Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 2-2
“Ba…” Tôi khóc lóc nói. Ba tôi trầm mặc một lúc, đi về phía giá sách.
Cửa hàng này ba tôi đã kinh doanh hơn hai mươi năm, tìm cuốn sách trên giá rất dễ dàng. Sau vài phút ông đã lấy một cuốn sách đưa cho tôi rồi thở dài tự đi lên lầu.
Tôi ở cửa hàng, đọc cuốn sách về Minh hôn kia từ đầu tới cuối. Tôi hiểu ý tứ của Khúc Thiên.
Mấy năm trước, khi tôi để giọt máu rơi vào trên bộ quần áo giấy kia chính là đã ký vào Minh hôn. Khúc Thiên đã dùng Minh hôn để lưu lại trên thế giới này, không có Minh hôn thì anh ta sẽ trở thành du hồn, sẽ bị bắt đi, thậm chí là sẽ chịu ảnh hưởng của rất nhiều đồ vật. Minh hôn giống như là giấy chứng nhận để anh ta có thân phận lưu lại nơi này, thuận tiện cho anh ta hoàn thành công việc của mình.
Khuyết điểm chính là, anh ta không thể cách tôi quá xa. Còn tôi… nhân duyên của tôi đã ở chỗ Phán quan kia. Tôi sẽ không có khả năng tìm được người yêu mình nữa, từ xưa giờ ai yêu phụ nữ đã có Minh hôn đều không có kết cục tốt.
Khúc Thiên nhắc tới Kim Tử, nếu tôi nhớ không lầm thì người thầy phong thủy trẻ tuổi mà ba tôi đưa đi gặp kia tên là Linh Tử. Mà lúc trước đi cùng anh ta còn có một cô gái, bọn họ cầm theo hộp phù ấn. Phù ấn đó, trong sách đạo pháp nói phù ấn là rất lợi hại trong các loại pháp khí Đạo gia. Vậy mà bọn họ cũng không dám quản chuyện này, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Khi ăn bữa tối, ba tôi bảo tôi chuyện này do tôi tự quyết định.
Tôi cũng rất buồn rầu, loại chuyện như này tôi biết quyết định như thế nào.
Dọn qua bên đó sao? Trước tiên chưa nói tới Khúc Thiên thế nào, nhưng anh ta còn có bán gái, tôi dọn qua ở như vậy cực cực kỳ không thích hợp. Nhưng nếu buổi tối hắn lại mang gương mặt quỷ tới tìm tôi…
“Ba, con… con sẽ dọn đi.”
Ngay khi tôi vừa nói xong câu đó thì điện thoại bỗng báo có tin nhắn, mở ra liền thấy là địa chỉ do Khúc Thiên gửi tới. Tôi ở đây vừa mới quyết định muốn dọn đi thì tin nhắn của anh ta tới. Là trùng hợp? Hay là thần quái?
Sau khi thu dọn đồ đạc tôi liền đi. Tôi không muốn ba tôi đưa đi bởi vì tôi không muốn thấy bộ dáng thở dài của ông. Hơn nữa địa điểm kia tôi cũng biết, là ở tiểu khu ngay sau trường học của tôi, có không ít bạn học của tôi đều thuê nhà ở đó.
Khi tới tiểu khu liền thấy Khúc Thiên đang đứng đó đem một chiếc hộp giao cho nhân viên chuyển phát nhanh. Thấy tôi đã đến anh ta không chút ngạc nhiên, chỉ hơi mỉm cười, nói: “Tuy rằng không xinh đẹp nhưng vẫn còn thông minh, nếu không buổi tối tôi còn muốn đi gọi em.”
“Vậy khuôn mặt buổi tối của anh là gì?”
“Muốn thấy à, lát nữa sẽ cho em xem.” Anh ta không chút phong độ cứ như vậy xoay người đi, cũng không giúp tôi bê đồ đạc. Như vậy cũng tốt, tôi ở chỗ này để chứng minh cho thân phận của anh ta, như vậy thì tôi có thể ra điều kiện với anh ta.
Tôi hít sâu một cái, nói cho chính mình không cần sợ anh ta, nếu anh ta cưỡng bức tôi thì tôi sẽ tự sát. Không có tôi ở chỗ này để chứng minh cho thân phận của anh ta thì hẳn sẽ khiến anh ta phải hối hận. Đúng đúng, cứ như vậy, hiện tại là anh ta cần tôi, tôi phải ra điều kiện thật tốt.
