Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
-Rumple! Rumple!_ Tôi mò sau gốc cây biệt thự tìm kiếm con mèo màu đen, các bạn có thấy nó không?
Ha! Không thấy Rumple đâu cả, lạ quá, nãy giờ là tôi mới thấy cậu trên cửa sổ mà ta?
-Tyson! _ Cậu chủ thật sự của căn biệt thự bước ra đứng đằng sau tôi kêu tên ai đó
-Ôi, anh làm tôi hết hồn à
Tôi vỗ vỗ ngực để đấm cho tim quay trở lại chứ đừng lòi ra nữa, tôi nhìn cậu chủ có mái tóc đỏ đang nhìn tôi chăm chú với đôi mắt màu xanh tuyệt mỹ, khuôn mặt rất ra dáng đàn ông nhưng thân thể lại gầy gò vì thiếu ánh sáng. So với lúc cách đây 2 tiếng đồng hồ và đây. Muốn rụng rời tim quá ( Tim của Carol: Oppa~ Oppa~ Anh đẹp trai quá ~)
Tôi hậu đậu mê muội vấp phải gốc cây ngã xuống thuận tay kéo cậu chủ xuống và kết cục tôi nằm đè lên anh.
-Trời ơi, anh không sao chứ?
Cậu chủ gì đó không cử động miếng nào mà cứ mở to mắt nhìn tôi chăm chú, tôi kéo cậu dậy vội vàng xin lỗi. Anh cầm tay tôi để tôi đỡ anh lên, tiếng quạ kêu như tiếng chim hót đối với anh vậy.
-Tên...tôi...là... Harry._ Anh ấp úng nhưng chữ vẫn còn ngọng nghịu - Tên tôi là Harry.
-Còn tôi là Carolyn, rất vui được gặp anh_ Tôi giới thiệu lại bản thân cho anh
-Carolyn..._ Anh chỉ vào tôi rồi chỉ anh- Harry...
Tôi cười phá lên
- Đúng rồi, tôi là Carolyn.
Chúng tôi bước vào nhà, Lucy đứng tựa vào thành bếp đăm chiêu suy nghĩ
-Gì vậy em yêu?_ Giáo sư ôm chầm lấy bà
-Em nghĩ nếu như cậu chủ của nhà này còn sống thì bây giờ cậu ở đâu?
-Cậu chủ đi đâu, tôi theo đó
Bà giúp việc Kate lên tiếng, giờ bà được vệ sinh sạch sẽ hơn nên trong bà hiền từ như một người mẹ đang bao chở cho Harry.
-Vậy thì, chúng ta sẽ để cậu chủ Harry ở nhà chúng ta một thời gian rồi tính._ Giáo sư nói
-Cũng được, dẫu sao cậu cũng vô hại mà...
Mọi thứ dần dần tối mù bao quanh lấy tôi, và tôi gần như là ngã quỵ xuống.
-Carolyn! Carolyn! _ Ingrid lay tôi dậy
-Hả? Có chuyện...có chuyện gì vậy?_ Tôi tỉnh dậy sau cái tát của Ingrid
Tôi thấy tôi đang ngồi ở sảnh khách sạn với Ingrid đang nhìn tôi chăm chú
-Cô tự nhiên ngồi phịch xuống sopha rồi ngất xỉu? Có chuyện gì sao?_ Bà Mel nói
Tôi? Tôi không nhớ rõ nữa, điều tôi nhớ rõ nhất là gặp Harry ủa cậu ấy đâu?
-Ai là Harry? Tôi thấy cô về một mình mà?
-Cô không nhớ gì sao Carolyn? _ Layla vuốt má tôi sau đó sờ trán tôi - Cô không bị sốt cục cưng à
-Tôi không biết, mọi thứ quá mơ hồ.
" Ting..."
