Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Jonathan cố gắng để mang tôi trở lại, nhưng màn hình của sự sống cứ kêu một tiếng ' tít..." kéo dài khắp cả căn phòng.
- Không! Không! Khốn nạn thật! Carolyn, em không được rời bỏ anh!
Tôi vẫn nằm yên đấy, cảm thấy mọi thứ thật là tối xung quanh
- Oe...oe... oe...
Tiếng của con gái tôi khóc, con gái tôi. Tiếng của người tôi thương đang cố kéo tôi trở về sự sống nhưng ... tôi lại không thể...
- Carolyn..._ Hắn nấc lên, dùng một tay đấm mạnh vào ngực tôi
" Tít... tít tít..."
- Carolyn?
- Jonathan?_ Tôi mở mắt
- Em.. em còn sống!
Hắn vội ôm tôi vào lòng, hôn khắp khuôn mặt tôi sợ rằng tôi sẽ bỏ rơi hắn lại một lần nữa.
- Con... con...
Hắn chợt nhận ra mình vừa bỏ qua cái gì, cuối cùng phát hiện ra Rumple đứng đằng sau bế cô công chúa nhỏ của mình đầy nâng niu.
- Rumple!_ Jonathan nghiến răng lại
- Sống dai thế, chị Carolyn?
Jonathan dùng bàn tay đẫm ướt máu của tôi, mở học tủ ra cây súng lục chĩa về phía Rumple.
- Cứ việc bắn tôi đi, rồi coi ai sống rồi sẽ biết!_ Hắn đưa Jessie ra doạ chúng tôi
Tôi vội nắm lấy tay Jonathan
- Không! Đừng! Đừng bắn...
- Ngươi trả con gái chúng ta lại đây!
- Carolyn, đây là hành động chị phải trả giá khi không yêu tôi!_ Rumple nói ra những lời lẽ cay độc nhất - Hay là mình sẽ đào tạo cô công chúa trở thành kẻ giết chính cha mẹ mình?
- Tại sao vậy, Rumple, tại sao em lại làm vậy? Chúng ta là chị em! Chúng ta không thể yêu nhau. Và chị cũng không yêu em!
- Vậy sao...? Hãy nói lời vĩnh biệt với cô công chúa này đi!
Rumple rút ra cây dao, giơ lên cao chuẩn bị đâm
- Không!!
" Pằng... pằng.."
Jonathan không thương tình bắn vào tay của Rumple, Rumple làm rơi con gái nhưng may mắn là bà Mel đã chụp được.
- Ôi, Jessie!_ Tôi đau thương khi nhìn con gái mình lại như vậy
- Bà Mel! Đem Jessie chạy đi!_ Jonathan quát lên
Bà Mel tuân lời và vội ôm Jessie chạy đi và Ingrid cũng dẫn Harold đi trốn, cánh cửa phòng đóng sập lại
- Chuyện này chúng ta sẽ giải quyết, ngươi làm con gái tao đau, vợ tao đau thì ngươi sẽ phải trả giá!
Jonathan một tay không ngừng, tay kia bịt chặt tai tôi lại. Cả người Rumple nhuốm đầy máu, nhưng cậu ta còn bật cười khanh khách
- Ngươi nghĩ rằng ta rất dễ chết sao? Ta đâu phải là con người yếu đuối!
Khi Rumple đứng dậy, cả xung quanh nổi lửa những ngọn lửa lan tả ra xung quanh và bao nhiêu mảnh vụn tường rớt xuống dưới đất.
- Khốn khiếp!
Jonathan dùm chăn bao bọc tôi lại, bế bổng tôi lên. Từ dưới nhìn lên thấy khuôn mặt hằn đầy vẻ lo lắng nhưng không làm giảm đi vẻ cao ngạo của hắn.
Hắn dùng súng cố bắn vào người Rumple và tìm chỗ bế tôi ra khỏi chỗ này. Rumple đầy tức giận đuổi theo, mỗi chỗ hắn chạm vào đầy nổi lên lửa bùng lên khắp khách sạn.
- Chúng ta phải thoát ra khỏi đây_ Tôi nói với hắn - Chúng ta tìm mọi người rồi ra khỏi đây
- Cô Carolyn!
Bà Mel vẫy tay từ cuối cầu thang, trong tay là đứa con bé bỏng của tôi. Bà Mel trao lại cô công chúa cho tôi, rồi đi về phía bàn tiếp tân rút ra mấy cây súng
- Sếp đưa cô Carolyn đi trốn đi, ở đây để tôi lo. Tôi biết mình không thể rời khỏi đây
- Bà Mel, cảm ơn bà!
Tôi hét lên khi Jonathan bế tôi ra khỏi khách sạn, hắn đặt tôi vào một trong những chiếc xe đỗ bên ngoài của hắn.
