Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
- Cha con cho gọi con_ Chú Carl nói với tôi
Tôi nhìn anh Harold, rồi lại gật đầu.
Một lát sau, chúng tôi đã có mặt trước cửa phòng cha. Tôi hy vọng tối qua không phải là một giấc mơ đẹp.
Bàn tay tôi đặt lên nắm cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.
Căn phòng cha tối mù, nhưng cách trang trí giống hệt trong giấc mơ của tôi.
Cha tôi ngồi trên ghế, hai bàn đan vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng vẫn cứ giữ nguyên như vậy.
- Cha..._ Tôi mãi một lúc sau tôi có thể thốt lên từ ấy.
Cha từ từ ngước nhìn tôi, đôi mắt đen của ông ta rất giống đôi mắt tôi. Thì ra mẹ tôi đã từng nói tôi giống cha là bởi vì có đôi mắt đen sâu thẳm như có thể trấn áp người khác với một cái nhìn. Cha thật điển trai, hình như đó cũng là phần lý do mẹ yêu cha.
Cha có khí thế làm một đứa tăng động như tôi có thể đứng thẳng không dám nhúc nhích.
- Jessica. Con sống có tốt không?
- Dạ? Con... con không biết nữa...
- Ta nghe con nói rằng con bị bắt nạt bởi vì mọi người nói con không có ta. Ắt hẳn con đã rất khó khăn. Ta thật xin lỗi con.
- Con sẽ ổn thôi._ Tôi cúi đầu xuống đầy ngượng ngùng
- Còn mẹ con? Mẹ con đâu rồi, Jessica?
Cuối cùng cha cũng hỏi đến mẹ, câu hỏi đó làm tôi buông thõng người. Hai bàn tay siết chặt lại
- Cha còn nhớ đến mẹ sao?_ Tôi tức giận nói - Vậy tại sao 14 năm qua cha không đi tìm 2 mẹ con con? Con cần một lời giải thích!
Cha im lặng không đáp, khuôn mặt không hề tỏ ra chút biểu hiện gì cả làm tôi nổi điên
- Cứ im lặng đi. Con từng rất căm hận cha đến mức từng thề rằng nếu cha có xuất hiện con sẽ không bao giờ nhận người là cha. Người có biết mẹ lúc nào cũng trong tình trạng suy sụp nhưng cứ phải giả vờ trước mặt con. Mẹ thật sự... rất yêu cha.
Tôi nhớ lại dòng nhật ký ấy. Mẹ dặn nếu gặp lại cha, hãy nhắn rằng mẹ yêu cha.
- Nhưng mà...Con nghĩ cha cũng giống như hai mẹ con con. Cha cũng đã rất khó khăn phải không?
Cha tôi cuối cùng cũng mở miệng nói sau tràn miệt thị của tôi làm tôi ngẩn người
- Ta đã từng không nhớ mẹ con là ai. Chỉ có hình bóng cô ấy. Ta không thể nhớ đến mẹ con nhưng khi nhìn thấy con, tất cả mọi ký ức về mẹ con đã quay trở lại.
Phải, anh Harold từng nói cha đã quên mất mẹ mà.
- Con... tính tình rất giống mẹ con đấy, Jessica.Nhưng nhìn gần con nhìn giống ta nhiều hơn. Ta không ngờ con đã lớn đến mức này rồi. Ta chỉ buồn bực là không được nhìn thấy con gái mình lớn lên.
Giờ đến lúc tôi không thể nói được gì. Khuôn mặt cha đầy vẻ hiền từ như một người cha thực thụ.
- Tính tình y chang mẹ con. Cứng đầu, mạo hiểm nhưng là người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh nhất ta từng thấy. Đó là lý do ta yêu mẹ con.
- Con hiểu rồi.
Hình ảnh cô đứng dưới tuyết mỉm cười với hắn làm trái tim hắn như có một vết dao đâm vào.
Hình ảnh cô nắm lấy tay hắn và nói " Đừng rời xa tôi nhé, được không?", lại tiếp dòng hồi ức hắn và cô nhảy trong bữa tiệc Halloween và hình ảnh cô nằm bên cạnh hắn như cả thế giới của hắn đang ở bên cạnh hắn.
Hắn nhìn cô con gái của hắn trước mặt, hắn nhớ rõ ràng vào ngày ấy, cô nói "Em muốn đặt tên con gái mình là Jessica. Đó là cách em bỏ đi quá khứ của mình".
Nụ cười của cô.
Nghe vậy, trong lòng tôi cũng phần nào cũng gỡ được khúc mắc.
- Mẹ con đâu rồi, Jessica? Ta rất muốn nhìn thấy cô ấy.
- Cha!_ Nghĩ về mẹ, tôi giận dữ nói - Hãy cứu mẹ. Lý do con xuất hiện ở đây bởi vì mẹ đã bị bắt cóc.
Hai hàng lông mày của cha nhíu lại, khuôn mặt hiền từ trở về lạnh giá hơn trước.
- Mẹ bị gã tên Rumple bắt. Cha phải cứu mẹ!
Tay cha đập lấy bàn làm mọi người lo lắng bên ngoài chạy vào phòng
- Sếp!
Nhiệt độ trong phòng giảm đi không ít. Tôi sợ hãi núp sau lưng anh Harold.
Bà Mel đi tới run rẩy đặt một tờ giấy lên bàn.
- Là của tên Rumple. Gã ta... gửi thiệp cưới.