-Có vẻ như là cô bị một phần gì đó của cô bắt buộc chị làm vậy._ Layla xoa đầu tôi
-Hả? Giống như là đa nhân cách sao?_ Tôi nhớ trong cuốn sách nào đó của tôi có nói về bệnh này
-Không, không phải đa nhân cách, đa nhân cách là khi xuất hiện con người hoàn toàn khác, còn cái này gọi là một phần là chị, một phần là..._ Bà Mel nói tiếp theo của Layla
-Là gì?
-Nỗi sợ của cô. _ Cậu cố lắm mới nói
-Nhưng yên tâm đi cưng, nó vô hại, nó không hại gì đến cưng đâu. Chỉ là biết đường đưa cưng về nhà thôi._ Ingrid hút điếu thuốc dài thở ra làn khói tránh
Hai người gật đầu đồng tình. Tôi cũng bớt lo lắng hơn một phần, bước lên thang máy trở về phòng
--
Tôi sờ sờ lưng mình, ui, cái vết này đau quá, dù là tôi đã đến bệnh viện xin thuốc rồi mà sao nó vẫn nhức như vậy.
Bầu trời bên ngoài thì đang tí tách những giọt mưa đang rơi xuống giòn giã. Tôi khó khắn lắm mới gỡ được cái dây băng này ra rồi sức cái mới. Khi nhìn vào trong gương, tôi thấy tự tin vì nó sẽ có sẹo mất.
" Vù...vù" Tiếng gió đập vào cửa rầm rầm, mưa càng ngày càng mạnh hơn và to hơn. Tôi ngồi dậy đóng cửa lại
" Rầm rầm"
Sấm sét gào thét ngoài cửa, tôi mặc bộ đồ áo thun và quần lửng, xỏ chân vào giày mở cửa ra định xuống ăn tối. Bóng đèn ngoài hành lang nhấp nháy như có tắt bất cứ lúc nào. Tôi bước qua phòng hắn, nhưng hình như tôi đã gượng dừng lại, vì lẽ nào đó, tôi lại mở cửa ra nhìn vào bên trong. Chỉ là xem hắn có ở đây không?
-Đóng cửa lại...
Có một giọng nói thều thào ngồi sâu trong bóng tối, khi sấm sét gào thét, tôi mới thấy rõ người đó là Jonathan với cái bụng đầy máu.
-Jonathan!!!
Tôi chạy tới đỡ hắn, nhìn vào vết máu trên mé bụng hắn
-Anh bị sao thế này?
Tôi hoảng loạn tìm gì đó có thể ngăn vết máu chảy ra, nhưng hắn lại túm chặt tay tôi
-Im đi!
-Anh đang bị thương, tôi sẽ cố tìm gì đó giúp anh
-Đừng cố giúp, chỉ cần cô yên lặng đi!!!_ Jonathan hét lên
Jonathan tức giận? Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận.
-Tôi không im đấy, mặc kệ anh định làm gì nhưng tôi phải tìm cách gì đó để băng vết thương lại
Tôi xé cái rèm ra thành một cuộn băng, nhanh chóng xé áo sơ mi trắng đã nhuốm đỏ của hắn. Đây là vết dao đâm? Nó đâm sâu quá! Tôi quấn chặt dải rèm lại đỡ hắn lên giường, nhanh chóng chạy về phòng tôi.
Tôi mò hết đồ y tế mình xin được sáng nay, chạy nhanh qua phòng hắn.
-Được rồi Jonathan, đừng có ngủ nhé!_ Tôi dặn dò
Jonathan đau đớn khi tôi đổ cồn vào vết thương của hắn, tôi lèm bèm
-Quỷ hút máu mà cũng bị thương?
Sau khi quấn băng trắng khắp bụng hắn, tôi mới nhận ra người đàn ông này có cơ bụng 6 múi đầy đủ. Ôi, sao tôi lại hậu đậu thế này, làm với người ta 3 lần mà vẫn không chiêm ngưỡng được thân hình của người ta. Xấu hổ quá
Jonathan tóm chặt tay tôi không buông
-Đừng bỏ đi!
-Đương nhiên rồi, tôi bỏ đi ai thay băng cho anh
Hắn ta chảy mồ hôi ròng ròng vẫn nắm chặt tay tôi đau đớn, tôi cứ mặc kệ cho hắn nắm, mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào.