Đi theo sau Khúc Thiên một lúc liền tới nhà anh ta thuê. Nhà rất đơn giản, gồm hai phòng một sảnh, lại còn đang rất bừa bộn.
Khúc Thiên đi vào một phòng trước, nói: “Đêm nay dọn dẹp sạch sẽ nhà đi.”
“Hả? Vì cái gì? Tôi không phải là người hầu của anh! Cái này… hẳn là của Lệ Lệ.” Tôi chỉ vào một đồ nội y ren màu đen ở một góc phòng khách, trông rất xa hoa nhưng hiện tại lại thành rác rưởi bị ném đi.
Tay Khúc Thiên đặt lên then cửa, dừng một chút rồi nói: “Tạm thời cô gọi tôi là Khúc Thiên đi. Nhưng tôi không phải Khúc Thiên! Cậu ta đã chết! Hết dương thọ mà chết.”
Nói xong anh ta liền vào phòng rồi đóng cửa lại. Này… tôi còn chưa kịp nói yêu cầu của tôi, cứ như vậy kết thúc nói chuyện?
Tôi đá những rác rưởi dưới sàn ra, đi tới một căn phòng khác. Còn tốt, anh ta không yêu cầu tôi làm gì cả. Xem tình hình này hẳn anh ta sau khi từ nhà tôi về đã quay lại đây, còn Lệ Lệ ở chỗ này đại náo một hồi, sau đó Lệ Lệ dọn ra ngoài, cho nên căn nhà mới ngổn ngang thế này.
Tôi không có tâm tình dọn dẹp, chỉ dọn dẹp qua chiếc giường trúc nho nhỏ trong phòng, rồi trải chăn lên trên đó. Hiện tại tôi không muốn làm bất cứ việc gì cả.
Đây là ngôi nhà cũ, cách âm không tốt, có thể nghe được từ nha bên cạnh vang tới những âm thanh đặc thù. “Ân ân a a”, nói không chừng cò
“Ba…” Tôi khóc lóc nói. Ba tôi trầm mặc một lúc, đi về phía giá sách.
Cửa hàng này ba tôi đã kinh doanh hơn hai mươi năm, tìm cuốn sách trên giá rất dễ dàng. Sau vài phút ông đã lấy một cuốn sách đưa cho tôi rồi thở dài tự đi lên lầu.
Tôi ở cửa hàng, đọc cuốn sách về Minh hôn kia từ đầu tới cuối. Tôi hiểu ý tứ của Khúc Thiên.
Mấy năm trước, khi tôi để giọt máu rơi vào trên bộ quần áo giấy kia chính là đã ký vào Minh hôn. Khúc Thiên đã dùng Minh hôn để lưu lại trên thế giới này, không có Minh hôn thì anh ta sẽ trở thành du hồn, sẽ bị bắt đi, thậm chí là sẽ chịu ảnh hưởng của rất nhiều đồ vật. Minh hôn giống như là giấy chứng nhận để anh ta có thân phận lưu lại nơi này, thuận tiện cho anh ta hoàn thành công việc của mình.
Khuyết điểm chính là, anh ta không thể cách tôi quá xa. Còn tôi… nhân duyên của tôi đã ở chỗ Phán quan kia. Tôi sẽ không có khả năng tìm được người yêu mình nữa, từ xưa giờ ai yêu phụ nữ đã có Minh hôn đều không có kết cục tốt.
Khúc Thiên nhắc tới Kim Tử, nếu tôi nhớ không lầm thì người thầy phong thủy trẻ tuổi mà ba tôi đưa đi gặp kia tên là Linh Tử. Mà lúc trước đi cùng anh ta còn có một cô gái, bọn họ cầm theo hộp phù ấn. Phù ấn đó, trong sách đạo pháp nói phù ấn là rất lợi hại trong các loại pháp khí Đạo gia. Vậy mà bọn họ cũng không dám quản chuyện này, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Khi ăn bữa tối, ba tôi bảo tôi chuyện này do tôi tự quyết định.
Tôi cũng rất buồn rầu, loại chuyện như này tôi biết quyết định như thế nào.