( T/b: Á!!! Sau bao tháng ngày, cuối cùng anh cũng quay trở lại )
Tôi nhìn anh Harold, rồi lại gật đầu.
Một lát sau, chúng tôi đã có mặt trước cửa phòng cha. Tôi hy vọng tối qua không phải là một giấc mơ đẹp.
Bàn tay tôi đặt lên nắm cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.
Căn phòng cha tối mù, nhưng cách trang trí giống hệt trong giấc mơ của tôi.
Cha tôi ngồi trên ghế, hai bàn đan vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng vẫn cứ giữ nguyên như vậy.
- Cha..._ Tôi mãi một lúc sau tôi có thể thốt lên từ ấy.
Cha từ từ ngước nhìn tôi, đôi mắt đen của ông ta rất giống đôi mắt tôi. Thì ra mẹ tôi đã từng nói tôi giống cha là bởi vì có đôi mắt đen sâu thẳm như có thể trấn áp người khác với một cái nhìn. Cha thật điển trai, hình như đó cũng là phần lý do mẹ yêu cha.
Cha có khí thế làm một đứa tăng động như tôi có thể đứng thẳng không dám nhúc nhích.
- Jessica. Con sống có tốt không?
- Dạ? Con... con không biết nữa...
- Ta nghe con nói rằng con bị bắt nạt bởi vì mọi người nói con không có ta. Ắt hẳn con đã rất khó khăn. Ta thật xin lỗi con.
- Con sẽ ổn thôi._ Tôi cúi đầu xuống đầy ngượng ngùng
- Còn mẹ con? Mẹ con đâu rồi, Jessica?
Cuối cùng cha cũng hỏi đến mẹ, câu hỏi đó làm tôi buông thõng người. Hai bàn tay siết chặt lại
- Cha còn nhớ đến mẹ sao?_ Tôi tức giận nói - Vậy tại sao 14 năm qua cha không đi tìm 2 mẹ con con? Con cần một lời giải thích!
Cha im lặng không đáp, khuôn mặt không hề tỏ ra chút biểu hiện gì cả làm tôi nổi điên
- Cứ im lặng đi. Con từng rất căm hận cha đến mức từng thề rằng nếu cha có xuất hiện con sẽ không bao giờ nhận người là cha. Người có biết mẹ lúc nào cũng trong tình trạng suy sụp nhưng cứ phải giả vờ trước mặt con. Mẹ thật sự... rất yêu cha.
Tôi nhớ lại dòng nhật ký ấy. Mẹ dặn nếu gặp lại cha, hãy nhắn rằng mẹ yêu cha.
- Nhưng mà...Con nghĩ cha cũng giống như hai mẹ con con. Cha cũng đã rất khó khăn phải không?
Cha tôi cuối cùng cũng mở miệng nói sau tràn miệt thị của tôi làm tôi ngẩn người
- Ta đã từng không nhớ mẹ con là ai. Chỉ có hình bóng cô ấy. Ta không thể nhớ đến mẹ con nhưng khi nhìn thấy con, tất cả mọi ký ức về mẹ con đã quay trở lại.
Phải, anh Harold từng nói cha đã quên mất mẹ mà.
- Con... tính tình rất giống mẹ con đấy, Jessica.Nhưng nhìn gần con nhìn giống ta nhiều hơn. Ta không ngờ con đã lớn đến mức này rồi. Ta chỉ buồn bực là không được nhìn thấy con gái mình lớn lên.
Giờ đến lúc tôi không thể nói được gì. Khuôn mặt cha đầy vẻ hiền từ như một người cha thực thụ.
- Tính tình y chang mẹ con. Cứng đầu, mạo hiểm nhưng là người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh nhất ta từng thấy. Đó là lý do ta yêu mẹ con.
- Con hiểu rồi.
Hình ảnh cô đứng dưới tuyết mỉm cười với hắn làm trái tim hắn như có một vết dao đâm vào.
Hình ảnh cô nắm lấy tay hắn và nói " Đừng rời xa tôi nhé, được không?", lại tiếp dòng hồi ức hắn và cô nhảy trong bữa tiệc Halloween và hình ảnh cô nằm bên cạnh hắn như cả thế giới của hắn đang ở bên cạnh hắn.
Hắn nhìn cô con gái của hắn trước mặt, hắn nhớ rõ ràng vào ngày ấy, cô nói "Em muốn đặt tên con gái mình là Jessica. Đó là cách em bỏ đi quá khứ của mình".
Nụ cười của cô.
Nghe vậy, trong lòng tôi cũng phần nào cũng gỡ được khúc mắc.
- Mẹ con đâu rồi, Jessica? Ta rất muốn nhìn thấy cô ấy.
- Cha!_ Nghĩ về mẹ, tôi giận dữ nói - Hãy cứu mẹ. Lý do con xuất hiện ở đây bởi vì mẹ đã bị bắt cóc.
Hai hàng lông mày của cha nhíu lại, khuôn mặt hiền từ trở về lạnh giá hơn trước.
- Mẹ bị gã tên Rumple bắt. Cha phải cứu mẹ!
Tay cha đập lấy bàn làm mọi người lo lắng bên ngoài chạy vào phòng
- Sếp!
Nhiệt độ trong phòng giảm đi không ít. Tôi sợ hãi núp sau lưng anh Harold.
Bà Mel đi tới run rẩy đặt một tờ giấy lên bàn.
- Là của tên Rumple. Gã ta... gửi thiệp cưới.
( T/b: Á!!! Sau bao tháng ngày, cuối cùng anh cũng quay trở lại )