Ha! Không thấy Rumple đâu cả, lạ quá, nãy giờ là tôi mới thấy cậu trên cửa sổ mà ta?
-Tyson! _ Cậu chủ thật sự của căn biệt thự bước ra đứng đằng sau tôi kêu tên ai đó
-Ôi, anh làm tôi hết hồn à
Tôi vỗ vỗ ngực để đấm cho tim quay trở lại chứ đừng lòi ra nữa, tôi nhìn cậu chủ có mái tóc đỏ đang nhìn tôi chăm chú với đôi mắt màu xanh tuyệt mỹ, khuôn mặt rất ra dáng đàn ông nhưng thân thể lại gầy gò vì thiếu ánh sáng. So với lúc cách đây 2 tiếng đồng hồ và đây. Muốn rụng rời tim quá ( Tim của Carol: Oppa~ Oppa~ Anh đẹp trai quá ~)
Tôi hậu đậu mê muội vấp phải gốc cây ngã xuống thuận tay kéo cậu chủ xuống và kết cục tôi nằm đè lên anh.
-Trời ơi, anh không sao chứ?
Cậu chủ gì đó không cử động miếng nào mà cứ mở to mắt nhìn tôi chăm chú, tôi kéo cậu dậy vội vàng xin lỗi. Anh cầm tay tôi để tôi đỡ anh lên, tiếng quạ kêu như tiếng chim hót đối với anh vậy.
-Tên...tôi...là... Harry._ Anh ấp úng nhưng chữ vẫn còn ngọng nghịu - Tên tôi là Harry.
-Còn tôi là Carolyn, rất vui được gặp anh_ Tôi giới thiệu lại bản thân cho anh
-Carolyn..._ Anh chỉ vào tôi rồi chỉ anh- Harry...
Tôi cười phá lên
- Đúng rồi, tôi là Carolyn.
Chúng tôi bước vào nhà, Lucy đứng tựa vào thành bếp đăm chiêu suy nghĩ
-Gì vậy em yêu?_ Giáo sư ôm chầm lấy bà
-Em nghĩ nếu như cậu chủ của nhà này còn sống thì bây giờ cậu ở đâu?
-Cậu chủ đi đâu, tôi theo đó
Bà giúp việc Kate lên tiếng, giờ bà được vệ sinh sạch sẽ hơn nên trong bà hiền từ như một người mẹ đang bao chở cho Harry.
-Vậy thì, chúng ta sẽ để cậu chủ Harry ở nhà chúng ta một thời gian rồi tính._ Giáo sư nói
-Cũng được, dẫu sao cậu cũng vô hại mà...
Mọi thứ dần dần tối mù bao quanh lấy tôi, và tôi gần như là ngã quỵ xuống.
-Carolyn! Carolyn! _ Ingrid lay tôi dậy
-Hả? Có chuyện...có chuyện gì vậy?_ Tôi tỉnh dậy sau cái tát của Ingrid
Tôi thấy tôi đang ngồi ở sảnh khách sạn với Ingrid đang nhìn tôi chăm chú
-Cô tự nhiên ngồi phịch xuống sopha rồi ngất xỉu? Có chuyện gì sao?_ Bà Mel nói
Tôi? Tôi không nhớ rõ nữa, điều tôi nhớ rõ nhất là gặp Harry ủa cậu ấy đâu?
-Ai là Harry? Tôi thấy cô về một mình mà?
-Cô không nhớ gì sao Carolyn? _ Layla vuốt má tôi sau đó sờ trán tôi - Cô không bị sốt cục cưng à
-Tôi không biết, mọi thứ quá mơ hồ.
" Ting..."
-Có vẻ như là cô bị một phần gì đó của cô bắt buộc chị làm vậy._ Layla xoa đầu tôi
-Hả? Giống như là đa nhân cách sao?_ Tôi nhớ trong cuốn sách nào đó của tôi có nói về bệnh này
-Không, không phải đa nhân cách, đa nhân cách là khi xuất hiện con người hoàn toàn khác, còn cái này gọi là một phần là chị, một phần là..._ Bà Mel nói tiếp theo của Layla
-Là gì?