Dọn qua bên đó sao? Trước tiên chưa nói tới Khúc Thiên thế nào, nhưng anh ta còn có bán gái, tôi dọn qua ở như vậy cực cực kỳ không thích hợp. Nhưng nếu buổi tối hắn lại mang gương mặt quỷ tới tìm tôi…
“Ba, con… con sẽ dọn đi.”
Ngay khi tôi vừa nói xong câu đó thì điện thoại bỗng báo có tin nhắn, mở ra liền thấy là địa chỉ do Khúc Thiên gửi tới. Tôi ở đây vừa mới quyết định muốn dọn đi thì tin nhắn của anh ta tới. Là trùng hợp? Hay là thần quái?
Sau khi thu dọn đồ đạc tôi liền đi. Tôi không muốn ba tôi đưa đi bởi vì tôi không muốn thấy bộ dáng thở dài của ông. Hơn nữa địa điểm kia tôi cũng biết, là ở tiểu khu ngay sau trường học của tôi, có không ít bạn học của tôi đều thuê nhà ở đó.
Khi tới tiểu khu liền thấy Khúc Thiên đang đứng đó đem một chiếc hộp giao cho nhân viên chuyển phát nhanh. Thấy tôi đã đến anh ta không chút ngạc nhiên, chỉ hơi mỉm cười, nói: “Tuy rằng không xinh đẹp nhưng vẫn còn thông minh, nếu không buổi tối tôi còn muốn đi gọi em.”
“Vậy khuôn mặt buổi tối của anh là gì?”
“Muốn thấy à, lát nữa sẽ cho em xem.” Anh ta không chút phong độ cứ như vậy xoay người đi, cũng không giúp tôi bê đồ đạc. Như vậy cũng tốt, tôi ở chỗ này để chứng minh cho thân phận của anh ta, như vậy thì tôi có thể ra điều kiện với anh ta.
Tôi hít sâu một cái, nói cho chính mình không cần sợ anh ta, nếu anh ta cưỡng bức tôi thì tôi sẽ tự sát. Không có tôi ở chỗ này để chứng minh cho thân phận của anh ta thì hẳn sẽ khiến anh ta phải hối hận. Đúng đúng, cứ như vậy, hiện tại là anh ta cần tôi, tôi phải ra điều kiện thật tốt.
Đi theo sau Khúc Thiên một lúc liền tới nhà anh ta thuê. Nhà rất đơn giản, gồm hai phòng một sảnh, lại còn đang rất bừa bộn.
Khúc Thiên đi vào một phòng trước, nói: “Đêm nay dọn dẹp sạch sẽ nhà đi.”
“Hả? Vì cái gì? Tôi không phải là người hầu của anh! Cái này… hẳn là của Lệ Lệ.” Tôi chỉ vào một đồ nội y ren màu đen ở một góc phòng khách, trông rất xa hoa nhưng hiện tại lại thành rác rưởi bị ném đi.
Tay Khúc Thiên đặt lên then cửa, dừng một chút rồi nói: “Tạm thời cô gọi tôi là Khúc Thiên đi. Nhưng tôi không phải Khúc Thiên! Cậu ta đã chết! Hết dương thọ mà chết.”
Nói xong anh ta liền vào phòng rồi đóng cửa lại. Này… tôi còn chưa kịp nói yêu cầu của tôi, cứ như vậy kết thúc nói chuyện?
Tôi đá những rác rưởi dưới sàn ra, đi tới một căn phòng khác. Còn tốt, anh ta không yêu cầu tôi làm gì cả. Xem tình hình này hẳn anh ta sau khi từ nhà tôi về đã quay lại đây, còn Lệ Lệ ở chỗ này đại náo một hồi, sau đó Lệ Lệ dọn ra ngoài, cho nên căn nhà mới ngổn ngang thế này.
Tôi không có tâm tình dọn dẹp, chỉ dọn dẹp qua chiếc giường trúc nho nhỏ trong phòng, rồi trải chăn lên trên đó. Hiện tại tôi không muốn làm bất cứ việc gì cả.
Đây là ngôi nhà cũ, cách âm không tốt, có thể nghe được từ nha bên cạnh vang tới những âm thanh đặc thù. “Ân ân a a”, nói không chừng cò