- Em hãy ngồi ở trong đây với con, anh sẽ cứu Harold và mọi người
Tôi nắm lấy tay hắn, vì tôi biết mình có linh cảm không tốt
- Jonathan, hãy cẩn thận. Anh là những gì tất cả em có.
Hắn hôn tôi, tôi nghĩ đó là nụ hôn từ biệt của chúng tôi
- Anh sẽ không sao đâu, và hãy nhớ. Anh yêu em!
Hắn đóng cửa và tôi ngoảnh ra sau lưng thấy bóng dáng hắn bước vào khách sạn đang bốc cháy, đây chính là hình ảnh cuối cùng tôi ghi nhớ mãi về hắn. Một bóng dáng hiên ngang và hùng dũng tựa vị thần, một con người cao thượng hay điên cuồng, tôi cũng không rõ. Nhưng cảnh tượng đó in sâu trong từng nhịp thở gấp của tôi, vẻ lãnh đạm, và sự lạnh lùng chỉ có hắn mới có làm tôi rơi nước mắt.
- Oe... oe...
Con gái tôi khóc động đậy như muốn an ủi mẹ nó, tôi vội lau nước mắt đi. Tôi nói với con gái rằng
- Cha con là một người, cha đi cứu anh trai con. Hãy nhớ điều đó Jessica. Cha con là một người tuyệt vời.
" Bùm"
Khách sạn nổ tung ngay trước mắt tôi, người tôi run rẩy, thời gian như ngừng lại. Tôi chỉ còn nghe mỗi tiếng đập thình thịch từ trái tim tôi
- Không! Không! Jonathan!!! Jonathan!!
" Ò... e... ò...e"
Tiếng xe cứu hoả đến, tất cả lính cứu hoả ra sức dập lửa, còn tôi cố mở cửa xe lảo đảo chạy ra khỏi xe để vào trong được khách sạn.
- Cô ơi, cô không được vào!_ Người lính cứu hoả ngăn tôi lại
- Không được! Chồng tôi trong đó! Con trai tôi cũng trong đó!_ Tôi hét lên nhưng không thể và sức tôi quá yếu nên ngồi bệt xuống đất để thấy đám cháy trước mặt mình dữ dội hơn
Đầu tôi chỉ vang lên được đúng 3 chữ " Anh yêu em" . Mọi thứ xung quanh tôi như đang sụp đổ
Lời hứa của tôi và hắn, sống hạnh phúc bên nhau suốt đời, chỉ còn là hư vô.
-
- Không! Không! Khốn nạn thật! Carolyn, em không được rời bỏ anh!
Tôi vẫn nằm yên đấy, cảm thấy mọi thứ thật là tối xung quanh
- Oe...oe... oe...
Tiếng của con gái tôi khóc, con gái tôi. Tiếng của người tôi thương đang cố kéo tôi trở về sự sống nhưng ... tôi lại không thể...
- Carolyn..._ Hắn nấc lên, dùng một tay đấm mạnh vào ngực tôi
" Tít... tít tít..."
- Carolyn?
- Jonathan?_ Tôi mở mắt
- Em.. em còn sống!
Hắn vội ôm tôi vào lòng, hôn khắp khuôn mặt tôi sợ rằng tôi sẽ bỏ rơi hắn lại một lần nữa.
- Con... con...
Hắn chợt nhận ra mình vừa bỏ qua cái gì, cuối cùng phát hiện ra Rumple đứng đằng sau bế cô công chúa nhỏ của mình đầy nâng niu.
- Rumple!_ Jonathan nghiến răng lại
- Sống dai thế, chị Carolyn?
Jonathan dùng bàn tay đẫm ướt máu của tôi, mở học tủ ra cây súng lục chĩa về phía Rumple.
- Cứ việc bắn tôi đi, rồi coi ai sống rồi sẽ biết!_ Hắn đưa Jessie ra doạ chúng tôi
Tôi vội nắm lấy tay Jonathan
- Không! Đừng! Đừng bắn...
- Ngươi trả con gái chúng ta lại đây!
- Carolyn, đây là hành động chị phải trả giá khi không yêu tôi!_ Rumple nói ra những lời lẽ cay độc nhất - Hay là mình sẽ đào tạo cô công chúa trở thành kẻ giết chính cha mẹ mình?
- Tại sao vậy, Rumple, tại sao em lại làm vậy? Chúng ta là chị em! Chúng ta không thể yêu nhau. Và chị cũng không yêu em!
- Vậy sao...? Hãy nói lời vĩnh biệt với cô công chúa này đi!
Rumple rút ra cây dao, giơ lên cao chuẩn bị đâm
- Không!!
" Pằng... pằng.."
Jonathan không thương tình bắn vào tay của Rumple, Rumple làm rơi con gái nhưng may mắn là bà Mel đã chụp được.