-Nỗi sợ của cô. _ Cậu cố lắm mới nói
-Nhưng yên tâm đi cưng, nó vô hại, nó không hại gì đến cưng đâu. Chỉ là biết đường đưa cưng về nhà thôi._ Ingrid hút điếu thuốc dài thở ra làn khói tránh
Hai người gật đầu đồng tình. Tôi cũng bớt lo lắng hơn một phần, bước lên thang máy trở về phòng
--
Tôi sờ sờ lưng mình, ui, cái vết này đau quá, dù là tôi đã đến bệnh viện xin thuốc rồi mà sao nó vẫn nhức như vậy.
Bầu trời bên ngoài thì đang tí tách những giọt mưa đang rơi xuống giòn giã. Tôi khó khắn lắm mới gỡ được cái dây băng này ra rồi sức cái mới. Khi nhìn vào trong gương, tôi thấy tự tin vì nó sẽ có sẹo mất.
" Vù...vù" Tiếng gió đập vào cửa rầm rầm, mưa càng ngày càng mạnh hơn và to hơn. Tôi ngồi dậy đóng cửa lại
" Rầm rầm"
Sấm sét gào thét ngoài cửa, tôi mặc bộ đồ áo thun và quần lửng, xỏ chân vào giày mở cửa ra định xuống ăn tối. Bóng đèn ngoài hành lang nhấp nháy như có tắt bất cứ lúc nào. Tôi bước qua phòng hắn, nhưng hình như tôi đã gượng dừng lại, vì lẽ nào đó, tôi lại mở cửa ra nhìn vào bên trong. Chỉ là xem hắn có ở đây không?
-Đóng cửa lại...
Có một giọng nói thều thào ngồi sâu trong bóng tối, khi sấm sét gào thét, tôi mới thấy rõ người đó là Jonathan với cái bụng đầy máu.
-Jonathan!!!
Tôi chạy tới đỡ hắn, nhìn vào vết máu trên mé bụng hắn
-Anh bị sao thế này?
Tôi hoảng loạn tìm gì đó có thể ngăn vết máu chảy ra, nhưng hắn lại túm chặt tay tôi
-Im đi!
-Anh đang bị thương, tôi sẽ cố tìm gì đó giúp anh
-Đừng cố giúp, chỉ cần cô yên lặng đi!!!_ Jonathan hét lên
Jonathan tức giận? Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận.
-Tôi không im đấy, mặc kệ anh định làm gì nhưng tôi phải tìm cách gì đó để băng vết thương lại
Tôi xé cái rèm ra thành một cuộn băng, nhanh chóng xé áo sơ mi trắng đã nhuốm đỏ của hắn. Đây là vết dao đâm? Nó đâm sâu quá! Tôi quấn chặt dải rèm lại đỡ hắn lên giường, nhanh chóng chạy về phòng tôi.
Tôi mò hết đồ y tế mình xin được sáng nay, chạy nhanh qua phòng hắn.
-Được rồi Jonathan, đừng có ngủ nhé!_ Tôi dặn dò
Jonathan đau đớn khi tôi đổ cồn vào vết thương của hắn, tôi lèm bèm
-Quỷ hút máu mà cũng bị thương?
Sau khi quấn băng trắng khắp bụng hắn, tôi mới nhận ra người đàn ông này có cơ bụng 6 múi đầy đủ. Ôi, sao tôi lại hậu đậu thế này, làm với người ta 3 lần mà vẫn không chiêm ngưỡng được thân hình của người ta. Xấu hổ quá
Jonathan tóm chặt tay tôi không buông
-Đừng bỏ đi!
-Đương nhiên rồi, tôi bỏ đi ai thay băng cho anh
Hắn ta chảy mồ hôi ròng ròng vẫn nắm chặt tay tôi đau đớn, tôi cứ mặc kệ cho hắn nắm, mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào.