Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Đợi cô em gái mình chìm vào giấc ngủ, anh nhìn ra bên ngoài, và nhìn xuống cuốn nhật ký.
" Mẹ gửi cho anh "
Harold lật ra mấy trang đầu, nó dành cho Jessica. Không phải cho anh nhưng mỗi con chữ làm anh đau tột độ. Nước mắt của 1 người đàn ông rơi lệ khi nhìn sang trang cuối...
" Gửi cho Harold,
Mẹ biết rằng mẹ không phải là mẹ ruột con nhưng con vẫn mãi là con mẹ. Lần đầu mẹ nhìn thấy con, tựa như lần đầu mẹ nhìn thấy cha con, mẹ đã chắc chắn con là con mẹ. Con không phải là người thay thế, con là con của mẹ. Mẹ biết mẹ là một người mẹ tồi khi bỏ chạy tất cả mà quên đi con còn ở trong đó. Chúng ta đã quen nhau ở một khoảng thời gian ngắn nhưng con đã mang cho mẹ hạnh phúc của 1 gia đình trọn vẹn. Ước gì con có thể đọc được những dòng này. Mẹ ước gì được thấy con lớn lên, thấy con trưởng thành mạnh mẽ. Mẹ xin lỗi vì đã để con một mình, Harold. Mẹ không trách con đã giận mẹ bởi vì mẹ xứng đáng bị thế. Mẹ yêu con. Con chắc chắn còn sống, hãy thực hiện lời hứa của 2 mẹ con mình. Hãy bảo vệ em gái con. Bởi vì em gái con..."
Harold run run ngẩng đầu về phía cô em gái mình.
Thì ra mẹ không quên anh. Mẹ đã dằn vặt rất nhiều.
" Bởi vì em gái con..."
Anh gấp cuốn nhật ký lại, nằm xuống bên cạnh cô em gái say sưa ngủ, bàn tay anh chạm vào gò má hồng hào của em, gương mặt chốc thay đổi.
- Bảo vệ em... mãi mãi...
Chìm vào trong giấc mơ sao một ngày mệt nhọc. Vốn tưởng mình sẽ có một giấc mơ đẹp đoàn tụ với mẹ nhưng không, giấc mơ này quả là ác mộng.
Tôi mơ thấy mẹ... đang ngủ. Mẹ nằm trên một chiếc giường trắng lộng lẫy rải đầy hoa hồng. Gương mặt mẹ hồng hào thở đều đặn. Ngồi kế bên mẹ là một người đàn ông có vết bỏng nửa khuôn mặt. Nếu không có vết bỏng đó ắt hẳn là một người tuấn tú.
- Jessica Mars!
Người đàn ông đó gọi tôi làm tôi giật mình, giọng nói này làm tôi sởn gai óc. Gã có thể thấy tôi sao? Bất chợt, người tôi run lẩy bẩy
- Bình tĩnh nào " công chúa nhỏ", con chắc ngạc nhiên lắm đúng không khi ta có thể thấy con trong giấc mơ của con
- Rumple phải không?_ Tôi nhớ đến kẻ mà Harold đã nói bắt cóc mà
- Rất thông minh. Y chang như mẹ con vậy.
- Ông đã làm gì mẹ?
- Mẹ con chỉ đang ngủ mà thôi._ Rumple cầm tay mẹ tôi hôn lấy - Một giấc mộng chỉ có ta và cô ấy
- Thả mẹ tôi ra! Đừng nói những thứ nhảm nhí như vậy!
- Suỵt. Con sẽ đánh thức mẹ con mất
- Tỉnh dậy đi mẹ ơi! Tỉnh dậy đi!_ Tôi cố gào thét nhưng mẹ dường như không lay chuyển - Không thể nào...
- Ta đã bảo mẹ con đang trong giấc ngủ dài mà_ Rumple vuốt ve má mẹ tôi
Người tôi cứng đờ không thể nào di chuyển được.
- Ta đã từng khuyên cô ấy hãy trở về với ta và chúng ta sẽ trở lại thành 1 gia đình mà chúng ta đã từng. Nhưng... cô ấy lại chọn hắn ta.
