta làm cho sưng tấy lên.
Tuy nhiên mặc dù lý trí của Hà Tử Ngưng đang chống lại nhưng cơ thể của cô ấy lại chuyển động hợp nhất với người đàn ông này…
Hai người đều là bất mãn nhưng lúc hôn nhau giống như củi khô gặp lửa, vô cùng cuồng nhiệt.
Tuy nhiên Hiên Viên Minh không trực tiếp muốn làm Hà Tử Ngưng ở ngay ngoài sân, anh ta cũng biết rằng mặc dù đang ở trong nhà nhưng hai người họ hoàn toàn có thể bị những người ở trên núi nhìn thấy.
Anh ta không muốn cho người khác thấy cơ thể của người phụ nữ này, cho dù đó là phụ nữ nhìn cũng không được.
Hiên Viên Minh ôm Hà Tử Ngưng bước vội vào phòng khách, trực tiếp đè người phụ nữ xuống ghế sô pha, động tác tay càng lúc càng nhanh, trong chốc lát anh ta đã cởi áo tắm của Hà Tử Ngưng ra.
Trong suốt quá trình, Hà Tử Ngưng cảm thấy mình như đang ở trên mây, cả người lơ lửng nhưng với tốc độ va chạm của người đàn ông, cô ấy cũng lên xuống, khoái cảm ăn sâu vào xương tủy cũng không hề biến mất.
Lúc này ở bên kia có người đang cau mày.
“Ông nội, ông không nghe rõ sao, cháu vừa nói là anh ấy tìm được bạn gái người nước ngoài đó.”
Lãnh Nhược Giai nhìn ông cụ Lãnh đang cười và nheo mắt ở phía bên kia, sau một lúc sững sờ, cô ta lặp lại những gì mình vừa nói một lần nữa.
Tuy nhiên ông cụ Lãnh cũng không tức giận như cô ta tưởng tượng, ngược lại cô ta còn được thấy vẻ mặt hạnh phúc của ông nội. mà trước đó cô ta chưa bao giờ được nhìn.
“Ông nghe rồi, Nhược Giai à.”
Ông cụ Lãnh tiếp tục cười nhìn người đàn ông kiêu ngạo ngồi bên cạnh Lãnh Nhược Giai với thái độ rất hòa nhã, hỏi: “Hàn Vũ, nói cho ông nội biết, bạn gái của cháu tên là gì?”
Ông cụ Lãnh đã có những yêu cầu khắt khe đối với Lãnh Hàn Vũ từ khi còn nhỏ.
Chỉ là trong lòng ông cụ vẫn luôn vương chút tiếc nuối.
Chính là cháu trai của ông ta rất tốt, tuy rằng đã ba mươi tuổi nhưng đến nay vẫn chưa có dẫn bạn gái về cho nên ông cụ tự cảm thấy áy náy.
Hơn nữa mặc dù không thích người nước ngoài nhưng ông ta cũng không quá cứng đầu và phong kiến.
Chỉ cần hai đứa có quan hệ tốt thì quốc tịch không thành vấn đề.
Vì vậy ông cụ Lãnh đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lãnh Nhược Giai nhìn thấy thái độ của ông ta, rồi lại nghe ông ta hỏi về người phụ nữ đó khiến cô ta cảm thấy có chút nổi nóng: “Ông ơi, ông không ghét người nước ngoài sao? Tại sao ông không phản đối việc anh trai cháu có bạn gái chứ?”
Ông cụ Lãnh quay lại đặt chú ý lên Lãnh Nhược Giai, nói: “Ông nội không phải là người chưa giác ngộ, tại sao ông cần phải đặt gánh nặng tư tưởng lên các cháu chứ? Hơn nữa, anh trai của cháu cuối cùng cũng có một người phụ nữ mà nó thích, ông mừng còn chưa hết nữa là.”
Vừa nói ông cụ lại vừa ngẩng đầu cười.