- Ôi, Jessie!_ Tôi đau thương khi nhìn con gái mình lại như vậy
- Bà Mel! Đem Jessie chạy đi!_ Jonathan quát lên
Bà Mel tuân lời và vội ôm Jessie chạy đi và Ingrid cũng dẫn Harold đi trốn, cánh cửa phòng đóng sập lại
- Chuyện này chúng ta sẽ giải quyết, ngươi làm con gái tao đau, vợ tao đau thì ngươi sẽ phải trả giá!
Jonathan một tay không ngừng, tay kia bịt chặt tai tôi lại. Cả người Rumple nhuốm đầy máu, nhưng cậu ta còn bật cười khanh khách
- Ngươi nghĩ rằng ta rất dễ chết sao? Ta đâu phải là con người yếu đuối!
Khi Rumple đứng dậy, cả xung quanh nổi lửa những ngọn lửa lan tả ra xung quanh và bao nhiêu mảnh vụn tường rớt xuống dưới đất.
- Khốn khiếp!
Jonathan dùm chăn bao bọc tôi lại, bế bổng tôi lên. Từ dưới nhìn lên thấy khuôn mặt hằn đầy vẻ lo lắng nhưng không làm giảm đi vẻ cao ngạo của hắn.
Hắn dùng súng cố bắn vào người Rumple và tìm chỗ bế tôi ra khỏi chỗ này. Rumple đầy tức giận đuổi theo, mỗi chỗ hắn chạm vào đầy nổi lên lửa bùng lên khắp khách sạn.
- Chúng ta phải thoát ra khỏi đây_ Tôi nói với hắn - Chúng ta tìm mọi người rồi ra khỏi đây
- Cô Carolyn!
Bà Mel vẫy tay từ cuối cầu thang, trong tay là đứa con bé bỏng của tôi. Bà Mel trao lại cô công chúa cho tôi, rồi đi về phía bàn tiếp tân rút ra mấy cây súng
- Sếp đưa cô Carolyn đi trốn đi, ở đây để tôi lo. Tôi biết mình không thể rời khỏi đây
- Bà Mel, cảm ơn bà!
Tôi hét lên khi Jonathan bế tôi ra khỏi khách sạn, hắn đặt tôi vào một trong những chiếc xe đỗ bên ngoài của hắn.
- Em hãy ngồi ở trong đây với con, anh sẽ cứu Harold và mọi người
Tôi nắm lấy tay hắn, vì tôi biết mình có linh cảm không tốt
- Jonathan, hãy cẩn thận. Anh là những gì tất cả em có.
Hắn hôn tôi, tôi nghĩ đó là nụ hôn từ biệt của chúng tôi
- Anh sẽ không sao đâu, và hãy nhớ. Anh yêu em!
Hắn đóng cửa và tôi ngoảnh ra sau lưng thấy bóng dáng hắn bước vào khách sạn đang bốc cháy, đây chính là hình ảnh cuối cùng tôi ghi nhớ mãi về hắn. Một bóng dáng hiên ngang và hùng dũng tựa vị thần, một con người cao thượng hay điên cuồng, tôi cũng không rõ. Nhưng cảnh tượng đó in sâu trong từng nhịp thở gấp của tôi, vẻ lãnh đạm, và sự lạnh lùng chỉ có hắn mới có làm tôi rơi nước mắt.
- Oe... oe...
Con gái tôi khóc động đậy như muốn an ủi mẹ nó, tôi vội lau nước mắt đi. Tôi nói với con gái rằng
- Cha con là một người, cha đi cứu anh trai con. Hãy nhớ điều đó Jessica. Cha con là một người tuyệt vời.
" Bùm"
Khách sạn nổ tung ngay trước mắt tôi, người tôi run rẩy, thời gian như ngừng lại. Tôi chỉ còn nghe mỗi tiếng đập thình thịch từ trái tim tôi
- Không! Không! Jonathan!!! Jonathan!!
" Ò... e... ò...e"
Tiếng xe cứu hoả đến, tất cả lính cứu hoả ra sức dập lửa, còn tôi cố mở cửa xe lảo đảo chạy ra khỏi xe để vào trong được khách sạn.
- Cô ơi, cô không được vào!_ Người lính cứu hoả ngăn tôi lại
- Không được! Chồng tôi trong đó! Con trai tôi cũng trong đó!_ Tôi hét lên nhưng không thể và sức tôi quá yếu nên ngồi bệt xuống đất để thấy đám cháy trước mặt mình dữ dội hơn
Đầu tôi chỉ vang lên được đúng 3 chữ " Anh yêu em" . Mọi thứ xung quanh tôi như đang sụp đổ
Lời hứa của tôi và hắn, sống hạnh phúc bên nhau suốt đời, chỉ còn là hư vô.
-