Mẹ đã chọn cha.
- Nhưng không sao, bây giờ cô ấy đang ở đây rồi._ Harold nhìn sang tôi - Còn con, Jessica. Con là lý do mà ta tha thứ cho hành động của mẹ con năm xưa. Dẫu gì con cũng mang dòng máu của chúng ta.
- Không bao giờ. Ông đừng ăn nói hàm hồ như vậy!
Rumple đứng dậy, khoanh 2 tay sau lưng và đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng rọi vào phòng.
- Quả là rất giống mẹ con đấy. Con không thích nhìn mẹ mình mặc áo cưới ư?
Đúng là trong lòng tôi từng có suy nghĩ muốn mẹ mặc áo cưới và yêu người đàn ông khác vì mẹ đã quá đau khổ vì cha nhưng điều đó nhanh chóng dập tắt khi tôi biết đến cha mình và tình yêu của cha dành cho mẹ
- Không phải với ông, đồ khốn nạn!
- Có vẻ như con sắp đoàn tụ với người cha không hề biết mặt đúng không? Ta dặn dò, gã ta chẳng tốt đẹp mấy đâu! À... còn 1 điều nữa.
Rumple nhếch mép cười tạo nên một tia ác độc đáng sợ.
- Đừng cố giấu nó nữa, Jess. Ta biết hết tất cả rồi
Khuôn mặt tôi tái xanh, miệng không thể cất nên lời
- Không. Ông đang nói dối.
- Công chúa nhỏ , ta không bao giờ nói dối. Thật là một cô nhóc hư đốn!
- Không! Không phải!
- Chấp nhận nó đi, Jess. Con gái của một tên sát nhân thì cũng sẽ trở thành 1 tên sát nhân. Ta nhầm... nữ sát nhân!
- Ông câm họng lại!
Giấc mơ dần dần khép lại, tôi lại chìm trong bóng tối vô tận, sau đó lại xuất hiện một hình ảnh khác.
Đó là một người đàn ông cực kỳ điển trai mặc vest, bộ dáng u buồn tựa vào ghế nhưng không làm giảm vẻ điển trai của người đàn ông đó. Nhưng toàn thân toát ra tia lạnh lẽo khó gần, một cảm giác làm người đối diện phải nghẹt thở. Tôi có cảm giác mình đã gặp người này ở đâu hoặc là giống ai đó...
- Người phụ nữ đó là ai mà cứ mãi xuất hiện trong trí nhớ ta vậy?
Người đàn ông đó cầm lên 1 bức ảnh trên bàn, tôi nhận ra bức ảnh đó là hình của mẹ. Hình mẹ xinh đẹp dưới bầu tuyết trắng. Người đàn ông hỏi một người phụ nữ đứng co rúm trong góc, trên ngực có ghi chữ " Melissa".
- Ngài thật sự không nhớ gì sao?
- Ta đã từng quá yếu đuối!
Người đàn ông đó tức giận đứng dậy gạt hết tất cả đồ vật trên bàn rơi xuống đất.
- Điều đó không thể.
- Ngài Jonathan...
Jonathan! Người đó là cha tôi sao? Đúng như lời Harold nói, ông ấy chẳng nhớ gì cả.
- Carolyn. Ngài yêu cô ấy mà? Đó là vợ ngài mà!
Cha tôi liếc bà Melissa
- Thì ra đó là tên của người phụ nữ ấy sao? Tên đó nghe thật đẹp, đủ để làm đàn ông say đắm...
Cha tôi ngồi xuống, đan 2 tay vào nhau, trầm ngâm
Cuối cùng giấc mơ thay đổi, tôi thấy cha mình cả người đẫm máu bước ra từ căn phòng bí mật, đôi mắt ông ta vẫn lạnh như tiền.
" Con gái của một tên sát nhân thì cũng sẽ trở thành 1 tên sát nhân "
Tôi nhìn vào 2 bàn tay mình, nắm chặt nó lại. Cuối cùng, tôi bị đánh thức bởi ánh ban mai chiếu vào phòng.
Ánh sáng ban ngày rọi vào cửa sổ, tôi nhăn mày, cả người rũ rượi bởi không có giấc ngủ ngon.
Tôi ngồi dậy, ngó quanh phòng thì không thấy bóng dáng Harold đâu. Chắc anh đã đi ăn sáng rồi.
Cuốn nhật ký nằm trên bàn thẳng thớm, tôi đi tới đó mở cuốn nhật ký lên. Có vài giọt nước còn ướt trên đó. Tôi đưa tay sờ lấy vết ướt nhỏ giọt ấy.
Anh ấy hẳn đã rất buồn. Tôi thầm nhủ, điều đó làm tôi nhớ đến người cha của mình.
" Két..."
Có tiếng người bước vào, tôi ngoái đầu lại là thấy Harold khuôn mặt đẫm máu.
- Harold! Anh...!_ Tôi kinh hãi khi thấy vết máu trên khuôn mặt anh nhỏ giọt
Anh chạm lên khuôn mặt rồi ngẩng lên nhìn tôi, khuôn mặt thật... không một chút cảm xúc.
- Không phải máu của anh
- Anh!
- Hợp đồng đã xong. Chúng ta sẽ đi trong 30 phút nữa
Anh đặt cây súng bằng bàn tay đầy máu làm bẩn hết tay áo sơ mi lên cái bàn gần đó
Anh tiến đến gần tôi nhưng tôi lại cố tránh xa anh bởi vì anh đã...
" Bịch"
Anh ngã vào người tôi, cả thân hình anh nằm gọn trên người tôi.
Tôi thấy anh thở hồng hộc đầy khó khăn, tôi muốn đẩy anh ra nhưng hai bàn tay nhuốm máu của anh đã giữ chặt ôm lấy tôi, van xin bên tai tôi.
- Đừng đi...
- Không! Anh tránh xa em ra!
- Mẹ ơi... đừng đi mà..._ Anh càng ôm chặt lấy tôi
Tâm trạng từ sợ hãi lại chùn xuống, không hiểu sao tôi lại vươn tay qua người anh, ôm lấy anh.
- Sẽ không đi đâu cả._ Tôi nói
" Mẹ gửi cho anh "
Harold lật ra mấy trang đầu, nó dành cho Jessica. Không phải cho anh nhưng mỗi con chữ làm anh đau tột độ. Nước mắt của 1 người đàn ông rơi lệ khi nhìn sang trang cuối...
" Gửi cho Harold,
Mẹ biết rằng mẹ không phải là mẹ ruột con nhưng con vẫn mãi là con mẹ. Lần đầu mẹ nhìn thấy con, tựa như lần đầu mẹ nhìn thấy cha con, mẹ đã chắc chắn con là con mẹ. Con không phải là người thay thế, con là con của mẹ. Mẹ biết mẹ là một người mẹ tồi khi bỏ chạy tất cả mà quên đi con còn ở trong đó. Chúng ta đã quen nhau ở một khoảng thời gian ngắn nhưng con đã mang cho mẹ hạnh phúc của 1 gia đình trọn vẹn. Ước gì con có thể đọc được những dòng này. Mẹ ước gì được thấy con lớn lên, thấy con trưởng thành mạnh mẽ. Mẹ xin lỗi vì đã để con một mình, Harold. Mẹ không trách con đã giận mẹ bởi vì mẹ xứng đáng bị thế. Mẹ yêu con. Con chắc chắn còn sống, hãy thực hiện lời hứa của 2 mẹ con mình. Hãy bảo vệ em gái con. Bởi vì em gái con..."
Harold run run ngẩng đầu về phía cô em gái mình.
Thì ra mẹ không quên anh. Mẹ đã dằn vặt rất nhiều.
" Bởi vì em gái con..."
Anh gấp cuốn nhật ký lại, nằm xuống bên cạnh cô em gái say sưa ngủ, bàn tay anh chạm vào gò má hồng hào của em, gương mặt chốc thay đổi.
- Bảo vệ em... mãi mãi...
Chìm vào trong giấc mơ sao một ngày mệt nhọc. Vốn tưởng mình sẽ có một giấc mơ đẹp đoàn tụ với mẹ nhưng không, giấc mơ này quả là ác mộng.
Tôi mơ thấy mẹ... đang ngủ. Mẹ nằm trên một chiếc giường trắng lộng lẫy rải đầy hoa hồng. Gương mặt mẹ hồng hào thở đều đặn. Ngồi kế bên mẹ là một người đàn ông có vết bỏng nửa khuôn mặt. Nếu không có vết bỏng đó ắt hẳn là một người tuấn tú.
- Jessica Mars!
Người đàn ông đó gọi tôi làm tôi giật mình, giọng nói này làm tôi sởn gai óc. Gã có thể thấy tôi sao? Bất chợt, người tôi run lẩy bẩy
- Bình tĩnh nào " công chúa nhỏ", con chắc ngạc nhiên lắm đúng không khi ta có thể thấy con trong giấc mơ của con
- Rumple phải không?_ Tôi nhớ đến kẻ mà Harold đã nói bắt cóc mà
- Rất thông minh. Y chang như mẹ con vậy.
- Ông đã làm gì mẹ?
- Mẹ con chỉ đang ngủ mà thôi._ Rumple cầm tay mẹ tôi hôn lấy - Một giấc mộng chỉ có ta và cô ấy
- Thả mẹ tôi ra! Đừng nói những thứ nhảm nhí như vậy!
- Suỵt. Con sẽ đánh thức mẹ con mất
- Tỉnh dậy đi mẹ ơi! Tỉnh dậy đi!_ Tôi cố gào thét nhưng mẹ dường như không lay chuyển - Không thể nào...
- Ta đã bảo mẹ con đang trong giấc ngủ dài mà_ Rumple vuốt ve má mẹ tôi
Người tôi cứng đờ không thể nào di chuyển được.
- Ta đã từng khuyên cô ấy hãy trở về với ta và chúng ta sẽ trở lại thành 1 gia đình mà chúng ta đã từng. Nhưng... cô ấy lại chọn hắn ta.
Mẹ đã chọn cha.
- Nhưng không sao, bây giờ cô ấy đang ở đây rồi._ Harold nhìn sang tôi - Còn con, Jessica. Con là lý do mà ta tha thứ cho hành động của mẹ con năm xưa. Dẫu gì con cũng mang dòng máu của chúng ta.
- Không bao giờ. Ông đừng ăn nói hàm hồ như vậy!
Rumple đứng dậy, khoanh 2 tay sau lưng và đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng rọi vào phòng.
- Quả là rất giống mẹ con đấy. Con không thích nhìn mẹ mình mặc áo cưới ư?
Đúng là trong lòng tôi từng có suy nghĩ muốn mẹ mặc áo cưới và yêu người đàn ông khác vì mẹ đã quá đau khổ vì cha nhưng điều đó nhanh chóng dập tắt khi tôi biết đến cha mình và tình yêu của cha dành cho mẹ
- Không phải với ông, đồ khốn nạn!
- Có vẻ như con sắp đoàn tụ với người cha không hề biết mặt đúng không? Ta dặn dò, gã ta chẳng tốt đẹp mấy đâu! À... còn 1 điều nữa.
Rumple nhếch mép cười tạo nên một tia ác độc đáng sợ.
- Đừng cố giấu nó nữa, Jess. Ta biết hết tất cả rồi
Khuôn mặt tôi tái xanh, miệng không thể cất nên lời
- Không. Ông đang nói dối.
- Công chúa nhỏ , ta không bao giờ nói dối. Thật là một cô nhóc hư đốn!
- Không! Không phải!
- Chấp nhận nó đi, Jess. Con gái của một tên sát nhân thì cũng sẽ trở thành 1 tên sát nhân. Ta nhầm... nữ sát nhân!
- Ông câm họng lại!
Giấc mơ dần dần khép lại, tôi lại chìm trong bóng tối vô tận, sau đó lại xuất hiện một hình ảnh khác.
Đó là một người đàn ông cực kỳ điển trai mặc vest, bộ dáng u buồn tựa vào ghế nhưng không làm giảm vẻ điển trai của người đàn ông đó. Nhưng toàn thân toát ra tia lạnh lẽo khó gần, một cảm giác làm người đối diện phải nghẹt thở. Tôi có cảm giác mình đã gặp người này ở đâu hoặc là giống ai đó...
- Người phụ nữ đó là ai mà cứ mãi xuất hiện trong trí nhớ ta vậy?
Người đàn ông đó cầm lên 1 bức ảnh trên bàn, tôi nhận ra bức ảnh đó là hình của mẹ. Hình mẹ xinh đẹp dưới bầu tuyết trắng. Người đàn ông hỏi một người phụ nữ đứng co rúm trong góc, trên ngực có ghi chữ " Melissa".
- Ngài thật sự không nhớ gì sao?
- Ta đã từng quá yếu đuối!
Người đàn ông đó tức giận đứng dậy gạt hết tất cả đồ vật trên bàn rơi xuống đất.
- Điều đó không thể.
- Ngài Jonathan...
Jonathan! Người đó là cha tôi sao? Đúng như lời Harold nói, ông ấy chẳng nhớ gì cả.
- Carolyn. Ngài yêu cô ấy mà? Đó là vợ ngài mà!
Cha tôi liếc bà Melissa
- Thì ra đó là tên của người phụ nữ ấy sao? Tên đó nghe thật đẹp, đủ để làm đàn ông say đắm...
Cha tôi ngồi xuống, đan 2 tay vào nhau, trầm ngâm
Cuối cùng giấc mơ thay đổi, tôi thấy cha mình cả người đẫm máu bước ra từ căn phòng bí mật, đôi mắt ông ta vẫn lạnh như tiền.
" Con gái của một tên sát nhân thì cũng sẽ trở thành 1 tên sát nhân "
Tôi nhìn vào 2 bàn tay mình, nắm chặt nó lại. Cuối cùng, tôi bị đánh thức bởi ánh ban mai chiếu vào phòng.
Ánh sáng ban ngày rọi vào cửa sổ, tôi nhăn mày, cả người rũ rượi bởi không có giấc ngủ ngon.
Tôi ngồi dậy, ngó quanh phòng thì không thấy bóng dáng Harold đâu. Chắc anh đã đi ăn sáng rồi.
Cuốn nhật ký nằm trên bàn thẳng thớm, tôi đi tới đó mở cuốn nhật ký lên. Có vài giọt nước còn ướt trên đó. Tôi đưa tay sờ lấy vết ướt nhỏ giọt ấy.
Anh ấy hẳn đã rất buồn. Tôi thầm nhủ, điều đó làm tôi nhớ đến người cha của mình.
" Két..."
Có tiếng người bước vào, tôi ngoái đầu lại là thấy Harold khuôn mặt đẫm máu.
- Harold! Anh...!_ Tôi kinh hãi khi thấy vết máu trên khuôn mặt anh nhỏ giọt
Anh chạm lên khuôn mặt rồi ngẩng lên nhìn tôi, khuôn mặt thật... không một chút cảm xúc.
- Không phải máu của anh
- Anh!
- Hợp đồng đã xong. Chúng ta sẽ đi trong 30 phút nữa
Anh đặt cây súng bằng bàn tay đầy máu làm bẩn hết tay áo sơ mi lên cái bàn gần đó
Anh tiến đến gần tôi nhưng tôi lại cố tránh xa anh bởi vì anh đã...
" Bịch"
Anh ngã vào người tôi, cả thân hình anh nằm gọn trên người tôi.
Tôi thấy anh thở hồng hộc đầy khó khăn, tôi muốn đẩy anh ra nhưng hai bàn tay nhuốm máu của anh đã giữ chặt ôm lấy tôi, van xin bên tai tôi.
- Đừng đi...
- Không! Anh tránh xa em ra!
- Mẹ ơi... đừng đi mà..._ Anh càng ôm chặt lấy tôi
Tâm trạng từ sợ hãi lại chùn xuống, không hiểu sao tôi lại vươn tay qua người anh, ôm lấy anh.
- Sẽ không đi đâu cả._ Tôi nói